-
Chương 1-5
Chương 1 :
“Cần một anh trai shipper cường tráng ship đồ ăn đến tận nhà, vô cùng gấp!”
Lúc nhìn thấy dòng ghi chú này, sắc mặt của Phương Dạ vô cùng kỳ lạ.
Muốn một người cường tráng? Lại còn đến tận nhà? Câu nói này mập mờ quá. Không phải là người phụ nữ xấu xí nào không được thoả mãn nhu cầu nên lợi dụng cách này để dụ dỗ đàn ông chứ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa, đi sớm về sớm!” Bà chủ Hạ Vi vỗ nhẹ lên nón bảo hiểm của Phương Dạ.
Phương Dạ là một trong những shipper của tiệm cafe này, là sinh viên năm tư của Đại học Hoa Hải. Mỗi buổi chiều anh đều đến đây để làm thêm.
“Biết rồi chị Vi.”
Phương Dạ để cafe đã đóng gói xong vào trong túi đựng, lái chiếc xe gắn máy rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, trong một khu chung cư cao cấp nào đó.
“Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi!”
Phương Dạ mặc chiếc áo may ô màu xanh, đầu đội nón bảo hiểm gõ nhẹ lên cửa nhà số 901.
Giá nhà trung bình của toà nhà này ít nhất cũng phải bốn vạn một mét vuông trở lên, xem ra người phụ nữ xấu xí này cũng rất giàu có…
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một làn gió thơm xộc vào mũi, lộ ra một gương mặt mộc xinh xắn đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Phương Dạ hơi rung động.
Thế mà lại… xinh đẹp như vậy sao?
“Sao chậm vậy, tôi vội sắp chết rồi, mau vào đi!” Tần Yên Nhiên mặc bộ đồ ngủ màu hồng kéo tay Phương Dạ vào.
Phương Dạ không kịp đề phòng nên bị cô ấy kéo vào trong.
Không phải chứ, thật sự không được thoả mãn nhu cầu đến vậy sao. Nhưng nhìn vẻ ngoài như thế này, cô ấy không thể nào là người thiếu đàn ông được!
Người ta xinh đẹp như vậy, vẻ ngoài cũng không thua kém ai, có cần phải nghĩ đến cách này không?
“Người… người đẹp, tôi chỉ là một shipper thôi, bà chủ còn đang đợi tôi về đó…” Phương Dạ yếu ớt nói.
Tần Yên Nhiên đáng thương cầu xin: “Tôi biết, xin anh giúp tôi đi, chỉ một lúc thôi, không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không màng gì nữa, nhiều nhất là nửa tiếng thôi đấy!” Phương Dạ hạ quyết tâm.
“Nửa tiếng?” Tần Yên Nhiên đột nhiên ngây ra: “Đập con gián cần gì lâu như vậy?”
“Đập gián?” Phương Dạ nghẹn đến suýt phun ra máu. Người ta đã chuẩn bị cởϊ qυầи rồi, thế mà cô lại nói với tôi chuyện này?
“Đúng vậy, trong nhà bếp có một con gián rất lớn, người ta sợ muốn chết…” Tần Yên Nhiên chỉ phòng bếp nói: “Nếu không thì tôi cũng không cố tình đặt đồ ăn.”
Được, thì ra là anh tự mình đa tình, làm anh còn tưởng có một cuộc gặp gỡ với cô gái xinh đẹp chứ.
Phương Dạ mang theo vẻ mặt buồn xo đi vào phòng bếp, hai ba cái đã đập chết con gián nhỏ trốn trong bếp.
Nhìn thấy con gián bị đập chết rồi ném vào trong thùng rác, cuối cùng Tần Yên Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật cảm ơn anh, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ đánh giá tốt cho anh, tạm biệt!”
Sau khi rời khỏi nhà 901, Phương Dạ hơi ủ rũ đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào.
“Đinh! Hệ thống ship Thần Hào đã liên kết thành công, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, tiền thưởng là một tỷ nhân dân tệ!”
“Hệ thống? Một tỷ? Hừ, có quỷ mới tin!” Phương Dạ còn tưởng là ai đang đùa dai.
Tích tích tích!
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem, trên đó hiển thị một tin nhắn.
‘Thưa quý khách, tài khoản số đuôi 9527 của anh được nạp thêm một tỷ, số dư hiện tại là một tỷ hai ngàn một trăm tệ.’
Là thật sao?
Phương Dạ véo véo mặt mình, đau quá, xem là không phải mơ, anh thật sự đã kích hoạt hệ thống rồi!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ anh là người có hệ thống rồi, chỉ là một tỷ thôi mà, có gì đâu chứ…
Vào lúc anh đang cố gắng bình tĩnh, điện thoại lại vang lên, thì ra là mẹ gọi đến.
“Con trai, mẹ nói với con chuyện này. Cậu nhỏ của con cần làm ăn nên muốn mượn chút tiền, trong khoảng thời gian ngắn mẹ lại không có nhiều tiền như vậy, mẹ có thể gửi cho con tiền sinh hoạt của tháng sau trễ chút không?”
Phương Dạ vừa nghe đã hiểu ngay. Cậu nhỏ của anh ăn chơi hưởng thụ chuyện gì cũng biết, chỉ có chuyện làm ăn là không ra gì. Chắc chắn là cái tính “yêu thương em nhỏ” của mẹ già nhà anh lại phát tác rồi, không chừng còn cãi nhau một trận với cha, không còn cách nào khác mới phải mượn tiền con trai mình.
“Không sao đâu mẹ, con trai mẹ vừa trúng vé số, tiền thưởng đến mấy vạn đấy. Nếu mẹ cần dùng tiền gấp, một lát con ra ngân hàng chuyển hai vạn cho mẹ.”
Phương Dạ không dám nói quá nhiều, sợ dọa đến bà.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ quay đầu xe gắn máy về phía ngân hàng gần nhất.
Trong ngân hàng rộn ràng nhộn nhịp, Phương Dạ lấy số, xếp đến tận số năm mươi mấy. Nhìn quầy thông thường chỉ có hai ô làm việc, anh gấp đến dậm chân.
Với tốc độ này có khi anh phải đợi đến khi trời tối, bà chủ còn đang đợi anh về đấy!
Không còn cách nào khác, anh chỉ đành đi qua sảnh VIP ở bên cạnh. Bài trí bên này tao nhã hơn, và có một quầy đang trống.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc đồ shipper ngồi xuống, cô nàng nhân viên trẻ tuổi ở bên trong lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ôi ôi ôi, chỗ chúng tôi không có ai đặt đồ ăn, anh đừng ngồi ở đây!”
Phương Dạ nói: “Tôi đến để làm dịch vụ.”
“Dịch vụ? Làm dịch vụ gì?” Nhân viên nữ nghi ngờ nói.
“Tôi muốn chuyển hai vạn tệ.” Phương Dạ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi.
“Xin lỗi, đây là quầy VIP, chỉ giải quyết những dịch vụ trên mười vạn tệ thôi.” Nhân viên nữ không tỏ vẻ mặt gì, nói: “Anh có thể đi đến ATM hoặc quầy dịch vụ thông thường để làm.”
“Thật ngại quá, tôi đang gấp, nhưng bên ngoài lại nhiều người quá.” Phương Dạ nói.
“Không được, đây là quy định của ngân hàng. Nếu như ai cũng giống như anh, vậy thì không phải là sẽ loạn hết cả lên sao?”
Lúc này, một người trung niên đứng trước quầy.
“Nhóc con, đây không phải là nơi cậu nên đến đâu, ra ngoài kia xếp hàng đi.”
“Ngô tổng, ông đến rồi à!” Nhân viên nữ nhìn thấy người đàn ông trung niên đó thì lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, trái ngược hẳn khi nói chuyện với Phương Dạ.
“Tiểu Hứa, giúp tôi rút tám vạn tiền mặt ra, nhanh chút!” Ngô tổng lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, ném lên quầy.
“Ngô tổng yên tâm, tôi sẽ lập tức làm cho ông!” Nhân viên nữ cười tít mắt định cầm lấy thẻ ngân hàng của ông ta, Phương Dạ đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Người đẹp, không phải cô nói ở đây chỉ giải quyết những dịch vụ mười vạn tệ trở lên sao, hơn nữa chuyện gì cũng nên đến trước làm trước chứ nhỉ?”
“Thật ngại quá, Ngô tổng là VIP của chúng tôi nên không có giới hạn.” Nhân viên nữ lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách ở lại đây. Nếu anh còn không đi ra, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Ngô tổng quét mắt nhìn Phương Dạ một cái, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
Chỉ là một shipper mà lại dám cản trở việc của ông ta?
“Tiểu Hứa, nhà cung cấp của tôi còn đang đợi tiền mặt đấy, đừng làm lỡ chuyện làm ăn của tôi.”
“Yên tâm đi Ngô tổng, tôi sẽ lập tức làm ngay đây!” Nhân viên nữ ấn vào nút bấm dưới quầy, mấy giây sau, hai bảo vệ trước cửa hùng hổ đi vào.
“Tiểu Hứa, có chuyện gì vậy?”
Nhân viên nữ chỉ vào Phương Dạ, nói: “Anh Mã, tên shipper này ở đây gây rối không chịu đi, các anh hãy mời anh ta đi ra đi, để tránh làm lỡ việc lớn của Ngô tổng.”
