Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 "Tôi cũng không bán thân..."
Nhân viên phục vụ sửng sốt, ánh mắt thoáng mờ mịt.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
Triệu Hưng Thuần ngẩng đầu, lạnh lùng quát lớn: "Mày là thằng nào? Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào à?"
Ông...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nói: "Cậu đẹp trai này, cậu xem cậu tuấn tú hơn người thế kia mà lại cáu gắt... có phải trông hơi mất phong độ không".
Người tới đây đều là khách, Trương Minh Vũ thấy không cần phải tỏ thái độ gay gắt làm gì.
Anh chỉ nói mấy lời đơn giản mà đã khiến Triệu Hưng Thuần cau mày.
Đám thanh niên cũng hào hứng tỏ vẻ muốn hóng chuyện, bá vai bá cổ nhau chờ xem trò vui.
Thiếu nữ nhai kẹo cao su quét mắt nhìn quanh, không thèm liếcTrương Minh Vũ lấy một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trông điệu bộ của cô nàng hệt như mấy cô em đầu gấu.
Triệu Hưng Thuần đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt, khinh thường hỏi: "Anh là ai?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm tôi đó sao, tôi là ông chủ nơi này, có việc gì cứ nói với tôi là được".
Trương Minh Vũ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả thiếu nữ kia cũng đưa mắt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Không ai ngờ rằng, một kẻ thoạt trông tầm thường hết sức như Trương Minh Vũ lại là chủ của nơi này.
Hồi lâu sau, mọi người mới định thần trở lại.
Nhân viên phục vụ vội lùi qua một bên, ánh mắt sáng long lanh.
Triệu Hưng Thuần cau mày, cười lạnh: "Không nhìn ra luôn đấy".
"Nhưng anh là ông chủ thì tốt rồi, bọn này đang muốn ăn bữa cơm ở đây, mau bố trí cho chúng tôi một phòng bao riêng đi".
"Trông bộ dạng anh có vẻ hiểu chuyện, nếu hầu hạ bọn này tốt thì tiền boa cũng sẽ không thiếu phần anh đâu".
Nói xong, Triệu Hưng Thuần liền vênh mặt, vẻ cực kì ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ lại như thể bị làm cho giật mình kinh sợ, lùi lại mấy bước, bối rối nói: "Cậu đẹp trai à, có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không? Tôi là đàn ông mà".
"Tôi... không hiểu chuyện mấy..."
"Tôi cũng không bán thân..."
Nói xong, Trương Minh Vũ còn cố tình lộ vẻ thẹn thùng e ấp.
Hơn chục thanh niên đều tròn mắt ngây người, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ như không tin nổi vào mắt mình.
Xì!
Sau cùng, cô thiếu nữ kia phì cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Tiếng cười khanh khách nghe rất vui tai, chỉ có điều cái mặt trét đậm sì kia quả thực đau mắt người nhìn.
Bấy giờ, đám thanh niên mới phản ứng lại.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
Triệu Hưng Thuần ngẩng đầu, lạnh lùng quát lớn: "Mày là thằng nào? Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào à?"
Ông...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nói: "Cậu đẹp trai này, cậu xem cậu tuấn tú hơn người thế kia mà lại cáu gắt... có phải trông hơi mất phong độ không".
Người tới đây đều là khách, Trương Minh Vũ thấy không cần phải tỏ thái độ gay gắt làm gì.
Anh chỉ nói mấy lời đơn giản mà đã khiến Triệu Hưng Thuần cau mày.
Đám thanh niên cũng hào hứng tỏ vẻ muốn hóng chuyện, bá vai bá cổ nhau chờ xem trò vui.
Thiếu nữ nhai kẹo cao su quét mắt nhìn quanh, không thèm liếcTrương Minh Vũ lấy một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trông điệu bộ của cô nàng hệt như mấy cô em đầu gấu.
Triệu Hưng Thuần đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt, khinh thường hỏi: "Anh là ai?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm tôi đó sao, tôi là ông chủ nơi này, có việc gì cứ nói với tôi là được".
Trương Minh Vũ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả thiếu nữ kia cũng đưa mắt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Không ai ngờ rằng, một kẻ thoạt trông tầm thường hết sức như Trương Minh Vũ lại là chủ của nơi này.
Hồi lâu sau, mọi người mới định thần trở lại.
Nhân viên phục vụ vội lùi qua một bên, ánh mắt sáng long lanh.
Triệu Hưng Thuần cau mày, cười lạnh: "Không nhìn ra luôn đấy".
"Nhưng anh là ông chủ thì tốt rồi, bọn này đang muốn ăn bữa cơm ở đây, mau bố trí cho chúng tôi một phòng bao riêng đi".
"Trông bộ dạng anh có vẻ hiểu chuyện, nếu hầu hạ bọn này tốt thì tiền boa cũng sẽ không thiếu phần anh đâu".
Nói xong, Triệu Hưng Thuần liền vênh mặt, vẻ cực kì ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ lại như thể bị làm cho giật mình kinh sợ, lùi lại mấy bước, bối rối nói: "Cậu đẹp trai à, có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không? Tôi là đàn ông mà".
"Tôi... không hiểu chuyện mấy..."
"Tôi cũng không bán thân..."
Nói xong, Trương Minh Vũ còn cố tình lộ vẻ thẹn thùng e ấp.
Hơn chục thanh niên đều tròn mắt ngây người, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ như không tin nổi vào mắt mình.
Xì!
Sau cùng, cô thiếu nữ kia phì cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Tiếng cười khanh khách nghe rất vui tai, chỉ có điều cái mặt trét đậm sì kia quả thực đau mắt người nhìn.
Bấy giờ, đám thanh niên mới phản ứng lại.
Bình luận facebook