Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1199
Sau khi Vi hậu buông rèm nhiếp chính vào triều, mỗi lần thượng triều cũng chỉ ngồi sau màn che, như Từ Thứ tiến Tào doanh bình thường không nói một lời, dần dần, đám người Trương Giản Chi cũng đã buông lỏng cảnh giác với bà, theo bọn họ, nếu vị Hoàng hậu này có thể vẫn giữ bổn phận như vậy, vậy thì mặc dù nàng buông rèm nhiếp chính cũng không có gì lớn cả.
Lý Hiển đặc xá lỗi lầm, bổ nhiệm y vì Thái Phó Thiếu Khanh, cùng với thông lệnh thiên hạ, sửa “Phục Hưng Tự” thành “Long Hưng Tự”, đám người Trương Giản Chi cũng không phải không chú ý, có điều bọn họ biết Hoàng đế cực kì bất mãn với hành vi độc tài của họ, bọn họ không hy vọng Hoàng đế hoàn toàn làm mạnh tay, việc nhỏ nhặt này không đáng nói tới, khiến Hoàng đế hả giận cũng thế, bởi vậy vẫn chưa từng có phản ứng quá khích.
Nhưng, một loạt hành động nhỏ này của Lý Hiển đối với bọn họ chỉ như dò xét, làm cho Lý Hiển sau khi phát hiện đám người Trương Giản Chi cũng không có phản ứng quá dữ dội, ông bỗng nhiên ý thức được, những người này kỳ thật cũng không có hùng mạnh như ông tưởng tượng, hơn nữa chính biến đã làm tập đoàn rạn nứt, bọn họ cũng tuyệt đối không thể lại phát động binh biến uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của ông một lần nữa.
Vì thế, dũng khí của Lý Hiển cứ lớn dần. Ngày mười sáu tháng hai, tức là ngày thứ hai mươi Lý Hiển đăng cơ xưng đế, Lý Hiển đột nhiên tuyên bố, bái Võ Tam Tư vì Đại Tư Không, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, Võ Tam Tư sau khi kế Võ Thừa Tự, đã trở thành người thứ hai của Võ gia đảm nhiệm chức Tể tướng.
Về việc bổ nhiệm này, trước đó Lý Hiển không thảo luận qua với lớp công thần Tể tướng một câu, ông đứng trên triều đường trực tiếp tuyên bố công khai, làm bọn Trương Giản Chi họ trở tay không kịp.
Ngay khi Lý Hiển bái Võ Tam Tư làm Tể tướng cũng như gia phong Đại Tư Không, ông còn tuyên bố tấn phong trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ là Định Vương. Võ Du Kỵ vốn là An Định Vương, hiện giờ tuy chỉ mất một chữ, nhưng hai chữ là quận danh, chỉ độc một chữ là quốc danh, lần này Võ Du Kỵ đã từ Quận vương thăng chức thành Thân vương rồi.
Võ Du Kỵ thăng làm Thân vương, cũng có nghĩa trưởng tử của Thái Bình công chúa tương lai sẽ được lập tước vị Thân vương, bởi vậy dù Thái Bình công chúa và trượng phu tình cảm không tốt, nhưng nàng cũng sẽ vui sướng cảm kích.
Cùng lúc đó, Lý Hiển cũng tuyên bố, đề cao quy cách nghi trượng với Trấn Quốc Thái Bình công chúa và An Quốc Tương vương, cảnh giới đãi ngộ, quy định cảnh vệ của phủ Tương vương và Thái Bình công chúa sau này tương tự Hoàng đế, ngày đêm đều có thị vệ bảo vệ, trong phủ đệ mỗi mười bước đều lập một trạm canh gác. Lý Hiển dựa theo biện pháp Vi hậu dạy cho ông, sử dụng thủ đoạn phân hóa đả kích, chiêu ấy quả là hiệu quả.
Tương Vương và Thái Bình công chúa đều là công thần chủ chốt của chính biến, nói cho cùng, đám người Trương Giản Chi chẳng qua có chút đầu óc, nói tới công phu bày mưu vẽ sách, kết quả lại nắm lấy đại quyền, gạt bỏ phe đối lập, khiến Tương vương và Thái Bình công chúa cũng rất bất mãn. Hiện giờ lại có Hoàng đế coi trọng lễ ngộ, bọn họ từ bỏ chuyện báo thù, rất tự nhiên ủng hộ Hoàng đế.
Một khi Hoàng đế quyết tâm kiên trì giữ vững chủ trương của mình, đám người Trương Giản Chi cũng không dám tùy tiện chống lại, dù sao cơ sở cầm quyền chính của bọn họ là trung với Hoàng đế. Hơn nữa, mặc dù bọn họ nổi tiếng nhất thời vô lưỡng, luận về nội tình chính trị vẫn không cách nào sánh với Võ thị gia tộc, Tương vương hay Thái Bình công chúa.
Hiện giờ Hoàng đế kiên trì giữ ý kiến của mình, lại được phe Tương vương, phe Thái Bình công chúa và phe Lương vương toàn lực ủng hộ, đám người Trương Giản Chi không cách nào xoay chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc Võ thị tiến vào Chính Sự Đường chiếm giữ chức vị Tể tướng, cũng không thể nhúng tay vào khi Võ Tắc Thiên đương triều.
Đối với một loạt hành động gần đây của Hoàng đế, đám người Trương Giản Chi tuy rằng cực kỳ bất mãn, nhưng bọn họ đang ở trong cuộc, vẫn như trước không phát hiện nguy cơ đã đến, không phải sao? Bọn họ nắm quyền như trước, Hoàng đế hoàn toàn tiếp nhận đại đa số yêu cầu của bọn họ như trước, bên cạnh bọn họ có nhiều người khen tặng nịnh bợ như trước, việc đó đều làm tê dại khứu giác của bọn họ.
Nhưng trong số những người đứng xem cũng không thiếu những người tỉnh táo, trưởng sử Lạc Châu Tiết Quý Sưởng chính là một trong những người tỉnh táo đứng xem, đối với một loạt hành động của Hoàng đế, Tiết Quý Sưởng cảm thấy bất an sâu sắc, khi y cùng bạn tốt Hữu Triều Ấp Úy Lưu U Cầu khi uống rượu có nhắc tới lo lắng của mình, không ngờ Lưu U Cầu cũng có suy nghĩ giống mình, hai người ăn nhịp với nhau, lợi dụng lúc chếnh choáng cầu kiến Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi và Ngũ tể tướng Hoàn Ngạn Phạm có thể nói là bộ máy Tể tướng đoàn kết nhất trong lịch sử Đại Đường rồi, bình thường bọn họ thường tụ tập hội nghị nghiên cứu thảo luận đại sự thiên hạ, thương lượng chính sách chính sự, mà không thi hành lệ thường “Vương không thấy vương” trong quan trường, khi Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu hỏi tới chính sự, Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy bốn người họ đang tụ tập ở chỗ Trương Giản Chi ba hoa khoác lác.
Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu cũng là đồng đạo của đám người Trương Giản Chi, vừa nghe bọn họ cầu kiến, liền lập tức cho người mời bọn họ vào. Chào hỏi xong, Trương Giản Chi mời hai người ngồi xuống, vừa hỏi mục đích tới, Tiết Quý Sưởng đã thẳng thắn nói:
- Trương tướng công, Võ gia vốn có được vũ lực hùng hậu, hiện giờ lại nắm chính quyền, hậu hoạn vô cùng. Hôm nay Tiết mỗ đến, chính là muốn khuyên Tướng công sớm đưa ra đối sách.
Trương Giản Chi vừa nghe là vì việc này, rất xem thường, lão ngạo nghễ nói:
- Trong các tể tướng, Võ Tam Tư chỉ vẹn có một vị trí nhỏ nhoi, ít ngày nữa Ngụy tướng công trở về triều, lực lượng của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh, trước đại cục, Võ Tam Tư chỉ là miếng thịt trên thớt gỗ mà thôi, nếu muốn loại bỏ, chỉ là chuyện trong nháy mắt, có gì phải phòng bị đây? Bọn ta vừa mới cầm quyền, không nên lại chém giết thêm nữa.
Lưu U Cầu khuyên nhủ:
- Chư vị tướng công, chúng ta phải đề phòng rắc rối có thể phát sinh chứ. Ngày xưa Tào Mạnh Đức lập Tào Phi làm Vương thái tử, lập tức quả quyết khống chế thế lực của Tào Thực, giết đám người Dương Tu, loại bỏ vây cánh của Tào Thực, mới bảo đảm chính quyền thuận lợi thay thế. Tắc Thiên hoàng lập từ khi lên ngôi đến nay, lại dung túng kết giao vây cánh Võ thị và Nhị Trương, mở rộng thế lực, nếu không có Chư công ra sức dựng lên, tông miếu xã tắc Đại Đường ta sợ rằng khó mà bảo toàn. Hiện giờ Nhị Trương đã bại, Võ Tam Tư vẫn còn đó, chư vị tướng công cần phải sớm dùng thủ đoạn lôi đình, mới có thể bảo đảm không lo đó.
Kính Huy nghe có chút động ý, vuốt râu gật đầu không ngừng, y đang muốn nói lời phụ họa, khuyên bảo Trương Giản Chi vài câu, không ngờ Hoàn Ngạn Phạm lại cười ha hả, khoát tay nói:
- Hai vị cũng đừng nói chuyện giật gân thế, lúc này không giống ngày xưa, triều chính đều ở trong tay cảnh trung chi sĩ bọn ta, hoàng đế lại là trung thần chúng ta tự tay lập đấy, Võ Tam Tư động được đến chúng ta sao?
Nói đến vũ lực, Tương vương đã nắm giữ Nam nha, đủ để giữ cân bằng Bắc nha cấm vệ. Hơn nữa trong Bắc nha lại có Lý Đa Tộ cùng tướng lĩnh trung thành khô chặn chỗ yếu hại, mặt khác trong hàng chư vệ tướng lĩnh khác người đầu nhập cũng nhiều không hết, trong tình huống này, Võ thị cũng rục rịch, chúng ta không cần tốn nhiều sức vẫn có thể diệt bọn hắn, hà tất phải không giáo mà giết, bị người chỉ trích?
Hai người này đã đứng đầu Ngũ tể tướng, trước gặp bọn họ thống nhất ý kiến, Kính Huy đã không dễ nói chuyện rồi, ngay trước mặt Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu, y nhất định phải chú ý duy trì sự nhất trí cao giữa năm người, không thể làm trái lại.
Kính Huy vừa làm vừa nghĩ, Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy cũng có ý tưởng giống nhau, Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu mặc dù hết sức lợi hại, liên tục khuyên bảo, năm vị tể tướng chẳng qua vẫn xem thường, hai người thất vọng, chỉ đành cáo từ.
Hai người từ trong Chính sự đường đi ra, Lưu U Cầu đã chán nản nói với Tiết Quý Sưởng:
- Năm vị tướng công hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của ta, nên làm sao cho phải?
Tiết Quý Sưởng sắc mặt cực kỳ khó coi, y thở dài một hơi, lo lắng nói:
- Một khi có biến, ta và huynh sẽ chết không có chỗ chôn thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Bởi vì Võ Tắc Thiên lúc tại vị đã có một loạt hành động khiến nội tâm phản cảm, lại thêm Hắc Xỉ Thường Chi phu nhân mổ bụng sống chết đã gây xúc động đối với hắn, cùng với Địch Nhân Kiệt lúc lâm chung một phen phó thác, Dương Phàm bộc phát kiên định đứng ở trận tuyến phò Lý phục Đường, nhưng hiện tại sắp đạt được, hắn lại cũng không thấy được hi vọng đế quốc phục hưng.
Dương Phàm cũng mờ mịt, cho dù thánh nhân trời sinh cũng không thể nhìn thấu tương lai, hắn không biết đế quốc mới nổi này, tiếp theo sẽ đi tới đâu, cũng không rõ lắm hắn ở trong đó có thể phát huy tác dụng gì, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là bảo vệ mình trong thế cục hỗn loạn, yên lặng quan sát kỳ biến.
Dương Phàm có chỗ đứng trên chốn quan trường, duy trì ưu thế lớn của Hiển Tông chính là Thiên kỵ. Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn trên chính đàn có thể phóng ra năng lượng lớn hơn, từ đó vì Hiển Tông thâm nhập vào càng tạo ra nhiều điều kiện thuận lợi hơn. Sau khi nghiên cứu phán đoán thế cục rõ ràng, quyết định ẩn phục, Dương Phàm liền chuyên tâm tiến hành xây dựng thế lực của mình.
Lúc này Kính Huy, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ thay đổi địa vị của mình, ruồng bỏ Thái Bình công chúa và Tương vương, tự kết thành một phe ngang hàng với chủ cũ, khiến Dương Phàm hiểu rõ một đạo lý: lợi ích mới sẽ quyết định hết thảy căn bản, ngươi không thể hi vọng một chính khách thuần khiết vô hạ, trung thành và tận tâm.
Vừa vào quan trường, mỗi người đều phải không ngừng phân tích, lựa chọn, vứt bỏ, đoạt lấy, liên tiếp ngã xuống, này thật là quá ngu quá khờ dại, mù quáng, đã sớm bị loại bỏ khỏi cuộc cạnh tranh khốc liệt rồi, người có thể bò lên, nếu có tư cách tự lập môn hộ, sao phải tiếp tục ở lại làm môn hạ của ngươi?
Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn đã không thể trực tiếp khống chế một chi khổng lồ như vậy, mà cần một đám thuộc cấp đắc lực, thuộc cấp càng nhiều, cũng rất khó cam đoan ai cũng trung thành. Cho nên, hắn cũng không khỏi lợi dụng bắt chéo thăng bằng, kiềm chế lẫn nhau chờ thủ đoạn để bảo đảm kiểm soát lực lượng của hắn.
Phải làm đến nước này, chính là hắn gặp phải vấn đề trọng yếu nhất đối với các tướng quân bổ nhiệm, mà Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, sẽ có năng lực tự hoàn thành sứ mệnh trọng đại, không giống trong quá khứ chỉ có ngàn người, chỉ phụ trách trấn giữ một chỗ yếu địa, Hoàng đế cũng sẽ không đem giao lực lượng hoàn toàn như vậy cho hắn kiểm soát.
Đây là bản năng của đế vương, Võ Tắc Thiên tín nhiệm Võ Du Nghi như thế, vẫn chia Võ Lâm quân làm ba, giao cho Võ Du Nghi, Lý Đa Tộ và hắn chia nhau kiểm soát đó sao? Hiện giờ Thiên kỵ thành Vạn kỵ, Hoàng đế nhất định cho người nằm vùng bên trong, hắn muốn duy trì lực khống chế với quân đội, sẽ càng thêm gian nan rồi.
Có thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…
Lý Hiển đặc xá lỗi lầm, bổ nhiệm y vì Thái Phó Thiếu Khanh, cùng với thông lệnh thiên hạ, sửa “Phục Hưng Tự” thành “Long Hưng Tự”, đám người Trương Giản Chi cũng không phải không chú ý, có điều bọn họ biết Hoàng đế cực kì bất mãn với hành vi độc tài của họ, bọn họ không hy vọng Hoàng đế hoàn toàn làm mạnh tay, việc nhỏ nhặt này không đáng nói tới, khiến Hoàng đế hả giận cũng thế, bởi vậy vẫn chưa từng có phản ứng quá khích.
Nhưng, một loạt hành động nhỏ này của Lý Hiển đối với bọn họ chỉ như dò xét, làm cho Lý Hiển sau khi phát hiện đám người Trương Giản Chi cũng không có phản ứng quá dữ dội, ông bỗng nhiên ý thức được, những người này kỳ thật cũng không có hùng mạnh như ông tưởng tượng, hơn nữa chính biến đã làm tập đoàn rạn nứt, bọn họ cũng tuyệt đối không thể lại phát động binh biến uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của ông một lần nữa.
Vì thế, dũng khí của Lý Hiển cứ lớn dần. Ngày mười sáu tháng hai, tức là ngày thứ hai mươi Lý Hiển đăng cơ xưng đế, Lý Hiển đột nhiên tuyên bố, bái Võ Tam Tư vì Đại Tư Không, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, Võ Tam Tư sau khi kế Võ Thừa Tự, đã trở thành người thứ hai của Võ gia đảm nhiệm chức Tể tướng.
Về việc bổ nhiệm này, trước đó Lý Hiển không thảo luận qua với lớp công thần Tể tướng một câu, ông đứng trên triều đường trực tiếp tuyên bố công khai, làm bọn Trương Giản Chi họ trở tay không kịp.
Ngay khi Lý Hiển bái Võ Tam Tư làm Tể tướng cũng như gia phong Đại Tư Không, ông còn tuyên bố tấn phong trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ là Định Vương. Võ Du Kỵ vốn là An Định Vương, hiện giờ tuy chỉ mất một chữ, nhưng hai chữ là quận danh, chỉ độc một chữ là quốc danh, lần này Võ Du Kỵ đã từ Quận vương thăng chức thành Thân vương rồi.
Võ Du Kỵ thăng làm Thân vương, cũng có nghĩa trưởng tử của Thái Bình công chúa tương lai sẽ được lập tước vị Thân vương, bởi vậy dù Thái Bình công chúa và trượng phu tình cảm không tốt, nhưng nàng cũng sẽ vui sướng cảm kích.
Cùng lúc đó, Lý Hiển cũng tuyên bố, đề cao quy cách nghi trượng với Trấn Quốc Thái Bình công chúa và An Quốc Tương vương, cảnh giới đãi ngộ, quy định cảnh vệ của phủ Tương vương và Thái Bình công chúa sau này tương tự Hoàng đế, ngày đêm đều có thị vệ bảo vệ, trong phủ đệ mỗi mười bước đều lập một trạm canh gác. Lý Hiển dựa theo biện pháp Vi hậu dạy cho ông, sử dụng thủ đoạn phân hóa đả kích, chiêu ấy quả là hiệu quả.
Tương Vương và Thái Bình công chúa đều là công thần chủ chốt của chính biến, nói cho cùng, đám người Trương Giản Chi chẳng qua có chút đầu óc, nói tới công phu bày mưu vẽ sách, kết quả lại nắm lấy đại quyền, gạt bỏ phe đối lập, khiến Tương vương và Thái Bình công chúa cũng rất bất mãn. Hiện giờ lại có Hoàng đế coi trọng lễ ngộ, bọn họ từ bỏ chuyện báo thù, rất tự nhiên ủng hộ Hoàng đế.
Một khi Hoàng đế quyết tâm kiên trì giữ vững chủ trương của mình, đám người Trương Giản Chi cũng không dám tùy tiện chống lại, dù sao cơ sở cầm quyền chính của bọn họ là trung với Hoàng đế. Hơn nữa, mặc dù bọn họ nổi tiếng nhất thời vô lưỡng, luận về nội tình chính trị vẫn không cách nào sánh với Võ thị gia tộc, Tương vương hay Thái Bình công chúa.
Hiện giờ Hoàng đế kiên trì giữ ý kiến của mình, lại được phe Tương vương, phe Thái Bình công chúa và phe Lương vương toàn lực ủng hộ, đám người Trương Giản Chi không cách nào xoay chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc Võ thị tiến vào Chính Sự Đường chiếm giữ chức vị Tể tướng, cũng không thể nhúng tay vào khi Võ Tắc Thiên đương triều.
Đối với một loạt hành động gần đây của Hoàng đế, đám người Trương Giản Chi tuy rằng cực kỳ bất mãn, nhưng bọn họ đang ở trong cuộc, vẫn như trước không phát hiện nguy cơ đã đến, không phải sao? Bọn họ nắm quyền như trước, Hoàng đế hoàn toàn tiếp nhận đại đa số yêu cầu của bọn họ như trước, bên cạnh bọn họ có nhiều người khen tặng nịnh bợ như trước, việc đó đều làm tê dại khứu giác của bọn họ.
Nhưng trong số những người đứng xem cũng không thiếu những người tỉnh táo, trưởng sử Lạc Châu Tiết Quý Sưởng chính là một trong những người tỉnh táo đứng xem, đối với một loạt hành động của Hoàng đế, Tiết Quý Sưởng cảm thấy bất an sâu sắc, khi y cùng bạn tốt Hữu Triều Ấp Úy Lưu U Cầu khi uống rượu có nhắc tới lo lắng của mình, không ngờ Lưu U Cầu cũng có suy nghĩ giống mình, hai người ăn nhịp với nhau, lợi dụng lúc chếnh choáng cầu kiến Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi và Ngũ tể tướng Hoàn Ngạn Phạm có thể nói là bộ máy Tể tướng đoàn kết nhất trong lịch sử Đại Đường rồi, bình thường bọn họ thường tụ tập hội nghị nghiên cứu thảo luận đại sự thiên hạ, thương lượng chính sách chính sự, mà không thi hành lệ thường “Vương không thấy vương” trong quan trường, khi Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu hỏi tới chính sự, Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy bốn người họ đang tụ tập ở chỗ Trương Giản Chi ba hoa khoác lác.
Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu cũng là đồng đạo của đám người Trương Giản Chi, vừa nghe bọn họ cầu kiến, liền lập tức cho người mời bọn họ vào. Chào hỏi xong, Trương Giản Chi mời hai người ngồi xuống, vừa hỏi mục đích tới, Tiết Quý Sưởng đã thẳng thắn nói:
- Trương tướng công, Võ gia vốn có được vũ lực hùng hậu, hiện giờ lại nắm chính quyền, hậu hoạn vô cùng. Hôm nay Tiết mỗ đến, chính là muốn khuyên Tướng công sớm đưa ra đối sách.
Trương Giản Chi vừa nghe là vì việc này, rất xem thường, lão ngạo nghễ nói:
- Trong các tể tướng, Võ Tam Tư chỉ vẹn có một vị trí nhỏ nhoi, ít ngày nữa Ngụy tướng công trở về triều, lực lượng của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh, trước đại cục, Võ Tam Tư chỉ là miếng thịt trên thớt gỗ mà thôi, nếu muốn loại bỏ, chỉ là chuyện trong nháy mắt, có gì phải phòng bị đây? Bọn ta vừa mới cầm quyền, không nên lại chém giết thêm nữa.
Lưu U Cầu khuyên nhủ:
- Chư vị tướng công, chúng ta phải đề phòng rắc rối có thể phát sinh chứ. Ngày xưa Tào Mạnh Đức lập Tào Phi làm Vương thái tử, lập tức quả quyết khống chế thế lực của Tào Thực, giết đám người Dương Tu, loại bỏ vây cánh của Tào Thực, mới bảo đảm chính quyền thuận lợi thay thế. Tắc Thiên hoàng lập từ khi lên ngôi đến nay, lại dung túng kết giao vây cánh Võ thị và Nhị Trương, mở rộng thế lực, nếu không có Chư công ra sức dựng lên, tông miếu xã tắc Đại Đường ta sợ rằng khó mà bảo toàn. Hiện giờ Nhị Trương đã bại, Võ Tam Tư vẫn còn đó, chư vị tướng công cần phải sớm dùng thủ đoạn lôi đình, mới có thể bảo đảm không lo đó.
Kính Huy nghe có chút động ý, vuốt râu gật đầu không ngừng, y đang muốn nói lời phụ họa, khuyên bảo Trương Giản Chi vài câu, không ngờ Hoàn Ngạn Phạm lại cười ha hả, khoát tay nói:
- Hai vị cũng đừng nói chuyện giật gân thế, lúc này không giống ngày xưa, triều chính đều ở trong tay cảnh trung chi sĩ bọn ta, hoàng đế lại là trung thần chúng ta tự tay lập đấy, Võ Tam Tư động được đến chúng ta sao?
Nói đến vũ lực, Tương vương đã nắm giữ Nam nha, đủ để giữ cân bằng Bắc nha cấm vệ. Hơn nữa trong Bắc nha lại có Lý Đa Tộ cùng tướng lĩnh trung thành khô chặn chỗ yếu hại, mặt khác trong hàng chư vệ tướng lĩnh khác người đầu nhập cũng nhiều không hết, trong tình huống này, Võ thị cũng rục rịch, chúng ta không cần tốn nhiều sức vẫn có thể diệt bọn hắn, hà tất phải không giáo mà giết, bị người chỉ trích?
Hai người này đã đứng đầu Ngũ tể tướng, trước gặp bọn họ thống nhất ý kiến, Kính Huy đã không dễ nói chuyện rồi, ngay trước mặt Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu, y nhất định phải chú ý duy trì sự nhất trí cao giữa năm người, không thể làm trái lại.
Kính Huy vừa làm vừa nghĩ, Viên Thứ Kỷ và Thôi Huyền Huy cũng có ý tưởng giống nhau, Tiết Quý Sưởng và Lưu U Cầu mặc dù hết sức lợi hại, liên tục khuyên bảo, năm vị tể tướng chẳng qua vẫn xem thường, hai người thất vọng, chỉ đành cáo từ.
Hai người từ trong Chính sự đường đi ra, Lưu U Cầu đã chán nản nói với Tiết Quý Sưởng:
- Năm vị tướng công hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của ta, nên làm sao cho phải?
Tiết Quý Sưởng sắc mặt cực kỳ khó coi, y thở dài một hơi, lo lắng nói:
- Một khi có biến, ta và huynh sẽ chết không có chỗ chôn thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Bởi vì Võ Tắc Thiên lúc tại vị đã có một loạt hành động khiến nội tâm phản cảm, lại thêm Hắc Xỉ Thường Chi phu nhân mổ bụng sống chết đã gây xúc động đối với hắn, cùng với Địch Nhân Kiệt lúc lâm chung một phen phó thác, Dương Phàm bộc phát kiên định đứng ở trận tuyến phò Lý phục Đường, nhưng hiện tại sắp đạt được, hắn lại cũng không thấy được hi vọng đế quốc phục hưng.
Dương Phàm cũng mờ mịt, cho dù thánh nhân trời sinh cũng không thể nhìn thấu tương lai, hắn không biết đế quốc mới nổi này, tiếp theo sẽ đi tới đâu, cũng không rõ lắm hắn ở trong đó có thể phát huy tác dụng gì, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là bảo vệ mình trong thế cục hỗn loạn, yên lặng quan sát kỳ biến.
Dương Phàm có chỗ đứng trên chốn quan trường, duy trì ưu thế lớn của Hiển Tông chính là Thiên kỵ. Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn trên chính đàn có thể phóng ra năng lượng lớn hơn, từ đó vì Hiển Tông thâm nhập vào càng tạo ra nhiều điều kiện thuận lợi hơn. Sau khi nghiên cứu phán đoán thế cục rõ ràng, quyết định ẩn phục, Dương Phàm liền chuyên tâm tiến hành xây dựng thế lực của mình.
Lúc này Kính Huy, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ thay đổi địa vị của mình, ruồng bỏ Thái Bình công chúa và Tương vương, tự kết thành một phe ngang hàng với chủ cũ, khiến Dương Phàm hiểu rõ một đạo lý: lợi ích mới sẽ quyết định hết thảy căn bản, ngươi không thể hi vọng một chính khách thuần khiết vô hạ, trung thành và tận tâm.
Vừa vào quan trường, mỗi người đều phải không ngừng phân tích, lựa chọn, vứt bỏ, đoạt lấy, liên tiếp ngã xuống, này thật là quá ngu quá khờ dại, mù quáng, đã sớm bị loại bỏ khỏi cuộc cạnh tranh khốc liệt rồi, người có thể bò lên, nếu có tư cách tự lập môn hộ, sao phải tiếp tục ở lại làm môn hạ của ngươi?
Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, hắn đã không thể trực tiếp khống chế một chi khổng lồ như vậy, mà cần một đám thuộc cấp đắc lực, thuộc cấp càng nhiều, cũng rất khó cam đoan ai cũng trung thành. Cho nên, hắn cũng không khỏi lợi dụng bắt chéo thăng bằng, kiềm chế lẫn nhau chờ thủ đoạn để bảo đảm kiểm soát lực lượng của hắn.
Phải làm đến nước này, chính là hắn gặp phải vấn đề trọng yếu nhất đối với các tướng quân bổ nhiệm, mà Thiên kỵ một khi mở rộng thành Vạn kỵ, sẽ có năng lực tự hoàn thành sứ mệnh trọng đại, không giống trong quá khứ chỉ có ngàn người, chỉ phụ trách trấn giữ một chỗ yếu địa, Hoàng đế cũng sẽ không đem giao lực lượng hoàn toàn như vậy cho hắn kiểm soát.
Đây là bản năng của đế vương, Võ Tắc Thiên tín nhiệm Võ Du Nghi như thế, vẫn chia Võ Lâm quân làm ba, giao cho Võ Du Nghi, Lý Đa Tộ và hắn chia nhau kiểm soát đó sao? Hiện giờ Thiên kỵ thành Vạn kỵ, Hoàng đế nhất định cho người nằm vùng bên trong, hắn muốn duy trì lực khống chế với quân đội, sẽ càng thêm gian nan rồi.
Có thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…
Bình luận facebook