Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Đã nhìn đủ chưa
Nghe thấy Mạc Thành Hoàn xin lỗi, An Nhu quay đầu đi không thèm để ý đến anh ta nữa, cậu nhìn sang cô gái, giọng nói nhỏ nhẹ hơn.
“Có cần tôi gọi xe cho cô không?”
Cô gái nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ngại ngùng gật đầu nói: “Tôi cũng muốn về nhà rồi.”
An Nhu dắt cô gái ra bên đường, Mạc Thành Hoàn cũng lẳng lặng đi theo.
Mấy chiếc taxi chạy qua nhưng đều có khách, An Nhu kiên nhẫn chờ đợi. Bỗng nhiên cô gái phát hiện ra bức tranh mà An Nhu đang ôm trong tay.
“Bức tranh này, anh mua ở bảo tàng nghệ thuật đó hả?”
“Đúng vậy.” An Nhu nhìn biểu tượng trên bao bì đóng gói của bảo tàng nghệ thuật, cậu mở bao bì ra cho cô gái xem: “Đều là tranh do bọn trẻ vẽ đó, tôi đã mua một bức.”
“Đây chính là bức tranh đáng giá 35 triệu đó!” Sau khi nhìn thấy bức tranh, cô gái ngạc nhiên nói: “Vậy mà anh đã mua nó thật à!”
An Nhu ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cậu bé vẽ bức tranh này nói là bà nội mình bé bệnh nặng cần tiền. Tôi cảm thấy cũng có thể là sự thật, vậy nên tôi mua nó.”
Mạc Thành Hoàn đứng bên cạnh nhìn bức tranh rồi ngẩng đầu lên nhìn An Nhu, vụng về lên tiếng: “Em tốt bụng quá.”
An Nhu không thèm quan tâm đến người này, còn cô gái thì nhìn bức tranh, cắn môi nuối tiếc.
“Vốn dĩ tôi cũng muốn mua nó, nhưng chính anh ta, anh ta kêu có phải đầu óc tôi có vấn đề rồi không.” Cô gái nhìn sang Mạc Thành Hoàn, đôi mắt tràn ngập sự hối hận.
Sao mình lại nghe theo lời của người này cơ chứ!
An Nhu nhớ lại lời mấy nhân viên nói, bỗng nhiên cậu hiểu ra cô gái xinh đẹp muốn mua bức tranh mà nhân viên nhắc tới đang đứng ngay trước mặt, còn người đàn ông châm biếm, chê cười kia chính là Mạc Thành Hoàn.
“Nếu như tôi biết đứa trẻ đó có khó khăn, nhất định tôi đã mua nó rồi.” Cô gái nhìn bức tranh, nói với giọng hơi áy náy.
“Nếu như cô thích thì tôi tặng bức tranh này cho cô.” An Nhu bọc bức tranh trở lại như cũ, đưa nó cho cô gái.
“Dùng nó để nhắc nhở chính mình, mình muốn làm gì thì làm, đừng quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh.”
“Thật hả?” Cô gái vô cùng vui mừng, sau khi nhận lấy bức tranh cô gái lại cảm thấy không ổn.
“Ba tôi nói không thể lấy không đồ của người khác được, hay là tôi lấy một bức tranh của em trai tôi tặng lại anh nhé.”
“Được đó.” An Nhu vui vẻ nhận lời, lấy bức tranh của đứa trẻ này đổi lấy bức tranh của một đứa trẻ khác, trao đổi rất công bằng.
An Nhu trao đổi xong phương thức liên lạc với cô gái thì cũng đúng lúc có chiếc xe trống chạy đến. An Nhu nhìn cô gái lên xe an toàn, vẫy tay chào cô gái xong bèn ngồi lại trên ghế công cộng, nhìn sang cửa hàng kem ở đối diện.
Lần đầu tiên chú đi một mình không biết có thuận lợi không.
“An Nhu.” Mạc Thành Hoàn ngồi lên ghế, nghiêng mặt nhìn sang cậu thiếu niên.
Thấy cậu thiếu niên không quan tâm đến mình, Mạc Thành Hoàn nhìn theo ánh mắt An Nhu thì nhìn thấy một cửa hàng kem và trà sữa.
Kết hôn cũng mấy năm, hình như... mình chưa từng mua cho cậu ấy những món đồ nhỏ thế này.
“Em muốn ăn gì, tôi đi mua cho em có được không?” Mạc Thành Hoàn cẩn thận thăm dò hỏi cậu thiếu niên: “Em thích vị gì?”
An Nhu vẫn giữ yên lặng, hoàn toàn coi người bên cạnh như không khí.
“Có lần tôi thấy em mua về rất nhiều quýt, có phải là em thích vị quýt không?” Mạc Thành Hoàn nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên, hi vọng nhận được một xíu phản ứng gì đó.
An Nhu nhìn chằm chằm cửa hàng kem và trà sữa, đột nhiên cậu nhận ra hình như Mạc Thịnh Hoan chưa từng quét mã để thanh toán khi ra ngoài bao giờ. Đã đi lâu như vậy rồi, có phải là đã gặp phải vấn đề khó khăn về công nghệ không?
An Nhu nhìn xuống điện thoại, cậu chuẩn bị đợi thêm ba phút nữa, nếu sau ba phút nữa mà chú còn không ra thì mình sẽ đi giải cứu chú.
Mạc Thành Hoàn thấy An Nhu nhìn điện thoại bèn xích gần lại: “Em đang đợi ai hả?”
Đây là chỗ mà Mạc Thịnh Hoan đã lau cho cậu, dù An Nhu có không nỡ hơn nữa nhưng khi nhìn thấy Mạc Thành Hoàn tiến lại gần, cậu vẫn đứng dậy, đi thẳng về hướng cửa hàng kem và trà sữa.
“Em đến đây chơi cùng với bạn đó hả? Hai em có đói không, tôi mời hai em đi ăn chút gì đó có được chứ?” Thấy An Nhu đứng dậy, Mạc Thành Hoàn lập tức đi theo qua đó.
“Bạn của em, là …” Mạc Thành Hoàn suy tư một lúc, nhận ra hình như bản thân không hề biết gì đến các mối quan hệ xã giao của An Nhu.
Người duy nhất mà anh ta có ấn tượng, hình như là khi An Nhu ở trường trong kiếp trước có một người bạn khá thân thiết, còn tặng quà cho bé con nữa.
“Là người bạn đã tặng con lừa nhảy múa cho Tinh Tinh Lạc Lạc đó hả?” Mạc Thành Hoàn đi theo An Nhu không rời nửa bước: “Gần đây có một quán lẩu rất ngon, không phải em thích ăn lẩu vào mùa đông à, chúng ta cùng nhau đi ăn có được không?”
Bàn tay bên hông của An Nhu siết chặt lại, cậu nghiến răng không thèm đếm xỉa người đàn ông này.
“Tôi biết trước kia em đã vì tôi, vì gia đình mà hi sinh rất nhiều, bao gồm cả các mối quan hệ xã giao và bạn bè của em.
Lần này tôi sẽ không hạn chế em nữa, em muốn làm gì cũng được hết. Tôi sẽ học cách chăm sóc bọn trẻ, học cách thấu hiểu em, yêu thương em.
Mỗi dịp lễ tết tôi đều sẽ tặng quà cho em, chuẩn bị các bất ngờ cho em, bất kể em thích gì, tôi đều sẽ cố gắng hết sức làm em hài lòng. Tôi sẽ không qua loa với em nữa, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu mà em nói với tôi.”
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên: “An Nhu, lần này tôi thật sự sẽ thay đổi.”
An Nhu nhìn sang bên kia đường, thấy Mạc Thịnh Hoan đang cầm hai cây kem ca cao, trên cổ tay còn có một túi giấy. Anh từ trong cửa hàng bước ra, ánh mắt ngay lập tức nhìn sang chiếc ghế ngồi bên kia đường.
“Anh Mạc, bên này!” An Nhu vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan: “Em ở bên này!”
Vừa nghe thấy tiếng nói, Mạc Thịnh Hoàn lập tức nhìn về phía An Nhu đang vẫy tay với mình.
Phía sau An Nhu còn có một người đàn ông đi theo.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy Mạc Thành Hoàn, ánh mắt anh tối sầm lại.
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan cầm kem đi đến, cậu cười híp mắt nhìn hai cây kem, một cây màu hồng một cây màu xanh, trên đó còn vài miếng trái cây, là sợi dừa và đủ các nguyên liệu khác.
Mạc Thành Hoàn nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan từ trong cửa hàng bước ra, sau một hồi ngạc nhiên, trong lòng anh ta lại trào lên sự ghen tức.
“Cái nào là của em vậy?”An Nhu nhìn hai cây kem trước mắt, có vẻ như đều rất ngon.
Mạc Thịnh Hoan đưa cả hai cây qua cho cậu.
“Đều cho em hết hả?” An Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Nhưng em ăn không hết đâu.”
“Còn lại, tôi ăn.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Cảm ơn anh Mạc.” An Nhu mỉm cười rạng rỡ, hai cây kem cậu cắn mỗi cây một miếng, vị sữa dâu thơm nồng, còn có cả vị sữa việt quất nữa, miếng đầu tiên thật sự quá ngon!
Mạc Thịnh Hoan phát hiện cậu thiếu niên coi người đàn ông phía sau như người vô hình, anh cũng không nói thêm gì nữa, phối hợp với An Nhu coi như không có Mạc Thành Hoàn.
An Nhu cầm hai cây kem, sau khi ăn được vài miếng thì thấy cây vị việt quất ngon hơn, bèn đưa cây vị dâu còn lại cho chú. Mạc Thịnh Hoan thản nhiên nhận lấy, nhấp môi ngay vị trí cậu thiếu niên vừa ăn.
Vị ngọt của dâu tây hòa hợp với vị sữa, mềm mại ngon miệng.
An Nhu kéo Mạc Thịnh Hoan đến chiếc ghế công cộng lúc nãy, ngồi dựa vào người chú ăn kem.
“Anh Mạc, là anh quét mã thanh toán đó hả?” An Nhu vui vẻ, cũng vô cùng tò mò làm thế nào mà chú lại học được cách dùng.
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại ra, muốn diễn lại cảnh quét mã thanh toán cho An Nhu xem.
Chỗ này không có mã QR, An Nhu lén lút mỉm cười lấy điện thoại của mình ra, mở mã nhận tiền lên, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đặt điện thoại đối diện điện thoại cậu rồi bấm “Quét mã”, sau đó nhập số vào một cách lưu loát, cuối cùng nhập mật khẩu và bấm thanh toán.
An Nhu lập tức nhận được một khoản tiền, 52000, nhanh chóng lấp đầy quỹ đen của An Nhu, còn dư ra tận 40000 tệ.
An Nhu không kìm nổi sự vui vẻ, cậu xích lại gần cọ cọ vào người Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thành Hoàn ngồi ở chiếc ghế đối diện hai người họ, vẻ mặt anh ta cứng đơ, lạnh lùng nhìn hai người họ.
An Nhu ăn được hơn một nửa cây kem vị việt quất của mình, rồi lại nhìn sang cây kem vị dâu trong tay Mạc Thịnh Hoan, chớp chớp mắt.
“Anh Mạc, hình như em quên mất vị dâu nó như thế nào rồi.”
Mạc Thịnh Hoan đưa cây kem trong tay mình lên, An Nhu mỉm cười xấu xa, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan giật mình, vô thức nhìn xung quanh một vòng, sau khi ăn một miếng kem vị dâu, anh lập tức phủ lên môi An Nhu.
Mạc Thành Hoàn ngẩn người nhìn cảnh tượng diễn ra ở đối diện, trái tim như bị thứ gì đó xuyên qua, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Bọn họ cố ý đó phải không?
Là cố ý đó chứ gì!
Mạc Thịnh Hoan nhìn xung quanh một vòng, duy nhất không xem người ở đối diện là người thôi!
Cậu thiếu niên bị người đàn ông hôn đỏ mặt, không biết là ai đã mở miệng đối phương ra trước, nhưng An Nhu đã nếm được vị dâu trong miệng Mạc Thịnh Hoan.
Hai người đều đã ăn kem nên miệng lưỡi cả hai đều hơi lạnh, vừa cẩn thận vừa triền miên. Mạc Thành Hoàn ngây ngốc người ngồi ở đối diện, nhìn người đàn ông và cậu thanh niên hôn nhau say đắm, anh ta suýt ngạt thở.
Không biết đã qua bao lâu, An Nhu cảm nhận được cây kem trên tay mình đang tan chảy và nhỏ sữa xuống, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan từ từ tách nhau ra, hai người nhìn đối phương không khỏi mỉm cười.
An Nhu cúi đầu xuống ăn cây kem đang bị tan chảy của mình, lúc này cậu mới thấy hình như vừa nãy Mạc Thịnh Hoan đã quá nhập tâm nên cây kem trong tay đã bị anh bóp không còn hình dạng gì nữa.
An Nhu nhìn cây kem trên tay Mạc Thịnh Hoan, không nhịn được mà bật cười lớn tiếng. Mạc Thịnh Hoan sụp mắt xuống nhìn, dù có chút không nỡ nhưng anh vẫn phải vứt cây kem đã bị bóp nát vào thùng rác. An Nhu đứng dậy, lấy khăn giấy từ trong túi áo ra lau tay cho chú. App TYT & Lynn
Mạc Thành Hoàn đã không nhìn tiếp được nữa, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh cậu thiếu niên, đôi mắt đỏ lên.
Người đàn ông này, lẽ ra chú ta nên nằm trên giường bệnh, cả đời chú ta nên ở biệt thự không rời nửa bước, một mình cô độc đến chết.
Chú ta dựa vào đâu mà đứng ở đây, còn cố ý hôn môi với cậu thiếu niên cho mình xem?
Chú ta đang ra oai, hay là đang phô trương chính mình, chú ta có biết là tuổi tác của mình đã lớn như vậy rồi không, còn là một người sắp chết nữa!
Chú ta không có chút gì gọi là tự mình biết mình à, chú ta làm sao xứng với An Nhu chứ!
Tâm tư Mạc Thành Hoàn hỗn loạn, thấy Mạc Thịnh Hoan và cậu thiếu niên thân thiết như vậy, trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
An Nhu ăn ba miếng đã xử lý gọn ghẽ cây kem việt quất trong tay mình, cũng bỏ luôn rác vào thùng rác. Mạc Thịnh Hoan thấy vậy lấy ngay hai ly trà sữa còn ấm trong túi giấy ra, đưa ra trước mặt An Nhu.
“Wow!” An Nhu vui vẻ khôn nguôi, dù môi đang nóng lên muốn ăn kem, nhưng dù gì cũng đang là mùa đông, ăn kem xong cả người cậu cảm thấy hơi lạnh.
Hai ly trà sữa này, thật sự quá chu đáo!
An Nhu xoa xoa cả hai ly, đều còn ấm nóng, ấm cả lòng.
Cầm lấy trà sữa nhìn nhãn hiệu trên đó, một ly là thạch sương sáo, một ly là trân châu đường đen.
An Nhu chớp chớp mắt với Mạc Thịnh Hoan.
Cái nào cũng muốn nếm thử thì phải làm sao?
Mạc Thịnh Hoan đưa bàn tay chưa từng bị dính kem lên xoa xoa đầu cậu thiếu niên, sau đó cắm ống hút vào cả hai lý, chuyển sang cho An Nhu.
“Phần còn lại, anh uống.”
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy mình sắp bị chiều hư mất rồi.
Cuối cùng Mạc Thành Hoàn cũng không nhịn nổi nữa, anh ta nghiến răng nghiến lợi đi về hướng Mạc Thịnh Hoan.
“Chú hai, chú đang cố ý đóng kịch cho tôi xem phải không?”
Mạc Thịnh Hoan không nhìn đứa cháu trai của mình lấy một cái, ánh mắt không hề rời khỏi người An Nhu.
“Hình như trong ly này còn có thêm nho khô.” An Nhu đưa ly thạch sương sáo qua cho Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc, anh uống thử đi, ngon lắm đấy.”
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu ngậm lấy ống hút, sau khi uống vài ngụm thì gật đầu với An Nhu.
Đúng là rất ngon.
“Còn ly này nữa, trân châu trong này cũng dai ngon lắm, anh Mạc nếm thử đi.” An Nhu lại đưa ly trân châu đường đen lại bên miệng chú.
Mạc Thịnh Hoan nghe lời quay đầu qua uống ly trân châu đường đen, anh vừa cẩn thận nhai trân châu, vừa gật đầu ra hiệu với An Nhu.
Đúng là ăn rất ngon.
An Nhu cười híp mắt, nhân lúc trà sữa vẫn còn nóng, cậu uống liền mấy ngụm lớn.
Mạc Thành Hoàn bị ngó lơ đứng ngay bên cạnh, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa, nói: “Tôi xem chú có thể diễn được mấy ngày.” Sau đó tức giận quay người đi khỏi.
Trong bụng An Nhu thầm chửi mắng Mạc Thành Hoàn không ra thể thống cống rãnh gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn chú, thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vô cùng bình tĩnh, ánh mắt có hơi nhìn xuống, dường như không hề để tâm đến những lời Mạc Thành Hoàn nói.
Thuận theo ánh mắt của chú, An Nhu mới nhận ra Mạc Thịnh Hoan đang nhìn vào môi mình.
An Nhu nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, hai tai bất giác nóng lên.
“Anh Mạc?”
Mạc Thịnh Hoan lại nhìn xung quanh một vòng nữa, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi An Nhu vài lần. Thấy cậu thiếu niên không từ chối, anh lại tiếp tục hôn môi An Nhu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng cậu thiếu nhiên ra, nếm được vị trà sữa trong miệng cậu.
“Có cần tôi gọi xe cho cô không?”
Cô gái nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ngại ngùng gật đầu nói: “Tôi cũng muốn về nhà rồi.”
An Nhu dắt cô gái ra bên đường, Mạc Thành Hoàn cũng lẳng lặng đi theo.
Mấy chiếc taxi chạy qua nhưng đều có khách, An Nhu kiên nhẫn chờ đợi. Bỗng nhiên cô gái phát hiện ra bức tranh mà An Nhu đang ôm trong tay.
“Bức tranh này, anh mua ở bảo tàng nghệ thuật đó hả?”
“Đúng vậy.” An Nhu nhìn biểu tượng trên bao bì đóng gói của bảo tàng nghệ thuật, cậu mở bao bì ra cho cô gái xem: “Đều là tranh do bọn trẻ vẽ đó, tôi đã mua một bức.”
“Đây chính là bức tranh đáng giá 35 triệu đó!” Sau khi nhìn thấy bức tranh, cô gái ngạc nhiên nói: “Vậy mà anh đã mua nó thật à!”
An Nhu ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cậu bé vẽ bức tranh này nói là bà nội mình bé bệnh nặng cần tiền. Tôi cảm thấy cũng có thể là sự thật, vậy nên tôi mua nó.”
Mạc Thành Hoàn đứng bên cạnh nhìn bức tranh rồi ngẩng đầu lên nhìn An Nhu, vụng về lên tiếng: “Em tốt bụng quá.”
An Nhu không thèm quan tâm đến người này, còn cô gái thì nhìn bức tranh, cắn môi nuối tiếc.
“Vốn dĩ tôi cũng muốn mua nó, nhưng chính anh ta, anh ta kêu có phải đầu óc tôi có vấn đề rồi không.” Cô gái nhìn sang Mạc Thành Hoàn, đôi mắt tràn ngập sự hối hận.
Sao mình lại nghe theo lời của người này cơ chứ!
An Nhu nhớ lại lời mấy nhân viên nói, bỗng nhiên cậu hiểu ra cô gái xinh đẹp muốn mua bức tranh mà nhân viên nhắc tới đang đứng ngay trước mặt, còn người đàn ông châm biếm, chê cười kia chính là Mạc Thành Hoàn.
“Nếu như tôi biết đứa trẻ đó có khó khăn, nhất định tôi đã mua nó rồi.” Cô gái nhìn bức tranh, nói với giọng hơi áy náy.
“Nếu như cô thích thì tôi tặng bức tranh này cho cô.” An Nhu bọc bức tranh trở lại như cũ, đưa nó cho cô gái.
“Dùng nó để nhắc nhở chính mình, mình muốn làm gì thì làm, đừng quan tâm đến ánh nhìn của những người xung quanh.”
“Thật hả?” Cô gái vô cùng vui mừng, sau khi nhận lấy bức tranh cô gái lại cảm thấy không ổn.
“Ba tôi nói không thể lấy không đồ của người khác được, hay là tôi lấy một bức tranh của em trai tôi tặng lại anh nhé.”
“Được đó.” An Nhu vui vẻ nhận lời, lấy bức tranh của đứa trẻ này đổi lấy bức tranh của một đứa trẻ khác, trao đổi rất công bằng.
An Nhu trao đổi xong phương thức liên lạc với cô gái thì cũng đúng lúc có chiếc xe trống chạy đến. An Nhu nhìn cô gái lên xe an toàn, vẫy tay chào cô gái xong bèn ngồi lại trên ghế công cộng, nhìn sang cửa hàng kem ở đối diện.
Lần đầu tiên chú đi một mình không biết có thuận lợi không.
“An Nhu.” Mạc Thành Hoàn ngồi lên ghế, nghiêng mặt nhìn sang cậu thiếu niên.
Thấy cậu thiếu niên không quan tâm đến mình, Mạc Thành Hoàn nhìn theo ánh mắt An Nhu thì nhìn thấy một cửa hàng kem và trà sữa.
Kết hôn cũng mấy năm, hình như... mình chưa từng mua cho cậu ấy những món đồ nhỏ thế này.
“Em muốn ăn gì, tôi đi mua cho em có được không?” Mạc Thành Hoàn cẩn thận thăm dò hỏi cậu thiếu niên: “Em thích vị gì?”
An Nhu vẫn giữ yên lặng, hoàn toàn coi người bên cạnh như không khí.
“Có lần tôi thấy em mua về rất nhiều quýt, có phải là em thích vị quýt không?” Mạc Thành Hoàn nghiêm túc nhìn cậu thiếu niên, hi vọng nhận được một xíu phản ứng gì đó.
An Nhu nhìn chằm chằm cửa hàng kem và trà sữa, đột nhiên cậu nhận ra hình như Mạc Thịnh Hoan chưa từng quét mã để thanh toán khi ra ngoài bao giờ. Đã đi lâu như vậy rồi, có phải là đã gặp phải vấn đề khó khăn về công nghệ không?
An Nhu nhìn xuống điện thoại, cậu chuẩn bị đợi thêm ba phút nữa, nếu sau ba phút nữa mà chú còn không ra thì mình sẽ đi giải cứu chú.
Mạc Thành Hoàn thấy An Nhu nhìn điện thoại bèn xích gần lại: “Em đang đợi ai hả?”
Đây là chỗ mà Mạc Thịnh Hoan đã lau cho cậu, dù An Nhu có không nỡ hơn nữa nhưng khi nhìn thấy Mạc Thành Hoàn tiến lại gần, cậu vẫn đứng dậy, đi thẳng về hướng cửa hàng kem và trà sữa.
“Em đến đây chơi cùng với bạn đó hả? Hai em có đói không, tôi mời hai em đi ăn chút gì đó có được chứ?” Thấy An Nhu đứng dậy, Mạc Thành Hoàn lập tức đi theo qua đó.
“Bạn của em, là …” Mạc Thành Hoàn suy tư một lúc, nhận ra hình như bản thân không hề biết gì đến các mối quan hệ xã giao của An Nhu.
Người duy nhất mà anh ta có ấn tượng, hình như là khi An Nhu ở trường trong kiếp trước có một người bạn khá thân thiết, còn tặng quà cho bé con nữa.
“Là người bạn đã tặng con lừa nhảy múa cho Tinh Tinh Lạc Lạc đó hả?” Mạc Thành Hoàn đi theo An Nhu không rời nửa bước: “Gần đây có một quán lẩu rất ngon, không phải em thích ăn lẩu vào mùa đông à, chúng ta cùng nhau đi ăn có được không?”
Bàn tay bên hông của An Nhu siết chặt lại, cậu nghiến răng không thèm đếm xỉa người đàn ông này.
“Tôi biết trước kia em đã vì tôi, vì gia đình mà hi sinh rất nhiều, bao gồm cả các mối quan hệ xã giao và bạn bè của em.
Lần này tôi sẽ không hạn chế em nữa, em muốn làm gì cũng được hết. Tôi sẽ học cách chăm sóc bọn trẻ, học cách thấu hiểu em, yêu thương em.
Mỗi dịp lễ tết tôi đều sẽ tặng quà cho em, chuẩn bị các bất ngờ cho em, bất kể em thích gì, tôi đều sẽ cố gắng hết sức làm em hài lòng. Tôi sẽ không qua loa với em nữa, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe mỗi một câu mà em nói với tôi.”
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên: “An Nhu, lần này tôi thật sự sẽ thay đổi.”
An Nhu nhìn sang bên kia đường, thấy Mạc Thịnh Hoan đang cầm hai cây kem ca cao, trên cổ tay còn có một túi giấy. Anh từ trong cửa hàng bước ra, ánh mắt ngay lập tức nhìn sang chiếc ghế ngồi bên kia đường.
“Anh Mạc, bên này!” An Nhu vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan: “Em ở bên này!”
Vừa nghe thấy tiếng nói, Mạc Thịnh Hoàn lập tức nhìn về phía An Nhu đang vẫy tay với mình.
Phía sau An Nhu còn có một người đàn ông đi theo.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy Mạc Thành Hoàn, ánh mắt anh tối sầm lại.
An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan cầm kem đi đến, cậu cười híp mắt nhìn hai cây kem, một cây màu hồng một cây màu xanh, trên đó còn vài miếng trái cây, là sợi dừa và đủ các nguyên liệu khác.
Mạc Thành Hoàn nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan từ trong cửa hàng bước ra, sau một hồi ngạc nhiên, trong lòng anh ta lại trào lên sự ghen tức.
“Cái nào là của em vậy?”An Nhu nhìn hai cây kem trước mắt, có vẻ như đều rất ngon.
Mạc Thịnh Hoan đưa cả hai cây qua cho cậu.
“Đều cho em hết hả?” An Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Nhưng em ăn không hết đâu.”
“Còn lại, tôi ăn.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Cảm ơn anh Mạc.” An Nhu mỉm cười rạng rỡ, hai cây kem cậu cắn mỗi cây một miếng, vị sữa dâu thơm nồng, còn có cả vị sữa việt quất nữa, miếng đầu tiên thật sự quá ngon!
Mạc Thịnh Hoan phát hiện cậu thiếu niên coi người đàn ông phía sau như người vô hình, anh cũng không nói thêm gì nữa, phối hợp với An Nhu coi như không có Mạc Thành Hoàn.
An Nhu cầm hai cây kem, sau khi ăn được vài miếng thì thấy cây vị việt quất ngon hơn, bèn đưa cây vị dâu còn lại cho chú. Mạc Thịnh Hoan thản nhiên nhận lấy, nhấp môi ngay vị trí cậu thiếu niên vừa ăn.
Vị ngọt của dâu tây hòa hợp với vị sữa, mềm mại ngon miệng.
An Nhu kéo Mạc Thịnh Hoan đến chiếc ghế công cộng lúc nãy, ngồi dựa vào người chú ăn kem.
“Anh Mạc, là anh quét mã thanh toán đó hả?” An Nhu vui vẻ, cũng vô cùng tò mò làm thế nào mà chú lại học được cách dùng.
“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại ra, muốn diễn lại cảnh quét mã thanh toán cho An Nhu xem.
Chỗ này không có mã QR, An Nhu lén lút mỉm cười lấy điện thoại của mình ra, mở mã nhận tiền lên, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đặt điện thoại đối diện điện thoại cậu rồi bấm “Quét mã”, sau đó nhập số vào một cách lưu loát, cuối cùng nhập mật khẩu và bấm thanh toán.
An Nhu lập tức nhận được một khoản tiền, 52000, nhanh chóng lấp đầy quỹ đen của An Nhu, còn dư ra tận 40000 tệ.
An Nhu không kìm nổi sự vui vẻ, cậu xích lại gần cọ cọ vào người Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thành Hoàn ngồi ở chiếc ghế đối diện hai người họ, vẻ mặt anh ta cứng đơ, lạnh lùng nhìn hai người họ.
An Nhu ăn được hơn một nửa cây kem vị việt quất của mình, rồi lại nhìn sang cây kem vị dâu trong tay Mạc Thịnh Hoan, chớp chớp mắt.
“Anh Mạc, hình như em quên mất vị dâu nó như thế nào rồi.”
Mạc Thịnh Hoan đưa cây kem trong tay mình lên, An Nhu mỉm cười xấu xa, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan giật mình, vô thức nhìn xung quanh một vòng, sau khi ăn một miếng kem vị dâu, anh lập tức phủ lên môi An Nhu.
Mạc Thành Hoàn ngẩn người nhìn cảnh tượng diễn ra ở đối diện, trái tim như bị thứ gì đó xuyên qua, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Bọn họ cố ý đó phải không?
Là cố ý đó chứ gì!
Mạc Thịnh Hoan nhìn xung quanh một vòng, duy nhất không xem người ở đối diện là người thôi!
Cậu thiếu niên bị người đàn ông hôn đỏ mặt, không biết là ai đã mở miệng đối phương ra trước, nhưng An Nhu đã nếm được vị dâu trong miệng Mạc Thịnh Hoan.
Hai người đều đã ăn kem nên miệng lưỡi cả hai đều hơi lạnh, vừa cẩn thận vừa triền miên. Mạc Thành Hoàn ngây ngốc người ngồi ở đối diện, nhìn người đàn ông và cậu thanh niên hôn nhau say đắm, anh ta suýt ngạt thở.
Không biết đã qua bao lâu, An Nhu cảm nhận được cây kem trên tay mình đang tan chảy và nhỏ sữa xuống, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan từ từ tách nhau ra, hai người nhìn đối phương không khỏi mỉm cười.
An Nhu cúi đầu xuống ăn cây kem đang bị tan chảy của mình, lúc này cậu mới thấy hình như vừa nãy Mạc Thịnh Hoan đã quá nhập tâm nên cây kem trong tay đã bị anh bóp không còn hình dạng gì nữa.
An Nhu nhìn cây kem trên tay Mạc Thịnh Hoan, không nhịn được mà bật cười lớn tiếng. Mạc Thịnh Hoan sụp mắt xuống nhìn, dù có chút không nỡ nhưng anh vẫn phải vứt cây kem đã bị bóp nát vào thùng rác. An Nhu đứng dậy, lấy khăn giấy từ trong túi áo ra lau tay cho chú. App TYT & Lynn
Mạc Thành Hoàn đã không nhìn tiếp được nữa, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh cậu thiếu niên, đôi mắt đỏ lên.
Người đàn ông này, lẽ ra chú ta nên nằm trên giường bệnh, cả đời chú ta nên ở biệt thự không rời nửa bước, một mình cô độc đến chết.
Chú ta dựa vào đâu mà đứng ở đây, còn cố ý hôn môi với cậu thiếu niên cho mình xem?
Chú ta đang ra oai, hay là đang phô trương chính mình, chú ta có biết là tuổi tác của mình đã lớn như vậy rồi không, còn là một người sắp chết nữa!
Chú ta không có chút gì gọi là tự mình biết mình à, chú ta làm sao xứng với An Nhu chứ!
Tâm tư Mạc Thành Hoàn hỗn loạn, thấy Mạc Thịnh Hoan và cậu thiếu niên thân thiết như vậy, trong lòng anh ta như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
An Nhu ăn ba miếng đã xử lý gọn ghẽ cây kem việt quất trong tay mình, cũng bỏ luôn rác vào thùng rác. Mạc Thịnh Hoan thấy vậy lấy ngay hai ly trà sữa còn ấm trong túi giấy ra, đưa ra trước mặt An Nhu.
“Wow!” An Nhu vui vẻ khôn nguôi, dù môi đang nóng lên muốn ăn kem, nhưng dù gì cũng đang là mùa đông, ăn kem xong cả người cậu cảm thấy hơi lạnh.
Hai ly trà sữa này, thật sự quá chu đáo!
An Nhu xoa xoa cả hai ly, đều còn ấm nóng, ấm cả lòng.
Cầm lấy trà sữa nhìn nhãn hiệu trên đó, một ly là thạch sương sáo, một ly là trân châu đường đen.
An Nhu chớp chớp mắt với Mạc Thịnh Hoan.
Cái nào cũng muốn nếm thử thì phải làm sao?
Mạc Thịnh Hoan đưa bàn tay chưa từng bị dính kem lên xoa xoa đầu cậu thiếu niên, sau đó cắm ống hút vào cả hai lý, chuyển sang cho An Nhu.
“Phần còn lại, anh uống.”
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy mình sắp bị chiều hư mất rồi.
Cuối cùng Mạc Thành Hoàn cũng không nhịn nổi nữa, anh ta nghiến răng nghiến lợi đi về hướng Mạc Thịnh Hoan.
“Chú hai, chú đang cố ý đóng kịch cho tôi xem phải không?”
Mạc Thịnh Hoan không nhìn đứa cháu trai của mình lấy một cái, ánh mắt không hề rời khỏi người An Nhu.
“Hình như trong ly này còn có thêm nho khô.” An Nhu đưa ly thạch sương sáo qua cho Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc, anh uống thử đi, ngon lắm đấy.”
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu ngậm lấy ống hút, sau khi uống vài ngụm thì gật đầu với An Nhu.
Đúng là rất ngon.
“Còn ly này nữa, trân châu trong này cũng dai ngon lắm, anh Mạc nếm thử đi.” An Nhu lại đưa ly trân châu đường đen lại bên miệng chú.
Mạc Thịnh Hoan nghe lời quay đầu qua uống ly trân châu đường đen, anh vừa cẩn thận nhai trân châu, vừa gật đầu ra hiệu với An Nhu.
Đúng là ăn rất ngon.
An Nhu cười híp mắt, nhân lúc trà sữa vẫn còn nóng, cậu uống liền mấy ngụm lớn.
Mạc Thành Hoàn bị ngó lơ đứng ngay bên cạnh, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa, nói: “Tôi xem chú có thể diễn được mấy ngày.” Sau đó tức giận quay người đi khỏi.
Trong bụng An Nhu thầm chửi mắng Mạc Thành Hoàn không ra thể thống cống rãnh gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn chú, thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan vô cùng bình tĩnh, ánh mắt có hơi nhìn xuống, dường như không hề để tâm đến những lời Mạc Thành Hoàn nói.
Thuận theo ánh mắt của chú, An Nhu mới nhận ra Mạc Thịnh Hoan đang nhìn vào môi mình.
An Nhu nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, hai tai bất giác nóng lên.
“Anh Mạc?”
Mạc Thịnh Hoan lại nhìn xung quanh một vòng nữa, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi An Nhu vài lần. Thấy cậu thiếu niên không từ chối, anh lại tiếp tục hôn môi An Nhu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng cậu thiếu nhiên ra, nếm được vị trà sữa trong miệng cậu.
Bình luận facebook