Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1200
Tường trắng ngói xanh đen, tường bên trong nhà, ngoài tường ngõ dài.
Đầu tường loang lổ những vòng tuổi của mái ngói xen giữa vài cọng cỏ xanh biếc ngoan cường muốn vùng vẫy trồi lên, xòe ra thành những nhành lá khoan khoái hướng lên bầu trời xanh thẳm, mang đến vài phần sức sống cho con ngõ nhỏ u tĩnh. Đương nhiên, khi trong tường truyền ra tiếng cười vui vẻ lại khiến con ngõ dài u tĩnh thêm mấy phần náo nhiệt.
Cách bức tường bên trong con ngõ dài, Dương Phàm một thân trường bào nho sinh văn sĩ, che đi thân thể to lớn rắn chắc, thoạt nhìn thực sự thêm vài phần hương vị nho nhã lịch sự của người đọc sách, ở bên cạnh hắn, năm sáu người ăn vận thường phục đi theo, Mã Kiều, Sở Cuồng Ca, đảm nhiệm uy đám người bất ngờ ở nhóm.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc đánh giá tình hình bốn phía, thỉnh thoảng chỉ bảo vài câu, đám người Mã Kiều và Sở Cuồng Ca chăm chú lắng nghe, khi bọn họ rời đi, rất nhanh đã gọi một đám người đến bên người, theo sự phân phó của bọn họ tỏa đi bốn phía, tựa hồ như bố trí cảnh giới xung quanh tòa phủ đệ bên cạnh kia.
Trong thời gian Dương Phàm chuyên tâm tiến hành Thiên kỵ này, trong triều đình lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Ngụy Nguyên Trung đã từ Lĩnh Nam trở về.
Là kẻ dẫn đầu phản Trương, Nhị Trương đã đền tội, y đương nhiên là vô tội có công, vì thế được Lý Hiển hạ chỉ triệu hồi từ Lĩnh Nam đến. Đối với việc y đến, đám người Trương Giản Chi vô cùng hoan nghênh, tuy rằng Ngụy Nguyên Trung trước đây là cựu thần thuộc Đông cung, nhưng bọn họ nếu có thể kéo Kính Huy, Thôi Huyền Huy, Viên Thứ về phía mình, thì tin tưởng cũng có thể dẫn Ngụy Nguyên Trung thành đồng đảng.
Cùng lúc đó, Dương Tái Tư từng nịnh bợ Nhị Trương cũng được Lý Hiển đặc xá miễn tội giữ lại làm việc rồi. Có điều dù sao y cũng từng phản bội, cho nên bị đuổi ra khỏi Chính sự đường, nhưng Dương Tái Tư mặc dù không mang danh tể tướng, nhưng thực tế lại là tể tướng, y được Lý Hiển bổ nhiệm làm Hộ Bộ thượng thư, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, kiêm Trường An Lưu thủ.
Kể từ đó, thực quyền của y cũng không giảm đi bao nhiêu, y không những đảm nhiệm Hộ bộ, khống chế tài chính Đại Đường, hơn nữa kiêm nhiệm trấn giữ Trường An, khống chế phủ binh, hơn nữa y còn là Đồng trung thư môn hạ Tam phẩm, có quyền cùng nhóm tể tướng tham gia chính sự.
Về việc giữ lại loại tiểu nhân nhân phẩm thấp kém như Dương Tái Tư này, đám người Trương Giản Chi đã kiên quyết phản đối, có điều bọn họ gần đây nhượng quyền quá nhiều, Lý Hiển khí thế dần dần mạnh mẽ, nhất là khi ông thành công chia rẽ quan hệ giữa phe công thần và phe Tương vương, Thái Bình công chúa, lại đạt được sự ủng hộ của phe Lương vương, làm hoàng đế, lời của Lý Hiển rõ ràng có trọng lượng hơn nhiều.
Sau một phen giằng co, đám người Trương Giản Chi lại lần nữa nhượng bộ, cảnh này khiến dũng khí của Lý Hiển càng tăng thêm, đám cựu thần Đông cung như Vi An Thạch, Lý Hoàn Viễn, Đường Hưu Xán, Chúc Khâm Minh cũng được ông từng bước sử dụng rồi, tuy nói những người này mỗi kẻ một phe, không thể đoàn kết nhất trí, ít nhất vẫn có thể dùng tới một chút, lúc này Lý Hiển thiếu người, cũng chỉ có thể dùng Hàn Tín binh tướng càng nhiều càng tốt.
Chẳng qua, vị trí trong Chính sự đường đã bị tập đoàn công thần chiếm hết, hiện giờ lại thêm Võ Tam Tư và Ngụy Nguyên Trung, thật sự không thể nhét thêm tể tướng vào nữa, nếu không vị trí tể tướng Đại Đường này giống với người bán rau cải trắng bình thường không đáng tiền, Lý Hiển đành phải phong hết thảy bọn họ cùng làm Trung thư môn Tam phẩm, trước tiên chia nhỏ quyển lục của đám tể tướng bọn họ rồi nói sau.
Chờ Dương Phàm bước đầu ra mặt mở rộng Thiên kỵ, Lý Hiển đã quyền đấm cước đá lợi dụng ưu thế thân phận hoàng đế Tiên Thiên, trên triều đình mở ra cục diện chắc chắn, nắm giữ quyền lên tiếng chắc chắn, không để mọi chuyện tùy ý đám người Trương Giản Chi bài bố nữa.
Nhưng Lý Hiển cũng chưa thỏa mãn với tình hình hiện giờ, làm một vị hoàng đế, quyền lực của ông vẫn quá yếu, nhưng nếu ông muốn tiếp tục mở rộng quyền lực của mình, tất sẽ đụng chạm đến phe công thần, ngược lại sẽ lọt vào tầm bắn mạnh mẽ của họ, trừ phi thực lực của ông cũng có thể tăng theo, từ đó khiến cho phe công thần cúi đầu.
Vì thế, Lý Hiển tập trung vào Võ Tam Tư. Tương vương là huynh đệ ruột của ông, mà ông vẫn còn đố kỵ sợ hãi, Thái Bình công chúa cố nhiên có thể liên thủ, nhưng mặc dù Thái Bình công chúa có điều bất mãn với phe công thần, nhưng không thể liên thủ với tập đoàn công thần, cho nên người duy nhất ông có thể lựa chọn chỉ có Võ gia.
Thực lực của Võ gia vẫn vô cùng hùng mạnh như trước, Võ Tam Tư lại là thông gia của nữ nhi ông, lại mâu thuẫn gay gắt với tập đoàn công thần, đây không phải tay đấm tốt nhất của ông sao? Vì thế, sau khi phong Võ Tam Tư làm tể tướng, cũng gia phong làm Đại Tư Không, Lý Hiển lại bày ra một loạt hành động lôi kéo Võ gia.
Hôm nay không có triều hội, Lý Hiển đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn cải trang vi hành Võ gia, để tránh đám công thần nghe thấy lại chạy đến trước mặt ông khuyên can, đối với ông huyên náo không ngớt, Lý Hiển lựa chọn Dương Phàm từng khống chế Huyền Vũ môn xuất cung, vì thế nhiệm vụ cảnh giới này cứ dĩ nhiên như vậy mà rơi xuống đầu Dương Phàm.
Thiên tử cải trang vi hành, kỳ thật sao có thể thực sự cải trang, chỉ cần động tĩnh không quá lớn, không đến mức ai ai cũng biết thì tĩnh là cải trang rồi. Bên trong Lương vương phủ do Nội vệ đô úy Cao Oánh mới nhậm chức phụ trách, bên ngoài phủ Lương vương chỉ cần hơi có sơ suất, bọn họ chỉ có thể mất đầu đền tội, đương nhiên hết sức cẩn trọng.
Dương Phàm tự mình tới Lương vương phủ, tuần tra bốn phía một lượt, sau khi hiểu rõ tình thế xung quanh, liền bắt đầu an bài, từ Lương vương phủ đến toàn bộ phường Chiêu Quốc, mãi cho tới đường Chu Tước, mọi nơi trọng yếu đều an bài Thiên kỵ mặc thường phục tuần tra đề phòng.
- Ồ? Đây là…Thập Nhất nương, người đẩy cao nữa đi, cao nữa đi!
Bên trong tường có một cái xích đu, xích đu càng lên càng cao, một thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi trên bàn đu, khi làm đu dây lay động tới quá đầu tường, nàng chợt phát hiện một người đứng trong ngõ bên ngoài tường, bộ dáng có chút quen mắt, nhìn kĩ thì đúng là Dương Phàm, vội vàng quay đầu lại bảo muội tử của nàng dùng sức đẩy nàng lên cao.
Ở phía sau bàn đu, một tiểu cô nương bụ bẫm đáng yêu đang đứng, chính là khuê nữ Thập Nhất Nương Hoắc Quốc nhỏ tuổi nhất của Tương vương, người ngồi trên đu dây là Thập nương Lý Trì Doanh.
Phủ đệ này là của Huyện chủ An Hưng con gái của Tương vương, trượng phu của An Hưng là Tham quân Tiết Lâm Lương vương phủ, bởi vậy liền mua phủ đệ bên cạnh Lương vương phủ này, để tiện cho trượng phu đến vương phủ làm việc. Hôm nay, Lý Trì Doanh và chúng tỷ muội đến nhà tỷ tỷ chơi.
Tiểu mã thí tinh Hoắc Quốc coi trọng Lý Trì Doanh như châu báu, tỷ tỷ yêu cầu gì luôn luôn làm theo không điều kiện. Lý Trì Doanh nhờ nàng giúp mình nhảy dây, Hoắc Quốc vì tỷ tỷ châu báu của mình có thể nói tận hết sức lực, vừa nghe tỷ tỷ lên tiếng, lập tức cố lấy hết sức, càng đẩy lên cao hơn.
Lý Trì Doanh mặc váy, cũng sợ sẽ bị hở ra ngoài, hai chân kẹp chặt, tuy nhiêu ống tay áo đỏ tươi chói mắt bay lên giống như mây, có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Lý Trì Doanh thấy rõ người đứng ngoài tường kia đúng là Dương Phàm, trong lòng rất vui mừng, nàng đang muốn hướng về Dương Phàm lên tiếng gọi, trong lòng bỗng nhiên động tâm nghi hoặc:
- Không đúng, hắn mặc thường phục, lén lút chạy đến đây làm gì?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Cửa ngách một nhà trong ngõ chợt mở ra, một chiếc xe ngựa từ bên trong đi ra, xe ngựa vừa ra đã rẽ ngang, nhanh chóng lao đi, hành động này lập tức gây sự chú ý với đám Thiên kỵ trong ngõ.
Dương Phàm đã phân phó, bọn họ phải âm thầm đề phòng, không thể gióng trống khua chiêng, để tránh láng giềng tám phía đều biết có vị đại nhân vật đến thăm Lương Vương phủ, cho nên mấy vệ sĩ mặc thường phục này không dễ dàng để lộ thân phận lục soát người đi đường, nhưng chiếc xe ngựa này vừa xuất hiện bọn họ liền nâng cao cảnh giác.
Mấy tên vệ sĩ Thiên kỵ lập tức rút dao găm, rất nhanh nghênh đón, đồng thời lộ ngư phù của bọn họ. Không trách sao bọn họ khẩn trương như thế, ở khu vực này đều là nhà giàu có quyền quý, một cỗ xe ngựa đi ra không cần chú ý tới, nhưng cỗ xe này giữa thời tiết mùa xuân tháng ba lại buông mảnh rèm che xuống, kín không kẽ hở, hoàn toàn không thấy rõ tình hình trong xe, hơn nữa phu xe vừa ra khỏi cửa ngách đã vung roi như mưa, vẻ mặt kích động, sao không khiến người ta nghi ngờ cho được.
Mấy tên Thiên kỵ trước cản lại, phu xe kia vội vàng ghìm chặt dây cương, ban đầu lộ ra vẻ giận dữ, tới khi Thiên kỵ để lộ thân phận, mã phu kia lại có vẻ hoảng sợ nghi hoặc, gã quay đầu nói gì đó vào trong xe, rèm xe được vén lên, một người từ trong xe đi ra.
Dương Phàm chú ý tới, người trong xe kia lúc đi ra vô cùng cẩn thận, rèm xe buông xuống cực thấp tựa hồ sợ người ngoài nhìn thấy tình hình trong xe, không khỏi cũng hoài nghi. Tập trung nhìn vào, chỉ thấy người nọ tuổi chừng sáu mươi, mặc lan sam, đầu buộc khăn xanh, dưới cằm ba túm râu dài, liền ra dấu tay cho mấy tên binh sĩ Thiên kỵ, ra hiệu đưa chiếc xe kia tới đây.
Mấy tên binh sĩ Thiên kỵ chia ra hai bên, thúc giục xe ngựa kia chạy nhanh tới chỗ Dương Phàm, xe tới trước mặt Dương Phàm rồi, người trên xe kia lập tức xuống xe, khom lưng chắp tay với Dương Phàm:
- Túc hạ... là người trong Thiên kỵ?
Dương Phàm vừa rồi tuần tra tình hình bốn phía đã biết, gia đình có xe ngựa vừa chạy ra kia là phủ đệ Hoàn Ngạn Phạm Hoàn tướng công, hiện thời chạm tay có thể bỏng. Phe công thần tuy vẫn chưa coi Dương Phàm là thành viên quan trọng của bọn họ, nhưng cùng là chiến hữu tham gia binh gian, cũng không bài xích hắn, quan hệ coi như tốt.
Dương Phàm hướng người nọ chắp tay nói:
- Đúng vậy, bản quan đúng là Thiên kỵ Vệ quan quân Đại tướng quân Dương Phàm, không biết túc hạ là ai?
Lão nhân kia thoáng giật mình kinh hãi, vội vàng dùng lễ tiết quan trường lần nữa hành lễ, nói:
- Hóa ra là Dương đại tướng quân, thất kính thất kính, hạ quan là Thứ sử Dịch Châu Triệu Lý Ôn.
Dương Phàm giờ mới biết y là người phương nào, hóa ra anh vợ của Hoàn tướng công.
Hoàn Ngạn Phạm đem vị anh vợ làm Thứ sử Dịch Châu kia biến thành công thần, thỉnh Hoàng đế ban phong, nhằm đúng lúc trong cung có chuyện lớn làm hoàng đế phát giận, Uyển Nhi từ tai mắt của nàng ở đó nghe nói qua, sau khi về thành cười nhạo nói cho Dương Phàm nghe, từ đó Dương Phàm rất có ấn tượng với người này.
Dương Phàm vội hỏi:
- Ồ, hóa ra là Triệu thái thú, thất lễ thất lễ. Bản tướng quân đang có công vụ phải làm, bọn thủ hạ không biết thân phận của Thái thú, kính xin Thái thú thứ tội, nếu Thái thú có việc gấp, vậy xin mời đi đi, Dương mỗ sai người mở đường cho Thái thú.
Thứ sử Dịch Châu Triệu Lý Ôn vui vẻ nói:
- Làm phiền Đại tướng quân, nếu đã như vậy, hạ qua không quấy rầy, cáo...
Triệu Lý Ôn một tiếng “từ” vừa ra khỏi miệng, từ cửa ngách tòa nha chưa đóng đột nhiên một phu nhân tầm năm mươi tuổi bước ra, phía sau còn hai tiểu tỳ áo xanh đi theo, phu nhân kia vừa ra khỏi cửa ngách nhìn chung quanh, nói:
- Ai nói huynh trưởng lão thân đến đây, sao lại ở đây? thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…
Đầu tường loang lổ những vòng tuổi của mái ngói xen giữa vài cọng cỏ xanh biếc ngoan cường muốn vùng vẫy trồi lên, xòe ra thành những nhành lá khoan khoái hướng lên bầu trời xanh thẳm, mang đến vài phần sức sống cho con ngõ nhỏ u tĩnh. Đương nhiên, khi trong tường truyền ra tiếng cười vui vẻ lại khiến con ngõ dài u tĩnh thêm mấy phần náo nhiệt.
Cách bức tường bên trong con ngõ dài, Dương Phàm một thân trường bào nho sinh văn sĩ, che đi thân thể to lớn rắn chắc, thoạt nhìn thực sự thêm vài phần hương vị nho nhã lịch sự của người đọc sách, ở bên cạnh hắn, năm sáu người ăn vận thường phục đi theo, Mã Kiều, Sở Cuồng Ca, đảm nhiệm uy đám người bất ngờ ở nhóm.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc đánh giá tình hình bốn phía, thỉnh thoảng chỉ bảo vài câu, đám người Mã Kiều và Sở Cuồng Ca chăm chú lắng nghe, khi bọn họ rời đi, rất nhanh đã gọi một đám người đến bên người, theo sự phân phó của bọn họ tỏa đi bốn phía, tựa hồ như bố trí cảnh giới xung quanh tòa phủ đệ bên cạnh kia.
Trong thời gian Dương Phàm chuyên tâm tiến hành Thiên kỵ này, trong triều đình lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Ngụy Nguyên Trung đã từ Lĩnh Nam trở về.
Là kẻ dẫn đầu phản Trương, Nhị Trương đã đền tội, y đương nhiên là vô tội có công, vì thế được Lý Hiển hạ chỉ triệu hồi từ Lĩnh Nam đến. Đối với việc y đến, đám người Trương Giản Chi vô cùng hoan nghênh, tuy rằng Ngụy Nguyên Trung trước đây là cựu thần thuộc Đông cung, nhưng bọn họ nếu có thể kéo Kính Huy, Thôi Huyền Huy, Viên Thứ về phía mình, thì tin tưởng cũng có thể dẫn Ngụy Nguyên Trung thành đồng đảng.
Cùng lúc đó, Dương Tái Tư từng nịnh bợ Nhị Trương cũng được Lý Hiển đặc xá miễn tội giữ lại làm việc rồi. Có điều dù sao y cũng từng phản bội, cho nên bị đuổi ra khỏi Chính sự đường, nhưng Dương Tái Tư mặc dù không mang danh tể tướng, nhưng thực tế lại là tể tướng, y được Lý Hiển bổ nhiệm làm Hộ Bộ thượng thư, đồng Trung thư môn hạ Tam phẩm, kiêm Trường An Lưu thủ.
Kể từ đó, thực quyền của y cũng không giảm đi bao nhiêu, y không những đảm nhiệm Hộ bộ, khống chế tài chính Đại Đường, hơn nữa kiêm nhiệm trấn giữ Trường An, khống chế phủ binh, hơn nữa y còn là Đồng trung thư môn hạ Tam phẩm, có quyền cùng nhóm tể tướng tham gia chính sự.
Về việc giữ lại loại tiểu nhân nhân phẩm thấp kém như Dương Tái Tư này, đám người Trương Giản Chi đã kiên quyết phản đối, có điều bọn họ gần đây nhượng quyền quá nhiều, Lý Hiển khí thế dần dần mạnh mẽ, nhất là khi ông thành công chia rẽ quan hệ giữa phe công thần và phe Tương vương, Thái Bình công chúa, lại đạt được sự ủng hộ của phe Lương vương, làm hoàng đế, lời của Lý Hiển rõ ràng có trọng lượng hơn nhiều.
Sau một phen giằng co, đám người Trương Giản Chi lại lần nữa nhượng bộ, cảnh này khiến dũng khí của Lý Hiển càng tăng thêm, đám cựu thần Đông cung như Vi An Thạch, Lý Hoàn Viễn, Đường Hưu Xán, Chúc Khâm Minh cũng được ông từng bước sử dụng rồi, tuy nói những người này mỗi kẻ một phe, không thể đoàn kết nhất trí, ít nhất vẫn có thể dùng tới một chút, lúc này Lý Hiển thiếu người, cũng chỉ có thể dùng Hàn Tín binh tướng càng nhiều càng tốt.
Chẳng qua, vị trí trong Chính sự đường đã bị tập đoàn công thần chiếm hết, hiện giờ lại thêm Võ Tam Tư và Ngụy Nguyên Trung, thật sự không thể nhét thêm tể tướng vào nữa, nếu không vị trí tể tướng Đại Đường này giống với người bán rau cải trắng bình thường không đáng tiền, Lý Hiển đành phải phong hết thảy bọn họ cùng làm Trung thư môn Tam phẩm, trước tiên chia nhỏ quyển lục của đám tể tướng bọn họ rồi nói sau.
Chờ Dương Phàm bước đầu ra mặt mở rộng Thiên kỵ, Lý Hiển đã quyền đấm cước đá lợi dụng ưu thế thân phận hoàng đế Tiên Thiên, trên triều đình mở ra cục diện chắc chắn, nắm giữ quyền lên tiếng chắc chắn, không để mọi chuyện tùy ý đám người Trương Giản Chi bài bố nữa.
Nhưng Lý Hiển cũng chưa thỏa mãn với tình hình hiện giờ, làm một vị hoàng đế, quyền lực của ông vẫn quá yếu, nhưng nếu ông muốn tiếp tục mở rộng quyền lực của mình, tất sẽ đụng chạm đến phe công thần, ngược lại sẽ lọt vào tầm bắn mạnh mẽ của họ, trừ phi thực lực của ông cũng có thể tăng theo, từ đó khiến cho phe công thần cúi đầu.
Vì thế, Lý Hiển tập trung vào Võ Tam Tư. Tương vương là huynh đệ ruột của ông, mà ông vẫn còn đố kỵ sợ hãi, Thái Bình công chúa cố nhiên có thể liên thủ, nhưng mặc dù Thái Bình công chúa có điều bất mãn với phe công thần, nhưng không thể liên thủ với tập đoàn công thần, cho nên người duy nhất ông có thể lựa chọn chỉ có Võ gia.
Thực lực của Võ gia vẫn vô cùng hùng mạnh như trước, Võ Tam Tư lại là thông gia của nữ nhi ông, lại mâu thuẫn gay gắt với tập đoàn công thần, đây không phải tay đấm tốt nhất của ông sao? Vì thế, sau khi phong Võ Tam Tư làm tể tướng, cũng gia phong làm Đại Tư Không, Lý Hiển lại bày ra một loạt hành động lôi kéo Võ gia.
Hôm nay không có triều hội, Lý Hiển đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn cải trang vi hành Võ gia, để tránh đám công thần nghe thấy lại chạy đến trước mặt ông khuyên can, đối với ông huyên náo không ngớt, Lý Hiển lựa chọn Dương Phàm từng khống chế Huyền Vũ môn xuất cung, vì thế nhiệm vụ cảnh giới này cứ dĩ nhiên như vậy mà rơi xuống đầu Dương Phàm.
Thiên tử cải trang vi hành, kỳ thật sao có thể thực sự cải trang, chỉ cần động tĩnh không quá lớn, không đến mức ai ai cũng biết thì tĩnh là cải trang rồi. Bên trong Lương vương phủ do Nội vệ đô úy Cao Oánh mới nhậm chức phụ trách, bên ngoài phủ Lương vương chỉ cần hơi có sơ suất, bọn họ chỉ có thể mất đầu đền tội, đương nhiên hết sức cẩn trọng.
Dương Phàm tự mình tới Lương vương phủ, tuần tra bốn phía một lượt, sau khi hiểu rõ tình thế xung quanh, liền bắt đầu an bài, từ Lương vương phủ đến toàn bộ phường Chiêu Quốc, mãi cho tới đường Chu Tước, mọi nơi trọng yếu đều an bài Thiên kỵ mặc thường phục tuần tra đề phòng.
- Ồ? Đây là…Thập Nhất nương, người đẩy cao nữa đi, cao nữa đi!
Bên trong tường có một cái xích đu, xích đu càng lên càng cao, một thiếu nữ mặc váy đỏ ngồi trên bàn đu, khi làm đu dây lay động tới quá đầu tường, nàng chợt phát hiện một người đứng trong ngõ bên ngoài tường, bộ dáng có chút quen mắt, nhìn kĩ thì đúng là Dương Phàm, vội vàng quay đầu lại bảo muội tử của nàng dùng sức đẩy nàng lên cao.
Ở phía sau bàn đu, một tiểu cô nương bụ bẫm đáng yêu đang đứng, chính là khuê nữ Thập Nhất Nương Hoắc Quốc nhỏ tuổi nhất của Tương vương, người ngồi trên đu dây là Thập nương Lý Trì Doanh.
Phủ đệ này là của Huyện chủ An Hưng con gái của Tương vương, trượng phu của An Hưng là Tham quân Tiết Lâm Lương vương phủ, bởi vậy liền mua phủ đệ bên cạnh Lương vương phủ này, để tiện cho trượng phu đến vương phủ làm việc. Hôm nay, Lý Trì Doanh và chúng tỷ muội đến nhà tỷ tỷ chơi.
Tiểu mã thí tinh Hoắc Quốc coi trọng Lý Trì Doanh như châu báu, tỷ tỷ yêu cầu gì luôn luôn làm theo không điều kiện. Lý Trì Doanh nhờ nàng giúp mình nhảy dây, Hoắc Quốc vì tỷ tỷ châu báu của mình có thể nói tận hết sức lực, vừa nghe tỷ tỷ lên tiếng, lập tức cố lấy hết sức, càng đẩy lên cao hơn.
Lý Trì Doanh mặc váy, cũng sợ sẽ bị hở ra ngoài, hai chân kẹp chặt, tuy nhiêu ống tay áo đỏ tươi chói mắt bay lên giống như mây, có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Lý Trì Doanh thấy rõ người đứng ngoài tường kia đúng là Dương Phàm, trong lòng rất vui mừng, nàng đang muốn hướng về Dương Phàm lên tiếng gọi, trong lòng bỗng nhiên động tâm nghi hoặc:
- Không đúng, hắn mặc thường phục, lén lút chạy đến đây làm gì?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Cửa ngách một nhà trong ngõ chợt mở ra, một chiếc xe ngựa từ bên trong đi ra, xe ngựa vừa ra đã rẽ ngang, nhanh chóng lao đi, hành động này lập tức gây sự chú ý với đám Thiên kỵ trong ngõ.
Dương Phàm đã phân phó, bọn họ phải âm thầm đề phòng, không thể gióng trống khua chiêng, để tránh láng giềng tám phía đều biết có vị đại nhân vật đến thăm Lương Vương phủ, cho nên mấy vệ sĩ mặc thường phục này không dễ dàng để lộ thân phận lục soát người đi đường, nhưng chiếc xe ngựa này vừa xuất hiện bọn họ liền nâng cao cảnh giác.
Mấy tên vệ sĩ Thiên kỵ lập tức rút dao găm, rất nhanh nghênh đón, đồng thời lộ ngư phù của bọn họ. Không trách sao bọn họ khẩn trương như thế, ở khu vực này đều là nhà giàu có quyền quý, một cỗ xe ngựa đi ra không cần chú ý tới, nhưng cỗ xe này giữa thời tiết mùa xuân tháng ba lại buông mảnh rèm che xuống, kín không kẽ hở, hoàn toàn không thấy rõ tình hình trong xe, hơn nữa phu xe vừa ra khỏi cửa ngách đã vung roi như mưa, vẻ mặt kích động, sao không khiến người ta nghi ngờ cho được.
Mấy tên Thiên kỵ trước cản lại, phu xe kia vội vàng ghìm chặt dây cương, ban đầu lộ ra vẻ giận dữ, tới khi Thiên kỵ để lộ thân phận, mã phu kia lại có vẻ hoảng sợ nghi hoặc, gã quay đầu nói gì đó vào trong xe, rèm xe được vén lên, một người từ trong xe đi ra.
Dương Phàm chú ý tới, người trong xe kia lúc đi ra vô cùng cẩn thận, rèm xe buông xuống cực thấp tựa hồ sợ người ngoài nhìn thấy tình hình trong xe, không khỏi cũng hoài nghi. Tập trung nhìn vào, chỉ thấy người nọ tuổi chừng sáu mươi, mặc lan sam, đầu buộc khăn xanh, dưới cằm ba túm râu dài, liền ra dấu tay cho mấy tên binh sĩ Thiên kỵ, ra hiệu đưa chiếc xe kia tới đây.
Mấy tên binh sĩ Thiên kỵ chia ra hai bên, thúc giục xe ngựa kia chạy nhanh tới chỗ Dương Phàm, xe tới trước mặt Dương Phàm rồi, người trên xe kia lập tức xuống xe, khom lưng chắp tay với Dương Phàm:
- Túc hạ... là người trong Thiên kỵ?
Dương Phàm vừa rồi tuần tra tình hình bốn phía đã biết, gia đình có xe ngựa vừa chạy ra kia là phủ đệ Hoàn Ngạn Phạm Hoàn tướng công, hiện thời chạm tay có thể bỏng. Phe công thần tuy vẫn chưa coi Dương Phàm là thành viên quan trọng của bọn họ, nhưng cùng là chiến hữu tham gia binh gian, cũng không bài xích hắn, quan hệ coi như tốt.
Dương Phàm hướng người nọ chắp tay nói:
- Đúng vậy, bản quan đúng là Thiên kỵ Vệ quan quân Đại tướng quân Dương Phàm, không biết túc hạ là ai?
Lão nhân kia thoáng giật mình kinh hãi, vội vàng dùng lễ tiết quan trường lần nữa hành lễ, nói:
- Hóa ra là Dương đại tướng quân, thất kính thất kính, hạ quan là Thứ sử Dịch Châu Triệu Lý Ôn.
Dương Phàm giờ mới biết y là người phương nào, hóa ra anh vợ của Hoàn tướng công.
Hoàn Ngạn Phạm đem vị anh vợ làm Thứ sử Dịch Châu kia biến thành công thần, thỉnh Hoàng đế ban phong, nhằm đúng lúc trong cung có chuyện lớn làm hoàng đế phát giận, Uyển Nhi từ tai mắt của nàng ở đó nghe nói qua, sau khi về thành cười nhạo nói cho Dương Phàm nghe, từ đó Dương Phàm rất có ấn tượng với người này.
Dương Phàm vội hỏi:
- Ồ, hóa ra là Triệu thái thú, thất lễ thất lễ. Bản tướng quân đang có công vụ phải làm, bọn thủ hạ không biết thân phận của Thái thú, kính xin Thái thú thứ tội, nếu Thái thú có việc gấp, vậy xin mời đi đi, Dương mỗ sai người mở đường cho Thái thú.
Thứ sử Dịch Châu Triệu Lý Ôn vui vẻ nói:
- Làm phiền Đại tướng quân, nếu đã như vậy, hạ qua không quấy rầy, cáo...
Triệu Lý Ôn một tiếng “từ” vừa ra khỏi miệng, từ cửa ngách tòa nha chưa đóng đột nhiên một phu nhân tầm năm mươi tuổi bước ra, phía sau còn hai tiểu tỳ áo xanh đi theo, phu nhân kia vừa ra khỏi cửa ngách nhìn chung quanh, nói:
- Ai nói huynh trưởng lão thân đến đây, sao lại ở đây? thể thấy, lấy bối cảnh quan tướng gia đình của Dương Phàm hiện giờ, và quan hệ của mình cùng tư liệu giao cho “Quan thiên bộ”, gọi người đa mưu túc trí giúp đỡ hắn đặt ra và điều chỉnh một kế hoạch càng hoàn thiện. Bởi trong giai đoạn này, Dương Phàm cũng ít để ý tới các thế lực đang tranh đấu gay gắt.
Mùa xuân tháng ba, đào mận đùa nhau khoe sắc, triều đình cũng thay đổi một diện mạo hoàn toàn khác…
Bình luận facebook