Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261
Chương 261
Bọn họ mới sẽ hối hận khi làm như vậy.
Hạ Tư Tư cứ thế giương mắt nhìn chiếc xe sang nhanh chóng chạy tới.
Một tiếng phanh xe kinh người, inh tai nhức óc.
Chiếc xe sang màu đen đó.
Dừng ở trước mặt Hạ Tư Tư.
Có lẽ chỉ cách có 1cm, Hạ Tư Tư sẽ trực tiếp bị đụng bay ra ngoài.
Cô ta ngơ ngác nhìn chiếc xe sang ở ngay trước mặt.
Tài xế tức giận mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài: “Cô không cần mạng à?! Đèn đỏ còn lao qua!”
Phải.
Có một giây như vậy, cô ta thật sự không cần mạng nữa.
Nhưng mà.
Khoảnh khắc chiếc xe sang thật sự sắp tới gần cô ta, cô ta vẫn theo bản năng lùi lại một bước.
Một bước đó.
Chắc đã cứu mạng của cô ta.
Cô ta chỉ là vào khoảnh khắc đó đột nhiên nghĩ tới mẹ của cô ta, nghĩ tới khi mẹ cô ta mắt, gầy tới mức đã trở thành bộ da dọc xương, tay của mẹ cô ta nắm chặt tay của cô ta, nói: “Tư Tư, đồng ý với mẹ, nhất định phải sống thật tốt.”
Cô ta nếu như chết như vậy rồi.
Cô ta làm sao còn mặt mũi đi gặp người mẹ ở dưới hoàng tuyền của cô ta chứ.
Cho nên, cô ta vẫn lùi lại một bước.
Bảo vệ được mạng của mình.
Dù sao.
Chết vì loại đàn ông như Tiêu Việt Duệ, cũng không đáng.
Cô ta cắn răng.
Xoay người trực tiếp rời đi.
Tài xế mắng chửi vài câu, sau đó đã lái xe rời đi.
Hạ Tư Tư bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.
Cô ta đi gặp Tiêu Việt Duệ.
Nếu đã không dám chết thì đổi cách đi giải quyết vần đề.
Khi cô ta đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Việt Duệ ra, bên trong không có bắt kỳ ai.
Tiêu Trầm chắc ở bên ba cô ta rồi.
Mà Tiêu Việt Duệ cũng không phải là một người thích có người ở bên cạnh hầu hạ, chắc chắn là đuổi y tá đi rồi.
Khi cô ta bước vào, Tiêu Việt Duệ ngẩng đầu liếc nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, sắc mặt vẫn hơi thay đổi.
Hạ Tư Tư cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô ta lạnh lùng đi vào.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
“Tư Tư.” Tiêu Việt Duệ chủ động mở miệng.
“Nhất định phải như vậy sao?” Hạ Tư Tư hỏi anh ta.
Mắt Tiêu Việt Duệ hơi lay động, dường như đang trốn tránh ánh mắt của cô ta.
“Tiêu Việt Duệ, tôi thừa nhận tôi đã từng thật sự rất ghét anh, tôi cảm thấy là vì mẹ anh mới dẫn tới gia đình của tôi tan vỡ, tôi cảm thấy là do mẹ của anh mới dẫn tới khoảnh khắc mẹ tôi mất cũng không gặp được mặt ba tôi lần cuối!” Hạ Tư Tư nói, nói xong thì bật khóc.
Thật sự không phải là một cô gái thích khóc, hai ngày này dường như khóc cạn hết nước mắt của cô ta.
“Tôi ghét mẹ anh, đương nhiên sẽ ghét anh. Tôi không dám làm gì mẹ anh, chỉ có thể trả thù lên người anh. Tôi thật sự rất rất muốn đuổi anh và mẹ anh ra khỏi nhà tôi.” Hạ Tư Tư dùng giọng nói rất bình tĩnh, tường thuật một vài sự thật: “Bây giờ, tôi không đuổi hai người đi nữa, tôi cũng không bức ép mẹ anh và ba tôi ly hôn nữa, tôi sau này cũng không tiếp tục ghét anh nữa, tôi thậm chí để lại cả nhà họ Hạ cho anh, tôi một đồng cũng không cần…”
Tiêu Việt Duệ yên lặng nghe.
Nghe sự sụp đỗ từng chút một trong lời Hạ Tư Tư.
“Cầu xin anh buông tha cho tôi được không?” Hạ Tư Tư đang cầu xin anh ta.
Bọn họ mới sẽ hối hận khi làm như vậy.
Hạ Tư Tư cứ thế giương mắt nhìn chiếc xe sang nhanh chóng chạy tới.
Một tiếng phanh xe kinh người, inh tai nhức óc.
Chiếc xe sang màu đen đó.
Dừng ở trước mặt Hạ Tư Tư.
Có lẽ chỉ cách có 1cm, Hạ Tư Tư sẽ trực tiếp bị đụng bay ra ngoài.
Cô ta ngơ ngác nhìn chiếc xe sang ở ngay trước mặt.
Tài xế tức giận mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài: “Cô không cần mạng à?! Đèn đỏ còn lao qua!”
Phải.
Có một giây như vậy, cô ta thật sự không cần mạng nữa.
Nhưng mà.
Khoảnh khắc chiếc xe sang thật sự sắp tới gần cô ta, cô ta vẫn theo bản năng lùi lại một bước.
Một bước đó.
Chắc đã cứu mạng của cô ta.
Cô ta chỉ là vào khoảnh khắc đó đột nhiên nghĩ tới mẹ của cô ta, nghĩ tới khi mẹ cô ta mắt, gầy tới mức đã trở thành bộ da dọc xương, tay của mẹ cô ta nắm chặt tay của cô ta, nói: “Tư Tư, đồng ý với mẹ, nhất định phải sống thật tốt.”
Cô ta nếu như chết như vậy rồi.
Cô ta làm sao còn mặt mũi đi gặp người mẹ ở dưới hoàng tuyền của cô ta chứ.
Cho nên, cô ta vẫn lùi lại một bước.
Bảo vệ được mạng của mình.
Dù sao.
Chết vì loại đàn ông như Tiêu Việt Duệ, cũng không đáng.
Cô ta cắn răng.
Xoay người trực tiếp rời đi.
Tài xế mắng chửi vài câu, sau đó đã lái xe rời đi.
Hạ Tư Tư bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.
Cô ta đi gặp Tiêu Việt Duệ.
Nếu đã không dám chết thì đổi cách đi giải quyết vần đề.
Khi cô ta đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Việt Duệ ra, bên trong không có bắt kỳ ai.
Tiêu Trầm chắc ở bên ba cô ta rồi.
Mà Tiêu Việt Duệ cũng không phải là một người thích có người ở bên cạnh hầu hạ, chắc chắn là đuổi y tá đi rồi.
Khi cô ta bước vào, Tiêu Việt Duệ ngẩng đầu liếc nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, sắc mặt vẫn hơi thay đổi.
Hạ Tư Tư cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô ta lạnh lùng đi vào.
Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
“Tư Tư.” Tiêu Việt Duệ chủ động mở miệng.
“Nhất định phải như vậy sao?” Hạ Tư Tư hỏi anh ta.
Mắt Tiêu Việt Duệ hơi lay động, dường như đang trốn tránh ánh mắt của cô ta.
“Tiêu Việt Duệ, tôi thừa nhận tôi đã từng thật sự rất ghét anh, tôi cảm thấy là vì mẹ anh mới dẫn tới gia đình của tôi tan vỡ, tôi cảm thấy là do mẹ của anh mới dẫn tới khoảnh khắc mẹ tôi mất cũng không gặp được mặt ba tôi lần cuối!” Hạ Tư Tư nói, nói xong thì bật khóc.
Thật sự không phải là một cô gái thích khóc, hai ngày này dường như khóc cạn hết nước mắt của cô ta.
“Tôi ghét mẹ anh, đương nhiên sẽ ghét anh. Tôi không dám làm gì mẹ anh, chỉ có thể trả thù lên người anh. Tôi thật sự rất rất muốn đuổi anh và mẹ anh ra khỏi nhà tôi.” Hạ Tư Tư dùng giọng nói rất bình tĩnh, tường thuật một vài sự thật: “Bây giờ, tôi không đuổi hai người đi nữa, tôi cũng không bức ép mẹ anh và ba tôi ly hôn nữa, tôi sau này cũng không tiếp tục ghét anh nữa, tôi thậm chí để lại cả nhà họ Hạ cho anh, tôi một đồng cũng không cần…”
Tiêu Việt Duệ yên lặng nghe.
Nghe sự sụp đỗ từng chút một trong lời Hạ Tư Tư.
“Cầu xin anh buông tha cho tôi được không?” Hạ Tư Tư đang cầu xin anh ta.
Bình luận facebook