Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Mau tới tranh thủ sờ mó nào
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã tỉnh lại, An Nhu lập tức đỏ mặt, trên môi chú sau khi bị mình cắn còn vết nước, lóng lánh ánh nước càng thêm bắt mắt.
An Nhu giơ tay lên nhanh chóng xóa đi bằng chứng phạm tội nho nhỏ của mình.
Sự đụng chạm dưới đầu ngón tay làm tâm thần An Nhu gợn sóng, đôi môi của chú mềm mại và ấm áp, thật sự rất hợp để hôn.
“Anh Mạc.” Mặt An Nhu đỏ lựng lên, cúi đầu nói: “Em, em thi xong rồi, nghỉ đông rồi.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, nơi môi bị cắn nhẹ vẫn còn lưu lại cảm giác.
Thiếu niên thẹn thùng cúi đầu, hai tay không biết nên để ở đâu, nói chuyện lắp bắp như một thú nhỏ bị bắt tại trận đang ăn vụng.
Được nghỉ đông có nghĩa là An Nhu sẽ ở trong biệt thự cả ngày, hai người ở bên nhau trong biệt thự cả ngày lẫn đêm.
“Anh Mạc, em cất sách vào giá sách rồi, anh muốn xem thử không?” An Nhu vân vê vành tai nóng rực của mình, không biết nên nói gì.
Mạc Thịnh Hoan im lặng một lúc, sau đó đưa tay về phía cậu.
An Nhu nhìn bàn tay trước mặt, rồi lại nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nằm ngửa. Thế này là muốn cậu kéo mới chịu dậy sao?
An Nhu nín cười, một tay nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của Mạc Thịnh Hoan, kéo thật mạnh, nhưng lại phát hiện ra chú không nhúc nhích tí nào.
An Nhu hít sâu một hơi, hai tay cùng vào cuộc, dùng toàn bộ sức mạnh, cuối cùng cũng kéo Mạc Thịnh Hoan lên được một chút, đầu rời khỏi gối.
Tới khi sắp có thành quả, sức lực của An Nhu lại chợt không đủ, nhẹ buông tay khiến chú lại ngã xuống giường.
An Nhu siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, tay kia nắm cổ tay Mạc Thịnh Hoan, đang định thử lần thứ ba thì đột nhiên, Mạc Thịnh Hoan siết chặt tay An Nhu, dùng lực hướng về phía cậu.
Trọng tâm An Nhu không ổn định, rơi thẳng về phía Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan đỡ lấy An Nhu, ôm chặt cậu thiếu niên trước mặt.
Mạc Thịnh Hoan rất khỏe, An Nhu vốn đang ở trạng thái nửa người bám bên giường, bị hai tay chú nhẹ nhàng tiến lên thế là cả người đều ở trên giường.
An Nhu vô thức đá hai chân, cởi giày ra để tránh làm bẩn ga trải giường và chăn.
Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu lên giường, An Nhu đè lên người Mạc Thịnh Hoan, giữa họ chỉ có một lớp chăn.
Nhìn thấy ánh mắt luống cuống của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng nâng đầu lên chạm vào môi An Nhu.
Chỉ dừng lại mấy giây rồi đôi môi đã tách ra, Mạc Thịnh Hoan nhìn vẻ mặt của An Nhu, ánh mắt rất thận trọng.
An Nhu cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, lúc này không đột nhiên suy sụp cảm xúc như lần trước nữa, trong lúc hít thở lại hít vào mùi trên cơ thể Mạc Thịnh Hoan.
Tay chú hơi lạnh, nhiệt độ môi cũng thấp hơn một chút, nhưng sau một nụ hôn lại trở nên ấm áp hơn.
Nhiệt độ xung quanh dường như đang tăng cao, trong hơi thở của An Nhu toàn là mùi của Mạc Thịnh Hoan, mùi hương bạc hà thoang thoảng ở môi anh, mùi sữa tắm trên cổ anh cùng hương thơm trên quần áo, một hỗn hợp mùi hương vừa ấm áp vừa khô ráo.
Vẻ mặt của cậu thiếu niên không hề mâu thuẫn, ánh mắt mông lung, gương mặt ửng hồng, hai tai đỏ bừng, thậm chí toàn bộ vành tai cũng đã nhuốm một màu đỏ nhạt đến tận chóp tai.
Mạc Thịnh Hoan lại ngẩng đầu lên, hai cánh môi chậm rãi cọ xát vào nhau, nhẹ nhàng mà ôn nhu, An Nhu cúi đầu, ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, trúc trắc đáp lại.
Khí oxy dường như bắt đầu trở nên loãng hơn, An Nhu cảm thấy môi mình bị cắn nhẹ, giống như vừa mới rồi cậu đã cắn anh, Mạc Thịnh Hoan đang bắt chước hành động của cậu.
Hóa ra lúc nãy chú đã tỉnh dậy rồi.
An Nhu cảm giác mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng được luôn rồi, nhưng Mạc Thịnh Hoan còn từ phương thức cắn môi mà phát hiện ra đại lục mới, vô sự tự thông*, bắt đầu nhẹ nhàng mút môi An Nhu.
(*: không dạy tự hiểu)
Không biết đã qua bao lâu, An Nhu ngồi thẳng trên giường hai mắt mê mang, môi đỏ sưng lên vì bị hôn, mặt đỏ bừng như sắp chảy ra máu.
Mạc Thịnh Hoan cũng ngồi dậy, một tay kéo cổ An Nhu, cúi đầu hôn lên môi cậu một lần nữa, cọ tới cọ lui, không khác nào bị nghiện, nhất thời không muốn tách ra.
Cho đến khi thím Dương đến gõ cửa, An Nhu mới cố gắng nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện đã qua giờ ăn cơm mười phút.
Một bàn tay của anh nhẹ nhàng xoay mặt An Nhu lại, khẽ cắn vào đôi môi sưng đỏ của An Nhu.
Môi cậu đã trở nên nhạy cảm hơn trước, An Nhu cảm nhận được sự tê dại ngứa râm ran trên môi, cố gắng mở miệng nói chuyện.
“Mạc, anh Mạc, ăn...”
Chữ “cơm” bị giữ lại trong miệng An Nhu, cậu sững sờ nhìn người đàn ông ở gần trong gang tấc.
Đôi mắt Mạc Thịnh Hoan mang theo sương mù, hàng lông mi dài gần như đã quét đến gò má An Nhu, trên khuôn mặt trong trẻo phủ một tầng màu hồng nhàn nhạt khó phát hiện. Cánh môi vốn dĩ có màu hơi nhạt sau thời gian dài dây dưa đã tăng thêm huyết sắc, càng thêm động lòng người.
Giống như người thanh tâm quả dục cả ngày hút gió uống sương, bỗng nhiên nếm được một món ăn vô cùng ngon miệng, vì thế lại càng muốn ăn nhiều hơn nữa.
Thím Dương đứng ngoài cửa phòng ngủ hơi bất an, khoảng thời gian này cảm xúc của cậu Thịnh Hoan không được tốt lắm, không biết cậu An đi vào làm cái gì mà còn bỏ lỡ cả bữa cơm bình thường có sét giáng xuống cũng không lệch giờ, có vẻ sự việc hơi nghiêm trọng.
“Cậu Thịnh Hoan, cậu An?” Thím Dương lại thận trọng gõ cửa lần nữa: “Bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi, hai người có thế nào cũng phải ăn một ít đi.”
“Anh Mạc, ăn, ăn cơm.” An Nhu thở hổn hển, hai tay đỡ mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Ừ.”
Mạc Thịnh Hoan nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi An Nhu như chuồn chuồn lướt nước, không muốn tách ra.
Không biết vì sao mà An Nhu cảm giác chú đã no rồi, nếu không tách ra Mạc Thịnh Hoan còn có thể ôm cậu, gặm nhấm môi cậu cả một ngày.
An Nhu nhanh chóng lật người bò ra khỏi giường, bờ môi còn thoang thoảng hơi nóng, chạy vào phòng tắm lấy nước lạnh đắp lên mơi cảm thấy dễ chịu hơn.
“Cậu An, cậu Thịnh Hoan?” Thím Dương bất an, sau đấy lại cẩn thận gõ cửa hai lần.
An Nhu đi tới mở cửa, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy thím Dương đang trợn tròn mắt nhìn mình, như đã lập tức hiểu ra điều gì đó.
Mặt An Nhu lại bắt đầu nóng lên: “Chúng con đi xuống ăn cơm luôn đây.”
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, An Nhu nhanh chóng chạy vào phòng tắm, soi gương mới nhận ra sắc mặt mình rất đỏ, tóc tai bù xù, đôi môi đỏ mọng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán vừa mới xảy ra chuyện gì đó không phù hợp với thiếu nhi.
An Nhu giơ hai tay bụm mặt, cúi đầu cực thấp, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại thím Dương nữa rồi.
“Nhu Nhu?” Giọng Mạc Thịnh Hoan vang lên từ phía sau, An Nhu quay đầu lại thì thấy chú đang đứng ở cửa phòng tắm.
Tình hình của Mạc Thịnh Hoan cũng không khá hơn cậu là bao, đầu tóc rối bời, đôi mắt màu mực phủ một tầng nước, môi có huyết sắc nhàn nhạt.
Sao lại trông càng muốn hôn hơn là thế nào ta?
An Nhu hít sâu hai hơi, cầm lấy lược chải đầu giúp Mạc Thịnh Hoan, sau đấy quay đầu lại chải mấy cái trên đầu mình.
An Nhu cúi đầu rửa mặt hai lần, vốn dĩ cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, nhưng hôm nay tạt vào mặt lại thấy lạnh, An Nhu cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt xuống, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, hai tay bụm mặt rồi bảo Mạc Thịnh Hoan đi rửa mặt.
Chú nghe lời đi qua rửa mặt, An Nhu quay đầu nhìn thấy chăn trên giường đã cuộn thành một cục, lại nhanh chóng gấp lại, mở rèm ra, mở cửa sổ thông gió, tiêu diệt hết sạch chứng cứ.
Làm xong tất cả chuyện này, An Nhu xoay người liền phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang dựa vào cửa phòng tắm nhìn mình, đáy mắt ngấn nước, giống như mọi chuyện vừa rồi vẫn còn lại dư vị vô tận.
Khuôn mặt An Nhu vừa mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên mà không tự chủ được.
Khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan xuống ăn cơm thì đã là nửa tiếng sau, thím Dương chu đáo hâm nóng đồ ăn cho họ, nhìn họ mỉm cười.
“Thím Dương.” An Nhu giả bộ bình tĩnh: “Vừa rồi...”
“Không cần giải thích đâu!” Thím Dương nhanh chóng vung tay lên, tỏ vẻ “thím rất hiểu chuyện”: “Hai cậu ăn đi, ăn cơm là tốt rồi.”
An Nhu không nói nên lời, ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên.
Chú hôn cậu quá lâu, khiến môi An Nhu chạm vào đồ ăn hơi nhói đau, cái nhói này liên tục nhắc nhở An Nhu chuyện hai người vừa hôn nhau đến quên hết tất cả trong phòng ngủ.
Không thể trách An Nhu được, môi chú thật sự quá hợp để hôn.
Không khí trên bàn ăn im lặng đến khó tin, thím Dương nhìn đôi môi đỏ của hai người, cố nén cười giả vờ như mình không biết chuyện gì.
Trong bát có một miếng đậu phụ vị cá, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang gắp thức ăn cho mình.
Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn lạnh nhạt như bao ngày, lúc anh nhìn An Nhu, trong đôi mắt đen láy có thêm một loại dư vị khó mà nói rõ được.
An Nhu nhìn miếng đậu phụ trong bát liền nhớ tới việc mình đã hứa với Mạc Thịnh Hoan sẽ không chiếm tiện nghi của anh.
Vậy bây giờ thì sao?
Người trong cuộc chủ động dâng mỡ đến tận miệng mèo, thể hiện rất rõ là cậu có thể ăn đậu hũ mình.
Cậu có thể chịu nổi không?
An Nhu gắp miếng đậu hũ mềm lên cho vào miệng, miếng đậu mềm tan đi trong miệng, có vị chua ngọt rất ngon.
“À đúng rồi cậu An.” Thím Dương chợt nhớ ra điều gì đó, bà ngẩng đầu nhìn An Nhu: “Cậu được nghỉ đông thì có kế hoạch gì không?
“Không có ạ.” An Nhu lắc đầu, không nhịn được mà vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan.
“Con chỉ định đọc sách, phát sóng trực tiếp rồi học đàn với anh Mạc thôi.” An Nhu nuốt một miếng cơm: “Gần đây con bận ôn thi quá, không học đàn được.”
“Cậu An vất vả rồi.” Thím Dương nói chân thành.
“Thầy dạy con mới vất vả chứ.” An Nhu giương mắt nhìn về phía chú, phát hiện anh đang gắp ớt nghiền trong bát.
An Nhu tò mò thăm dò, Mạc Thịnh Hoan dừng đũa, đưa cho An Nhu xem bát cơm của mình.
Trên lớp cơm trắng còn có những miếng ớt đỏ ghép thành hình trái tim, nhìn kiệt tác của chú, An Nhu lập tức sặc cơm.
“Cậu An!” Thím Dương đứng dậy, vội vàng đi rót nước cho An Nhu, sắc mặt Mạc Thịnh Hoan lại rất thản nhiên, gắp một miếng cơm trộn với ớt.
Đây có phải là món quà hồi đáp món cơm chiên trứng tình yêu của mình không?
An Nhu uống hai ngụm nước, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang giữ vẻ mặt bình tĩnh ăn cơm mà không nhịn được cười.
Đáng yêu quá rồi!
Ban đêm An Nhu bôi nhựa lô hội đóng đá lên môi, hôm nay thật sự đã hôn quá nhiều, đến mức sau khi cơm nước xong An Nhu không nhịn được muốn liếm vào môi, liếm qua liếm lại là lại có dấu hiệu sắp phát hỏa.
Khởi đầu của một kỳ nghỉ đông đẹp đẽ không thể là một cái miệng như xúc xích được.
Mạc Thịnh Hoan nhìn nhựa lô hội trên môi An Nhu, đôi mắt hơi híp lại, An Nhu thấy thế cũng thoa một lớp lên môi cho chú.
Lô hội để trong tủ lạnh rất mát, có tác dụng giảm sưng. An Nhu bôi nhựa lô hội lên môi cho Mạc Thịnh Hoan. Mạc Thịnh Hoan nhìn ánh mắt hết sức nghiêm túc của cậu thiếu niên, thái độ cũng rất hợp tác.
Hai người ngồi trên giường bôi nhựa lô hội, cả hai người đều không nói gì, Mạc Thịnh Hoan lấy hai tấm vé ra từ trong túi áo khoác, đặt giữa hai người.
An Nhu cầm tấm vé lên, phát hiện là vé vào cửa hội triển lãm Thi Nam Cẩm ngày đó đưa cho mình và chú, hạn chót là ngày kia.
Chú muốn đi sao?
An Nhu ngước mắt lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên chú chủ động muốn ra ngoài với cậu, An Nhu nghĩ đây cũng có thể coi là một hoạt động thú vị hàng ngày nên liền gật đầu, để cặp vé lên đầu giường.
Ngày thứ hai môi của hai người đều đã tốt hơn, môi của An Nhu vẫn còn hơi sưng đỏ nhưng của Mạc Thịnh Hoan đã khôi phục như lúc ban đầu, sắc môi vẫn nhàn nhạt, như đang chờ thời cơ.
Đến ngày thứ ba, An Nhu cơ bản đã khôi phục bình thường, cậu cầm vé trên đầu giường, ra hiệu với Mạc Thịnh Hoan, chú lập tức đi tới.
“Anh Mạc, chiều nay chúng ta đi xem nhé?” Mắt An Nhu sáng ngời: “Buổi chiều đi ăn cơm ở ngoài được không?”
Hầu hết thanh niên trẻ tuổi đều thích ăn đồ ăn bên ngoài.
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu An Nhu nhìn chăm chú, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu.
“Ừ.”
An Nhu giơ tay lên nhanh chóng xóa đi bằng chứng phạm tội nho nhỏ của mình.
Sự đụng chạm dưới đầu ngón tay làm tâm thần An Nhu gợn sóng, đôi môi của chú mềm mại và ấm áp, thật sự rất hợp để hôn.
“Anh Mạc.” Mặt An Nhu đỏ lựng lên, cúi đầu nói: “Em, em thi xong rồi, nghỉ đông rồi.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, nơi môi bị cắn nhẹ vẫn còn lưu lại cảm giác.
Thiếu niên thẹn thùng cúi đầu, hai tay không biết nên để ở đâu, nói chuyện lắp bắp như một thú nhỏ bị bắt tại trận đang ăn vụng.
Được nghỉ đông có nghĩa là An Nhu sẽ ở trong biệt thự cả ngày, hai người ở bên nhau trong biệt thự cả ngày lẫn đêm.
“Anh Mạc, em cất sách vào giá sách rồi, anh muốn xem thử không?” An Nhu vân vê vành tai nóng rực của mình, không biết nên nói gì.
Mạc Thịnh Hoan im lặng một lúc, sau đó đưa tay về phía cậu.
An Nhu nhìn bàn tay trước mặt, rồi lại nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nằm ngửa. Thế này là muốn cậu kéo mới chịu dậy sao?
An Nhu nín cười, một tay nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của Mạc Thịnh Hoan, kéo thật mạnh, nhưng lại phát hiện ra chú không nhúc nhích tí nào.
An Nhu hít sâu một hơi, hai tay cùng vào cuộc, dùng toàn bộ sức mạnh, cuối cùng cũng kéo Mạc Thịnh Hoan lên được một chút, đầu rời khỏi gối.
Tới khi sắp có thành quả, sức lực của An Nhu lại chợt không đủ, nhẹ buông tay khiến chú lại ngã xuống giường.
An Nhu siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, tay kia nắm cổ tay Mạc Thịnh Hoan, đang định thử lần thứ ba thì đột nhiên, Mạc Thịnh Hoan siết chặt tay An Nhu, dùng lực hướng về phía cậu.
Trọng tâm An Nhu không ổn định, rơi thẳng về phía Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan đỡ lấy An Nhu, ôm chặt cậu thiếu niên trước mặt.
Mạc Thịnh Hoan rất khỏe, An Nhu vốn đang ở trạng thái nửa người bám bên giường, bị hai tay chú nhẹ nhàng tiến lên thế là cả người đều ở trên giường.
An Nhu vô thức đá hai chân, cởi giày ra để tránh làm bẩn ga trải giường và chăn.
Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu lên giường, An Nhu đè lên người Mạc Thịnh Hoan, giữa họ chỉ có một lớp chăn.
Nhìn thấy ánh mắt luống cuống của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng nâng đầu lên chạm vào môi An Nhu.
Chỉ dừng lại mấy giây rồi đôi môi đã tách ra, Mạc Thịnh Hoan nhìn vẻ mặt của An Nhu, ánh mắt rất thận trọng.
An Nhu cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, lúc này không đột nhiên suy sụp cảm xúc như lần trước nữa, trong lúc hít thở lại hít vào mùi trên cơ thể Mạc Thịnh Hoan.
Tay chú hơi lạnh, nhiệt độ môi cũng thấp hơn một chút, nhưng sau một nụ hôn lại trở nên ấm áp hơn.
Nhiệt độ xung quanh dường như đang tăng cao, trong hơi thở của An Nhu toàn là mùi của Mạc Thịnh Hoan, mùi hương bạc hà thoang thoảng ở môi anh, mùi sữa tắm trên cổ anh cùng hương thơm trên quần áo, một hỗn hợp mùi hương vừa ấm áp vừa khô ráo.
Vẻ mặt của cậu thiếu niên không hề mâu thuẫn, ánh mắt mông lung, gương mặt ửng hồng, hai tai đỏ bừng, thậm chí toàn bộ vành tai cũng đã nhuốm một màu đỏ nhạt đến tận chóp tai.
Mạc Thịnh Hoan lại ngẩng đầu lên, hai cánh môi chậm rãi cọ xát vào nhau, nhẹ nhàng mà ôn nhu, An Nhu cúi đầu, ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, trúc trắc đáp lại.
Khí oxy dường như bắt đầu trở nên loãng hơn, An Nhu cảm thấy môi mình bị cắn nhẹ, giống như vừa mới rồi cậu đã cắn anh, Mạc Thịnh Hoan đang bắt chước hành động của cậu.
Hóa ra lúc nãy chú đã tỉnh dậy rồi.
An Nhu cảm giác mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng được luôn rồi, nhưng Mạc Thịnh Hoan còn từ phương thức cắn môi mà phát hiện ra đại lục mới, vô sự tự thông*, bắt đầu nhẹ nhàng mút môi An Nhu.
(*: không dạy tự hiểu)
Không biết đã qua bao lâu, An Nhu ngồi thẳng trên giường hai mắt mê mang, môi đỏ sưng lên vì bị hôn, mặt đỏ bừng như sắp chảy ra máu.
Mạc Thịnh Hoan cũng ngồi dậy, một tay kéo cổ An Nhu, cúi đầu hôn lên môi cậu một lần nữa, cọ tới cọ lui, không khác nào bị nghiện, nhất thời không muốn tách ra.
Cho đến khi thím Dương đến gõ cửa, An Nhu mới cố gắng nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại, phát hiện đã qua giờ ăn cơm mười phút.
Một bàn tay của anh nhẹ nhàng xoay mặt An Nhu lại, khẽ cắn vào đôi môi sưng đỏ của An Nhu.
Môi cậu đã trở nên nhạy cảm hơn trước, An Nhu cảm nhận được sự tê dại ngứa râm ran trên môi, cố gắng mở miệng nói chuyện.
“Mạc, anh Mạc, ăn...”
Chữ “cơm” bị giữ lại trong miệng An Nhu, cậu sững sờ nhìn người đàn ông ở gần trong gang tấc.
Đôi mắt Mạc Thịnh Hoan mang theo sương mù, hàng lông mi dài gần như đã quét đến gò má An Nhu, trên khuôn mặt trong trẻo phủ một tầng màu hồng nhàn nhạt khó phát hiện. Cánh môi vốn dĩ có màu hơi nhạt sau thời gian dài dây dưa đã tăng thêm huyết sắc, càng thêm động lòng người.
Giống như người thanh tâm quả dục cả ngày hút gió uống sương, bỗng nhiên nếm được một món ăn vô cùng ngon miệng, vì thế lại càng muốn ăn nhiều hơn nữa.
Thím Dương đứng ngoài cửa phòng ngủ hơi bất an, khoảng thời gian này cảm xúc của cậu Thịnh Hoan không được tốt lắm, không biết cậu An đi vào làm cái gì mà còn bỏ lỡ cả bữa cơm bình thường có sét giáng xuống cũng không lệch giờ, có vẻ sự việc hơi nghiêm trọng.
“Cậu Thịnh Hoan, cậu An?” Thím Dương lại thận trọng gõ cửa lần nữa: “Bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi, hai người có thế nào cũng phải ăn một ít đi.”
“Anh Mạc, ăn, ăn cơm.” An Nhu thở hổn hển, hai tay đỡ mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Ừ.”
Mạc Thịnh Hoan nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi An Nhu như chuồn chuồn lướt nước, không muốn tách ra.
Không biết vì sao mà An Nhu cảm giác chú đã no rồi, nếu không tách ra Mạc Thịnh Hoan còn có thể ôm cậu, gặm nhấm môi cậu cả một ngày.
An Nhu nhanh chóng lật người bò ra khỏi giường, bờ môi còn thoang thoảng hơi nóng, chạy vào phòng tắm lấy nước lạnh đắp lên mơi cảm thấy dễ chịu hơn.
“Cậu An, cậu Thịnh Hoan?” Thím Dương bất an, sau đấy lại cẩn thận gõ cửa hai lần.
An Nhu đi tới mở cửa, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy thím Dương đang trợn tròn mắt nhìn mình, như đã lập tức hiểu ra điều gì đó.
Mặt An Nhu lại bắt đầu nóng lên: “Chúng con đi xuống ăn cơm luôn đây.”
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, An Nhu nhanh chóng chạy vào phòng tắm, soi gương mới nhận ra sắc mặt mình rất đỏ, tóc tai bù xù, đôi môi đỏ mọng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán vừa mới xảy ra chuyện gì đó không phù hợp với thiếu nhi.
An Nhu giơ hai tay bụm mặt, cúi đầu cực thấp, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại thím Dương nữa rồi.
“Nhu Nhu?” Giọng Mạc Thịnh Hoan vang lên từ phía sau, An Nhu quay đầu lại thì thấy chú đang đứng ở cửa phòng tắm.
Tình hình của Mạc Thịnh Hoan cũng không khá hơn cậu là bao, đầu tóc rối bời, đôi mắt màu mực phủ một tầng nước, môi có huyết sắc nhàn nhạt.
Sao lại trông càng muốn hôn hơn là thế nào ta?
An Nhu hít sâu hai hơi, cầm lấy lược chải đầu giúp Mạc Thịnh Hoan, sau đấy quay đầu lại chải mấy cái trên đầu mình.
An Nhu cúi đầu rửa mặt hai lần, vốn dĩ cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, nhưng hôm nay tạt vào mặt lại thấy lạnh, An Nhu cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt xuống, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, hai tay bụm mặt rồi bảo Mạc Thịnh Hoan đi rửa mặt.
Chú nghe lời đi qua rửa mặt, An Nhu quay đầu nhìn thấy chăn trên giường đã cuộn thành một cục, lại nhanh chóng gấp lại, mở rèm ra, mở cửa sổ thông gió, tiêu diệt hết sạch chứng cứ.
Làm xong tất cả chuyện này, An Nhu xoay người liền phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang dựa vào cửa phòng tắm nhìn mình, đáy mắt ngấn nước, giống như mọi chuyện vừa rồi vẫn còn lại dư vị vô tận.
Khuôn mặt An Nhu vừa mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên mà không tự chủ được.
Khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan xuống ăn cơm thì đã là nửa tiếng sau, thím Dương chu đáo hâm nóng đồ ăn cho họ, nhìn họ mỉm cười.
“Thím Dương.” An Nhu giả bộ bình tĩnh: “Vừa rồi...”
“Không cần giải thích đâu!” Thím Dương nhanh chóng vung tay lên, tỏ vẻ “thím rất hiểu chuyện”: “Hai cậu ăn đi, ăn cơm là tốt rồi.”
An Nhu không nói nên lời, ngồi vào bàn ăn cầm đũa lên.
Chú hôn cậu quá lâu, khiến môi An Nhu chạm vào đồ ăn hơi nhói đau, cái nhói này liên tục nhắc nhở An Nhu chuyện hai người vừa hôn nhau đến quên hết tất cả trong phòng ngủ.
Không thể trách An Nhu được, môi chú thật sự quá hợp để hôn.
Không khí trên bàn ăn im lặng đến khó tin, thím Dương nhìn đôi môi đỏ của hai người, cố nén cười giả vờ như mình không biết chuyện gì.
Trong bát có một miếng đậu phụ vị cá, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang gắp thức ăn cho mình.
Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn lạnh nhạt như bao ngày, lúc anh nhìn An Nhu, trong đôi mắt đen láy có thêm một loại dư vị khó mà nói rõ được.
An Nhu nhìn miếng đậu phụ trong bát liền nhớ tới việc mình đã hứa với Mạc Thịnh Hoan sẽ không chiếm tiện nghi của anh.
Vậy bây giờ thì sao?
Người trong cuộc chủ động dâng mỡ đến tận miệng mèo, thể hiện rất rõ là cậu có thể ăn đậu hũ mình.
Cậu có thể chịu nổi không?
An Nhu gắp miếng đậu hũ mềm lên cho vào miệng, miếng đậu mềm tan đi trong miệng, có vị chua ngọt rất ngon.
“À đúng rồi cậu An.” Thím Dương chợt nhớ ra điều gì đó, bà ngẩng đầu nhìn An Nhu: “Cậu được nghỉ đông thì có kế hoạch gì không?
“Không có ạ.” An Nhu lắc đầu, không nhịn được mà vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan.
“Con chỉ định đọc sách, phát sóng trực tiếp rồi học đàn với anh Mạc thôi.” An Nhu nuốt một miếng cơm: “Gần đây con bận ôn thi quá, không học đàn được.”
“Cậu An vất vả rồi.” Thím Dương nói chân thành.
“Thầy dạy con mới vất vả chứ.” An Nhu giương mắt nhìn về phía chú, phát hiện anh đang gắp ớt nghiền trong bát.
An Nhu tò mò thăm dò, Mạc Thịnh Hoan dừng đũa, đưa cho An Nhu xem bát cơm của mình.
Trên lớp cơm trắng còn có những miếng ớt đỏ ghép thành hình trái tim, nhìn kiệt tác của chú, An Nhu lập tức sặc cơm.
“Cậu An!” Thím Dương đứng dậy, vội vàng đi rót nước cho An Nhu, sắc mặt Mạc Thịnh Hoan lại rất thản nhiên, gắp một miếng cơm trộn với ớt.
Đây có phải là món quà hồi đáp món cơm chiên trứng tình yêu của mình không?
An Nhu uống hai ngụm nước, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang giữ vẻ mặt bình tĩnh ăn cơm mà không nhịn được cười.
Đáng yêu quá rồi!
Ban đêm An Nhu bôi nhựa lô hội đóng đá lên môi, hôm nay thật sự đã hôn quá nhiều, đến mức sau khi cơm nước xong An Nhu không nhịn được muốn liếm vào môi, liếm qua liếm lại là lại có dấu hiệu sắp phát hỏa.
Khởi đầu của một kỳ nghỉ đông đẹp đẽ không thể là một cái miệng như xúc xích được.
Mạc Thịnh Hoan nhìn nhựa lô hội trên môi An Nhu, đôi mắt hơi híp lại, An Nhu thấy thế cũng thoa một lớp lên môi cho chú.
Lô hội để trong tủ lạnh rất mát, có tác dụng giảm sưng. An Nhu bôi nhựa lô hội lên môi cho Mạc Thịnh Hoan. Mạc Thịnh Hoan nhìn ánh mắt hết sức nghiêm túc của cậu thiếu niên, thái độ cũng rất hợp tác.
Hai người ngồi trên giường bôi nhựa lô hội, cả hai người đều không nói gì, Mạc Thịnh Hoan lấy hai tấm vé ra từ trong túi áo khoác, đặt giữa hai người.
An Nhu cầm tấm vé lên, phát hiện là vé vào cửa hội triển lãm Thi Nam Cẩm ngày đó đưa cho mình và chú, hạn chót là ngày kia.
Chú muốn đi sao?
An Nhu ngước mắt lên nhìn Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên chú chủ động muốn ra ngoài với cậu, An Nhu nghĩ đây cũng có thể coi là một hoạt động thú vị hàng ngày nên liền gật đầu, để cặp vé lên đầu giường.
Ngày thứ hai môi của hai người đều đã tốt hơn, môi của An Nhu vẫn còn hơi sưng đỏ nhưng của Mạc Thịnh Hoan đã khôi phục như lúc ban đầu, sắc môi vẫn nhàn nhạt, như đang chờ thời cơ.
Đến ngày thứ ba, An Nhu cơ bản đã khôi phục bình thường, cậu cầm vé trên đầu giường, ra hiệu với Mạc Thịnh Hoan, chú lập tức đi tới.
“Anh Mạc, chiều nay chúng ta đi xem nhé?” Mắt An Nhu sáng ngời: “Buổi chiều đi ăn cơm ở ngoài được không?”
Hầu hết thanh niên trẻ tuổi đều thích ăn đồ ăn bên ngoài.
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu An Nhu nhìn chăm chú, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu.
“Ừ.”
Bình luận facebook