Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Hôn đến nỗi òa khóc
“Nhu Nhu.” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, An Nhu cầm khăn tắm, trên mặt đã nóng bừng bừng, đầu óc liên tục hiện lên cảnh tượng vừa rồi, cứ như bị nhiễm vi rút, không thể ép hình ảnh đó ra khỏi đầu được.
“Hắt xì!”
Phía sau truyền tới một tiếng hắt xì nhẹ nhàng, giống mèo con cào vào lòng An Nhu.
An Nhu sửng sốt, cảnh tượng nóng bỏng trong đầu phút chốc đã tan biến, nhắm mắt quay người lại, trùm khăn tắm ra phía sau mà không nhìn đối phương.
Trước mắt Mạc Thịnh Hoan trắng xóa, trên đầu bị trùm một chiếc khăn tắm lớn, nhất thời không kịp phản ứng.
“Anh Mạc, vừa rồi nước có lạnh không?” An Nhu nhìn khăn tắm hình người trước mắt, thả lỏng người, một tay sờ vào khăn tắm, khi đụng phải áo ngủ ướt sũng liền sờ soạng tháo nốt mấy chiếc cúc còn lại.
Trong quá trình vô tình chạm vào cơ bụng săn chắc láng mịn dưới bộ đồ ngủ, An Nhu lại đỏ mặt nhanh chóng di chuyển mục tiêu, sờ đến cổ tay của chú, kéo tay áo ra, giúp Mạc Thịnh Hoan cởi bộ đồ ngủ đã sũng nước.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, xê dịch khăn tắm trên đầu chú để khăn tắm khô bao lấy người đối phương, chỉ lộ ra cái đầu.
Mạc Thịnh Hoan im lặng nhìn khăn tắm đang quấn chặt quanh người mình. An Nhu cúi đầu, dắt Mạc Thịnh Hoan đến chỗ cái ghế trong phòng ngủ, để anh ngồi xuống, hai tay nắm lấy ống quần ngủ, nhanh chóng kéo nó ra.
Chân Mạc Thịnh Hoan thẳng, dài, lại còn trắng, cơ bắp trên đùi cũng láng mịn, An Nhu nhớ tới dáng vẻ khi anh mặc quần âu trông đôi chân vừa thẳng vừa thon dài.
Vội xua đi cảnh tượng trong đầu, An Nhu lấy khăn tắm che chân giúp anh, đứng trước tủ quần áo trầm ngâm một lát, sau đó đỏ mặt quay lại nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc, bên trong… có ướt không?”
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, khăn tắm trên đùi liền rơi xuống, An Nhu nhanh chóng xoay người nhốt mình vào trong phòng tắm.
“Anh Mạc, anh thay đồ trước đi, thay xong thì gọi tôi.”
An Nhu lấy máy sấy tóc trong phòng tắm ra, lấy khăn mặt khô rồi cầm thêm cây lược, sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong mới đứng dựa vào cửa phòng, giả bộ làm một anh thợ ống nước rất có đạo đức nghề nghiệp.
An Nhu dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn thấy vòi xịt phía trên bị hỏng, độ cong đường vòng cung phía trên của vòi xịt có vẻ hơi mất tự nhiên, như thể bị thứ gì đó đè xuống.
An Nhu còn chưa nhìn kỹ thì đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng ngủ truyền đến, cậu thận trọng mở cửa phòng ra, chừa một khoảng trống nhỏ để quan sát tình hình trong phòng ngủ, phát hiện chú đang mặc áo choàng tắm ngồi cạnh giường, khăn tắm đã được gấp gọn gàng để sang một bên, giống như một miếng đậu phụ.
An Nhu nghiêng người ra ngoài, cười xấu hổ với Mạc Thịnh Hoan.
“Ngày mai tôi sẽ nhờ thím Dương tìm người đến sửa vòi xịt.”
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, đáp lại bằng một tiếng “ừ” nhàn nhạt.
An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, đầu tiên cầm khăn khô lau tóc cho anh, sau đó bật máy sấy tóc sấy tóc giúp anh.
Tóc chú rất dày và đen, lượng tóc dày khiến An Nhu phải ngưỡng mộ, cầm trên tay có cảm giác nhiều vô cùng, đã lâu không cắt tỉa nên tóc Mạc Thịnh Hoan đã dài ra nhiều, dài tới tận mắt.
An Nhu làm theo những gì nhìn thấy trong phòng tắm lúc vừa rồi, hất mái tóc của chú ra phía sau, lộ ra vầng trán.
Không thể không nói, chỉ như thế này thôi mà khí chất trên người anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Năm ngón tay luồn vào trong tóc Mạc Thịnh Hoan, An Nhu thuận tay vuốt thử, không hề có sợi tóc nào bị rụng!
“Anh Mạc, xong rồi.” An Nhu cầm lược chải gọn tóc lại cho Mạc Thịnh Hoan, trông rất có tinh thần, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Nhìn kiểu tóc này có thích không?”
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu, nét đỏ ửng trên mặt thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn rút đi, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm, đẹp đến say đắm lòng người, như có thể đốt cháy tất cả những u ám xung quanh.
An Nhu phơi khăn vào trong phòng tắm, cất máy sấy và lược đi, thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi bên giường đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Thích.”
Giọng nói của chú nhẹ nhàng, đôi mắt màu mực nhìn cậu chằm chằm, như mắc kẹt trong sương mù, không nhìn rõ nội tâm. An Nhu sững sờ một lúc mới nhận ra chú đang trả lời câu hỏi của cậu lúc vừa rồi.
“Thích kiểu tóc là tốt rồi.” An Nhu cảm thấy vui vẻ, cười tủm tỉm bước tới cúi đầu nhặt vài sợi tóc gãy giúp Mạc Thịnh Hoan.
“Không phải, kiểu thích, đó.”
Mạc Thịnh Hoan cố gắng hết sức nói cho rõ ràng hơn, nhìn vào cậu thiếu niên đang ở gần trong gang tấc, đôi mắt anh khẽ chuyển động.
“Vậy thì là loại yêu thích gì?” An Nhu tò mò ngửa đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan trầm mặc, tới gần trước mắt thiếu niên, mặt hơi cúi xuống, môi nhẹ nhàng phủ lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa của cậu thiếu niên.
An Nhu lập tức quên cả thở.
Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, trong sự chân thực đó kèm theo cảm giác tê dại, lực hôn của Mạc Thịnh Hoan cũng không nặng, hai cánh môi nhẹ nhàng cọ xát, An Nhu cảm giác như lồng ngực mình sắp sôi trào đến nơi.
Chú chủ động hôn cậu!
Đây không phải là kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước chạm khẽ lên trán hay lên má như lúc trước mà là một nụ hôn thực sự.
Đầu óc An Nhu trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại có một câu này.
Chú hôn mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh môi hai người từ từ tách ra, đại não An Nhu vẫn đang chết máy, cậu bất giác nhìn về phía đôi môi xinh đẹp của Mạc Thịnh Hoan.
Môi không mỏng không dày, hơi ẩm, màu môi nhạt có vài phần khí chất cấm dục...
Vừa, vừa rồi anh ấy hôn mình!
An Nhu vô thức giơ tay lên chạm vào môi mình, chỉ thấy đôi mắt mực của Mạc Thịnh Hoan khẽ nhúc nhích, đầu lưỡi liếm môi.
Khuôn mặt An Nhu lập tức nổ tung, sờ môi mình không biết phải làm sao mới ổn, cảm xúc luống cuống kịch liệt lập tức tràn ngập lồng ngực, An Nhu thất thần đi tới đi lui trong phòng ngủ hai vòng.
Càng đi lại càng không biết mình đang làm gì.
“Anh Mạc, anh Mạc ...” An Nhu đứng trước mặt Mạc Thịnh Hoan, giống như một con sóc nhỏ đang xù lông, vô thức nói ra xưng hô, nhưng lại không biết câu tiếp theo mình nên nói cái gì.
Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu, yên lặng nghe An Nhu gọi mình liên tục.
An Nhu không biết mình đang có cảm xúc gì, nhưng cậu chỉ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, vì cảm xúc quá nhiều.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên gọi tên mình, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt sáng lấp lánh, chớp mắt một cái nước mắt liền tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt rơi xuống hạt ngọc.
An Nhu lau mặt, phát hiện mình lại rơi lệ, thực sự quá xấu hổ.
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy ôm An Nhu vào trong lòng, giống như trước kia đã an ủi cậu thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ lưng An Nhu.
Được Mạc Thịnh Hoan ôm, An Nhu đột nhiên cảm giác như có được chỗ dựa, cậu tựa vào trong vòng tay Mạc Thịnh Hoan khóc nức nở, cảm xúc mãnh liệt trong lòng dường như đã tìm được cách bộc lộ, bộc phát toàn bộ ra ngoài.
An Nhu khóc lóc mặt đầy nước mắt, nhưng lại không biết vì sao mình khóc, có vẻ là lo lắng, cũng có thể là bùng phát tình cảm trước kia.
“Nhu Nhu...”
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng gọi khẽ, An Nhu cố gắng hít thở sâu để ổn định cảm xúc trở lại.
Nằm trong lồng ngực Mạc Thịnh Hoan một lúc, An Nhu mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã vò chiếc khăn tắm trước ngực chú làm nó mở ra, còn mình thì đè lên phần ngực trần của Mạc Thịnh Hoan, khiến trên ngực anh phủ đầy nước mắt.
“Xin, xin lỗi.” An Nhu vội vàng đứng thẳng người dậy, giơ tay lau dấu vết mình để lại.
Đột nhiên nhận ra mình như đang cố ý chạm vào người anh, An Nhu liền ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình với vẻ lo lắng nhàn nhạt trong mắt.
“Em, em, vừa rồi không biết em có chuyện gì nữa.” An Nhu luống cuống chân tay: “Có phải là đã làm cho anh giật mình rồi không, em xin lỗi.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dịu dàng, anh lại ôm lấy cậu thiếu niên vào trong ngực một lần nữa.
“Không, sao.”
Đêm hôm đó An Nhu không biết vì sao mà mình hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn cảm thấy tinh thần rất tỉnh táo, sảng khoái vô cùng.
Mãi đến lúc rạng sáng cậu mới nhắm mắt nghỉ ngơi, tới khi cậu mở mắt ra, lại phát hiện hai mắt mình đã sưng lên.
Bữa sáng hôm nay vô cùng yên lặng khiến thím Dương cũng không nhịn được mà nhìn về phía An Nhu liên tục, phát hiện ra đôi mắt sưng vù của cậu thiếu niên.
Rõ ràng đêm qua trước lúc bà về vẫn tốt đẹp mà. Đã có chuyện gì vậy?
Trước khi An Nhu ra khỏi nhà, thím Dương nhét cho cậu một túi đá chườm, cậu cúi đầu, vội vàng nhận lấy rồi đi luôn ra ngoài.
Thím Dương nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, thấy cậu Thịnh Hoan đang nhìn bóng lưng người kia, trong mắt có vẻ lo lắng nhàn nhạt.
Buổi sáng chỉ có một tiết học, sau giờ tan học An Nhu cũng không trở về ký túc xá, cậu đến thư viện ngồi một lúc, trên tay cầm một quyển sách chuyên ngành nhưng lại không đọc nổi một chữ nào.
Khi An Lâm tìm thấy An Nhu thì cũng nhận ra đôi mắt sưng vù của An Nhu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu còn tưởng rằng là do hôm qua mình gửi tin nhắn sai, An Lâm thầm mắng bản thân rồi ngồi xuống bên cạnh An Nhu vỗ vào cánh tay cậu.
An Nhu giật mình, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra An Lâm.
An Lâm như có chuyện muốn nói, cậu thấy thế liền thu dọn ba lô, đi theo An Lâm ra khỏi thư viện.
“Xin lỗi chuyện hôm qua nhé, tôi gửi tin nhắn mà không có suy nghĩ gì hết.” An Lâm xấu hổ xin lỗi.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan bây giờ đang có mối quan hệ tốt như vậy, tại sao cậu lại mất não mà đi nhắn cái loại tin nhắn kiểu đấy chứ.
Nói cái gì mà thời gian sống chết thì sẽ cố định, đã thế còn đọc tên Mạc Thịnh Hoan và ông cụ Mạc.
“Không sao đâu.” An Nhu hít sâu một hơi, sóng vai đi trên con đường chính của trường với An Lâm.
“Có phải cậu khóc không, mắt sưng lên thành thế này rồi.” An Lâm cảm thấy áy náy: “Sau này tôi nhất định sẽ chú ý khi nhắn tin!”
“Không phải do cậu.” An Nhu mím môi: “Là vấn đề của chính tôi.”
“Sao vậy?” An Lâm cẩn thận hỏi: “Đồng hương, cậu gặp chuyện gì à?”
An Nhu cúi đầu không nói gì.
Nhìn thấy người bạn luôn hoạt bát vui vẻ bỗng biến thành cái dạng này, An Lâm hơi bối rối: “À thì, bây giờ tôi cũng học được một ít chuyên môn tâm lý học từ lão thần tiên Moise rồi. Cậu có thể coi tôi như một cái hốc cây mà thổ lộ tâm sự trong lòng cũng được.”
An Nhu nhìn An Lâm, sau nửa ngày lấy dũng khí mới chậm rãi nói với An Lâm.
“Hình như trong lòng tôi... có nỗi ám ảnh.”
“Về chuyện gì?” An Lâm nghiêm túc lắng nghe.
“Về cuộc hôn nhân với Mạc Thành Hoàn ở kiếp trước.” An Nhu thở hắt ra một hơi, cảm thấy nói ra được liền tốt hơn hẳn.
“À, thằng cháu trai đấy à...” An Lâm hiểu ra.
“Tôi và Mạc Thành Hoàn đã từng làm vợ chồng bốn năm, còn sinh con nữa.” An Nhu cắn môi “Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần tôi hận anh ta và vạch ra một ranh giới với anh ta thì sẽ không sao, mãi đến hôm qua Mạc Thịnh Hoan hôn tôi.
An Lâm mở to mắt quay đầu nhìn về phía An Nhu.
“Tôi cảm thấy mình không xứng đáng để chấp nhận tình cảm tốt đẹp của Mạc Thịnh Hoan.
Tôi đã ly hôn, còn có con nữa. Dù đã trùng sinh nhưng những thứ này vẫn luôn ở trong tâm trí tôi, tôi không thể xóa bỏ nó, càng không có khả năng làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ như thế mà ở với Mạc Thịnh Hoan.”
An Nhu áy náy cúi đầu: “Nếu chú biết quá khứ của tôi thì sẽ còn thích tôi như thế này nữa không? Anh ấy có cảm thấy tôi đã lừa gạt anh ấy không. Tôi cũng cảm thấy mình là người nói dối. Tình cảm của chú rất trong sáng, không có tạp chất. Nhưng tôi lại từng trải qua những chuyện kia.”
“Đồng hương này.” An Lâm bùi ngùi nhìn An Nhu: “Theo quan sát của tôi thì trước giờ chỉ có tôi, cậu và Mạc Thành Hoàn biết những chuyện đó thôi. Cho dù có người nói ra thì đã sao? Sẽ có người tin chắc?
Cậu cứ coi như kiếp trước mình đi lịch kiếp rồi gặp phải một thằng cha cặn bã đi. Sao nào, gặp phải một kẻ cặn bã thì không xứng đáng được hạnh phúc nữa sao?”
An Nhu mím môi nhìn An Lâm.
“Còn nữa, cho dù mọi chuyện bại lộ, nếu Mạc Thịnh Hoan thật sự không thể chấp nhận quá khứ của cậu thì chia tay thôi, trên đời này có bao nhiêu soái ca cơ mà, hơn nữa bây giờ cậu lại còn là con nhà họ Bạch, muốn ai mà chẳng được. Cậu chỉ cần ngoắc ngón tay thì chẳng thiếu gì người không ngại quá khứ của cậu.”
An Lâm có góc nhìn rất cởi mở: “Nếu Mạc Thịnh Hoan chấp nhận quá khứ của cậu nhưng trong lòng vẫn còn uẩn khúc thì cũng có thể hiểu được, nhưng sau đó tiếp tục sống với nhau thì vẫn khó khăn. Cậu có thể sống xa anh ta một khoảng thời gian, cho nhau không gian để suy nghĩ rõ ràng. Sau đó lại bàn tiếp chuyện ly hôn hay ở bên nhau.”
An Nhu cúi đầu im lặng.
“Nói tóm lại thì những lựa chọn ở trên đều là trong tình huống chuyện kiếp trước bại lộ.
Mà bây giờ thì còn chưa bị bại lộ, cậu cứ tạm thời quên đi, mà nói không dễ nghe thì, nếu theo đúng tiến trình của kiếp trước thì Mạc Thịnh Hoan sẽ không sống được bao lâu, bây giờ cậu lo lắng những chuyện này là không cần thiết, cho nên thà là cứ ở bên anh ta cho tốt còn hơn.”
Ánh mắt An Nhu ảm đạm nhìn An Lâm.
“Thịnh Hoan... anh ấy còn bao lâu nữa.”
“Tôi nhớ là sau khi anh ta chết không lâu là con cậu được sinh ra, hình như là... ngày đầu tiên của tháng bảy.”
“Chờ đã.” An Nhu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cậu nói chuyện sinh tử ở đây cơ bản phù hợp với nguyên tác, vậy con của tôi thì sao? Cũng sẽ sinh đúng ngày sao?”
“Tôi đang nói về những người khác, là những người không phải người xuyên sách.” An Lâm nhìn An Nhu: “Nếu không thì theo cốt truyện của nguyên tác, mặc dù An Nhu lưu lạc bên ngoài, đứt tay đứt chân nhưng vẫn có thể sống đến cuối cùng. Nhưng cậu nhớ xem kiếp trước cậu chỉ sống được có vài năm là chết rồi đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng lo, chàng tiên sẽ không để Nhu Nhu phải thất vọng đâu!
“Hắt xì!”
Phía sau truyền tới một tiếng hắt xì nhẹ nhàng, giống mèo con cào vào lòng An Nhu.
An Nhu sửng sốt, cảnh tượng nóng bỏng trong đầu phút chốc đã tan biến, nhắm mắt quay người lại, trùm khăn tắm ra phía sau mà không nhìn đối phương.
Trước mắt Mạc Thịnh Hoan trắng xóa, trên đầu bị trùm một chiếc khăn tắm lớn, nhất thời không kịp phản ứng.
“Anh Mạc, vừa rồi nước có lạnh không?” An Nhu nhìn khăn tắm hình người trước mắt, thả lỏng người, một tay sờ vào khăn tắm, khi đụng phải áo ngủ ướt sũng liền sờ soạng tháo nốt mấy chiếc cúc còn lại.
Trong quá trình vô tình chạm vào cơ bụng săn chắc láng mịn dưới bộ đồ ngủ, An Nhu lại đỏ mặt nhanh chóng di chuyển mục tiêu, sờ đến cổ tay của chú, kéo tay áo ra, giúp Mạc Thịnh Hoan cởi bộ đồ ngủ đã sũng nước.
An Nhu thở phào nhẹ nhõm, xê dịch khăn tắm trên đầu chú để khăn tắm khô bao lấy người đối phương, chỉ lộ ra cái đầu.
Mạc Thịnh Hoan im lặng nhìn khăn tắm đang quấn chặt quanh người mình. An Nhu cúi đầu, dắt Mạc Thịnh Hoan đến chỗ cái ghế trong phòng ngủ, để anh ngồi xuống, hai tay nắm lấy ống quần ngủ, nhanh chóng kéo nó ra.
Chân Mạc Thịnh Hoan thẳng, dài, lại còn trắng, cơ bắp trên đùi cũng láng mịn, An Nhu nhớ tới dáng vẻ khi anh mặc quần âu trông đôi chân vừa thẳng vừa thon dài.
Vội xua đi cảnh tượng trong đầu, An Nhu lấy khăn tắm che chân giúp anh, đứng trước tủ quần áo trầm ngâm một lát, sau đó đỏ mặt quay lại nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Anh Mạc, bên trong… có ướt không?”
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, khăn tắm trên đùi liền rơi xuống, An Nhu nhanh chóng xoay người nhốt mình vào trong phòng tắm.
“Anh Mạc, anh thay đồ trước đi, thay xong thì gọi tôi.”
An Nhu lấy máy sấy tóc trong phòng tắm ra, lấy khăn mặt khô rồi cầm thêm cây lược, sau khi chuẩn bị thỏa đáng xong mới đứng dựa vào cửa phòng, giả bộ làm một anh thợ ống nước rất có đạo đức nghề nghiệp.
An Nhu dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn thấy vòi xịt phía trên bị hỏng, độ cong đường vòng cung phía trên của vòi xịt có vẻ hơi mất tự nhiên, như thể bị thứ gì đó đè xuống.
An Nhu còn chưa nhìn kỹ thì đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng ngủ truyền đến, cậu thận trọng mở cửa phòng ra, chừa một khoảng trống nhỏ để quan sát tình hình trong phòng ngủ, phát hiện chú đang mặc áo choàng tắm ngồi cạnh giường, khăn tắm đã được gấp gọn gàng để sang một bên, giống như một miếng đậu phụ.
An Nhu nghiêng người ra ngoài, cười xấu hổ với Mạc Thịnh Hoan.
“Ngày mai tôi sẽ nhờ thím Dương tìm người đến sửa vòi xịt.”
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, đáp lại bằng một tiếng “ừ” nhàn nhạt.
An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, đầu tiên cầm khăn khô lau tóc cho anh, sau đó bật máy sấy tóc sấy tóc giúp anh.
Tóc chú rất dày và đen, lượng tóc dày khiến An Nhu phải ngưỡng mộ, cầm trên tay có cảm giác nhiều vô cùng, đã lâu không cắt tỉa nên tóc Mạc Thịnh Hoan đã dài ra nhiều, dài tới tận mắt.
An Nhu làm theo những gì nhìn thấy trong phòng tắm lúc vừa rồi, hất mái tóc của chú ra phía sau, lộ ra vầng trán.
Không thể không nói, chỉ như thế này thôi mà khí chất trên người anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Năm ngón tay luồn vào trong tóc Mạc Thịnh Hoan, An Nhu thuận tay vuốt thử, không hề có sợi tóc nào bị rụng!
“Anh Mạc, xong rồi.” An Nhu cầm lược chải gọn tóc lại cho Mạc Thịnh Hoan, trông rất có tinh thần, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan: “Nhìn kiểu tóc này có thích không?”
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu, nét đỏ ửng trên mặt thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn rút đi, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm, đẹp đến say đắm lòng người, như có thể đốt cháy tất cả những u ám xung quanh.
An Nhu phơi khăn vào trong phòng tắm, cất máy sấy và lược đi, thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi bên giường đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Thích.”
Giọng nói của chú nhẹ nhàng, đôi mắt màu mực nhìn cậu chằm chằm, như mắc kẹt trong sương mù, không nhìn rõ nội tâm. An Nhu sững sờ một lúc mới nhận ra chú đang trả lời câu hỏi của cậu lúc vừa rồi.
“Thích kiểu tóc là tốt rồi.” An Nhu cảm thấy vui vẻ, cười tủm tỉm bước tới cúi đầu nhặt vài sợi tóc gãy giúp Mạc Thịnh Hoan.
“Không phải, kiểu thích, đó.”
Mạc Thịnh Hoan cố gắng hết sức nói cho rõ ràng hơn, nhìn vào cậu thiếu niên đang ở gần trong gang tấc, đôi mắt anh khẽ chuyển động.
“Vậy thì là loại yêu thích gì?” An Nhu tò mò ngửa đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan trầm mặc, tới gần trước mắt thiếu niên, mặt hơi cúi xuống, môi nhẹ nhàng phủ lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa của cậu thiếu niên.
An Nhu lập tức quên cả thở.
Cánh môi mềm mại chạm vào nhau, trong sự chân thực đó kèm theo cảm giác tê dại, lực hôn của Mạc Thịnh Hoan cũng không nặng, hai cánh môi nhẹ nhàng cọ xát, An Nhu cảm giác như lồng ngực mình sắp sôi trào đến nơi.
Chú chủ động hôn cậu!
Đây không phải là kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước chạm khẽ lên trán hay lên má như lúc trước mà là một nụ hôn thực sự.
Đầu óc An Nhu trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại có một câu này.
Chú hôn mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh môi hai người từ từ tách ra, đại não An Nhu vẫn đang chết máy, cậu bất giác nhìn về phía đôi môi xinh đẹp của Mạc Thịnh Hoan.
Môi không mỏng không dày, hơi ẩm, màu môi nhạt có vài phần khí chất cấm dục...
Vừa, vừa rồi anh ấy hôn mình!
An Nhu vô thức giơ tay lên chạm vào môi mình, chỉ thấy đôi mắt mực của Mạc Thịnh Hoan khẽ nhúc nhích, đầu lưỡi liếm môi.
Khuôn mặt An Nhu lập tức nổ tung, sờ môi mình không biết phải làm sao mới ổn, cảm xúc luống cuống kịch liệt lập tức tràn ngập lồng ngực, An Nhu thất thần đi tới đi lui trong phòng ngủ hai vòng.
Càng đi lại càng không biết mình đang làm gì.
“Anh Mạc, anh Mạc ...” An Nhu đứng trước mặt Mạc Thịnh Hoan, giống như một con sóc nhỏ đang xù lông, vô thức nói ra xưng hô, nhưng lại không biết câu tiếp theo mình nên nói cái gì.
Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu, yên lặng nghe An Nhu gọi mình liên tục.
An Nhu không biết mình đang có cảm xúc gì, nhưng cậu chỉ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, vì cảm xúc quá nhiều.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên gọi tên mình, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt sáng lấp lánh, chớp mắt một cái nước mắt liền tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt rơi xuống hạt ngọc.
An Nhu lau mặt, phát hiện mình lại rơi lệ, thực sự quá xấu hổ.
Mạc Thịnh Hoan đứng dậy ôm An Nhu vào trong lòng, giống như trước kia đã an ủi cậu thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ lưng An Nhu.
Được Mạc Thịnh Hoan ôm, An Nhu đột nhiên cảm giác như có được chỗ dựa, cậu tựa vào trong vòng tay Mạc Thịnh Hoan khóc nức nở, cảm xúc mãnh liệt trong lòng dường như đã tìm được cách bộc lộ, bộc phát toàn bộ ra ngoài.
An Nhu khóc lóc mặt đầy nước mắt, nhưng lại không biết vì sao mình khóc, có vẻ là lo lắng, cũng có thể là bùng phát tình cảm trước kia.
“Nhu Nhu...”
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng gọi khẽ, An Nhu cố gắng hít thở sâu để ổn định cảm xúc trở lại.
Nằm trong lồng ngực Mạc Thịnh Hoan một lúc, An Nhu mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã vò chiếc khăn tắm trước ngực chú làm nó mở ra, còn mình thì đè lên phần ngực trần của Mạc Thịnh Hoan, khiến trên ngực anh phủ đầy nước mắt.
“Xin, xin lỗi.” An Nhu vội vàng đứng thẳng người dậy, giơ tay lau dấu vết mình để lại.
Đột nhiên nhận ra mình như đang cố ý chạm vào người anh, An Nhu liền ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình với vẻ lo lắng nhàn nhạt trong mắt.
“Em, em, vừa rồi không biết em có chuyện gì nữa.” An Nhu luống cuống chân tay: “Có phải là đã làm cho anh giật mình rồi không, em xin lỗi.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dịu dàng, anh lại ôm lấy cậu thiếu niên vào trong ngực một lần nữa.
“Không, sao.”
Đêm hôm đó An Nhu không biết vì sao mà mình hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn cảm thấy tinh thần rất tỉnh táo, sảng khoái vô cùng.
Mãi đến lúc rạng sáng cậu mới nhắm mắt nghỉ ngơi, tới khi cậu mở mắt ra, lại phát hiện hai mắt mình đã sưng lên.
Bữa sáng hôm nay vô cùng yên lặng khiến thím Dương cũng không nhịn được mà nhìn về phía An Nhu liên tục, phát hiện ra đôi mắt sưng vù của cậu thiếu niên.
Rõ ràng đêm qua trước lúc bà về vẫn tốt đẹp mà. Đã có chuyện gì vậy?
Trước khi An Nhu ra khỏi nhà, thím Dương nhét cho cậu một túi đá chườm, cậu cúi đầu, vội vàng nhận lấy rồi đi luôn ra ngoài.
Thím Dương nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, thấy cậu Thịnh Hoan đang nhìn bóng lưng người kia, trong mắt có vẻ lo lắng nhàn nhạt.
Buổi sáng chỉ có một tiết học, sau giờ tan học An Nhu cũng không trở về ký túc xá, cậu đến thư viện ngồi một lúc, trên tay cầm một quyển sách chuyên ngành nhưng lại không đọc nổi một chữ nào.
Khi An Lâm tìm thấy An Nhu thì cũng nhận ra đôi mắt sưng vù của An Nhu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu còn tưởng rằng là do hôm qua mình gửi tin nhắn sai, An Lâm thầm mắng bản thân rồi ngồi xuống bên cạnh An Nhu vỗ vào cánh tay cậu.
An Nhu giật mình, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra An Lâm.
An Lâm như có chuyện muốn nói, cậu thấy thế liền thu dọn ba lô, đi theo An Lâm ra khỏi thư viện.
“Xin lỗi chuyện hôm qua nhé, tôi gửi tin nhắn mà không có suy nghĩ gì hết.” An Lâm xấu hổ xin lỗi.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan bây giờ đang có mối quan hệ tốt như vậy, tại sao cậu lại mất não mà đi nhắn cái loại tin nhắn kiểu đấy chứ.
Nói cái gì mà thời gian sống chết thì sẽ cố định, đã thế còn đọc tên Mạc Thịnh Hoan và ông cụ Mạc.
“Không sao đâu.” An Nhu hít sâu một hơi, sóng vai đi trên con đường chính của trường với An Lâm.
“Có phải cậu khóc không, mắt sưng lên thành thế này rồi.” An Lâm cảm thấy áy náy: “Sau này tôi nhất định sẽ chú ý khi nhắn tin!”
“Không phải do cậu.” An Nhu mím môi: “Là vấn đề của chính tôi.”
“Sao vậy?” An Lâm cẩn thận hỏi: “Đồng hương, cậu gặp chuyện gì à?”
An Nhu cúi đầu không nói gì.
Nhìn thấy người bạn luôn hoạt bát vui vẻ bỗng biến thành cái dạng này, An Lâm hơi bối rối: “À thì, bây giờ tôi cũng học được một ít chuyên môn tâm lý học từ lão thần tiên Moise rồi. Cậu có thể coi tôi như một cái hốc cây mà thổ lộ tâm sự trong lòng cũng được.”
An Nhu nhìn An Lâm, sau nửa ngày lấy dũng khí mới chậm rãi nói với An Lâm.
“Hình như trong lòng tôi... có nỗi ám ảnh.”
“Về chuyện gì?” An Lâm nghiêm túc lắng nghe.
“Về cuộc hôn nhân với Mạc Thành Hoàn ở kiếp trước.” An Nhu thở hắt ra một hơi, cảm thấy nói ra được liền tốt hơn hẳn.
“À, thằng cháu trai đấy à...” An Lâm hiểu ra.
“Tôi và Mạc Thành Hoàn đã từng làm vợ chồng bốn năm, còn sinh con nữa.” An Nhu cắn môi “Tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần tôi hận anh ta và vạch ra một ranh giới với anh ta thì sẽ không sao, mãi đến hôm qua Mạc Thịnh Hoan hôn tôi.
An Lâm mở to mắt quay đầu nhìn về phía An Nhu.
“Tôi cảm thấy mình không xứng đáng để chấp nhận tình cảm tốt đẹp của Mạc Thịnh Hoan.
Tôi đã ly hôn, còn có con nữa. Dù đã trùng sinh nhưng những thứ này vẫn luôn ở trong tâm trí tôi, tôi không thể xóa bỏ nó, càng không có khả năng làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, cứ như thế mà ở với Mạc Thịnh Hoan.”
An Nhu áy náy cúi đầu: “Nếu chú biết quá khứ của tôi thì sẽ còn thích tôi như thế này nữa không? Anh ấy có cảm thấy tôi đã lừa gạt anh ấy không. Tôi cũng cảm thấy mình là người nói dối. Tình cảm của chú rất trong sáng, không có tạp chất. Nhưng tôi lại từng trải qua những chuyện kia.”
“Đồng hương này.” An Lâm bùi ngùi nhìn An Nhu: “Theo quan sát của tôi thì trước giờ chỉ có tôi, cậu và Mạc Thành Hoàn biết những chuyện đó thôi. Cho dù có người nói ra thì đã sao? Sẽ có người tin chắc?
Cậu cứ coi như kiếp trước mình đi lịch kiếp rồi gặp phải một thằng cha cặn bã đi. Sao nào, gặp phải một kẻ cặn bã thì không xứng đáng được hạnh phúc nữa sao?”
An Nhu mím môi nhìn An Lâm.
“Còn nữa, cho dù mọi chuyện bại lộ, nếu Mạc Thịnh Hoan thật sự không thể chấp nhận quá khứ của cậu thì chia tay thôi, trên đời này có bao nhiêu soái ca cơ mà, hơn nữa bây giờ cậu lại còn là con nhà họ Bạch, muốn ai mà chẳng được. Cậu chỉ cần ngoắc ngón tay thì chẳng thiếu gì người không ngại quá khứ của cậu.”
An Lâm có góc nhìn rất cởi mở: “Nếu Mạc Thịnh Hoan chấp nhận quá khứ của cậu nhưng trong lòng vẫn còn uẩn khúc thì cũng có thể hiểu được, nhưng sau đó tiếp tục sống với nhau thì vẫn khó khăn. Cậu có thể sống xa anh ta một khoảng thời gian, cho nhau không gian để suy nghĩ rõ ràng. Sau đó lại bàn tiếp chuyện ly hôn hay ở bên nhau.”
An Nhu cúi đầu im lặng.
“Nói tóm lại thì những lựa chọn ở trên đều là trong tình huống chuyện kiếp trước bại lộ.
Mà bây giờ thì còn chưa bị bại lộ, cậu cứ tạm thời quên đi, mà nói không dễ nghe thì, nếu theo đúng tiến trình của kiếp trước thì Mạc Thịnh Hoan sẽ không sống được bao lâu, bây giờ cậu lo lắng những chuyện này là không cần thiết, cho nên thà là cứ ở bên anh ta cho tốt còn hơn.”
Ánh mắt An Nhu ảm đạm nhìn An Lâm.
“Thịnh Hoan... anh ấy còn bao lâu nữa.”
“Tôi nhớ là sau khi anh ta chết không lâu là con cậu được sinh ra, hình như là... ngày đầu tiên của tháng bảy.”
“Chờ đã.” An Nhu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Cậu nói chuyện sinh tử ở đây cơ bản phù hợp với nguyên tác, vậy con của tôi thì sao? Cũng sẽ sinh đúng ngày sao?”
“Tôi đang nói về những người khác, là những người không phải người xuyên sách.” An Lâm nhìn An Nhu: “Nếu không thì theo cốt truyện của nguyên tác, mặc dù An Nhu lưu lạc bên ngoài, đứt tay đứt chân nhưng vẫn có thể sống đến cuối cùng. Nhưng cậu nhớ xem kiếp trước cậu chỉ sống được có vài năm là chết rồi đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng lo, chàng tiên sẽ không để Nhu Nhu phải thất vọng đâu!
Bình luận facebook