Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260
Chương 260
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như thế.
Bắt đầu từ cấp 3 nhiều năm như vậy.
Cô ta rất rõ người cô ta thích chính là Nhiếp Tử Minh, cô ta thật sự không có tình cảm với Tiêu Việt Duệ.
Không chỉ là ghét thân phận của anh ta.
Đối với anh ta, thật sự không có cảm giác tim đột nhiên đập nhanh giống như đối với Nhiếp Tử Minh.
Đối với Tiêu Việt Duệ, chỉ có một chút tình cảm đôi khi!
Không tới mức yêu.
“Tư Tư…” Nhiếp Tử Minh híp mắt.
Hạ Tư Tư lúc này đột nhiên ôm cổ anh ta, hôn mạnh lên.
Là thật sự sợ anh ta đầy cô ta ra.
Cho nên muốn chứng minh bọn họ còn có tình cảm.
Sự kích động của Hạ Tư Tư khiến Nhiếp Tử Minh lúc đó có hơi hoảng.
Một giây sau.
Anh ta bỗng đẩy Hạ Tư Tư ra.
Hạ Tư Tư lùi lại mấy bước, cô ta mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Tử Minh: “Quyết định… như vậy sao?”
Nhiếp Tử Minh hơi mím môi.
Trái tim, thật sự đang đau từng chút.
“Nhiếp Tử Minh, tình cảm giữa chúng ta, yếu ớt như vậy sao?”
*So với hạnh phúc của em, những cái khác đối với anh mà nói không đáng một đồng, cho dù khiến anh sống không bằng chết, anh cũng sẽ không làm em tổn thương.” Nhiếp Tử Minh rất kiên quyết.
“Anh làm sao biết cái em có bây giờ chính là hạnh phúc? Nhiếp Tử Minh, anh sao không cảm thấy em và anh ở bên nhau mới là hạnh phúc?! Em và anh ở bên nhau mới là không tổn thương em!”
“Sau này em sẽ hiểu.”
“Cả đời sẽ không hiểu.” Hạ Tư Tư gắt gỏng nói: “Nhiếp Tử Minh, em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, em rốt cuộc không hạnh phúc cỡ nào! Em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, sự tổn thương đối với em rốt cuộc lớn tới mức nào!”
Nói xong.
Hạ Tư Tư xoay người bỏ đi.
Thật sự cắt đứt rồi.
Nhiếp Tử Minh nhìn bóng lưng của Hạ Tư Tư, siết chặt nắm đấm.
Mắt của anh ta chợt lạnh đi.
Tóm lại sẽ có một ngày, anh ta sẽ hoàn trả lại gấp nhiều lần tất cả những tủi nhục anh ta chịu hôm nay.
Tóm lại sẽ có một ngày.
Anh ta sẽ khiến những người có thể chi phối cuộc đời của anh ta, không được chết tử tế!
Hạ Tư Tư rời khỏi nhà của Nhiếp Tử Minh.
Cô ta điên cuồng lao ra khỏi tiểu khu, cái gì cũng không màng tới, trực tiếp lao về đường lớn.
Cô ta có thể chấp nhận bắt cứ ai khuyên cô ta và Tiêu Việt Duệ ở bên nhau.
Người duy nhất cô ta không thể chấp nhận được, chính là Nhiếp Tử Minh.
Không chấp nhận được Nhiếp Tử Minh đẩy cô ta ra.
Mắt cô ta nhòe đi vì nước mắt.
Căn bản không có chú ý đằng trước đã biến thành đèn đỏ.
Cô ta một mình, còn ở trên đường lớn, đi trong mơ hồ.
Bên cạnh, vang lên tiếng còi thúc giục.
Hạ Tư Tư quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe sang đang lao tới.
Cô ta nghĩ.
Có phải chết rồi.
Thì tất cả mọi người sẽ không ép cô ta nữa không.
Có phải chết rồi thì cô ta không cần gả cho Tiêu Việt Duệ không.
Cô ta không cần buồn bã như vậy.
Có phải chết rồi, mới sẽ khiến tất cả mọi người biết, cô ta rốt cuộc bài xích Tiêu Việt Duệ cỡ nào.
Có phải chết rồi…
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như thế.
Bắt đầu từ cấp 3 nhiều năm như vậy.
Cô ta rất rõ người cô ta thích chính là Nhiếp Tử Minh, cô ta thật sự không có tình cảm với Tiêu Việt Duệ.
Không chỉ là ghét thân phận của anh ta.
Đối với anh ta, thật sự không có cảm giác tim đột nhiên đập nhanh giống như đối với Nhiếp Tử Minh.
Đối với Tiêu Việt Duệ, chỉ có một chút tình cảm đôi khi!
Không tới mức yêu.
“Tư Tư…” Nhiếp Tử Minh híp mắt.
Hạ Tư Tư lúc này đột nhiên ôm cổ anh ta, hôn mạnh lên.
Là thật sự sợ anh ta đầy cô ta ra.
Cho nên muốn chứng minh bọn họ còn có tình cảm.
Sự kích động của Hạ Tư Tư khiến Nhiếp Tử Minh lúc đó có hơi hoảng.
Một giây sau.
Anh ta bỗng đẩy Hạ Tư Tư ra.
Hạ Tư Tư lùi lại mấy bước, cô ta mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Tử Minh: “Quyết định… như vậy sao?”
Nhiếp Tử Minh hơi mím môi.
Trái tim, thật sự đang đau từng chút.
“Nhiếp Tử Minh, tình cảm giữa chúng ta, yếu ớt như vậy sao?”
*So với hạnh phúc của em, những cái khác đối với anh mà nói không đáng một đồng, cho dù khiến anh sống không bằng chết, anh cũng sẽ không làm em tổn thương.” Nhiếp Tử Minh rất kiên quyết.
“Anh làm sao biết cái em có bây giờ chính là hạnh phúc? Nhiếp Tử Minh, anh sao không cảm thấy em và anh ở bên nhau mới là hạnh phúc?! Em và anh ở bên nhau mới là không tổn thương em!”
“Sau này em sẽ hiểu.”
“Cả đời sẽ không hiểu.” Hạ Tư Tư gắt gỏng nói: “Nhiếp Tử Minh, em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, em rốt cuộc không hạnh phúc cỡ nào! Em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, sự tổn thương đối với em rốt cuộc lớn tới mức nào!”
Nói xong.
Hạ Tư Tư xoay người bỏ đi.
Thật sự cắt đứt rồi.
Nhiếp Tử Minh nhìn bóng lưng của Hạ Tư Tư, siết chặt nắm đấm.
Mắt của anh ta chợt lạnh đi.
Tóm lại sẽ có một ngày, anh ta sẽ hoàn trả lại gấp nhiều lần tất cả những tủi nhục anh ta chịu hôm nay.
Tóm lại sẽ có một ngày.
Anh ta sẽ khiến những người có thể chi phối cuộc đời của anh ta, không được chết tử tế!
Hạ Tư Tư rời khỏi nhà của Nhiếp Tử Minh.
Cô ta điên cuồng lao ra khỏi tiểu khu, cái gì cũng không màng tới, trực tiếp lao về đường lớn.
Cô ta có thể chấp nhận bắt cứ ai khuyên cô ta và Tiêu Việt Duệ ở bên nhau.
Người duy nhất cô ta không thể chấp nhận được, chính là Nhiếp Tử Minh.
Không chấp nhận được Nhiếp Tử Minh đẩy cô ta ra.
Mắt cô ta nhòe đi vì nước mắt.
Căn bản không có chú ý đằng trước đã biến thành đèn đỏ.
Cô ta một mình, còn ở trên đường lớn, đi trong mơ hồ.
Bên cạnh, vang lên tiếng còi thúc giục.
Hạ Tư Tư quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe sang đang lao tới.
Cô ta nghĩ.
Có phải chết rồi.
Thì tất cả mọi người sẽ không ép cô ta nữa không.
Có phải chết rồi thì cô ta không cần gả cho Tiêu Việt Duệ không.
Cô ta không cần buồn bã như vậy.
Có phải chết rồi, mới sẽ khiến tất cả mọi người biết, cô ta rốt cuộc bài xích Tiêu Việt Duệ cỡ nào.
Có phải chết rồi…
Bình luận facebook