• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (2 Viewers)

  • Chương 65: Tên khốn kiếp nào!

Mạc Thịnh Hoan đứng cạnh An Nhu, mọi người cùng nhìn về phía máy ảnh. Thở ảnh hô lên ‘Trai xinh gái đẹp cười một cái nào’, sau đó ấn nút chụp ảnh.



Ông cụ Mạc lẳng lặng nhìn sang bên này, có chút đăm chiêu, ý bảo thư ký Lý đỡ mình qua.



“Kia không phải người nhà họ Bạch à?” Trương Vân cũng chú ý tới nhất cử nhất động của An Nhu, có chút bất mãn: “Làm bộ làm dáng. Hai đứa nó không chụp ảnh với ông cụ thì thôi, chụp với nhà họ Bạch còn ra thể thống gì nữa.”



Trương Vân còn chưa dứt lời đã thấy thư ký Lý đỡ ông cụ Mạc tiến lên. An Nhu và Mạc Thịnh Hoan lại chụp một tấm với ông cụ Mạc. Ông cụ cười dài nói gì đó với An Nhu, An Nhu cúi đầu nghe, trên mặt hai người đều tràn đầy ý cười.



“Bọn họ đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?” Trương Vân không ngồi nổi nữa, chọc chọc chồng mình: “Chúng ta cũng qua đó chụp một tấm đi?”







Mạc Thịnh Khang nhìn thấy Bạch Sùng Đức đang bắt chuyện với ông cụ Mạc, quay đầu nhìn về phía Mạc Thành Hoàn: “Con trai, muốn đi chụp ảnh không?”



Hai mắt Mạc Thành Hoàn không rời đối diện một khắc nào, nghe hỏi như vậy lập tức đứng lên.



Mấy người họ hàng xa nhà họ Mạc vừa rồi gây sự, lúc này chỉ ngồi ở chỗ của mình, không động đũa vào bàn đồ ăn ngon trước mặt chút nào. Bọn họ bị bà Triệu mắng cho tức giận không thôi. Đây rõ ràng là địa bàn nhà họ Mạc, vậy mà bọn họ lại bị một người ngoài chỉ trích mất hết mặt mũi.



Thật sự không nuốt trôi cơn giận này.



Bên cạnh vang lên một tiếng giòn tan, hình như là thứ gì bị vỡ. Đám người nhìn qua, thấy là có người trượt tay, không cẩn thận làm đổ vỡ chai rượu vang.



Trong chai rượu chỉ còn một chút rượu, nhân viên công tác lập tức đi tới dọn dẹp. Mấy người nhìn bánh ngọt trước mặt, rồi lại nhìn mảnh vỡ chai rượu, lập tức có ý hay.







An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, đang thương lượng với nhân viên công tác chờ tiệc kết thúc chuyển quà tặng tới chiếc xe bên ngoài.



Đúng lúc này, phía sau chợt có tiếng cười vang, An Nhu quay đầu lại, phát hiện là mấy người họ hàng xa lúc trước đang cầm bánh ngọt, cười hì hì bôi trét kem vào nhau.



Tuy là hơi lãng phí, nhưng thật ra cũng không có gì.



An Nhu quay đầu lại, tiếp tục thương lượng với nhân viên công tác, rồi bỗng dưng cảm thấy bên người chợt truyền tới một lực kéo. An Nhu bị kéo lảo đảo, nhào vào lòng Mạc Thịnh Hoan.



Một miếng bánh ngọt nện thẳng tại vị trí An Nhu vừa đứng, đằng sau truyền ra tiếng cười. An Nhu quay đầu, phát hiện mấy họ hàng xa kia còn đang cầm bánh ngọt trong tay.



Từng miếng bánh ngọt bị ném tới, An Nhu thầm mắng một tiếng, toàn thân bỗng nhẹ bẫng, bị Mạc Thịnh Hoan bế lên.







Mạc Thịnh Hoan nhoáng cái đã di chuyển sang một bên, một miếng bánh ngọt bay qua sát bên cạnh. Nhìn đối diện bay tới mưa bánh ngọt, anh không chút hoang mang ôm An Nhu cúi người, tránh trái né phải, mỗi lần đều chuẩn xác không lầm né qua toàn bộ bánh ngọt bay tới.



An Nhu ngơ ngác nhìn Mạc Thịnh Hoan, từ đầu đến cuối, vẻ mặt chú không hề thay đổi chút nào.



Mạc Thịnh Hoan tới gần bàn ăn, một tay nâng thiếu niên trong lòng ngực, một tay cầm đĩa ăn trên bàn, cổ tay vung một đường xinh đẹp, ổn chuẩn tàn nhẫn nện vào gáy một kẻ vừa ném bánh ngọt.



Lực ném không nhỏ, người bị ném đĩa ngửa đầu ra sau, thẳng tắp ngã xuống.



Có người còn muốn ném bánh, một cái đĩa lại chuẩn xác không lầm bay tới, những ai ném đều bị nện đĩa.



“Chúng… chúng tôi chỉ đùa thôi mà.” Một họ xa nhà họ Mạc thấy tình huống như vậy vội bỏ bánh ngọt trong tay xuống. Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan hờ hững, cổ tay vững vàng phát lực, một cái đĩa quăng ra ngoài.

Chỉ còn một người ném bánh ngọt còn đứng, vừa thấy cảnh này vội quay đầu bỏ chạy. An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan chậm rãi cầm một con dao ăn lên, giáp giữa hai ngón tay thon dài trắng nõn, mặt không chút thay đổi quăng ra ngoài.



Người kia vừa chạy đến cửa, nâng tay muốn vặn tay nắm cửa thì một con dao ăn sát lỗ tai bay tới, cắm thẳng vào cánh cửa đằng trước.



Nếu dao này lệch một chút thôi… thoáng cái, người kia mềm chân, thẳng tắp quỳ trước cửa.



Cả sảnh tiệc lặng ngắt như tờ.



Cả nhà Mạc Thịnh Khang đang định đi qua cũng dừng bước.



“Ôi chao Thịnh Hoan.” Một ông cụ tuổi tác tương đương cụ Mạc đứng lên, nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.



“Bọn nhỏ đùa với cháu thôi mà, sao phải nặng tay như vậy làm gì. Ồn ào lên thì ai cũng không thoải mái.”



An Nhu nhận ra người này, là anh em họ của ông cụ Mạc, vốn dĩ ông ta không phải họ Mạc, nhưng sau thấy nhà họ Mạc phát triển lên thì lập tức theo họ mẹ. Giờ thì ỷ vào bối phận lớn, rất có quyền lên tiếng trong số họ hàng nhánh nhà họ Mạc, lúc trước An Nhu cũng gặp qua ông cụ này ở tiệc Trung thu.

Mọi người nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, An Nhu bị Mạc Thịnh Hoan một tay ôm, càng thành tiêu điểm ánh mắt.



“Chú em à.” Ông cụ Mạc nhìn về phía ông già kia: “Tình huống Thịnh Hoan thế nào mấy người giả bộ không biết đấy à? Còn dùng bánh ngọt ném người. Làm sao? Mấy người ăn no quá nên không tiêu được hả?”



“Bọn nhỏ đùa giỡn thì đã làm sao!” Ông cụ kia không chịu bỏ qua: “Còn muốn báo cảnh sát hay thế nào?”



“Đùa giỡn cũng nên có cái độ thôi!” Ông cụ Mạc cũng không bỏ qua.



An Nhu nhìn hai ông cụ đối đầu, lại thấy Mạc Thịnh Hoan hờ hững cầm lấy một cái đĩa, lưu loát nhặt một khối bánh ngọt vừa rơi xuống đất lên, một tay vẫn ôm An Nhu, một tay bưng đĩa đặt xuống trước mặt ông cụ kia.



Lúc đặt đĩa xuống, Mạc Thịnh Hoan còn dùng sức nện mạnh, tiếng động vang dội vô cùng.

Ông cụ kia bị dọa sợ, há mồm đang định dạy dỗ lại thì thoáng thấy cái gì lóe lên, tập trung nhìn vào, kem trên bánh ngọt bị Mạc Thịnh Hoan nện rơi xuống, lộ ra mảnh thủy tinh của chai rượu vang đỏ.



Những người khác thấy thế đều nhìn về phía ba người bị đĩa nện ngất và một kẻ quỳ gối ngoài cửa mưu đồ chạy thoát kia.



“Đây… chắc chắn không phải cố ý đâu!” Ông cụ bối rối.



“Vậy sao?” Bạch Tiêu ngồi xổm một bên, từ từ lấy ra mảnh vỡ thủy tinh từ một miếng bánh ngọt khác.



‘Bốp bốp bốp’. Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, Lưu Nam và Lưu Bắc Cực đứng cạnh người nhà họ Bạch, vẻ mặt đầy trào phúng.



“Vở tuồng này của nhà họ Mạc thật khiến những người khác họ chúng tôi mở mang tầm mắt, được thêm kiến thức.”



Ông cụ Mạc thân là gia chủ nhà họ Mạc, thấy vậy vẻ mặt trở nên khó coi.

“Bọn nó, bọn nó…” Ông lão nói lắp hai tiếng, thấy vẻ mặt cụ Mạc thì giật thót.



Lần cuối cùng ông cụ Mạc lộ ra vẻ mặt này, không ít người gặp xui xẻo.