“Nhóc con, đây không phải là nơi mà cậu nên đến, mau rời khỏi đây đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay thô lỗ.” Anh Mã vỗ vỗ dùi cui điện bên eo.
“Được rồi, nếu các người không làm dịch vụ dưới mười vạn, vậy thì tôi sẽ làm nhiều một chút.” Phương Dạ cười nhẹ: “Rút hết một tỷ trong thẻ ngân hàng này ra cho tôi, tôi muốn chuyển vào thẻ khác.”
“Một tỷ? Ha ha ha ha ha!” Ngô tổng ôm bụng cười lớn: “Nhóc con, không phải là cậu bị dọa đến ngu người rồi chứ, cậu tưởng mình là ai?”
Anh Mã cũng không nhịn được mà cười, anh ta vỗ vỗ vai Phương Dạ: “Người anh em, có bệnh thì phải chữa sớm chút. Một shipper như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mau đi đi!”
“Có nhiều như vậy không, không phải kiểm tra một cái là biết ngay sao?” Phương Dạ bình thản nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ung dung của đối phương, lửa giận của nhân viên nữ xông lên. Cô ta cầm lấy thẻ ngân hàng quẹt lên máy quẹt thẻ một cái, sau đó ném đến trước mặt Phương Dạ cạch một tiếng: “Kiểm tra xong rồi, mau cút đi!”
Phương Dạ không để bụng, bình thản cười nói: “Phiền cô kiểm xem số dư xem.”
“Có gì đáng để xem chứ, nếu anh thật sự có một tỷ, tôi lập tức chuyển qua… Hửm?” Nhân viên nữ liếc số dư trên màn hình một cái, nuốt lại những lời định nói, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt muối.
Mẹ nó, cô ta không hoa mắt chứ, thật sự là một tỷ đấy!
Chương 2 :
“Xin xin xin xin… xin lỗi anh, hãy tha thứ cho hành động quá đáng vừa nãy của tôi!” Nữ nhân viên run run nói. Thế mà cô ta đã đắc tội với khách hàng có tài khoản một tỷ?
Nếu để giám đốc ngân hàng biết được, nói không chừng sẽ chém sống cô ta!
Cô ta không nghĩ ngợi gì mà lập tức đứng dậy, cúi người xin lỗi Phương Dạ.
Ngô tổng và anh Mã đều cùng ngây người ra. Chuyện gì thế này, chẳng lẽ tên shipper này thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Phương Dạ bình thản cười một tiếng: “Bây giờ tôi có tư cách này rồi chứ?”
“Có… đương nhiên là có!” Nhân viên nữ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng: “Xin hỏi anh muốn chuyển hai vạn vào tài khoản nào?”
“Không phải hai vạn, là một tỷ.” Phương Dạ cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lúc nãy tôi nói chưa đủ rõ sao?”
Lúc này, không chỉ nhân viên nữ muốn khóc, mà đến cả anh Mã cũng thấy chân mình hơi run. Mình đã hại ngân hàng mất đi một khách hàng gửi tiền lớn như vậy, chắc chắn không giữ được công việc này rồi!
Nhân viên nữ cười khổ nói: “Anh Phương, hạn ngạch lớn như vậy, tôi… tôi phải xin phép lãnh đạo, vì vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chuyển được. Không thì, anh suy nghĩ lại đi?”
“Chỉ một tỷ thôi mà, cũng đâu có bao nhiêu.” Phương Dạ bày ra dáng vẻ không có gì đáng kể: “Cô mau…”
Anh đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên lại vang lên. Anh lấy ra xem, thì ra là Hạ Vi gọi đến.
“Thằng nhóc này, mau lăn về đây cho tôi. Chẳng lẽ cậu không cần ship đồ nữa à?” Bà chủ vừa mở miệng đã mắng.
“Em lập tức về ngay!” Phương Dạ mau chóng cúp điện thoại, nói với nhân viên nữ kia: “Còn ngây người ở đó làm gì, không chuyển một tỷ nữa, mau chuyển hai vạn cho tôi, tài khoản là…”
“Được! Được!” Nhân viên nữ mau chóng làm. Cô ta biết công việc này của mình cũng xem như là đã giữ được rồi, Anh Mã cũng có cảm giác thở phào sau khi tìm được đường sống.
Chuyển khoản xong, Phương Dạ cất thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi, Ngô tổng đột nhiên cung kính đưa một tấm danh thiếp qua.
Người có một tỷ tiền mặt chắc chắn là một người giỏi giang, đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi.
“Người anh em, tôi là Tổng giám đốc của Công nghiệp Vượng Đạt, lúc nãy…”
“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi!” Phương Dạ làm gì còn lòng dạ nghe những lời nhảm nhí của ông ta nữa. Anh đẩy ông ta ra rồi rời khỏi ngân hàng dưới sự hộ tống của hai bảo vệ.
“Cậu…” Ngô tổng tức đến không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngồi lên xe điện nghênh ngang rời đi.
“Nhiều tiền như vậy mà còn đi làm shipper, người giàu bây giờ thật là khó hiểu!” Anh Mã lau mồ hôi trên trán.
“Có gì đâu, người càng giàu thì càng rảnh rỗi, nên đang gϊếŧ thời gian thôi.” Người bảo vệ khác nói.
Sau khi trở về quán cafe trên phố đi bộ, Phương Dạ lấy cafe đã đóng gói xong rồi lại tiếp tục đi.
Nếu như hệ thống có liên quan đến việc đi ship, thì dù là có tiền rồi anh cũng không thể bỏ công việc này, nếu không thì làm sao có nhiệm vụ được?
Sau khi đến quán internet cafe Chiến Hào, anh dừng xe điện của mình ở ngoài cửa, sau đó cầm đồ ăn đi vào sảnh.
Quầy lễ tân được trang trí với phong cách khoa học viễn tưởng, một em gái đáng yêu tóc dài đến vai đang chơi trò PUBG, sau khi nhìn thấy Phương Dạ thì lập tức ném con chuột trong tay xuống.
“Sao bây giờ mới đến, tôi sắp đói chết rồi!”
Cô ấy nhận hàng rồi lấy đồ ăn mà mình đặt từ trong túi ra.
“Chúc cô ăn vui vẻ!” Phương Dạ đang định rời đi, em gái đáng yêu đột nhiên gọi anh lại.
“Này, anh có biết chơi trò PUBG không? Chơi giúp tôi một lúc đi.”
“Vậy tôi không từ chối đâu nhé!” Phương Dạ cũng là một người cuồng game, nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức đeo tai nghe rồi ngồi xuống. Em gái đáng yêu ngồi bên cạnh anh, vừa ăn uống vừa xem.
“Cẩn thận!”
“Trong khu nhà có người, mau trốn xa chút!”
“Đừng đi qua cầu, coi chừng có người đang mai phục ở trên cầu…”
Miệng của em gái đáng yêu không ngừng nói, Phương Dạ coi như không nghe thấy, tự mình điều khiển thao tác của nhân vật.
Một khẩu súng 98K bắn trúng đầu từ khoảng cách 300 mét, gϊếŧ 1!
Một quả bom rơi một cách chính xác, gϊếŧ 2!
AKM xả đạn qua một người chơi đang đi xe máy, gϊếŧ 3!
Em gái đáng yêu dần dần không nói gì nữa, cô ấy đã bị thao tác thuần thục của Phương Dạ doạ cho hết hồn.
Trong vòng chung kết cuối cùng, Phương Dạ trong chốc lát đã hạ gục người chơi cuối cùng, giành chiến thắng sau khi gϊếŧ 9 người!
“Mẹ nó!” Em gái đáng yêu không nhịn được mà chửi tục: “Không hổ là người của tổ chức thần bí, thì ra anh là đại thần chơi game PUBG à?”
“Chuyện nhỏ thôi, cô ăn xong rồi thì tôi đi đây.” Phương Dạ bỏ tai nghe ra, đột nhiên lại nghe thấy giọng nữ ngọt ngào.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là một chiếc xe thể thao Lamborghini Veneno Poison. Chìa khoá ở trong túi của bạn, xe đã dừng ở trước cửa quán internet cafe.”
Thế mà lại nhận được xe thể thao? Được đấy được đấy!
Phương Dạ vui vẻ đẩy cửa quán internet cafe ra, đột nhiên bị một người vỗ vỗ vai.
“Ha ha ha ha ha, thật là thằng nhóc cậu sao?” Một chàng trai để tóc dài cười tít mắt nói. Trong lòng anh ta còn ôm một em gái tóc vàng trang điểm đậm, ăn mặc vô cùng hở hang.
“Trương Tử Khải?” Phương Dạ nói: “Cậu cũng đến chơi net à?”
Trương Tử Khải là bạn cùng lớp của anh, điều kiện trong nhà không tệ, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi.
“Nghe nói quán net này có cấu hình rất khá nên tôi đưa bạn gái mới đến đây chơi thử.” Trương Tử Khải ngậm một điếu thuốc: “Sao, chất lượng của em gái này không tệ chứ?”
“Cũng tạm.” Phương Dạ nghĩ một đằng nói một nẻo. Mặc dù em gái này có vẻ không tệ, nhưng nhan sắc và thân hình cùng lắm cũng chỉ được sáu mươi điểm thôi. Đừng nói là so với người đẹp như Tần Yên Nhiên, đến em gái đáng yêu lúc nãy cũng đá văng cô ta ra mười con đường.
“Anh Khải, tên shipper này là ai vậy?” Em gái tóc vàng khinh thường nói.
“Phương Dạ, bạn học của anh.” Trương Tử Khải thổi ra một vòng khói: “Chính là người theo đuổi hoa khôi Lâm Sương Sương mà anh từng nói với em đấy.”
“Vẻ ngoài không tệ, cộng thêm quần áo trên người càng đẹp trai hơn.” Em gái tóc vàng cười nói: “Nếu đã dám theo đuổi hoa khôi thì cũng xem như là rất dũng cảm rồi.”
“Hai người vào chơi đi, tôi đi trước đây.” Phương Dạ lười nói nhảm với bọn họ, anh còn phải xem chiếc Poison của anh đang đậu ở đâu. Chiếc xe thể thao mấy chục triệu đấy, lỡ bị người ta quẹt phải thì làm sao đây?
Anh thì không sao, nhưng lỡ doạ người ta hết hồn thì không hay lắm…
“Đừng mà, có thể nói cho tôi đây biết một chút là tối nay cậu đưa hoa khôi đến đâu hẹn hò không?” Trương Tử Khải đưa tay ngăn anh lại.
“Sao cậu biết chuyện này?” Phương Dạ nghi ngờ hỏi.
Anh đến quán cafe này làm là để kiếm tiền mừng sinh nhật Lâm Sương Sương. Mặc dù đối phương không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng đã ngầm ra hiệu rằng anh có cơ hội làm bạn trai cô ta.
“Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi khuyên cậu đừng ôm hy vọng quá lớn.” Trương Tử Khải ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Có biết Chu Kỳ - Phó chủ tịch Hội sinh viên không? Đó là anh họ của tôi, anh ấy cũng nhìn trúng Lâm Sương Sương đấy.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Phương Dạ đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Nghe nói tài sản trong nhà Chu Kỳ lên đến trăm triệu, lại còn đẹp trai, đa tài, nên chiếm được tình cảm của rất nhiều người đẹp trong trường.
Nếu như là trước kia, không chừng Phương Dạ đã buông tay rồi. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy đây là một thử thách đối với Lâm Sương Sương.
Có hệ thống trong tay, nếu như cô ta không khiến anh thất vọng, Phương Dạ chắc chắn sẽ để cô ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Còn ngược lại thì xin lỗi, hai người vốn dĩ không phải là quan hệ bạn trai bạn gái thật sự, cơ sở tình cảm bằng không, đường ai nấy đi cũng chẳng có gì đáng tiếc…
Nhìn thấy sắc mặt của Phương Dạ thay đổi, Trương Tử Khải còn tưởng là đối phương đã bị mình đả kích rồi, anh ta tiếp tục cười lạnh nói: “Mọi người đều là bạn học, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, tự cậu suy nghĩ đi.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ.” Câu nói này của Phương Dạ là thật lòng, anh thật sự rất cảm ơn Trương Tử Khải đã nói với anh tin này.
“Cậu cũng đừng nản lòng, phụ nữ nhiều đầy đường mà.” Trương Tử Khải cười nói: “Nếu như cậu biết điều, tôi có thể giới thiệu bạn gái cũ của tôi cho cậu. Cô ấy ở trong câu lạc bộ khiêu vũ của trường, biết rất nhiều tư thế trên giường đấy…”
“Anh Khải!” Em gái tóc vàng không vui chu môi.
“Ha ha ha ha, anh đùa thôi mà, đừng để ý!” Trương Tử Khải hả hê nói: “Tôi quên mất cậu là shipper, điều kiện của người ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn trúng cậu đâu, thôi xem như tôi chưa nói gì là được rồi.”
Phương Dạ bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi thì cửa quán internet cafe đột nhiên mở ra, em gái đáng yêu tràn đầy sức sống chạy ra ngoài.
Ở đâu ra em gái đẹp thế này, là hàng tốt đấy!
Trương Tử Khải đột nhiên chấn động.
Chương 3 :
Vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng sứ, nhìn xinh đẹp như búp bê vậy, đủ để khơi dậy ham muốn bảo vệ mạnh mẽ của đa số đàn ông!
“Đại thần, thì ra anh vẫn chưa đi à?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, em gái đáng yêu tự nhiên đi qua đây, sau đó ôm lấy cánh tay anh.
“Người đẹp, hình như chúng ta đâu có thân?” Trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Tử Khải, Phương Dạ không thay đổi sắc mặt mà gạt tay cô ấy ra.
“Đừng như vậy mà, chúng ta kết bạn wechat một cái không phải là quen biết rồi sao?” Em gái đáng yêu cười híp mắt lấy điện thoại Apple màu hồng, còn là kiểu dáng mới nhất ra: “Tôi tên Ôn Hinh, sau này anh cứ gọi tôi là Hinh là được rồi.”
Trong đầu Trương Tử Khải dường như loé qua một tia sấm sét giữa trời quang.
Chuyện gì đây, em gái xinh đẹp này lại chủ động kết bạn wechat với Phương Dạ, cô ấy không phải mù rồi chứ?
Chuyện khiến anh ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
“Không cần đâu!” Phương Dạ không hề do dự mà từ chối: “Ai biết cô có ý đồ gì, tôi bận lắm, tạm biệt!”
Trương Tử Khải kinh ngạc đến suýt nữa đã tắc nghẽn cơ tim.
Tên cầm thú Phương Dạ này có còn là người không vậy, thế mà lại từ chối lời mời của người đẹp?
Một sinh viên đại học đi làm shipper thôi mà, anh bận cái gì chứ?
Ôn Hinh cũng cảm thấy rất không vui, ít nhiều gì cô ấy cũng là người đẹp, thế mà lại bị người khác từ chối không chút do dự?
Miệng cô ấy mếu máo, trực tiếp ra tuyệt chiêu: “Không kết bạn wechat thì tôi sẽ gọi điện khiếu nại anh!”
“Cô! Được, xem như cô giỏi!”
Lúc này Phương Dạ bất lực, nếu như thật sự bị người khác khiếu nại, Hạ Vi còn không chém đầu anh ra sao…
“Đây!” Phương Dạ không kiên nhẫn lấy một chiếc điện thoại không đáng tiền ra: “Tôi tên Phương Dạ, sau này không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”
“OK!” Sau khi quét mã QR, Ôn Hinh cười híp mắt cất điện thoại.
Phương Dạ xoay người rời đi, Ôn Hinh chắp tay sau lưng đi theo sau anh.
“Anh Khải, anh Khải?” Em gái tóc vàng lắc lắc cánh tay của Trương Tử Khải.
“Chuyện gì?” Trương Tử Khải còn đang ngây người, lúc này mới hoàn hồn. Anh ta nhìn thấy bạn gái mình thì lập tức nhíu mày, so với Ôn Hinh, em gái tóc vàng này thật sự là không bằng một góc, mà người đẹp như thế lại bị Phương Dạ từ chối!
“Bên kia ồn ào quá, chúng ta có cần qua đó xem coi xảy ra chuyện gì không?” Em gái tóc vàng chỉ qua bên kia đường, bên đó có một đám người vây thành một vòng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thán phục.
“Đi xem thử xem.” Trương Tử Khải cố gắng kìm nén lại thôi thúc muốn chia tay cô ta, tuỳ ý nói.
Bây giờ đã không còn hứng thú đến internet cafe nữa, đi xem náo nhiệt cũng tốt.
Sau khi Phương Dạ nhìn thấy đám người đó thì đã biết xe của mình đậu ở đâu rồi.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hinh.
Ôn Hinh che miệng cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi đi xem xe, không phải theo dõi anh đâu.”
“Không phải chỉ là chiếc xe thể thao thôi sao, có gì đáng để xem chứ.” Phương Dạ thản nhiên nói.
“Anh quan tâm làm gì…” Ôn Hinh mặc kệ anh, tự mình đi.
Đến gần, Phương Dạ nhìn thấy chiếc Poison của mình đang yên lặng nằm ở đó. Thân xe màu đỏ rượu với kiểu dáng thời thượng, trong sự sang trọng và cao quý còn ẩn giấu sự hoang dã của mãnh thú, không hổ xe thể thao phiên bản giới hạn vang danh khắp thế giới!
Ôn Hinh nhìn thấy chiếc xe này cũng kinh ngạc: “Trời ơi, hình như đây là phiên bản đầu tiên Veneno mà toàn thế giới chỉ có ba chiếc, mã số màu đỏ 001, không phải nó nên ở Long Island sao, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Cô có vẻ khá rành về xe nhỉ?” Phương Dạ cười nói.
Bởi vì nhiều người, nên anh đẩy chiếc xe điện của mình vào đây.
Mặc dù thành phố Hoa Hải không thiếu người giàu, nhưng xe thể thao mấy chục triệu thì rất ít khi thấy. Đám người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra chụp lại, thậm chí có người to gan hơn đến gần chiếc xe chụp ảnh selfie. Nhưng từ đầu đến cuối, họ đều không dám chạm vào thân xe, lỡ như quẹt trầy thì chỉ sợ mình phải cạp đất cả một năm!
“Anh Khải, chiếc xe đẹp quá!” Em gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
“Đó là phiên bản giới hạn đấy, trong nước cũng không có được mấy chiếc.” Trương Tử Khải hơi nghi ngờ: “Nhìn biển số xe thì là xe của Hoa Hải, kỳ lạ, anh đâu có nghe nói cậu chủ của nhà nào vừa mua xe này…”
“Phương Dạ, chụp cho tôi mấy tấm ảnh đi. Tôi phải đăng lên mạng khoe khoang một chút, để các chị em chảy nước miếng mới được.” Ôn Hinh tự sướng vài tấm vẫn cảm thấy chưa đã, nên cầu xin anh giúp đỡ.
“Được.” Phương Dạ dừng chiếc xe điện ở bên cạnh chiếc Poison khiến Ôn Hinh hoảng hồn.
“Anh dừng ở đây làm gì, lỡ làm trầy xe thì sao?”
Không chỉ cô ấy, những người xung quanh đều bị Phương Dạ làm cho giật mình. Mình còn không dám đến gần, thế mà tên shipper này lại dừng cả xe ở bên cạnh, nếu như chiếc xe điện này mà đổ một cái, có lẽ anh có làm shipper mười năm cũng không đền nổi…
“Không sao.” Phương Dạ cười nhận lấy điện thoại của cô ấy: “Mau tạo dáng đi, tôi còn phải trở về đi ship đồ đấy.”
Ôn Hinh bất lực, chỉ đành đứng ở trước cửa xe tạo kiểu.
Không thể không nói, nụ cười ngọt ngào của cô rất hợp với chiếc xe thể thao này, trong chốc lát đã thu hút ánh mắt của không ít người.
“Hình như vẫn thiếu chút gì đó, hay là cô ngồi lên nắp xe đi?” Phương Dạ vừa chụp vừa cố tình trêu cô ấy.
“Anh điên à, lỡ tôi ngồi hư rồi, bán cả tiệm internet cafe cũng không đền nổi đâu!” Ôn Hinh suýt nữa đã bị anh chọc đến bật cười.
“Thì ra quán internet cafe Chiến Hào là của cô À?” Phương Dạ tỏ vẻ không sao mà phất phất tay: “Không sao đâu, thân hình cô đẹp như vậy, ngồi không sụp đâu, tôi tin chủ xe sẽ không để ý đâu.”
“Được rồi.” Ôn Hinh cũng hơi động lòng. Cô ấy cắn cắn môi, sau đó từ từ dựa lên thân xe Poison.
Còn ngồi trên nắp xe thì có vẻ quá không tôn trọng chiếc xe thể thao này rồi, cô ấy vẫn không thể làm như vậy.
“Chụp xong chưa? Chụp xong thì mau đi đi!”
Vào lúc Phương Dạ đang chụp hình, mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ chen vào trong đám người, phía sau còn có hai chàng trai cầm băng rôn trong tay.
Ôn Hinh nhìn thấy đối phương hung hăng như vậy, còn tưởng là chủ xe đến, mau chóng nép qua một bên.
Cô gái đi đầu nhìn thấy Phương Dạ mặc áo may ô màu vàng, xem thường quét qua anh một cái: “Nhóc con, có biết chiếc xe này mắc như thế nào không? Cậu có làm shipper năm trăm năm cũng không mua nổi đâu, mau nép qua một bên đi!”
“Chị Lỵ, ở đây còn có chiếc xe điện, làm sao đây?” Một đồng nghiệp hỏi.
“Còn làm gì nữa, chỉ là chiếc xe điện rách nát thôi mà, ném qua một bên là xong!” Cô gái nghênh ngang hống hách nói: “Hai người kéo băng rôn ra, mọi người vào vị trí, nở nụ cười tự nhiên chút nào!”
Sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm băng rôn, Phương Dạ và Ôn Hinh cũng đã hiểu rõ, thì ra đám người này muốn giả mạo chủ xe để chụp hình!
Nhìn thấy xe điện của mình bị người khác khiêng lên, Phương Dạ vội ngăn lại: “Dừng tay lại, mau bỏ xuống!”
“Thì ra là xe của cậu à?” Sắc mặt của Tiền Lỵ không tốt, cô ta cười lạnh nói: “Mau đem nó đi, đừng cản trở chúng tôi chụp hình!”
“Được!”
Phương Dạ nhận lấy xe điện, treo lên phía sau thân xe Poison.
Ở đâu có một giá để hành lý đơn giản như vậy chứ, rõ ràng là hệ thống chu đáo đã cố tình chuẩn bị cho anh, sau khi để xe điện lên thì vừa khít.
Sau khi anh làm xong, mọi người ở đây đều kinh ngạc, Ôn Hinh lại càng há to miệng.
“Nhóc con, rốt… rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Tiền Lỵ suýt nữa đã tức điên lên.
Bọn họ đến là để quay đoạn phim khoe khoang đã mua xe thể thao, nếu có chiếc xe điện này thì phải viết gì lên mạng xã hội đây.
Cảm ơn tiệm 4S đã tặng kèm một chiếc xe điện mới bảy mươi phần trăm sao?
Lại nói, sao trên chiếc xe đắt tiền thế này lại có một cái giá để hành lý?
“Như cô mong muốn, tôi lái xe đi đây.” Phương Dạ cười nhẹ một cái.
“Lái xe đi?” Những người này còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Phương Dạ lấy chìa khóa xe ra bấm một cái, đèn trên thân xe Poison sáng lên, cánh cửa được chế tự động nâng lên.
“Làm ơn nhường đường!” Anh tiện tay ném nón bảo hiểm lên ghế phó lái, sau đó ngồi vào trong xe. Sau khi khởi động, chiếc Poison phát ra tiếng gầm hoang dã, sau đó nhập vào làn xe, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, để lại đám người Tiền Lỵ với vẻ mặt chết lặng…
Chương 4 :
Đám người Tiền Lỵ vô cùng xấu hổ, chỉ đành rời đi với vẻ mặt xám xịt. Ôn Hinh như đang suy nghĩ gì đó mà cười cười, xoay người đi vào tiệm internet cafe. Những người xung quanh cũng rất nhanh đã giải tán hết.
“Anh Khải, không phải anh nói Phương Dạ là một tên nghèo kiết xác sao, sao anh ta lại lái xe thể thao?” Em gái tóc vàng nghi hoặc nói: “Có khi nào cha mẹ anh ta là nhà giàu ngầm không?”
“Anh thấy, tám chín mươi phần trăm là cậu ta thuê chiếc xe này!” Trương Tử Khải cười lạnh nói: “Trước kia anh đã gặp qua cha mẹ cậu ta, đều là những công nhân xí nghiệp ở dưới tầng đáy của xã hội mà thôi, sao có thể là nhà giàu ngầm được chứ?”
Hiển nhiên là em gái tóc vàng cũng đồng ý với suy nghĩ này, che miệng cười nói: “Vì để theo đuổi hoa khôi, anh ta cũng thật đã lấy hết vốn liếng ra rồi. Tiền thuê xe thể thao một ngày không ít đâu, nếu như cha mẹ anh ta biết chắc họ sẽ tức đến ói máu.”
“Ha ha ha ha, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, sinh ra đứa con không có tiền đồ như vậy thôi.” Trương Tử Khải càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, tâm trạng buồn bực nãy giờ đều đã bị quét sạch: “Chờ xem đi, tối nay chúng ta sẽ có kịch hay để xem…”
Phương Dạ lái chiếc Poison về thẳng phố thương mại, sau khi khoá xe thì lấy xe điện xuống, sau đó lái xe điện về quán cafe dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
“Chị Vi, em về rồi!” Anh cười ha ha hỏi: “Còn đơn hàng nào không?”
Hai đơn hàng liên tục đều nhận được lợi ích lớn, bây giờ anh hận không thể nhận nhiều đơn hàng một chút.
“Gấp cái gì, ngày nắng nóng thế này, chẳng lẽ cậu không muốn nghỉ một chút sao?” Hạ Vi liếc anh một cái, sau đó đưa ly cafe qua: “Tôi mời cậu đó, uống đi.”
“Cảm ơn chị!” Phương Dạ nhận lấy uống một ngụm lớn, đúng là anh đang rất khát.
“Uống từ từ thôi, đâu có ai giành với cậu, lỡ bị sặc thì sao?”
Phương Dạ uống một ngụm hơn nửa ly vào bụng, vừa lau miệng vừa cười nói: “Ngon quá, tay nghề của chị Vi đúng là rất tuyệt, hèn gì tiệm chúng ta làm ăn tốt như vậy!”
Hạ Vi đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Bớt nịnh hót đi, tôi sẽ không dễ dàng tăng lương cho cậu đâu. Tiền thuê và tiền điện nước bây giờ mắc như vậy, đừng thấy tiệm làm ăn không tệ, thực ra cũng chỉ là miễn cưỡng không bị lỗ mà thôi.”
“Chị Vi đừng hiểu lầm, em không có ý này.” Phương Dạ mau chóng xua tay nói.
Bây giờ anh đã là tỷ phú, đương nhiên không quan tâm đến chút tiền lẻ này.
Hạ Vi lại không tin: “Đừng tưởng tôi không biết mục đích mà cậu đến đây làm công là vì người đẹp đến đây tuần trước đúng không. Chị đây là người từng trải, nhìn một cái là thấy ngay. Nói chị nghe xem, hai người phát triển đến bước nào rồi, đã ra ngoài thuê phòng chưa?”
“Vẫn chưa ở bên nhau.” Phương Dạ cười khổ nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tối nay chắc sẽ có kết quả.”
“Ồ, thì ra tối nay cậu muốn tỏ tình sao?” Hạ Vi đầy kinh nghiệm nói: “Nếu vậy tôi sẽ đưa cậu tiền lương trước, tránh làm hỏng đại sự của cậu!”
“Không cần không cần, tôi có…”
Hạ Vi không nói nhiều chuyển luôn tiền cho anh, Phương Dạ cầm điện thoại xem, số tiền hình như không đúng lắm.
“Chị Vi, không phải 500 tệ sao?”
“Thêm 500 coi như chị tặng cậu.” Hạ Vi vui vẻ nói, “Cố lên, sớm thoát khỏi kiếp FA.”
Phương Dạ không kìm được sự cảm động, có thể gặp được một bà chủ như chị Vi, anh cũng xem như là rất may mắn rồi.
Đúng là quán cafe làm ăn không tệ, Phương Dạ còn chưa uống xong ly cafe, đơn hàng mới đã đến rồi.
“Anh trai shipper tiện thể mang hai túi gạo lên đây, nếu không thì đánh giá kém…” Sau khi nhìn thấy dòng ghi chú này, Phương Dạ suýt nữa đã chửi thề.
“Đừng giận, khách hàng là Thượng Đế mà.” Hạ Vi cười rồi đưa cafe và điểm tâm đã gói xong cho anh: “Đi sớm về sớm, ship xong đơn này tôi sẽ cho cậu tan làm.”
“Biết rồi chị Vi.” Phương Dạ lấy tinh thần rồi đi ra khỏi quán cafe, ngồi lên chiếc xe gắn máy chạy đi nhanh như chớp.
Mặc dù Poison rất tốt, nhưng nếu dùng để đi ship, đương nhiên chiếc xe gắn máy của anh vẫn là tiện lợi nhất!
Anh mua hai bao gạo hai mươi lăm kí ở trong siêu thị trước khu chung khư của khách hàng. Sau khi đến dưới lầu, anh đau khổ phát hiện thang máy đã bị hư:
“Mẹ nó, khách hàng này ở tầng mười đấy!” Phương Dạ tức giận khiêng bao gạo, vịn cầu thang từ từ leo lên.
Thể chất của anh không được xem là quá tốt, còn chưa leo được hai tầng đã thở hổn hển rồi.
“Cố lên, mày làm được mà!” Phương Dạ nghỉ một lúc, rồi lại khiêng bao gạo tiếp tục đi lên. Leo gần mười lăm phút, cuối cùng anh cũng lên đến tầng mười.
Sau khi ấn chuông cửa, một chàng trai đi ra mở cửa.
Anh chàng khoảng ba mươi tuổi, cánh tay anh ta còn to hơn đùi của Phương Dạ, trên cổ quấn một chiếc khăn lau mồ hôi, trong tay còn cầm một cái tạ tay, hình như là đang tập thể dục trong nhà.
“Sao chậm vậy?” Người đàn ông cơ bắp nhận lấy cafe: “Khiêng gạo vào đi, để trong phòng bếp là được.”
“Được… Được ạ!” Phương Dạ mệt muốn đứt hơi, nhưng vẫn khiêng hai bao gạo vào trong phòng bếp theo lời dặn của khách hàng.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là tăng cường thể chất sơ cấp!”
Quả nhiên là lại được thưởng rồi!
Trong chốc lát, cơ thể của Phương Dạ đã xảy ra thay đổi. Cơ bắp trở nên rắn chắc và cân đối, gần như mỗi một tế bào đều tràn đầy sức mạnh. Anh cảm thấy một đấm của mình đó thể đánh chết cả một con hổ!
Nếu như thể chất của người bình thường là một điểm, vậy thì thể chất hiện tại của Phương Dạ ít nhất cũng hơn năm điểm, đây chính là sức mạnh của hệ thống.
“Tuổi còn trẻ như vậy, sao khiêng có chút đồ mà đã mệt đến thếrồi?” Người đàn ông cơ bắp khinh thường nhìn anh một cái, sau đó nâng cánh tay lên khoe cơ bắp của mình: “Nhóc con, cậu phải chú ý rèn luyện sức khỏe. Nếu cậu có thể tập luyện thành như vậy, có khiêng thêm hai bao gạo nữa cũng không thành vấn đề.”
“Anh nói thật nhẹ nhàng, đây là tầng mười đấy, anh giỏi như vậy sao không tự mình khiêng đi?” Phương Dạ bất mãn nói.
“Nếu tôi tự mình khiêng thì còn cần cậu làm gì, tưởng tôi ngu à?” Người đàn ông cơ bắp cười lạnh nói: “Nếu không phải là do thang máy hư rồi, tôi cũng sẽ không mua cafe chỗ cậu đâu!”
“Thì ra anh đặt cafe là vì muốn tôi làm lao động miễn phí cho anh?” Lúc này, Phương Dạ vô cùng tức giận.
“Đúng thì sao? Cho dù cậu có biết thì cũng phải ngoan ngoãn làm thôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cậu!” Người đàn ông cơ bắp không biết xấu hổ nói.
Phương Dạ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có bắt nạt người quá, tôi thấy anh cũng chỉ là một người nhìn được nhưng không dùng được mà thôi, sức lực chưa chắc đã lớn hơn tôi!”
“Cậu nói gì?” Người đàn ông cơ bắp nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận, anh ta ghét nhất người ta nói mình như vậy: “Nhóc con, nói bậy sẽ phải trả giá đấy, coi chừng tôi xé nát cái miệng của cậu, rồi lại đánh giá kém cho tiệm cafe đấy!”
“Không tin? Vậy chúng ta so thử đi?” Phương Dạ xắn tay áo lên: “Vật tay là đơn giản nhất, thế nào? Ai thua người đó là cháu!”
“Được, một lời đã định!” Người đàn ông cơ bắp đang cầu còn không được. Hai người ngồi vững trước một cái bàn hình vuông, mỗi người đưa tay phải ra nắm chặt tay đối phương.
“Một trận quyết định thắng thua hay là ba trận thắng hai trận?”
“Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy đâu, một trận quyết định thắng thua đi!” Phương Dạ bình thản nói.
“Được, bắt đầu!” Người đàn ông cơ bắp bắt đầu giữ chặt cổ tay, anh ta quyết định từ từ giày vò Phương Dạ!
Nhưng vừa ra sức, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.
Cổ tay của Phương Dạ thế mà lại cứng như sắt, dù cho anh ta có dùng sức thế nào thì cũng không hề nhúc nhích.
“Thật kỳ lạ!”
Người đàn ông cơ bắp không hề nản lòng, tiếp tục dùng sức mạnh hơn.
Phương Dạ dường như không hề cảm nhận được sự cố gắng của anh ta, cười nhạt một tiếng rồi nắm lấy tay đối phương vặn nhẹ một cái.
Sắc mặt của người đàn ông cơ bắp thay đổi rất nhanh. Theo sức mạnh ngày càng lớn, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu cũng xuất hiện ngày càng nhiều trên trán anh ta.
“Dùng sức đi, anh chưa ăn cơm sao?” Phương Dạ châm biếm nói.
“Đừng… đừng có đắc ý!” Người đàn ông cơ bắp tức đến không chịu nổi, cắn chặt răng dùng hết sức lực trên người.
“Chậc chậc chậc, yếu quá đi.” Phương Dạ lắc lắc đầu, sau đó ấn cổ tay của người đàn ông cơ bắp vào trong một cái, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc cực lớn vang lên, chiếc bàn gỗ vốn rất chắc chắn đã không chịu nổi sức mạnh này mà vỡ thành tám mảnh!
“Đau đau đau đau!” Người đàn ông cơ bắp che cổ tay lại, gào khóc thất thanh, lúc nãy Phương Dạ ấn một cái đã kéo căng cơ của anh ta rồi.
“Không cần gọi ông nội, nhưng nhớ phải đánh giá tốt, nếu không lần sau tôi sẽ lại đến tìm anh để vật tay đấy.” Phương Dạ phủi phủi vụn gỗ trên đùi, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi nhà của người đàn ông cơ bắp.
“Quái vật… Đúng là một quái vật mà…” Ánh mắt của người đàn ông cơ bắp ngây ra nhìn về phía Phương Dạ rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Rốt cuộc anh ta xui xẻo đến mức nào mà lại chọc đến tên này chứ…
Phương Dạ sảng khoái leo lên xe gắn máy. Điện thoại trong túi lại vang lên, anh lấy ra nhìn, thì ra là tin nhắn Lâm Sương Sương gửi đến.
‘Phương Dạ, tôi vẫn cảm thấy tối nay nhiều người thì sẽ vui hơn. Hay là chúng ta đặt một phòng bao ở khách sạn Thuỵ Hào rồi gọi cả bọn Tiểu Lỵ đến nhé, cậu thấy thế nào?’
“Khách sạn Thuỵ Hào?” Phương Dạ ngây ra.
Đó là nhà hàng năm sao vang danh khắp thành phố này, giá cả không hề rẻ chút nào!
Trong kế hoạch của bọn họ, vốn dĩ là muốn đến một nhà hàng Tây để trải qua bữa tối chỉ có hai người…
Chương 5 :
Nếu là Phương Dạ của trước đây, nói không chừng anh đã nửa đường bỏ cuộc, nhưng bây giờ, đừng nói là khách sạn năm sao, dù có cao cấp hơn anh cũng có thể ăn!
Tuy anh vẫn có chút không vui, Lâm Sương Sương này không phải không biết gia cảnh của anh, gọi bạn bè đến cũng thôi đi, lại chọn ăn mừng ở nơi đó nữa, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho anh mà!
Sau khi đắn đo một hồi lâu, anh vẫn trả lời: “Cậu quyết định là được, tôi không có ý kiến!”
“Được, vậy thì tôi sẽ sắp xếp, buổi tối gặp nhau, nhớ đến sớm một chút nhé!”
“Được, tôi đã đặt bánh sinh nhật rồi, đến lúc đó sẽ cùng nhau lấy.”
“Ừm.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, đột nhiên người bên cạnh Lâm Sương Sương bật cười phá lên.
“Ha ha ha ha, Sương Sương à, tôi phát hiện Phương Dạ này cũng khá dễ thương đấy, lại còn đồng ý nhanh như vậy nữa chứ?” Lương Tiểu Lệ cười nói.
Một người bạn khác tên Đỗ Thiến cũng nói: “Tôi thấy cậu ta là một tên giao hàng ngốc nghếch, cũng không tra xem khách sạn Thụy Hào là chỗ nào à, chi phí thấp nhất của phòng là mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, tôi thật sự muốn nhìn xem sắc mặt của cậu ta khi nhận hóa đơn, ha ha ha thật sự rất mong đợi!”
“Như vậy không tốt lắm đâu, cậu ấy chỉ là một sinh viên nghèo, có hơi quá đáng không?” Người bạn cuối cùng tên là La Na khá hiền lành, cô ấy còn đồng cảm với Phương Dạ.
“Nghèo thì ý thức cũng nghèo, không có tiền còn muốn theo đuổi hoa khôi của chúng ta, mơ mộng quá rồi đấy?” Lương Tiểu Lệ chế nhạo: “Hôm nay chỉ là để cậu ta chấp nhận trước sự khắc nghiệt của xã hội. Điều này thực ra vì muốn tốt cho cậu ta, đợi đến sau khi tốt nghiệp sẽ tự biết bản thân hơn, sẽ không suy nghĩ viễn vông mỗi ngày nữa.”
“Tôi đồng ý với những lời của Tiểu Lệ.” Đỗ Thiến khen ngợi.
“Nhưng nếu cậu ta không thanh toán được thì phải làm sao?” La Na nhỏ giọng nói.
“Yên tâm nhé La Na, A Kỳ đã nói rồi, chỉ là muốn doạ cậu ta một chút mà thôi, đương nhiên ít tiền này sẽ không làm khó được cậu ta đâu.” Lâm Sương Sương vừa bôi kem dưỡng mắt vừa cười nói.
“Ồ ồ ồ, từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy, thậm chí còn gọi là A Kỳ?” Đỗ Thiến nói với giọng điệu chua chát.
Chu Kỳ là hotboy của trường, rất nhiều nữ sinh đều có ấn tượng tốt với anh ta.
“Nhiều chuyện.” Lâm Sương Sương liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục trang điểm cho mình…
Sau khi tan làm, Phương Dạ lái xe đến tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật.
Trên đường lái xe đến trước khách sạn, anh đã nhận được lời mời của Ôn Hinh.
“A lô?”
“Đại thần, bây giờ anh có rảnh không?” Giọng nói ấm áp ngọt ngào vang lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thể đến chơi PUBG với tôi không?”
“Không rảnh, lần sau nhé!”
Còn tưởng là chuyện gì quan trọng, nào ngờ lại kêu mình chơi game với cô ấy, có lầm hay không chứ?
“Anh…” Giọng nói trong điện thoại trở nên tức giận, khó khăn lắm mới kìm được ý định ném điện thoại đi.
Dù gì mình cũng là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại không được chào đón như vậy sao?
Cô ấy vỗ nhẹ vào ngực: “Không tức giận, không tức giận…”
Chiếc xe Poison vô cùng bắt mắt từ từ chạy vào khách sạn Thụy Hào, bảo vệ không bảo Phương Dạ lái xe vào bãi đậu xe, mà thay vào đó để anh dừng lại ngay ngoài cửa lớn khách sạn. Như vậy không những có thể thu hút người khác, thể hiện quyền lực của khách sạn, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho các khách quý, thực sự đạt được rất nhiều mục đích.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc bộ đồ rẻ tiền trên người bước xuống xe, bảo vệ cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào.
Mấy năm nay người càng giàu càng bình dân, anh ta đã gặp qua những người khác mặc quần short, đi dép lê và lái xe thể thao. Phương Dạ như vậy cũng chẳng khác gì họ.
Sau khi đến phòng mà Lâm Sương Sương đã đặt trước, ở trong phòng bốn cô gái đang chuyện trò vui vẻ.
“Phương Dạ đến rồi, đến đây đến đây, mau ngồi xuống bên này đi!” Lương Tiểu Lệ mời anh ngồi vào vị trí ở giữa Lâm Sương Sương và La Na, bánh sinh nhật cũng được Đỗ Thiến đặt lên trên bàn nhỏ uống trà bên cạnh.
Vài người biết Phương Dạ giao hàng, vì vậy có chút coi thường anh, ngoài Lâm Sương Sương và La Na ngay từ đầu đã nói chuyện với anh mấy câu ra thì anh chỉ có thể ngồi ở đó chơi điện thoại.
Đã gần đến bảy giờ rồi, tác dụng phụ tăng cường cơ thể của Phương Dạ là anh rất nhanh đói, anh không nhịn được hỏi: “Khi nào có thể lên món vậy?”
“Chờ một chút nữa nhé, bọn Chu Kỳ và Trương Tử Khải còn chưa đến mà.” Lâm Sương Sương thờ ơ nói.
Sau khi Phương Dạ nghe thấy những lời này, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Quả nhiên Trương Tử Khải không lừa anh, nhìn thái độ này của Lâm Sương Sương thì tám chín phần là xác nhận mối quan hệ với Chu Kỳ rồi.
“Phương Dạ, tôi còn có chút đồ ăn vặt này, cậu có muốn no bụng trước không?” La Na đưa đến một túi bánh quy.
“Cảm ơn!” Phương Dạ không khách sáo nhận lấy, anh thật sự rất đói.
Nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của anh, mấy người Lâm Sương Sương, Lương Tiểu Lệ càng khinh thường anh hơn, chỉ có một mình La Na là rót cho anh một ly trà.
Vừa ăn xong một túi bánh quy thì cửa phòng được mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai cùng với Trương Tử Khải và em gái tóc vàng bước vào, trong tay còn cầm một bó chín mươi chín đóa hoa hồng.
Sau khi nhìn thấy Chu Kỳ, đôi mắt của bốn cô gái đồng thời bừng sáng lên.
“Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, vì vậy tôi đến muộn rồi.” Chu Kỳ cười nhẹ rồi đưa hoa hồng trong tay cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp!”
“Cảm ơn!” Sau khi ngửi thấy mùi hương của hoa hồng, Lâm Sương Sương vô cùng rung động. Đây mới là người bạn trai mà cô ta tha thiết ước mơ.
Sắc mặt của Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến đều cực kỳ hâm mộ, họ chỉ hận không thể đổi vai diễn với Lâm Sương Sương.
Chu Kỳ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, sau khi liếc mắt nhìn Phương Dạ như không hề tồn tại thì anh ta đã ngồi xuống cạnh Lâm Sương Sương ở phía bên kia.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi, nhân viên phục vụ đã sớm bắt đầu lên món, tổ yến vây cá, tôm hùm Úc…
Mặc dù trước đây Phương Dạ chưa từng ăn những món này, nhưng ít nhiều anh cũng từng thấy trên mạng. Dù sao cũng chỉ là một chữ: Đắt!
Thấy sắc mặt không khác thường của anh thì mọi người đều cho rằng anh chưa từng thấy qua, vì vậy không biết được giá trị của những món ăn trên bàn này.
Nhưng như vậy thì càng tốt, đợi đến khi thanh toán hóa đơn, mọi người có thể thưởng thức muôn kiểu biểu cảm kinh hoàng của anh…
“Sương Sương, bạn học này là bạn trai của cậu sao, tại sao không giới thiệu cho tôi vậy?” Chu Kỳ cười nói.
“Cậu ấy là Phương Dạ, là bạn của tôi, cũng là sinh viên năm tư.” Lâm Sương Sương cố ý không thêm chữ trai.
“Ồ?” Chu Kỳ đưa tay về phía Phương Dạ: “Làm quen một chút nhé, tôi là Chu Kỳ.”
“Xin chào.” Phương Dạ bắt tay với anh ta rất nhẹ nhàng.
“Tình cảm của cậu Phương cũng không tệ đấy, vậy mà lại đặt tiệc sinh nhật của Sương Sương ở đây, thực sự chịu tiêu tiền đấy!” Chu Kỳ vừa cố ý nói vừa lén lút đặt tay lên trên đùi của Lâm Sương Sương, cô ta hoàn toàn không có ý từ chối.
“Không có gì đâu, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì tốn tiền hay không không quan trọng.” Phương Dạ cười nói.
Nụ cười điềm nhiên như không này khiến Chu Kỳ mừng thầm, từ từ cười nhé nhóc, đợi đến lát nữa cậu sẽ khóc đấy!
“Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy một chiếc Lamborghini Poison ở bên ngoài khách sạn, cậu Phương có biết chủ nhân là ai không?”
“Không biết.” Phương Dạ giả vờ ngu ngơ, anh không biết rằng ban ngày Trương Tử Khải đã nhìn thấy tất cả rồi, anh ta còn nói suy nghĩ của mình cho anh họ: Phương Dạ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một chiếc xe thể thao, chắc chắn là vì tối nay muốn chở Lâm Sương Sương!
Sở dĩ Chu Kỳ đưa ra chủ đề này là bởi vì muốn vạch trần “âm mưu” của anh, sau đó làm cho anh bẽ mặt trước tất cả mọi người.
Tôi đã mở đường cho cậu rồi, ai biết được tên này lại không lấy chiếc xe thuê ra để khoe khoang chứ?
Nhìn thấy Phương Dạ không giống như dự đoán, Chu Kỳ có chút cảm giác bất lực như đấm vào bông vải, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn em họ.
Trương Tử Khải cũng hiểu ý, lập tức lớn giọng nói: “Không phải chứ Phương Dạ, ban ngày rõ ràng tôi nhìn thấy cậu lái chiếc Poison đi mà, chẳng lẽ là tôi hoa mắt sao?”
Phương Dạ lái xe thể thao sao?
Khi vừa nói dứt lời, đám người Lâm Sương Sương đều lộ ra sắc mặt không thể tin được.
Số tiền một lần giao hàng của tên này đoán chừng không đủ tiền xăng cho một phút chạy của chiếc xe thể thao đó?
“Đúng vậy!” Phương Dạ trịnh trọng nói: “Nhất định là cậu bị hoa mắt rồi!”
Trương Tử Khải không có cách nào, người ta cắn chết cũng không thừa nhận, bản thân còn có thể làm gì chứ. Chẳng lẽ yêu cầu bảo vệ khách sạn giúp kiểm tra camera sao?
Người ta giúp mới lạ đó!
“Không phải thì không phải, nào nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng Sương Sương đi!” Chu Kỳ cũng không muốn vướng bận chuyện này nữa, anh ta cầm ly đứng lên.
Sau khi mọi người cụng ly, đột nhiên Chu Kỳ cau mày.
“Cậu Phương, hình như mùi vị của rượu vang đỏ mà cậu gọi không ngon lắm?”
“Cần một anh trai shipper cường tráng ship đồ ăn đến tận nhà, vô cùng gấp!”
Lúc nhìn thấy dòng ghi chú này, sắc mặt của Phương Dạ vô cùng kỳ lạ.
Muốn một người cường tráng? Lại còn đến tận nhà? Câu nói này mập mờ quá. Không phải là người phụ nữ xấu xí nào không được thoả mãn nhu cầu nên lợi dụng cách này để dụ dỗ đàn ông chứ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa, đi sớm về sớm!” Bà chủ Hạ Vi vỗ nhẹ lên nón bảo hiểm của Phương Dạ.
Phương Dạ là một trong những shipper của tiệm cafe này, là sinh viên năm tư của Đại học Hoa Hải. Mỗi buổi chiều anh đều đến đây để làm thêm.
“Biết rồi chị Vi.”
Phương Dạ để cafe đã đóng gói xong vào trong túi đựng, lái chiếc xe gắn máy rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, trong một khu chung cư cao cấp nào đó.
“Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi!”
Phương Dạ mặc chiếc áo may ô màu xanh, đầu đội nón bảo hiểm gõ nhẹ lên cửa nhà số 901.
Giá nhà trung bình của toà nhà này ít nhất cũng phải bốn vạn một mét vuông trở lên, xem ra người phụ nữ xấu xí này cũng rất giàu có…
Rất nhanh cửa đã được mở ra, một làn gió thơm xộc vào mũi, lộ ra một gương mặt mộc xinh xắn đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Phương Dạ hơi rung động.
Thế mà lại… xinh đẹp như vậy sao?
“Sao chậm vậy, tôi vội sắp chết rồi, mau vào đi!” Tần Yên Nhiên mặc bộ đồ ngủ màu hồng kéo tay Phương Dạ vào.
Phương Dạ không kịp đề phòng nên bị cô ấy kéo vào trong.
Không phải chứ, thật sự không được thoả mãn nhu cầu đến vậy sao. Nhưng nhìn vẻ ngoài như thế này, cô ấy không thể nào là người thiếu đàn ông được!
Người ta xinh đẹp như vậy, vẻ ngoài cũng không thua kém ai, có cần phải nghĩ đến cách này không?
“Người… người đẹp, tôi chỉ là một shipper thôi, bà chủ còn đang đợi tôi về đó…” Phương Dạ yếu ớt nói.
Tần Yên Nhiên đáng thương cầu xin: “Tôi biết, xin anh giúp tôi đi, chỉ một lúc thôi, không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không màng gì nữa, nhiều nhất là nửa tiếng thôi đấy!” Phương Dạ hạ quyết tâm.
“Nửa tiếng?” Tần Yên Nhiên đột nhiên ngây ra: “Đập con gián cần gì lâu như vậy?”
“Đập gián?” Phương Dạ nghẹn đến suýt phun ra máu. Người ta đã chuẩn bị cởϊ qυầи rồi, thế mà cô lại nói với tôi chuyện này?
“Đúng vậy, trong nhà bếp có một con gián rất lớn, người ta sợ muốn chết…” Tần Yên Nhiên chỉ phòng bếp nói: “Nếu không thì tôi cũng không cố tình đặt đồ ăn.”
Được, thì ra là anh tự mình đa tình, làm anh còn tưởng có một cuộc gặp gỡ với cô gái xinh đẹp chứ.
Phương Dạ mang theo vẻ mặt buồn xo đi vào phòng bếp, hai ba cái đã đập chết con gián nhỏ trốn trong bếp.
Nhìn thấy con gián bị đập chết rồi ném vào trong thùng rác, cuối cùng Tần Yên Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật cảm ơn anh, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ đánh giá tốt cho anh, tạm biệt!”
Sau khi rời khỏi nhà 901, Phương Dạ hơi ủ rũ đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào.
“Đinh! Hệ thống ship Thần Hào đã liên kết thành công, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, tiền thưởng là một tỷ nhân dân tệ!”
“Hệ thống? Một tỷ? Hừ, có quỷ mới tin!” Phương Dạ còn tưởng là ai đang đùa dai.
Tích tích tích!
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem, trên đó hiển thị một tin nhắn.
‘Thưa quý khách, tài khoản số đuôi 9527 của anh được nạp thêm một tỷ, số dư hiện tại là một tỷ hai ngàn một trăm tệ.’
Là thật sao?
Phương Dạ véo véo mặt mình, đau quá, xem là không phải mơ, anh thật sự đã kích hoạt hệ thống rồi!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ anh là người có hệ thống rồi, chỉ là một tỷ thôi mà, có gì đâu chứ…
Vào lúc anh đang cố gắng bình tĩnh, điện thoại lại vang lên, thì ra là mẹ gọi đến.
“Con trai, mẹ nói với con chuyện này. Cậu nhỏ của con cần làm ăn nên muốn mượn chút tiền, trong khoảng thời gian ngắn mẹ lại không có nhiều tiền như vậy, mẹ có thể gửi cho con tiền sinh hoạt của tháng sau trễ chút không?”
Phương Dạ vừa nghe đã hiểu ngay. Cậu nhỏ của anh ăn chơi hưởng thụ chuyện gì cũng biết, chỉ có chuyện làm ăn là không ra gì. Chắc chắn là cái tính “yêu thương em nhỏ” của mẹ già nhà anh lại phát tác rồi, không chừng còn cãi nhau một trận với cha, không còn cách nào khác mới phải mượn tiền con trai mình.
“Không sao đâu mẹ, con trai mẹ vừa trúng vé số, tiền thưởng đến mấy vạn đấy. Nếu mẹ cần dùng tiền gấp, một lát con ra ngân hàng chuyển hai vạn cho mẹ.”
Phương Dạ không dám nói quá nhiều, sợ dọa đến bà.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ quay đầu xe gắn máy về phía ngân hàng gần nhất.
Trong ngân hàng rộn ràng nhộn nhịp, Phương Dạ lấy số, xếp đến tận số năm mươi mấy. Nhìn quầy thông thường chỉ có hai ô làm việc, anh gấp đến dậm chân.
Với tốc độ này có khi anh phải đợi đến khi trời tối, bà chủ còn đang đợi anh về đấy!
Không còn cách nào khác, anh chỉ đành đi qua sảnh VIP ở bên cạnh. Bài trí bên này tao nhã hơn, và có một quầy đang trống.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc đồ shipper ngồi xuống, cô nàng nhân viên trẻ tuổi ở bên trong lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ôi ôi ôi, chỗ chúng tôi không có ai đặt đồ ăn, anh đừng ngồi ở đây!”
Phương Dạ nói: “Tôi đến để làm dịch vụ.”
“Dịch vụ? Làm dịch vụ gì?” Nhân viên nữ nghi ngờ nói.
“Tôi muốn chuyển hai vạn tệ.” Phương Dạ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi.
“Xin lỗi, đây là quầy VIP, chỉ giải quyết những dịch vụ trên mười vạn tệ thôi.” Nhân viên nữ không tỏ vẻ mặt gì, nói: “Anh có thể đi đến ATM hoặc quầy dịch vụ thông thường để làm.”
“Thật ngại quá, tôi đang gấp, nhưng bên ngoài lại nhiều người quá.” Phương Dạ nói.
“Không được, đây là quy định của ngân hàng. Nếu như ai cũng giống như anh, vậy thì không phải là sẽ loạn hết cả lên sao?”
Lúc này, một người trung niên đứng trước quầy.
“Nhóc con, đây không phải là nơi cậu nên đến đâu, ra ngoài kia xếp hàng đi.”
“Ngô tổng, ông đến rồi à!” Nhân viên nữ nhìn thấy người đàn ông trung niên đó thì lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, trái ngược hẳn khi nói chuyện với Phương Dạ.
“Tiểu Hứa, giúp tôi rút tám vạn tiền mặt ra, nhanh chút!” Ngô tổng lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, ném lên quầy.
“Ngô tổng yên tâm, tôi sẽ lập tức làm cho ông!” Nhân viên nữ cười tít mắt định cầm lấy thẻ ngân hàng của ông ta, Phương Dạ đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Người đẹp, không phải cô nói ở đây chỉ giải quyết những dịch vụ mười vạn tệ trở lên sao, hơn nữa chuyện gì cũng nên đến trước làm trước chứ nhỉ?”
“Thật ngại quá, Ngô tổng là VIP của chúng tôi nên không có giới hạn.” Nhân viên nữ lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách ở lại đây. Nếu anh còn không đi ra, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Ngô tổng quét mắt nhìn Phương Dạ một cái, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
Chỉ là một shipper mà lại dám cản trở việc của ông ta?
“Tiểu Hứa, nhà cung cấp của tôi còn đang đợi tiền mặt đấy, đừng làm lỡ chuyện làm ăn của tôi.”
“Yên tâm đi Ngô tổng, tôi sẽ lập tức làm ngay đây!” Nhân viên nữ ấn vào nút bấm dưới quầy, mấy giây sau, hai bảo vệ trước cửa hùng hổ đi vào.
“Tiểu Hứa, có chuyện gì vậy?”
Nhân viên nữ chỉ vào Phương Dạ, nói: “Anh Mã, tên shipper này ở đây gây rối không chịu đi, các anh hãy mời anh ta đi ra đi, để tránh làm lỡ việc lớn của Ngô tổng.”
“Nhóc con, đây không phải là nơi mà cậu nên đến, mau rời khỏi đây đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay thô lỗ.” Anh Mã vỗ vỗ dùi cui điện bên eo.
“Được rồi, nếu các người không làm dịch vụ dưới mười vạn, vậy thì tôi sẽ làm nhiều một chút.” Phương Dạ cười nhẹ: “Rút hết một tỷ trong thẻ ngân hàng này ra cho tôi, tôi muốn chuyển vào thẻ khác.”
“Một tỷ? Ha ha ha ha ha!” Ngô tổng ôm bụng cười lớn: “Nhóc con, không phải là cậu bị dọa đến ngu người rồi chứ, cậu tưởng mình là ai?”
Anh Mã cũng không nhịn được mà cười, anh ta vỗ vỗ vai Phương Dạ: “Người anh em, có bệnh thì phải chữa sớm chút. Một shipper như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mau đi đi!”
“Có nhiều như vậy không, không phải kiểm tra một cái là biết ngay sao?” Phương Dạ bình thản nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ung dung của đối phương, lửa giận của nhân viên nữ xông lên. Cô ta cầm lấy thẻ ngân hàng quẹt lên máy quẹt thẻ một cái, sau đó ném đến trước mặt Phương Dạ cạch một tiếng: “Kiểm tra xong rồi, mau cút đi!”
Phương Dạ không để bụng, bình thản cười nói: “Phiền cô kiểm xem số dư xem.”
“Có gì đáng để xem chứ, nếu anh thật sự có một tỷ, tôi lập tức chuyển qua… Hửm?” Nhân viên nữ liếc số dư trên màn hình một cái, nuốt lại những lời định nói, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt muối.
Mẹ nó, cô ta không hoa mắt chứ, thật sự là một tỷ đấy!
Chương 2 :
“Xin xin xin xin… xin lỗi anh, hãy tha thứ cho hành động quá đáng vừa nãy của tôi!” Nữ nhân viên run run nói. Thế mà cô ta đã đắc tội với khách hàng có tài khoản một tỷ?
Nếu để giám đốc ngân hàng biết được, nói không chừng sẽ chém sống cô ta!
Cô ta không nghĩ ngợi gì mà lập tức đứng dậy, cúi người xin lỗi Phương Dạ.
Ngô tổng và anh Mã đều cùng ngây người ra. Chuyện gì thế này, chẳng lẽ tên shipper này thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Phương Dạ bình thản cười một tiếng: “Bây giờ tôi có tư cách này rồi chứ?”
“Có… đương nhiên là có!” Nhân viên nữ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng: “Xin hỏi anh muốn chuyển hai vạn vào tài khoản nào?”
“Không phải hai vạn, là một tỷ.” Phương Dạ cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lúc nãy tôi nói chưa đủ rõ sao?”
Lúc này, không chỉ nhân viên nữ muốn khóc, mà đến cả anh Mã cũng thấy chân mình hơi run. Mình đã hại ngân hàng mất đi một khách hàng gửi tiền lớn như vậy, chắc chắn không giữ được công việc này rồi!
Nhân viên nữ cười khổ nói: “Anh Phương, hạn ngạch lớn như vậy, tôi… tôi phải xin phép lãnh đạo, vì vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chuyển được. Không thì, anh suy nghĩ lại đi?”
“Chỉ một tỷ thôi mà, cũng đâu có bao nhiêu.” Phương Dạ bày ra dáng vẻ không có gì đáng kể: “Cô mau…”
Anh đang nói, điện thoại trong túi đột nhiên lại vang lên. Anh lấy ra xem, thì ra là Hạ Vi gọi đến.
“Thằng nhóc này, mau lăn về đây cho tôi. Chẳng lẽ cậu không cần ship đồ nữa à?” Bà chủ vừa mở miệng đã mắng.
“Em lập tức về ngay!” Phương Dạ mau chóng cúp điện thoại, nói với nhân viên nữ kia: “Còn ngây người ở đó làm gì, không chuyển một tỷ nữa, mau chuyển hai vạn cho tôi, tài khoản là…”
“Được! Được!” Nhân viên nữ mau chóng làm. Cô ta biết công việc này của mình cũng xem như là đã giữ được rồi, Anh Mã cũng có cảm giác thở phào sau khi tìm được đường sống.
Chuyển khoản xong, Phương Dạ cất thẻ ngân hàng chuẩn bị rời đi, Ngô tổng đột nhiên cung kính đưa một tấm danh thiếp qua.
Người có một tỷ tiền mặt chắc chắn là một người giỏi giang, đương nhiên là ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi.
“Người anh em, tôi là Tổng giám đốc của Công nghiệp Vượng Đạt, lúc nãy…”
“Tránh qua một bên, đừng cản đường tôi!” Phương Dạ làm gì còn lòng dạ nghe những lời nhảm nhí của ông ta nữa. Anh đẩy ông ta ra rồi rời khỏi ngân hàng dưới sự hộ tống của hai bảo vệ.
“Cậu…” Ngô tổng tức đến không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngồi lên xe điện nghênh ngang rời đi.
“Nhiều tiền như vậy mà còn đi làm shipper, người giàu bây giờ thật là khó hiểu!” Anh Mã lau mồ hôi trên trán.
“Có gì đâu, người càng giàu thì càng rảnh rỗi, nên đang gϊếŧ thời gian thôi.” Người bảo vệ khác nói.
Sau khi trở về quán cafe trên phố đi bộ, Phương Dạ lấy cafe đã đóng gói xong rồi lại tiếp tục đi.
Nếu như hệ thống có liên quan đến việc đi ship, thì dù là có tiền rồi anh cũng không thể bỏ công việc này, nếu không thì làm sao có nhiệm vụ được?
Sau khi đến quán internet cafe Chiến Hào, anh dừng xe điện của mình ở ngoài cửa, sau đó cầm đồ ăn đi vào sảnh.
Quầy lễ tân được trang trí với phong cách khoa học viễn tưởng, một em gái đáng yêu tóc dài đến vai đang chơi trò PUBG, sau khi nhìn thấy Phương Dạ thì lập tức ném con chuột trong tay xuống.
“Sao bây giờ mới đến, tôi sắp đói chết rồi!”
Cô ấy nhận hàng rồi lấy đồ ăn mà mình đặt từ trong túi ra.
“Chúc cô ăn vui vẻ!” Phương Dạ đang định rời đi, em gái đáng yêu đột nhiên gọi anh lại.
“Này, anh có biết chơi trò PUBG không? Chơi giúp tôi một lúc đi.”
“Vậy tôi không từ chối đâu nhé!” Phương Dạ cũng là một người cuồng game, nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức đeo tai nghe rồi ngồi xuống. Em gái đáng yêu ngồi bên cạnh anh, vừa ăn uống vừa xem.
“Cