• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SẾP TƯỞNG TÔI LÀ CON TRAI (3 Viewers)

  • Chương 4: Gặp nguy hiểm.

Nhờ những hành động mờ ám và khó hiểu của sếp Lương, cho nên cả tiết dạy Vi Đông đều cảm thấy khó chịu. Có lúc, cô còn không tự chủ được mà suy nghĩ linh tinh, nghi ngờ sếp có ý đồ gì đó với mình.

Tới khi tan học, hầu như học sinh trong lớp đã đi hết, chỉ còn lại Vi Đông và một cô học sinh đang đứng đợi ở cửa.

“Sao em chưa về vậy?” Vi Đông đeo balo đựng laptop và giáo án lên để chuẩn bị ra về.

Không ngờ rằng, cô học sinh lại bảo: “Em đang chờ cô ạ.”

“Chờ cô á?” Vi Đông từ từ đi đến trước mặt cô học sinh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô học sinh nhìn Vi Đông, sau đó ngập ngừng rất lâu rồi mới nói.

Cô bé tên là Oanh, gần đây cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình. Oanh kể với bố mẹ nhưng họ lại bảo rằng cô bé tưởng tượng linh tinh.

Hôm nay xe đạp của Oanh bị hỏng nên phải nhờ chị hàng xóm đưa tới đây, nhưng bây giờ đã muộn rồi nên cô bé không muốn làm phiền người ta đến đón mình nữa.

Gọi bố mẹ cũng không được, bởi bố mẹ Oanh đi làm ca đêm nên chưa về. Hơn nữa nhà Oanh cũng ở gần đây, cho nên có gọi ba mẹ thì họ cũng bảo cô bé tự đi bộ về thôi.

Oanh lại sợ, không dám đi bộ nên chỉ còn cách nhờ Vi Đông đưa về. Vi Đông nghe xong thì đồng ý ngay, thế là hai người cùng nhau đi xuống tầng.

Trong khí đó, sếp Lương đã rời khỏi trung tâm được một lúc. Anh lái xe đến một quán ăn cách đó không xa để m/ua cơm mang về.

Quán ăn này là quán quen của anh, bụng dạ anh không tốt nên ăn ở quán lạ là có khi sẽ đau bụng.

Không may hôm nay quán lại đông khách, sếp Lương đứng chờ mỏi cả chân mà vẫn chưa đến lượt.

Vài phút nữa trôi qua, sự kiên nhẫn dần dần cạn kiệt, sếp Lương nhìn ra ngoài đường, đang nghĩ xem có nên đợi nữa hay không thì lại nhìn thấy người quen.

Vi Đông lái chiếc xe máy điện, chở một cô bé ngồi phía sau và rẽ vào một ngõ nhỏ ở phía bên kia đường. Quan trọng là cô bé đó còn ôm eo Vi Đông.

Sếp Lương nhíu mày, cô bé kia không phải là học sinh của trung tâm sao?

Sao cô bé đó lại ôm Vi Đông?

Sao Vi Đông lại để cô bé đó ôm chứ?

Sếp Lương càng nghĩ càng thấy không ổn. Trong mắt anh, Vi Đông là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành. Bây giờ đã tối, Vi Đông lại chở một cô bé đi đâu đó, cô bé đó còn ôm eo cô, như thế mà coi được sao?

Không thể được!

Sếp Lương đi ra khỏi quán cơm và chạy về phía cái ngõ kia. Vì ngõ nhỏ nên anh không lái xe vào được, thế nên chỉ có thể chạy bộ vào tìm Vi Đông.

Lúc này, Vi Đông đã đưa cô bé về nhà an toàn rồi. Cô quay xe lái ra hướng ngoài ngõ, nhưng không ngờ rằng mới đi được một đoạn, một người bịt mặt ở trong ngõ bỗng lao ra chặn đường.

Hắn ta cầm một chiếc g/ậy s/ắt, quật mạnh về phía Vi Đông.

Vì hắn đột ngột xuất hiện, cộng thêm với việc trong ngõ chật hẹp nên Vi Đông không kịp tránh. Cô phanh gấp lại, đồng thời cố gắng né cú đánh. Nhưng vì phanh gấp nên cô và chiếc xe ngã mạnh xuống đường, kẻ bịt mặt kia cũng đã đập trúng cánh tay cô.

Cô đau đớn nằm trên đất, bàn tay ma sát với nền xi măng nên chảy rất nhiều máu, đầu gối cũng va đập khiến phần quần ở chỗ đó bị rách, lộ ra da thịt xước xát bên trong. Nhưng cũng may bây giờ là mùa đông, cô mặc áo khoác dày, nếu không chắc chắn còn bị thương nặng hơn nữa rồi.

Kẻ bịt mặt kia nhân cơ hội này giơ gậy lên, định đập vào người cô mấy cái nữa. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dữ tợn đã ngăn cản hắn:

“Dừng lại!”

Kẻ bịt mặt giật mình nhìn về phía phát ra tiếng, Vi Đông cũng ngẩng đầu lên nhìn. Sếp Lương đứng ở cách đó mấy mét đang vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hét lớn: “Dừng lại ngay!”

Vi Đông ngẩn người, mắt nhìn chăm chăm về phía người đàn ông đang chạy về phía mình. Kẻ bịt mặt thì hoang mang trong giây lát rồi quyết định lao về phía sếp Lương, vung gậy loạn xạ để đánh anh.

Sếp Lương vội dừng lại né đòn, lâu rồi không hoạt động chân tay nên anh không được nhanh nhẹn cho lắm. Tuy nhiên, anh vẫn tránh được mấy gậy liền, sau đó nhân cơ hội đạp vào người kẻ bịt mặt.

Hắn bị đạp thì đau nhưng cũng không hề hấn gì lắm. Sếp Lương đánh liều lao đến cướp gậy, hai người giằng co kịch liệt, kéo đi kéo lại mãi vẫn chưa xong.

Vi Đông thì đã đứng dậy và đi về phía họ. Sếp Lương thấy cô đang đến gần thì liền quát: “Em tránh xa ra, đừng có lại đây!”

Trong mắt sếp Lương, một cậu nhóc nhỏ bé như thế chắc sẽ không đánh nhau được, nếu có đến giúp cũng chỉ bị thương, rước khổ vào người thôi.

Nhưng Vi Đông vẫn bước đến khiến cho sếp Lương lo lắng không yên. Kẻ bịt mặt nhân lúc này đẩy sếp Lương ra, sau đó quay sang tấn công Vi Đông.

Hắn nghĩ so với đánh nhau với một người cao lớn thì xử lý một người thấp bé sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, hắn định t/ấn c/ông Vi Đông trước. Ai ngờ thoắt một cái, Vi Đông đã đá bay cây gậy trên tay hắn.

Hắn trợn trừng mắt, không tin nổi vào việc vừa xảy ra. Sếp Lương cũng ngây ngốc nhìn, tưởng rằng mình hoa mắt. Ai ngờ ngay sau đó, mấy cú đấm đã liên tục giáng vào mặt, vào ngực, vào bụng tên bịt mặt kia.

“Tên khốn này! Dám đ/ánh tao à? Cho mày đ/ánh này! Đ/ánh này!” Vi Đông vừa nghiến răng chửi mắng vừa đánh đấm liên tục. Sếp Lương nhìn mà rùng mình, đổ mồ hột, tự nhiên cũng thấy thương cho tên bịt mặt kia.

Không lâu sau, cả ba người đã đến đ/ồn c/ông a/n.

Sếp Lương ở trong đồn một lúc rồi rời đi. Sau đó khoảng nửa tiếng, cô bé Oanh và gia đình đã bị gọi đến.

Hóa ra kẻ bịt mặt kia là người sống trong ngõ nhà Oanh, gần đây hắn ta đã theo dõi và lén chụp ảnh cô bé.

Theo dõi đã lâu nên hắn cũng biết lịch học của Oanh. Hôm nay, hắn đứng ở cửa nhà đợi Oanh đi học về.

