Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Hôn nhân vô hiệu lực
An Nhu nghênh đón tầm mắt của bà An, mặt lạnh như tiền.
“An Nhu, con cứu mẹ được không!” Bà An đột nhiên xông tới, rơi lệ đầy mặt: “Mẹ biết từ trước tới nay con là đứa bé ngoan, trước kia con vẫn muốn mẹ ôm con một lần mà, con vẫn yêu mẹ mà đúng không?”
Triệu Minh Nguyệt căng thẳng nhìn về phía An Nhu, Bạch Sùng Đức vỗ cánh tay vợ mình, kêu bà ấy đừng lo.
Đứa bé kia nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng nếu đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo lại được, không phải chỉ nói mấy câu mềm mại thì sẽ bị thuyết phục.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy van nài của bà An, An Nhu chậm rãi lắc đầu.
“Bà không phải là mẹ tôi.”
“Tao nuôi mày bao lâu nay, mày không biết ơn tao chút nào hả!” Bà An khàn giọng: “Mày chính là loại ăn cháo đá bát! Sớm biết như vậy thì đáng lẽ tao phải cho mày chết đói, ném mày ra ngoài đường cho mày chết cóng luôn. Tao cho mày đi học, cho mày sống đến bây giờ đều là ân tình của tao đối với mày!”
“Vậy à?” Bạch Tiêu cười khẩy.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Bạch Tiêu, một người phụ nữ đứng dậy.
Bà An nhìn lướt qua, sau đấy lập tức ngồi bệt dưới sàn nhà không còn chút hình tượng nào, cứ như mất hết sức lực.
“Tôi là chị gái của mụ đàn bà này.” Người phụ nữ nhìn bà An: “Từ sau khi bà ta gả vào nhà họ An thì cứ như biến thành một người khác, vênh váo hung hăng, khinh thường anh chị em chúng tôi.
Mười mấy năm trước lúc tôi đến nhà bà ta, từng thấy có thêm một đứa bé, bà ta nói là nhặt được trên đường.
Tôi hỏi bà ta tại sao không báo cảnh sát, không đi tìm ba mẹ ruột của đứa trẻ này thì bà ta bảo với tôi rằng nhà họ An và nhà họ Mạc có ước định là sẽ liên hôn.
Khi đó nhà họ Mạc còn chưa giàu có như bây giờ, bà ta sợ con trai ruột của mình gả qua đó sẽ chịu khổ nên quyết định nuôi đứa bé này, về sau liên hôn thay con trai ruột của mình.”
Người phụ nữ đứng cách xa nhìn bà An: “Ba mẹ tôi biết chuyện này thì vô cùng xấu hổ. Ba mẹ bảo tôi nhân tiện nói với cô, nhà họ Lý chúng tôi không có đứa con gái như cô!”
Chân cẳng bà An như mềm nhũn, quay đầu nhìn An Nhu: “An Nhu, dù gì đi nữa mẹ cũng từng nuôi con, con phải giúp mẹ, con không thể đưa mẹ vào tù được…”
An Nhu mỉm cười, lấy cặp văn kiện đã sớm mang theo ra, cầm hiệp ước giải trừ quan hệ triển lãm trước mặt bà An.
“Bà quên rồi à? Bà cảm thấy tôi là quả tạ nên từ trước đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi, ký tên lẫn dấu tay đều có…”
An Nhu còn chưa nói xong thì bà An đột nhiên nhào lên giật lấy tờ hiệp nghị, điên cuồng xé rách.
Ngay khi bà An nhào lên, một bàn tay đã nhanh chóng che trước người An Nhu, phát hiện mục tiêu của bà An là văn kiện, cánh tay đó mới rụt lại.
An Nhu chớp mắt bày tỏ cảm ơn với Mạc Thịnh Hoan, thong dong lấy ra mấy tờ khác: “Bà cứ xé thoải mái, tôi photo ra một trăm tờ cho bà cũng được.”
Nhìn văn kiện trong tay An Nhu, bà An lập tức kiệt sức, đôi mắt vô hồn.
“Tại sao… Tại sao lại như vậy…”
An Lâm không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu đi.
“An Lâm, An Lâm, sao con lại đối xử với mẹ như vậy?” Thấy con trai ruột như vậy, bà An khóc rống lên: “Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu không có mẹ thì ba con phải làm sao đây!”
“Vậy số tiền mà mẹ mượn danh nghĩa của con để đòi nhà họ Bạch thì sao?” An Lâm thở dài nhìn bà An. Thấy thế, Bạch Tiêu lấy ra mấy bức ảnh.
Bà An liệt kê một danh sách cho nhà họ Bạch, trong đó là số tiền mà mình chi trả để nuôi nấng An Lâm.
Lớn đến mấy triệu tệ mua đàn dương cầm học lớp piano, nhỏ đến hai trăm tệ tiền An Lâm trám răng, tất cả đều được liệt kê rành mạch thành một danh sách gửi cho nhà họ Bạch đòi bồi thường.
Nhà họ Bạch cũng không qua loa, gửi thẳng tiền vào số thẻ ngân hàng mà bà An cung cấp.
Mấy ngày sau, bà An lại đòi tiền tổn thất tình cảm, nhà họ Bạch gửi thêm cho bà An hơn mười triệu tệ, toàn bộ đều có bằng chứng rõ ràng.
Người bên dưới đều ghét bỏ nhìn bà An, bàn tán xôn xao.
“Đối với con ruột của mình mà cũng ghi chép rõ ràng như thế, còn có mặt mũi đòi tiền người khác, để nhà họ Bạch trả tiền cho mình!”
“Đúng là loại không biết xấu hổ, chắc chắn bà ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi, đưa con trai của bà Bạch đi liên hôn, đưa con trai mình vào nhà họ Bạch, còn muốn cho nhà họ Bạch nuôi con giúp mình nữa chứ.”
“Bà ta còn kêu con trai mình phá nhà họ Bạch nữa kìa, trong ghi âm trước đó nói rất rõ ràng, muốn cho nhà họ Bạch cửa nát nhà tan cơ mà!”
…
Tiếng bàn tán truyền vào tai bà An. Bà An cúi đầu, sự hận thù không ngừng tụ tập trong đôi mắt.
“Cho tôi đi nhờ chút.” Mấy người nam nữ lạ mặt lúc trước được Bạch Tiêu dẫn vào đứng dậy, cởϊ áσ khoác ra, để lộ đồng phục mặc bên trong.
Mấy cảnh sát đi đến trước mặt bà An, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi là công an của Tấn Thành, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan tới vụ án con trai út Bạch Sênh của nhà họ Bạch bị bắt cóc, đồng thời liên quan tới việc lừa đảo một khoản tài sản kếch xù, hiện tại dựa theo quy định sẽ tiến hành cưỡng chế áp tải bà rời khỏi hiện trường.”
Chiếc còng số 8 bị tròng vào cổ tay, kết hợp với chiếc vòng ngọc thế nước trong veo tạo nên cảnh tượng rất thú vị. Bà An bất lực nhìn cảnh sát trước mắt, sau đấy nhìn những người trong căn phòng, trong mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận.
“An Nhu, An Lâm!” Bà An nhìn về phía hai thiếu niên, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo: “Tao là mẹ chúng mày đấy! Sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị báo ứng! Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Các phóng viên nhanh chóng chụp ảnh bà An đầu tóc bù xù. An Lâm ngơ ngẩn nhìn bà An nguyền rủa mình, bị cảnh sát dẫn ra ngoài đại sảnh.
An Nhu đứng dậy, đi về phía An Lâm, ôm cậu ta một cái.
“Không sao đâu.” An Nhu vỗ lên lưng An Lâm: “Đừng có gánh nặng tâm lý, đó là do bà ta tự làm tự chịu, đây mới là báo ứng của bà ta.”
“Cảm ơn.” An Lâm thở dài một hơi, ôm lấy An Nhu.
Thấy thế, dưới ánh mắt cổ vũ của Bạch Sùng Đức, Bạch Tiêu tiến lên ôm chầm hai cậu thiếu niên.
“An Lâm, giỏi lắm.” Bạch Tiêu thấp giọng cổ vũ An Lâm, sau đó quay đầu nhìn An Nhu.
“An Nhu, chào mừng em đã về nhà.”
“Cảm ơn.” An Lâm và An Nhu đồng thời nói cảm ơn, liếc nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. TYT & Lynn
Các phóng viên không ngừng bấm shutter, trong lòng không khỏi cảm thán những người trẻ tuổi này thật đúng là không đơn giản.
Bạch Tiêu dẫn An Lâm An Nhu lên lầu, An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan, Moise cũng đi theo sau.
Các phóng viên vây quanh vợ chồng nhà họ Bạch phỏng vấn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Bà An sẽ bị phán bao nhiêu năm?” An Lâm ngẩng đầu hỏi, không vì nguyên nhân gì khác, chủ yếu là vẻ mặt của bà An trước khi rời đi trông thật đáng sợ.
An Nhu cũng nhìn về phía Bạch Tiêu, vấn đề này đúng là phải hỏi rõ ràng.
“Tôi có người bạn học luật, hôm nay cũng đến đây. Hai em có thể hỏi cậu ấy.” Bạch Tiêu cười.
“An Lâm.” Moise nhìn về phía người phụ nữ trung niên hai tay bị phỏng: “Đi theo tôi một chút.”
An Nhu quay đầu lại, cũng dừng bước.
Nếu không có người phụ nữ kia thì có lẽ mình đã chết từ lâu rồi.
An Nhu kéo Mạc Thịnh Hoan, đi theo Moise và An Lâm qua đó, đứng trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ hoàn toàn không nhận thấy có người đến gần. Hận thù nhiều năm qua bây giờ đã được đền đáp, ba mẹ qua đời, không có con cái, kết quả của bà ấy là lẻ loi một mình, thứ chống đỡ cho bà ấy cũng đã biến mất vào giờ phút này.
Người phụ nữ hơi ngẩn người, trên mặt dính nước mắt, thấy có người lại gần thì mới chợt hoàn hồn lại.
“Cháu chào bác, cảm ơn bác nhiều ạ.” An Nhu nhìn người phụ nữ, cúi đầu khom lưng trước mặt bà ấy.
Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh An Nhu, cũng khẽ gật đầu theo cậu thiếu niên.
Người phụ nữ lau mặt, cuống quýt đứng dậy, có hơi bối rối.
“Nếu không có bác thì chắc cháu đã chết từ lâu rồi.” An Nhu nhìn vào vết bỏng dữ tợn trên mu bàn tay người phụ nữ, ánh mắt chân thành: “Nếu bác đồng ý thì cháu sẽ chi trả chi phí phẫu thuật, chữa trị vết sẹo cho bác.”
“Không được không được đâu.” Người phụ nữ trung niên liên tục chối từ: “Tôi đã chừng này tuổi rồi, làm gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Vậy bà có dự định gì cho sau này không?” Moise ôn hòa hỏi.
“Tôi không biết nữa.” Người phụ nữ lắc đầu: “Nhà họ Bạch tốt bụng cho tôi một khoản tiền, đủ để tôi không còn nỗi lo cơm áo gạo tiền nửa đời về sau, nhưng tôi không biết mình nên làm gì cả.”
“Bác có muốn thử tìm một hứng thú cho mình không?” An Lâm thông minh nâng tay: “Ví dụ như múa quảng trường gì đó.”
“Không được.” Người phụ nữ cười cay đắng, trong mắt không có một chút lạc thú.
“Bác à.” An Nhu lấy di động ra: “Chúng ta kết bạn đi, bác có nhu cầu gì thì đều có thể nói cho cháu.”
Người phụ nữ lấy một chiếc điện thoại thông minh cũ mèm ra, lúc mở WeChat còn bị đứng máy, bà ấy ngượng ngùng nhìn An Nhu, An Nhu mỉm cười: “Không sao đâu ạ, cứ từ từ.”
Trao đổi phương thức liên hệ với người phụ nữ xong, An Nhu tiếp tục nói lời cảm ơn với bà ấy. Người phụ nữ liên tục xua tay, lộ ra một chút ý cười.
Nhìn người phụ nữ rời đi, Moise muốn phổ cập hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) cho An Lâm, An Nhu dắt tay Mạc Thịnh Hoan lên lầu trước.
Bạch Tiêu đang chờ trên lầu, bên cạnh là đàn anh của anh. Hai người đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc bộ vest màu xanh lam sọc ngang nhỏ được cắt may riêng, nhã nhặn tao nhã, mỗi một chỗ đều vô cùng nghiêm cẩn.
“An Nhu.” Thấy An Nhu, Bạch Tiêu vẫy tay.
An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan đi qua, Bạch Tiêu lập tức giới thiệu An Nhu cho bạn bè.
“Đây là em trai tôi, An Nhu, người bên cạnh là chồng của em ấy, Mạc Thịnh Hoan.”
“Chào cậu, tên tôi là Thi Nam Cẩm.” Người đàn ông thân thiện vươn tay.
“Đây chính là người bạn làm luật sư mà lúc trước anh đã nói với em.” Bạch Tiêu cười giới thiệu Thi Nam Cẩm: “Luật sư Thi, luật sư cấp 2 hai mươi bảy tuổi, tiến sĩ ngành luật học, làm việc tại công ty luật lớn nhất Tấn Thành, chiến tích có thể nói hiển hách!”
“Chào anh.” An Nhu gật đầu.
“Em trai tôi muốn hỏi một chút, tình huống như bà An đại khái sẽ bị phán bao nhiêu năm?” Bạch Tiêu cười nhìn Thi Nam Cẩm: “Đại luật sư Thi, có cần tôi tính chi phí cố vấn theo giờ cho anh không?”
Thi Nam Cẩm cười khoát tay, nhìn lướt qua Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh thiếu niên, sau đó lại nhìn An Nhu trước mắt, nho nhã lễ độ.
“Tình huống của bà An rất phức tạp, nói một hai câu không rõ ràng được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện đi.”
“Chúng ta cùng đến phòng khách.” Bạch Tiêu đi xuống nhìn thoáng qua, không thấy thầy giáo với đàn em mới nhậm chức của mình, đành tạm thời bỏ qua.
Năm người cùng nhau vào phòng khách. Bảo mẫu rót trà cho mấy người. An Nhu bưng ly trà lên, nghe thấy Thi Nam Cẩm lên tiếng.
“Nói một cách khách quan thì cậu bị bà An bắt cóc rồi nuôi nấng, không thuộc loại lừa bán mà thuộc loại bắt cóc. Lúc cậu bị bắt cóc còn chưa tròn sáu tuổi, vẫn còn trong giai đoạn nhi đồng. Dựa theo tội bắt cóc nhi đồng thì bà An sẽ bị xử phạt tù có thời hạn từ năm năm trở xuống.
Nhưng về sau bà ta mượn cớ này để đòi tiền của từ nhà họ Bạch, có hai hành vi cố tình, có thể tính thành mấy tội để phạt cùng một lúc.
Chúng ta có thể tố cáo bà ta tội dụ dỗ và tội bắt cóc nhi đồng, vậy thì sẽ phán bà ta tù có thời hạn từ mười năm trở lên, hoặc là tù chung thân…”
An Nhu nghiêm túc lắng nghe. Bạch Tiêu đi ra ngoài nghe điện thoại, Thi Nam Cẩm một tay đẩy gọng kính, nhìn lướt qua Mạc Thịnh Hoan rồi hơi cúi đầu nhìn An Nhu.
“Thân là luật sư, tôi có thể nói với cậu luật hôn nhân quy định trước khi kết hôn, nếu một trong hai người bị mắc chứng bệnh mà y học cho rằng không nên kết hôn, sau khi đã kết hôn vẫn chưa thể chữa khỏi thì có thể nộp đơn lên tòa án xin vô hiệu hóa hôn nhân.
Bệnh tâm thần loại nặng chính là một trong số đó.”
“An Nhu, con cứu mẹ được không!” Bà An đột nhiên xông tới, rơi lệ đầy mặt: “Mẹ biết từ trước tới nay con là đứa bé ngoan, trước kia con vẫn muốn mẹ ôm con một lần mà, con vẫn yêu mẹ mà đúng không?”
Triệu Minh Nguyệt căng thẳng nhìn về phía An Nhu, Bạch Sùng Đức vỗ cánh tay vợ mình, kêu bà ấy đừng lo.
Đứa bé kia nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng nếu đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo lại được, không phải chỉ nói mấy câu mềm mại thì sẽ bị thuyết phục.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy van nài của bà An, An Nhu chậm rãi lắc đầu.
“Bà không phải là mẹ tôi.”
“Tao nuôi mày bao lâu nay, mày không biết ơn tao chút nào hả!” Bà An khàn giọng: “Mày chính là loại ăn cháo đá bát! Sớm biết như vậy thì đáng lẽ tao phải cho mày chết đói, ném mày ra ngoài đường cho mày chết cóng luôn. Tao cho mày đi học, cho mày sống đến bây giờ đều là ân tình của tao đối với mày!”
“Vậy à?” Bạch Tiêu cười khẩy.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Bạch Tiêu, một người phụ nữ đứng dậy.
Bà An nhìn lướt qua, sau đấy lập tức ngồi bệt dưới sàn nhà không còn chút hình tượng nào, cứ như mất hết sức lực.
“Tôi là chị gái của mụ đàn bà này.” Người phụ nữ nhìn bà An: “Từ sau khi bà ta gả vào nhà họ An thì cứ như biến thành một người khác, vênh váo hung hăng, khinh thường anh chị em chúng tôi.
Mười mấy năm trước lúc tôi đến nhà bà ta, từng thấy có thêm một đứa bé, bà ta nói là nhặt được trên đường.
Tôi hỏi bà ta tại sao không báo cảnh sát, không đi tìm ba mẹ ruột của đứa trẻ này thì bà ta bảo với tôi rằng nhà họ An và nhà họ Mạc có ước định là sẽ liên hôn.
Khi đó nhà họ Mạc còn chưa giàu có như bây giờ, bà ta sợ con trai ruột của mình gả qua đó sẽ chịu khổ nên quyết định nuôi đứa bé này, về sau liên hôn thay con trai ruột của mình.”
Người phụ nữ đứng cách xa nhìn bà An: “Ba mẹ tôi biết chuyện này thì vô cùng xấu hổ. Ba mẹ bảo tôi nhân tiện nói với cô, nhà họ Lý chúng tôi không có đứa con gái như cô!”
Chân cẳng bà An như mềm nhũn, quay đầu nhìn An Nhu: “An Nhu, dù gì đi nữa mẹ cũng từng nuôi con, con phải giúp mẹ, con không thể đưa mẹ vào tù được…”
An Nhu mỉm cười, lấy cặp văn kiện đã sớm mang theo ra, cầm hiệp ước giải trừ quan hệ triển lãm trước mặt bà An.
“Bà quên rồi à? Bà cảm thấy tôi là quả tạ nên từ trước đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi, ký tên lẫn dấu tay đều có…”
An Nhu còn chưa nói xong thì bà An đột nhiên nhào lên giật lấy tờ hiệp nghị, điên cuồng xé rách.
Ngay khi bà An nhào lên, một bàn tay đã nhanh chóng che trước người An Nhu, phát hiện mục tiêu của bà An là văn kiện, cánh tay đó mới rụt lại.
An Nhu chớp mắt bày tỏ cảm ơn với Mạc Thịnh Hoan, thong dong lấy ra mấy tờ khác: “Bà cứ xé thoải mái, tôi photo ra một trăm tờ cho bà cũng được.”
Nhìn văn kiện trong tay An Nhu, bà An lập tức kiệt sức, đôi mắt vô hồn.
“Tại sao… Tại sao lại như vậy…”
An Lâm không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu đi.
“An Lâm, An Lâm, sao con lại đối xử với mẹ như vậy?” Thấy con trai ruột như vậy, bà An khóc rống lên: “Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu không có mẹ thì ba con phải làm sao đây!”
“Vậy số tiền mà mẹ mượn danh nghĩa của con để đòi nhà họ Bạch thì sao?” An Lâm thở dài nhìn bà An. Thấy thế, Bạch Tiêu lấy ra mấy bức ảnh.
Bà An liệt kê một danh sách cho nhà họ Bạch, trong đó là số tiền mà mình chi trả để nuôi nấng An Lâm.
Lớn đến mấy triệu tệ mua đàn dương cầm học lớp piano, nhỏ đến hai trăm tệ tiền An Lâm trám răng, tất cả đều được liệt kê rành mạch thành một danh sách gửi cho nhà họ Bạch đòi bồi thường.
Nhà họ Bạch cũng không qua loa, gửi thẳng tiền vào số thẻ ngân hàng mà bà An cung cấp.
Mấy ngày sau, bà An lại đòi tiền tổn thất tình cảm, nhà họ Bạch gửi thêm cho bà An hơn mười triệu tệ, toàn bộ đều có bằng chứng rõ ràng.
Người bên dưới đều ghét bỏ nhìn bà An, bàn tán xôn xao.
“Đối với con ruột của mình mà cũng ghi chép rõ ràng như thế, còn có mặt mũi đòi tiền người khác, để nhà họ Bạch trả tiền cho mình!”
“Đúng là loại không biết xấu hổ, chắc chắn bà ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi, đưa con trai của bà Bạch đi liên hôn, đưa con trai mình vào nhà họ Bạch, còn muốn cho nhà họ Bạch nuôi con giúp mình nữa chứ.”
“Bà ta còn kêu con trai mình phá nhà họ Bạch nữa kìa, trong ghi âm trước đó nói rất rõ ràng, muốn cho nhà họ Bạch cửa nát nhà tan cơ mà!”
…
Tiếng bàn tán truyền vào tai bà An. Bà An cúi đầu, sự hận thù không ngừng tụ tập trong đôi mắt.
“Cho tôi đi nhờ chút.” Mấy người nam nữ lạ mặt lúc trước được Bạch Tiêu dẫn vào đứng dậy, cởϊ áσ khoác ra, để lộ đồng phục mặc bên trong.
Mấy cảnh sát đi đến trước mặt bà An, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng tôi là công an của Tấn Thành, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan tới vụ án con trai út Bạch Sênh của nhà họ Bạch bị bắt cóc, đồng thời liên quan tới việc lừa đảo một khoản tài sản kếch xù, hiện tại dựa theo quy định sẽ tiến hành cưỡng chế áp tải bà rời khỏi hiện trường.”
Chiếc còng số 8 bị tròng vào cổ tay, kết hợp với chiếc vòng ngọc thế nước trong veo tạo nên cảnh tượng rất thú vị. Bà An bất lực nhìn cảnh sát trước mắt, sau đấy nhìn những người trong căn phòng, trong mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận.
“An Nhu, An Lâm!” Bà An nhìn về phía hai thiếu niên, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo: “Tao là mẹ chúng mày đấy! Sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị báo ứng! Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Các phóng viên nhanh chóng chụp ảnh bà An đầu tóc bù xù. An Lâm ngơ ngẩn nhìn bà An nguyền rủa mình, bị cảnh sát dẫn ra ngoài đại sảnh.
An Nhu đứng dậy, đi về phía An Lâm, ôm cậu ta một cái.
“Không sao đâu.” An Nhu vỗ lên lưng An Lâm: “Đừng có gánh nặng tâm lý, đó là do bà ta tự làm tự chịu, đây mới là báo ứng của bà ta.”
“Cảm ơn.” An Lâm thở dài một hơi, ôm lấy An Nhu.
Thấy thế, dưới ánh mắt cổ vũ của Bạch Sùng Đức, Bạch Tiêu tiến lên ôm chầm hai cậu thiếu niên.
“An Lâm, giỏi lắm.” Bạch Tiêu thấp giọng cổ vũ An Lâm, sau đó quay đầu nhìn An Nhu.
“An Nhu, chào mừng em đã về nhà.”
“Cảm ơn.” An Lâm và An Nhu đồng thời nói cảm ơn, liếc nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. TYT & Lynn
Các phóng viên không ngừng bấm shutter, trong lòng không khỏi cảm thán những người trẻ tuổi này thật đúng là không đơn giản.
Bạch Tiêu dẫn An Lâm An Nhu lên lầu, An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan, Moise cũng đi theo sau.
Các phóng viên vây quanh vợ chồng nhà họ Bạch phỏng vấn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Bà An sẽ bị phán bao nhiêu năm?” An Lâm ngẩng đầu hỏi, không vì nguyên nhân gì khác, chủ yếu là vẻ mặt của bà An trước khi rời đi trông thật đáng sợ.
An Nhu cũng nhìn về phía Bạch Tiêu, vấn đề này đúng là phải hỏi rõ ràng.
“Tôi có người bạn học luật, hôm nay cũng đến đây. Hai em có thể hỏi cậu ấy.” Bạch Tiêu cười.
“An Lâm.” Moise nhìn về phía người phụ nữ trung niên hai tay bị phỏng: “Đi theo tôi một chút.”
An Nhu quay đầu lại, cũng dừng bước.
Nếu không có người phụ nữ kia thì có lẽ mình đã chết từ lâu rồi.
An Nhu kéo Mạc Thịnh Hoan, đi theo Moise và An Lâm qua đó, đứng trước mặt người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ hoàn toàn không nhận thấy có người đến gần. Hận thù nhiều năm qua bây giờ đã được đền đáp, ba mẹ qua đời, không có con cái, kết quả của bà ấy là lẻ loi một mình, thứ chống đỡ cho bà ấy cũng đã biến mất vào giờ phút này.
Người phụ nữ hơi ngẩn người, trên mặt dính nước mắt, thấy có người lại gần thì mới chợt hoàn hồn lại.
“Cháu chào bác, cảm ơn bác nhiều ạ.” An Nhu nhìn người phụ nữ, cúi đầu khom lưng trước mặt bà ấy.
Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh An Nhu, cũng khẽ gật đầu theo cậu thiếu niên.
Người phụ nữ lau mặt, cuống quýt đứng dậy, có hơi bối rối.
“Nếu không có bác thì chắc cháu đã chết từ lâu rồi.” An Nhu nhìn vào vết bỏng dữ tợn trên mu bàn tay người phụ nữ, ánh mắt chân thành: “Nếu bác đồng ý thì cháu sẽ chi trả chi phí phẫu thuật, chữa trị vết sẹo cho bác.”
“Không được không được đâu.” Người phụ nữ trung niên liên tục chối từ: “Tôi đã chừng này tuổi rồi, làm gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Vậy bà có dự định gì cho sau này không?” Moise ôn hòa hỏi.
“Tôi không biết nữa.” Người phụ nữ lắc đầu: “Nhà họ Bạch tốt bụng cho tôi một khoản tiền, đủ để tôi không còn nỗi lo cơm áo gạo tiền nửa đời về sau, nhưng tôi không biết mình nên làm gì cả.”
“Bác có muốn thử tìm một hứng thú cho mình không?” An Lâm thông minh nâng tay: “Ví dụ như múa quảng trường gì đó.”
“Không được.” Người phụ nữ cười cay đắng, trong mắt không có một chút lạc thú.
“Bác à.” An Nhu lấy di động ra: “Chúng ta kết bạn đi, bác có nhu cầu gì thì đều có thể nói cho cháu.”
Người phụ nữ lấy một chiếc điện thoại thông minh cũ mèm ra, lúc mở WeChat còn bị đứng máy, bà ấy ngượng ngùng nhìn An Nhu, An Nhu mỉm cười: “Không sao đâu ạ, cứ từ từ.”
Trao đổi phương thức liên hệ với người phụ nữ xong, An Nhu tiếp tục nói lời cảm ơn với bà ấy. Người phụ nữ liên tục xua tay, lộ ra một chút ý cười.
Nhìn người phụ nữ rời đi, Moise muốn phổ cập hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) cho An Lâm, An Nhu dắt tay Mạc Thịnh Hoan lên lầu trước.
Bạch Tiêu đang chờ trên lầu, bên cạnh là đàn anh của anh. Hai người đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc bộ vest màu xanh lam sọc ngang nhỏ được cắt may riêng, nhã nhặn tao nhã, mỗi một chỗ đều vô cùng nghiêm cẩn.
“An Nhu.” Thấy An Nhu, Bạch Tiêu vẫy tay.
An Nhu dắt Mạc Thịnh Hoan đi qua, Bạch Tiêu lập tức giới thiệu An Nhu cho bạn bè.
“Đây là em trai tôi, An Nhu, người bên cạnh là chồng của em ấy, Mạc Thịnh Hoan.”
“Chào cậu, tên tôi là Thi Nam Cẩm.” Người đàn ông thân thiện vươn tay.
“Đây chính là người bạn làm luật sư mà lúc trước anh đã nói với em.” Bạch Tiêu cười giới thiệu Thi Nam Cẩm: “Luật sư Thi, luật sư cấp 2 hai mươi bảy tuổi, tiến sĩ ngành luật học, làm việc tại công ty luật lớn nhất Tấn Thành, chiến tích có thể nói hiển hách!”
“Chào anh.” An Nhu gật đầu.
“Em trai tôi muốn hỏi một chút, tình huống như bà An đại khái sẽ bị phán bao nhiêu năm?” Bạch Tiêu cười nhìn Thi Nam Cẩm: “Đại luật sư Thi, có cần tôi tính chi phí cố vấn theo giờ cho anh không?”
Thi Nam Cẩm cười khoát tay, nhìn lướt qua Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh thiếu niên, sau đó lại nhìn An Nhu trước mắt, nho nhã lễ độ.
“Tình huống của bà An rất phức tạp, nói một hai câu không rõ ràng được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện đi.”
“Chúng ta cùng đến phòng khách.” Bạch Tiêu đi xuống nhìn thoáng qua, không thấy thầy giáo với đàn em mới nhậm chức của mình, đành tạm thời bỏ qua.
Năm người cùng nhau vào phòng khách. Bảo mẫu rót trà cho mấy người. An Nhu bưng ly trà lên, nghe thấy Thi Nam Cẩm lên tiếng.
“Nói một cách khách quan thì cậu bị bà An bắt cóc rồi nuôi nấng, không thuộc loại lừa bán mà thuộc loại bắt cóc. Lúc cậu bị bắt cóc còn chưa tròn sáu tuổi, vẫn còn trong giai đoạn nhi đồng. Dựa theo tội bắt cóc nhi đồng thì bà An sẽ bị xử phạt tù có thời hạn từ năm năm trở xuống.
Nhưng về sau bà ta mượn cớ này để đòi tiền của từ nhà họ Bạch, có hai hành vi cố tình, có thể tính thành mấy tội để phạt cùng một lúc.
Chúng ta có thể tố cáo bà ta tội dụ dỗ và tội bắt cóc nhi đồng, vậy thì sẽ phán bà ta tù có thời hạn từ mười năm trở lên, hoặc là tù chung thân…”
An Nhu nghiêm túc lắng nghe. Bạch Tiêu đi ra ngoài nghe điện thoại, Thi Nam Cẩm một tay đẩy gọng kính, nhìn lướt qua Mạc Thịnh Hoan rồi hơi cúi đầu nhìn An Nhu.
“Thân là luật sư, tôi có thể nói với cậu luật hôn nhân quy định trước khi kết hôn, nếu một trong hai người bị mắc chứng bệnh mà y học cho rằng không nên kết hôn, sau khi đã kết hôn vẫn chưa thể chữa khỏi thì có thể nộp đơn lên tòa án xin vô hiệu hóa hôn nhân.
Bệnh tâm thần loại nặng chính là một trong số đó.”
Bình luận facebook