Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Lời vừa thốt ra, toàn bàn đều an tĩnh.
Bọn họ trừng mắt lên, hai mặt nhìn nhau.
Tạ Kỳ nhấp môi, nhìn bụng Quý Dữ.
Bởi vì dáng ngồi và có quan hệ với quần áo, bụng hắn có gồ lên hay không căn bản nhìn không ra. Vì thế Tạ Kỳ liều mạng mà hồi tưởng bộ dáng Quý Dữ lúc vào cửa ——
Vóc người hắn có thay đổi sao? Bụng có nhô lên sao?
Có sao?
Sau một lúc lâu, Tạ Kỳ mở miệng nói: “Cậu mang thai a, mấy tháng?” Khóe môi hắn hơi câu, cười đến tự nhiên hào phóng.
Quý Dữ làm như thẹn thùng, tựa vào hõm vai Hạ Trụ không chịu ngẩng đầu.
Hắn vươn một ngón tay chọc chọc ngực Hạ Trụ, giọng nói vừa đáng yêu lại thẹn thùng: “Anh nói đi.”
Trên eo đau, nhưng tâm trạng Hạ Trụ lại vô cùng thoải mái.
Mắt mang ý cười, duỗi tay đem tay Quý Dữ bao lấy, thuận miệng nói: “Gần ba tháng.”
“Gần ba tháng? Ba tháng có thể cảm nhận được thai động?”
Thấy Hạ Trụ và Quý Dữ nhìn qua, người nọ lấy khăn ướt xoa xoa miệng, nghiêm túc nói, “Lúc này nước ối nhiều đứa bé thì nhỏ, sao có thể cảm nhận được thai động?”
Tạ Kỳ vừa nghe, trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần nghi hoặc.
Quý Dữ dựa vào trong lòng Hạ Trụ, không hề khẩn trương chút nào khi bị lật tẩy.
Hắn kéo bàn tay Hạ Trụ đặt lên bụng mình, ánh mắt vô tội mà nhìn hắn: “Anh sờ sờ, có phải đang động hay không, ùng ục, cái này khẳng định là thai động.”
Rải một chút đáng yêu phát một chút ân ái mà thôi, ai lại không làm?
Hạ Trụ thật đúng là nghiêm túc mà sờ soạng lên.
Hắn cúi đầu, lòng bàn tay ấm áp cách một tầng áo sơmi mỏng phủ lên bụng nhỏ của Quý Dữ.
Đột nhiên, hàng mi hắn run lên, ngón tay giật giật.
Ngay vừa rồi, hắn cảm giác được có thứ gì đó chạm vào lòng bàn tay hắn trong chốc lát, động tĩnh rất nhỏ, thực yếu, nhưng bị hắn bắt được.
Nhưng nhìn Quý Dữ, hắn tựa hồ cái gì đều không có phát hiện.
“Đúng, tôi sờ được, ùng ục.”
Hạ Trụ áp xuống rung động trong lòng, nâng tay lên, thân mật mà gõ mũi Quý Dữ, cười nói, “Em đây là đói bụng.”
Quý Dữ bắt lấy tay hắn, chớp mắt nói: “Em ngồi ăn cùng anh được không?”
Lại nói, “Em muốn ngồi chung với anh.”
Tạ Kỳ chen vào nói: “Bàn này của chúng tôi đều uống rượu……”
Quý Dữ lắc đầu: “Không sao cả.”
Hắn nhìn Hạ Trụ, trong mắt sáng sáng “Em không nói gì, ngồi đây rót rượu giúp anh.”
“Được, đều tùy em.” Hạ Trụ vừa mở miệng, những người khác buộc phải đem lời ra tới cổ họng nuốt trở về.
Hắn nói xong đem ghế của Quý Dữ kéo đến bên cạnh mình, “Có thấy chật chội gì không?”
“Không có, em ngồi một chỗ nhỏ vậy là được.” Quý Dữ ngoan ngoãn nói.
“Vậy em dựa gần tôi một chút.”
“Được.”
Chờ Quý Dữ ngồi xong, Hạ Trụ lại kêu phục vụ lấy thêm một phần đồ ăn.
Ánh mắt những người đang ngồi đó đổi rồi lại đổi, một mặt đầy đủ màu sắc.
Hành động này của Hạ Trụ rõ ràng là đem Quý Dữ sủng tới tận xương. Bọn họ mới vừa rồi còn tận tình khuyên bảo mà nói một đống lớn, kết quả vừa quay đầu, hắn giống như cái gì cũng chưa nghe, không chỉ đem người kéo đến bên cạnh, còn ở trước mặt họ ngoan ngoãn phục vụ cái người họ chưa từng có thiện cảm.
Đây là trá hình mở mang tầm mắt cho bọn họ, cũng cho bọn họ thấy rõ thái độ của hắn.
“Em muốn ăn tôm, nhưng mà hơi xa.” Mặt mày Quý Dữ cong lên, môi hơi đô. Hắn vốn là lớn lên cực hảo, bộ dáng này cũng không khó coi, ngược lại yếu ớt còn đáng yêu.
Hạ Trụ “Ừm” một tiếng, duỗi tay, đem tôm gắp vào trong chén Quý Dữ.
“Em không muốn lột vỏ, anh lột cho em.” Hắn lại nói.
Hạ Trụ lập tức buông đũa, lột nửa chén tôm cho Quý Dữ.
Những người khác nhìn nhau, cuối cùng là không lời nào để nói.
Uống rượu không được, hảo hảo một bữa cơm cũng trở nên không có mùi vị.
Alpha nói Quý Dữ “Không dễ sống chung” bỗng nhiên buông chén rượu, động tác hắn có chút mạnh, đế ly ở trên bàn phát ra “Phanh” một tiếng vang lên.
Hạ Trụ không thèm liếc hắn lấy một cái, hệt như cái gì cũng chưa nghe hỏi Quý Dữ: “Còn muốn ăn sao?”
Quý Dữ gật gật đầu: “Ân ừm!”
Cái từ “Ân ừm” nũng nịu lại làm bộ này vừa ra, tay cầm đũa của Tạ Kỳ xiết chặt lại.
Khóe môi hắn vẫn treo lên nụ cười, ngực lại thật sâu mà lên xuống.
Trên đời này thứ làm người ta không cam lòng nhất, đó là “Tôi vốn có thể”.
Hắn vốn có thể cùng Hạ Trụ kết hôn, có thể cùng Hạ Trụ sinh con, có thể làm người Hạ gia, làm người của Hạ Trụ, nhưng Quý Dữ vừa xuất hiện, tương lai dự định ngày tháng tuyệt đẹp của hắn, toàn bộ điên đảo, hết thảy “Có thể”, đều biến thành “Không thể”.
Cho dù hắn không ngừng nói với bản thân——
Hạ Trụ không thích mình, cũng không đáng thích mình.
Nhưng nhìn hai người họ có đôi có cặp xuất hiện, nhìn hành động thân thân mật mật của họ, trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được, vẫn là không cam lòng.
Cho nên hắn cố ý không chào hỏi Quý Dữ, trực tiếp ngay trước mặt hắn đem Hạ Trụ lôi đi, lại tùy ý để bạn bè hắn nói xấu Quý Dữ.
Động tác nhỏ như vậy mang đến một ít khuây khỏa cho tâm can không cam lòng của hắn.
Nhưng thực nhanh, chút khoái ý này liền biến mất vô tung.
Nhưng hắn không ngờ tới, Quý Dữ lại nhỏ mọn như vậy.
Không chỉ có không biết sát ngôn quan sắc*, còn yêu kiều giả tạo như vậy, nhưng cái kẻ không thể ngồi trên bàn ăn xa hoa kia, cố tình lại lọt vào mắt Hạ Trụ.
(*đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Hắn trước nay chưa từng thấy Hạ Trụ đem đồng hồ này cho người khác mượn đeo, càng chưa từng thấy hắn lột tôm cho bất kì ai.
—— hắn cư nhiên lột tôm cho Quý Dữ!
Bại cũng đã bại, nhưng bại bởi loại người này……
Môi Tạ Kỳ mím thành một đường thẳng, đồ ăn trong chén nửa ngày cũng chưa gắp lấy một cái.
Quý Dữ nhìn về phía mọi người, bỗng nhiên nói: “Mới nãy mọi người đang nói gì vậy? Tôi nghe hình như rất vui vẻ, như thế nào bây giờ không nói nữa?”
Na hồ bất khai đề na hồ*.
(*Thành ngữ TQ, ý nói người ngoài không nên xen vào tới chuyện riêng tư của người khác)
Mấy người vừa rồi nói chuyện bây giờ vẻ mặt càng khó coi.
“Chúng tôi chỉ tùy tiện tâm sự.” Tạ Kỳ nói.
Quý Dữ gật gật đầu: “Nga, như vậy a.”
Hắn liếm liếm nước sốt trên khóe môi, ánh mắt rũ xuống lộ ra một tia trào phúng.
Nhớ tới nội dung nói chuyện vừa rồi của họ và biểu hiện của ai kia……
Tay Quý Dữ lại thả tới trên eo Hạ Trụ, nhưng còn chưa đụng tới được, Hạ Trụ đã đột nhiên thẳng lưng.
Hắn nâng chén rượu, khóe miệng ngậm một mạt ý cười: “Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người, đây là bạn trai tôi, Quý Dữ.”
Quý Dữ hướng mọi người gật đầu: “Chào mọi người.”
“Chào.”
“Chào cậu.”
Có người gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Độ cong trên khóe môi Hạ Trụ càng cao, hắn đứng lên, đôi con ngươi đậm màu lướt nhìn mọi người: “Quý Dữ là người yêu tôi, mặc kệ hắn là cái dạng gì, tôi đều thích, hơn nữa hắn rất tốt, cảm tình tôi dành cho hắn cũng không phải vì tin tức tố.”
“Tôi thích, là con người hắn.”
“Lời nói vừa rồi……”
Hạ Trụ dừng một chút, ánh mắt chuyển lạnh “Tôi coi như chưa nghe thấy, về sau cũng không muốn nghe.”
Hắn quét mắt nhìn mọi người, nâng ly rượu, lại lần nữa cười rộ lên nói: “Tại đây tôi kính mọi người một ly, sau này còn muốn nhờ mọi người nhìn mặt mũi tôi, chiếu cố hắn nhiều hơn.”
Nói đến mức này, người đang ngồi có ai nhìn không ra tâm tư Hạ Trụ?
Bọn họ tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn sôi nổi đứng lên, suy nghĩ khác nhau mà cùng Hạ Trụ chạm ly, cũng cùng Quý Dữ chạm ly.
Kế tiếp, một bữa cơm ăn đến không mặn không nhạt, chỉ có Quý Dữ từ đầu tới đuôi ăn đến vui vẻ.
Chờ đến khi ăn xong rã tiệc, Hạ Trụ cùng Quý Dữ đứng lên.
“Để tôi gọi tài xế cho anh.” Thấy Hạ Trụ và Quý Dữ phải rời khỏi, Tạ Tỳ vội vàng đi tới.
Quý Dữ nhìn hắn một cái, đoạt lời: “Không cần, cảm ơn.”
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay ở phía trên thuần thục mà gõ nhẹ “Chuyện này giao cho bạn trai hắn —— cũng là tôi làm, là được rồi.”
Tạ Kỳ câu môi: “Ha ha, như vậy cũng được.”
Quý Dữ hừ nhẹ một tiếng, trước mặt Tạ Kỳ gọi tài xế.
Kỳ thật không gọi cũng được, từ trong những người Hạ Hùng phái tới bảo vệ họ tùy tiện kéo ra một người là có thể biến thành tài xế, bất quá……
Hắn kêu xe, càng không cho Tạ Kỳ lấy một cơ hội.
Đã phải xuất ngoại còn diễn trò nhiều thế làm gì, sợ không phải minh tinh chuyển thế chắc.
Hơn nữa 9012, còn ha ha ha ha, hắn đâu phải người lớn tuổi không hiểu ha ha là ý gì. Thiệt cạn lời.
Hắn hiện tại nhìn chỗ nào của Tạ Kỳ cũng thấy phiền.
Hạ Trụ ở một bên cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu nhìn Quý Dữ.
Đôi mắt hắn cong lên, khóe môi chứa ý cười, cặp mắt đen nhánh tràn đầy thân ảnh Quý Dữ.
Tạ Kỳ không tiếng động mà nhìn một màn trước mắt, khóe miệng từ từ không cong lên nổi nữa.
Không bao lâu, hắn xoay người, im hơi lặng tiếng đi tiễn những vị khách khác.
—
Đợi cho bọn họ rời khỏi khách sạn, bên ngoài đã giăng kín màu hoàng hôn, đèn đường rực rỡ mới lên.
Quý Dữ ngồi trên xe xoa quai hàm, không biết nghĩ tới cái gì, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy, vứt qua một ánh mắt kiêu ngạo thật to.
Hạ Trụ ngồi bên cạnh hắn thấy được nguyên một màn này, không nhịn được cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười?” Quý Dữ trừng hắn một cái.
Hạ Trụ tới gần, giữ chặt tay Quý Dữ: “Cậu vừa rồi thật ngoan.”
Còn đặc biệt dính người, đặc biệt đáng yêu.
“Ngoan cái quỷ.” Nhớ tới bộ dáng của mình vừa rồi da đầu Quý Dữ liền tê dại, nhịn không được lại run lên hai cái.
Hắn rút tay về, ngữ khí không vui, “Còn chưa hỏi tới anh đâu, vừa rồi có phải nếu tôi không đứng ra thì anh sẽ im lặng luôn đúng không? Mặc cho bọn họ ở kia bịa đặt tôi?”
Nếu hắn không ở đó, vậy thì những người đó lại không xấu, làm bạn bè, thay Hạ Trụ lo lắng một chút, hơn nữa nói ra kinh nghiệm mình từng trải, những điều này hoàn toàn ok.
Nhưng hắn rành rành ngồi đó, còn cách gần như vậy, thế thì mấy lời nói kia lập tức có ý nghĩa sâu xa khác.
Hạ Trụ vẫn cười, chỉ là ánh mắt nghiêm túc hơn nhiều.
Hắn cố chấp mà đem tay Quý Dữ bao lấy lần nữa, dùng sức nắm chặt, nói: “Sẽ không.”
Quý Dữ rút vài lần không rút về được, dứt khoát mặc kệ, lại hỏi: “Vậy khi nãy anh ngồi đó không hé răng là có ý gì? Cố ý chọc giận tôi sao?”
“Không có gì ý gì, chỉ là……Muốn chờ một chút.”
Ý cười trong mắt Hạ Trụ lại càng sâu chút, “Đến nỗi chờ ai, cậu nói đi?”
Quý Dữ: “……” Đương nhiên là hắn rồi.
Quý Dữ chớp chớp mắt, đầu óc nỗ lực chuyển động trong lĩnh vực mình không am hiểu cũng không quen thuộc, chuyển chuyển, hắn giống như hiểu được gì đó.
Hắn nhìn phía trước, coi đường đi: “Tôi làm anh mất mặt.”
Hạ Trụ cười: “Không có việc gì.”
“Bọn họ khẳng định cho rằng phẩm vị của anh rất kém cỏi.”
Bất quá vẫn chỉnh được mấy người đó không còn tâm trạng ăn cơm, hắn cũng không thua thiệt.
“Không có việc gì.” Hạ Trụ vẫn trả lời câu đó.
Quý Dữ phì cười, nhẹ bỗng nói: “Tôi cũng cảm thấy không có việc gì.”
“Những người đó là bạn bè kiểu nào của anh vậy? Tôi sống sờ sờ ngồi ở kia, tự nhiên hệt như không có mắt. Dứt khoát mà nói, họ đáng ghét muốn chết, phải chỉnh họ tức tới quy tiên luôn. Nên!”
“Đúng vậy, nên.”
Quý Dữ quay đầu, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hạ Trụ.
Hắn cảm thấy hôm nay Hạ Trụ phá lệ dễ nói chuyện, phá lệ ôn nhu, cũng phá lệ thuận theo hắn.
Hắn lại nhìn về phía đường đi: “Những người đó đều là bạn anh đi, thật sự không sao chứ?”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không sao, cậu cao hứng là được.”
Bạn bè tốt chân chính, cho dù không thích Quý Dữ, cũng tuyệt đối không làm mất mặt hắn trước mặt mọi người.
Hắn nhéo nhéo tay Quý Dữ, rõ ràng không uống say, nhưng tâm cùng đầu óc đều có chút choáng váng, nhìn người cũng mông lung, giống như đang đeo kính lọc.
Hắn cảm thấy Quý Dữ đẹp cực kỳ, nơi nào cũng đặc biệt đẹp.
“Thiếu gia, còn mười phút về đến nhà.”
Hạ Trụ liếc mắt nhìn tài xế một cái: “Ừ.”
Hắn lại thu hồi tầm nhìn, đồng thời xác nhận kính lọc của mình chỉ hữu hiệu với Quý Dữ.
Bỗng nhiên, cẳng chân bị đá, có điểm đau.
Hạ Trụ ngước mắt, nghi hoặc mà nhìn Quý Dữ
“Về sau đừng như vậy.”
Quý Dữ nghiêm túc mà cùng Hạ Trụ đối diện, “Không có ý nghĩa.”
“Sẽ không có lần sau.” Ánh mắt Hạ Trụ bằng phẳng, lời thề son sắt.
Một lần như vậy đủ rồi.
Một câu thích kia cuối cùng cũng được đáp lại, cho dù chỉ có một chút, cũng đủ làm hắn không còn lo sợ nghi hoặc, làm hắn càng thêm kiên định.
Tay hắn giật giật, biến thành cùng Quý Dữ mười ngón đan vào nhau.
Quý Dữ rũ mắt nhìn ngón tay giao triền cũng một chỗ với Hạ Trụ, lại nói: “Về sau có cái gì trực tiếp nói với tôi, trực tiếp hỏi tôi, tôi đều sẽ nói cho anh biết.”
“Thật sự?”
“Ừm.” Quý Dữ gật gật đầu.
Ánh mắt Hạ Trụ chớp động, không hé răng.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi ngói đen tường trắng lọt vào tầm nhìn, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tôi đây hỏi cậu, cậu…… Thích tôi sao?”
Vừa mới nãy hắn còn nghĩ chỉ cần được đáp lại một chút thế là đủ, nhưng căn bản không đủ.
Hắn còn muốn nhiều hơn nữa.
Muốn Quý Dữ chủ động mà nói thích, muốn càng nhiều thích và yêu của Quý Dữ, muốn tình cảm của hắn dành cho mình càng giống tình cảm mình dành cho hắn.
“Cậu thích tôi sao?”
“Có bao nhiêu thích?”
Hắn chặt chẽ nắm tay Quý Dữ, không chớp mắt mà nhìn hắn.
_______________________________________________________________
Editor: Tui đổi xưng hô vì hai anh đang cố tình show ân ái nha~
Một họng cẩu lương, tui hold không nổi. Nên phân phát cho mọi người nek, thấy tui dễ thương hông hí hí
Bọn họ trừng mắt lên, hai mặt nhìn nhau.
Tạ Kỳ nhấp môi, nhìn bụng Quý Dữ.
Bởi vì dáng ngồi và có quan hệ với quần áo, bụng hắn có gồ lên hay không căn bản nhìn không ra. Vì thế Tạ Kỳ liều mạng mà hồi tưởng bộ dáng Quý Dữ lúc vào cửa ——
Vóc người hắn có thay đổi sao? Bụng có nhô lên sao?
Có sao?
Sau một lúc lâu, Tạ Kỳ mở miệng nói: “Cậu mang thai a, mấy tháng?” Khóe môi hắn hơi câu, cười đến tự nhiên hào phóng.
Quý Dữ làm như thẹn thùng, tựa vào hõm vai Hạ Trụ không chịu ngẩng đầu.
Hắn vươn một ngón tay chọc chọc ngực Hạ Trụ, giọng nói vừa đáng yêu lại thẹn thùng: “Anh nói đi.”
Trên eo đau, nhưng tâm trạng Hạ Trụ lại vô cùng thoải mái.
Mắt mang ý cười, duỗi tay đem tay Quý Dữ bao lấy, thuận miệng nói: “Gần ba tháng.”
“Gần ba tháng? Ba tháng có thể cảm nhận được thai động?”
Thấy Hạ Trụ và Quý Dữ nhìn qua, người nọ lấy khăn ướt xoa xoa miệng, nghiêm túc nói, “Lúc này nước ối nhiều đứa bé thì nhỏ, sao có thể cảm nhận được thai động?”
Tạ Kỳ vừa nghe, trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần nghi hoặc.
Quý Dữ dựa vào trong lòng Hạ Trụ, không hề khẩn trương chút nào khi bị lật tẩy.
Hắn kéo bàn tay Hạ Trụ đặt lên bụng mình, ánh mắt vô tội mà nhìn hắn: “Anh sờ sờ, có phải đang động hay không, ùng ục, cái này khẳng định là thai động.”
Rải một chút đáng yêu phát một chút ân ái mà thôi, ai lại không làm?
Hạ Trụ thật đúng là nghiêm túc mà sờ soạng lên.
Hắn cúi đầu, lòng bàn tay ấm áp cách một tầng áo sơmi mỏng phủ lên bụng nhỏ của Quý Dữ.
Đột nhiên, hàng mi hắn run lên, ngón tay giật giật.
Ngay vừa rồi, hắn cảm giác được có thứ gì đó chạm vào lòng bàn tay hắn trong chốc lát, động tĩnh rất nhỏ, thực yếu, nhưng bị hắn bắt được.
Nhưng nhìn Quý Dữ, hắn tựa hồ cái gì đều không có phát hiện.
“Đúng, tôi sờ được, ùng ục.”
Hạ Trụ áp xuống rung động trong lòng, nâng tay lên, thân mật mà gõ mũi Quý Dữ, cười nói, “Em đây là đói bụng.”
Quý Dữ bắt lấy tay hắn, chớp mắt nói: “Em ngồi ăn cùng anh được không?”
Lại nói, “Em muốn ngồi chung với anh.”
Tạ Kỳ chen vào nói: “Bàn này của chúng tôi đều uống rượu……”
Quý Dữ lắc đầu: “Không sao cả.”
Hắn nhìn Hạ Trụ, trong mắt sáng sáng “Em không nói gì, ngồi đây rót rượu giúp anh.”
“Được, đều tùy em.” Hạ Trụ vừa mở miệng, những người khác buộc phải đem lời ra tới cổ họng nuốt trở về.
Hắn nói xong đem ghế của Quý Dữ kéo đến bên cạnh mình, “Có thấy chật chội gì không?”
“Không có, em ngồi một chỗ nhỏ vậy là được.” Quý Dữ ngoan ngoãn nói.
“Vậy em dựa gần tôi một chút.”
“Được.”
Chờ Quý Dữ ngồi xong, Hạ Trụ lại kêu phục vụ lấy thêm một phần đồ ăn.
Ánh mắt những người đang ngồi đó đổi rồi lại đổi, một mặt đầy đủ màu sắc.
Hành động này của Hạ Trụ rõ ràng là đem Quý Dữ sủng tới tận xương. Bọn họ mới vừa rồi còn tận tình khuyên bảo mà nói một đống lớn, kết quả vừa quay đầu, hắn giống như cái gì cũng chưa nghe, không chỉ đem người kéo đến bên cạnh, còn ở trước mặt họ ngoan ngoãn phục vụ cái người họ chưa từng có thiện cảm.
Đây là trá hình mở mang tầm mắt cho bọn họ, cũng cho bọn họ thấy rõ thái độ của hắn.
“Em muốn ăn tôm, nhưng mà hơi xa.” Mặt mày Quý Dữ cong lên, môi hơi đô. Hắn vốn là lớn lên cực hảo, bộ dáng này cũng không khó coi, ngược lại yếu ớt còn đáng yêu.
Hạ Trụ “Ừm” một tiếng, duỗi tay, đem tôm gắp vào trong chén Quý Dữ.
“Em không muốn lột vỏ, anh lột cho em.” Hắn lại nói.
Hạ Trụ lập tức buông đũa, lột nửa chén tôm cho Quý Dữ.
Những người khác nhìn nhau, cuối cùng là không lời nào để nói.
Uống rượu không được, hảo hảo một bữa cơm cũng trở nên không có mùi vị.
Alpha nói Quý Dữ “Không dễ sống chung” bỗng nhiên buông chén rượu, động tác hắn có chút mạnh, đế ly ở trên bàn phát ra “Phanh” một tiếng vang lên.
Hạ Trụ không thèm liếc hắn lấy một cái, hệt như cái gì cũng chưa nghe hỏi Quý Dữ: “Còn muốn ăn sao?”
Quý Dữ gật gật đầu: “Ân ừm!”
Cái từ “Ân ừm” nũng nịu lại làm bộ này vừa ra, tay cầm đũa của Tạ Kỳ xiết chặt lại.
Khóe môi hắn vẫn treo lên nụ cười, ngực lại thật sâu mà lên xuống.
Trên đời này thứ làm người ta không cam lòng nhất, đó là “Tôi vốn có thể”.
Hắn vốn có thể cùng Hạ Trụ kết hôn, có thể cùng Hạ Trụ sinh con, có thể làm người Hạ gia, làm người của Hạ Trụ, nhưng Quý Dữ vừa xuất hiện, tương lai dự định ngày tháng tuyệt đẹp của hắn, toàn bộ điên đảo, hết thảy “Có thể”, đều biến thành “Không thể”.
Cho dù hắn không ngừng nói với bản thân——
Hạ Trụ không thích mình, cũng không đáng thích mình.
Nhưng nhìn hai người họ có đôi có cặp xuất hiện, nhìn hành động thân thân mật mật của họ, trong lòng hắn vẫn không bỏ xuống được, vẫn là không cam lòng.
Cho nên hắn cố ý không chào hỏi Quý Dữ, trực tiếp ngay trước mặt hắn đem Hạ Trụ lôi đi, lại tùy ý để bạn bè hắn nói xấu Quý Dữ.
Động tác nhỏ như vậy mang đến một ít khuây khỏa cho tâm can không cam lòng của hắn.
Nhưng thực nhanh, chút khoái ý này liền biến mất vô tung.
Nhưng hắn không ngờ tới, Quý Dữ lại nhỏ mọn như vậy.
Không chỉ có không biết sát ngôn quan sắc*, còn yêu kiều giả tạo như vậy, nhưng cái kẻ không thể ngồi trên bàn ăn xa hoa kia, cố tình lại lọt vào mắt Hạ Trụ.
(*đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Hắn trước nay chưa từng thấy Hạ Trụ đem đồng hồ này cho người khác mượn đeo, càng chưa từng thấy hắn lột tôm cho bất kì ai.
—— hắn cư nhiên lột tôm cho Quý Dữ!
Bại cũng đã bại, nhưng bại bởi loại người này……
Môi Tạ Kỳ mím thành một đường thẳng, đồ ăn trong chén nửa ngày cũng chưa gắp lấy một cái.
Quý Dữ nhìn về phía mọi người, bỗng nhiên nói: “Mới nãy mọi người đang nói gì vậy? Tôi nghe hình như rất vui vẻ, như thế nào bây giờ không nói nữa?”
Na hồ bất khai đề na hồ*.
(*Thành ngữ TQ, ý nói người ngoài không nên xen vào tới chuyện riêng tư của người khác)
Mấy người vừa rồi nói chuyện bây giờ vẻ mặt càng khó coi.
“Chúng tôi chỉ tùy tiện tâm sự.” Tạ Kỳ nói.
Quý Dữ gật gật đầu: “Nga, như vậy a.”
Hắn liếm liếm nước sốt trên khóe môi, ánh mắt rũ xuống lộ ra một tia trào phúng.
Nhớ tới nội dung nói chuyện vừa rồi của họ và biểu hiện của ai kia……
Tay Quý Dữ lại thả tới trên eo Hạ Trụ, nhưng còn chưa đụng tới được, Hạ Trụ đã đột nhiên thẳng lưng.
Hắn nâng chén rượu, khóe miệng ngậm một mạt ý cười: “Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người, đây là bạn trai tôi, Quý Dữ.”
Quý Dữ hướng mọi người gật đầu: “Chào mọi người.”
“Chào.”
“Chào cậu.”
Có người gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Độ cong trên khóe môi Hạ Trụ càng cao, hắn đứng lên, đôi con ngươi đậm màu lướt nhìn mọi người: “Quý Dữ là người yêu tôi, mặc kệ hắn là cái dạng gì, tôi đều thích, hơn nữa hắn rất tốt, cảm tình tôi dành cho hắn cũng không phải vì tin tức tố.”
“Tôi thích, là con người hắn.”
“Lời nói vừa rồi……”
Hạ Trụ dừng một chút, ánh mắt chuyển lạnh “Tôi coi như chưa nghe thấy, về sau cũng không muốn nghe.”
Hắn quét mắt nhìn mọi người, nâng ly rượu, lại lần nữa cười rộ lên nói: “Tại đây tôi kính mọi người một ly, sau này còn muốn nhờ mọi người nhìn mặt mũi tôi, chiếu cố hắn nhiều hơn.”
Nói đến mức này, người đang ngồi có ai nhìn không ra tâm tư Hạ Trụ?
Bọn họ tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn sôi nổi đứng lên, suy nghĩ khác nhau mà cùng Hạ Trụ chạm ly, cũng cùng Quý Dữ chạm ly.
Kế tiếp, một bữa cơm ăn đến không mặn không nhạt, chỉ có Quý Dữ từ đầu tới đuôi ăn đến vui vẻ.
Chờ đến khi ăn xong rã tiệc, Hạ Trụ cùng Quý Dữ đứng lên.
“Để tôi gọi tài xế cho anh.” Thấy Hạ Trụ và Quý Dữ phải rời khỏi, Tạ Tỳ vội vàng đi tới.
Quý Dữ nhìn hắn một cái, đoạt lời: “Không cần, cảm ơn.”
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay ở phía trên thuần thục mà gõ nhẹ “Chuyện này giao cho bạn trai hắn —— cũng là tôi làm, là được rồi.”
Tạ Kỳ câu môi: “Ha ha, như vậy cũng được.”
Quý Dữ hừ nhẹ một tiếng, trước mặt Tạ Kỳ gọi tài xế.
Kỳ thật không gọi cũng được, từ trong những người Hạ Hùng phái tới bảo vệ họ tùy tiện kéo ra một người là có thể biến thành tài xế, bất quá……
Hắn kêu xe, càng không cho Tạ Kỳ lấy một cơ hội.
Đã phải xuất ngoại còn diễn trò nhiều thế làm gì, sợ không phải minh tinh chuyển thế chắc.
Hơn nữa 9012, còn ha ha ha ha, hắn đâu phải người lớn tuổi không hiểu ha ha là ý gì. Thiệt cạn lời.
Hắn hiện tại nhìn chỗ nào của Tạ Kỳ cũng thấy phiền.
Hạ Trụ ở một bên cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu nhìn Quý Dữ.
Đôi mắt hắn cong lên, khóe môi chứa ý cười, cặp mắt đen nhánh tràn đầy thân ảnh Quý Dữ.
Tạ Kỳ không tiếng động mà nhìn một màn trước mắt, khóe miệng từ từ không cong lên nổi nữa.
Không bao lâu, hắn xoay người, im hơi lặng tiếng đi tiễn những vị khách khác.
—
Đợi cho bọn họ rời khỏi khách sạn, bên ngoài đã giăng kín màu hoàng hôn, đèn đường rực rỡ mới lên.
Quý Dữ ngồi trên xe xoa quai hàm, không biết nghĩ tới cái gì, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy, vứt qua một ánh mắt kiêu ngạo thật to.
Hạ Trụ ngồi bên cạnh hắn thấy được nguyên một màn này, không nhịn được cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười?” Quý Dữ trừng hắn một cái.
Hạ Trụ tới gần, giữ chặt tay Quý Dữ: “Cậu vừa rồi thật ngoan.”
Còn đặc biệt dính người, đặc biệt đáng yêu.
“Ngoan cái quỷ.” Nhớ tới bộ dáng của mình vừa rồi da đầu Quý Dữ liền tê dại, nhịn không được lại run lên hai cái.
Hắn rút tay về, ngữ khí không vui, “Còn chưa hỏi tới anh đâu, vừa rồi có phải nếu tôi không đứng ra thì anh sẽ im lặng luôn đúng không? Mặc cho bọn họ ở kia bịa đặt tôi?”
Nếu hắn không ở đó, vậy thì những người đó lại không xấu, làm bạn bè, thay Hạ Trụ lo lắng một chút, hơn nữa nói ra kinh nghiệm mình từng trải, những điều này hoàn toàn ok.
Nhưng hắn rành rành ngồi đó, còn cách gần như vậy, thế thì mấy lời nói kia lập tức có ý nghĩa sâu xa khác.
Hạ Trụ vẫn cười, chỉ là ánh mắt nghiêm túc hơn nhiều.
Hắn cố chấp mà đem tay Quý Dữ bao lấy lần nữa, dùng sức nắm chặt, nói: “Sẽ không.”
Quý Dữ rút vài lần không rút về được, dứt khoát mặc kệ, lại hỏi: “Vậy khi nãy anh ngồi đó không hé răng là có ý gì? Cố ý chọc giận tôi sao?”
“Không có gì ý gì, chỉ là……Muốn chờ một chút.”
Ý cười trong mắt Hạ Trụ lại càng sâu chút, “Đến nỗi chờ ai, cậu nói đi?”
Quý Dữ: “……” Đương nhiên là hắn rồi.
Quý Dữ chớp chớp mắt, đầu óc nỗ lực chuyển động trong lĩnh vực mình không am hiểu cũng không quen thuộc, chuyển chuyển, hắn giống như hiểu được gì đó.
Hắn nhìn phía trước, coi đường đi: “Tôi làm anh mất mặt.”
Hạ Trụ cười: “Không có việc gì.”
“Bọn họ khẳng định cho rằng phẩm vị của anh rất kém cỏi.”
Bất quá vẫn chỉnh được mấy người đó không còn tâm trạng ăn cơm, hắn cũng không thua thiệt.
“Không có việc gì.” Hạ Trụ vẫn trả lời câu đó.
Quý Dữ phì cười, nhẹ bỗng nói: “Tôi cũng cảm thấy không có việc gì.”
“Những người đó là bạn bè kiểu nào của anh vậy? Tôi sống sờ sờ ngồi ở kia, tự nhiên hệt như không có mắt. Dứt khoát mà nói, họ đáng ghét muốn chết, phải chỉnh họ tức tới quy tiên luôn. Nên!”
“Đúng vậy, nên.”
Quý Dữ quay đầu, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Hạ Trụ.
Hắn cảm thấy hôm nay Hạ Trụ phá lệ dễ nói chuyện, phá lệ ôn nhu, cũng phá lệ thuận theo hắn.
Hắn lại nhìn về phía đường đi: “Những người đó đều là bạn anh đi, thật sự không sao chứ?”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không sao, cậu cao hứng là được.”
Bạn bè tốt chân chính, cho dù không thích Quý Dữ, cũng tuyệt đối không làm mất mặt hắn trước mặt mọi người.
Hắn nhéo nhéo tay Quý Dữ, rõ ràng không uống say, nhưng tâm cùng đầu óc đều có chút choáng váng, nhìn người cũng mông lung, giống như đang đeo kính lọc.
Hắn cảm thấy Quý Dữ đẹp cực kỳ, nơi nào cũng đặc biệt đẹp.
“Thiếu gia, còn mười phút về đến nhà.”
Hạ Trụ liếc mắt nhìn tài xế một cái: “Ừ.”
Hắn lại thu hồi tầm nhìn, đồng thời xác nhận kính lọc của mình chỉ hữu hiệu với Quý Dữ.
Bỗng nhiên, cẳng chân bị đá, có điểm đau.
Hạ Trụ ngước mắt, nghi hoặc mà nhìn Quý Dữ
“Về sau đừng như vậy.”
Quý Dữ nghiêm túc mà cùng Hạ Trụ đối diện, “Không có ý nghĩa.”
“Sẽ không có lần sau.” Ánh mắt Hạ Trụ bằng phẳng, lời thề son sắt.
Một lần như vậy đủ rồi.
Một câu thích kia cuối cùng cũng được đáp lại, cho dù chỉ có một chút, cũng đủ làm hắn không còn lo sợ nghi hoặc, làm hắn càng thêm kiên định.
Tay hắn giật giật, biến thành cùng Quý Dữ mười ngón đan vào nhau.
Quý Dữ rũ mắt nhìn ngón tay giao triền cũng một chỗ với Hạ Trụ, lại nói: “Về sau có cái gì trực tiếp nói với tôi, trực tiếp hỏi tôi, tôi đều sẽ nói cho anh biết.”
“Thật sự?”
“Ừm.” Quý Dữ gật gật đầu.
Ánh mắt Hạ Trụ chớp động, không hé răng.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi ngói đen tường trắng lọt vào tầm nhìn, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tôi đây hỏi cậu, cậu…… Thích tôi sao?”
Vừa mới nãy hắn còn nghĩ chỉ cần được đáp lại một chút thế là đủ, nhưng căn bản không đủ.
Hắn còn muốn nhiều hơn nữa.
Muốn Quý Dữ chủ động mà nói thích, muốn càng nhiều thích và yêu của Quý Dữ, muốn tình cảm của hắn dành cho mình càng giống tình cảm mình dành cho hắn.
“Cậu thích tôi sao?”
“Có bao nhiêu thích?”
Hắn chặt chẽ nắm tay Quý Dữ, không chớp mắt mà nhìn hắn.
_______________________________________________________________
Editor: Tui đổi xưng hô vì hai anh đang cố tình show ân ái nha~
Một họng cẩu lương, tui hold không nổi. Nên phân phát cho mọi người nek, thấy tui dễ thương hông hí hí
Bình luận facebook