Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Giọng nói của cô hơi có chút trầm thấp và mất tiếng, trong cổ họng giống như là vướng một vật gì đó, nhưng ánh mắt của cô lại trong sáng như là ngôi sao lóng lánh nhất trên bầu trời, sáng ngời như thế, kiên định như thế.
Đột nhiên, trái tim của anh như bị một vật gì đó đâm phải, nét mặt của cô bình tĩnh như vậy, nhưng anh vẫn nhìn thấy được nỗi bi thương sâu sắc được ẩn sâu trong đôi mắt ấy.
Thật sự anh không có điều tra cô, biết đến sự tồn tại của Lương Tư Hàn, là bởi vì Lương Tư Hàn đã từng dùng danh nghĩa người nhà gửi thư lên quân bộ, yêu cầu xóa tên Thẩm Tòng Thiện ra khỏi danh sách ứng cử viên gìn giữ hòa bình, chỉ có điều chuyện này bị Hàn Dập Hạo dằn xuống.
Mà chuyện Lương Tư Hàn lợi dụng cô, anh chỉ nhìn vào cái tên xuất hiện với tần suất cực cao trong xấp tài liệu thật dày kia, cũng có thể đoán được.
Cho tới nay, anh chỉ biết nghề nghiệp của cô, lý lịch của cô và thái độ của cô đối với chuyện của tất cả mọi người đều không buông xuôi hay từ bỏ.
Mãi cho tới hôm nay, anh mới biết được người phụ nữ nhìn như kiên cường và mạnh mẽ này, cũng có vết thương giấu ở đáy lòng không thể chạm vào.
Trong lòng dâng lên một luồng kích động, đột nhiên anh muốn đi tim hiểu rõ quá khứ của cô, tìm hiểu rõ “Người thân nhất” từ trong miệng của cô đến tột cùng là ai, nhưng cô đã sớm dời mắt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Nghĩ ngợi hồi lâu, anh nhịn không được phá vỡ sự im lặng: “Cô là người đầu tiên nói muốn bảo vệ tôi, còn là một người phụ nữ.”
Nụ cười nhẹ hơi ẩn chứa sự nhạo báng và dí dỏm khiến Thẩm Tòng Thiện nghiêng đầu, cô đã khôi phục lại tâm tình sau xúc động vừa rồi, nghe thấy lời của anh, cô mở miệng trả lời: “Còn là người phụ nữ đầu tiên mắng anh là khách làng chơi, giội rượu anh.”
Anh hơi nhíu mày: “Lá gan của cô quả thực đủ lớn.”
“Loại con cháu giàu có kiêu căng ngạo mạn như anh thì cũng cần bị người mắng cho tỉnh, bị người giội cho tỉnh.” Cô nhún vai đáp.
“Kiêu căng ngạo mạn cũng phải có tư cách mới được.” Anh có chút đắc ý.
Tòng Thiện bĩu môi: “Tự sướng.”
Thế nhưng anh lại không so đo, “Tự sướng cũng không phải là người bình thường có thể làm được.”
Tòng Thiện không nhịn được bật cười, “Da mặt của anh cũng không phải dày bình thường.”
Đây là lần đầu tiên cô cười với anh.
Hàn Dập Hạo bỗng cảm thấy khuôn mặt cong cong, môi hồng răng trắng của người phụ nữ ở trước mắt này thật ra thì cũng không quá khó coi như vậy, ít nhất bộ dáng cô cười-- rất đẹp mắt.
Thấy anh không có đáp lời, Tòng Thiện nói tiếp: “Hàn Dập Hạo, dường như đây là lần đầu tiên chúng ta chung đụng ‘Thân thiện’ như vậy.”
Mặc dù cách “Hòa thuận vui vẻ” vẫn còn chênh lệch khá xa, nhưng so với mấy lần chung đụng trước, cũng là có cải thiện rất lớn.
Anh nhếch môi, chẳng nói đúng sai.
“Vết thương thế nào rồi?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Cô hơi có chút kinh ngạc, Hàn Dập Hạo cũng không giống như người sẽ quan tâm đến người khác.
“Tôi là sợ lát nữa cô sẽ gây trở ngại.” Anh nhìn ra được tâm tư của cô, cố tình nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
Cái lời giải thích này cô lại tin, “Không có gì đáng ngại, nghĩ ngơi thêm chút nữa, cũng sẽ có thể theo kịp anh.”
Thật ra thì tình trạng của cô không tốt lắm, nhưng cô đoán muốn chạy trốn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Dập Hạo nhìn khuôn mặt hơi có chút tái nhợt của cô, cũng không nói gì thêm nữa.
Đến sau nữa đêm, cả thôn trại lâm vào trong yên tĩnh.
Hàn Dập Hạo dễ dàng mở ổ khóa cửa, hai người lặng yên không một tiếng động chuồn ra khỏi nhà củi, mượn ánh trăng mờ, cẩn thận lẻn ra khỏi thôn.
Bởi vì lúc đến, bị bịt mắt cho nên hai người không biết thôn trại này lại lớn như vậy, hơn nữa nhà tranh gạch mộc ở đây sắp xếp lộn xộn không có trật tự, con đường ở giữa cũng rối beng phức tạp, bọn họ chỉ có thể dựa vào ngôi sao mà đi thẳng về phía Bắc.
Trên đường bọn họ gặp được mấy người tuần tra ban đêm, rất dễ dàng mà tránh đi. Ở dưới một thân cây, Hàn Dập Hạo đánh bất tỉnh một người đàn ông đang đi tiểu, từ trên người của anh ta tìm được một cái bật lửa, đèn pin và một khẩu súng ngắn Makarov kiểu cũ do Nga chế tạo.
Đi một hồi, hai người đều ý thức được có lẽ đã chọn sai hướng.
Bởi vì, càng đi về phía Bắc, dường như người tuần tra càng nhiều.
“Không nghĩ tới một thôn trại bình thường lại cần nhiều người tuần tra như vậy.” Vừa tránh được một tên lâu la đâm đầu đi tới, Tòng Thiện khó hiểu nói.
Hàn Dập Hạo cũng nhíu mày, “Nhìn phạm vi tuần tra của bọn họ, không giống như là đang bảo vệ thôn.”
“Vậy thì bảo vệ cái gì?” Tòng Thiện lại càng không hiểu, nhìn những người này không hề giống những người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngoại trừ có mang vũ khí ở phía sau ra, thì cách ăn mặc không có khác gì những người dân Châu Phi bình thường, chẳng lẽ bọn họ là dân binh? Nhưng cho dù nơi này có một lực lượng vũ trang dân gian đi chăng nữa, vậy bọn họ đang bảo vệ cái gì? Chẳng lẽ là kho vũ khí hay là một nhân vật quan trọng gì đó?
Hàn Dập Hạo không nói gì, trong lúc nhất thời anh cũng không có nghĩ tới, hơn nữa bọn họ không thể tiếp tục đi về phía trước, như vậy rất dễ bị phát hiện.
“Xem ra không thể đi theo hướng này được nữa, chúng ta quay về đường cũ thôi.” Hàn Dập Hạo trầm giọng nói.
Tòng Thiện gật đầu, cô vừa mới xoay người lại, lại bị Hàn Dập Hạo bên cạnh kéo lại.
“Đừng cử động.” Đột nhiên anh ngồi xổm xuống, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Tòng Thiện, anh vê lên một vật gì đó từ đế giày của cô.
Đó là bả vụn nho nhỏ lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Đây là cái gì?” Tòng Thiện cũng ngồi xổm xuống.
“Bột vàng.” Đột nhiên Hàn Dập Hạo nghĩ tới điều gì đó, “Tôi biết rồi, có lẽ bọn họ bảo vệ mỏ vàng.”
“Anh là nói ở phía trước có một mỏ vàng ư?” Tòng Thiện giật mình mở to hai mắt.
“Đúng vậy, nơi này là nơi ở của tộc Raim.” Hàn Dập Hạo nói tiếp.
“Tộc Raim là...” Tòng Thiện vừa định hỏi đó là tộc người gì, một con rắn màu nâu đang im hơi lặng tiếng bò tới bên chân của cô, mở cái miệng rộng, đột nhiên nhắm ngay bắp chân của cô mà cắn.
Đột nhiên, trái tim của anh như bị một vật gì đó đâm phải, nét mặt của cô bình tĩnh như vậy, nhưng anh vẫn nhìn thấy được nỗi bi thương sâu sắc được ẩn sâu trong đôi mắt ấy.
Thật sự anh không có điều tra cô, biết đến sự tồn tại của Lương Tư Hàn, là bởi vì Lương Tư Hàn đã từng dùng danh nghĩa người nhà gửi thư lên quân bộ, yêu cầu xóa tên Thẩm Tòng Thiện ra khỏi danh sách ứng cử viên gìn giữ hòa bình, chỉ có điều chuyện này bị Hàn Dập Hạo dằn xuống.
Mà chuyện Lương Tư Hàn lợi dụng cô, anh chỉ nhìn vào cái tên xuất hiện với tần suất cực cao trong xấp tài liệu thật dày kia, cũng có thể đoán được.
Cho tới nay, anh chỉ biết nghề nghiệp của cô, lý lịch của cô và thái độ của cô đối với chuyện của tất cả mọi người đều không buông xuôi hay từ bỏ.
Mãi cho tới hôm nay, anh mới biết được người phụ nữ nhìn như kiên cường và mạnh mẽ này, cũng có vết thương giấu ở đáy lòng không thể chạm vào.
Trong lòng dâng lên một luồng kích động, đột nhiên anh muốn đi tim hiểu rõ quá khứ của cô, tìm hiểu rõ “Người thân nhất” từ trong miệng của cô đến tột cùng là ai, nhưng cô đã sớm dời mắt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Nghĩ ngợi hồi lâu, anh nhịn không được phá vỡ sự im lặng: “Cô là người đầu tiên nói muốn bảo vệ tôi, còn là một người phụ nữ.”
Nụ cười nhẹ hơi ẩn chứa sự nhạo báng và dí dỏm khiến Thẩm Tòng Thiện nghiêng đầu, cô đã khôi phục lại tâm tình sau xúc động vừa rồi, nghe thấy lời của anh, cô mở miệng trả lời: “Còn là người phụ nữ đầu tiên mắng anh là khách làng chơi, giội rượu anh.”
Anh hơi nhíu mày: “Lá gan của cô quả thực đủ lớn.”
“Loại con cháu giàu có kiêu căng ngạo mạn như anh thì cũng cần bị người mắng cho tỉnh, bị người giội cho tỉnh.” Cô nhún vai đáp.
“Kiêu căng ngạo mạn cũng phải có tư cách mới được.” Anh có chút đắc ý.
Tòng Thiện bĩu môi: “Tự sướng.”
Thế nhưng anh lại không so đo, “Tự sướng cũng không phải là người bình thường có thể làm được.”
Tòng Thiện không nhịn được bật cười, “Da mặt của anh cũng không phải dày bình thường.”
Đây là lần đầu tiên cô cười với anh.
Hàn Dập Hạo bỗng cảm thấy khuôn mặt cong cong, môi hồng răng trắng của người phụ nữ ở trước mắt này thật ra thì cũng không quá khó coi như vậy, ít nhất bộ dáng cô cười-- rất đẹp mắt.
Thấy anh không có đáp lời, Tòng Thiện nói tiếp: “Hàn Dập Hạo, dường như đây là lần đầu tiên chúng ta chung đụng ‘Thân thiện’ như vậy.”
Mặc dù cách “Hòa thuận vui vẻ” vẫn còn chênh lệch khá xa, nhưng so với mấy lần chung đụng trước, cũng là có cải thiện rất lớn.
Anh nhếch môi, chẳng nói đúng sai.
“Vết thương thế nào rồi?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Cô hơi có chút kinh ngạc, Hàn Dập Hạo cũng không giống như người sẽ quan tâm đến người khác.
“Tôi là sợ lát nữa cô sẽ gây trở ngại.” Anh nhìn ra được tâm tư của cô, cố tình nghĩ một đằng nói một nẻo nói.
Cái lời giải thích này cô lại tin, “Không có gì đáng ngại, nghĩ ngơi thêm chút nữa, cũng sẽ có thể theo kịp anh.”
Thật ra thì tình trạng của cô không tốt lắm, nhưng cô đoán muốn chạy trốn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Dập Hạo nhìn khuôn mặt hơi có chút tái nhợt của cô, cũng không nói gì thêm nữa.
Đến sau nữa đêm, cả thôn trại lâm vào trong yên tĩnh.
Hàn Dập Hạo dễ dàng mở ổ khóa cửa, hai người lặng yên không một tiếng động chuồn ra khỏi nhà củi, mượn ánh trăng mờ, cẩn thận lẻn ra khỏi thôn.
Bởi vì lúc đến, bị bịt mắt cho nên hai người không biết thôn trại này lại lớn như vậy, hơn nữa nhà tranh gạch mộc ở đây sắp xếp lộn xộn không có trật tự, con đường ở giữa cũng rối beng phức tạp, bọn họ chỉ có thể dựa vào ngôi sao mà đi thẳng về phía Bắc.
Trên đường bọn họ gặp được mấy người tuần tra ban đêm, rất dễ dàng mà tránh đi. Ở dưới một thân cây, Hàn Dập Hạo đánh bất tỉnh một người đàn ông đang đi tiểu, từ trên người của anh ta tìm được một cái bật lửa, đèn pin và một khẩu súng ngắn Makarov kiểu cũ do Nga chế tạo.
Đi một hồi, hai người đều ý thức được có lẽ đã chọn sai hướng.
Bởi vì, càng đi về phía Bắc, dường như người tuần tra càng nhiều.
“Không nghĩ tới một thôn trại bình thường lại cần nhiều người tuần tra như vậy.” Vừa tránh được một tên lâu la đâm đầu đi tới, Tòng Thiện khó hiểu nói.
Hàn Dập Hạo cũng nhíu mày, “Nhìn phạm vi tuần tra của bọn họ, không giống như là đang bảo vệ thôn.”
“Vậy thì bảo vệ cái gì?” Tòng Thiện lại càng không hiểu, nhìn những người này không hề giống những người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngoại trừ có mang vũ khí ở phía sau ra, thì cách ăn mặc không có khác gì những người dân Châu Phi bình thường, chẳng lẽ bọn họ là dân binh? Nhưng cho dù nơi này có một lực lượng vũ trang dân gian đi chăng nữa, vậy bọn họ đang bảo vệ cái gì? Chẳng lẽ là kho vũ khí hay là một nhân vật quan trọng gì đó?
Hàn Dập Hạo không nói gì, trong lúc nhất thời anh cũng không có nghĩ tới, hơn nữa bọn họ không thể tiếp tục đi về phía trước, như vậy rất dễ bị phát hiện.
“Xem ra không thể đi theo hướng này được nữa, chúng ta quay về đường cũ thôi.” Hàn Dập Hạo trầm giọng nói.
Tòng Thiện gật đầu, cô vừa mới xoay người lại, lại bị Hàn Dập Hạo bên cạnh kéo lại.
“Đừng cử động.” Đột nhiên anh ngồi xổm xuống, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Tòng Thiện, anh vê lên một vật gì đó từ đế giày của cô.
Đó là bả vụn nho nhỏ lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Đây là cái gì?” Tòng Thiện cũng ngồi xổm xuống.
“Bột vàng.” Đột nhiên Hàn Dập Hạo nghĩ tới điều gì đó, “Tôi biết rồi, có lẽ bọn họ bảo vệ mỏ vàng.”
“Anh là nói ở phía trước có một mỏ vàng ư?” Tòng Thiện giật mình mở to hai mắt.
“Đúng vậy, nơi này là nơi ở của tộc Raim.” Hàn Dập Hạo nói tiếp.
“Tộc Raim là...” Tòng Thiện vừa định hỏi đó là tộc người gì, một con rắn màu nâu đang im hơi lặng tiếng bò tới bên chân của cô, mở cái miệng rộng, đột nhiên nhắm ngay bắp chân của cô mà cắn.
Bình luận facebook