Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9+10
Chương 9
Tình cảnh rơi vào lúng túng và yên lặng, Khúc Kim Tích há miệng ra, cuối cùng lại hoảng sợ cúi đầu xuống, sau đó hắt xì một cái.
Con ngươi Thẩm Thính bỗng co rút, bởi vì Khúc Kim Tích ngồi trên mặt đất, nước đang tràn ra, pha lẫn màu đỏ nhàn nhạt, bắt nguồn từ bả vai cô. Lớp vải màu vàng nhạt trên vai phải nhuốm ra một mảnh đỏ.
Thẩm Thính nhắm mắt lại rồi sau đó mở ra, nói: “Cô bị thương?”
Khúc Kim Tích vừa nghe anh nói như thế thì mới cảm giác bả vai nóng hừng hực. Lúc biến thành bé mèo nhỏ, lỗ nhỏ trên tai cũng không đau lắm, khi biến thành người thì đau đớn ở vết thương trên bả vai tăng lên gấp bội.
Cô “Shh” một tiếng, xé rách phần áo trên vai ra, trên da thịt trắng nõn rạch ra một vết rách, có vẻ bị ngâm nước nên hiện lên vẻ tái nhợt không bình thường, có vết máu nhàn nhạt thấm ra. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính một chút, đó là ánh mắt cố gắng chịu đau lên án, nếu như không phải vì anh thì sao tôi có thể biến thành như thế này?
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Thẩm Thính im lặng chớp mắt, sau đó nâng tay mình lên, trên mu bàn tay là ba vết mèo cào đang chảy máu.
Khúc Kim Tích: “…”
Được rồi, hòa nhau.
Thẩm Thính xoay người ra khỏi phòng tắm, Khúc Kim Tích chống thân thể đứng lên. Khúc Kim Tích có chút không biết nên làm gì, quần áo trên người thì ướt, thời tiết như vậy không thấy lạnh mới đúng, nhưng mỗi một lỗ chân lông của cô dường như đều đang hít lấy hơi lạnh, khiến cô không tự chủ được mà co rúm lại.
Tình huống như thế này quá quen thuộc, khiến cô có loại dự cảm xấu, nếu như không thay quần áo sạch sẽ, cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Nhưng mà… Thẩm Thính ghét cô như thế, muốn quần áo sạch từ anh ta, anh ta có đưa không?
Điều duy nhất khiến cô vui mừng là sau khi biến về thành người sẽ không làm ra một vài hành động không thể khống chế đối với Thẩm Thính nữa, lại càng không hưng phấn kích động, tất cả đều khôi phục bình thường.
Thôi kệ đi, giờ da mặt dày một chút, cùng lắm thì bán thảm van xin anh ta.
Đang lúc Khúc Kim Tích chuẩn bị bước ra ngoài cầu xin người ta thì Thẩm Thính lại xuất hiện ở cửa phòng tắm lần nữa, cầm một bộ quần áo ngủ sạch sẽ trong tay, không nhìn cô mà chỉ đặt quần áo ngủ lên cái giá, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm, cũng đóng cửa lại.
Khúc Kim Tích ngạc nhiên một hồi, chợt trong lòng nói thầm: Chẳng lẽ lúc nãy tiếng “cha” kia có tác dụng, cho nên Thẩm Thính mới có lòng tốt như thế?
Lo lắng lỡ đâu Thẩm Thính tâm tình không ổn lại đổi ý, Khúc Kim Tích thành thạo dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà tắm, không dám động tới đồ của Thẩm Thính, thay quần áo ngủ sạch sẽ, trong lòng chuẩn bị tốt thì mới kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Thính ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà trước người để hòm thuốc, vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý tốt. Anh cầm điện thoại đang lướt gì đó.
Khúc Kim Tích chờ một lúc, thấy anh không phản ứng thì không nhịn được chủ động lên tiếng: “Ê nè… Cảm ơn nha.”
Tầm mắt Thẩm Thính rời khỏi màn hình di động, chuyển sang nhìn cô, nhưng chẳng biết tại sao Khúc Kim Tích lại căng thẳng tới mức da đầu cũng tê rần.
Thẩm Thính chỉ chỉ phần ghế sô pha bên cạnh, đây là muốn cô đi sang ngồi à?
Khúc Kim Tích thăm dò bước tới, thấy anh không có gì khác thường mới yên lòng.
Chỉ nghe Thẩm Thính nói: “Vết thương được xử lý chưa?”
Khúc Kim Tích thành thực lắc đầu.
Thẩm Thính không hề ngạc nhiên đối với câu trả lời này, anh nhìn về phía Khúc Kim Tích. Nhà anh không có người ngoài tới, chỉ có thể đưa quần áo anh chưa từng mặc cho cô.
Quần áo ngủ mặc trên người cô rộng thùng thình, làm cô ngồi ở đó càng hiện lên vẻ thon gọn khác thường. Anh nhớ tới lời của ông cụ – “Đầu này cháu lúc nào cũng lạnh, đầu kia Kim Tích thì nóng. Con bé là một cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ tủi thân.”
Từ lúc mới bắt đầu, bởi vì nửa đêm Khúc Kim Tích trèo lên giường khiến anh sinh lòng chán ghét, từ đấy càng không thích cô tới gần.
Nếu như cô có thể luôn giữ sự yên lặng và an phận như bây giờ, anh không đến nỗi không nhịn nổi cô.
“Bây giờ cho tôi hai lựa chọn, một là để tôi cho người qua đón cô, đưa cô tới bệnh viện xử lý vết thương, hai là tôi giúp cô xử lý.”
Khúc Kim Tích muốn chọn cái thứ nhất.
Thẩm Thính lại lên tiếng: “Từ những tình huống xảy ra trên người cô hôm nay, có vẻ cô không thể khống chế được việc biến đổi giữa người và mèo, bây giờ cô đã khôi phục bình thường, không có nghĩa là một lát nữa sẽ không biến về thành mèo. Cô là người ông nội yêu mến…” Anh dừng lại một chút: “Trong bệnh viện những lời ông nói cô cũng nghe rồi đấy, chuyện ly dị tạm thời gác lại, chờ ông nội khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Nếu như cô tới bệnh viện rồi lại biến thành mèo, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác, tôi có cách nào ăn nói với ông nội, mà ông ấy cũng không chịu nổi kích thích.”
Khúc Kim Tích biết, vào lúc này sở dĩ Thẩm Thính nói chuyện tốt như thế hoàn toàn là bởi vì ông cụ Thẩm.
“Tất nhiên, quyền lựa chọn là của cô.” Mặc dù Thẩm Thính đã nói một đoạn giải thích tại sao phải chọn cái thứ hai, nhưng nhìn biểu cảm của anh thì Khúc Kim Tích cảm thấy nói không chừng anh càng hy vọng mình chọn cái thứ nhất, bây giờ đi luôn, đỡ vướng mắt anh.
Nhưng mà Thẩm Thính nói rất có đạo lý.
Ai biết có thể tự nhiên biến lại thành mèo hay không, cô vẫn rất quý cái mạng nhỏ này của mình đó.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
“Vậy thì làm phiền… Anh Thẩm rồi.” Khúc Kim Tích nói: “Tôi ngồi sang đó nhé?”
Vì sợ cô đột ngột nhào qua, anh lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, thật giống như cô sẽ làm gì anh ấy.
Cái loại cảm giác kì lạ đó lại phát ra từ trái tim Thẩm Thính – trước đây mỗi lần Khúc Kim Tích nhìn anh, luôn nghĩ đủ cách để tới gần anh, hơn nữa toàn toát ra dáng vẻ khiến người ta không thoải mái.
Dùng lời nói thô bỉ riêng tư của Tần Tang thì: “Mỗi lần cô Khúc nhìn thấy anh thì đều như muốn ăn sống anh vậy đó.”
Từ mấy ngày trước lúc thấy cô và Mạnh Thiên Hạo cùng đợi ở trong phòng ở quán bar, biểu hiện của cô dường như có chút là lạ.
Chẳng những không tới gần anh, ngược lại còn chủ động đòi ly dị, thậm chí nói ra những yêu cầu như nhân vật nữ chính.
Quá không giống tác phong làm việc của Khúc Kim Tích.
Lúc trước anh cho là cô đang diễn, có mục đích, nhưng trải qua tình huống vừa rồi thì có vẻ không giống.
Nghĩ tới đây, kinh ngạc phát hiện mình đã quá chú ý tới Khúc Kim Tích, Thẩm Thính dừng lại ngay.
Khúc Kim Tích kéo áo ở bả vai ra, lúc tắm xong lo lắng làm quần áo bị dơ nên cô đã đắp lên vết thương hai cái khăn rửa mặt.
Cô thấy Thẩm Thính lấy cồn ra, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
Thẩm Thính tới gần, không thể không nói, anh có một gương mặt mà ngay cả phụ nữ cũng phải ghen tị. Sợ rằng Thẩm Thính không thích cô nhìn chằm chằm, Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là chuyển tầm mắt sang chỗ khác, một bên đếm cừu trong lòng để dời đi sự chú ý, một bên lại bị sự đau đớn truyền tới từ vết thương kéo lại.
Lúc này, cô thấy Thẩm Thính tiện tay bỏ điện thoại xuống, màn hình để hướng lên trên, vẫn đang sáng.
Nguyên chủ có thị lực rất tốt, vì vậy Khúc Kim Tích có thể nhìn thấy rõ trang web trên màn hình viết gì…
“Sau khi bị mèo cào trầy da có cần đi tiêm phòng chó dại không?”
Trả lời bên dưới là:
“Vì sự an toàn, tiêm đi.”
“Tất nhiên phải tiêm rồi.”
“Cho dù là mèo hay chó, bị cào thì phải tiêm, ngàn vạn lần đừng có ôm sự may mắn trong lòng.”
…
Phía sau nữa không thấy được.
Khúc Kim Tích nhìn tay mình một chút, trong đầu nhớ tới mu bàn tay Thẩm Thính bị cào trầy, buồn bã thở dài.
Tiếng thở dài này làm tay Thẩm Thính dừng lại một lát, Khúc Kim Tích không chú ý tới.
Mấy phút sau, khi vết thương xử lý xong rồi, dùng băng gạc băng kỹ lại – lúc quay phim thường xuyên bị thương, hơn nữa Thẩm Thính đã từng diễn nhân vật bác sĩ, cố ý bỏ chút thời gian học kiến thức y lý, những vết thương nhẹ giống vậy cũng xử lý được,
Thẩm Thính dọn dẹp hòm thuốc, Khúc Kim Tích kéo lại áo lên, không tìm được chủ đề, không thể làm gì khác hơn là lần nữa nói tiếng “Cảm ơn”.
Thẩm Thính liếc cô một cái, không lên tiếng.
Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút, lại nói: “Trên tay anh bị thương, có muốn… tiêm phòng không?”
Thẩm Thính đáp một nẻo: “Chỗ này của tôi không có phòng trống, cô ở tạm ghế sô pha một đêm đi, tới ngày mai nếu cô không còn biến thành mèo những thì chứng minh rằng không có vấn đề gì nữa.”
“Ly dị là do cô tự đề nghị, tôi cũng đồng ý, bây giờ bởi vì ông nội nên chỉ có thể hoãn lại. Đã đồng ý cho cô cơ hội thử sức, hai ngày nữa tôi sẽ để Tần Tang thông báo cho cô.”
Thẩm Thính nói xong, bỏ hòm thuốc lại chỗ cũ, sau đó lên lầu hai, vậy hẳn là phòng ngủ anh. Toàn bộ phòng khách chỉ còn lại Khúc Kim Tích, yên lặng như không có ai ở.
Sô pha rất rộng, cũng rất mềm, chẳng khác gì giường, chẳng qua là… có thể cho cái chăn được không?
Cô sịt mũi một cái, lại muốn hắt xì nữa,
Yên ắng, lại không có điện thoại, Khúc Kim Tích không thể không bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ lại thì chợt thấy không đúng, thật giống như Thẩm Thính đối với việc cô biến từ mèo thành người chẳng bất ngờ một chút nào…
Móa nó.
Không phải lúc ở biệt thự người này đã biết cô là Khúc Kim Tích, sau đó lại cố ý giả vờ lừa cô đó chứ?
Mà cô hoàn toàn không hay biết, lại càng dương dương tự đắc rằng mình lừa anh ta.
Khúc Kim Tích nhất thời cảm động đến rơi lệ vì chỉ số thông minh của mình.
Khi Khúc Kim Tích chuẩn bị nằm lên ghế sô pha, dùng gối ôm làm chăn, đếm cừu chuẩn bị ngủ thì cửa nhà ken két một tiếng, có người tiến vào.
“Anh ơi.”
Là Tần Tang.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Trong tay cậu ta xách một cái túi, lúc đối mắt với Khúc Kim Tích ở phòng khách thì vị trợ lý điềm tĩnh đi theo Thẩm Thính nhiều năm không khỏi quay đầu nhìn cửa một cái, xác nhận mình không vào nhầm cửa thì biểu cảm trên mặt nhanh chóng từ khiếp sợ khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Cô Khúc.” Cậu ta tao nhã lễ phép nói.
Khúc Kim Tích không biết nên phản ứng thế nào, cười một cái với cậu ta vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Một tiếng trước, Tần Tang nhận được điện thoại của Thẩm Thính, kêu cậu ta đem một cái chăn tới, cùng với đi mua thuốc ngừa ở trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.
Tần Tang có người thân làm ở trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh nên có thể thuận lợi mua được.
Lấy thân phận của Thẩm Thính, hơn nửa đêm không nên tự mình tới trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh tiêm thuốc ngừa, nếu bị phát hiện, không biết được trên internet sẽ xuất hiện những lời khó nghe như thế nào, chỉ có thể lựa chọn biện pháp này.
Vả lại mình mua cũng dễ dàng hơn.
Chỉ là không ngờ tới vừa vào cửa lại gặp Khúc Kim Tích bị tai nạn xe cộ rồi mất tích.
Mấu chốt là anh còn đưa Khúc Kim Tích về nhà, hơn nữa trên người rõ ràng còn mặc quần áo ngủ của anh! Chuyện này còn khiến người ta kinh ngạc hơn là mặt trời mọc ở đằng tây nữa.
Nhưng mà khiếp sợ thì vẫn khiếp sợ, trên mặt Tần Tang vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thấy vậy trong lòng Khúc Kim Tích khen ngợi.
Quả nhiên có thể làm trợ lý của Thẩm Thính đều không phải người bình thường,
Thẩm Thính bước xuống từ lầu hai.
Tần Tang bỏ đồ xuống, sau khi hướng dẫn tiêm thuốc ngừa như thế nào thì thức thời rời đi.
Thẩm Thính cầm thuốc ngừa lên lầu hai, để lại cái túi kia. Khúc Kim Tích mở ra, lúc thấy bên trong là chăn thì trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích mở mắt ra, cảm giác bả vai tốt hơn nhiều. Cô đứng dậy, phát hiện lầu hai không có tiếng động, chắc là Thẩm Thính vẫn chưa dậy.
Cô đói.
Đói tới mức bụng dán vào lưng.
Khúc Kim Tích rón rén đi tới phòng bếp, cô nghĩ rất đơn giản: Thẩm Thính thức dậy cũng cần phải ăn sáng. Tối hôm qua cô ngủ một đêm ở đây, người ta còn giúp cô xử lý vết thương, vậy không phải cô hẳn nên bồi thường chút gì đó hay sao?
Một bữa sáng là vừa khéo.
Cô mở tủ lạnh ra, cảm ơn trời đất, bên trong không phải trống rỗng như cô nghĩ, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, hết sức phòng phú.
Tài nấu nướng của cô không tính là quá tốt nhưng vẫn còn tạm được.
Cầm mấy quả trứng gà và quả cà chua, chuẩn bị làm mì trứng gà cà chua đơn giản.
Thẩm Thính mở mắt, xoa xoa mi tâm, liếc nhìn thời gian, đã tám giờ rồi. Tối hôm qua anh tới khuya mới ngủ, nên cũng dậy muộn hơn thường ngày.
Lúc mở cửa ra, anh nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng động, lúc mày mới nhớ ra trong nhà ngoại trừ bản thân anh còn có một người khác.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô ta lại đang làm gì vậy?
Mày Thẩm Thính nhíu lại, xoay người xuống lầu. Một mùi thức ăn thơm ngon bay tới, Khúc Kim Tích bước ra từ phòng bếp, thấy anh đứng ở bậc cầu thang thì bỗng nhiên có chút chột dạ.
“Không phải tôi cố ý muốn động vào đồ của anh đâu, tôi nghĩ anh phải ăn sáng nên nấu một chút, coi như thể hiện sự cảm ơn của tôi.” Khúc Kim Tích chớp đôi mắt linh động, chân thành nói.
Dĩ nhiên, nếu bụng cô không sôi lên òng ọc thì những lời này rất có sức thuyết phục.
Chương 10
Trong khi Khúc Kim Tích đang căng thẳng lo lắng không yên, Thẩm Thính tới gần, cô rất không có cốt khí giơ bát mì trứng cà chua mà mình đã chuẩn bị lên.
Vì để nhìn đẹp mắt và ăn ngon hơn một chút, lúc nấu xong Khúc Kim Tích dùng muôi để nấu một quả trứng chần lòng đào, phủ thịt xông khói và rắc hành lá cắt nhỏ lên.
So sánh với mì trứng cà chua bình thường, cho dù là màu sắc hay hương vị cũng tinh tế hơn rất nhiều, khiến người ta muốn động đũa.
Thẩm Thính tiếp tục đi qua.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nuốt nước miếng, xoay người lại chạy về phòng bếp, bỏ số mì còn dư lại vào trong chén, không kịp chần quả trứng nữa nên ăn luôn đi.
Lúc ăn cơm mọi cử chỉ của Thẩm Thính đều lộ ra sự thanh nhã, không nhanh không chậm, trông như một bức tranh vẽ buổi sớm duy mỹ.
Thấy thế, Khúc Kim Tích cũng dè dặt bước tới, sợ mình sẽ làm hỏng bức tranh này.
Thẩm Thính ngẩng đầu, Khúc Kim Tích ôm bát mì đứng bất động ở đằng kia, cứ như anh ngược đãi cô vậy. Anh dừng một chút: “Cô muốn đứng ăn?’
Khúc Kim Tích nhất thời cảm động bước tới.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Khúc Kim Tích vồn vã nói: “Để tôi rửa bát!”
Sau đó cô bưng bát chạy vào phòng bếp, ánh mắt Thẩm Thính rơi trên bóng lưng cô, hơi có chút phiền não mà xoa bóp mi tâm.
Đợi sau khi Khúc Kim Tích bước ra từ phòng bếp liền nghe thấy Thẩm Thính nói: “Hôm nay tôi bề bộn nhiều việc…”
Anh còn chưa dứt lời, Khúc Kim Tích đã chen ngang anh: “Tôi biết, tôi đi ngay lập tức đây.”
Thẩm Thính: “…”
Anh không có ý đó, nhưng anh cũng không giải thích, gật đầu theo lời cô: “Để tôi cho người chở cô về, thuận tiện tới đồn công an một chuyến, rút đơn lại.”
“Không cần đâu, tôi tự đón xe là được.” Khúc Kim Tích một mình một người còn tự do hơn một chút.
Nếu như thế thì Thẩm Thính cũng chẳng nói gì nữa.
Một lát sau, Khúc Kim Tích xấu hổ lại gần: “Ờm… Anh Thẩm… Anh có thể cho tôi mượn hai trăm đồng được không?”
Trên người cô không có một đồng nào, cũng không có điện thoại thì về kiểu gì.
Thẩm Thính yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó lấy ra tờ năm trăm đưa cho cô.
Thay bỏ quần áo ngủ, mặc vào chiếc váy đã hong khô tối hôm qua. Khúc Kim Tích cũng không thể không biết xấu hổ bỏ quần áo ngủ đã mặc rồi lại, mang đi hết luôn.
Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Thính, cô vẫy một chiếc taxi đi tới đồn công an,
Suy nghĩ một chút câu trả lời cho những câu hỏi của cảnh sát, đầu cô liền có chút đau.
Nên bịa thế nào đây.
Tới đồn cảnh sát, Khúc Kim Tích liếc nhìn Trần Tấn Sinh, hôm qua không phát hiện ra dáng vẻ anh cảnh sát trẻ tuổi này rất điển trai, là cái loại đẹp trai sạch sẽ, chính là loại hình cô thích.
Mà cô của hiện tại… là phụ nữ đã có chồng.
Đạo đức không cho phép cô có bất kỳ ý nghĩ gì khác.
“Cảnh sát Trần.” Nhưng mà thấy chú cảnh sát đẹp trai vẫn khiến người ta vui thích lắm.
Trần Tấn Sinh quay đầu lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Cô là…?”
“Tôi là Khúc Kim Tích.”
Trần Tấn Sinh bừng tỉnh, có vẻ không kinh ngạc khi cố đến, chỉ hỏi: “Mèo nhà cô có khỏe không?”
Khúc Kim Tích nhất thời lộ ra vẻ bối rối nhưng lại không mất đi sự lễ phép mà mỉm cười: “Nó rất tốt, cảm ơn.”
Có chút kỳ lạ, hôm qua cô xảy ra tai nạn xe cộ, trực tiếp biến mất trong xe, mấy tên cảnh sát này vẫn luôn suy đoán cô biến mất như thế nào hay là đi đâu mất. Bây giờ cô bình an xuất hiện, Trần Tấn Sinh lại chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Chúng tôi vừa nhận được điện thoại của trợ lý của anh Thẩm, nói cô đã bình an trở về, không ngờ cô nhanh như vậy đã… Tới ghi chép lại vụ việc với chúng tôi đi.” Trần Tấn Sinh đúng lúc biết nghi ngờ của Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích không ngờ Thẩm Thính lấy ghét cô làm điều kiện tiên quyết lại tri kỷ để Thẩm Thính gọi điện trước, khó trách nguyên chủ rất thích anh ta, loại đàn ông vừa có phong độ lại có giá trị nhan sắc và năng lực, giàu có này ai mà không thích chứ?
Đáng tiếc nguyên chủ đã đánh hỏng cả một bộ bài tốt trong tay.
Khúc Kim Tích lắc đầu một cái, xua bỏ những suy nghĩ lung tung.
“Mèo của cô Khúc rất thông minh, không biết cô dạy nó như thế nào vậy?” Trần Tấn Sinh không nhịn được hỏi.
Hôm qua sau khi về nhà, lúc ôm mèo nhà mình, không tự chủ được mà nhớ tới bé mèo nhỏ biết viết chữ kia. Mèo biết viết chữ thật sự quá hiếm thấy.
Khúc Kim Tích xấu hổ, nghiêm túc khen ngợi: “Nó trời sinh đã thông minh rồi, dạy một cái là biết ngay.”
Trần Tấn Sinh: “…”
Hâm mộ quá đi.
Lần nữa gặp lại đội trưởng Vương mập mạp, Khúc Kim Tích cười với anh ta.
Đội trưởng Vương: “???”
Chẳng lẽ giá trị nhan sắc của mình hôm nay được đề cao?
Ông ta ho khan một tiếng: “Khúc Kim Tích, hôm qua sau khi xảy ra tai nạn xe, cô đã đi đâu?”
Khúc Kim Tích bắt đầu giải thích nghiêm túc, đã nghĩ hết những lý do để kiếm cớ trên đường tới đây.
Liền nói sau khi xảy ra tai nạn xe, lúc ấy cô còn ý thức, bản năng mở cửa bên cạnh đi ra ngoài. Bởi vì cô là nhân vật của công chúng, trên internet khắp nơi đều đang bôi đen cô, một khi chuyện tai nạn xe bị đưa ra ánh sáng, đến lúc đó không biết dân mạng sẽ chụp lên đầu cô những tội danh khó nghe nào, cho nên cô muốn rời đi một cách lặng lẽ, không bị phát hiện.
Cô biết có camera giám sát, theo bản năng tránh đi những camera này, đúng lúc hai bên đường có rừng cây nhỏ, cô không chút nghĩ ngợi mà chui vào. Vốn định sau đó sẽ lén tới đồn công an giải quyết, kết quả bởi vì bị thương, thân thể không chống đỡ nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì trời đã tối.
Khúc Kim Tích kể trôi chảy lại tình huống lúc ấy, khi nói xong thì biểu đạt sự cảm ơn chân thành, đồng thời lại bày tỏ sự áy náy bởi vì mình cho cảnh sát thêm phiền toái.
Thái độ tốt khiến những cảnh sát ở đây cảm thấy cô gái trước mắt này và nữ minh tinh tuyến mười tám bị toàn mạng lưới internet mắng đó hoàn toàn là hai người.
Có thể thấy tin tức trên internet không thể tin được.
Đội trưởng Vương phất tay: “Không sao, người không sao là tốt rồi, sau này lái xe phải cẩn thận đấy, chú ý an toàn.”
Lý do Khúc Kim Tích kể lại mặc dù có chỗ sơ hở, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng chẳng nói được gì, cô bình an trở lại, không mất tích, cũng không xảy ra chuyện không may nào.
Chuyện này cứ trôi qua như thế, sau khi Khúc Kim Tích lấy khẩu cung xong còn nhận được điện thoại đã sửa xong của mình.
Ngày hôm qua vì điện thoại đang sửa nên Thẩm Thính chỉ cầm túi xách tùy thân của Khúc Kim Tích đi.
Vẫy tay tạm biệt chú cảnh sát ở cửa, cô với tâm trạng vui vẻ rời khỏi đồn công an.
Một vị cảnh sát nữ lặng lẽ nói: “Khó có thể tưởng tượng nổi cô ấy lại là vợ của Thẩm Thính.”
Đội trưởng Vương trừng mắt nhìn cô ta một cái, dạy dỗ: “Hóng hớt cái gì! Làm việc đi!”
Chiếc xe kia của Khúc Kim Tích va chạm có chút mạng, gần như hỏng hết, nhưng mà cũng may có bảo hiểm nên cô mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không chút tiền lẻ trên người cô này còn chẳng đủ sửa xe nữa.
Sau khi trở lại biệt thự, Khúc Kim Tích giặt sạch sẽ bộ quần áo ngủ đem về kia, lần sau gặp Thẩm Thính sẽ trả lại cho anh. Anh ta có muốn hay không là chuyện khác, thái độ của cô vẫn phải đàng hoàng.
Người đại diện không sắp xếp công việc, bả vai lại bị thương nên Khúc Kim Tích liền bắt đầu sống cuộc sống dưỡng thương trong biệt thự, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho ông cụ.
Trong điện thoại ông cụ không hề đề cập tới chuyện ly dị. Ông không nhắc tới, tất nhiên Khúc Kim Tích cũng sẽ không nói, tránh cho kích thích tới ông cụ.
Nhưng mà chuyện ly dị của cô với Thẩm Thính cũng chỉ có mấy người biết, là ai nói cho ông cụ Thẩm, để ông ấy té xủy thiếu suýt nữa bị bệnh?
Khúc Kim Tích nhớ tới chuyện này, không nhịn được gửi tin nhắn cho Thẩm Thính, kết quả giống như đá chìm đáy biển.
Cho nên, khi ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho cô kêu cô dành nhiều thời gian cho Thẩm Thính một chút.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô nào dám.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
“Yên tâm đi, có ông nội làm chỗ dựa cho cháu mà.” Dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, ông cụ Thẩm ở đầu bên kia điện thoại rất có uy nghiêm nói.
Nếu nguyên chủ nghe được câu này, chỉ sợ sẽ vui sướng nhảy cẫng lên, lập tức đi tìm Thẩm Thính.
Đáng tiếc cô không phải nguyên chủ.
Dưa hái xanh không ngọt!
Làm bộ đồng ý với ông cụ là cô nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thính trong điện thoại, Khúc Kim Tích cúp điện thoại, ngã mình xuống ghế sô pha mềm mại.
Lăn hai vòng, lại cầm điện thoại lên lần nữa.
Không phải Thẩm Thính nói bởi vì tạm gác chuyện ly dị lại sẽ bồi thường một cơ hội thử sức cho cô hay sao? Mấy ngày nay chẳng có tin tức gì cả.
Cô cũng không tiện đi thức giục, mà người đại diện kia của cô cũng chẳng gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Khúc Kim Tích than thở, cô phải nghĩ biện pháp gì đó mới được, làm sao mới có thể tranh thủ công việc cho mình đây.
Đúng lúc này, wechat của cô có một người với tên “Phó đạo diễn Sử” gửi tin nhắn cho cô: “Có một vai diễn, tới phòng bao số 401 của Vân Xuân.”
Khúc Kim Tích thông qua cuộc trò chuyện của nguyên chủ với phó đạo diễn Sử mà biết được vị phó đạo diễn Sử này từng giới thiệu vai diễn cho nguyên chủ, quan hệ của hai bên cũng không tệ.
Không cần biết là vai diễn như thế nào, cứ đi xem thử một chút, nếu được thì dù gì cũng có công việc. Khúc Kim Tích nhất thời tỉnh táo tinh thần, sửa soạn một hồi rồi dùng ứng dụng gọi xe, tới địa chỉ phó đạo diễn Sử cho.
Một tiếng sau, Khúc Kim Tích tới đích.
Đẩy cửa phòng bao ra, phát hiện bên trong bao sương không lớn, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên trong.
“Đạo diễn Sử.” Cô cười bước vào.
Phó đạo diễn Sử vừa thấy cô lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Qua đây ngồi đi.”
Khúc Kim Tích nheo mắt, trực giác nói cho biết có một loại dự cảm xấu.
Cô đi qua phía đối diện, sắc mặt phó đạo diễn Sử trầm xuống: “Sao thế, chỗ này của tôi không thể ngồi à?”
Lời này vừa nói ra, Khúc Kim Tích liền biết đối phương không có ý tốt.
Cô không biết trước kia nguyên chủ đối phó như thế nào nữa, còn chưa ngồi xuống cô đã không chịu được dù chỉ một phút, nhưng công phu bên ngoài vẫn phải diễn.
“Đạo diễn Sử nói đùa, chẳng qua là ngồi ở đây dễ rót rượu cho ngài hơn mà thôi.”
Lúc này sắc mặt phó đạo diễn Sử mới dễ nhìn hơn một chút. Ông ta nói vài lời mở đầu, khóe mắt nhìn Khúc Kim Tích rồi bỗng nhiên cầm một tệp tài liệu ra: “Biết dạo này cô không quay phim gì, đây là một vai diễn tôi tranh thủ được cho cô, vai nữ số ba, rất thích hợp với cô.”
“Trước kia vai diễn lớn nhất của cô cũng không vượt qua con số năm, vai nữ số ba đã lớn hơn bao nhiêu rồi đó.” Ông ta nói như bố thí.
Khúc Kim Tích cầm tài liệu lên, sau khi xem xong thì biểu cảm trên mặt cô nhạt xuống.
Vai nữ số ba trong tài liệu là một vai diễn trong phim cấp ba!
Mặc dù nguyên chủ là một nữ minh tinh tuyến mười tám, tất cả nhân vật đều cô đóng đều nữ phụ mắng vào câu độc ác, nhưng ít ra vẫn bình thường,
Bây giờ cầm một vai nữ số ba trong phim cấp ba cho cô, dường như là đang bắt nạt cô.
Khúc Kim Tích rũ đôi mi dài xuống, có lẽ cô đã hiểu một chút lý do nguyên chủ muốn mượn Thẩm Thính để leo lên, bởi vì… nghệ sĩ ở tầng dưới cùng thật sự không có nhân quyền.
“Tại sao không nói gì? Không muốn à?” Phó đạo diễn Sử nheo cặp mắt lại. Nếu không phải dáng người Khúc Kim Tích không tệ, vai nữ số ba này ông ta sẽ không tìm cô, hơn nữa… ông ta chắc chắn Khúc Kim Tích sẽ không từ chối.
Cô gái này bây giờ đang bị cả mạng dưới internet mắng, tài nguyên là số không, mà cô có ham muốn, có dã tâm nên ông ta mới tìm vai diễn này cho cô, cô chỉ mong có thể được diễn.
Ông ta đứng dậy, tới gần Khúc Kim Tích, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta chán ghét.
Khúc Kim Tích đứng lên, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài. Vai diễn này, ngài hãy tuyển một người khác thích hợp hơn đi.”
Cô từ chối khiến cho động tác của phó đạo diễn Sử cứng đờ, trong mắt hiện lên sự không thể tin được, cô gái này lại từ chối?!
Nhưng ông ta đã nói xong với cấp trên, lo lắng cô gái trước mắt này thật sự rời đi, chỉ đành ổn định tinh thần, giọng nói chậm lại: “Tôi biết cô đang băn khoăn điều gì. Không sao đâu, có nữ minh tinh nào trong cái giới này trước khi nổi tiếng mà chưa cởi đâu, nếu cô muốn hot thì phải vứt bỏ hết, phải học cởi, biết chưa?”
Khúc Kim Tích lười nói nhiều với ông ta, muốn rời khỏi phòng bao. Thấy vậy, sắc mặt phó đạo diễn Sử trở nên dữ tợn trong nháy mắt: “Khúc Kim Tích, cô cũng không nhìn lại một chút xem cô là cái thứ gì. Tôi có thể giới thiệu vai diễn này cho cô là nâng đỡ cô, cô đừng có mà không biết điều.”
“Chẳng qua chỉ là để cô cởi thôi mà, nếu đã vào trong cái giới này rồi thì đừng có vừa muốn làm đĩ vừa muốn lập bảng hiệu. Cô cho là mình được yêu thích, ai cũng cần cô hay sao?”
“Ngoại trừ tôi cho cô vai diễn, sẽ còn ai tìm tới cô nữa?” Trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng ác độc: “Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô có thể tìm được những vai diễn khác, ông đây cùng họ với cô!”
Huyệt thái dương của Khúc Kim Tích giật giật, sau lưng không ngừng truyền tới tiếng mắng của người đàn ông, cô hít sâu một hơi, quả quyết xoay người lại.
Lời nói của phó đạo diễn Sử dừng lại, quả nhiên tiểu tiện nhân này đã hối hận. Ông ta kéo cà vạt, dữ tợn kéo ra, nói: “Chỉ cần cô…”
Vù một tiếng, một đĩa thức ăn bay thẳng tới mặt ông ta.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Người đàn ông bị tỉnh mộng, còn chưa kịp phản ứng lại, cô lại nhanh chóng nhặt chậu hoa bên cạnh lên, đập xuống đầu.
Đối phương rên cũng không rên một tiếng, mềm oặt ngã trên đất.
Đợi làm xong điều ác, lỗ chân lông cả người Khúc Kim Tích từ trên xuống dưới đều thoải mái giãn ra.
Tinh thần sảng khoái!!
Cô đi loanh quanh tại chỗ mấy bước, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số của Thẩm Thính.
Tút…
Ba giây sau, điện thoại được kết nối, Thẩm Thính không lên tiếng.
“Anh Thẩm.”
“Ừ.”
Khúc Kim Tích véo bắp đùi: “Là thế này, ở dưới tình huống bất ngờ, tôi vô tình thất thủ đánh ngất xỉu một người. Thật sự là vô tình đó, tôi thề!”
Thẩm Thính: “…”
Tình cảnh rơi vào lúng túng và yên lặng, Khúc Kim Tích há miệng ra, cuối cùng lại hoảng sợ cúi đầu xuống, sau đó hắt xì một cái.
Con ngươi Thẩm Thính bỗng co rút, bởi vì Khúc Kim Tích ngồi trên mặt đất, nước đang tràn ra, pha lẫn màu đỏ nhàn nhạt, bắt nguồn từ bả vai cô. Lớp vải màu vàng nhạt trên vai phải nhuốm ra một mảnh đỏ.
Thẩm Thính nhắm mắt lại rồi sau đó mở ra, nói: “Cô bị thương?”
Khúc Kim Tích vừa nghe anh nói như thế thì mới cảm giác bả vai nóng hừng hực. Lúc biến thành bé mèo nhỏ, lỗ nhỏ trên tai cũng không đau lắm, khi biến thành người thì đau đớn ở vết thương trên bả vai tăng lên gấp bội.
Cô “Shh” một tiếng, xé rách phần áo trên vai ra, trên da thịt trắng nõn rạch ra một vết rách, có vẻ bị ngâm nước nên hiện lên vẻ tái nhợt không bình thường, có vết máu nhàn nhạt thấm ra. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính một chút, đó là ánh mắt cố gắng chịu đau lên án, nếu như không phải vì anh thì sao tôi có thể biến thành như thế này?
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Thẩm Thính im lặng chớp mắt, sau đó nâng tay mình lên, trên mu bàn tay là ba vết mèo cào đang chảy máu.
Khúc Kim Tích: “…”
Được rồi, hòa nhau.
Thẩm Thính xoay người ra khỏi phòng tắm, Khúc Kim Tích chống thân thể đứng lên. Khúc Kim Tích có chút không biết nên làm gì, quần áo trên người thì ướt, thời tiết như vậy không thấy lạnh mới đúng, nhưng mỗi một lỗ chân lông của cô dường như đều đang hít lấy hơi lạnh, khiến cô không tự chủ được mà co rúm lại.
Tình huống như thế này quá quen thuộc, khiến cô có loại dự cảm xấu, nếu như không thay quần áo sạch sẽ, cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Nhưng mà… Thẩm Thính ghét cô như thế, muốn quần áo sạch từ anh ta, anh ta có đưa không?
Điều duy nhất khiến cô vui mừng là sau khi biến về thành người sẽ không làm ra một vài hành động không thể khống chế đối với Thẩm Thính nữa, lại càng không hưng phấn kích động, tất cả đều khôi phục bình thường.
Thôi kệ đi, giờ da mặt dày một chút, cùng lắm thì bán thảm van xin anh ta.
Đang lúc Khúc Kim Tích chuẩn bị bước ra ngoài cầu xin người ta thì Thẩm Thính lại xuất hiện ở cửa phòng tắm lần nữa, cầm một bộ quần áo ngủ sạch sẽ trong tay, không nhìn cô mà chỉ đặt quần áo ngủ lên cái giá, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm, cũng đóng cửa lại.
Khúc Kim Tích ngạc nhiên một hồi, chợt trong lòng nói thầm: Chẳng lẽ lúc nãy tiếng “cha” kia có tác dụng, cho nên Thẩm Thính mới có lòng tốt như thế?
Lo lắng lỡ đâu Thẩm Thính tâm tình không ổn lại đổi ý, Khúc Kim Tích thành thạo dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà tắm, không dám động tới đồ của Thẩm Thính, thay quần áo ngủ sạch sẽ, trong lòng chuẩn bị tốt thì mới kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Thính ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà trước người để hòm thuốc, vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý tốt. Anh cầm điện thoại đang lướt gì đó.
Khúc Kim Tích chờ một lúc, thấy anh không phản ứng thì không nhịn được chủ động lên tiếng: “Ê nè… Cảm ơn nha.”
Tầm mắt Thẩm Thính rời khỏi màn hình di động, chuyển sang nhìn cô, nhưng chẳng biết tại sao Khúc Kim Tích lại căng thẳng tới mức da đầu cũng tê rần.
Thẩm Thính chỉ chỉ phần ghế sô pha bên cạnh, đây là muốn cô đi sang ngồi à?
Khúc Kim Tích thăm dò bước tới, thấy anh không có gì khác thường mới yên lòng.
Chỉ nghe Thẩm Thính nói: “Vết thương được xử lý chưa?”
Khúc Kim Tích thành thực lắc đầu.
Thẩm Thính không hề ngạc nhiên đối với câu trả lời này, anh nhìn về phía Khúc Kim Tích. Nhà anh không có người ngoài tới, chỉ có thể đưa quần áo anh chưa từng mặc cho cô.
Quần áo ngủ mặc trên người cô rộng thùng thình, làm cô ngồi ở đó càng hiện lên vẻ thon gọn khác thường. Anh nhớ tới lời của ông cụ – “Đầu này cháu lúc nào cũng lạnh, đầu kia Kim Tích thì nóng. Con bé là một cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ tủi thân.”
Từ lúc mới bắt đầu, bởi vì nửa đêm Khúc Kim Tích trèo lên giường khiến anh sinh lòng chán ghét, từ đấy càng không thích cô tới gần.
Nếu như cô có thể luôn giữ sự yên lặng và an phận như bây giờ, anh không đến nỗi không nhịn nổi cô.
“Bây giờ cho tôi hai lựa chọn, một là để tôi cho người qua đón cô, đưa cô tới bệnh viện xử lý vết thương, hai là tôi giúp cô xử lý.”
Khúc Kim Tích muốn chọn cái thứ nhất.
Thẩm Thính lại lên tiếng: “Từ những tình huống xảy ra trên người cô hôm nay, có vẻ cô không thể khống chế được việc biến đổi giữa người và mèo, bây giờ cô đã khôi phục bình thường, không có nghĩa là một lát nữa sẽ không biến về thành mèo. Cô là người ông nội yêu mến…” Anh dừng lại một chút: “Trong bệnh viện những lời ông nói cô cũng nghe rồi đấy, chuyện ly dị tạm thời gác lại, chờ ông nội khỏi bệnh rồi nói sau.”
“Nếu như cô tới bệnh viện rồi lại biến thành mèo, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác, tôi có cách nào ăn nói với ông nội, mà ông ấy cũng không chịu nổi kích thích.”
Khúc Kim Tích biết, vào lúc này sở dĩ Thẩm Thính nói chuyện tốt như thế hoàn toàn là bởi vì ông cụ Thẩm.
“Tất nhiên, quyền lựa chọn là của cô.” Mặc dù Thẩm Thính đã nói một đoạn giải thích tại sao phải chọn cái thứ hai, nhưng nhìn biểu cảm của anh thì Khúc Kim Tích cảm thấy nói không chừng anh càng hy vọng mình chọn cái thứ nhất, bây giờ đi luôn, đỡ vướng mắt anh.
Nhưng mà Thẩm Thính nói rất có đạo lý.
Ai biết có thể tự nhiên biến lại thành mèo hay không, cô vẫn rất quý cái mạng nhỏ này của mình đó.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
“Vậy thì làm phiền… Anh Thẩm rồi.” Khúc Kim Tích nói: “Tôi ngồi sang đó nhé?”
Vì sợ cô đột ngột nhào qua, anh lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, thật giống như cô sẽ làm gì anh ấy.
Cái loại cảm giác kì lạ đó lại phát ra từ trái tim Thẩm Thính – trước đây mỗi lần Khúc Kim Tích nhìn anh, luôn nghĩ đủ cách để tới gần anh, hơn nữa toàn toát ra dáng vẻ khiến người ta không thoải mái.
Dùng lời nói thô bỉ riêng tư của Tần Tang thì: “Mỗi lần cô Khúc nhìn thấy anh thì đều như muốn ăn sống anh vậy đó.”
Từ mấy ngày trước lúc thấy cô và Mạnh Thiên Hạo cùng đợi ở trong phòng ở quán bar, biểu hiện của cô dường như có chút là lạ.
Chẳng những không tới gần anh, ngược lại còn chủ động đòi ly dị, thậm chí nói ra những yêu cầu như nhân vật nữ chính.
Quá không giống tác phong làm việc của Khúc Kim Tích.
Lúc trước anh cho là cô đang diễn, có mục đích, nhưng trải qua tình huống vừa rồi thì có vẻ không giống.
Nghĩ tới đây, kinh ngạc phát hiện mình đã quá chú ý tới Khúc Kim Tích, Thẩm Thính dừng lại ngay.
Khúc Kim Tích kéo áo ở bả vai ra, lúc tắm xong lo lắng làm quần áo bị dơ nên cô đã đắp lên vết thương hai cái khăn rửa mặt.
Cô thấy Thẩm Thính lấy cồn ra, ngón tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
Thẩm Thính tới gần, không thể không nói, anh có một gương mặt mà ngay cả phụ nữ cũng phải ghen tị. Sợ rằng Thẩm Thính không thích cô nhìn chằm chằm, Khúc Kim Tích không thể làm gì khác hơn là chuyển tầm mắt sang chỗ khác, một bên đếm cừu trong lòng để dời đi sự chú ý, một bên lại bị sự đau đớn truyền tới từ vết thương kéo lại.
Lúc này, cô thấy Thẩm Thính tiện tay bỏ điện thoại xuống, màn hình để hướng lên trên, vẫn đang sáng.
Nguyên chủ có thị lực rất tốt, vì vậy Khúc Kim Tích có thể nhìn thấy rõ trang web trên màn hình viết gì…
“Sau khi bị mèo cào trầy da có cần đi tiêm phòng chó dại không?”
Trả lời bên dưới là:
“Vì sự an toàn, tiêm đi.”
“Tất nhiên phải tiêm rồi.”
“Cho dù là mèo hay chó, bị cào thì phải tiêm, ngàn vạn lần đừng có ôm sự may mắn trong lòng.”
…
Phía sau nữa không thấy được.
Khúc Kim Tích nhìn tay mình một chút, trong đầu nhớ tới mu bàn tay Thẩm Thính bị cào trầy, buồn bã thở dài.
Tiếng thở dài này làm tay Thẩm Thính dừng lại một lát, Khúc Kim Tích không chú ý tới.
Mấy phút sau, khi vết thương xử lý xong rồi, dùng băng gạc băng kỹ lại – lúc quay phim thường xuyên bị thương, hơn nữa Thẩm Thính đã từng diễn nhân vật bác sĩ, cố ý bỏ chút thời gian học kiến thức y lý, những vết thương nhẹ giống vậy cũng xử lý được,
Thẩm Thính dọn dẹp hòm thuốc, Khúc Kim Tích kéo lại áo lên, không tìm được chủ đề, không thể làm gì khác hơn là lần nữa nói tiếng “Cảm ơn”.
Thẩm Thính liếc cô một cái, không lên tiếng.
Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút, lại nói: “Trên tay anh bị thương, có muốn… tiêm phòng không?”
Thẩm Thính đáp một nẻo: “Chỗ này của tôi không có phòng trống, cô ở tạm ghế sô pha một đêm đi, tới ngày mai nếu cô không còn biến thành mèo những thì chứng minh rằng không có vấn đề gì nữa.”
“Ly dị là do cô tự đề nghị, tôi cũng đồng ý, bây giờ bởi vì ông nội nên chỉ có thể hoãn lại. Đã đồng ý cho cô cơ hội thử sức, hai ngày nữa tôi sẽ để Tần Tang thông báo cho cô.”
Thẩm Thính nói xong, bỏ hòm thuốc lại chỗ cũ, sau đó lên lầu hai, vậy hẳn là phòng ngủ anh. Toàn bộ phòng khách chỉ còn lại Khúc Kim Tích, yên lặng như không có ai ở.
Sô pha rất rộng, cũng rất mềm, chẳng khác gì giường, chẳng qua là… có thể cho cái chăn được không?
Cô sịt mũi một cái, lại muốn hắt xì nữa,
Yên ắng, lại không có điện thoại, Khúc Kim Tích không thể không bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ lại thì chợt thấy không đúng, thật giống như Thẩm Thính đối với việc cô biến từ mèo thành người chẳng bất ngờ một chút nào…
Móa nó.
Không phải lúc ở biệt thự người này đã biết cô là Khúc Kim Tích, sau đó lại cố ý giả vờ lừa cô đó chứ?
Mà cô hoàn toàn không hay biết, lại càng dương dương tự đắc rằng mình lừa anh ta.
Khúc Kim Tích nhất thời cảm động đến rơi lệ vì chỉ số thông minh của mình.
Khi Khúc Kim Tích chuẩn bị nằm lên ghế sô pha, dùng gối ôm làm chăn, đếm cừu chuẩn bị ngủ thì cửa nhà ken két một tiếng, có người tiến vào.
“Anh ơi.”
Là Tần Tang.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Trong tay cậu ta xách một cái túi, lúc đối mắt với Khúc Kim Tích ở phòng khách thì vị trợ lý điềm tĩnh đi theo Thẩm Thính nhiều năm không khỏi quay đầu nhìn cửa một cái, xác nhận mình không vào nhầm cửa thì biểu cảm trên mặt nhanh chóng từ khiếp sợ khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Cô Khúc.” Cậu ta tao nhã lễ phép nói.
Khúc Kim Tích không biết nên phản ứng thế nào, cười một cái với cậu ta vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Một tiếng trước, Tần Tang nhận được điện thoại của Thẩm Thính, kêu cậu ta đem một cái chăn tới, cùng với đi mua thuốc ngừa ở trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.
Tần Tang có người thân làm ở trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh nên có thể thuận lợi mua được.
Lấy thân phận của Thẩm Thính, hơn nửa đêm không nên tự mình tới trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh tiêm thuốc ngừa, nếu bị phát hiện, không biết được trên internet sẽ xuất hiện những lời khó nghe như thế nào, chỉ có thể lựa chọn biện pháp này.
Vả lại mình mua cũng dễ dàng hơn.
Chỉ là không ngờ tới vừa vào cửa lại gặp Khúc Kim Tích bị tai nạn xe cộ rồi mất tích.
Mấu chốt là anh còn đưa Khúc Kim Tích về nhà, hơn nữa trên người rõ ràng còn mặc quần áo ngủ của anh! Chuyện này còn khiến người ta kinh ngạc hơn là mặt trời mọc ở đằng tây nữa.
Nhưng mà khiếp sợ thì vẫn khiếp sợ, trên mặt Tần Tang vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thấy vậy trong lòng Khúc Kim Tích khen ngợi.
Quả nhiên có thể làm trợ lý của Thẩm Thính đều không phải người bình thường,
Thẩm Thính bước xuống từ lầu hai.
Tần Tang bỏ đồ xuống, sau khi hướng dẫn tiêm thuốc ngừa như thế nào thì thức thời rời đi.
Thẩm Thính cầm thuốc ngừa lên lầu hai, để lại cái túi kia. Khúc Kim Tích mở ra, lúc thấy bên trong là chăn thì trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ngày hôm sau, Khúc Kim Tích mở mắt ra, cảm giác bả vai tốt hơn nhiều. Cô đứng dậy, phát hiện lầu hai không có tiếng động, chắc là Thẩm Thính vẫn chưa dậy.
Cô đói.
Đói tới mức bụng dán vào lưng.
Khúc Kim Tích rón rén đi tới phòng bếp, cô nghĩ rất đơn giản: Thẩm Thính thức dậy cũng cần phải ăn sáng. Tối hôm qua cô ngủ một đêm ở đây, người ta còn giúp cô xử lý vết thương, vậy không phải cô hẳn nên bồi thường chút gì đó hay sao?
Một bữa sáng là vừa khéo.
Cô mở tủ lạnh ra, cảm ơn trời đất, bên trong không phải trống rỗng như cô nghĩ, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, hết sức phòng phú.
Tài nấu nướng của cô không tính là quá tốt nhưng vẫn còn tạm được.
Cầm mấy quả trứng gà và quả cà chua, chuẩn bị làm mì trứng gà cà chua đơn giản.
Thẩm Thính mở mắt, xoa xoa mi tâm, liếc nhìn thời gian, đã tám giờ rồi. Tối hôm qua anh tới khuya mới ngủ, nên cũng dậy muộn hơn thường ngày.
Lúc mở cửa ra, anh nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng động, lúc mày mới nhớ ra trong nhà ngoại trừ bản thân anh còn có một người khác.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Cô ta lại đang làm gì vậy?
Mày Thẩm Thính nhíu lại, xoay người xuống lầu. Một mùi thức ăn thơm ngon bay tới, Khúc Kim Tích bước ra từ phòng bếp, thấy anh đứng ở bậc cầu thang thì bỗng nhiên có chút chột dạ.
“Không phải tôi cố ý muốn động vào đồ của anh đâu, tôi nghĩ anh phải ăn sáng nên nấu một chút, coi như thể hiện sự cảm ơn của tôi.” Khúc Kim Tích chớp đôi mắt linh động, chân thành nói.
Dĩ nhiên, nếu bụng cô không sôi lên òng ọc thì những lời này rất có sức thuyết phục.
Chương 10
Trong khi Khúc Kim Tích đang căng thẳng lo lắng không yên, Thẩm Thính tới gần, cô rất không có cốt khí giơ bát mì trứng cà chua mà mình đã chuẩn bị lên.
Vì để nhìn đẹp mắt và ăn ngon hơn một chút, lúc nấu xong Khúc Kim Tích dùng muôi để nấu một quả trứng chần lòng đào, phủ thịt xông khói và rắc hành lá cắt nhỏ lên.
So sánh với mì trứng cà chua bình thường, cho dù là màu sắc hay hương vị cũng tinh tế hơn rất nhiều, khiến người ta muốn động đũa.
Thẩm Thính tiếp tục đi qua.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nuốt nước miếng, xoay người lại chạy về phòng bếp, bỏ số mì còn dư lại vào trong chén, không kịp chần quả trứng nữa nên ăn luôn đi.
Lúc ăn cơm mọi cử chỉ của Thẩm Thính đều lộ ra sự thanh nhã, không nhanh không chậm, trông như một bức tranh vẽ buổi sớm duy mỹ.
Thấy thế, Khúc Kim Tích cũng dè dặt bước tới, sợ mình sẽ làm hỏng bức tranh này.
Thẩm Thính ngẩng đầu, Khúc Kim Tích ôm bát mì đứng bất động ở đằng kia, cứ như anh ngược đãi cô vậy. Anh dừng một chút: “Cô muốn đứng ăn?’
Khúc Kim Tích nhất thời cảm động bước tới.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Khúc Kim Tích vồn vã nói: “Để tôi rửa bát!”
Sau đó cô bưng bát chạy vào phòng bếp, ánh mắt Thẩm Thính rơi trên bóng lưng cô, hơi có chút phiền não mà xoa bóp mi tâm.
Đợi sau khi Khúc Kim Tích bước ra từ phòng bếp liền nghe thấy Thẩm Thính nói: “Hôm nay tôi bề bộn nhiều việc…”
Anh còn chưa dứt lời, Khúc Kim Tích đã chen ngang anh: “Tôi biết, tôi đi ngay lập tức đây.”
Thẩm Thính: “…”
Anh không có ý đó, nhưng anh cũng không giải thích, gật đầu theo lời cô: “Để tôi cho người chở cô về, thuận tiện tới đồn công an một chuyến, rút đơn lại.”
“Không cần đâu, tôi tự đón xe là được.” Khúc Kim Tích một mình một người còn tự do hơn một chút.
Nếu như thế thì Thẩm Thính cũng chẳng nói gì nữa.
Một lát sau, Khúc Kim Tích xấu hổ lại gần: “Ờm… Anh Thẩm… Anh có thể cho tôi mượn hai trăm đồng được không?”
Trên người cô không có một đồng nào, cũng không có điện thoại thì về kiểu gì.
Thẩm Thính yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó lấy ra tờ năm trăm đưa cho cô.
Thay bỏ quần áo ngủ, mặc vào chiếc váy đã hong khô tối hôm qua. Khúc Kim Tích cũng không thể không biết xấu hổ bỏ quần áo ngủ đã mặc rồi lại, mang đi hết luôn.
Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Thính, cô vẫy một chiếc taxi đi tới đồn công an,
Suy nghĩ một chút câu trả lời cho những câu hỏi của cảnh sát, đầu cô liền có chút đau.
Nên bịa thế nào đây.
Tới đồn cảnh sát, Khúc Kim Tích liếc nhìn Trần Tấn Sinh, hôm qua không phát hiện ra dáng vẻ anh cảnh sát trẻ tuổi này rất điển trai, là cái loại đẹp trai sạch sẽ, chính là loại hình cô thích.
Mà cô của hiện tại… là phụ nữ đã có chồng.
Đạo đức không cho phép cô có bất kỳ ý nghĩ gì khác.
“Cảnh sát Trần.” Nhưng mà thấy chú cảnh sát đẹp trai vẫn khiến người ta vui thích lắm.
Trần Tấn Sinh quay đầu lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Cô là…?”
“Tôi là Khúc Kim Tích.”
Trần Tấn Sinh bừng tỉnh, có vẻ không kinh ngạc khi cố đến, chỉ hỏi: “Mèo nhà cô có khỏe không?”
Khúc Kim Tích nhất thời lộ ra vẻ bối rối nhưng lại không mất đi sự lễ phép mà mỉm cười: “Nó rất tốt, cảm ơn.”
Có chút kỳ lạ, hôm qua cô xảy ra tai nạn xe cộ, trực tiếp biến mất trong xe, mấy tên cảnh sát này vẫn luôn suy đoán cô biến mất như thế nào hay là đi đâu mất. Bây giờ cô bình an xuất hiện, Trần Tấn Sinh lại chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Chúng tôi vừa nhận được điện thoại của trợ lý của anh Thẩm, nói cô đã bình an trở về, không ngờ cô nhanh như vậy đã… Tới ghi chép lại vụ việc với chúng tôi đi.” Trần Tấn Sinh đúng lúc biết nghi ngờ của Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích không ngờ Thẩm Thính lấy ghét cô làm điều kiện tiên quyết lại tri kỷ để Thẩm Thính gọi điện trước, khó trách nguyên chủ rất thích anh ta, loại đàn ông vừa có phong độ lại có giá trị nhan sắc và năng lực, giàu có này ai mà không thích chứ?
Đáng tiếc nguyên chủ đã đánh hỏng cả một bộ bài tốt trong tay.
Khúc Kim Tích lắc đầu một cái, xua bỏ những suy nghĩ lung tung.
“Mèo của cô Khúc rất thông minh, không biết cô dạy nó như thế nào vậy?” Trần Tấn Sinh không nhịn được hỏi.
Hôm qua sau khi về nhà, lúc ôm mèo nhà mình, không tự chủ được mà nhớ tới bé mèo nhỏ biết viết chữ kia. Mèo biết viết chữ thật sự quá hiếm thấy.
Khúc Kim Tích xấu hổ, nghiêm túc khen ngợi: “Nó trời sinh đã thông minh rồi, dạy một cái là biết ngay.”
Trần Tấn Sinh: “…”
Hâm mộ quá đi.
Lần nữa gặp lại đội trưởng Vương mập mạp, Khúc Kim Tích cười với anh ta.
Đội trưởng Vương: “???”
Chẳng lẽ giá trị nhan sắc của mình hôm nay được đề cao?
Ông ta ho khan một tiếng: “Khúc Kim Tích, hôm qua sau khi xảy ra tai nạn xe, cô đã đi đâu?”
Khúc Kim Tích bắt đầu giải thích nghiêm túc, đã nghĩ hết những lý do để kiếm cớ trên đường tới đây.
Liền nói sau khi xảy ra tai nạn xe, lúc ấy cô còn ý thức, bản năng mở cửa bên cạnh đi ra ngoài. Bởi vì cô là nhân vật của công chúng, trên internet khắp nơi đều đang bôi đen cô, một khi chuyện tai nạn xe bị đưa ra ánh sáng, đến lúc đó không biết dân mạng sẽ chụp lên đầu cô những tội danh khó nghe nào, cho nên cô muốn rời đi một cách lặng lẽ, không bị phát hiện.
Cô biết có camera giám sát, theo bản năng tránh đi những camera này, đúng lúc hai bên đường có rừng cây nhỏ, cô không chút nghĩ ngợi mà chui vào. Vốn định sau đó sẽ lén tới đồn công an giải quyết, kết quả bởi vì bị thương, thân thể không chống đỡ nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì trời đã tối.
Khúc Kim Tích kể trôi chảy lại tình huống lúc ấy, khi nói xong thì biểu đạt sự cảm ơn chân thành, đồng thời lại bày tỏ sự áy náy bởi vì mình cho cảnh sát thêm phiền toái.
Thái độ tốt khiến những cảnh sát ở đây cảm thấy cô gái trước mắt này và nữ minh tinh tuyến mười tám bị toàn mạng lưới internet mắng đó hoàn toàn là hai người.
Có thể thấy tin tức trên internet không thể tin được.
Đội trưởng Vương phất tay: “Không sao, người không sao là tốt rồi, sau này lái xe phải cẩn thận đấy, chú ý an toàn.”
Lý do Khúc Kim Tích kể lại mặc dù có chỗ sơ hở, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng chẳng nói được gì, cô bình an trở lại, không mất tích, cũng không xảy ra chuyện không may nào.
Chuyện này cứ trôi qua như thế, sau khi Khúc Kim Tích lấy khẩu cung xong còn nhận được điện thoại đã sửa xong của mình.
Ngày hôm qua vì điện thoại đang sửa nên Thẩm Thính chỉ cầm túi xách tùy thân của Khúc Kim Tích đi.
Vẫy tay tạm biệt chú cảnh sát ở cửa, cô với tâm trạng vui vẻ rời khỏi đồn công an.
Một vị cảnh sát nữ lặng lẽ nói: “Khó có thể tưởng tượng nổi cô ấy lại là vợ của Thẩm Thính.”
Đội trưởng Vương trừng mắt nhìn cô ta một cái, dạy dỗ: “Hóng hớt cái gì! Làm việc đi!”
Chiếc xe kia của Khúc Kim Tích va chạm có chút mạng, gần như hỏng hết, nhưng mà cũng may có bảo hiểm nên cô mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không chút tiền lẻ trên người cô này còn chẳng đủ sửa xe nữa.
Sau khi trở lại biệt thự, Khúc Kim Tích giặt sạch sẽ bộ quần áo ngủ đem về kia, lần sau gặp Thẩm Thính sẽ trả lại cho anh. Anh ta có muốn hay không là chuyện khác, thái độ của cô vẫn phải đàng hoàng.
Người đại diện không sắp xếp công việc, bả vai lại bị thương nên Khúc Kim Tích liền bắt đầu sống cuộc sống dưỡng thương trong biệt thự, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho ông cụ.
Trong điện thoại ông cụ không hề đề cập tới chuyện ly dị. Ông không nhắc tới, tất nhiên Khúc Kim Tích cũng sẽ không nói, tránh cho kích thích tới ông cụ.
Nhưng mà chuyện ly dị của cô với Thẩm Thính cũng chỉ có mấy người biết, là ai nói cho ông cụ Thẩm, để ông ấy té xủy thiếu suýt nữa bị bệnh?
Khúc Kim Tích nhớ tới chuyện này, không nhịn được gửi tin nhắn cho Thẩm Thính, kết quả giống như đá chìm đáy biển.
Cho nên, khi ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho cô kêu cô dành nhiều thời gian cho Thẩm Thính một chút.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô nào dám.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
“Yên tâm đi, có ông nội làm chỗ dựa cho cháu mà.” Dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, ông cụ Thẩm ở đầu bên kia điện thoại rất có uy nghiêm nói.
Nếu nguyên chủ nghe được câu này, chỉ sợ sẽ vui sướng nhảy cẫng lên, lập tức đi tìm Thẩm Thính.
Đáng tiếc cô không phải nguyên chủ.
Dưa hái xanh không ngọt!
Làm bộ đồng ý với ông cụ là cô nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thính trong điện thoại, Khúc Kim Tích cúp điện thoại, ngã mình xuống ghế sô pha mềm mại.
Lăn hai vòng, lại cầm điện thoại lên lần nữa.
Không phải Thẩm Thính nói bởi vì tạm gác chuyện ly dị lại sẽ bồi thường một cơ hội thử sức cho cô hay sao? Mấy ngày nay chẳng có tin tức gì cả.
Cô cũng không tiện đi thức giục, mà người đại diện kia của cô cũng chẳng gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Khúc Kim Tích than thở, cô phải nghĩ biện pháp gì đó mới được, làm sao mới có thể tranh thủ công việc cho mình đây.
Đúng lúc này, wechat của cô có một người với tên “Phó đạo diễn Sử” gửi tin nhắn cho cô: “Có một vai diễn, tới phòng bao số 401 của Vân Xuân.”
Khúc Kim Tích thông qua cuộc trò chuyện của nguyên chủ với phó đạo diễn Sử mà biết được vị phó đạo diễn Sử này từng giới thiệu vai diễn cho nguyên chủ, quan hệ của hai bên cũng không tệ.
Không cần biết là vai diễn như thế nào, cứ đi xem thử một chút, nếu được thì dù gì cũng có công việc. Khúc Kim Tích nhất thời tỉnh táo tinh thần, sửa soạn một hồi rồi dùng ứng dụng gọi xe, tới địa chỉ phó đạo diễn Sử cho.
Một tiếng sau, Khúc Kim Tích tới đích.
Đẩy cửa phòng bao ra, phát hiện bên trong bao sương không lớn, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi bên trong.
“Đạo diễn Sử.” Cô cười bước vào.
Phó đạo diễn Sử vừa thấy cô lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Qua đây ngồi đi.”
Khúc Kim Tích nheo mắt, trực giác nói cho biết có một loại dự cảm xấu.
Cô đi qua phía đối diện, sắc mặt phó đạo diễn Sử trầm xuống: “Sao thế, chỗ này của tôi không thể ngồi à?”
Lời này vừa nói ra, Khúc Kim Tích liền biết đối phương không có ý tốt.
Cô không biết trước kia nguyên chủ đối phó như thế nào nữa, còn chưa ngồi xuống cô đã không chịu được dù chỉ một phút, nhưng công phu bên ngoài vẫn phải diễn.
“Đạo diễn Sử nói đùa, chẳng qua là ngồi ở đây dễ rót rượu cho ngài hơn mà thôi.”
Lúc này sắc mặt phó đạo diễn Sử mới dễ nhìn hơn một chút. Ông ta nói vài lời mở đầu, khóe mắt nhìn Khúc Kim Tích rồi bỗng nhiên cầm một tệp tài liệu ra: “Biết dạo này cô không quay phim gì, đây là một vai diễn tôi tranh thủ được cho cô, vai nữ số ba, rất thích hợp với cô.”
“Trước kia vai diễn lớn nhất của cô cũng không vượt qua con số năm, vai nữ số ba đã lớn hơn bao nhiêu rồi đó.” Ông ta nói như bố thí.
Khúc Kim Tích cầm tài liệu lên, sau khi xem xong thì biểu cảm trên mặt cô nhạt xuống.
Vai nữ số ba trong tài liệu là một vai diễn trong phim cấp ba!
Mặc dù nguyên chủ là một nữ minh tinh tuyến mười tám, tất cả nhân vật đều cô đóng đều nữ phụ mắng vào câu độc ác, nhưng ít ra vẫn bình thường,
Bây giờ cầm một vai nữ số ba trong phim cấp ba cho cô, dường như là đang bắt nạt cô.
Khúc Kim Tích rũ đôi mi dài xuống, có lẽ cô đã hiểu một chút lý do nguyên chủ muốn mượn Thẩm Thính để leo lên, bởi vì… nghệ sĩ ở tầng dưới cùng thật sự không có nhân quyền.
“Tại sao không nói gì? Không muốn à?” Phó đạo diễn Sử nheo cặp mắt lại. Nếu không phải dáng người Khúc Kim Tích không tệ, vai nữ số ba này ông ta sẽ không tìm cô, hơn nữa… ông ta chắc chắn Khúc Kim Tích sẽ không từ chối.
Cô gái này bây giờ đang bị cả mạng dưới internet mắng, tài nguyên là số không, mà cô có ham muốn, có dã tâm nên ông ta mới tìm vai diễn này cho cô, cô chỉ mong có thể được diễn.
Ông ta đứng dậy, tới gần Khúc Kim Tích, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta chán ghét.
Khúc Kim Tích đứng lên, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài. Vai diễn này, ngài hãy tuyển một người khác thích hợp hơn đi.”
Cô từ chối khiến cho động tác của phó đạo diễn Sử cứng đờ, trong mắt hiện lên sự không thể tin được, cô gái này lại từ chối?!
Nhưng ông ta đã nói xong với cấp trên, lo lắng cô gái trước mắt này thật sự rời đi, chỉ đành ổn định tinh thần, giọng nói chậm lại: “Tôi biết cô đang băn khoăn điều gì. Không sao đâu, có nữ minh tinh nào trong cái giới này trước khi nổi tiếng mà chưa cởi đâu, nếu cô muốn hot thì phải vứt bỏ hết, phải học cởi, biết chưa?”
Khúc Kim Tích lười nói nhiều với ông ta, muốn rời khỏi phòng bao. Thấy vậy, sắc mặt phó đạo diễn Sử trở nên dữ tợn trong nháy mắt: “Khúc Kim Tích, cô cũng không nhìn lại một chút xem cô là cái thứ gì. Tôi có thể giới thiệu vai diễn này cho cô là nâng đỡ cô, cô đừng có mà không biết điều.”
“Chẳng qua chỉ là để cô cởi thôi mà, nếu đã vào trong cái giới này rồi thì đừng có vừa muốn làm đĩ vừa muốn lập bảng hiệu. Cô cho là mình được yêu thích, ai cũng cần cô hay sao?”
“Ngoại trừ tôi cho cô vai diễn, sẽ còn ai tìm tới cô nữa?” Trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng ác độc: “Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô có thể tìm được những vai diễn khác, ông đây cùng họ với cô!”
Huyệt thái dương của Khúc Kim Tích giật giật, sau lưng không ngừng truyền tới tiếng mắng của người đàn ông, cô hít sâu một hơi, quả quyết xoay người lại.
Lời nói của phó đạo diễn Sử dừng lại, quả nhiên tiểu tiện nhân này đã hối hận. Ông ta kéo cà vạt, dữ tợn kéo ra, nói: “Chỉ cần cô…”
Vù một tiếng, một đĩa thức ăn bay thẳng tới mặt ông ta.
{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}
Người đàn ông bị tỉnh mộng, còn chưa kịp phản ứng lại, cô lại nhanh chóng nhặt chậu hoa bên cạnh lên, đập xuống đầu.
Đối phương rên cũng không rên một tiếng, mềm oặt ngã trên đất.
Đợi làm xong điều ác, lỗ chân lông cả người Khúc Kim Tích từ trên xuống dưới đều thoải mái giãn ra.
Tinh thần sảng khoái!!
Cô đi loanh quanh tại chỗ mấy bước, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số của Thẩm Thính.
Tút…
Ba giây sau, điện thoại được kết nối, Thẩm Thính không lên tiếng.
“Anh Thẩm.”
“Ừ.”
Khúc Kim Tích véo bắp đùi: “Là thế này, ở dưới tình huống bất ngờ, tôi vô tình thất thủ đánh ngất xỉu một người. Thật sự là vô tình đó, tôi thề!”
Thẩm Thính: “…”
Bình luận facebook