“Lũ khốn nạn chúng mày. Uổng công vừa này tao còn nói chuyện thay chúng mày nữa!” Ông cụ lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên đá ba người đã ngất xỉu kia, rồi lại hung hăng tát thẳng vào đầu kẻ vừa rồi muốn chạy trốn.



“Nhìn xem chúng mày làm gì đi! Lại làm ra chuyện xấu xa thế này!” Ông cụ nhìn thoáng qua vẻ mặt cụ Mạc, tiếp tục tay đấm chân đá mấy đứa nhỏ nhà mình: “Ngày thường dạy chúng mày lễ giáo đều cho chó ăn à? Còn dám làm ra chuyện thế này!”



“Ha ha.” Ông cụ Mạc cười khẩy một tiếng: “Nhờ mấy đứa nhỏ ngoan nhà ông nên mọi người mới có thể chứng kiến vở diễn hay nhà họ Mạc một lần. Tôi thấy bọn chúng cũng không xứng ở lại nhà họ Mạc thêm nữa đâu. Nhà họ Mạc chúng tôi cũng không có con cháu như vậy!”

Mạc Thịnh Hoan thờ ơ lạnh nhạt, An Nhu bị anh ôm vào trong ngực, cảm thấy bản thân chẳng những không có cơ hội ra tay há miệng mà còn giống như vật trang sức.



Nhìn hơn mười miếng bánh ngọt bị ném đầy đất, An Nhu vừa tiếc nuối vừa len lén quan sát Mạc Thịnh Hoan. Không ngờ chú lại lợi hại như vậy, vừa ôm mình vừa tránh thoát nhiều tập kích như thế, đã thế cả người trên dưới còn chẳng dính chút kem nào.



An Nhu không nhịn được lại nhớ tới lúc bác sĩ Moise làm thí nghiệm có hỏi qua mình một câu.



‘Chồng cậu từng luyện tập đấy à?’



Chú từng luyện tập sao?



An Nhu tò mò nhìn sườn mặt Mạc Thịnh Hoan.



Cậu không thấy chút đắc ý nào trên mặt chú cảm chỉ toàn là lạnh nhạt, tựa như mọi chuyện xảy ra trước mắt chỉ là trò hề ồn ào mà thôi.



“Anh Mạc?” An Nhu vòng một tay lên cổ Mạc Thịnh Hoan.

“Có phải anh mệt rồi không?”



Mạc Thịnh Hoan nghe vậy bèn nâng mắt nhìn thiếu niên trong lòng ngực, chậm rãi gật đầu.



“Vậy chúng ta về trước đi.” An Nhu cười tủm tỉm nhìn Mạc Thịnh Hoan.



An Nhu nói một tiếng với nhà họ Bạch và nhà họ Lưu, sau đấy lại gửi tin nhắn cho thư ký Lý, báo với cụ Mạc là hai người về trước, sau đó được Mạc Thịnh Hoan ôm vào xe.



“An Nhu!” Một người đuổi theo lại đây, An Nhu quay đầu, thấy là Tề Trừng hóng hớt ăn dưa từ nãy tới giờ.



Mạc Thịnh Hoan vẫn đang ở ngoài xe, nhìn về phía Tề Trừng.



Tề Trừng thấy Mạc Thịnh Hoan cao hơn mình một cái đầu, khí thế cường đại thì vô thức lui lại mấy bước, đứng thẳng tăm tắp: “Chào chú ạ! Chúc chú sinh nhật vui vẻ. Tôi là bạn học của An Nhu.”



Mạc Thịnh Hoan trầm mặc hồi lâu, không hề đáp lại.

Tề Trừng thấy hơi ngượng, cảm thấy bản thân như bị thắt lưỡi.



Phàm là người có ánh nhìn một chút, gọi ‘anh lớn’ là được rồi.



“Ờm… Nhu ơi.” Tề Trừng nhức đầu nhìn về phía An Nhu: “Tớ vừa nhớ ra mình quên viết thiệp chúc mừng rồi. Quà của tớ là gói màu xanh biếc, bên trên thắt nơ ấy!”



“Ừ.” An Nhu nín cười: “Có cần tớ đưa cậu về trường không?”



“Không cần đâu, không phải cậu chuẩn bị xe cho tớ rồi à?” Tề Trừng vừa đối mặt Mạc Thịnh Hoan là hoàn toàn không thấy chút thông minh kia đâu nữa, trông khờ cực kỳ.



“Lưu Bắc Cực còn muốn mời tớ thử ngồi xe mới của cậu ấy. Tớ đi mở mang kiến thức đây.”



“Nhớ về trường cho sớm đấy, chú ý an toàn.” An Nhu dặn dò, Tề Trừng xua tay với đằng sau, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.



Mạc Thịnh Hoan ngồi vào xe, An Nhu nhìn sườn mặt Mạc Thịnh Hoan, nghẹn cười giải thích: “Bạn học này của em tốt bụng lắm. Chỉ là không biết nói khéo, anh Mạc đừng để ý.”

Mạc Thịnh Hoan quay đầu nhìn về phía An Nhu, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi môi đẹp khẽ đóng mở: “Không đâu.”



An Nhu nhướng mày, phát hiện số lời hôm nay chú nói đã đạt tới cột mốc mới trong lịch sử rồi.



Mà hình như cũng là chuyện bình thường.



Bình thường ở một mình hầu như không nói gì cả. Chờ xung quanh có nhiều người, bị lôi đi kéo lại cũng sẽ nói nhiều hơn một chút.



Đây là hiệu ứng hoàn cảnh.



Chỉ tiếc chú không thể ở nơi nhiều người quá lâu.



“Hôm nay anh Mạc siêu thật đấy.” An Nhu nhớ tới thời gian Mạc Thịnh Hoan có thể kiên trì ở ngoài hôm nay cũng đạt tới kỷ lục mới.



“Nếu không nhờ anh Mạc thì hôm nay em sẽ bị bánh ngọt đánh trúng rồi.”



Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, đôi mắt xinh đẹp hơi cụp xuống, yên lặng nắm lấy tay cậu.



Về tới biệt thự, thấy trong mắt chú hơi uể oải, An Nhu nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi sớm cùng Mạc Thịnh Hoan. Nhưng cậu vừa rửa mặt xong đi ra lại phát hiện Mạc Thịnh Hoan cầm một con dao rọc giấy, đang mở quà tặng.

Cũng đúng, việc vui như mở quà sao có thể để tới ngày mai.



An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan nhìn chú mở từng món quà.



Quà tặng đa số đều giá trị xa sỉ. Ông cụ Mạc tặng một chiếc đồng hồ Rolex, Mạc Thịnh Hoan liếc nhìn một cái rồi để sang một bên.



Trước lúc về tới nhà, An Nhu đã dọn sạch đồ mà người nhà Mạc Thịnh Khang tặng ra ngoài rồi.



Nhà họ Bạch cũng tặng quà. Bạch Sùng Đức tặng một đôi chìa khóa xe, ý tứ đại khái là An Nhu và Mạc Thịnh Hoan mỗi người một chiếc, An Nhu nhìn chằm chằm ký hiệu Aston Martin trên chìa khóa, không nhịn được cau mày.



Đắt quá.



Bà Triệu tặng hai đôi cúc tay áo tinh xảo vô cùng. Trông có vẻ cũng là chia An Nhu một phần.



Hộp quà của Bạch Tiêu lớn nhất, mở ra thì thấy là hai đôi giày, một đôi giày da hoàn toàn chế tác thủ công số đo của Mạc Thịnh Hoan, một đôi giày chơi bóng số lượng giới hạn là số đo của An Nhu.

Người nhà họ Bạch đều mượn cơ hội tặng quà sinh nhật cho Mạc Thịnh Hoan mà tặng đồ cho An Nhu.



An Nhu thử đi giày chơi bóng, thoải mái thì đúng là rất thoải mái, đáng tiếc cậu không biết chơi bóng rổ.



Mạc Thịnh Hoan bóc quà tốc độ rất nhanh, cứ như đang tìm cái gì đó. An Nhu tựa vào một bên ngủ gật, bỗng không nghe tiếng sột soạt bên cạnh nữa.



Xong rồi à?



An Nhu nhu dụi mắt, quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.



Quà tặng vẫn còn một chồng, nhưng chú đã hoàn toàn dừng lại rồi, cụp mi nhìn một phần quà, chậm rãi lấy một thứ gì trông rất quen mắt ra.



An Nhu đang nửa ngủ nửa tỉnh, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Mạc Thịnh Hoan lấy ra một hộp hình vuông nho nhỏ.



Tạm dừng ba giây, sau đó An Nhu từ từ trợn trừng hai mắt, xác định mình không nhìn lầm mới hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tên khốn kiếp nào lại tặng áo mưa thế hả!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình - (Dự chương): Nhu Nhu tịch thu áo mưa, định tìm Tề Trừng tính sổ, chàng tiên lại lẳng lặng giấu đi, cảm thấy sẽ có lúc dùng. Nhà họ Bạch triệu tập những người liên quan đến sự cố mất con năm đó, chuẩn bị tiễn bà An vào ngục giam, bà An không biết tình hình cụ thể kỹ càng, còn đang đắc ý dào dạt muốn để An Lâm sửa họ vào nhà họ Bạch.



(Lynn: Tình tiết này làm mị kích động đi lướt raw, kết quả biết tin sắp được ăn thịt rồiiii (ʘ ͜ʖ ʘ)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom