Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Cho tra nam một bài học
Có lẽ là lần đầu mang theo Mạc Thịnh Hoan chơi game, buổi tối An Nhu hiếm khi nằm mơ, trong mơ toàn là cảnh tượng ở thế giới của cậu, tay chân bị chém đứt, còn có tiếng hét của phụ nữ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Nhu nhận thấy có gì đó khác thường, quay đầu sang thì phát hiện mặt Mạc Thịnh Hoan cách mình quá gần.
Trước kia đều là chú tỉnh dậy trước, An Nhu nhận thấy động tĩnh bên cạnh mới tỉnh dậy, nhưng lần này rõ ràng khác.
An Nhu nín thở, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, phát hiện mí mắt của Mạc Thịnh Hoan khẽ động đậy, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ ngái ngủ, hình như tối qua cũng không ngủ ngon giấc.
Có phải cảnh tượng trong game quá đáng sợ, cũng khiến chú mơ thấy ác mộng không?
Bác sĩ bảo phải dẫn chú tiến hành hoạt động thú vị hằng ngày, có phải mình không nắm chắc chủ đề không?
An Nhu bỗng thấy hơi áy náy.
Sau khi rửa mặt, An Nhu xuống lầu thì thấy thím Dương đã bày bữa sáng xong, vừa chào hỏi thì thấy quầng thâm mắt rõ rệt của thím Dương.
“Thím Dương, thím không ngủ ngon ạ?” An Nhu hơi kinh ngạc. Chú không ngủ ngon, chắc là vì tối qua chơi game với mình, nhưng thím Dương có chơi đâu!
“Cậu An.” Thím Dương hơi ủ rũ: “Tối qua hình như nổi gió, trong tiếng gió hình như còn có tiếng hét của phụ nữ, nghe không rõ lắm. Cả đêm tôi không ngủ yên giấc, đi kiểm tra cửa sổ một lần, đến khi trời sáng mới ngủ được một chút.”
An Nhu lập tức nhận thấy sự khác thường.
Trong giấc mơ tối qua của mình cũng có tiếng hét của phụ nữ.
Đợi đến khi Mạc Thịnh Hoan xuống lầu, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của chú, An Nhu mềm giọng cẩn thận hỏi.
“Anh Mạc, tối qua có phải anh nghe thấy tiếng hét của phụ nữ không?”
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi ngước mắt nhìn An Nhu, sau đó nghiêng mắt nhìn thím Dương.
“Thím Dương?” An Nhu khó hiểu nhíu mày, nhìn về phía thím Dương.
“Cậu An, có chuyện thím quên nói với cậu.” Vẻ mặt thím Dương bất an: “Hôm qua sau khi cậu đi học, đến khoảng một giờ chiều thì cửa kính phòng ngủ bị bi thép bắn vỡ một mảng.”
“Cái gì cơ ạ?” An Nhu đứng dậy.
“Bởi vì vị trí của chúng ta hơi hẻo lánh, đằng sau có mảnh rừng lớn, thường xuyên có người bẫy chim bắn chim ở đây nên thím tưởng là người bắn chim lỡ tay bắn vỡ thủy tinh, đi tìm cũng không tìm thấy người, cho nên chỉ mời thợ tới thay ô cửa thôi.” Thím Dương hơi thấp thỏm.
“Bởi vì không phải là chuyện to tát gì, thím sợ quấy rầy tới giấc ngủ trưa của cậu nên không kịp thời báo với cậu, đến buổi tối muốn nói thì quên mất.” Vẻ mặt thím Dương áy náy.
An Nhu lập tức hiểu ý của Mạc Thịnh Hoan.
Chú cho rằng hai chuyện này có liên quan tới nhau.
An Nhu cũng cảm thấy khó hiểu, sao ban ngày đập vỡ thủy tinh thì đến tối lại nghe thấy tiếng phụ nữ hét? Gần như tước đoạt toàn bộ thời gian ngủ của Mạc Thịnh Hoan, rõ ràng là có kẻ cố ý nhắm vào chú.
“Người hôm qua đến đây lắp cửa kính là người quen ạ?” An Nhu nhanh chóng lên lầu kiểm tra phòng ngủ.
“Là ông thợ già xử lý việc hậu cần cho nhà họ Mạc.” Thím Dương cũng rất cẩn thận: “Cậu chủ Thịnh Hoan biết có người ngoài đến thì nhốt mình vào phòng cách âm, mãi tới khi con sắp tới thì mới rời khỏi phòng đó.”
An Nhu đứng tại chỗ, không nhịn được nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Chẳng trách hôm qua chú lại muốn đập quà thành đội xe, bám sát mình trong trò chơi, không thả lỏng chút nào.
Chú đang biểu đạt chuyện gì à?
Phòng của chú bị phá hư, chú cảm thấy sự an toàn bị cướp đoạt nên muốn bám sát theo mình.
Tâm trạng An Nhu phức tạp, bỗng chốc cảm thấy khó có thể miêu tả thành lời.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu, môi khẽ mấp máy, không có thanh âm.
An Nhu không đọc được môi ngữ của chú, chỉ thấy chút an ủi trong con ngươi của Mạc Thịnh Hoan.
Tôi không sao, em đừng lo lắng.
An Nhu mím môi, giơ tay xoa mặt mình, ngồi xuống.
Hôm nay An Nhu ăn rất nhiều. Ăn cơm xong thì chào tạm biệt Mạc Thịnh Hoan và thím Dương, ngồi lên xe như mọi khi.
Thím Dương muốn nói lại thôi, nhưng rồi không nói gì cả.
Cậu An có cuộc sống riêng của mình, cậu ấy còn trẻ, không thể ngày nào cũng vây quanh cậu chủ Thịnh Hoan được.
Sau khi lên xe, An Nhu gửi tin nhắn cho Tề Trừng, kêu cậu ấy giúp mình xin nghỉ một ngày, sau đó hủy bỏ toàn bộ đồng hồ báo thức trong di động, bật chế độ máy bay.
Từ cửa kính xe đã không nhìn thấy biệt thự đâu nữa, An Nhu quay sang nhìn bác tài.
“Bác tài, dừng ở đây đi ạ, hôm nay cháu xuống xe ở chỗ này.”
“Gì cơ?” Bác tài nhìn thoáng qua cây cối rừng rậm bên ngoài: “Cậu An, dừng ở đây hả?”
“Dừng ở đây.” Giọng An Nhu kiên định, tháo ba lô ra: “Bác cứ như mọi khi, cho cháu xuống xe rồi chạy thẳng tới trường là được.”
“Đợi đến buổi chiều tan học, bác đưa cặp sách về nhà cho cháu.”
Mặc dù nghi hoặc, nhưng bác tài vẫn vâng theo lời nói của An Nhu, đỗ xe lại ven đường, nhìn cậu thiếu niên nhanh chóng đi vào lùm cây, bóng dáng biến mất trong rừng, lại không nhịn được lo lắng.
An Nhu bước đi trong rừng, giày và ống quần bị sương sớm trong lùm cây làm ướt nhẹp.
Giờ này mặt trời còn chưa quá nóng, rừng cây ở đây vẫn trong tình trạng nửa nguyên sinh. Trong rừng cách đường đi gần một chút sẽ thấy rác rưởi của con người, hình như bỏ lại sau khi picnic ăn cơm.
Lại đi vào bên trong, rác rưởi ít hơn, động vật nhỏ nhiều hơn. An Nhu cố gắng giảm bớt tiếng động mà mình gây ra, dần dần lại gần biệt thự.
Trong thế giới của An Nhu, càng cách xa chỗ ở của con người thì càng an toàn. An Nhu từng sống trong một khu rừng trong một khoảng thời gian rất dài, còn từng làm tổ trên cây.
An Nhu đi trong rừng cây, nhìn thấy một túi bánh mì trống rỗng treo trên cành cây gần biệt thự.
An Nhu bắt đầu cảnh giác. Vị trí này có thể nhìn thấy phòng ngủ trên tầng hai biệt thự, nhưng cách rất xa.
Thím Dương nói là thủy tinh bị bi thép bắn vỡ, An Nhu lại nghĩ tới thứ đối phương cầm có khả năng là cung tên.
Dựa theo tầm bắn của cung cán dài ở dã ngoại, xa nhất khoảng chừng 200 mét, nhưng muốn chính xác bắn vỡ cửa sổ phòng ngủ thì phải gần hơn nữa.
An Nhu tiếp tục đi tới, chú ý động tĩnh chung quanh mỗi thời mỗi khắc, giống như thợ săn kiên nhẫn đang tra xét quỹ đạo hành động của con mồi.
Dưới tàng cây là cành khô lá héo dày đặc, giẫm lên rất mềm mại, còn có tính đàn hồi nhất định. An Nhu chợt khựng chân, lùi về sau một bước, cúi đầu phát hiện một mẩu tàn thuốc dưới chân mình.
Nhìn màu sắc giấy cuốn đầu lọc thì vẫn còn mới.
An Nhu quan sát cây cối chung quanh, dưới một thân cây nhìn thấy mấy nhánh cây hơi khang khác, cuối mỗi cành cây đó đều có dấu vết bị con người bẻ.
An Nhu ngẩng đầu, phát hiện những nhánh cây này đều được bẻ xuống từ một cái cây. Nếu cậu đoán không nhầm thì có người ở trên cây quan sát tình huống trong biệt thự, để không che tầm mắt nên mới bẻ mấy cành cây này.
Trên cành cây không có người, An Nhu cũng không tin đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua Mạc Thịnh Hoan, càng có khả năng tạm thời rời khỏi chỗ này đi nghỉ ngơi. An Nhu hít sâu, hà hơi vào lòng bàn tay rồi lưu loát trèo lên cái cây đó
Bởi vì trọng lượng cơ thể nhẹ nên An Nhu chọn cành cây có thể quan sát cao hơn đối phương, sau đó lẳng lặng nằm trong cành cây rậm rạp, nín thở ngưng thần.
Tình huống của chú mới khá hơn chút thì đã xảy ra chuyện như vậy, nói không phải là cố ý tra tấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, An Nhu cũng không tin.
Thời gian dần dần trôi qua, côn trùng trên cây bắn đầu cắn người, An Nhu vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chằm chằm bên dưới.
Đến gần giờ nghỉ trưa, thím Dương không yên lòng lên lầu xem xét, phát hiện Mạc Thịnh Hoan không ngủ mà đứng trước cửa sổ, nhìn rừng cây cách đó không xa.
“Cậu chủ, chỗ này không an toàn.” Thím Dương hơi lo lắng: “Cách cửa sổ xa một chút đi ạ.”
Mạc Thịnh Hoan lùi về sau hai bước, nhưng vẫn nhìn vào rừng cây.
Thím Dương tò mò nhìn theo tầm mắt của cậu chủ, chỉ thấy cành cây hoàng lư sum sê.
Nhiệt độ không khí vừa giảm thấp thì lá của cây hoàng lư sẽ biến thành màu đỏ rực rỡ. Năm nay nóng hơn một chút, lá cây còn chưa đổi màu, cũng không biết cậu chủ đang nhìn gì.
“Cậu chủ, xa hơn một chút nữa đi ạ.” Thím Dương vẫn không yên lòng: “Nếu lại như hôm qua thì thủy tinh sẽ bắn trúng người cậu, lỡ khiến cậu chủ bị thương thì sao đây?”
Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua thím Dương rồi lùi về sau mấy bước ngồi lên giường, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Mặt trời đã dâng lên đỉnh đầu, An Nhu cực kỳ kiên nhẫn, mãi tới khi tiếng bước chân truyền tới từ trong rừng cây.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. An Nhu không hề dao động, nhìn một người trẻ tuổi nhuộm tóc xanh lá, mặc đồ rằn ri đứng dưới gốc cây.
Thanh niên nhìn về phía biệt thự, quơ tay quơ chân một lát rồi lấy một điếu thuốc trong túi, lại lấy ra một cây cung được chế tạo đặc biệt. An Nhu lặng lẽ lấy di động ra quay lại ngoại hình của thanh niên này.
Hút xong điếu thuốc, thanh niên vuốt mái tóc màu xanh lá rồi bắt đầu leo cây. Trèo tới chỗ quan sát lúc trước, anh ta cưỡi trên cành cây, lấy một quả cầu sắt từ trong túi quần, nhắm một mắt, cầm quả cầu sắt nhắm ngay hướng biệt thự.
Đột nhiên có thứ gì đó quẹt một phát, thanh niên ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy một thiếu niên treo trên đỉnh đầu, nhìn mình cười lạnh lùng.
“Vãi đạn!” Thanh niên hoảng sợ, quả cầu sắt cầm không chắc liền buông lỏng tay, không đủ sức ném nên rơi vào trong vườn hoa của biệt thự, lặng yên không một tiếng động.
“Cái thằng ngu này!” An Nhu cầm một cành cây đập mạnh về phía thanh niên.
Thanh niên tránh né theo bản năng, quên mất mình còn đang ở trên cây, suýt nữa ngã thì ngã xuống. Thanh niên nghiêng người, một cái loa nhỏ trượt ra khỏi túi, rơi thẳng xuống đất.
An Nhu nhướng mày, một tay cầm cành cây trượt xuống, đứng trên cành cây mà thanh niên đang ngồi, cầm cành cây bẻ gãy quất vào mặt thanh niên. Thanh niên liên tục xê dịch ra đằng sau, thấy cành cây dưới mông càng ngày càng nhỏ, sắp không thể chịu được trọng lượng của mình nữa.
“Người anh em!” Thanh niên vươn tay, không kìm được sợ hãi trong lòng rồi nhìn bên dưới: “Tôi chỉ đang răn dạy một tên tra nam thôi, cậu đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế!”
“Tra nam?” An Nhu cười lạnh: “Tôi sống ngay chỗ đó đây!”
“Đừng đừng đừng!” Thấy cành cây sắp quất lên mặt, thanh niên vội lấy di động ra: “Chắc là hiểu nhầm thôi. Có một nữ sinh, cô ta bảo là có người lừa tình cảm của bạn thân cô ta, cho tôi năm nghìn tệ để tôi đến đây đập thủy tinh, buổi tối phát tiếng phụ nữ la hét trong vòng mười ngày.”
“Ném điện thoại lại đây.” An Nhu vươn tay.
Thanh niên run rẩy cầm điện thoại đưa qua, An Nhu lấy di động qua, thấy lịch sử trò chuyện và lịch sử chuyển khoản trên màn hình.
An Nhu lục lại phía trước, bên trong còn có không ít cuộc trò chuyện của thanh niên này với đối phương, thoạt nhìn có vẻ giao tình của hai người này còn không ít.
An Nhu mở vòng bạn bè của đối phương, thấy ảnh selfie đăng trong đó.
An Nhu hoàn toàn chưa từng gặp nữ sinh này.
Nhưng trong vòng bạn bè của cô gái, An Nhu nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
"Hôm nay được gặp cháu trai Mạc Thành Hoàn của nhà họ Mạc, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà tính cách bình thường thôi, nãy giờ anh ta không nói gì, mình xấu hổ gần chết!
Nhưng bọn mình vẫn kết bạn, chị em nào muốn xin WeChat của ảnh thì nhắn tin cho mình, giá thương lượng, hi hi"
Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Nhu nhận thấy có gì đó khác thường, quay đầu sang thì phát hiện mặt Mạc Thịnh Hoan cách mình quá gần.
Trước kia đều là chú tỉnh dậy trước, An Nhu nhận thấy động tĩnh bên cạnh mới tỉnh dậy, nhưng lần này rõ ràng khác.
An Nhu nín thở, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, phát hiện mí mắt của Mạc Thịnh Hoan khẽ động đậy, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ ngái ngủ, hình như tối qua cũng không ngủ ngon giấc.
Có phải cảnh tượng trong game quá đáng sợ, cũng khiến chú mơ thấy ác mộng không?
Bác sĩ bảo phải dẫn chú tiến hành hoạt động thú vị hằng ngày, có phải mình không nắm chắc chủ đề không?
An Nhu bỗng thấy hơi áy náy.
Sau khi rửa mặt, An Nhu xuống lầu thì thấy thím Dương đã bày bữa sáng xong, vừa chào hỏi thì thấy quầng thâm mắt rõ rệt của thím Dương.
“Thím Dương, thím không ngủ ngon ạ?” An Nhu hơi kinh ngạc. Chú không ngủ ngon, chắc là vì tối qua chơi game với mình, nhưng thím Dương có chơi đâu!
“Cậu An.” Thím Dương hơi ủ rũ: “Tối qua hình như nổi gió, trong tiếng gió hình như còn có tiếng hét của phụ nữ, nghe không rõ lắm. Cả đêm tôi không ngủ yên giấc, đi kiểm tra cửa sổ một lần, đến khi trời sáng mới ngủ được một chút.”
An Nhu lập tức nhận thấy sự khác thường.
Trong giấc mơ tối qua của mình cũng có tiếng hét của phụ nữ.
Đợi đến khi Mạc Thịnh Hoan xuống lầu, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của chú, An Nhu mềm giọng cẩn thận hỏi.
“Anh Mạc, tối qua có phải anh nghe thấy tiếng hét của phụ nữ không?”
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi ngước mắt nhìn An Nhu, sau đó nghiêng mắt nhìn thím Dương.
“Thím Dương?” An Nhu khó hiểu nhíu mày, nhìn về phía thím Dương.
“Cậu An, có chuyện thím quên nói với cậu.” Vẻ mặt thím Dương bất an: “Hôm qua sau khi cậu đi học, đến khoảng một giờ chiều thì cửa kính phòng ngủ bị bi thép bắn vỡ một mảng.”
“Cái gì cơ ạ?” An Nhu đứng dậy.
“Bởi vì vị trí của chúng ta hơi hẻo lánh, đằng sau có mảnh rừng lớn, thường xuyên có người bẫy chim bắn chim ở đây nên thím tưởng là người bắn chim lỡ tay bắn vỡ thủy tinh, đi tìm cũng không tìm thấy người, cho nên chỉ mời thợ tới thay ô cửa thôi.” Thím Dương hơi thấp thỏm.
“Bởi vì không phải là chuyện to tát gì, thím sợ quấy rầy tới giấc ngủ trưa của cậu nên không kịp thời báo với cậu, đến buổi tối muốn nói thì quên mất.” Vẻ mặt thím Dương áy náy.
An Nhu lập tức hiểu ý của Mạc Thịnh Hoan.
Chú cho rằng hai chuyện này có liên quan tới nhau.
An Nhu cũng cảm thấy khó hiểu, sao ban ngày đập vỡ thủy tinh thì đến tối lại nghe thấy tiếng phụ nữ hét? Gần như tước đoạt toàn bộ thời gian ngủ của Mạc Thịnh Hoan, rõ ràng là có kẻ cố ý nhắm vào chú.
“Người hôm qua đến đây lắp cửa kính là người quen ạ?” An Nhu nhanh chóng lên lầu kiểm tra phòng ngủ.
“Là ông thợ già xử lý việc hậu cần cho nhà họ Mạc.” Thím Dương cũng rất cẩn thận: “Cậu chủ Thịnh Hoan biết có người ngoài đến thì nhốt mình vào phòng cách âm, mãi tới khi con sắp tới thì mới rời khỏi phòng đó.”
An Nhu đứng tại chỗ, không nhịn được nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Chẳng trách hôm qua chú lại muốn đập quà thành đội xe, bám sát mình trong trò chơi, không thả lỏng chút nào.
Chú đang biểu đạt chuyện gì à?
Phòng của chú bị phá hư, chú cảm thấy sự an toàn bị cướp đoạt nên muốn bám sát theo mình.
Tâm trạng An Nhu phức tạp, bỗng chốc cảm thấy khó có thể miêu tả thành lời.
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu, môi khẽ mấp máy, không có thanh âm.
An Nhu không đọc được môi ngữ của chú, chỉ thấy chút an ủi trong con ngươi của Mạc Thịnh Hoan.
Tôi không sao, em đừng lo lắng.
An Nhu mím môi, giơ tay xoa mặt mình, ngồi xuống.
Hôm nay An Nhu ăn rất nhiều. Ăn cơm xong thì chào tạm biệt Mạc Thịnh Hoan và thím Dương, ngồi lên xe như mọi khi.
Thím Dương muốn nói lại thôi, nhưng rồi không nói gì cả.
Cậu An có cuộc sống riêng của mình, cậu ấy còn trẻ, không thể ngày nào cũng vây quanh cậu chủ Thịnh Hoan được.
Sau khi lên xe, An Nhu gửi tin nhắn cho Tề Trừng, kêu cậu ấy giúp mình xin nghỉ một ngày, sau đó hủy bỏ toàn bộ đồng hồ báo thức trong di động, bật chế độ máy bay.
Từ cửa kính xe đã không nhìn thấy biệt thự đâu nữa, An Nhu quay sang nhìn bác tài.
“Bác tài, dừng ở đây đi ạ, hôm nay cháu xuống xe ở chỗ này.”
“Gì cơ?” Bác tài nhìn thoáng qua cây cối rừng rậm bên ngoài: “Cậu An, dừng ở đây hả?”
“Dừng ở đây.” Giọng An Nhu kiên định, tháo ba lô ra: “Bác cứ như mọi khi, cho cháu xuống xe rồi chạy thẳng tới trường là được.”
“Đợi đến buổi chiều tan học, bác đưa cặp sách về nhà cho cháu.”
Mặc dù nghi hoặc, nhưng bác tài vẫn vâng theo lời nói của An Nhu, đỗ xe lại ven đường, nhìn cậu thiếu niên nhanh chóng đi vào lùm cây, bóng dáng biến mất trong rừng, lại không nhịn được lo lắng.
An Nhu bước đi trong rừng, giày và ống quần bị sương sớm trong lùm cây làm ướt nhẹp.
Giờ này mặt trời còn chưa quá nóng, rừng cây ở đây vẫn trong tình trạng nửa nguyên sinh. Trong rừng cách đường đi gần một chút sẽ thấy rác rưởi của con người, hình như bỏ lại sau khi picnic ăn cơm.
Lại đi vào bên trong, rác rưởi ít hơn, động vật nhỏ nhiều hơn. An Nhu cố gắng giảm bớt tiếng động mà mình gây ra, dần dần lại gần biệt thự.
Trong thế giới của An Nhu, càng cách xa chỗ ở của con người thì càng an toàn. An Nhu từng sống trong một khu rừng trong một khoảng thời gian rất dài, còn từng làm tổ trên cây.
An Nhu đi trong rừng cây, nhìn thấy một túi bánh mì trống rỗng treo trên cành cây gần biệt thự.
An Nhu bắt đầu cảnh giác. Vị trí này có thể nhìn thấy phòng ngủ trên tầng hai biệt thự, nhưng cách rất xa.
Thím Dương nói là thủy tinh bị bi thép bắn vỡ, An Nhu lại nghĩ tới thứ đối phương cầm có khả năng là cung tên.
Dựa theo tầm bắn của cung cán dài ở dã ngoại, xa nhất khoảng chừng 200 mét, nhưng muốn chính xác bắn vỡ cửa sổ phòng ngủ thì phải gần hơn nữa.
An Nhu tiếp tục đi tới, chú ý động tĩnh chung quanh mỗi thời mỗi khắc, giống như thợ săn kiên nhẫn đang tra xét quỹ đạo hành động của con mồi.
Dưới tàng cây là cành khô lá héo dày đặc, giẫm lên rất mềm mại, còn có tính đàn hồi nhất định. An Nhu chợt khựng chân, lùi về sau một bước, cúi đầu phát hiện một mẩu tàn thuốc dưới chân mình.
Nhìn màu sắc giấy cuốn đầu lọc thì vẫn còn mới.
An Nhu quan sát cây cối chung quanh, dưới một thân cây nhìn thấy mấy nhánh cây hơi khang khác, cuối mỗi cành cây đó đều có dấu vết bị con người bẻ.
An Nhu ngẩng đầu, phát hiện những nhánh cây này đều được bẻ xuống từ một cái cây. Nếu cậu đoán không nhầm thì có người ở trên cây quan sát tình huống trong biệt thự, để không che tầm mắt nên mới bẻ mấy cành cây này.
Trên cành cây không có người, An Nhu cũng không tin đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua Mạc Thịnh Hoan, càng có khả năng tạm thời rời khỏi chỗ này đi nghỉ ngơi. An Nhu hít sâu, hà hơi vào lòng bàn tay rồi lưu loát trèo lên cái cây đó
Bởi vì trọng lượng cơ thể nhẹ nên An Nhu chọn cành cây có thể quan sát cao hơn đối phương, sau đó lẳng lặng nằm trong cành cây rậm rạp, nín thở ngưng thần.
Tình huống của chú mới khá hơn chút thì đã xảy ra chuyện như vậy, nói không phải là cố ý tra tấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, An Nhu cũng không tin.
Thời gian dần dần trôi qua, côn trùng trên cây bắn đầu cắn người, An Nhu vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn chằm chằm bên dưới.
Đến gần giờ nghỉ trưa, thím Dương không yên lòng lên lầu xem xét, phát hiện Mạc Thịnh Hoan không ngủ mà đứng trước cửa sổ, nhìn rừng cây cách đó không xa.
“Cậu chủ, chỗ này không an toàn.” Thím Dương hơi lo lắng: “Cách cửa sổ xa một chút đi ạ.”
Mạc Thịnh Hoan lùi về sau hai bước, nhưng vẫn nhìn vào rừng cây.
Thím Dương tò mò nhìn theo tầm mắt của cậu chủ, chỉ thấy cành cây hoàng lư sum sê.
Nhiệt độ không khí vừa giảm thấp thì lá của cây hoàng lư sẽ biến thành màu đỏ rực rỡ. Năm nay nóng hơn một chút, lá cây còn chưa đổi màu, cũng không biết cậu chủ đang nhìn gì.
“Cậu chủ, xa hơn một chút nữa đi ạ.” Thím Dương vẫn không yên lòng: “Nếu lại như hôm qua thì thủy tinh sẽ bắn trúng người cậu, lỡ khiến cậu chủ bị thương thì sao đây?”
Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua thím Dương rồi lùi về sau mấy bước ngồi lên giường, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Mặt trời đã dâng lên đỉnh đầu, An Nhu cực kỳ kiên nhẫn, mãi tới khi tiếng bước chân truyền tới từ trong rừng cây.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. An Nhu không hề dao động, nhìn một người trẻ tuổi nhuộm tóc xanh lá, mặc đồ rằn ri đứng dưới gốc cây.
Thanh niên nhìn về phía biệt thự, quơ tay quơ chân một lát rồi lấy một điếu thuốc trong túi, lại lấy ra một cây cung được chế tạo đặc biệt. An Nhu lặng lẽ lấy di động ra quay lại ngoại hình của thanh niên này.
Hút xong điếu thuốc, thanh niên vuốt mái tóc màu xanh lá rồi bắt đầu leo cây. Trèo tới chỗ quan sát lúc trước, anh ta cưỡi trên cành cây, lấy một quả cầu sắt từ trong túi quần, nhắm một mắt, cầm quả cầu sắt nhắm ngay hướng biệt thự.
Đột nhiên có thứ gì đó quẹt một phát, thanh niên ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy một thiếu niên treo trên đỉnh đầu, nhìn mình cười lạnh lùng.
“Vãi đạn!” Thanh niên hoảng sợ, quả cầu sắt cầm không chắc liền buông lỏng tay, không đủ sức ném nên rơi vào trong vườn hoa của biệt thự, lặng yên không một tiếng động.
“Cái thằng ngu này!” An Nhu cầm một cành cây đập mạnh về phía thanh niên.
Thanh niên tránh né theo bản năng, quên mất mình còn đang ở trên cây, suýt nữa ngã thì ngã xuống. Thanh niên nghiêng người, một cái loa nhỏ trượt ra khỏi túi, rơi thẳng xuống đất.
An Nhu nhướng mày, một tay cầm cành cây trượt xuống, đứng trên cành cây mà thanh niên đang ngồi, cầm cành cây bẻ gãy quất vào mặt thanh niên. Thanh niên liên tục xê dịch ra đằng sau, thấy cành cây dưới mông càng ngày càng nhỏ, sắp không thể chịu được trọng lượng của mình nữa.
“Người anh em!” Thanh niên vươn tay, không kìm được sợ hãi trong lòng rồi nhìn bên dưới: “Tôi chỉ đang răn dạy một tên tra nam thôi, cậu đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế!”
“Tra nam?” An Nhu cười lạnh: “Tôi sống ngay chỗ đó đây!”
“Đừng đừng đừng!” Thấy cành cây sắp quất lên mặt, thanh niên vội lấy di động ra: “Chắc là hiểu nhầm thôi. Có một nữ sinh, cô ta bảo là có người lừa tình cảm của bạn thân cô ta, cho tôi năm nghìn tệ để tôi đến đây đập thủy tinh, buổi tối phát tiếng phụ nữ la hét trong vòng mười ngày.”
“Ném điện thoại lại đây.” An Nhu vươn tay.
Thanh niên run rẩy cầm điện thoại đưa qua, An Nhu lấy di động qua, thấy lịch sử trò chuyện và lịch sử chuyển khoản trên màn hình.
An Nhu lục lại phía trước, bên trong còn có không ít cuộc trò chuyện của thanh niên này với đối phương, thoạt nhìn có vẻ giao tình của hai người này còn không ít.
An Nhu mở vòng bạn bè của đối phương, thấy ảnh selfie đăng trong đó.
An Nhu hoàn toàn chưa từng gặp nữ sinh này.
Nhưng trong vòng bạn bè của cô gái, An Nhu nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
"Hôm nay được gặp cháu trai Mạc Thành Hoàn của nhà họ Mạc, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng mà tính cách bình thường thôi, nãy giờ anh ta không nói gì, mình xấu hổ gần chết!
Nhưng bọn mình vẫn kết bạn, chị em nào muốn xin WeChat của ảnh thì nhắn tin cho mình, giá thương lượng, hi hi"
Bình luận facebook