• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (2 Viewers)

  • Chương 3: Sếp có hành động mờ ám.

Sau khi đến trung tâm, Vi Đông bị gọi đến phòng làm việc của sếp Thanh - chị gái sếp Lương.

Sếp Thanh mỉm cười nhìn cô, sau đó hỏi: “Em đang ở chung nhà với Lương à? Chị nghe Lương nói.”

“À… Dạ vâng…” Vi Đông cảm thấy khó xử và bối rối, sao sếp Lương lại kể chuyện này cho chị mình chứ?

Vi Đông hơi lo lắng, sợ sếp Thanh hiểu lầm và có cái nhìn không tốt về cô.

Tuy nhiên, sếp Thanh lại tươi cười bảo: “Hiện giờ có nhiều trường hợp bạn sống cùng nhà là người khác giới rồi. Thật ra sống cùng người khác giới không an toàn cho lắm, nhưng em cứ yên tâm, thằng Lương nhà chị là người tử tế. Với cả chị xem trong CV thì thấy em có ghi sở trường của mình là võ thuật đúng không?”

Vi Đông gật đầu: “Dạ vâng.”

“Ừm, vậy chắc là em cũng không lo lắng lắm.” Sếp Thanh đi đến vỗ vai Vi Đông: “Nếu có thể thì chị hi vọng em hãy ở chung nhà với thằng bé lâu một chút, nấu cho nó ăn để nó đỡ ăn trực ở nhà chị.”

“Mà nếu em hốt được thằng em chị về dinh thì càng tốt, chị mong có em dâu lắm rồi!”

“...”

Vi Đông nở một nụ cười gượng gạo và khó xử, cô thật sự không biết nên nói gì vào trường hợp này. Cũng may sau đó, sếp Thanh không nói gì nữa mà liền vui vẻ cho cô ra ngoài.

Lúc mới xin việc, Vi Đông cứ tưởng sếp Thanh nghiêm khắc lắm, và môi trường làm việc ở đây phải áp lực lắm. Bởi vì dù sao lúc phỏng vấn, trông sắc mặt chị HR và sếp Thanh cũng không được “dễ gần” và “thân thiện”.

Ai ngờ được nhận vào làm rồi, Vi Đông mới nhận ra mọi thứ rất khác so với những gì mình tưởng tượng.

Hừm… Thật ra ngoài việc sống chung nhà với sếp Lương ra thì mọi thứ đều tốt. Vi Đông cảm thấy mình khá may mắn khi được làm việc ở trung tâm này.

Đến giờ giải lao buổi chiều.

Các chị đồng nghiệp ngồi nói với nhau chuyện trên trời dưới đất. Vi Đông chưa quen thân lắm nên hơi ít nói, vì thế các chị thường chủ động hỏi cô vài câu, để cô không cảm thấy lạc lõng khi ngồi trò chuyện.

“À đây, tôi còn đang đau đầu đây này mấy bà,” Đang nói hăng say, Thanh Tâm bỗng nhớ ra gì đó nên liền vỗ “bép” một cái vào đùi mình.

Mấy chị đồng nghiệp khác hỏi: “Sao thế?”

Thanh Tâm thở dài bảo: “Cái đứa bạn cùng nhà của tôi định dọn đi sống cùng với người yêu nó. Mà nó đi rồi thì tôi phải đóng gấp đôi tiền nhà đó!”

Nghe thấy vậy, hai mắt Vi Đông sáng lên. “Chị! Vậy em đến ở cùng chị được không? Em cũng đang tìm nhà.”

“Thật hả?” Hai mắt Thanh Tâm cũng sáng rực, “Thế thì còn gì bằng nữa! Hai chị em mình dọn về sống chung, quá tiện luôn!”

Vi Đông vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ mình may quá là may.

Tối hôm đó về nhà, Vi Đông và Thanh Tâm gọi điện nói chuyện với nhau về t/iền nhà, t/iền điện, t/iền nước,... Thanh Tâm cũng đã quay video căn nhà và gửi cho Vi Đông.

Cảm thấy mọi thứ đều ổn, Vi Đông liền chốt ngay căn nhà này. Chỉ là phải khoảng một tuần nữa cô bạn của Thanh Tâm mới dọn đi, cho nên cũng phải ít nhất một tuần nữa Vi Đông mới dọn đến ở được.

Vi Đông cảm thấy đây chính là vấn đề bất tiện nhất của mình lúc này. Cô không t/huê phòng ở khách sạn, thế nên chỉ có thể ở chung với sếp Lương một tuần nữa thôi.



Những ngày sau đó, cuộc sống của Vi Đông và sếp Lương vẫn bình thường. Cô nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa cho sếp, phục vụ cho sếp từ cái ăn đến cái mặc.

Việc nấu ăn thì không nói làm gì, nhưng còn vụ quần áo thì đúng là hơi mệt. Hôm nào tắm xong, sếp cũng vứt quần áo ở giỏ tại nhà tắm dưới tầng một. Vi Đông phải mang lên tầng ba, sau khi giặt xong thì phơi cho sếp. Đến khi quần áo khô thì cô phải gấp lại, mang xuống tận phòng sếp và đặt vào trong tủ của sếp.

Vấn đề là sếp có nhiều quần áo, nếu mà đặt sai chỗ thì kiểu gì cũng phải nghe cằn nhằn.

Bình thường sếp Lương nói ít, nhưng mà cằn nhằn thì cằn nhằn nhiều lắm.

Mà qua mấy ngày sống cùng nhau, Vi Đông đã biết được ljch làm việc của sếp mình.

Sếp Lương có hai công việc, một là giám đốc của trung tâm tiếng Anh Sunshine, hai là ông chủ của một nhà hàng lẩu. Nhà hàng lẩu này do anh và anh rể của mình, cũng là chồng của sếp Thanh mở ra.

Thường ngày, sếp Lương dành thời gian cho nhà hàng lẩu nhiều hơn. Chỉ đến khi có tiết học thì anh mới đến trung tâm thôi.

Mà mỗi ngày sếp Lương chỉ có nhiều nhất một tiết học, có hôm còn chẳng có tiết nào. Anh đến trung tâm cũng chỉ lên lớp rồi đi về, hầu như chẳng hề dành thời gian trò chuyện với ai. Mọi người gặp anh cũng chỉ chào hỏi, anh đáp lại rồi cũng chẳng nói gì nữa.

Tuy nhiên, mọi người vẫn khá là quý sếp Lương. Bởi vì sếp đẹp trai, mà đa số người trong trung tâm lại là nữ.

Có một hôm hội chị em tụ tập bàn luận về sếp Lương, bàn từ ngoại hình đến tính cách, cuối cùng thì bàn đến đời tư.

“Không biết sếp Lương nhà chúng ta có bạn gái chưa nhỉ?”

Nghe thấy câu hỏi này, Vi Đông vô thức lên tiếng trả lời: “Chắc chưa đâu ạ, em chẳng thấy sếp đưa…” cô gái nào về nhà bao giờ.

May mà Vi Đông đã kịp dừng lại trước khi thốt ra nửa câu sau, nếu không là toang thật rồi.

Nhưng mà cô đâu thể qua mắt nổi các chị gái trong trung tâm. Các chị ấy nhìn chằm chằm vào cô, nở một nụ cười gian xảo mà hỏi:

“Sao thế hả Đông? Sao em lại nghĩ sếp chưa có người yêu?”

“Hay là em biết được gì đó?”

“Mà em vừa bảo chẳng thấy sếp gì cơ? Khai mau!”

Vi Đông thật sự muốn vả vào cái miệng mình mấy cái. Mấy ngày nay thân thiết với mấy chị quá, đâm ra cô hay thoải mái nói chuyện, quên không suy nghĩ trước sau.

Các chị lại cứ ép cô khai ra cho bằng được. Cũng may cô kiên trì giả ngốc giả khờ bảo mình không biết, cho nên cuối cùng các chị đành phải tha cho cô.

