• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ (1 Viewer)

  • Chương 11+12

Chương 11


Khúc Kim Tích thừa nhận mình có hơi kích động. Nhưng cô cảm thấy mình có lý do chính đáng để giải thích với Thẩm Thính.


Cô không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, cô hiện giờ là vợ của Thẩm Thính, cho dù là hôn nhân được giấu kín nhưng cũng là con dâu chính thức của nhà họ Thẩm.


Nếu như cô thật sự đồng ý đóng bộ phim cấp ba này, vậy thì từ trên xuống dưới của nhà họ Thẩm không thể không dùng ánh mắt để xuyên thủng cô thành một cái rây rồi.


Mà nếu cô cứng rắn một chút, biết cách mượn thế lực của nhà họ Thẩm, giữ mặt mũi cho nhà họ Thẩm thì cho dù là bọn họ hay Thẩm Thính cũng tuyệt đối sẽ không tức giận.


Đương nhiên, cô cũng không nói rõ nguyên nhân trong điện thoại, tránh khả năng bán thảm lại khiến Thẩm Thính hiểu nhầm. Cô chỉ nhấn mạnh rằng hiện giờ cô thực sự không tìm được người giúp đỡ, cũng chỉ có thể cầu xin cứu trợ từ anh.


“Ở đâu?” Một lúc lâu sau, Thẩm Thính mới lên tiếng.


Khúc Kim Tích báo địa chỉ cho anh.


“Chờ.”


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Tắt điện thoại xong, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn đợi trong phòng bao, nhân tiện kiểm tra tình hình của phó đạo diễn Sử một chút. Cô ra tay có chừng mực, đây là sự chừng mực xuất phát từ kinh nghiệm trong thực tiễn mà ra.


Khi mí mắt của phó đạo diễn Sử chuyển động, có ý muốn tỉnh lại, Khúc Kim Tích lập tức liền đạp thêm cho ông ta một cước nữa.


Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ phái người đến đây trước. Vì vậy cô không ngờ được rằng, nửa giờ sau khi có người gõ cửa phòng bao, cô nhẹ nhàng mở cửa thì sẽ nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thính.


Khúc Kim Tích vô cùng kinh sợ, lắp bắp hỏi: “Sao, sao lại là anh?”


Tần Tang trả lời thay Thẩm Thính: “Đúng lúc sếp đang ở gần đây.”


Thẩm Thính vào phòng quan sát xung quanh, ánh mắt quét qua người đang nằm dưới đất một cái, rồi lại rơi vào người Khúc Kim Tích: “Không cẩn thận?”


Khúc Kim Tích: “…….”


Cô chột dạ cười cười, không dám lên tiếng.


“Đây là Sử Kỳ Vĩ của Phàm Lực.” Tần Tang nói, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích có chút kỳ quặc. Danh tiếng xấu của Sử Kỳ Vĩ đã nổi tiếng trong giới, thích dùng quy tắc ngầm với nữ nghệ nhân. Có điều chuyện này là cả hai bên đều tình nguyện, người khác cũng không nói được gì.


Khúc Kim Tích và Sử Kỳ Vĩ gặp mặt trong một phòng bao nhỏ như vậy….


Khúc Kim Tích không chú ý đến ánh mắt của Tần Tang, cô đang muốn nói gì đó thì Thẩm Thính bỗng nhiên cầm lấy văn kiện trên bàn. Đợi đến khi anh nhìn rõ xong, ánh mắt liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Đây là cái gì?”


“Đây chính là nguyên nhân ông ta bị tôi đánh ngất ở đây.” Khúc Kim Tích vội vàng giải thích: “Ông ta mời tôi đến nói là có một vai diễn thích hợp với tôi, tôi nghĩ dù sao cũng đang rảnh, nhân tiện đến xem thử một chút. Không ngờ rằng ông ta lại dùng vai diễn như vậy để sỉ nhục tôi.”


Cô nói một cách căm phẫn sục sôi: “Tốt xấu gì tôi cũng là mợ chủ của nhà họ Thẩm, tôi có thể diễn vai nữ phụ độc ác, nhưng sao có thể diễn vai diễn như vậy chứ?”


“Nhưng ông ta thấy tôi từ chối liền động tay động chân với tôi.” Khóe miệng cô mếu máo, vành mắt đỏ lên, bộ dạng ấm ức muốn khóc mà không được: “Tôi là một cô gái yếu đuối, đánh thì đánh không lại ông ta, chỉ đành mượn công cụ ở bên cạnh.”


Nói rồi còn sụt sịt mũi, trên gương mặt trắng thuần khiết nước mắt muốn rơi mà không được, cũng rất xứng với bốn chữ điềm đạm đáng yêu.


Tần Tang suýt chút nữa thì đưa tay lên dụi mắt, nếu không phải từng thấy bộ dạng trước đây của Khúc Kim Tích thì cậu ta cũng nghi ngờ người này có phải là đổi bộ da khác rồi không.


Hay là trước đây cậu ta hiểu nhầm cô Khúc rồi?


Tần Tang nhịn không được mà nhìn Thẩm Thính thì nhận ra ông chủ không hề có biểu cảm gì. Nhưng một người hiểu Thẩm Thính như cậu ta hiểu được rằng lúc này ông chủ càng không có biểu cảm thì tâm tư trong lòng lại càng nhấp nhô lên xuống nhiều hơn.


Thẩm Thính vứt văn kiện xuống dưới chân, đôi chân dài bước qua, trực tiếp dồn ép Khúc Kim Tích. Theo động tác này của anh, không khí trong phòng bao lập tức trở nên căng thẳng.


Khúc Kim Tích hồi hộp lui về sau một bước.


“Tôi đã từng nói sẽ giới thiệu cơ hội thử vai cho cô, cô cứ phải vội vàng như vậy sao? Mấy ngày mà cũng đợi không nổi?”


Khúc Kim Tích không nhịn được mà nói: “Đã năm ngày rồi.”


Thẩm Thính: “…”


“Cô Khúc, tôi lắm lời xen vào một câu.” Tần Tang nói: “Chắc hẳn tình hình trong giới của cô tự cô cũng hiểu rõ. Cô muốn có một vai diễn nữ chính, cho dù trong tay sếp có tài nguyên muốn đề cử cô thì cũng cần có sự đồng ý của đoàn làm phim và phía nhà đầu tư. Hơn nữa, sếp cũng phải chịu trách nhiệm với đoàn làm phim.”


“Đây không phải là một chuyện đơn giản.”


Tài nguyên của Thẩm Thính không phải là giả, hơn nữa tài nguyên trong tay anh cái nào cũng là tác phẩm tinh tốt nhất cả. Nếu đã là tốt nhất, theo tính cách của Thẩm Thính thì cũng sẽ không tùy tiện đẩy cô đi gây kinh ngạc cho đoàn làm phim.


Mấy ngày nay anh dành thời gian để xem những phim mà trước đây Khúc Kim Tích đã từng quay. Bỏ qua vấn đề nhân phẩm của cô thì những bộ phim cô đã từng đóng toàn là diễn vai nữ phụ độc ác, diễn cũng rất tỉ mỉ. Khiến người ta không phân biệt được là diễn xuất tốt hay là diễn theo bản chất của con người nữa.


Nhưng có một điểm có thể khẳng định, Khúc Kim Tích có đầy đủ cảm giác máy quay, dễ nhập vai, có thể miêu tả một vai diễn. So với một số diễn viên lưu lượng thì diễn xuất của cô coi như không tệ.


Khúc Kim Tích cúi đầu không lên tiếng.


Lúc này, Sử Kỳ Vĩ nằm dưới đất một lần nữa yếu ớt tỉnh lại. Đầu óc ông ta đau nhức, người nhìn thấy đầu tiên chính là Khúc Kim Tích, nhất thời không chú ý đến trong phòng bao có thêm hai người nữa, nên liền bắt đầu mắng mỏ: “Khúc Kim Tích, con tiện nhân này. Cô lại dám đánh tôi? Tôi cho cô biết…..”


“Đạo diễn Sử.” Tần Tang lên tiếng.


Giọng nói của Sử Kỳ Vĩ ngừng lại, kinh ngạc đến mức đầu óc cũng không còn đau nữa: “Thẩm Thính?”


Thần Thính gật đầu một cái với Tần Tang, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng nhìn Sử Kỳ Vĩ mà xoay người rời khỏi phòng bao. Khúc Kim Tích vô cùng có mắt nhìn, thấy vậy liền đi theo anh, che giọng nói của Sử Kỳ Vĩ lại phía sau.


Thẩm Thính đi rất nhanh, đồng thời còn lấy khẩu trang ra đeo, sợ bị người khác nhận ra mình.


Mấy phút sau, Khúc Kim Tích lên xe bảo mẫu của Thẩm Thính.


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


“Chuyện gì vậy?” Vừa mới lên xe, Khúc Kim Tích đã nghe được một giọng nói kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ ăn mặc già dặn đang ngồi trên xe, trong tay đang cầm bàn là. Quay lại nhìn thấy Khúc Kim Tích thì trợn to mắt, bàn là suýt nữa thì tuột khỏi tay.


“Cô….là Khúc Kim Tích?”


Thẩm Thính ‘ừ’ một tiếng, Khúc Kim Tích không biết cô ta là ai, nhưng có vẻ cô ta là người trong nhóm của Thẩm Thính. Nhìn nét mặt của cô ta, người biết cô trong nhóm của Thẩm Thính có lẽ chỉ có mình Tần Tang.


“Chào cô.” Khúc Kim Tích giơ tay lên chào hỏi.


Cô gái kia nhíu mày, dời tầm mắt nhìn về phía Thẩm Thính: “Anh đột nhiên nói muốn đến đây tìm người, chính là tìm cô ta?”


Sau đó Khúc Kim Tích bỗng nhiên cảm giác rất ghét cô ta một cách khó hiểu, dường như là cảm giác của nguyên chủ để lại đang quấy phá.


Đợi một chút….Cô híp mắt, trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào người này là hồng nhan tri kỷ của Thẩm Thính?











Chương 12


Đúng lúc Thẩm Thính đang ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Khúc Kim Tích. Như một kỳ tích, từ trong ánh mắt anh thấy được suy nghĩ của cô, mặt anh đen lại: “Đây là người đại diện của tôi, Chu Lị.”


Chu Lị mở miệng muốn nói gì đó, Thẩm Thính thản nhiên nói trước: “Tôi bảo cô sàng lọc vai diễn chính là để chọn cho cô ấy, không cần hỏi vì sao nữa?”


“Cô qua đây.” Câu này là nói với Khúc Kim Tích, cô ngoan ngoãn qua đó, khóe mắt thấy được vẻ mặt khó coi của Chu Lị, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có chút vui sướng.


Thẩm Thính hạ giọng nói với Chu Lị: “Gửi kết quả sàng lọc cho tôi.”


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Cho dù trong lòng Chu Lị lúc này có vô số vấn đề nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại, gửi tin nhắn vai diễn cho Thẩm Thính, người phía sau mở QR code weixin của mình lên đưa đến trước mặt Khúc Kim Tích.


Khúc Kim Tích sợ rằng mình hiểu sai ý, liền hỏi một cách cẩn thận: “Anh…anh đồng ý kết bạn với tôi ư?”


Thẩm Thính thu điện thoại của mình về.


“Đừng đừng đừng!” Cô vội vàng ba chân bốn cẳng lấy điện thoại của mình ra quét, Thẩm Thính xác nhận xong, cô nhìn thấy hình đại diện của Thẩm Thính là một bức ảnh đen thui, nickname là một chữ cái tiếng Anh S viết hoa.


Thẩm Thính dường như không nhìn thấy nickname weixin ‘thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần’ của cô, trong nháy mắt đã gửi văn kiện qua.


“Đây là hai cơ hội, cô chỉ có thể chọn một. Chọn xong rồi thì báo kết quả cho tôi.” Thẩm Thính nói xong liền hạ giọng đuổi khách: “Cô có thể đi được rồi.”


Cho cô cơ hội để lựa chọn cơ à? Khúc Kim Tích vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Cảm ơn anh nhé, anh Thẩm.”


Lúc chuẩn bị xuống xe, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói thêm một câu: “Tôi đã giặt sạch áo ngủ rồi, lần sau gặp tôi sẽ đưa cho anh nhé.”


Nói rồi cũng không đợi Thẩm Thính lên tiếng, lại cười thân thiện với Chu Lị một cái rồi nhảy nhót xuống xe.


Khúc Kim Tích cứ nghĩ rằng hai cơ hội mà Thẩm Thính cho là cơ hội thử vai. Nhưng mà không phải, một cái là kịch bản, một cái là chương trình thực tế.


Đợi đến khi cô xem xong mới hiểu rằng tại sao Thẩm Thính lại đưa thêm cho cô một sự lựa chọn là chương trình thực tế nữa.


Kịch bản là phim cổ trang, căn cứ theo tên cải biên của tiểu thuyết thì đạo diễn tên là Vương Tiếu Dương.


Khúc Kim Tích lên mạng tìm kiếm nguyên tác và đạo diễn, vừa nhìn thấy liền giật mình. Nguyên tác nổi tiếng trên hệ thống văn học một cách rối tinh rối mù, mà đạo diễn lại là một đạo diễn xuất sắc hạng nhất.


Việc này dẫn đến rất nhiều nữ diễn viên hạng A đến thử vai, tai to mặt lớn tụ họp, còn có cả ảnh hậu.


Nếu như Khúc Kim Tích lựa chọn kịch bản này thì có nghĩa là cô muốn giành vai nữ chính với rất nhiều nhân vật có máu mặt.


Nhưng chương trình thực tế thì không như vậy. Chương trình tên <Hoang đảo kỳ ngộ ký> này đích thực là một dòng nước sạch trong các chương trình thực tế, coi như là một trong những chương trình nổi tiếng nhất. Một nhóm người tạo thành một đội sinh tồn trên một cái đảo hoang, rất thú vị.


Vốn định mời Thẩm Thính nhưng anh đang có lịch quay nên không tham gia được.


Trước đây có không ít nghệ sĩ bị scandal bao vây, nhờ chương trình thực tế này mà rửa sạch. Khúc Kim Tích hiện giờ đang bị toàn bộ người trên mạng mắng mỏ. Mắng thì mắng nhưng ‘độ nhận diện’ thì lại tăng lên không ít.


Đưa ra một tác phẩm tốt là một trong những phương thức tẩy sạch scandal, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải quay được một tác phẩm tốt đã.


Chương trình thực tế là phương pháp tốt nhất, chỉ có điều dựa vào địa vị của Khúc Kim Tích hiện nay thì không có tổ tiết mục nào mời cô mà thôi.


Chọn kịch bản hay chương trình thực tế thì phải xem lựa chọn của Khúc Kim Tích như thế nào.


Chọn kịch bản…..


Điều tốt là: Nếu như thử vai thành công, diễn tốt vai diễn, phim nổi tiếng thì cô đương nhiên có thể tẩy sạch những tin tức xấu kia đi, sau này những tài nguyên tốt sẽ cuồn cuộn mà đến.


Điều không tốt là: Cạnh tranh vai diễn với nhiều nhân vật lớn thì độ khó cực kỳ cực kỳ lớn. Cho dù là giành được vai nữ chính thì có thể bảo đảm rằng cô sẽ diễn tốt sao? Nếu như diễn không tốt bị fan nguyên tác chửi cho gà bay chó sủa thì việc tẩy sạch tin xấu sẽ thất bại.


Chọn chương trình thực tế……


Điều tốt là: Không cần thử vai, xác định thời gian xong thì trực tiếp vào tổ tiết mục. Nếu như biểu hiện tốt đẹp, thu được sự yêu thích của fan, nhân cơ hội này rửa sạch scandal thì sau này sẽ dần dần tốt lên…


Điều không tốt là: Sinh tồn nơi hoang đảo cần phải có năng lực chịu khổ, khắp nơi đều là camera không thể che giấu, không chú ý một chút thì sẽ ‘để lộ bản tính’, một khi không tẩy được tin xấu thì còn bị dính vào nhiều tin xấu hơn.


Kịch bản hay là chương trình thực tế đây?


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Khúc Kim Tích đặt điện thoại xuống, bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ. Nguyên chủ thật sự rất thích đóng phim, Khúc Kim Tích tìm được một quyển ghi chép kịch bản trong phòng ngủ.


Nguyên chủ đã từng đóng những vai diễn nào, cho dù là đất diễn ít thế nào đi chăng nữa thì cô ấy đều ghi lại một cách tỉ mỉ tính cách nhân vật và hoạt động tâm lý lên quyển ghi chép đó.


Những điều này đều ảnh hưởng đến Khúc Kim Tích, khiến cô rục rịch muốn chọn kịch bản. Nhưng lý trí nói cho cô biết, tốt nhất nên chọn chương trình thực tế.


Hơn nữa cô cảm thấy Thẩm Thính cho cô cơ hội lựa chọn chương trình thực tế này thực ra là đang dùng một cách khác để nói cho rằng, nếu như lựa chọn kịch bản thì cơ hội thành công rất thấp.


Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên nhìn thời gian. Đã mười giờ rưỡi đêm rồi, cô xem lâu đến như vậy rồi ư?


Chắc Thẩm Thính chưa ngủ đâu nhỉ.


Khúc Kim Tính mở hình đại diện của Thẩm Thính lên, chuẩn bị nói cho anh sự lựa chọn của mình. Lúc này bên trong phòng bỗng có một tiếng đùng đoàng vang lên, dọa cho cô giật nảy mình.


Hóa ra là bên ngoài nổi gió, cửa sổ nhà bếp không được đóng chặt, gió thổi vào khiến một cái chậu trên bàn đá cẩm thạch rơi xuống đất.


Khúc Kim Tích đóng cửa sổ lại, nhặt cái chậu lên, ngón tay chạm lên màn hình. Cô đã viết được: Anh Thẩm, tôi quyết định xong rồi, tôi chọn….


Phía chân trời bỗng có một tiếng nổ vang, sấm sét hạ xuống, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, tay của Khúc Kim Tích run lên một cái, gửi tin nhắn chưa kịp gõ chữ xong đi cho Thẩm Thính.


Mấy ngày nay mưa giông có phải hơi nhiều rồi không nhỉ


Khúc Kim Tích vừa lẩm bẩm vừa chuẩn bị vội vàng bổ sung thêm tin nhắn để gửi đi.


Nhưng mà…


Tay cô rơi vào trong không trung.


Một tiếng phịch vang lên, điện thoại rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch, mà thay vào nơi Khúc Kim Tích biến mất lại là một chú rùa nhỏ bằng bàn tay đang chổng vó tứ chi lên trời bên cạnh chiếc điện thoại còn đang sáng màn hình.


Khúc Kim Tích: “???”


Khúc Kim Tích: “…..”


Khúc Kim Tích: “!!!!”


Thẩm Thính quay về nhà thì đã sắp đến mười một giờ, thu dọn tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra thì đồng hồ đã hiện mười một giờ rưỡi.


Anh hủy chế độ máy bay trên điện thoại, không thể tránh được mà nhìn thấy hình đại diện của Khúc Kim Tích đang hiển thị một chấm đỏ nhỏ.


Anh ấn vào xem…


(Anh Thẩm, tôi quyết định rồi, tôi chọn.)


Thời gian gửi là hai mươi hai giờ ba lăm phút.


Chỉ có một tin nhắn này.


Lại làm cái gì vậy? Thẩm Thính nhíu mày, một lát sau, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp ấn nhẹ lên màn hình, rất nhanh đã nhập vào ba chữ (Chọn xong rồi?)


Không có tin nhắn trả lời.


Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi rào rào, điều này khiến Thẩm Thính nhớ lại hình ảnh Khúc Kim Tích chủ động nhắc đến chuyện li hôn ở biệt thự, cùng với….anh khởi động đồng hồ trên tay.


Thẩm Thính chọn ra số điện thoại của Khúc Kim Tích rồi ấn gọi.


Tút…..


Chuông vang lên được nửa phút nhưng bên kia không có ai bắt máy.


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Căn cứ vào khoảng thời gian sống chung ngắn ngủi với Khúc Kim Tích thì cô không phải là người gửi tin nhắn mà lại chỉ gửi một nửa, thậm chí sau khi trả lời rồi mà cô cũng không đáp lại, gọi điện cũng không nghe máy. Trừ khi cô không hề coi trọng cơ hội thử vai lần này.


Nhưng dựa theo biểu hiện hôm nay của cô thì đương nhiên là không phải.


Thẩm Thính đứng dậy đi đến trước cửa sổ, vén một góc rèm ra. Tầm nhìn ở đây rất rộng, cho dù bên ngoài đang mưa tầm tã thì cũng có thể nhìn được một nửa thành phố trong tầm mắt.


Cùng với một tia chớp lóe lên ở chân trời, một ý nghĩ cũng lướt qua trong đầu của Thẩm Thính: Không lẽ…lại biến thành mèo rồi.


Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, trong đầu của Thẩm Thính lập tức hiện ra hình ảnh: một con mèo con màu trắng chui ở trong góc, đôi mắt to tròn tràn ngập sự tủi thân, toàn thân ướt sũng lạnh cóng run rẩy.


Hai phút sau, Thẩm Thính cam chịu số phận, thay quần áo xong liền cầm ô và chìa khóa đi thang máy xuống hầm để xe, chọn một chiếc ô tô bình thường đi về phía Thịnh Cẩm Loan.


Không phải là anh lo lắng cho Khúc Kim Tích, anh chỉ đi xác nhận một chút thôi.


Trong khi Thẩm Thính đang đội mưa đội gió đi về phía Thịnh Cẩm Loan, thì Khúc Kim Tích đang ở trong biệt thự lúc này thật sự muốn tự sát.


Thật sự đó.


Trước đây biến thành mèo thì cũng thôi đi, bất ngờ xảy ra tai nạn mà. Sau đó biến thành người, đến ngày hôm sau cũng không biến lại thành mèo nữa. Cô và Thẩm Thính đều nhất trí rằng mình đã bình thường lại rồi.


Kết quả…..


Cô chỉ là đóng một cái cửa sổ mà thôi….không hiểu sao lại biến thành một con…rùa rồi?


Mà lại còn là con rùa mười tệ là có thể mua được ở trong chợ.


Mai rùa màu xanh nhạt, chân ngắn đến mức không thể ngắn hơn nữa, chỉ là lật người thôi cũng tiêu tốn gần nửa giờ của cô chứ đừng nói đến việc rời khỏi mặt bàn đá cẩm thạch trong bếp này.


Thẩm Thính gọi điện đến, Khúc Kim Tích cũng biết. Nhưng cho dù có leo lên trên điện thoại được thì chân rùa của cô cũng không tiếp xúc với màn hình được.


Điều quan trọng nhất là, lúc biến thành mèo còn có thể kêu meo meo, sau khi biến thành rùa rồi cô không hề phát ra được một chút âm thanh nào. Dường như là có thứ gì ngăn chặn ở cổ họng vậy. Ngoại trừ hô hấp hít thở và kéo cái mai dịch chuyển ra thì không làm gì được nữa.


Hơn nữa, bốn chân của cô dường như là bị giam cầm lại, một hồi lâu mới có thể nhúc nhích được một cái.


Để kiểm tra tốc độ của mình hiện tại, khoảng cách từ điện thoại cho đến bếp gas có lẽ là hai mét. Cả đi cả về là bốn mét, cô cứ thế mất bốn mươi phút để bò.


Sau khi bò quay về, Khúc Kim Tích thật sự muốn khóc.


Vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ.


Cô sợ rằng ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại được nữa.


Trong lúc Khúc Kim Tích đang tuyệt vọng thì lại xảy ra một việc càng tuyệt vọng hơn. Cô đang nằm trong nhà bếp thì nhạy bén phát hiện ra âm thanh lạch cạch từ trong phòng khách.


“Không phải là có trộm vào nhà đấy chứ?”


Trong lòng Khúc Kim Tích nhảy dựng lên, vô thức muốn tìm một chỗ để trốn.


Nếu thật sự là trộm thì có lẽ cũng không đi trộm một con rùa nhỉ.


Nhưng lỡ như hắn thấy cô xinh xắn đáng yêu thì sao?


Khúc Kim Tích rất sốt ruột.


Càng sốt ruột thì lại càng không biết cách sử dụng tứ chi. Một lúc lâu mà vẫn loanh quanh ở chỗ cũ, loay hoay đến chóng mặt mà vẫn không đi được bước nào.


“Khúc Kim Tích?” Phòng khách vang lên âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.


Toàn thân Khúc Kim Tích cứng đờ, đôi mắt nho nhỏ như đậu xanh xẹt qua một tia không thể tin được. Ngay sau đó cô lập! tức! kích! động!


Thẩm Thính!


Vậy mà lại là Thẩm Thính!


Lỡ như không nhìn thấy cô thì có khi nào anh ta sẽ rời đi ngay không?


Không được không được!


Không biết là sức lực ở đâu ra, Khúc Kim Tích lại có thể tăng tốc độ.


Cô kéo cái mai nặng nề, liều mạng huy động bốn chân đem bản thân mình rơi xuống dưới bàn.


Lúc chạm đất, cô rụt đầu và tứ chi vào trong mai, dẫn đến việc khi tiếp đất ngã xuống một cái mà lại không đau chút nào.


Nhưng cũng chính vì cú ngã này, khi tiếp đất, cô lại lật người lên trên, mai ở dưới chân vểnh lên trên.


Khúc Kim Tích: “……%¥#&%”


{Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.vn}


Nghe được giọng nói của Thẩm Thính truyền đến từ phòng khách, sau khi đi vào, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là điện thoại của Khúc Kim Tích nằm trên bàn đá cẩm thạch.


Có lẽ là do con rùa quá nhỏ, mà màu sắc của bụng lại không giống với màu xanh nhạt của cái mai, lộ ra màu trắng nhàn nhạt, hoặc có lẽ là do sự chú ý đều đặt lên điện thoại nên Thẩm Thính hoàn toàn không nhìn thấy chú rùa nhỏ trên mặt đất mà trực tiếp bước qua.


Cho đến khi cảm thấy dưới chân có hơi cộm như là giẫm phải thứ gì đó, anh mới lập tức tránh ra.


Một con rùa đang lật bụng?


Thẩm Thính cau mày, khom gối nửa quỳ dùng ngón tay xoay con rùa lại.


Một lúc lâu sau, Khúc Kim Tích mới chui đầu ra ngoài, thẫn thờ nhìn Thẩm Thính: có phải cô nên cảm ơn anh vì đã không giẫm chết mình hay không?


Trong khi Thẩm Thính đối diện với đôi mắt bé như hạt đậu không hề đáng yêu của con rùa nhỏ thì một ý nghĩ kỳ dị xuất hiện trong đầu, khiến anh chần chờ lưỡng lự sau vài phút rồi mới hỏi một cách không chắc chắn: “Khúc Kim Tích?”


Một lúc sau, con rùa nhỏ mới rất nặng nề, rất rất nặng nề mà gật đầu với anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom