Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
“Tôi đi với hắn.”
Tiếng nước rào rào vang lên bên tai, Hạ Trụ dựa tường gọi điện thoại.
Quần áo trên người nguyên vẹn, thanh âm trong không gian phong bế phá lệ rõ ràng.
Người bên kia điện thoại hưng phấn nói: “Được rồi! Đã xếp vị trí thỏa đáng cho hai người. Yên tâm, huynh đệ hiểu tâm tư của anh, bảo đảm cách khá xa chủ vị!”
“Không cần.”
“A?”
“Gần chút cũng được.” Hạ Trụ rũ mắt, hàng mi thật dài che khuất ánh sáng bên trong.
Phòng ngủ, Quý Dữ đổi xong quần áo tham dự tiệc.
Phần trên hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, độ rũ của chất liệu rất tốt, nửa người dưới là quần kaki, ôm sát người, lộ ra một chút cổ chân trắng nõn, cuối cùng, trên chân mang một đôi giày thể thao đen số lượng có hạn toàn thế giới.
Hắn đứng trước gương phải soi soi, trái nhìn nhìn, quay đầu hỏi Tiểu Vũ Trụ: “Giày ta đủ soái không?”
“Ân!” Tiểu Vũ Trụ không hiểu nguyên cớ, nhưng nó biết gật đầu là được rồi.
Quý Dữ vui vẻ, duỗi tay xoa cằm thịt thịt của Tiểu Vũ Trụ: “Ta cũng thấy vậy.”
Lúc này, Hạ Trụ vừa từ trong phòng tắm ra tới, Quý Dữ đi đến trước mặt hắn hỏi, “Nhìn xem, thấy tôi thế nào?” Với gu thẩm mỹ của bản thân, hắn còn rất đắc ý, cơ hội để hắn xuất động đôi giày này cũng khá ít.
Hạ Trụ quét mắt từ trên xuống dưới: “Không tồi, giày trong bộ sưu tập K tiêu chuẩn của 2019?”
Nhìn một thân quần áo rõ ràng là nghiêm túc phối hợp, Hạ Trụ bỗng nhiên thuận khí rất nhiều, hoàn hảo, còn quan tâm tăng thể diện cho mình.
Khóe môi Quý Dữ nhếch lên: “Thật tinh mắt!”
“Như thế nào không mặc sơ mi trắng?” Hạ Trụ từ trong ngăn tủ lấy ra sơ mi trắng hiệu V thiết kế tư nhân, giũ ra, mặc vào.
Hắn mặc đồ trắng cũng được, vừa lúc hắc bạch tương xứng.
“Màu đen nhìn khốc a.”
Hắn xoay vòng, để Hạ Trụ xem vạt áo của cái sơmi, “Nhìn này, tôi cảm thấy tôi chọn cũng không tệ lắm, cái này còn có hoa văn ẩn bên dưới, rất có cảm giác thiết kế.”
“Trông rất đẹp.” Hạ Trụ nghĩ nghĩ, lại cầm một cái quần tây phiên bản giới hạn mặc vào.
Một quần kaki, một quần tây.
Động tĩnh kết hợp, lợi hại.
Hắn mở ra một cái ngăn kéo trước mặt Quý Dữ, từ bên trong chọn một cái đồng hồ sang trọng nhưng điệu thấp đeo lên cổ tay.
“Nếu không cậu cũng chọn một cái đeo đi?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ đáp ứng: “Được a.”
Hắn đi tới nhìn “Anh có nhiều đồng hồ thật.” Đủ loại kiểu dáng bày tràn đầy một ngăn kéo, hắn chỉ rối rắm một hồi, liền chọn chiếc đồng hồ cơ xanh lam có biểu tượng đầu lâu “Tôi đeo cái này nhé?”
Cái đồng hồ này phối với quần áo và giày của hắn đều rất xứng, thời thượng lại khác biệt, rất oai.
Hạ Trụ: “Đương nhiên có thể.”
Hắn cũng biết Quý Dữ muốn chọn cái này.
Quý Dữ hoàn toàn không biết Hạ Trụ suy nghĩ cái gì, sau khi đeo đồng hồ lên bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chạy vào phòng tắm.
Thuần thục mà ở trên đầu phun một ít keo xịt tóc, nhân lúc tóc còn chưa định hình, hắn dùng cái tay không có đeo đồng hồ kia, đem tóc trên trán vuốt về phía sau, lộ ra vầng trán xinh đẹp.
“Thế nào?” Hắn nhìn Hạ Trụ đứng ở cửa phòng tắm hỏi.
Hạ Trụ khen: “Soái! Thoạt nhìn lên tinh thần rất nhiều.”
Nói rồi hắn đi qua, động tác thân mật mà giúp Quý Dữ vuốt mấy sợi tóc nhỏ loạn ra sau, liếc nhìn hai người đã đan vào cùng một chỗ trong gương “Như vậy được rồi.”
“Được, tôi nhìn một chút.”
Quý Dữ nghiêng đầu, “Tóc ngắn hơn xíu càng đẹp.”
“Như vậy vừa vặn rồi.”
Quý Dữ không dấu vết mà nhìn Hạ Trụ một cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết Hạ Trụ không vui, tuy rằng không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, nhưng cũng minh bạch, khẳng định có quan hệ với tiệc liên hoan. Quả nhiên, hắn đáp ứng đi, lại hảo hảo phối hợp đồ, Hạ Trụ rõ ràng cao hứng lên.
—— mình thật đúng là một người yêu biết quan tâm đồng cảm, ôn nhu săn sóc lại hoàn mỹ.
“Khi nào xuất phát?” Quý Dữ lại hỏi.
Hạ Trụ: “Nửa tiếng sau đi.”
“Vậy Tiểu Vũ Trụ làm sao đây?”
Hạ Trụ nói: “Tôi đã gọi cho Tống thúc, mười phút nữa hắn sẽ đến.”
“Được.”
Quý Dữ quay đầu lại đi ôm Tiểu Vũ Trụ, “Tôi dứt khoát dỗ nó ngủ một giấc.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, chờ Tống Minh tới, hai người liền ra cửa.
Một chiếc xe hơi đen đi theo phía sau bọn họ, bên trong đều là người Hạ Hùng phái tới bảo vệ cả hai.
Phẩm Giải ở trung tâm thành phố, bình thường muốn đi qua mất đại khái nửa tiếng.
Nhưng bọn họ bốn giờ rưỡi mới xuất phát, vừa lúc gặp giờ cao điểm buổi chiều, vì thế 6 giờ mới đến, trên đường Phí Thu gọi tới vài cuộc thúc giục họ.
Mới vừa đậu xong xe, Quý Dữ liền thấy Phí Thu đứng ở cửa khách sạn phất tay với hai người.
Bên cạnh hắn còn đứng một chàng trai, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
“Cuối cùng cũng tới!”
Phí Thu qua đây, chụp tay lên bả vai Hạ Trụ “Muốn gặp mặt anh một cái cũng quá khó khăn.” Dứt lời lại hướng Quý Dữ gật gật đầu, cười nói, “Tôi là Phí Thu, trước đó chúng ta có gặp qua, còn ấn tượng không?”
Quý Dữ cười: “Đương nhiên là có, đã lâu không gặp.”
Phí Thu trên dưới liếc mắt đánh giá hắn một cái, cười nói: “Cậu mặc đồ này so với ca của tôi còn khốc hơn a!”
Chàng trai bên cạnh hắn cũng cười phụ họa nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Cảm ơn, cậu là?” Quý Dữ hỏi.
Chàng trai nói: “Tôi là Ngải Mẫn, chúng ta cùng một lớp.”
Đôi mắt hắn vừa tròn vừa lớn, làn da trắng nõn, cốt cách nhỏ xinh, đứng cạnh Phí Thu có cảm giác như chim nhỏ nép vào lòng người.
Quý Dữ vừa thấy liền minh bạch, Phí Thu với hắn là một đôi.
Bất quá Ngải Mẫn có vẻ quen thuộc, hắn thoạt nhìn kiều kiều nhược nhược, nhưng nói chuyện lại rất khéo.
Kể từ cửa khách sạn đi đến phòng tiệc, tay hắn không biết từ khi nào đã tự nhiên mà câu lấy cánh tay Quý Dữ. Hắn gần sát Quý Dữ, trong miệng không ngừng nói chuyện, Quý Dữ cũng nghe đến nghiêm túc, nhìn hai người từ phía lưng, hiển nhiên là dáng vẻ anh em tốt thân thân mật mật.
Quý Dữ không cảm thấy không đúng chỗ nào hết, đối với Ngải Mẫn nhiệt tình còn rất thụ sủng nhược kinh.
Phải biết rằng trước mắt hắn mới có mỗi Tống Trình là bạn, nếu ăn bữa cơm có thể có thêm nhiều bằng hữu, kia cũng không tồi.
“Ca, ca, hắc! Anh nghe tôi nói chuyện không?” Phí Thu lại ở trên lưng Hạ Trụ vỗ hai cái.
Hạ Trụ nhăn nhăn mày: “Đừng đánh lưng, vết thương còn không chưa khỏi hoàn toàn.”
Lại nói, “Omega của cậu sao nói nhiều như vậy?”
Phí Thu ngẩn người: “Anh nói tiểu mẫn? Ríu rít không cảm thấy rất dễ thương sao?”
“Không.”
“Tôi thấy rõ ràng anh đang chua a.”
“Tôi chua cái gì?”
Phí Thu bày ra ánh mắt nhìn thấu hết thảy: “Quý Dữ không điểu anh*.”
(*季屿都不鸟你 nguyên văn là thế này, tui không biết điểu(chim) liên quan gì ở đây nữa 〒▽〒)
Hạ Trụ: “……”
Hắn duỗi tay gác lên vai Phí Thu, “Muốn chết như thế nào? Nói.”
Tạ Kỳ đặt một phòng lớn, bên trong có thể ngồi mười bàn.
Thời điểm bọn họ đi vào phần lớn chỗ ngồi đều đã đầy, thoạt nhìn nhân duyên Tạ Kỳ thực không tồi.
Phí Thu dẫn bọn họ ngồi xuống bàn bên cạnh chủ vị.
Một bàn này đều là bạn bè Hạ Trụ cùng với đối tượng của từng người bọn họ, đợi Quý Dữ ngồi vào bàn, giữa họ tránh không khỏi muốn giới thiệu mọi người với nhau một phen.
Nhưng mà còn chưa có giới thiệu xong, liền có một thanh âm xen vào.
“Hạ Trụ, anh ngồi chỗ kia. Có thể uống rượu đều qua bàn bên đó.”
Hạ Trụ nhìn qua, là Tạ Kỳ.
Hắn hơi gật đầu với Tạ Kỳ, coi như chào hỏi: “Không được, đợi lát nữa tôi còn phải lái xe.”
“Quý Dữ sẽ không uống sao?” Tạ Kỳ tự nhiên hỏi Quý Dữ.
Quý Dữ nhìn thấy Tạ Tỳ liền sửng sốt, đây không phải người lần đó gặp được khi có tai nạn xe sao?
Nguyên lai hắn chính là Tạ Tỳ.
Những câu đối thoại thật tình giả ý lần trước hắn đã nhớ không rõ, nhưng vẫn nhỡ ánh mắt Tạ Kỳ nhìn mình khi đó, khinh thường, nhìn kỹ, còn có giễu cợt, gọi mình “Tiểu đáng thương”.
Ngón tay Quý Dữ nhẹ gõ mặt bàn, nhìn Tạ Kỳ nói: “Sẽ không.”
Tạ Kỳ nhẹ “A” một tiếng, tiếp lời nói: “Vậy tìm người thay mặt là được.”
Hắn nhướng mi, trực tiếp duỗi tay bắt lấy vai Hạ Trụ, bộ dáng đơn thuần như chỉ muốn mời hắn qua uống rượu “Đừng từ chối, nếu đã tới dù sao cũng phải uống hai ly, Chu Dịch, Nguyễn Kha bọn họ đều ở bàn bên kia, bên này cũng không ai uống với anh.”
Quý Dữ quét mắt, thật đúng vậy, bàn này ngoại trừ Phí Thu uống rượu, ly của những người khác đều là nước trái cây.
“Bọn họ đều đang đợi anh qua, hiếm khi tụ lại, không cùng nhau nói chút chuyện cũ sao?”
Tạ Kỳ nói xong, bàn cách vách có mấy người lập tức phụ họa mà hô hai tiếng.
Hạ Trụ cười cười, không đáp ứng, mà là nhìn về phía Quý Dữ: “Tôi qua đó một cái?”
Quý Dữ gật gật đầu, câu khóe môi cười với hắn: “Đi đi.”
“Di ——”
“Không nghĩ tới Trụ của chúng ta cũng là người bị vợ quản a.”
“Cũng? Vì cái gì phải dùng cũng? Chu Dịch, chậc chậc chậc, xem ra cậu cũng…… Chậc chậc chậc, không nghĩ tới a!”
Hạ Trụ cái gì cũng chưa nói, hắn cười đứng lên, đi đến bàn cách vách.
Tạ Kỳ nói: “Bên cạnh tôi có chỗ trống, ngồi kế tôi đi.”
Hạ Trụ không chút để ý mà ừ một tiếng.
“Thao, thật không biết xấu hổ.”
Đợi hai người rời đi, một âm thanh cực nhẹ vang lên bên tai Quý Dữ.
Quý Dữ quay đầu lại, nhìn Ngải Mẫn: “Ừm?”
Ngải Mẫn tiến đến bên tai Quý Dữ: “Tôi nói Tạ Kỳ a, cậu không để tâm sao?”
Quý Dữ rũ mắt, nụ cười trên mặt từ từ phai nhạt: “Tạm được đi.”
“Cái này sao mà được?”
Quý Dữ lắc đầu, chạm ly với Ngải Mẫn: “Đừng nói nữa, dùng bữa thôi.”
Ngải Mẫn gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn Quý Dữ.
Nhưng mà vẻ mặt Quý Dữ bình tĩnh, hoàn toàn không dao động, hắn rối rắm một hồi, sau đó chỉ đơn giản quay đầu về.
Quý Dữ cúi đầu ăn đồ ăn, lỗ tai lại rành mạch mà phiêu tới động tĩnh bàn cách vách.
Dù sao, giữa bọn họ chỉ cách một cánh tay, tuy rằng trong phòng có chút ầm ĩ, nhưng muốn nghe vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
Thậm chí hắn có điểm hoài nghi nhóm người này chính là cố ý nói cho hắn nghe, bằng không biết rõ mình ngồi ở bên cạnh, còn nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì?
“Tôi nói thật a, hai người các cậu ngồi cùng nhau thật là càng xem càng xứng. Một người là đứa em tôi thích nhất, một người là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, ở chung một chỗ thật tốt, đáng tiếc a.”
Quý Dữ thấp thấp hừ lạnh một tiếng.
Nếu ngươi thích, vậy sao ngươi không ở cùng hắn luôn đi?
“Haiz, ai nói không đúng đâu, thật là tạo hóa trêu người, nấc.”
“Trụ a, cậu tiểu tử này thật là, anh cũng không biết nói như thế nào với cậu.” Thanh âm bỗng nhiên đè thấp, “Mấy ngày đó cậu phải trải qua thế nào đều đã quên rồi sao? Hơn nữa giờ cậu mới mười chín, thế giới về sau còn lớn như vậy. Ngựa tốt không đi đường cũ, anh đây thật sự lo lắng cho cậu, hắn nhìn cũng không phải loại người dễ đối phó……”
Quý Dữ vừa lúc ăn tới một khúc xương sụn.
Hắn dùng sức nhai, bên tai tràn đầy âm thanh rộp rộp.
“Đừng nói những thứ này, chuyện đã qua rồi có gì đáng nói nữa? Hôm nay mọi người tụ lại, ăn bữa cơm, tới, tôi kính mọi người một ly.”
Đây là giọng Tạ Kỳ.
Trên mặt Quý Dữ không có biểu hiện, cái chân dưới bàn lại run lên.
Hạ Trụ sao mà mãi không chịu nói gì hết vậy?
“Ngoại trừ ngốc Thu, cậu là người nhỏ nhất, anh đây khuyên cậu, đừng để ý độ xứng đôi với không xứng đôi, quan trọng nhất là con người của hắn nhất định phải tốt.”
“Đúng vậy, tôi xứng đôi với Lộ Lộ chỉ ba mươi phần trăm, không làm theo vẫn rất khỏe mạnh……”
“Trụ ca.”
Một âm thanh nhu hòa lại mang theo chút làm dáng bỗng nhiên vang lên.
Vài người uống rượu, vài kẻ đang luyên thuyên tức khắc im bặt, đồng loạt nhìn qua hướng Quý Dữ.
Chỉ thấy Quý Dữ nhíu mi, tựa hồ nơi nào không thoải mái.
Hắn nâng tay xẹt qua thái dương, đồng hồ đầu lâu trên tay dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, chọc người mù mắt.
Tạ Kỳ rùng mình.
Hắn liếc mắt một cái là nhận ra, đó là đồng hồ đầu lâu phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có sáu cái!
Toàn bộ Hoa Quốc chỉ có hai cái, một cái trong tay nhà giàu số một Hoa Quốc, một khác cái ở Hạ gia, là ông ngoại Hạ Trụ lấy số tiền lớn thu về, đưa cho Hạ Trụ trong sinh nhật thành niên.
“Làm sao vậy?” Hạ Trụ nhướng mi, cầm tay Quý Dữ.
Quý Dữ ở trước mặt mọi người, “Yểu điệu” mà ngồi lên đùi Hạ Trụ, hắn một tay che môi, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người dán tới bên tai Hạ Trụ, sau đó đè thấp giọng, nhưng lại bảo đảm có thể để cho người trong nguyên bàn nghe được——
Hắn ủy khuất ủy khuất mà nói: “Bảo bảo đá em~”
Cái giọng điệu mềm như bông phát ra làm chính hắn còn cảm thấy buồn nôn, trên tay lại dùng lực độ hoàn toàn tương phản, ngầm hung hăng véo eo Hạ Trụ. Cho anh không hé răng! Cho anh không giải thích!
Mọi người ngồi trên bàn: “!!!!”
Thấy ngu chưa!
Mộng bức chưa!
Tức chết một đám đần độn các người!!
Tiếng nước rào rào vang lên bên tai, Hạ Trụ dựa tường gọi điện thoại.
Quần áo trên người nguyên vẹn, thanh âm trong không gian phong bế phá lệ rõ ràng.
Người bên kia điện thoại hưng phấn nói: “Được rồi! Đã xếp vị trí thỏa đáng cho hai người. Yên tâm, huynh đệ hiểu tâm tư của anh, bảo đảm cách khá xa chủ vị!”
“Không cần.”
“A?”
“Gần chút cũng được.” Hạ Trụ rũ mắt, hàng mi thật dài che khuất ánh sáng bên trong.
Phòng ngủ, Quý Dữ đổi xong quần áo tham dự tiệc.
Phần trên hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, độ rũ của chất liệu rất tốt, nửa người dưới là quần kaki, ôm sát người, lộ ra một chút cổ chân trắng nõn, cuối cùng, trên chân mang một đôi giày thể thao đen số lượng có hạn toàn thế giới.
Hắn đứng trước gương phải soi soi, trái nhìn nhìn, quay đầu hỏi Tiểu Vũ Trụ: “Giày ta đủ soái không?”
“Ân!” Tiểu Vũ Trụ không hiểu nguyên cớ, nhưng nó biết gật đầu là được rồi.
Quý Dữ vui vẻ, duỗi tay xoa cằm thịt thịt của Tiểu Vũ Trụ: “Ta cũng thấy vậy.”
Lúc này, Hạ Trụ vừa từ trong phòng tắm ra tới, Quý Dữ đi đến trước mặt hắn hỏi, “Nhìn xem, thấy tôi thế nào?” Với gu thẩm mỹ của bản thân, hắn còn rất đắc ý, cơ hội để hắn xuất động đôi giày này cũng khá ít.
Hạ Trụ quét mắt từ trên xuống dưới: “Không tồi, giày trong bộ sưu tập K tiêu chuẩn của 2019?”
Nhìn một thân quần áo rõ ràng là nghiêm túc phối hợp, Hạ Trụ bỗng nhiên thuận khí rất nhiều, hoàn hảo, còn quan tâm tăng thể diện cho mình.
Khóe môi Quý Dữ nhếch lên: “Thật tinh mắt!”
“Như thế nào không mặc sơ mi trắng?” Hạ Trụ từ trong ngăn tủ lấy ra sơ mi trắng hiệu V thiết kế tư nhân, giũ ra, mặc vào.
Hắn mặc đồ trắng cũng được, vừa lúc hắc bạch tương xứng.
“Màu đen nhìn khốc a.”
Hắn xoay vòng, để Hạ Trụ xem vạt áo của cái sơmi, “Nhìn này, tôi cảm thấy tôi chọn cũng không tệ lắm, cái này còn có hoa văn ẩn bên dưới, rất có cảm giác thiết kế.”
“Trông rất đẹp.” Hạ Trụ nghĩ nghĩ, lại cầm một cái quần tây phiên bản giới hạn mặc vào.
Một quần kaki, một quần tây.
Động tĩnh kết hợp, lợi hại.
Hắn mở ra một cái ngăn kéo trước mặt Quý Dữ, từ bên trong chọn một cái đồng hồ sang trọng nhưng điệu thấp đeo lên cổ tay.
“Nếu không cậu cũng chọn một cái đeo đi?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ đáp ứng: “Được a.”
Hắn đi tới nhìn “Anh có nhiều đồng hồ thật.” Đủ loại kiểu dáng bày tràn đầy một ngăn kéo, hắn chỉ rối rắm một hồi, liền chọn chiếc đồng hồ cơ xanh lam có biểu tượng đầu lâu “Tôi đeo cái này nhé?”
Cái đồng hồ này phối với quần áo và giày của hắn đều rất xứng, thời thượng lại khác biệt, rất oai.
Hạ Trụ: “Đương nhiên có thể.”
Hắn cũng biết Quý Dữ muốn chọn cái này.
Quý Dữ hoàn toàn không biết Hạ Trụ suy nghĩ cái gì, sau khi đeo đồng hồ lên bỗng nhiên nhớ tới gì đó, chạy vào phòng tắm.
Thuần thục mà ở trên đầu phun một ít keo xịt tóc, nhân lúc tóc còn chưa định hình, hắn dùng cái tay không có đeo đồng hồ kia, đem tóc trên trán vuốt về phía sau, lộ ra vầng trán xinh đẹp.
“Thế nào?” Hắn nhìn Hạ Trụ đứng ở cửa phòng tắm hỏi.
Hạ Trụ khen: “Soái! Thoạt nhìn lên tinh thần rất nhiều.”
Nói rồi hắn đi qua, động tác thân mật mà giúp Quý Dữ vuốt mấy sợi tóc nhỏ loạn ra sau, liếc nhìn hai người đã đan vào cùng một chỗ trong gương “Như vậy được rồi.”
“Được, tôi nhìn một chút.”
Quý Dữ nghiêng đầu, “Tóc ngắn hơn xíu càng đẹp.”
“Như vậy vừa vặn rồi.”
Quý Dữ không dấu vết mà nhìn Hạ Trụ một cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết Hạ Trụ không vui, tuy rằng không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, nhưng cũng minh bạch, khẳng định có quan hệ với tiệc liên hoan. Quả nhiên, hắn đáp ứng đi, lại hảo hảo phối hợp đồ, Hạ Trụ rõ ràng cao hứng lên.
—— mình thật đúng là một người yêu biết quan tâm đồng cảm, ôn nhu săn sóc lại hoàn mỹ.
“Khi nào xuất phát?” Quý Dữ lại hỏi.
Hạ Trụ: “Nửa tiếng sau đi.”
“Vậy Tiểu Vũ Trụ làm sao đây?”
Hạ Trụ nói: “Tôi đã gọi cho Tống thúc, mười phút nữa hắn sẽ đến.”
“Được.”
Quý Dữ quay đầu lại đi ôm Tiểu Vũ Trụ, “Tôi dứt khoát dỗ nó ngủ một giấc.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, chờ Tống Minh tới, hai người liền ra cửa.
Một chiếc xe hơi đen đi theo phía sau bọn họ, bên trong đều là người Hạ Hùng phái tới bảo vệ cả hai.
Phẩm Giải ở trung tâm thành phố, bình thường muốn đi qua mất đại khái nửa tiếng.
Nhưng bọn họ bốn giờ rưỡi mới xuất phát, vừa lúc gặp giờ cao điểm buổi chiều, vì thế 6 giờ mới đến, trên đường Phí Thu gọi tới vài cuộc thúc giục họ.
Mới vừa đậu xong xe, Quý Dữ liền thấy Phí Thu đứng ở cửa khách sạn phất tay với hai người.
Bên cạnh hắn còn đứng một chàng trai, thoạt nhìn có chút thẹn thùng.
“Cuối cùng cũng tới!”
Phí Thu qua đây, chụp tay lên bả vai Hạ Trụ “Muốn gặp mặt anh một cái cũng quá khó khăn.” Dứt lời lại hướng Quý Dữ gật gật đầu, cười nói, “Tôi là Phí Thu, trước đó chúng ta có gặp qua, còn ấn tượng không?”
Quý Dữ cười: “Đương nhiên là có, đã lâu không gặp.”
Phí Thu trên dưới liếc mắt đánh giá hắn một cái, cười nói: “Cậu mặc đồ này so với ca của tôi còn khốc hơn a!”
Chàng trai bên cạnh hắn cũng cười phụ họa nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
“Cảm ơn, cậu là?” Quý Dữ hỏi.
Chàng trai nói: “Tôi là Ngải Mẫn, chúng ta cùng một lớp.”
Đôi mắt hắn vừa tròn vừa lớn, làn da trắng nõn, cốt cách nhỏ xinh, đứng cạnh Phí Thu có cảm giác như chim nhỏ nép vào lòng người.
Quý Dữ vừa thấy liền minh bạch, Phí Thu với hắn là một đôi.
Bất quá Ngải Mẫn có vẻ quen thuộc, hắn thoạt nhìn kiều kiều nhược nhược, nhưng nói chuyện lại rất khéo.
Kể từ cửa khách sạn đi đến phòng tiệc, tay hắn không biết từ khi nào đã tự nhiên mà câu lấy cánh tay Quý Dữ. Hắn gần sát Quý Dữ, trong miệng không ngừng nói chuyện, Quý Dữ cũng nghe đến nghiêm túc, nhìn hai người từ phía lưng, hiển nhiên là dáng vẻ anh em tốt thân thân mật mật.
Quý Dữ không cảm thấy không đúng chỗ nào hết, đối với Ngải Mẫn nhiệt tình còn rất thụ sủng nhược kinh.
Phải biết rằng trước mắt hắn mới có mỗi Tống Trình là bạn, nếu ăn bữa cơm có thể có thêm nhiều bằng hữu, kia cũng không tồi.
“Ca, ca, hắc! Anh nghe tôi nói chuyện không?” Phí Thu lại ở trên lưng Hạ Trụ vỗ hai cái.
Hạ Trụ nhăn nhăn mày: “Đừng đánh lưng, vết thương còn không chưa khỏi hoàn toàn.”
Lại nói, “Omega của cậu sao nói nhiều như vậy?”
Phí Thu ngẩn người: “Anh nói tiểu mẫn? Ríu rít không cảm thấy rất dễ thương sao?”
“Không.”
“Tôi thấy rõ ràng anh đang chua a.”
“Tôi chua cái gì?”
Phí Thu bày ra ánh mắt nhìn thấu hết thảy: “Quý Dữ không điểu anh*.”
(*季屿都不鸟你 nguyên văn là thế này, tui không biết điểu(chim) liên quan gì ở đây nữa 〒▽〒)
Hạ Trụ: “……”
Hắn duỗi tay gác lên vai Phí Thu, “Muốn chết như thế nào? Nói.”
Tạ Kỳ đặt một phòng lớn, bên trong có thể ngồi mười bàn.
Thời điểm bọn họ đi vào phần lớn chỗ ngồi đều đã đầy, thoạt nhìn nhân duyên Tạ Kỳ thực không tồi.
Phí Thu dẫn bọn họ ngồi xuống bàn bên cạnh chủ vị.
Một bàn này đều là bạn bè Hạ Trụ cùng với đối tượng của từng người bọn họ, đợi Quý Dữ ngồi vào bàn, giữa họ tránh không khỏi muốn giới thiệu mọi người với nhau một phen.
Nhưng mà còn chưa có giới thiệu xong, liền có một thanh âm xen vào.
“Hạ Trụ, anh ngồi chỗ kia. Có thể uống rượu đều qua bàn bên đó.”
Hạ Trụ nhìn qua, là Tạ Kỳ.
Hắn hơi gật đầu với Tạ Kỳ, coi như chào hỏi: “Không được, đợi lát nữa tôi còn phải lái xe.”
“Quý Dữ sẽ không uống sao?” Tạ Kỳ tự nhiên hỏi Quý Dữ.
Quý Dữ nhìn thấy Tạ Tỳ liền sửng sốt, đây không phải người lần đó gặp được khi có tai nạn xe sao?
Nguyên lai hắn chính là Tạ Tỳ.
Những câu đối thoại thật tình giả ý lần trước hắn đã nhớ không rõ, nhưng vẫn nhỡ ánh mắt Tạ Kỳ nhìn mình khi đó, khinh thường, nhìn kỹ, còn có giễu cợt, gọi mình “Tiểu đáng thương”.
Ngón tay Quý Dữ nhẹ gõ mặt bàn, nhìn Tạ Kỳ nói: “Sẽ không.”
Tạ Kỳ nhẹ “A” một tiếng, tiếp lời nói: “Vậy tìm người thay mặt là được.”
Hắn nhướng mi, trực tiếp duỗi tay bắt lấy vai Hạ Trụ, bộ dáng đơn thuần như chỉ muốn mời hắn qua uống rượu “Đừng từ chối, nếu đã tới dù sao cũng phải uống hai ly, Chu Dịch, Nguyễn Kha bọn họ đều ở bàn bên kia, bên này cũng không ai uống với anh.”
Quý Dữ quét mắt, thật đúng vậy, bàn này ngoại trừ Phí Thu uống rượu, ly của những người khác đều là nước trái cây.
“Bọn họ đều đang đợi anh qua, hiếm khi tụ lại, không cùng nhau nói chút chuyện cũ sao?”
Tạ Kỳ nói xong, bàn cách vách có mấy người lập tức phụ họa mà hô hai tiếng.
Hạ Trụ cười cười, không đáp ứng, mà là nhìn về phía Quý Dữ: “Tôi qua đó một cái?”
Quý Dữ gật gật đầu, câu khóe môi cười với hắn: “Đi đi.”
“Di ——”
“Không nghĩ tới Trụ của chúng ta cũng là người bị vợ quản a.”
“Cũng? Vì cái gì phải dùng cũng? Chu Dịch, chậc chậc chậc, xem ra cậu cũng…… Chậc chậc chậc, không nghĩ tới a!”
Hạ Trụ cái gì cũng chưa nói, hắn cười đứng lên, đi đến bàn cách vách.
Tạ Kỳ nói: “Bên cạnh tôi có chỗ trống, ngồi kế tôi đi.”
Hạ Trụ không chút để ý mà ừ một tiếng.
“Thao, thật không biết xấu hổ.”
Đợi hai người rời đi, một âm thanh cực nhẹ vang lên bên tai Quý Dữ.
Quý Dữ quay đầu lại, nhìn Ngải Mẫn: “Ừm?”
Ngải Mẫn tiến đến bên tai Quý Dữ: “Tôi nói Tạ Kỳ a, cậu không để tâm sao?”
Quý Dữ rũ mắt, nụ cười trên mặt từ từ phai nhạt: “Tạm được đi.”
“Cái này sao mà được?”
Quý Dữ lắc đầu, chạm ly với Ngải Mẫn: “Đừng nói nữa, dùng bữa thôi.”
Ngải Mẫn gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn Quý Dữ.
Nhưng mà vẻ mặt Quý Dữ bình tĩnh, hoàn toàn không dao động, hắn rối rắm một hồi, sau đó chỉ đơn giản quay đầu về.
Quý Dữ cúi đầu ăn đồ ăn, lỗ tai lại rành mạch mà phiêu tới động tĩnh bàn cách vách.
Dù sao, giữa bọn họ chỉ cách một cánh tay, tuy rằng trong phòng có chút ầm ĩ, nhưng muốn nghe vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
Thậm chí hắn có điểm hoài nghi nhóm người này chính là cố ý nói cho hắn nghe, bằng không biết rõ mình ngồi ở bên cạnh, còn nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì?
“Tôi nói thật a, hai người các cậu ngồi cùng nhau thật là càng xem càng xứng. Một người là đứa em tôi thích nhất, một người là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, ở chung một chỗ thật tốt, đáng tiếc a.”
Quý Dữ thấp thấp hừ lạnh một tiếng.
Nếu ngươi thích, vậy sao ngươi không ở cùng hắn luôn đi?
“Haiz, ai nói không đúng đâu, thật là tạo hóa trêu người, nấc.”
“Trụ a, cậu tiểu tử này thật là, anh cũng không biết nói như thế nào với cậu.” Thanh âm bỗng nhiên đè thấp, “Mấy ngày đó cậu phải trải qua thế nào đều đã quên rồi sao? Hơn nữa giờ cậu mới mười chín, thế giới về sau còn lớn như vậy. Ngựa tốt không đi đường cũ, anh đây thật sự lo lắng cho cậu, hắn nhìn cũng không phải loại người dễ đối phó……”
Quý Dữ vừa lúc ăn tới một khúc xương sụn.
Hắn dùng sức nhai, bên tai tràn đầy âm thanh rộp rộp.
“Đừng nói những thứ này, chuyện đã qua rồi có gì đáng nói nữa? Hôm nay mọi người tụ lại, ăn bữa cơm, tới, tôi kính mọi người một ly.”
Đây là giọng Tạ Kỳ.
Trên mặt Quý Dữ không có biểu hiện, cái chân dưới bàn lại run lên.
Hạ Trụ sao mà mãi không chịu nói gì hết vậy?
“Ngoại trừ ngốc Thu, cậu là người nhỏ nhất, anh đây khuyên cậu, đừng để ý độ xứng đôi với không xứng đôi, quan trọng nhất là con người của hắn nhất định phải tốt.”
“Đúng vậy, tôi xứng đôi với Lộ Lộ chỉ ba mươi phần trăm, không làm theo vẫn rất khỏe mạnh……”
“Trụ ca.”
Một âm thanh nhu hòa lại mang theo chút làm dáng bỗng nhiên vang lên.
Vài người uống rượu, vài kẻ đang luyên thuyên tức khắc im bặt, đồng loạt nhìn qua hướng Quý Dữ.
Chỉ thấy Quý Dữ nhíu mi, tựa hồ nơi nào không thoải mái.
Hắn nâng tay xẹt qua thái dương, đồng hồ đầu lâu trên tay dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, chọc người mù mắt.
Tạ Kỳ rùng mình.
Hắn liếc mắt một cái là nhận ra, đó là đồng hồ đầu lâu phiên bản giới hạn toàn cầu chỉ có sáu cái!
Toàn bộ Hoa Quốc chỉ có hai cái, một cái trong tay nhà giàu số một Hoa Quốc, một khác cái ở Hạ gia, là ông ngoại Hạ Trụ lấy số tiền lớn thu về, đưa cho Hạ Trụ trong sinh nhật thành niên.
“Làm sao vậy?” Hạ Trụ nhướng mi, cầm tay Quý Dữ.
Quý Dữ ở trước mặt mọi người, “Yểu điệu” mà ngồi lên đùi Hạ Trụ, hắn một tay che môi, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người dán tới bên tai Hạ Trụ, sau đó đè thấp giọng, nhưng lại bảo đảm có thể để cho người trong nguyên bàn nghe được——
Hắn ủy khuất ủy khuất mà nói: “Bảo bảo đá em~”
Cái giọng điệu mềm như bông phát ra làm chính hắn còn cảm thấy buồn nôn, trên tay lại dùng lực độ hoàn toàn tương phản, ngầm hung hăng véo eo Hạ Trụ. Cho anh không hé răng! Cho anh không giải thích!
Mọi người ngồi trên bàn: “!!!!”
Thấy ngu chưa!
Mộng bức chưa!
Tức chết một đám đần độn các người!!
Bình luận facebook