Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Không có lối thoát
Bà An tâng bốc người này hạ thấp người kia khiến Bạch Tiêu cau mày, im lặng xoay người, tiếp tục nghênh đón khách khứa.
An Nhu nhìn bà An lau mồ hôi cho An Lâm đang cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn lấy điểm tâm rồi hỏi han ân cần, cực kỳ giống một người mẹ hoàn hảo quan tâm tới con cái.
Mạc Thịnh Hoan bỗng đứng dậy, An Nhu quay sang thì thấy chú cầm một cái đĩa sạch sẽ, gắp mỗi loại điểm tâm một cái, sau đó bưng điểm tâm trở về, đặt chiếc đĩa nhỏ bên tay An Nhu.
An Nhu không dằn lòng được mà nhoẻn miệng cười, điểm tâm trong đĩa được đặt rất tinh tế, không có một chút vỡ vụn nào, thoạt nhìn quả thực rất đẹp mắt.
An Nhu cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, ngọt lịm mang theo vị hoa hồng. An Nhu liếm vụn bánh trên môi, lại gần bên tai Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc tốt nhất.”
Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt ngước mắt, im lặng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, nâng tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cho An Nhu.
Xúc cảm hơi lạnh lướt qua môi, mang theo một chút tê dại. An Nhu vô thức liếm vị trí bị chú chạm qua, cảm giác ngứa ngáy không còn cồn cào như trước nữa.
An Nhu một tay nắm tay Mạc Thịnh Hoan, một tay cầm điểm tâm, nhìn đại sảnh chỉ chốc lát sau đã ngồi đầy người, có phóng viên có nhân viên công chứng có nhân viên liên quan, trong góc còn có một cái máy chiếu, tất cả đều đang chờ đợi vợ chồng nhà họ Bạch xuất hiện.
“Nhận con trai mà không tích cực chút nào.” Bà An bất mãn lẩm bẩm, nâng tay vén mái tóc, lộ ra một chiếc vòng ngọc chất lượng cực tốt đeo trên cổ tay.
Vòng ngọc trông rất mới, nhưng dựa theo tình trạng kinh tế của nhà họ An hiện tại thì e rằng không mua nổi thứ đồ xịn cỡ này.
An Nhu lẳng lặng nhìn về phía Bạch Tiêu.
An Nhu biết bản tính của bà An, bà ta dựa vào có An Lâm trong tay, chắc chắn sẽ không ngừng đòi hỏi chỗ tốt từ nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch cũng không phải dạng vừa, để hoàn toàn đẩy bà An vào ngục giam mà chắc chắn đã cố tình cho bà An không ít tiền. Chiêu này lại có thể khiến bà An ngồi thêm mấy năm.
“Ba, mẹ.” Bạch Tiêu nhìn về phía cầu thang. Bạch Sùng Đức và bà Triệu ung dung bước xuống lầu, phong độ ngời ngời, bước đi từ tốn.
Mấy vị phóng viên đã bắt đầu chụp ảnh. Bà An ghen ghét nhìn bà Triệu, sau đấy lại nhìn về phía An Lâm.
Miếng bánh vàng đang ở sẵn trong tay rồi, một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Vợ chồng nhà họ Bạch ngồi vào ghế, nhân viên công chứng bắt đầu tuyên bố bản công chứng, bầu không khí trở nên nghiêm túc. Bà An hơi khó hiểu nhìn mọi thứ trước mắt, nhưng cũng không nói gì.
Kẻ có tiền đúng là phiền phức.
Bản công chứng đã tuyên bố xong, Bạch Sùng Đức nhìn về phía bà An, mỉm cười nói: “Bà An, cảm ơn bà bao nhiêu năm qua đã nuôi nấng con thay chúng tôi.”
“Xem ông nói gì kìa.” Bà An cười tủm tỉm: “Con người tôi vốn dĩ thiện lương vậy đấy, ông nói xem làm gì có ai thấy một đứa bé khóc ven đường mà không động lòng trắc ẩn chứ.”
Bạch Sùng Đức mỉm cười không lên tiếng.
“An Lâm ấy à, từ nhỏ đến lớn tôi đã thích thằng bé rồi, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, bây giờ phải trả lại cho ông bà, tôi thật sự rất luyến tiếc.” Trên mặt bà An tỏ vẻ đau khổ.
“Bây giờ tình hình của nhà họ An chúng tôi cũng không tốt, nhưng tôi chưa từng bạc đãi thằng bé bao giờ, giờ nó trở về bên cạnh ba mẹ ruột của mình, tôi cũng coi như đỡ được một tâm sự.”
Nói xong câu này, bà An rút khăn giấy giả vờ lau khóe mắt, kéo tay An Lâm: “Con à, đi đi con, đi nhận ba mẹ ruột của con đi. Mẹ chỉ nuôi con mười mấy năm thôi, họ mới là người sinh ra con.”
An Nhu ở bên cạnh nhìn. Không thể không nói, bà An diễn còn rất cảm động.
Các phóng viên cũng nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc này, cậu út mất tích nhiều năm của nhà họ Bạch nay đã trở về, tin nóng cỡ nào!
An Lâm đi về phía vợ chồng nhà họ Bạch, đứng yên trước mặt Bạch Sùng Đức, sau đó Bạch Tiêu bước ra.
“Quý vị.” Bạch Tiêu lấy một tờ văn kiện giám định ADN, quay về phía mọi người: “Đây là xét nghiệm ADN mà chúng tôi đã lấy máu đi kiểm định dưới sự phối hợp của bà An và An Lâm, kết quả cho thấy An Lâm và tôi có quan hệ huyết thống.”
Các phóng viên tự giác vỗ tay. Có kết quả xét nghiệm ADN thì không sai được rồi, đứa bé mà nhà họ Bạch tìm bao năm qua cuối cùng bây giờ cũng đã trở về nhà họ Bạch, coi như một đường gian khổ, cuối cùng cũng đạt được kết quả tốt.
Bà An cũng nở nụ cười, đắc ý nhìn lướt qua An Nhu, ánh mắt trở lại trên người bà Triệu, đáy mắt hiện lên vẻ nham hiểm.
“Nhưng!”
Bạch Tiêu đổi giọng, lấy ra một bản xét nghiệm khác.
“Sau khi chúng tôi lấy tóc của An Lâm làm một xét nghiệm khác thì lần này, kết quả xét nghiệm lại biểu hiện không tương thích.”
Tiếng vỗ tay trong đại sảnh ngưng bặt, các phóng viên sững sờ ngay tại chỗ, bỗng chốc không thể hiểu nổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Xét nghiệm máu thì trùng khớp, còn xét nghiệm tóc lại không trùng khớp?
“Cho nên chúng tôi đã dẫn An Lâm xét nghiệm thêm hai lần nữa, kết quả xét nghiệm cho thấy bất kể là máu hay tóc thì An Lâm và nhà họ Bạch đều không có cùng huyết thống!” Bạch Tiêu lấy ra hai bản kết quả xét nghiệm giơ trước mặt mọi người.
Phóng viên và người bên dưới khe khẽ xì xào, ánh mắt thăm dò dồn cả lên người An Lâm.
Sắc mặt bà An thay đổi, không nhịn được nói: “Có phải các người xét nghiệm sai rồi không?”
“Đúng thế, chúng tôi cũng nghi ngờ có phải kết quả xét nghiệm sai hay không, cho nên đã đưa máu của An Lâm đến trung tâm có quyền uy để xét nghiệm, nhưng kết quả vẫn là…” Bạch Tiêu chụp tờ kết quả xét nghiệm.
“Không trùng khớp!”
Bà An nghẹn họng, ánh mắt trách cứ nhìn An Lâm. Người nhà họ Bạch từng dẫn nó đi làm xét nghiệm nhiều lần như vậy, tại sao nó không nhắc với mình một chữ?
Trong đám đông đã phát ra tiếng thở dài, nhà họ Bạch tìm kiếm bao nhiêu năm, tình hình hiện giờ xem ra vẫn không có kết quả rồi.
“Nếu An Lâm không phải là con của nhà họ Bạch thì tại sao lần đầu tiên xét nghiệm máu lại trùng khớp?” Bạch Tiêu nhìn bà An, bước một bước về phía trước.
“Sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nhà họ An còn có một đứa con, đó là An Nhu, anh trai của An Lâm.” Bạch Tiêu nhìn về phía An Nhu, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo, thấy cậu thiếu niên ngồi bên cạnh.
Khác với diện mạo thanh tú của An Lâm, cậu bé tên An Nhu này người cũng như tên, vừa nhìn đã thấy vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, con ngươi màu hổ phách trong veo động lòng người, mặt mày có ba phần anh khí của thiếu niên, trên tay còn cầm một miếng điểm tâm, thấy ánh mắt mọi người nhìn qua thì nhanh chóng nhét điểm tâm vào miệng.
Quai hàm của cậu thiếu niên lén nhúc nhích mấy cái, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới một loài động vật đáng yêu.
“Chuyện đã tới nước này rồi, bà muốn để tôi nói tiếp giúp bà hay là bà tự thừa nhận đây?” Bạch Tiêu bình tĩnh nhìn về phía bà An.
“Ha ha.” Bà An cười khẩy nhìn An Nhu: “Các người đều không biết tính tình của nó là như thế nào đâu, từ nhỏ đã không kính trọng người lớn, tâm cơ thâm hậu, từ sau khi nó gả vào nhà họ Mạc thì cho rằng mình đã từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, chẳng thèm quan tâm tới người nhà là chúng tôi, sao nó có thể là con của nhà họ Bạch được!”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía An Nhu, phát hiện cậu thiếu niên vẫn rất bình tĩnh. From app TYT & Lynn
Cậu bé này… sao có thể là người như vậy?
“Mẹ.”
An Lâm đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mẹ đừng bôi nhọ An Nhu nữa.” Vẻ mặt An Lâm chân thành: “Kết quả xét nghiệm đã đặt ở đây rồi, mẹ còn trông cậy vào chút máu mà mẹ rút của anh trai vẫn còn có tác dụng hay sao?”
Bà An lập tức đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn An Lâm: “Con nói gì vậy hả? Cái gì mà rút máu? Rõ ràng là do kết quả xét nghiệm của nhà họ Bạch bị sai!”
Chuyện rút máu của An Nhu, bà An hoàn toàn không nói cho người ngoài, sao An Lâm lại biết!
“Vậy à?” Bạch Tiêu mỉm cười, nhìn về một chỗ.
Nơi đó có một chị gái đang ngồi, vẫn đang căng thẳng nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy Bạch Tiêu nhắc nhở, chị gái đứng dậy lấy ra giấy chứng nhận nghề nghiệp của mình.
“Tôi là nhân viên của xe hiến máu nhân đạo, tôi có thể chứng minh bà An này đã dẫn theo một sinh viên tên là An Nhu đi vào xe hiến máu, lấy máu của cậu ấy. Chỗ máu đó không được đăng ký, cũng không đưa vào kho máu.
Bởi vì hành động này không phù hợp với quy tắc nên tôi cảm thấy khó hiểu, sau đó còn có người muốn xóa video theo dõi trên xe, nhưng đã bị tôi lén giữ lại một phần.”
An Nhu kinh ngạc nhìn qua. Hình như chị gái này chính là nhân viên trên xe hiến máu lúc trước, còn từng cho cậu nước glucose.
Bởi vì nhân viên trên xe hiến máu đeo khẩu trang nên khi cô gái lên tiếng, An Nhu mới nhận ra cô ấy.
“Cô nói bậy!” Bà An thở hổn hển, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đó là do An Nhu muốn hiến máu, tôi chỉ trùng hợp ngồi trong xe thôi, cô có bằng chứng gì chứng minh tôi lấy máu nó đi làm giả kết quả xét nghiệm ADN chứ!”
Chị gái nghẹn họng, Bạch Tiêu xua tay cho cô gái ngồi xuống.
“Bà cho rằng tôi chỉ có chút bằng chứng đó thôi hả?” Bạch Tiêu mỉm cười, vẫy tay, một đoạn ghi âm được truyền phát.
“Mẹ muốn con làm gì?”
Đây là giọng An Lâm.
“Mẹ cũng muốn bán con như bán anh trai con hả?”
Nghe thấy đoạn mở đầu này, sắc mặt bà An tức khắc trắng bệch.
Ngay sau đó là giọng của bà An.
“Nó chỉ là con của một đứa tiện nhân không coi ai ra gì thôi, con mới là bảo bối của mẹ…
Bây giờ người nhà của nó đã tìm đến, mẹ muốn con thay thế nó tiến vào nhà họ Bạch. Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là làm cho gia đình họ cửa nát nhà tan…”
Xung quanh vang lên tiếng thốt lên đầy kinh hãi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bà An với vẻ không thể tin nổi.
Triệu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm bà An, lạnh lùng cười khẩy.
“Đây… đây không phải là lời nói của tôi!” Bà An lùi về sau hai bước, khó tin nhìn An Lâm.
An Lâm chột dạ quay đầu, không nhìn bà An.
“Sau khi nghe được đoạn ghi âm này chúng tôi mới bắt đầu nghi ngờ năm đó rốt cuộc là em trai tôi bị lạc đường, hay là bị người khác bắt cóc.” Bạch Tiêu nhìn chằm chằm bà An: “Bà từng nói với chúng tôi đứa bé là do bà nhặt được lúc đi dạo phố với bạn thân, đúng không?”
Bắt cóc con nít với nhặt được con nít, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bà An hơi kinh hoàng, nhìn chung quanh một vòng, thành công tìm được người của mình.
Người phụ nữ vẫy tay với bà An.
“Đúng, tôi với bạn tôi nhặt được đứa bé trên đường!” Bà An cố giả vờ bình tĩnh, nhìn về phía người phụ nữ: “Bà ấy có thể làm chứng cho tôi!”
“Vậy à?” Bạch Tiêu mỉm cười, quay lại kêu người mở máy chiếu.
Hình ảnh đã chuẩn bị từ trước xuất hiện trước mặt mọi người.
Bà An và một người phụ nữ ngồi trong một phòng vip, bà An lấy một thứ trong túi xách đưa cho người phụ nữ.
“Đám người nhà họ Bạch kia lòng nghi ngờ nặng quá, cứ phải hỏi xem năm đó tôi nhặt được đứa bé là đang ở bên cạnh ai. Tôi suy nghĩ lại, trong đám bạn bè chỉ có bà thân với tôi nhất thôi.”
Người phụ nữ nhận lấy thứ mà bà An truyền đạt, nhìn thoáng qua: “Nhưng khi đó tôi có quen bà đâu.”
“Sao lại không quen?” Bà An tiếp tục đưa qua một thứ: “Chúng ta nói quen nhau thì chẳng phải là đã quen rồi hay sao?”
“Nhưng chuyện lừa gạt người khác, còn lừa cả nhà họ Bạch…” Người phụ nữ hơi do dự.
“Chỉ là khiến họ yên tâm thôi mà.” Bà An khẽ cắn môi, tiếp tục đưa ra một thứ nữa: “Sau này chờ An Lâm đi theo nhà họ Bạch phát đạt, chúng ta sẽ được không ít ích lợi đâu.”
“Được rồi.” Người phụ nữ nhận thứ đó, giả vờ đồng ý.
Hai người thống nhất lời nói. Sau khi tiễn bước người phụ nữ, bà An ngồi trong phòng vip uống trà, vẻ mặt phẫn uất: “Đúng là tham lam, nhiều thứ như thế mà không lấp đầy miệng mày được, loại ghê tởm!”
Mọi người xem video xong thì đồng loạt nhìn về phía bà An.
Bà An kinh hãi nhìn đoạn video, há miệng một lúc lâu mà nói không nên lời.
Rõ ràng mình đã hỏi rồi, trong phòng riêng đó sẽ không có máy ghi hình cơ mà!
“Các người… các người đang gài bẫy tôi!” Bà An hơi kích động: “Tôi… tôi không bắt cóc trẻ con!”
“Ừm.” Bạch Tiêu vẫn mỉm cười, nhìn về phía một người phụ nữ trung niên.
“Bà An.” Người phụ nữ trung niên đứng dậy, nhìn bà ta: “Chắc hẳn bà không còn nhớ tôi đâu nhỉ?”
“Bà… bà là…” Bà An nhìn người phụ nữ hơi quen mắt, nhưng không tài nào nhớ nổi.
“Tôi là người hầu ngày xưa của bà đâu.” Người phụ nữ trung niên chìa mu bàn tay của mình cho bà An xem, làn da chỗ đó đen thui, trông rất dữ tợn đáng sợ.
“Đây là vết thương do bà dùng nước sôi dội lên đấy, bà quên rồi à?”
Bà An lùi về sau một bước, lắc đầu: “Tôi không quen bà!”
“Tôi vẫn giữ hợp đồng thuê mướn của bà lúc trước, còn có một ít ảnh chụp nữa.” Người phụ nữ trung niên đưa ra một cái túi: “Đều có thể chứng minh thân phận của tôi.”
“Bởi vì ông An Hải thích theo đuổi minh tinh nên bà vẫn rất ghen tỵ chán ghét bà Bạch, rạch hư áp phích của bà ấy, ở nhà xem phim bà ấy đóng rồi điên cuồng mắng chửi, bà đã quên sạch rồi à?” Người phụ nữ trung niên lấy ra một bức ảnh lâu năm, bên trong là một đống ảnh chụp và áp phích của bà Bạch bị xé nát.
“Bởi vì bà đã xé rách chiếc áo sơ mi mà bà Bạch ký tên cho ông An Hải nên ông An Hải giận bà, tình trạng sức khỏe càng kém cỏi. Bà đi tìm bà Bạch xin chữ ký, nhưng không xin được.”
Người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào bà An: “Sau khi trở về, bà không kiềm được cơn giận, bàn tay của tôi cũng bị bà làm phỏng vào lúc đó.”
“Một khoảng thời gian sau, ngày nào bà cũng đi ra ngoài rất lâu, sau này đột nhiên có một ngày, bà mang một cậu bé về, nhốt cậu bé trong phòng không cho nó ăn uống.”
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía An Nhu: “Cậu bé khóc cả một ngày một đêm cuối cùng khàn tiếng không khóc được nữa, tôi không nhìn nổi nên đã lén cho cậu bé uống nước mấy lần.”
Bà An cúi đầu, một tay chống lên chiếc bàn bên cạnh để đứng vững.
“Sau này ông An Hải gặp sự cố, đại nạn không chết nhưng tình hình sức khỏe ngày càng kém, không thể nói chuyện cũng không thể xuống giường. Bác sĩ nói ông An Hải còn sống đã là kỳ tích rồi.
Có lẽ là vì ông An Hải nên sau này bà không phản đối chúng tôi cho cậu bé ăn cơm. Một tháng sau, bà sa thải chúng tôi.”
Người phụ nữ trung niên nhìn bà An: “Trước khi rời đi, bà đe dọa chúng tôi nếu tiết lộ chuyện ở đây thì sẽ cắt lưỡi chúng tôi, dìm người nhà chúng tôi xuống sông.”
Bà An ngẩng đầu, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên.
“Bà đừng đe dọa tôi nữa, ba mẹ tôi đã qua đời cả rồi, bởi vì thứ quà mà bà ban tặng nên tôi không lấy chồng, không có chồng cũng không có con.
Tôi sợ bà nửa kiếp người, đến bây giờ thì đã không còn sợ nữa. Tôi muốn thấy bà vào ngục giam, còn mong cho bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm đôi mắt bà An, không hề lùi bước.
“Tất cả đều là giả!” Bà An điên cuồng quét hết đồ đạc trên bàn, nâng tay chỉ về phía Triệu Minh Nguyệt.
“Đều là mày! Mày mới là kẻ độc ác nhất! Mày dựa vào đâu mà luôn bày ra dáng vẻ cao quý hơn người! Mày dựa vào đâu mà không ký tên cho tao! Mày chẳng qua chỉ là con đào mà thôi!”
An Nhu nổi điên lên, mái tóc bù xù: “Con mày mất tích chính là do lỗi lầm của mày, đều tại mày hết, mày là một con tiện nhân!”
“Lúc bà xin tôi chữ ký, bởi vì đóng phim nên tôi bị tổn thương dây thần kinh cột sống, tay phải của tôi hoàn toàn không thể cầm bút.”
Triệu Minh Nguyệt đứng dậy, trong mắt cố nén vẻ phẫn nộ, nhìn bà An.
“Khi đó tôi đã giải thích với bà rồi, nhưng bà hoàn toàn không nghe, chỉ lo mắng tôi.” Triệu Minh Nguyệt vỗ lên mặt bàn trước mặt, giọng nói tức giận: “Tôi dựa vào đâu mà phải ký tên cho loại người như bà? Bà có xứng không?”
Bà An bị dọa lùi về sau một bước, mờ mịt nhìn chung quanh, sau đấy ánh mắt dừng lại trên người An Nhu.
An Nhu nhìn bà An lau mồ hôi cho An Lâm đang cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn lấy điểm tâm rồi hỏi han ân cần, cực kỳ giống một người mẹ hoàn hảo quan tâm tới con cái.
Mạc Thịnh Hoan bỗng đứng dậy, An Nhu quay sang thì thấy chú cầm một cái đĩa sạch sẽ, gắp mỗi loại điểm tâm một cái, sau đó bưng điểm tâm trở về, đặt chiếc đĩa nhỏ bên tay An Nhu.
An Nhu không dằn lòng được mà nhoẻn miệng cười, điểm tâm trong đĩa được đặt rất tinh tế, không có một chút vỡ vụn nào, thoạt nhìn quả thực rất đẹp mắt.
An Nhu cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, ngọt lịm mang theo vị hoa hồng. An Nhu liếm vụn bánh trên môi, lại gần bên tai Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc tốt nhất.”
Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt ngước mắt, im lặng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, nâng tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cho An Nhu.
Xúc cảm hơi lạnh lướt qua môi, mang theo một chút tê dại. An Nhu vô thức liếm vị trí bị chú chạm qua, cảm giác ngứa ngáy không còn cồn cào như trước nữa.
An Nhu một tay nắm tay Mạc Thịnh Hoan, một tay cầm điểm tâm, nhìn đại sảnh chỉ chốc lát sau đã ngồi đầy người, có phóng viên có nhân viên công chứng có nhân viên liên quan, trong góc còn có một cái máy chiếu, tất cả đều đang chờ đợi vợ chồng nhà họ Bạch xuất hiện.
“Nhận con trai mà không tích cực chút nào.” Bà An bất mãn lẩm bẩm, nâng tay vén mái tóc, lộ ra một chiếc vòng ngọc chất lượng cực tốt đeo trên cổ tay.
Vòng ngọc trông rất mới, nhưng dựa theo tình trạng kinh tế của nhà họ An hiện tại thì e rằng không mua nổi thứ đồ xịn cỡ này.
An Nhu lẳng lặng nhìn về phía Bạch Tiêu.
An Nhu biết bản tính của bà An, bà ta dựa vào có An Lâm trong tay, chắc chắn sẽ không ngừng đòi hỏi chỗ tốt từ nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch cũng không phải dạng vừa, để hoàn toàn đẩy bà An vào ngục giam mà chắc chắn đã cố tình cho bà An không ít tiền. Chiêu này lại có thể khiến bà An ngồi thêm mấy năm.
“Ba, mẹ.” Bạch Tiêu nhìn về phía cầu thang. Bạch Sùng Đức và bà Triệu ung dung bước xuống lầu, phong độ ngời ngời, bước đi từ tốn.
Mấy vị phóng viên đã bắt đầu chụp ảnh. Bà An ghen ghét nhìn bà Triệu, sau đấy lại nhìn về phía An Lâm.
Miếng bánh vàng đang ở sẵn trong tay rồi, một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Vợ chồng nhà họ Bạch ngồi vào ghế, nhân viên công chứng bắt đầu tuyên bố bản công chứng, bầu không khí trở nên nghiêm túc. Bà An hơi khó hiểu nhìn mọi thứ trước mắt, nhưng cũng không nói gì.
Kẻ có tiền đúng là phiền phức.
Bản công chứng đã tuyên bố xong, Bạch Sùng Đức nhìn về phía bà An, mỉm cười nói: “Bà An, cảm ơn bà bao nhiêu năm qua đã nuôi nấng con thay chúng tôi.”
“Xem ông nói gì kìa.” Bà An cười tủm tỉm: “Con người tôi vốn dĩ thiện lương vậy đấy, ông nói xem làm gì có ai thấy một đứa bé khóc ven đường mà không động lòng trắc ẩn chứ.”
Bạch Sùng Đức mỉm cười không lên tiếng.
“An Lâm ấy à, từ nhỏ đến lớn tôi đã thích thằng bé rồi, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, bây giờ phải trả lại cho ông bà, tôi thật sự rất luyến tiếc.” Trên mặt bà An tỏ vẻ đau khổ.
“Bây giờ tình hình của nhà họ An chúng tôi cũng không tốt, nhưng tôi chưa từng bạc đãi thằng bé bao giờ, giờ nó trở về bên cạnh ba mẹ ruột của mình, tôi cũng coi như đỡ được một tâm sự.”
Nói xong câu này, bà An rút khăn giấy giả vờ lau khóe mắt, kéo tay An Lâm: “Con à, đi đi con, đi nhận ba mẹ ruột của con đi. Mẹ chỉ nuôi con mười mấy năm thôi, họ mới là người sinh ra con.”
An Nhu ở bên cạnh nhìn. Không thể không nói, bà An diễn còn rất cảm động.
Các phóng viên cũng nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc này, cậu út mất tích nhiều năm của nhà họ Bạch nay đã trở về, tin nóng cỡ nào!
An Lâm đi về phía vợ chồng nhà họ Bạch, đứng yên trước mặt Bạch Sùng Đức, sau đó Bạch Tiêu bước ra.
“Quý vị.” Bạch Tiêu lấy một tờ văn kiện giám định ADN, quay về phía mọi người: “Đây là xét nghiệm ADN mà chúng tôi đã lấy máu đi kiểm định dưới sự phối hợp của bà An và An Lâm, kết quả cho thấy An Lâm và tôi có quan hệ huyết thống.”
Các phóng viên tự giác vỗ tay. Có kết quả xét nghiệm ADN thì không sai được rồi, đứa bé mà nhà họ Bạch tìm bao năm qua cuối cùng bây giờ cũng đã trở về nhà họ Bạch, coi như một đường gian khổ, cuối cùng cũng đạt được kết quả tốt.
Bà An cũng nở nụ cười, đắc ý nhìn lướt qua An Nhu, ánh mắt trở lại trên người bà Triệu, đáy mắt hiện lên vẻ nham hiểm.
“Nhưng!”
Bạch Tiêu đổi giọng, lấy ra một bản xét nghiệm khác.
“Sau khi chúng tôi lấy tóc của An Lâm làm một xét nghiệm khác thì lần này, kết quả xét nghiệm lại biểu hiện không tương thích.”
Tiếng vỗ tay trong đại sảnh ngưng bặt, các phóng viên sững sờ ngay tại chỗ, bỗng chốc không thể hiểu nổi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Xét nghiệm máu thì trùng khớp, còn xét nghiệm tóc lại không trùng khớp?
“Cho nên chúng tôi đã dẫn An Lâm xét nghiệm thêm hai lần nữa, kết quả xét nghiệm cho thấy bất kể là máu hay tóc thì An Lâm và nhà họ Bạch đều không có cùng huyết thống!” Bạch Tiêu lấy ra hai bản kết quả xét nghiệm giơ trước mặt mọi người.
Phóng viên và người bên dưới khe khẽ xì xào, ánh mắt thăm dò dồn cả lên người An Lâm.
Sắc mặt bà An thay đổi, không nhịn được nói: “Có phải các người xét nghiệm sai rồi không?”
“Đúng thế, chúng tôi cũng nghi ngờ có phải kết quả xét nghiệm sai hay không, cho nên đã đưa máu của An Lâm đến trung tâm có quyền uy để xét nghiệm, nhưng kết quả vẫn là…” Bạch Tiêu chụp tờ kết quả xét nghiệm.
“Không trùng khớp!”
Bà An nghẹn họng, ánh mắt trách cứ nhìn An Lâm. Người nhà họ Bạch từng dẫn nó đi làm xét nghiệm nhiều lần như vậy, tại sao nó không nhắc với mình một chữ?
Trong đám đông đã phát ra tiếng thở dài, nhà họ Bạch tìm kiếm bao nhiêu năm, tình hình hiện giờ xem ra vẫn không có kết quả rồi.
“Nếu An Lâm không phải là con của nhà họ Bạch thì tại sao lần đầu tiên xét nghiệm máu lại trùng khớp?” Bạch Tiêu nhìn bà An, bước một bước về phía trước.
“Sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nhà họ An còn có một đứa con, đó là An Nhu, anh trai của An Lâm.” Bạch Tiêu nhìn về phía An Nhu, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo, thấy cậu thiếu niên ngồi bên cạnh.
Khác với diện mạo thanh tú của An Lâm, cậu bé tên An Nhu này người cũng như tên, vừa nhìn đã thấy vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, con ngươi màu hổ phách trong veo động lòng người, mặt mày có ba phần anh khí của thiếu niên, trên tay còn cầm một miếng điểm tâm, thấy ánh mắt mọi người nhìn qua thì nhanh chóng nhét điểm tâm vào miệng.
Quai hàm của cậu thiếu niên lén nhúc nhích mấy cái, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới một loài động vật đáng yêu.
“Chuyện đã tới nước này rồi, bà muốn để tôi nói tiếp giúp bà hay là bà tự thừa nhận đây?” Bạch Tiêu bình tĩnh nhìn về phía bà An.
“Ha ha.” Bà An cười khẩy nhìn An Nhu: “Các người đều không biết tính tình của nó là như thế nào đâu, từ nhỏ đã không kính trọng người lớn, tâm cơ thâm hậu, từ sau khi nó gả vào nhà họ Mạc thì cho rằng mình đã từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, chẳng thèm quan tâm tới người nhà là chúng tôi, sao nó có thể là con của nhà họ Bạch được!”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía An Nhu, phát hiện cậu thiếu niên vẫn rất bình tĩnh. From app TYT & Lynn
Cậu bé này… sao có thể là người như vậy?
“Mẹ.”
An Lâm đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mẹ đừng bôi nhọ An Nhu nữa.” Vẻ mặt An Lâm chân thành: “Kết quả xét nghiệm đã đặt ở đây rồi, mẹ còn trông cậy vào chút máu mà mẹ rút của anh trai vẫn còn có tác dụng hay sao?”
Bà An lập tức đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn An Lâm: “Con nói gì vậy hả? Cái gì mà rút máu? Rõ ràng là do kết quả xét nghiệm của nhà họ Bạch bị sai!”
Chuyện rút máu của An Nhu, bà An hoàn toàn không nói cho người ngoài, sao An Lâm lại biết!
“Vậy à?” Bạch Tiêu mỉm cười, nhìn về một chỗ.
Nơi đó có một chị gái đang ngồi, vẫn đang căng thẳng nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy Bạch Tiêu nhắc nhở, chị gái đứng dậy lấy ra giấy chứng nhận nghề nghiệp của mình.
“Tôi là nhân viên của xe hiến máu nhân đạo, tôi có thể chứng minh bà An này đã dẫn theo một sinh viên tên là An Nhu đi vào xe hiến máu, lấy máu của cậu ấy. Chỗ máu đó không được đăng ký, cũng không đưa vào kho máu.
Bởi vì hành động này không phù hợp với quy tắc nên tôi cảm thấy khó hiểu, sau đó còn có người muốn xóa video theo dõi trên xe, nhưng đã bị tôi lén giữ lại một phần.”
An Nhu kinh ngạc nhìn qua. Hình như chị gái này chính là nhân viên trên xe hiến máu lúc trước, còn từng cho cậu nước glucose.
Bởi vì nhân viên trên xe hiến máu đeo khẩu trang nên khi cô gái lên tiếng, An Nhu mới nhận ra cô ấy.
“Cô nói bậy!” Bà An thở hổn hển, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đó là do An Nhu muốn hiến máu, tôi chỉ trùng hợp ngồi trong xe thôi, cô có bằng chứng gì chứng minh tôi lấy máu nó đi làm giả kết quả xét nghiệm ADN chứ!”
Chị gái nghẹn họng, Bạch Tiêu xua tay cho cô gái ngồi xuống.
“Bà cho rằng tôi chỉ có chút bằng chứng đó thôi hả?” Bạch Tiêu mỉm cười, vẫy tay, một đoạn ghi âm được truyền phát.
“Mẹ muốn con làm gì?”
Đây là giọng An Lâm.
“Mẹ cũng muốn bán con như bán anh trai con hả?”
Nghe thấy đoạn mở đầu này, sắc mặt bà An tức khắc trắng bệch.
Ngay sau đó là giọng của bà An.
“Nó chỉ là con của một đứa tiện nhân không coi ai ra gì thôi, con mới là bảo bối của mẹ…
Bây giờ người nhà của nó đã tìm đến, mẹ muốn con thay thế nó tiến vào nhà họ Bạch. Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là làm cho gia đình họ cửa nát nhà tan…”
Xung quanh vang lên tiếng thốt lên đầy kinh hãi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bà An với vẻ không thể tin nổi.
Triệu Minh Nguyệt nhìn chằm chằm bà An, lạnh lùng cười khẩy.
“Đây… đây không phải là lời nói của tôi!” Bà An lùi về sau hai bước, khó tin nhìn An Lâm.
An Lâm chột dạ quay đầu, không nhìn bà An.
“Sau khi nghe được đoạn ghi âm này chúng tôi mới bắt đầu nghi ngờ năm đó rốt cuộc là em trai tôi bị lạc đường, hay là bị người khác bắt cóc.” Bạch Tiêu nhìn chằm chằm bà An: “Bà từng nói với chúng tôi đứa bé là do bà nhặt được lúc đi dạo phố với bạn thân, đúng không?”
Bắt cóc con nít với nhặt được con nít, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bà An hơi kinh hoàng, nhìn chung quanh một vòng, thành công tìm được người của mình.
Người phụ nữ vẫy tay với bà An.
“Đúng, tôi với bạn tôi nhặt được đứa bé trên đường!” Bà An cố giả vờ bình tĩnh, nhìn về phía người phụ nữ: “Bà ấy có thể làm chứng cho tôi!”
“Vậy à?” Bạch Tiêu mỉm cười, quay lại kêu người mở máy chiếu.
Hình ảnh đã chuẩn bị từ trước xuất hiện trước mặt mọi người.
Bà An và một người phụ nữ ngồi trong một phòng vip, bà An lấy một thứ trong túi xách đưa cho người phụ nữ.
“Đám người nhà họ Bạch kia lòng nghi ngờ nặng quá, cứ phải hỏi xem năm đó tôi nhặt được đứa bé là đang ở bên cạnh ai. Tôi suy nghĩ lại, trong đám bạn bè chỉ có bà thân với tôi nhất thôi.”
Người phụ nữ nhận lấy thứ mà bà An truyền đạt, nhìn thoáng qua: “Nhưng khi đó tôi có quen bà đâu.”
“Sao lại không quen?” Bà An tiếp tục đưa qua một thứ: “Chúng ta nói quen nhau thì chẳng phải là đã quen rồi hay sao?”
“Nhưng chuyện lừa gạt người khác, còn lừa cả nhà họ Bạch…” Người phụ nữ hơi do dự.
“Chỉ là khiến họ yên tâm thôi mà.” Bà An khẽ cắn môi, tiếp tục đưa ra một thứ nữa: “Sau này chờ An Lâm đi theo nhà họ Bạch phát đạt, chúng ta sẽ được không ít ích lợi đâu.”
“Được rồi.” Người phụ nữ nhận thứ đó, giả vờ đồng ý.
Hai người thống nhất lời nói. Sau khi tiễn bước người phụ nữ, bà An ngồi trong phòng vip uống trà, vẻ mặt phẫn uất: “Đúng là tham lam, nhiều thứ như thế mà không lấp đầy miệng mày được, loại ghê tởm!”
Mọi người xem video xong thì đồng loạt nhìn về phía bà An.
Bà An kinh hãi nhìn đoạn video, há miệng một lúc lâu mà nói không nên lời.
Rõ ràng mình đã hỏi rồi, trong phòng riêng đó sẽ không có máy ghi hình cơ mà!
“Các người… các người đang gài bẫy tôi!” Bà An hơi kích động: “Tôi… tôi không bắt cóc trẻ con!”
“Ừm.” Bạch Tiêu vẫn mỉm cười, nhìn về phía một người phụ nữ trung niên.
“Bà An.” Người phụ nữ trung niên đứng dậy, nhìn bà ta: “Chắc hẳn bà không còn nhớ tôi đâu nhỉ?”
“Bà… bà là…” Bà An nhìn người phụ nữ hơi quen mắt, nhưng không tài nào nhớ nổi.
“Tôi là người hầu ngày xưa của bà đâu.” Người phụ nữ trung niên chìa mu bàn tay của mình cho bà An xem, làn da chỗ đó đen thui, trông rất dữ tợn đáng sợ.
“Đây là vết thương do bà dùng nước sôi dội lên đấy, bà quên rồi à?”
Bà An lùi về sau một bước, lắc đầu: “Tôi không quen bà!”
“Tôi vẫn giữ hợp đồng thuê mướn của bà lúc trước, còn có một ít ảnh chụp nữa.” Người phụ nữ trung niên đưa ra một cái túi: “Đều có thể chứng minh thân phận của tôi.”
“Bởi vì ông An Hải thích theo đuổi minh tinh nên bà vẫn rất ghen tỵ chán ghét bà Bạch, rạch hư áp phích của bà ấy, ở nhà xem phim bà ấy đóng rồi điên cuồng mắng chửi, bà đã quên sạch rồi à?” Người phụ nữ trung niên lấy ra một bức ảnh lâu năm, bên trong là một đống ảnh chụp và áp phích của bà Bạch bị xé nát.
“Bởi vì bà đã xé rách chiếc áo sơ mi mà bà Bạch ký tên cho ông An Hải nên ông An Hải giận bà, tình trạng sức khỏe càng kém cỏi. Bà đi tìm bà Bạch xin chữ ký, nhưng không xin được.”
Người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào bà An: “Sau khi trở về, bà không kiềm được cơn giận, bàn tay của tôi cũng bị bà làm phỏng vào lúc đó.”
“Một khoảng thời gian sau, ngày nào bà cũng đi ra ngoài rất lâu, sau này đột nhiên có một ngày, bà mang một cậu bé về, nhốt cậu bé trong phòng không cho nó ăn uống.”
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía An Nhu: “Cậu bé khóc cả một ngày một đêm cuối cùng khàn tiếng không khóc được nữa, tôi không nhìn nổi nên đã lén cho cậu bé uống nước mấy lần.”
Bà An cúi đầu, một tay chống lên chiếc bàn bên cạnh để đứng vững.
“Sau này ông An Hải gặp sự cố, đại nạn không chết nhưng tình hình sức khỏe ngày càng kém, không thể nói chuyện cũng không thể xuống giường. Bác sĩ nói ông An Hải còn sống đã là kỳ tích rồi.
Có lẽ là vì ông An Hải nên sau này bà không phản đối chúng tôi cho cậu bé ăn cơm. Một tháng sau, bà sa thải chúng tôi.”
Người phụ nữ trung niên nhìn bà An: “Trước khi rời đi, bà đe dọa chúng tôi nếu tiết lộ chuyện ở đây thì sẽ cắt lưỡi chúng tôi, dìm người nhà chúng tôi xuống sông.”
Bà An ngẩng đầu, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên.
“Bà đừng đe dọa tôi nữa, ba mẹ tôi đã qua đời cả rồi, bởi vì thứ quà mà bà ban tặng nên tôi không lấy chồng, không có chồng cũng không có con.
Tôi sợ bà nửa kiếp người, đến bây giờ thì đã không còn sợ nữa. Tôi muốn thấy bà vào ngục giam, còn mong cho bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm đôi mắt bà An, không hề lùi bước.
“Tất cả đều là giả!” Bà An điên cuồng quét hết đồ đạc trên bàn, nâng tay chỉ về phía Triệu Minh Nguyệt.
“Đều là mày! Mày mới là kẻ độc ác nhất! Mày dựa vào đâu mà luôn bày ra dáng vẻ cao quý hơn người! Mày dựa vào đâu mà không ký tên cho tao! Mày chẳng qua chỉ là con đào mà thôi!”
An Nhu nổi điên lên, mái tóc bù xù: “Con mày mất tích chính là do lỗi lầm của mày, đều tại mày hết, mày là một con tiện nhân!”
“Lúc bà xin tôi chữ ký, bởi vì đóng phim nên tôi bị tổn thương dây thần kinh cột sống, tay phải của tôi hoàn toàn không thể cầm bút.”
Triệu Minh Nguyệt đứng dậy, trong mắt cố nén vẻ phẫn nộ, nhìn bà An.
“Khi đó tôi đã giải thích với bà rồi, nhưng bà hoàn toàn không nghe, chỉ lo mắng tôi.” Triệu Minh Nguyệt vỗ lên mặt bàn trước mặt, giọng nói tức giận: “Tôi dựa vào đâu mà phải ký tên cho loại người như bà? Bà có xứng không?”
Bà An bị dọa lùi về sau một bước, mờ mịt nhìn chung quanh, sau đấy ánh mắt dừng lại trên người An Nhu.
Bình luận facebook