• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (1 Viewer)

  • Chương 77: Quan hệ hữu nghị của hai nhà

Trên đường trở về nhà, An Nhu sờ thử phần môi bị cắи ʍút̼, cậu nghiêng đầu sang nhìn Mạc Thịnh Hoan, thấy chỗ bị cắn sưng trên môi Mạc Thịnh Hoan, môi anh cũng đỏ hơn rất nhiều, cũng may là không bị xước da.



Hai người đều không thông thạo kỹ năng hôn môi lắm, ban đầu là dò thám, sau đó khi đã dần dần thả lỏng thì chạm phải răng của đối phương trước. Sau nữa là chạm phải môi, An Nhu đau đến mức giật mình, nước mắt cũng suýt tuôn ra, một lúc lâu sau Mạc Thịnh Hoan mới phát giác ra môi mình bị cắn trúng.



Không nhạy cảm với cảm giác đau đớn, nhiều lúc cũng không biết là tốt hay xấu nữa.



Sau khi An Nhu và Mạc Thịnh Hoan trở về nhà, thím Dương ra đón hai người họ, vừa nhìn thấy sự khác thường trên môi hai người, vị trí mà hai người va phải đều sưng nhẹ lên, thím Dương thấy vậy cố gắng nhịn cười.







Sau khi ăn tối xong, điện thoại An Nhu reo lên, vừa mở ra xem thì thấy Bạch Sùng Đức gọi video đến, An Nhu nhanh chóng sửa soạn lại đầu tóc, sau khi nghe máy thì nhận ra Bạch Sùng Đức đang ở cùng bà Triệu, mỉm cười nhìn màn hình.



“An Nhu.”



“Ông Bạch, bà Triệu.” An Nhu lễ phép hỏi.



“Ba nghe nói mấy đứa nghỉ hè rồi à?” Bạch Sùng Đức nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt quan tâm.



“Nghỉ rồi ạ.” An Nhu gật đầu.



“An Nhu, con đã đi Maldives chơi lần nào chưa?” Bà Triệu tiến lên phía trước nhìn dáng vẻ của cậu thiếu niên, đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ.



“Vẫn chưa ạ.” An Nhu lắc đầu, đừng nói đến Maldives, số lần An Nhu ra khỏi tỉnh cũng đếm trên đầu ngón tay.



“Ba mẹ đang định sẽ đến Maldives chơi một chuyến, con đi cùng ba mẹ đi, có được không?” Bà Triệu nhìn An Nhu vô cùng mong đợi.







An Nhu im lặng một lúc rồi từ từ lắc đầu: “Cháu xin lỗi, cháu phải ở bên cạnh anh Mạc, không đi xa như vậy được.”



“Không ra nước ngoài được, vậy đi trong nước cũng được mà.” Bạch Sùng Đức lên tiếng: “Con có thể đưa Mạc Thịnh Hoan cùng đi, chúng ta cùng nhau đi chơi.”



“Có thể anh Mạc không đi được đâu ạ.” An Nhu lắc đầu, mặc dù gần đây Mạc Thịnh Hoan đã có tiến bộ rất lớn, có thể một mình ra ngoài mua đồ về cho An Nhu ăn, nhưng ra ngoài du lịch thì vẫn là một thử thách lớn.



Bạch Sùng Đức nhìn An Nhu, sau khi suy tư một lúc bèn đề nghị: “Hay con đưa máy cho Mạc Thịnh Hoan đi, chúng ta hỏi cậu ấy xem sao?”



“Đừng.” An Nhu từ chối ngay.



Nếu như Bạch Sùng Đức và bà Triệu lên tiếng muốn Mạc Thịnh Hoan đi, chú biết bọn họ là ba mẹ ruột của mình, dù trong người có không thoải mái hơn nữa, nhất định chú cũng sẽ nhận lời đi.







An Nhu không muốn để Mạc Thịnh Hoan chịu thiệt thòi, một chút thôi cũng không muốn.



“Vậy… được rồi.” Bạch Sùng Đức cũng không biết phải thế nào, ba người nói chuyện thêm một lúc rồi tắt cuộc gọi video. An Nhu vỗ vỗ ngực, may mà họ không hỏi thành tích học tập của mình thế nào.



“Sênh Sênh cả ngày bị nhốt trong căn biệt thự đó, thật sự uất ức quá.” Sau khi tắt cuộc gọi video, Triệu Minh Nguyệt nhìn sang chồng mình, bà ấy hơi đau lòng: “Những đứa trẻ ở độ tuổi này của nó đều rất ham chơi, còn thằng bé bây giờ lại không thể ra khỏi cửa.”



“Kêu Sênh Sênh bỏ lại Mạc Thịnh Hoan để ra ngoài là không thể nào đâu.” Bạch Sùng Đức an ủi vợ mình, tốc độ nói cũng chậm lại.



“Em nghĩ mà xem, chưa kể đến Sênh Sênh tấm lòng lương thiện, không yên tâm về Mạc Thịnh Hoan, mà cho dù nó có thể an tâm thì khi những người nhà họ Mạc kia biết được Sênh Sênh bỏ lại Mạc Thịnh Hoan ra ngoài chơi, sẽ có phản ứng như thế nào đây?”

“Nhất định bọn họ sẽ trách móc rằng Sênh Sênh ích kỷ, sẽ nói là Sênh Sênh không tốt.” Bà Triệu có hơi lo lắng, không chịu được lại bắt đầu cắn móng tay.



“Minh Nguyệt.” Bạch Sùng Đức đi qua đó nắm chặt lấy tay bà Triệu: “Hay là thế này, anh nói với ông cụ Mạc, coi như vì quan hệ hữu nghị giữa hai nhà, chúng ta cùng nhau đến Tam Á du lịch, có được không?”



Triệu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn chồng mình, đôi mắt long lanh: “Thế này thì Sênh Sênh có thể đến hả?”



“Để anh nói chuyện với ông cụ Mạc xem thế nào, em đừng nóng lòng quá.” Bạch Sùng Đức an ủi Triệu Minh Nguyệt, sau đấy đích thân gọi điện thoại cho ông cụ Mạc.



Ông cụ Mạc vừa nghe thấy nhà họ Bạch chủ động nhắc đến quan hệ hữu nghị thì biết ngay đây là chuyện vui vô cùng lớn!



Nhà họ Mạc gần đây thường xuyên bị dòng bên khiêu khích, mấy người dòng bên ngu si đó còn muốn kết hợp với người ngoài để chống lại dòng chính. Nếu như lúc này nhà họ Bạch tỏ rõ thái độ ủng hộ nhà họ Mạc, thế này chẳng khác gì cho nhà họ Mạc một viên thuốc an thần, cũng sẽ khiến cho mấy người dòng bên kiêng dè hơn.

Thân phận hiện tại của nhà họ Bạch vô cùng thích hợp, là nhà mẹ vợ của cậu hai nhà này. Như vậy vừa có thể mỉa mai những suy nghĩ không an phận dòng bên mà còn tăng thêm một quân bài tốt cho nhà họ Mạc.



Ông cụ Mạc biết thế này chính là giúp người trong lúc hoạn nạn, trong lòng ông ấy vô cùng biết ơn Bạch Sùng Đức.



“Nhưng mà tôi cũng thấy hơi lo lắng.” Bạch Sùng Đức nhìn sang Triệu Minh Nguyệt, tiếp tục nói chuyện điện thoại với ông cụ Mạc: “Nếu đã là hoạt động quan hệ hữu nghĩ của hai nhà họ Bạch và họ Mạc, vậy thì hai đứa Mạc Thịnh Hoan và An Nhu nhất định phải có mặt rồi, nhưng mà tình hình hiện tại của Mạc Thịnh Hoan…”



“Tôi sẽ đích thân đi hỏi chúng nó xem sao.” Ông cụ Mạc lập tức hiểu ý: “Để tôi báo xuống dưới, kêu họ chuẩn bị sẵn sàng.”

Ngắt điện thoại, Triệu Minh Nguyệt dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Bạch Sùng Đức, Bạch Sùng Đức vỗ vỗ mu bàn tay bà Triệu, ánh mắt dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt, em yên tâm đi, nhất định Sênh Sênh sẽ đến.”



Ngày hôm sau, ông cụ Mạc đích thân đến biệt thự, lần này còn mang theo cả quà.



An Nhu nhìn thùng lựu to đùng ngay trước mặt, quả lựu nứt lộ ra hạt lựu đỏ thẫm như bảo thạch, còn ngửi thấy cả mùi nước lựu ngọt thanh.



“Tiểu An à, đây là lựu Mông Tự bạn ba gửi từ Vân Nam đến đấy, cũng coi như là đặc sản, còn là loại không hạt nữa.” Ông cụ Mạc chào hỏi An Nhu: “Để thím Dương tách ra rồi mọi người cùng nếm thử.”



“Một mình thím Dương sao làm cho xuể, để con đi giúp dì ấy.” An Nhu vô cùng đắc chí ôm lựu vào nhà bếp với thím Dương, cùng thím Dương tách lựu.

Thấy cậu thiếu niên rời khỏi, ông cụ Mạc nhìn sang Mạc Thịnh Hoan.



“Thịnh Hoan à, nhà họ Bạch chủ động đề xuất muốn tạo quan hệ hữu nghị với nhà họ Mạc, con cũng biết chuyện này là cơ hội tốt như thế nào đối với nhà chúng ta.” Ông cụ Mạc nhìn con trai mình, ánh mắt khẩn thiết: “Nhà họ Bạch chủ yếu là muốn gắn kết tình cảm với An Nhu, nhưng mà An Nhu lại phải trông nom con, nếu như con không đi, nhất định thằng bé cũng sẽ không đi.”



Mạc Thịnh Hoan ngồi vững vàng trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh đối diện với ông cụ Mạc.



“Thịnh Hoan à…” Ông cụ Mạc hạ thấp giọng: “Vốn dĩ nhà họ Bạch không hài lòng về việc bà An ép An Nhu gả cho con, bây giờ cũng vì An Nhu không bằng lòng ra đi, họ tôn trọng An Nhu nên mới không nói đến việc hủy hôn.”



“Nếu bây giờ đến gặp mặt An Nhu mà họ cũng không gặp được, biết được An Nhu ở bên cạnh con không thể ra ngoài, con nghĩ thử xem có phải người nhà họ Bạch sẽ càng ngày càng không vừa lòng con không?”

Ông cụ Mạc thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vẫn thản nhiên, ông ấy thành khẩn nói: “Thịnh Hoan, con nhất định phải xây dựng mối quan hệ tốt với người nhà vợ con đó.



Năm xưa ba vì muốn cưới San San nên ông ngoại con kêu ba đi hướng đông là ba không dám đi hướng tây, cậu con kêu ba mang điếu thuốc đến cho ông ấy, ba còn phải mang thêm cả rượu.



Lúc trước bà An cũng không phải người gì tốt đẹp nên ba mới không muốn con tiếp xúc với bà ta. Thế nhưng bây giờ vợ chồng nhà họ Bạch là ba mẹ ruột của An Nhu đấy.”



Mạc Thịnh Hoan hờ hững liếc nhìn ông cụ Mạc, ánh nhìn xuyên thấu, anh biết ý đồ đó của ông cụ từ lâu rồi.



“Ba thừa nhận, chuyện này cũng là vì tốt cho nhà họ Mạc, nhưng vợ chồng nhà họ Bạch thật sự là ba mẹ vợ của con.” Ông cụ Mạc có hơi lúng túng, trước mặt đứa con trai này của mình, mưu tính đó của ông ấy không thể nào che giấu được.

Ông cụ Mạc còn muốn nói thêm gì đó nhưng An Nhu và thím Dương đã bưng lựu được tách gọn gàng bước vào. App TYT & Lynn



“Anh với ba đang nói chuyện gì vậy?” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhận ra trong đôi mắt chú hiện lên sự mệt mỏi, cậu bèn quay sang nhìn ông cụ Mạc.



“Ba, ba và Thịnh Hoan đang nói gì vậy ạ?”



Ông cụ Mạc trơ mắt nhìn, đứa con trai vừa rồi còn lạnh lùng với mình, vậy mà giờ lại thể hiện ra sự mệt mỏi và lưu luyến trước mặt cậu thiếu niên.



Con trai đang đề phòng mình, thậm chí còn không thích mình.



“Ba, ba…” Một hồi lâu ông cụ Mạc cũng không nói được gì, cũng không biết nên giải thích thế nào.



“Nhà họ Bạch hi vọng có thể tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị với nhà họ Mạc.” Ông cụ Mạc siết chặt cây gậy, nhìn con trai mình, hít sâu một hơi: “Ba mong hai đứa cũng đến tham gia.”

An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Mạc: “Nhưng tình trạng của Thịnh Hoan ba cũng biết đó, đi du lịch có phải không phù hợp với anh ấy không?”



“Nếu như hai đứa không đi, hoạt động quan hệ hữu nghị đó làm sao tiếp tục được nữa?” Vẻ mặt ông cụ Mạc buồn rầu: “Cũng vì hai đứa nên mới có hoạt động quan hệ hữu nghị này mà.”



An Nhu nghẹn lời, chỉ cảm thấy chú dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay mình.



An Nhu nhìn sang, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan sụp mí mắt xuống một lát rồi nhìn cậu, chớp mắt một cái.



Có thể đi được.



An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan mà thấy xót xa, sau đấy uất ức nghiêng đầu nhìn sang ông cụ Mạc.



“Thịnh Hoan đồng ý rồi, ba vui lắm phải không?”



“Ba…” Ông cụ Mạc lắc đầu bất lực: “Vậy thì, làm phiền hai đứa rồi.”



Ông cụ Mạc cũng không tiếp tục ở lại nữa, nhanh chóng đi khỏi. An Nhu nhìn theo bóng lưng ông cụ Mạc, trong lòng càng thêm tức giận.

Không ngờ ông cụ Mạc lại cố tình tạo ra cơ hội để nói chuyện riêng với Mạc Thịnh Hoan, không biết đã nói gì với chú mà chú lại đồng ý đi du lịch.



Suốt mười mấy năm nay chú không hề bước ra khỏi cửa, gần đây mới tốt hơn được một chút nên đã ra ngoài với mình, bây giờ chỉ trong chớp mắt lại nhảy đến đi du lịch, còn đi đến nơi xa như vậy nữa.



Cổ tay An Nhu bị Mạc Thịnh Hoan kéo nhẹ, cậu đang suy nghĩ lung tung nên không đứng vững, ngay lập tức ngồi vào lòng chú.



“Ông ấy kiếm cớ để tách em ra!” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang gần trong gang tấc, bĩu môi tức giận ông cụ Mạc.



“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, hôn nhẹ lên môi An Nhu vài lần.



“Em có thể nhìn ra được ông ấy yêu anh, nhưng ông ấy càng yêu nhà họ Mạc hơn.” An Nhu hơi buồn bực, theo như tình hình này thì tại sao ở kiếp trước sau khi Mạc Thịnh Hoan qua đời ông ấy lại ốm nặng liệt giường chứ?

Lẽ nào thật sự là mất đi rồi mới biết đau đớn thế nào à?



Mạc Thịnh Hoan nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của An Nhu, anh đưa tay vốc lên mấy hạt lựu không hạt, tự mình ăn thử một hạt, chắc chắn là không có hạt rồi mới đút lựu cho An Nhu ăn.



“Đúng là quá đáng quá mà.” An Nhu vừa ăn vừa phản đối: “Anh Mạc, sau này anh nhất định không được để ông cụ lừa anh đó, trong lòng ông ấy nhà họ Mạc quan trọng hơn anh.”



“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan trả lời ngay, rồi lại đút thêm mấy hạt lựu vào miệng cậu thiếu niên.



Lúc cậu thiếu niên bị hôn mãnh liệt, môi cậu cũng có màu sắc thế này.







“Quan hệ hữu nghị với nhà họ Bạch?” Trương Vân nhíu mày, không khỏi nhớ lại người đàn bà điên đó, bỗng nhiên bà ta cảm thấy ngón tay đã khỏi của mình đau nhức trở lại.

“Ông cụ nói rồi, bắt buộc phải đi.” Mạc Thịnh Khang thở dài: “Nhà họ Bạch làm vậy là muốn mỉa mai chúng ta đây mà.”



“Nhà họ Bạch dựa vào đâu mà mỉa mai chúng ta?” Trương Vân không phục.



“Bà còn không hiểu nữa hả? Bây giờ nhà họ Bạch chính là chỗ dựa của An Nhu, nếu An Nhu đã gả vào nhà họ Mạc, vậy cũng có nghĩa là nhà họ Bạch không thể không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Mạc.



Khi nhà họ Bạch giúp đỡ nhà họ Mạc, chắc chắn họ muốn xây dựng quyền lên tiếng cho An Nhu ở nhà họ Mạc, đối với những người không phục, không phải phải mỉa mai hay sao?”



Mạc Thịnh Khang nhìn Trương Vân, chỉ thiếu điều nói trắng ra: Mục tiêu chính để mỉa mai chính là bà đấy.



Trương Vân nhớ đến nhà mẹ mình, có hơi ghen tị.



“An Nhu bước vào nhà họ Bạch thì đã làm sao, một đứa quê mùa như nó cũng không cách nào kế thừa nhà họ Bạch được. Phía trên nó còn có Bạch Tiêu ưu tú như vậy nữa, làm gì có chuyện của nó chứ.”

“Bạch Sùng Đức vẫn còn trẻ khỏe, chuyện của sau này thật sự chưa nói trước được gì đâu.” Mạc Thịnh Khang thở dài: “Bà ấy à, sau này ít chọc giận An Nhu lại đi, nếu không thân phận của Thành Hoàn cũng khó mà giữ được.”



Trương Vân vô cùng do dự, nhắc đến Mạc Thành Hoàn là lại càng đau đầu.



“Đúng rồi, ông còn chưa biết chuyện của con trai ông đúng không, vất vả lắm tôi mới thu xếp được cho nó gặp gỡ con gái nhà họ Lận, nó thì hay rồi, mắng chửi con gái người ta không còn chút mặt mũi nào.”



“Nhà họ Lận cũng không thể chọc giận được, nó hại tôi sáng sớm hôm nay phải đến tận cửa xin lỗi người ta. Cuối cùng đến nước họ cũng không thèm rót mời tôi, còn kêu đói rồi kêu tôi nâng chân lên tại chỗ ba mươi lần, cái quái gì không biết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom