• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sếp, Dè Dặt Một Chút! (2 Viewers)

  • Chương 25

Có được tự do, Tòng Thiện xoa nhẹ bả vai ê ẩm và cổ tay mỏi nhừ của mình, thấy Hàn Dập Hạo ở cửa ngó nhìn tình hình bên ngoài, cũng đi tới.



Từ khe hở của cánh cửa gỗ nhìn ra phía ngoài, chung quanh dường như không có ai coi chừng, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện với Hàn Dập Hạo, thế nhưng anh lại xoay người đi về phía bên kia.



Cô khẽ nhíu mày, không hiểu sao nhìn thấy anh như vậy trông giống như đang tức giận, suy nghĩ một chút, cô cho rằng anh là đang giận cô làm liên lụy tới anh, vì vậy, Tòng Thiện đi tới phía của anh, cố gắng phá vỡ cục diện cứng nhắc: “Hàn Dập Hạo, tôi biết là tôi đã làm liên lụy tới anh...”



“Biết là tốt rồi.” Anh lạnh lùng ngắt lời của cô, dường như không muốn nhiều lời.



Mặc dù thái độ của anh tuyệt đối không thể được gọi là thân thiện, nhưng Tòng Thiện tự giác đuối lý, nghe anh nói như vậy, trái lại càng cảm thấy là lỗi của mình, cô chân thành nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để chạy trốn.”



Anh hừ lạnh một tiếng, dùng sức xé quân hàm trên áo, ném vào trong đống củi, anh châm chọc nói: “Nếu như cô có chút đầu óc, bây giờ cũng sẽ không có bị mắc kẹt ở chỗ này.”



Lời nói ác độc của anh khiến Tòng Thiện cũng uất nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi có chút tái nhợt ngẩng đầu nhìn anh, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”



Anh xoay người lại, mắt nhìn cô, môi mỏng như lưỡi dao khẽ mím, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh bị lông mi dài che khuất nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Thẩm Tòng Thiện, rốt cuộc đây là lỗi của ai vậy?”



“Là lỗi của tôi, được chưa.” Cô giận dỗi trả lời: “Tôi biết tôi nợ anh một cái mạng, lại liên lụy anh, sau này tôi sẽ nghĩ cách đền ơn anh, được rồi chứ gì?”



Từ trước tới nay, cô chính là một người ân oán phân minh, mặc dù cô cũng không cho rằng cứu người là sai, nhưng liên lụy Hàn Dập Hạo là sự thật, hơn nữa anh đã cứu cô thoát khỏi miệng báo, tính ra, cô thật sự là nợ anh một món nợ nhân tình rất lớn.



Nghe được hai chữ “Đền ơn”, tâm tình khói mù của người nào đó lập tức được chuyển biến tốt, anh cố ý lặp lại: “Đền ơn?”



“Ừ.” Cô dám nói dám nhận.



“Tôi sẽ nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay.” Khóe mắt xinh đẹp của Hàn Dập Hạo hơi nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong, từng câu từng chữ từ tốn lại rõ ràng mà bật ra khỏi môi mỏng.



Tòng Thiện có chút kinh ngạc, người đàn ông này sao lại thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách vậy, trong nháy mắt, nhiều mây đã chuyển thành trời trong rồi, cô nói đúng cái gì sao?



Không biết có phải là bị thương ảnh hưởng tới tốc độ tự hỏi của mình hay không, Tòng Thiện nghĩ mãi mà không biết một câu nói đương nhiên như thế lại khiến tâm tình của anh trở nên tốt hơn, chẳng lẽ người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại ác bá này, vừa rồi đã không có nghĩ tới dùng yêu cầu này để đề xuất với cô sao, anh lại trở nên không vụ lợi như vậy từ khi nào thế?



“Được.” Cô sảng khoái đồng ý, trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu, chỉ cần anh đừng đưa ra yêu cầu quá phận là được.



Dĩ nhiên Hàn Dập Hạo không có nghe được “Điều kiện phụ” cô nói ở trong lòng, nghe được lời hứa của cô, buồn bực vừa rồi đã được anh ném đến sau đầu, có lẽ anh có thể mượn lần này làm rõ lòng của mình.



Nghĩ tới đây, anh khôi phục lại thái độ bình thường, mở miệng ngắn gọn, lời nói ngắn ngủi như là phát khẩu lệnh: “Nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái thể chất của cô, đợi đến nửa đêm, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”



Vừa rồi anh đã quan sát sơ tình hình bên ngoài, từ mức độ giam giữ lỏng lẻo và bộ dáng ăn mặc của những người đi ngang qua, xem ra ở đây hẳn không phải là căn cứ vũ trang gì đó, chỉ là thôn trại bình thường, hơn nữa ổ khóa treo ngoài cửa, nhắm mắt anh cũng có thể mở vài chục cái trong vòng một phút, không hề khó khăn.



Hiện tại sắc trời đã tối, xem ra cũng sẽ không có người đưa cơm tối tới đây, dù sao nơi này cũng được biết đến là nạn đói Châu Phi, đương nhiên không ai lại lãng phí lương thực để cấp cho hai tù binh.

Chỉ chờ tối thêm chút ít, sau khi tất cả mọi người trong trại đi ngủ, bọn họ có thể bắt đầu hành động.



Nhưng Tòng Thiện cũng có chút băn khoăn, “Thật ra thì, chúng ta chỉ cần chờ người thiếu niên kia tỉnh lại, để cho người trong tộc của anh ta lên tiếng hỏi rõ anh ta là làm sao bị thương, chỉ cần chứng minh không có liên quan gì đến chúng ta, bọn họ tự nhiên sẽ thả chúng ta.”



“Vậy nếu như anh ta không tỉnh thì sao?” Anh hỏi.



“Gia Nghi nói anh ta chỉ là hơi mất máu quá nhiều, mặc dù làm lỡ trong thời gian dài, nhưng sẽ không có đáng ngại, nếu không phải những người đó không có tới hỏi chúng ta cũng sẽ không có như bây giờ.” Tòng Thiện đáp.



“Cô phân tích rất đúng.” Anh gật đầu, lại nói thêm, “Nhưng dạo chơi ở đây càng lâu, chúng ta lại càng nguy hiểm nhiều hơn.”



“Tại sao?” Cô khó hiểu.



“Sau này tôi sẽ giải thích rõ cho cô nghe, bây giờ cô chỉ cần nghe theo lời tôi nói mà làm theo là được rồi.” Hàn Dập Hạo lời ít mà ý nhiều, mặc dù những bộ lạc như thế này trước nay anh chưa từng tới, nhưng dựa theo tình hình đã đoán được tám chín phần, nơi này cũng không phải là nơi bọn họ có thể ở lâu, còn về phần nhân tố chính trị phức tạp trong đó, cho dù anh nói, cô cũng không nhất thiết phải hiểu.



Thẩm Tòng Thiện suy nghĩ một chút, khó lắm mới không có tiếp tục hỏi tiếp, cô không có nghĩ tới Hàn Dập Hạo lại vào sâu như vậy, nhưng cảm thấy bọn họ mất tích đã lâu, nhất là Hàn Dập Hạo, rất có thể bên quân bộ sẽ gây ra sóng to gió lớn, huống chi, cũng không biết người thiếu niên kia khi nào mới tỉnh, chờ chết như vậy cũng không phải là cách.



Nói xong, anh ngồi ở một bên, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.



Cô ngồi ở trên đống củi, cũng nhắm mắt nghĩ ngơi, nhưng, đầu óc lại càng ngày càng tỉnh táo.



Trong bóng tối, cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm, một lát sau, cô lại nhịn không được mở mắt ra.



Trong căn nhà này không có ánh nến, chỉ có ánh sao đầy trời xuyên qua lỗ hỏng trên mái nhà chiếu rọi vào.



Nhìn từ góc độ của Thẩm Tòng Thiện, vừa vặn tia sáng kia ở ngay vị trí của Hàn Dập Hạo.



Đường nét điển trai thâm thúy ấy được ánh trăng chiếu rọi giống như là bức tượng đá cẩm thạch, mày kiếm nhuốm đen, lông mi dài xoăn, mũi cao, môi mỏng khiêu gợi, hơn nữa, ở dưới ánh sáng này làn da có hơi trắng cùng với thân hình cao lớn thẳng tắp, anh lúc này, hoàn mỹ đến giống như tác phẩm tay kiệt xuất nhất của thiên thần.



Trong nháy mắt, nhìn thấy một bức họa như vậy, trống ngực của Tòng Thiện không khỏi lọt đi mấy nhịp, cho dù cô đối với Hàn Dập Hạo vẫn còn có rất nhiều thành kiến, nhưng cũng không thể không thừa nhận, quả thật nhìn anh rất đẹp mắt, nhất là bộ dáng nhắm mắt lúc này, lại càng đẹp đến khiến tim người ta đập thình thịch.



Dĩ nhiên, một người đàn ông cả người toát ra một loại khí phách giống như Kỳ Lân thế này mà hình dung thành “xinh đẹp” như vậy, dường như có chút kỳ lạ, nhưng Tòng Thiện cảm thấy cái từ này rất xứng với anh, ngũ quan xinh xắn cùng với khí chất cường tráng của anh, đối lập nhau rồi lại giao hòa lẫn nhau.



Tòng Thiện nhìn anh hồi lâu, cuối cùng nhớ tới một câu hình dung anh.



“Mở mắt như ma, nhắm mắt giống như yêu”!



Tuy nhiên, một giọng nam thuần phác từ tính đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của cô.



“Nhìn đủ chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom