Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Dựa vào đại thụ
Huyết áp của An Nhu lập tức tăng vọt, cuống quýt đứng dậy.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan vô cùng bình tĩnh, nhìn vật nhỏ vuông vức trong tay, trên góc trái còn có một dấu hiệu màu xanh lá cây, viết “Quốc gia cung cấp miễn phí”.
Cảm ơn quốc gia.
An Nhu không thể miêu tả được cảnh tượng trước mắt, người đàn ông lạnh nhạt như tiên trên trời tay cầm một gói ba con sói, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt, vẫn đang nghiêm túc đọc dòng chữ viết trên bao bì.
Quả thực là đang vấy bẩn!
An Nhu nhanh chóng nhào tới, một tay che mắt Mạc Thịnh Hoan lại, một tay rút gói ba con sói trong tay chú ra.
An Nhu đứng dậy, nhanh chóng tìm được áo khoác của mình trong tủ quần áo, nhét ba con sói vào túi áo, chuẩn bị ngày mai mang ra ngoài.
Không biết tại sao nhìn thấy ba con sói, An Nhu có ảo giác như con mình sắp bị dạy dư.
Sau khi kéo chặt khóa ảo, An Nhu thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh, chậm rãi lấy ra gói ba con sói thứ hai trong hộp quà.
Giữa ngón tay như ngọc thạch mang theo đồ dùng của người trưởng thành được đóng gói plastic màu xanh lá, An Nhu suýt nữa nghẹt thở, lập tức nhào tới nhanh chóng lấy thứ đồ trong tay Mạc Thịnh Hoan.
“Còn nữa không?” An Nhu cúi đầu nhìn về phía hộp quà.
Mạc Thịnh Hoan buông mi, lại lấy ra bốn năm cái từ trong hộp.
Túi áo đã đựng không nổi nữa rồi, An Nhu xoay người ra ngoài tìm ba lô của mình.
Thấy An Nhu đi ra phòng ngủ, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu tìm được cái cuối cùng từ trong góc hộp quà, nhìn cửa phòng ngủ rồi đứng dậy mở tủ đầu giường, kẹp chặt thứ đó vào trong sách.
An Nhu nhét toàn bộ ba con sói vào ba lô, trở về phòng ngủ thì thấy Mạc Thịnh Hoan vẫn ngồi im tại chỗ. Nghe thấy cậu trở về liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt bình thản thong dong.
Không hiểu sao An Nhu lại chột dạ.
Tính ra thì chú cũng đã trưởng thành rồi, cho dù có nhận được đồ dùng người lớn thì cậu cũng không có quyền thu hồi hay vứt đi thay anh ấy.
Trước kia Mạc Thịnh Hoan không thể biểu lộ cảm xúc, cũng không dùng được những thứ đó, nhưng bây giờ anh đã dần dần hồi phục.
Mình làm vậy có phải là hơi quá đáng không?
Chú nghiêm túc nhìn ba con sói có lẽ chỉ là tò mò thì sao? Dù sao ba con sói của mười mấy năm trước với bây giờ vẫn hơi khác biệt.
An Nhu xoa xoa tai, vành tai đỏ bừng ngồi đối diện Mạc Thịnh Hoan.
“Xin lỗi, hình như phản ứng của em hơi quá mức.”
Mạc Thịnh Hoan không nói gì, cụp mi lấy đồ vật trong hộp quà ra, là một cái máy tạo ẩm.
An Nhu nhìn về phía hộp quà, giấy gói bên ngoài là màu xanh lá cây, còn gắn thêm cả nơ.
An Nhu lấy hộp quà, tìm một lượt không có thiệp chúc mừng, lời nói của Tề Trừng đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu, vô cùng rõ ràng.
“Nhu à, tớ vừa nhớ ra mình quên viết thiệp chúc mừng rồi. Quà của tớ là gói màu xanh biếc, bên trên thắt nơ ấy!…”
Không có thiệp chúc mừng, giấy gói màu xanh, gắn nơ.
An Nhu hít sâu một hơi, không tưởng tượng nổi Tề Trừng sẽ tặng thứ này.
Lúc trước Tề Trừng nói là “thiết thực” cậu còn không bận tâm.
Không ngờ lại là loại “thiết thực” này.
Mạc Thịnh Hoan nhìn máy làm ẩm, dường như đã không quan tâm tới ba con sói nữa rồi. An Nhu vốn định giải thích mấy câu, thấy chú không có ý truy cứu thì cũng giả vờ như chuyện này không xảy ra, lựa chọn bỏ qua.
Tới thứ hai trước khi tới giờ lên lớp, An Nhu đến ký túc xá từ sớm, nhìn Tề Trừng đang ngủ say, lấy mấy gói ba con sói trong ba lô bày trên mặt bàn.
Đồng hồ báo thức vang lên, Tề Trừng mơ mơ màng màng tắt báo thức rồi ngủ tiếp. Tiếng chuông báo thức thứ hai vang lên, Tề Trừng cầm di động nhìn đồng hồ, xoay người đầu óc mơ màng.
Mãi tới khi tiếng chuông thứ ba vang lên, Tề Trừng tắt báo thức rồi mới ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.
Từ trên giường xuống dưới, Tề Trừng lập tức nhìn thấy An Nhu ngồi bên cạnh bàn.
“Nhu à, đến sớm thế?” Tề Trừng gãi bụng ngáp.
“Phải sớm chứ.” An Nhu nhìn cái đầu tổ quạ của Tề Trừng, nở nụ cười: “Quà sinh nhật mà cậu tặng cho anh Mạc có phải là một cái máy làm ẩm không?”
“Đúng rồi.” Tề Trừng đắc ý gật đầu: “Được lắm đúng không? Tớ chọn mấy cửa hàng cơ đấy.”
“Vậy cậu giải thích cho tớ một chút.” An Nhu chọc mấy gói ba con sói trên bàn: “Tặng thứ này là có ý gì?”
Tề Trừng sửng sốt, rướn cổ ra nhìn, không ngờ lại là ba con sói miễn phí mà lúc trước đàn anh nhờ mình phát.
“Không thể nào.” Tề Trừng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhất thời có phản ứng, chắc mình không cẩn thận làm rơi ba con sói vào hộp quà đặt ở dưới rồi.
Lúc mình đóng hộp quà lại không kiểm tra lại thử!
Tề Trừng buồn bực vỗ đầu, giải thích với An Nhu chuyện xảy ra hôm đó: “Tớ thật sự không cố ý đâu.”
Thấy vẻ mặt buồn bực của Tề Trừng, An Nhu hơi bình tĩnh lại. Bình thường mặc dù Tề Trừng thích nói đùa nhưng cũng sẽ không tặng thứ khác người như vậy.
“Thôi toang rồi.” Tề Trừng nhăn mặt: “Đại ca nhà cậu sẽ không hiểu lầm tớ đấy chứ?”
“Chắc không đâu.” Xong việc An Nhu nhìn vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan, không dao động quá lớn.
“Vậy còn quan hệ thuần khiết của các cậu thì sao? Còn không?” Tề Trừng cẩn thận hỏi.
“Rất ổn định.” An Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mạc đã tách rời với xã hội mười mấy năm, còn đang trong giai đoạn từ từ thích ứng với những thứ mới mẻ của xã hội hiện tại.”
“Không phải chứ…” Tề Trừng hiểu được ý của An Nhu: “Đến lúc cần dùng thứ đó, còn cần cậu phải dạy anh ấy à?”
An Nhu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tề Trừng.
Tề Trừng chợt nhận ra mình mới nói một câu kinh người như thế nào, lập tức giả vờ đau bụng, một tay ôm bụng chạy về phía nhà vệ sinh: “An Nhu cậu đi trước đi, chiếm chỗ giúp tớ.”
An Nhu nhìn Tề Trừng chạy vào nhà vệ sinh, không nhịn được cúi đầu nhìn về phía mấy gói ba con sói bày trên bàn.
Mình… dạy chú cách dùng ư?
An Nhu không dám tưởng tượng cảnh đó, thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cơ thể của Mạc Thịnh Hoan. Đối với chú, điều này quả thực là đang vấy bẩn. Vành tai An Nhu đỏ bừng lên, nhét hết ba con sói vào gầm bàn.
Đồ vật đã bị phong ấn rồi, nhưng vẫn như đụng vào điểm kỳ quái nào đó trong đầu cậu, cả buổi sáng An Nhu chốc chốc lại ngẩn người, trong đầu lướt qua bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Mạc Thịnh Hoan, chiếc cổ xinh đẹp của anh, còn có xương quai xanh lộ ra.
Mỗi thứ đều lặng lẽ lướt qua trái tim An Nhu, truyền tới từng xúc cảm rung động.
“Nhu ơi, Nhu!”
Giọng nói bên tai đột nhiên phóng to, An Nhu hoàn hồn, nhìn thấy Tề Trừng đang nhìn mình với vẻ mặt cạn lời.
“Tớ hỏi cậu buổi trưa ăn gì, cậu cứ như mất hồn ấy, mãi mà không để ý tới tớ!”
“Hơi thất thần chút.” An Nhu thu lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, hít sâu một hơi, đang định mở di động xem giờ thì lại nhìn thấy tin nhắn do Bạch Sùng Đức gửi tới.
“Trưa nay tớ lại không thể ăn cơm với cậu được rồi.” An Nhu nhìn lướt qua tin nhắn.
“Là ba ruột của cậu à?” Tề Trừng đoán trúng ngay: “Mau đi đi, ba kế như tớ thì phải tinh mắt chứ.”
An Nhu từ từ lấy chiếc thẻ tích hợp của mình lắc lư trước mắt Tề Trừng.
“Tớ là loại người sẽ chịu khom lưng chỉ vì một bữa cơm hả?” Tề Trừng ra vẻ ngay thẳng: “Ba, con muốn ăn rau xào, còn muốn ăn thịt nữa.”
“Con trai cứ ăn đi, ăn nhiều vào!” An Nhu hào phóng vô cùng, rõ ràng chỉ lấy một tấm thẻ tích hợp mà khí thế như lấy ra chiếc thẻ đen.
Sau khi tan học nhìn Tề Trừng chạy không còn bóng dáng, An Nhu nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc của Bạch Sùng Đức ở cổng trường. Cửa kính xe hạ xuống, bà Triệu cũng có mặt, cười tủm tỉm vẫy tay với An Nhu.
An Nhu bước nhanh đi tới, ngồi vào ghế sau.
“An Nhu, có phải đã đói rồi không?” Bà Triệu vẻ mặt quan tâm: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.” An Nhu ngồi thẳng sống lưng.
“Đến Tường Phượng Trai đi.” Bạch Sùng Đức ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn hai mẹ con, trên mặt đầy ý cười.
“Đúng vậy, sao em lại quên mất chỗ đó nhỉ.” Bà Triệu che miệng cười: “Tiệc mừng đầy tháng của con năm đó được tổ chức ở đó mà, trước kia con tham ăn lắm, thấy cái gì cũng muốn ăn một miếng.”
An Nhu hơi ngẩn người, nhớ tới hai đứa con tham ăn, thấy cái gì cũng muốn nhét vào miệng… thì ra là giống mình.
“An Nhu, con có kiêng ăn thứ gì nữa không?” Bà Triệu cầm di động, vẻ mặt cẩn thận: “Mẹ gọi điện đặt một bàn trước.”
“Cháu không kiêng ăn.” An Nhu lắc đầu. Ở thế giới kia, đừng nói là kiêng ăn, có một miếng ăn đã là may mắn lắm rồi.
“Ừ ừ ừ.” Bà Triệu mau chóng tìm được người liên lạc, đặt một bàn trước.
Bạch Sùng Đức nhìn hai người từ gương chiếu hậu, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Chiếc xe sang dừng dưới một nhà lầu trang hoàng rất có đặc sắc thời Minh Thanh. Người gác cửa ngoại hình xinh đẹp đi tới mở cửa xe, nói chào mừng đã đến Tường Phượng Trai. An Nhu hơi ngượng nghịu xuống xe, bà Triệu đi tới, mỉm cười nâng tay lên.
An Nhu phản ứng lại, cho bà Triệu ôm cánh tay của mình.
Bạch Sùng Đức nhìn hai người, đáy mắt mang theo ý cười, đi đằng trước dẫn đường.
Đi cùng bà Triệu không có chênh lệch chiều cao, An Nhu cụp mi, nhìn thấy hôm nay bà Triệu đi giày đến bằng.
An Nhu chợt thấy hơi cảm động.
Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, có phải bà ấy đã chú ý tới mình lúng túng vì chiều cao không?
“Chính là phòng riêng này.” Bạch Sùng Đức dừng bước, lịch thiệp thay nhân viên kéo cửa phòng cho bà Triệu và An Nhu đi vào trước.
Trong phòng riêng cũng trang trí phong cách cổ điển, không gian rộng hơn An Nhu tưởng tượng nhiều, thậm chí bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ làm ẩm không khí.
Ba người ngồi vào chỗ, An Nhu ngồi bên cạnh bà Triệu, nhìn nhân viên pha trà.
“An Nhu, muốn ăn gì thì cứ gọi.” Bạch Sùng Đức đưa thực đơn cho An Nhu.
An Nhu không tiện chối từ, đưa cuốn thực đơn thật dày đặt giữa mình và bà Triệu: “Chúng ta cùng xem.”
Bà Triệu nở nụ cười xán lạn, quay đầu nhìn chồng mình.
An Nhu nhìn cuốn thực đơn, có hơi rối rắm, Thiện Thang Nhất Phẩm là thứ gì? Phụng Hương Thượng Thọ lại là cái gì? Kinh Phụng Hoàn Tương là đồ uống à?
Bà Triệu nhận thấy sự lúng túng của cậu thiếu niên, ôn hòa nói: “Hay là chúng ta gọi món Ngự Thái Tam Phẩm đi, trong đó có vịt Bát Bảo, Can Liên Phúc Hải Sâm, cá phi lê sốt sữa.”
An Nhu gật đầu.
Bà Triệu vừa giảng giải vừa gọi món, gọi xong cho Bạch Sùng Đức nhìn lướt qua là được. Nhân viên mặc sườn xám nhận lấy bản gọi món, giữ vững nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, Bạch Sùng Đức và bà Triệu liếc nhau, Bạch Sùng Đức hắng giọng nói.
“An Nhu à, con với Mạc Thịnh Hoan hôm đó rời đi trước, có phải là khó chịu không?”
“Cháu và anh Mạc đều hơi mệt mỏi.” An Nhu lễ phép giải thích: “Cho nên về trước.”
“Nhà họ Mạc cũng xem như gia tộc lớn, hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật được chứng kiến cảnh đấu tranh nội bộ trong nhà họ Mạc.” Bà Triệu nhớ lại vẫn thấy hơi bất mãn: “Mấy dòng bên dám ra tay với các con, đúng là không biết nên nói ngu hay ngốc nữa.”
“Anh thấy cũng bình thường.” Bạch Sùng Đức nhìn hai người.
“Nghe nói khoảng thời gian trước ông cụ Mạc vào bệnh viện, tình huống không lạc quan cho lắm.
Hiện giờ Mạc Thịnh Hoan không thể kế thừa gia nghiệp, người thừa kế tạm thời Mạc Thành Hoàn vẫn còn quá nhỏ, không thể gánh vác trọng trách, dòng chính bị dòng bên khinh thường khiêu khích cũng là điều dễ hiểu.”
Nghe đến đây, An Nhu không nhịn được mà rơi vào trầm tư.
Không thể không nói hiện tại tình hình của dòng chính nhà họ Mạc thực sự không ổn. Ông cụ Mạc bệnh nặng mới khỏi, người thừa kế không thể trấn áp mọi người, nếu ông cụ Mạc chết thì thế cục sẽ càng rối loạn hơn.
Lúc trước ông cụ Mạc cũng từng nói dòng bên nhà họ Mạc như một đám linh cẩu, ông ấy vừa chết, đám linh cẩu đó sẽ ùa lên cắn xé dòng chính gần như không còn chút nào.
“Gia đình Mạc Thịnh Khang tệ đến mấy thì cũng có nhà họ Trương giúp đỡ, cũng xem như có thể miễn cưỡng đứng vững. Một khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện thì người nguy hiểm nhất chính là con và Mạc Thịnh Hoan.” Bà Triệu cũng lo lắng nhìn An Nhu.
“Trong tay Mạc Thịnh Hoan có không ít cổ phần của công ty nhà họ Mạc, các con không khác nào một miếng thịt mỡ cả.
Đám dòng bên kia dám đối phó với các con, thứ nhất là ỷ vào ông cụ Mạc đang bị bệnh, thứ hai là do tình hình tinh thần của Mạc Thịnh Hoan, thứ ba là sau lưng các con không có chỗ dựa.”
Bạch Sùng Đức nói mấy câu phân tích tình huống rõ ràng cho An Nhu. An Nhu cũng hiểu được ý ngoài lời nói của ông ấy.
Ông ấy nói vậy là muốn cậu vào nhà họ Bạch.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan vô cùng bình tĩnh, nhìn vật nhỏ vuông vức trong tay, trên góc trái còn có một dấu hiệu màu xanh lá cây, viết “Quốc gia cung cấp miễn phí”.
Cảm ơn quốc gia.
An Nhu không thể miêu tả được cảnh tượng trước mắt, người đàn ông lạnh nhạt như tiên trên trời tay cầm một gói ba con sói, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt, vẫn đang nghiêm túc đọc dòng chữ viết trên bao bì.
Quả thực là đang vấy bẩn!
An Nhu nhanh chóng nhào tới, một tay che mắt Mạc Thịnh Hoan lại, một tay rút gói ba con sói trong tay chú ra.
An Nhu đứng dậy, nhanh chóng tìm được áo khoác của mình trong tủ quần áo, nhét ba con sói vào túi áo, chuẩn bị ngày mai mang ra ngoài.
Không biết tại sao nhìn thấy ba con sói, An Nhu có ảo giác như con mình sắp bị dạy dư.
Sau khi kéo chặt khóa ảo, An Nhu thở phào nhẹ nhõm rồi quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh, chậm rãi lấy ra gói ba con sói thứ hai trong hộp quà.
Giữa ngón tay như ngọc thạch mang theo đồ dùng của người trưởng thành được đóng gói plastic màu xanh lá, An Nhu suýt nữa nghẹt thở, lập tức nhào tới nhanh chóng lấy thứ đồ trong tay Mạc Thịnh Hoan.
“Còn nữa không?” An Nhu cúi đầu nhìn về phía hộp quà.
Mạc Thịnh Hoan buông mi, lại lấy ra bốn năm cái từ trong hộp.
Túi áo đã đựng không nổi nữa rồi, An Nhu xoay người ra ngoài tìm ba lô của mình.
Thấy An Nhu đi ra phòng ngủ, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu tìm được cái cuối cùng từ trong góc hộp quà, nhìn cửa phòng ngủ rồi đứng dậy mở tủ đầu giường, kẹp chặt thứ đó vào trong sách.
An Nhu nhét toàn bộ ba con sói vào ba lô, trở về phòng ngủ thì thấy Mạc Thịnh Hoan vẫn ngồi im tại chỗ. Nghe thấy cậu trở về liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt bình thản thong dong.
Không hiểu sao An Nhu lại chột dạ.
Tính ra thì chú cũng đã trưởng thành rồi, cho dù có nhận được đồ dùng người lớn thì cậu cũng không có quyền thu hồi hay vứt đi thay anh ấy.
Trước kia Mạc Thịnh Hoan không thể biểu lộ cảm xúc, cũng không dùng được những thứ đó, nhưng bây giờ anh đã dần dần hồi phục.
Mình làm vậy có phải là hơi quá đáng không?
Chú nghiêm túc nhìn ba con sói có lẽ chỉ là tò mò thì sao? Dù sao ba con sói của mười mấy năm trước với bây giờ vẫn hơi khác biệt.
An Nhu xoa xoa tai, vành tai đỏ bừng ngồi đối diện Mạc Thịnh Hoan.
“Xin lỗi, hình như phản ứng của em hơi quá mức.”
Mạc Thịnh Hoan không nói gì, cụp mi lấy đồ vật trong hộp quà ra, là một cái máy tạo ẩm.
An Nhu nhìn về phía hộp quà, giấy gói bên ngoài là màu xanh lá cây, còn gắn thêm cả nơ.
An Nhu lấy hộp quà, tìm một lượt không có thiệp chúc mừng, lời nói của Tề Trừng đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu, vô cùng rõ ràng.
“Nhu à, tớ vừa nhớ ra mình quên viết thiệp chúc mừng rồi. Quà của tớ là gói màu xanh biếc, bên trên thắt nơ ấy!…”
Không có thiệp chúc mừng, giấy gói màu xanh, gắn nơ.
An Nhu hít sâu một hơi, không tưởng tượng nổi Tề Trừng sẽ tặng thứ này.
Lúc trước Tề Trừng nói là “thiết thực” cậu còn không bận tâm.
Không ngờ lại là loại “thiết thực” này.
Mạc Thịnh Hoan nhìn máy làm ẩm, dường như đã không quan tâm tới ba con sói nữa rồi. An Nhu vốn định giải thích mấy câu, thấy chú không có ý truy cứu thì cũng giả vờ như chuyện này không xảy ra, lựa chọn bỏ qua.
Tới thứ hai trước khi tới giờ lên lớp, An Nhu đến ký túc xá từ sớm, nhìn Tề Trừng đang ngủ say, lấy mấy gói ba con sói trong ba lô bày trên mặt bàn.
Đồng hồ báo thức vang lên, Tề Trừng mơ mơ màng màng tắt báo thức rồi ngủ tiếp. Tiếng chuông báo thức thứ hai vang lên, Tề Trừng cầm di động nhìn đồng hồ, xoay người đầu óc mơ màng.
Mãi tới khi tiếng chuông thứ ba vang lên, Tề Trừng tắt báo thức rồi mới ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.
Từ trên giường xuống dưới, Tề Trừng lập tức nhìn thấy An Nhu ngồi bên cạnh bàn.
“Nhu à, đến sớm thế?” Tề Trừng gãi bụng ngáp.
“Phải sớm chứ.” An Nhu nhìn cái đầu tổ quạ của Tề Trừng, nở nụ cười: “Quà sinh nhật mà cậu tặng cho anh Mạc có phải là một cái máy làm ẩm không?”
“Đúng rồi.” Tề Trừng đắc ý gật đầu: “Được lắm đúng không? Tớ chọn mấy cửa hàng cơ đấy.”
“Vậy cậu giải thích cho tớ một chút.” An Nhu chọc mấy gói ba con sói trên bàn: “Tặng thứ này là có ý gì?”
Tề Trừng sửng sốt, rướn cổ ra nhìn, không ngờ lại là ba con sói miễn phí mà lúc trước đàn anh nhờ mình phát.
“Không thể nào.” Tề Trừng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhất thời có phản ứng, chắc mình không cẩn thận làm rơi ba con sói vào hộp quà đặt ở dưới rồi.
Lúc mình đóng hộp quà lại không kiểm tra lại thử!
Tề Trừng buồn bực vỗ đầu, giải thích với An Nhu chuyện xảy ra hôm đó: “Tớ thật sự không cố ý đâu.”
Thấy vẻ mặt buồn bực của Tề Trừng, An Nhu hơi bình tĩnh lại. Bình thường mặc dù Tề Trừng thích nói đùa nhưng cũng sẽ không tặng thứ khác người như vậy.
“Thôi toang rồi.” Tề Trừng nhăn mặt: “Đại ca nhà cậu sẽ không hiểu lầm tớ đấy chứ?”
“Chắc không đâu.” Xong việc An Nhu nhìn vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan, không dao động quá lớn.
“Vậy còn quan hệ thuần khiết của các cậu thì sao? Còn không?” Tề Trừng cẩn thận hỏi.
“Rất ổn định.” An Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mạc đã tách rời với xã hội mười mấy năm, còn đang trong giai đoạn từ từ thích ứng với những thứ mới mẻ của xã hội hiện tại.”
“Không phải chứ…” Tề Trừng hiểu được ý của An Nhu: “Đến lúc cần dùng thứ đó, còn cần cậu phải dạy anh ấy à?”
An Nhu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tề Trừng.
Tề Trừng chợt nhận ra mình mới nói một câu kinh người như thế nào, lập tức giả vờ đau bụng, một tay ôm bụng chạy về phía nhà vệ sinh: “An Nhu cậu đi trước đi, chiếm chỗ giúp tớ.”
An Nhu nhìn Tề Trừng chạy vào nhà vệ sinh, không nhịn được cúi đầu nhìn về phía mấy gói ba con sói bày trên bàn.
Mình… dạy chú cách dùng ư?
An Nhu không dám tưởng tượng cảnh đó, thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cơ thể của Mạc Thịnh Hoan. Đối với chú, điều này quả thực là đang vấy bẩn. Vành tai An Nhu đỏ bừng lên, nhét hết ba con sói vào gầm bàn.
Đồ vật đã bị phong ấn rồi, nhưng vẫn như đụng vào điểm kỳ quái nào đó trong đầu cậu, cả buổi sáng An Nhu chốc chốc lại ngẩn người, trong đầu lướt qua bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Mạc Thịnh Hoan, chiếc cổ xinh đẹp của anh, còn có xương quai xanh lộ ra.
Mỗi thứ đều lặng lẽ lướt qua trái tim An Nhu, truyền tới từng xúc cảm rung động.
“Nhu ơi, Nhu!”
Giọng nói bên tai đột nhiên phóng to, An Nhu hoàn hồn, nhìn thấy Tề Trừng đang nhìn mình với vẻ mặt cạn lời.
“Tớ hỏi cậu buổi trưa ăn gì, cậu cứ như mất hồn ấy, mãi mà không để ý tới tớ!”
“Hơi thất thần chút.” An Nhu thu lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, hít sâu một hơi, đang định mở di động xem giờ thì lại nhìn thấy tin nhắn do Bạch Sùng Đức gửi tới.
“Trưa nay tớ lại không thể ăn cơm với cậu được rồi.” An Nhu nhìn lướt qua tin nhắn.
“Là ba ruột của cậu à?” Tề Trừng đoán trúng ngay: “Mau đi đi, ba kế như tớ thì phải tinh mắt chứ.”
An Nhu từ từ lấy chiếc thẻ tích hợp của mình lắc lư trước mắt Tề Trừng.
“Tớ là loại người sẽ chịu khom lưng chỉ vì một bữa cơm hả?” Tề Trừng ra vẻ ngay thẳng: “Ba, con muốn ăn rau xào, còn muốn ăn thịt nữa.”
“Con trai cứ ăn đi, ăn nhiều vào!” An Nhu hào phóng vô cùng, rõ ràng chỉ lấy một tấm thẻ tích hợp mà khí thế như lấy ra chiếc thẻ đen.
Sau khi tan học nhìn Tề Trừng chạy không còn bóng dáng, An Nhu nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc của Bạch Sùng Đức ở cổng trường. Cửa kính xe hạ xuống, bà Triệu cũng có mặt, cười tủm tỉm vẫy tay với An Nhu.
An Nhu bước nhanh đi tới, ngồi vào ghế sau.
“An Nhu, có phải đã đói rồi không?” Bà Triệu vẻ mặt quan tâm: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.” An Nhu ngồi thẳng sống lưng.
“Đến Tường Phượng Trai đi.” Bạch Sùng Đức ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn hai mẹ con, trên mặt đầy ý cười.
“Đúng vậy, sao em lại quên mất chỗ đó nhỉ.” Bà Triệu che miệng cười: “Tiệc mừng đầy tháng của con năm đó được tổ chức ở đó mà, trước kia con tham ăn lắm, thấy cái gì cũng muốn ăn một miếng.”
An Nhu hơi ngẩn người, nhớ tới hai đứa con tham ăn, thấy cái gì cũng muốn nhét vào miệng… thì ra là giống mình.
“An Nhu, con có kiêng ăn thứ gì nữa không?” Bà Triệu cầm di động, vẻ mặt cẩn thận: “Mẹ gọi điện đặt một bàn trước.”
“Cháu không kiêng ăn.” An Nhu lắc đầu. Ở thế giới kia, đừng nói là kiêng ăn, có một miếng ăn đã là may mắn lắm rồi.
“Ừ ừ ừ.” Bà Triệu mau chóng tìm được người liên lạc, đặt một bàn trước.
Bạch Sùng Đức nhìn hai người từ gương chiếu hậu, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Chiếc xe sang dừng dưới một nhà lầu trang hoàng rất có đặc sắc thời Minh Thanh. Người gác cửa ngoại hình xinh đẹp đi tới mở cửa xe, nói chào mừng đã đến Tường Phượng Trai. An Nhu hơi ngượng nghịu xuống xe, bà Triệu đi tới, mỉm cười nâng tay lên.
An Nhu phản ứng lại, cho bà Triệu ôm cánh tay của mình.
Bạch Sùng Đức nhìn hai người, đáy mắt mang theo ý cười, đi đằng trước dẫn đường.
Đi cùng bà Triệu không có chênh lệch chiều cao, An Nhu cụp mi, nhìn thấy hôm nay bà Triệu đi giày đến bằng.
An Nhu chợt thấy hơi cảm động.
Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, có phải bà ấy đã chú ý tới mình lúng túng vì chiều cao không?
“Chính là phòng riêng này.” Bạch Sùng Đức dừng bước, lịch thiệp thay nhân viên kéo cửa phòng cho bà Triệu và An Nhu đi vào trước.
Trong phòng riêng cũng trang trí phong cách cổ điển, không gian rộng hơn An Nhu tưởng tượng nhiều, thậm chí bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ làm ẩm không khí.
Ba người ngồi vào chỗ, An Nhu ngồi bên cạnh bà Triệu, nhìn nhân viên pha trà.
“An Nhu, muốn ăn gì thì cứ gọi.” Bạch Sùng Đức đưa thực đơn cho An Nhu.
An Nhu không tiện chối từ, đưa cuốn thực đơn thật dày đặt giữa mình và bà Triệu: “Chúng ta cùng xem.”
Bà Triệu nở nụ cười xán lạn, quay đầu nhìn chồng mình.
An Nhu nhìn cuốn thực đơn, có hơi rối rắm, Thiện Thang Nhất Phẩm là thứ gì? Phụng Hương Thượng Thọ lại là cái gì? Kinh Phụng Hoàn Tương là đồ uống à?
Bà Triệu nhận thấy sự lúng túng của cậu thiếu niên, ôn hòa nói: “Hay là chúng ta gọi món Ngự Thái Tam Phẩm đi, trong đó có vịt Bát Bảo, Can Liên Phúc Hải Sâm, cá phi lê sốt sữa.”
An Nhu gật đầu.
Bà Triệu vừa giảng giải vừa gọi món, gọi xong cho Bạch Sùng Đức nhìn lướt qua là được. Nhân viên mặc sườn xám nhận lấy bản gọi món, giữ vững nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, Bạch Sùng Đức và bà Triệu liếc nhau, Bạch Sùng Đức hắng giọng nói.
“An Nhu à, con với Mạc Thịnh Hoan hôm đó rời đi trước, có phải là khó chịu không?”
“Cháu và anh Mạc đều hơi mệt mỏi.” An Nhu lễ phép giải thích: “Cho nên về trước.”
“Nhà họ Mạc cũng xem như gia tộc lớn, hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật được chứng kiến cảnh đấu tranh nội bộ trong nhà họ Mạc.” Bà Triệu nhớ lại vẫn thấy hơi bất mãn: “Mấy dòng bên dám ra tay với các con, đúng là không biết nên nói ngu hay ngốc nữa.”
“Anh thấy cũng bình thường.” Bạch Sùng Đức nhìn hai người.
“Nghe nói khoảng thời gian trước ông cụ Mạc vào bệnh viện, tình huống không lạc quan cho lắm.
Hiện giờ Mạc Thịnh Hoan không thể kế thừa gia nghiệp, người thừa kế tạm thời Mạc Thành Hoàn vẫn còn quá nhỏ, không thể gánh vác trọng trách, dòng chính bị dòng bên khinh thường khiêu khích cũng là điều dễ hiểu.”
Nghe đến đây, An Nhu không nhịn được mà rơi vào trầm tư.
Không thể không nói hiện tại tình hình của dòng chính nhà họ Mạc thực sự không ổn. Ông cụ Mạc bệnh nặng mới khỏi, người thừa kế không thể trấn áp mọi người, nếu ông cụ Mạc chết thì thế cục sẽ càng rối loạn hơn.
Lúc trước ông cụ Mạc cũng từng nói dòng bên nhà họ Mạc như một đám linh cẩu, ông ấy vừa chết, đám linh cẩu đó sẽ ùa lên cắn xé dòng chính gần như không còn chút nào.
“Gia đình Mạc Thịnh Khang tệ đến mấy thì cũng có nhà họ Trương giúp đỡ, cũng xem như có thể miễn cưỡng đứng vững. Một khi ông cụ Mạc xảy ra chuyện thì người nguy hiểm nhất chính là con và Mạc Thịnh Hoan.” Bà Triệu cũng lo lắng nhìn An Nhu.
“Trong tay Mạc Thịnh Hoan có không ít cổ phần của công ty nhà họ Mạc, các con không khác nào một miếng thịt mỡ cả.
Đám dòng bên kia dám đối phó với các con, thứ nhất là ỷ vào ông cụ Mạc đang bị bệnh, thứ hai là do tình hình tinh thần của Mạc Thịnh Hoan, thứ ba là sau lưng các con không có chỗ dựa.”
Bạch Sùng Đức nói mấy câu phân tích tình huống rõ ràng cho An Nhu. An Nhu cũng hiểu được ý ngoài lời nói của ông ấy.
Ông ấy nói vậy là muốn cậu vào nhà họ Bạch.
Bình luận facebook