Hơn sáu giờ tối.

Vi Đông xem lại giáo án để sáu rưỡi sẽ lên tầng dạy học. Hôm nay cô có ca chiều và ca tối nên không thể về nhà nấu cơm, vừa nãy cô chỉ gọi đồ ăn nhanh đến trung tâm để ăn thôi.

“Ô, chào sếp!” Thanh Tâm ngồi bên cạnh Vi Đông bỗng lên tiếng. Vi Đông quay sang thì đã thấy sếp Lương đứng trước cửa phòng làm việc.

“Chào sếp.” Vi Đông cũng chào hỏi sếp Lương. Sếp Lương gật đầu rồi hỏi: “Hôm nay có ca tối à?”

“Vâng.” Vi Đông nói, “Sếp cũng có ca tối ạ?”

“Ờ.” Sếp Lương có vẻ không vui mà hỏi: “Em ăn tối chưa?”

Vi Đông đáp: “Em vừa ăn cơm hộp rồi ạ.”

“Thế à?” Sắc mặt sếp Lương còn tệ hơn, giọng nói của anh cũng trầm đến đáng sợ: “Em ăn rồi, nhưng anh thì chưa ăn đâu. Anh ngồi ở nhà chờ ai đó nấu cơm cho nên đến bây giờ vẫn đói mốc mồm đây này.”

Vi Đông nghe xong thì toát mồ hôi hột. Cô quên không báo cho sếp Lương hôm nay mình có ca tối rồi!

Thanh Tâm ngồi ở bên cạnh thì tròn mắt nhìn Vi Đông và sếp Lương. Cô ấy đã cảm nhận được bầu không khí không bình thường giữa hai người.

Có chuyện hay rồi đây!

Thanh Tâm che miệng cười.

Vi Đông thì cố cứu vãn tình hình: “Hay em gọi cơm cho sếp nhé?”

“Thôi khỏi.” Sếp Lương bước vào phòng làm việc rồi ngồi vào vị trí bên trái Vi Đông. Hiện giờ Thanh Tâm đang ngồi bên phải, cho nên Vi Đông bị kẹp ở giữa.

“Sếp ơi, đây không phải chỗ của sếp thì phải.” Vi Đông rụt rè nhắc nhở. Thanh Tâm phải huých vào tay Vi Đông một cái, nói thầm: “Con bé này, sếp thích ngồi đâu thì kệ sếp. Em nói nữa là ăn chửi bây giờ.”

Vi Đông nghe vậy thì đành ngậm miệng lại, sau đó nhích ghế của mình về phía Thanh Tâm.

Thật ra việc sếp Lương ở đây khiến cả Thanh Tâm và Vi Đông đều không thoải mái. Hai người còn định buôn chuyện với nhau nữa, sếp Lương ở đây thì sao nói gì với nhau được.

Tuy nhiên, cái miệng của Thanh Tâm không nhịn được nữa rồi. Cô ấy kéo Vi Đông ghé sát gần mình rồi hỏi nhỏ: “Này, em và sếp có chuyện gì thế?”

Sếp Lương thấy cảnh này thì nhíu mày. Bây giờ miệng Thanh Tâm đang kề sát bên tai Vi Dông, hành động giữa hai người trông cũng rất thân mật.

Sếp Lương lại nghĩ Vi Đông là con trai nên hiểu lầm, tưởng Thanh Tâm và Vi Đông đang tán tỉnh nhau.

Cũng giỏi thật đấy! Ngay trước mặt sếp mà cũng dám làm ra mấy hành động âu yếm thân mật thế à?

Sếp Lương liền bật chế độ “ông chủ nghiêm khắc”, ra lệnh: “Đông, kéo ghế lại gần đây.”

Vi Đông đang định nói chuyện với Thanh Tâm. Nghe thấy sếp mình nói như thế, cô liền quay lại hỏi: “Lại gần làm gì ạ?”

Sếp Lương nhíu mày, nhắc lại: “Anh bảo em kéo ghế lại đây, ngồi gần cô Tâm như thế làm gì?”

Hiếm khi thấy sếp Lương dữ dằn như vậy nên Vi Đông hơi sợ. Cô bất đắc dĩ đẩy ghế lại gần sếp Lương một chút.

Nhưng sếp Lương chưa vừa lòng, anh cầm tay ghế của Vi Đông rồi kéo mạnh một cái. Vi Đông đang ngồi trên ghế bị kéo mạnh đến nghiêng người, đập đầu vào vai sếp.

Còn chưa kịp ngồi vững lại thì sếp Lương đã ghé vào tai cô, khoảng cách giữa anh và cô ngang với khoảng cách giữa cô và Thanh Tâm vừa nãy.

“Này.” Giọng nói của sếp Lương vang lên bên tai Vi Đông khiến cho cô rùng mình. Hơi thở của anh cũng phả vào tai cô khiến cho cô nổi cả da gà.

Vi Đông định né ra thì sếp Lương đã giơ tay giữ đầu cô lại. “Này, yên nghe anh nói đây, anh nhắc em một lần duy nhất. Trưởng thành rồi, hãy biết giữ khoảng cách với người khác giới, đừng có để người ta sáp gần mình. Dù nam hay nữ thì cũng có thể có ý đồ đen tối hết đấy!”

Gì vậy?

Như vậy là sao chứ?

Vi Đông không hiểu nổi. Sếp Lương bảo cô giữ khoảng cách với người khác giới, đừng để người ta sáp gần mình, vậy hiện giờ anh với cô gần như thế này là sao đây?

Lại còn nhắc cô rằng nam hay nữ cũng có ý đồ đến tối, ý anh là gì vậy?

Chẳng lẽ anh đang ngầm ám chỉ… Là anh có ý đồ đen tối với cô sao?

Nghĩ đến đây, Vi Đông liền tự mắng bản thân: Mày đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đúng là đầu óc tưởng tượng xa quá rồi!

Lúc này sếp Lương đã ngồi thẳng người dậy, Vi Đông thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thanh Tâm ở bên cạnh thì đang sốc sau khi nhìn thấy hành động thân mật giữa sếp Lương và Vi Đông. Cô ấy còn định lấy điện thoại ra chụp một tấm, tiếc rằng chưa kịp chụp thì sếp Lương đã tách khỏi Vi Đông rồi.

Một lát sau, đến tiết học, Vi Đông và sếp Lương cùng nhau lên tầng. Tối nay hai người đều có lớp trên tầng ba.

Tới lúc đi đến tầng hai, có một nhóm học sinh đi xuống. Sếp Lương liền đứng nép vào tường, đã vậy còn tiện tay kéo Vi Đông đang đi bên cạnh theo.

Vi Đông vốn đinh đi gọn vào một bên thì chợt bị kéo lại gần sếp. Hiện giờ sếp áp lưng sát vào tường, còn cô thì đứng áp lưng sát vào người anh. Tư thế kiểu này thật sự không ổn chút nào!

Vi Đông định nhích ra chỗ khác nhưng xung quanh quá đông người. Cô còn không may bị đẩy dính vào người sếp, khiến cho sếp bị kẹp giữa cô và bức tường như miếng pate bị kẹp giữa hai nửa bánh mì.

Sếp Lương cau mày khó chịu, cố nhích người sang một bên. Vi Đông ở ngay phía trước cảm nhận được sếp đang cựa quậy nên nhíu mày, hỏi: “Sếp định làm gì thế?”

Xung quanh ồn quá nên sếp Lương không nghe tháy. Anh vẫn chuyên tâm lách người ra, đến khi lách được rồi thì cánh tay anh lại vô tình trượt qua mông của Vi Đông.

Vi Đông trừng mắt, quay lại nhìn sếp mình. Sếp Lương thì đã chen được ra khỏi đám đông và đi lên tầng, bỏ lại Vi Đông đang suy nghĩ và nghi ngờ về hành động mờ ám của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom