Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120 Ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Triệu Hưng Thuần nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Này tên kia, mẹ kiếp anh chơi tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ cười khà khà: "Đùa chút cho vui, để không khí đỡ ngột ngạt tí thôi mà".
"Hay là vầy đi, hôm nay tôi nể mặt cậu, đợi khách phòng bên kia dùng bữa xong, tôi bảo đảm sẽ cho người bố trí phòng cho các cậu ngay, cậu thấy thế nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Hưng Thuần mới dịu đi một chút.
Vừa định lên mặt đắc ý, cậu ta chợt tỉnh ngộ, lập tức phẫn nộ quát: "Mẹ nó tôi đây mà còn cần anh bố trí cho à?"
Trương Minh Vũ vẫn không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng tính thế, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng có quy định riêng, cậu đây là người có phong độ đàng hoàng, hẳn là tới đâu sẽ theo quy định nơi đó đúng không?"
Nhưng Triệu Hưng Thuần lại không thuận theo những lời này, cậu ta quát lạnh: "Mẹ kiếp đừng có chơi trò này với tôi! Tôi đến đây bao lần rồi, chưa ai dám nói quy định chó má gì với tôi hết!"
"Có biết tôi là ai không? Cái khách sạn xập xệ này của anh có còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không hả!"
Cậu ta quát lớn, khí thế hùng hổ.
Nhưng dù thái độ hùng hổ như thế nhưng vì tuổi còn nhỏ nên giọng điệu vẫn nghe ra chút non nớt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên nhãi này thật là, đã nể mặt rồi còn không biết điều...
Anh trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: "Không biết cậu đẹp trai đây là cậu ấm của nhà nào?"
Triệu Hưng Thuần ngạo nghễ nói: "Nhà họ Triệu! Triệu Hưng Thuần!"
Cậu ta nói xong liền vênh váo hất mặt vẻ khoe khoang.
Khách khứa quanh đó nghe thấy cũng đều tròn mắt nhìn, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhà họ Triệu, chính là gia tộc hạng hai ở Hoa Châu!
Chỉ riêng cấp bậc này cũng đã đủ chứng minh thực lực của nhà họ Triệu!
Nhà họ Triệu?
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn, ánh mắt mờ mịt.
Hồi lâu sau, anh mới ngại ngùng nói: "À ừm... Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nghe nói..."
Anh cũng chẳng hiểu gì về các thế lực ở Hoa Châu...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đường đường là ông chủ của khách sạn Hồng Thái, vậy mà chưa từng nghe danh... nhà họ Triệu?
Đám thanh niên kia cũng phản ứng lại rồi.
Ai ai cũng hí hửng nhìn Triệu Hưng Thuần, họ ồn ào nói: "Nghe thấy chưa anh Thuần, người ta từng nghe đến tên anh kìa! Ngại ghê!"
Triệu Hưng Thuần cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia rét lạnh!
Mất mặt... khiến nhà họ Triệu mất mặt quá!
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng kia, mày đang khiêu khích tao đấy à?"
Trương Minh Vũ cười khà khà: "Đùa chút cho vui, để không khí đỡ ngột ngạt tí thôi mà".
"Hay là vầy đi, hôm nay tôi nể mặt cậu, đợi khách phòng bên kia dùng bữa xong, tôi bảo đảm sẽ cho người bố trí phòng cho các cậu ngay, cậu thấy thế nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Hưng Thuần mới dịu đi một chút.
Vừa định lên mặt đắc ý, cậu ta chợt tỉnh ngộ, lập tức phẫn nộ quát: "Mẹ nó tôi đây mà còn cần anh bố trí cho à?"
Trương Minh Vũ vẫn không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng tính thế, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng có quy định riêng, cậu đây là người có phong độ đàng hoàng, hẳn là tới đâu sẽ theo quy định nơi đó đúng không?"
Nhưng Triệu Hưng Thuần lại không thuận theo những lời này, cậu ta quát lạnh: "Mẹ kiếp đừng có chơi trò này với tôi! Tôi đến đây bao lần rồi, chưa ai dám nói quy định chó má gì với tôi hết!"
"Có biết tôi là ai không? Cái khách sạn xập xệ này của anh có còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không hả!"
Cậu ta quát lớn, khí thế hùng hổ.
Nhưng dù thái độ hùng hổ như thế nhưng vì tuổi còn nhỏ nên giọng điệu vẫn nghe ra chút non nớt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên nhãi này thật là, đã nể mặt rồi còn không biết điều...
Anh trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: "Không biết cậu đẹp trai đây là cậu ấm của nhà nào?"
Triệu Hưng Thuần ngạo nghễ nói: "Nhà họ Triệu! Triệu Hưng Thuần!"
Cậu ta nói xong liền vênh váo hất mặt vẻ khoe khoang.
Khách khứa quanh đó nghe thấy cũng đều tròn mắt nhìn, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhà họ Triệu, chính là gia tộc hạng hai ở Hoa Châu!
Chỉ riêng cấp bậc này cũng đã đủ chứng minh thực lực của nhà họ Triệu!
Nhà họ Triệu?
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn, ánh mắt mờ mịt.
Hồi lâu sau, anh mới ngại ngùng nói: "À ừm... Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nghe nói..."
Anh cũng chẳng hiểu gì về các thế lực ở Hoa Châu...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đường đường là ông chủ của khách sạn Hồng Thái, vậy mà chưa từng nghe danh... nhà họ Triệu?
Đám thanh niên kia cũng phản ứng lại rồi.
Ai ai cũng hí hửng nhìn Triệu Hưng Thuần, họ ồn ào nói: "Nghe thấy chưa anh Thuần, người ta từng nghe đến tên anh kìa! Ngại ghê!"
Triệu Hưng Thuần cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia rét lạnh!
Mất mặt... khiến nhà họ Triệu mất mặt quá!
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng kia, mày đang khiêu khích tao đấy à?"
Bình luận facebook