Thật ra hắn chưa định ra tay mà chỉ muốn ngắm nhìn cô bé thôi. Không ngờ rằng Vi Đông lại đưa cô bé về nhà, hắn tưởng cô là bạn trai của cô bé nên vô cùng ghen tức. Vì thế, hắn chạy vào trong nhà lấy khẩu trang với cây gậy sắt ra, muốn cho Vi Đông một trận.

Kết quả… Hắn lại bị Vi Đông tẩn cho và đưa vào đ/ồn.

Biết được tin này, bố mẹ Oanh đang làm việc cũng phải vội vàng xin nghỉ và đến đồn công an. Hai người họ vô cùng hối hận vì đã không tin lời con gái mình. Nếu không phải có Vi Đông thì không biết đến bao giờ kẻ theo dõi mới bị bắt, cũng đồng nghĩa với việc con gái họ sẽ tiếp tục bị theo dõi và có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Chính vì vậy mà Oanh và bố mẹ cô bé rất biết ơn Vi Đông. Họ rối rít cảm ơn cô và còn muốn chi trả tiền thuốc cho cô, nhưng Vi Đông đã từ chối.

Trong khi đó, sếp Lương đang ở tiệm sửa xe.

Sau khi đưa Vi Đông và tên bịt mặt đến đồn công an, anh ở đó một lát rồi quay lại ngõ và mang xe đi sửa giúp cô, nhân tiện ăn tối luôn.

Đến khi ăn tối xong nhưng xe của Vi Đông vẫn còn đang được sửa, cũng tại chiếc xe này của cô đã cũ lắm rồi. Sếp Lương không muốn chờ nên lái xe ô tô đến đ/ồn c/ông a/n để đón cô luôn.

Khi anh tới nơi, gia đình Oanh đã về nhà, Vi Đông thì đứng ở vỉa hè, vừa hóng gió vừa chờ anh tới đón.

Sếp Lương xuống xe, gọi Vi Đông rồi mở cửa ghế phụ ra. Tất nhiên bình thường anh sẽ không mở cửa cho nhân viên đâu, chẳng qua Vi Đông đang bị thương nên anh mới có lòng tốt thôi.

Vi Đông thấy vậy thì liền nhanh chóng chạy tới, ngồi vào ghế phụ, không quên hỏi về chiếc xe máy điện của mình.

“Chưa sửa xong.” Sếp Lương đáp rồi đóng cửa ghế phụ lại.

Vi Đông thầm nghĩ mai là chủ nhật, không phải đi làm nên không cần lấy xe vội cũng được.

Sau đó, tự nhiên cô chợt nhớ đến cảnh hồi nãy sếp Lương chạy đến cứu mình. Nếu không có sự xuất hiện của anh thì khi đó cô đã bị đánh thêm mấy cái rồi.

Lúc này, sếp Lương đã ngồi vào xe và lái xe đi. Vi Đông quay sang nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn, xen lẫn một chút cảm xúc sùng bái. Sùng bái sự dũng cảm, sẵn sàng lao vào nguy hiểm để cứu nhân viên của anh.

Đến khi về gần tới nhà, thỉnh thoảng Vi Đông vẫn còn quay sang nhìn anh một cái. Qua chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng nhìn cô càng thấy anh thuận mắt hơn rồi.

“Mà này.” Sếp Lương bỗng lên tiếng, “Trông em nhỏ người thế mà đ/ánh n/hau kinh thật.”

“À.” Vi Đông cười cười, “Em có đai đen Karate mà. Em cũng có ghi mình biết võ thuật ở trong CV đó ạ.”

“Anh chưa xem CV của em, việc tuyển và nhận nhân viên là do chị anh và HR quản lý thôi. Anh phụ trách việc khác.” Sếp Lương vừa lái xe vừa bảo, “Nhưng mà anh không hiểu, em đánh nhau giỏi thế mà sao lại bị bạn cùng phòng b/ắt n/ạt vậy?”

“Ơ, em đã bảo không phải em bị b/ắt n/ạt mà.” Vi Đông nhíu mày, “Sao sếp cứ nghĩ em bị bắt nạt thế? Trông em yếu đuối lắm sao?”

Nghe vậy, sếp Lương dành ra nửa giây để quay sang nhìn Vi Đông. Mà nhìn xong, anh liền phì cười. “Vừa bé vừa lùn thế mà còn không giống người yếu đuối hả?”

Anh vừa nói dứt câu thì xe cũng dừng lại, đã đến trước cổng nhà rồi.

Vi Đông thì đã bắt đầu không vui, phản bác: “Đâu có giống chứ! Em cao hơn nhiều bạn mà! Có nhiều bạn cũng nhỏ người hơn em nhiều nữa!”

“Điêu vừa thôi!” Sếp Lương cởi dây an toàn, vừa cười vừa vươn một tay về phía Vi Đông, sau đó vỗ “bốp” một cái xuống đùi cô.

Vi Đông ngớ người, sếp lại bóp mạnh đùi cô một cái rồi nói: “Đùi bé tí tẹo thế này mà đòi lớn hơn ai chứ!”

Hành động này khiến cho Vi Đông rùng mình, phần đùi thì như bị điện giật. Cô hất mạnh tay sếp Lương ra, quát: “Sếp làm gì vậy?”

Sếp Lương giật mình, nhìn chằm chằm Vi Đông.

Vi Đông vội vàng cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, đi mở cổng mở cửa và chạy vào trong nhà.

Sếp Lương ngơ ngác mất một lúc, sau đó thì thầm hỏi: Mình nói như vậy quá đáng lắm sao?

Anh nghĩ Vi Đông đang tức giận vì anh chê cô nhỏ người.

Trong khi đó, Vi Đông đã chạy vào phòng và khóa chặt cửa lại. Những hành động kỳ lạ của sếp Lương ngày hôm nay chợt hiện lên.

Sếp Lương sáp gần cô.

Tay sếp Lương lướt qua mông cô.

Sếp Lương s/ờ đ/ùi cô.

Vốn dĩ Vi Đông đã quên hai chuyện trước rồi, nhưng nhờ cái hành động thứ ba kia mà cô đã nhớ lại hết. Đã vậy, cô lại càng cảm thấy nghi ngờ và cảnh giác, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ sếp Lương cố tình s/àm s/ỡ cô sao?

Mà khoan đã! Sao hôm nay sếp Lương lại đột nhiên xuất hiện trong ngõ?

Có khi nào… Sếp ấy theo dõi cô không?

Vi Đông không muốn tin, nhưng những hành động của sếp quá mờ ám, cô không hoài nghi cũng không được.

Cô vội vàng gọi điện cho chị Thanh Tâm. Đến khi chị ấy bắt máy, cô vội vàng hỏi: “Chị ơi? Bên chị thế nào rồi? Bạn chị chưa dọn đi ạ?”

Lần trước Thanh Tâm đã bảo ít nhất một tuần sau, bạn cùng nhà của cô ấy mới chuyển đi. Tuy nhiên cũng có thể sẽ muộn hơn một chút, thế nên lúc nào bạn đi thì cô ấy sẽ báo cho cô.

Bây giờ cũng đã khoảng một tuần trôi qua rồi, sáng nay Vi Đông định hỏi nhưng thôi, bởi Thanh Tâm đã bảo để cô ấy chủ động bảo cô. Tuy nhiên bây giờ giữa cô và sếp xảy ra những chuyện kia, cho nên cô thật sự rất nôn nóng.

Thanh Tâm lại trả lời: “Bạn chị chưa đi đâu em. Hình như nó với bạn trai xảy ra chuyện gì nên hoãn lại vài ngày. Em ráng đợi chút nữa nha.”

Vi Đông nhận được tin này thì tuyệt vọng luôn, cô lại phải sống với sếp Lương thêm mấy ngày nữa sao?

Không, không được! Cô phải dọn đến khách sạn thôi.

Ngày mai! Ngày mai cô sẽ đến khách sạn!

Nhưng mà… Xe cô đang ở tiệm sửa, chắc mai mới lấy được. Hơn nữa thu xếp đồ đạc cũng hơi mất thời gian, mà cô đi làm cả tuần rồi nên cũng muốn nghỉ ngơi một ngày.

Vậy thì… Hay là để ngày kia đi nhỉ!

“Ừm, đúng rồi!” Vi Đông quyết tâm, “Ngày kia mình sẽ dọn đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom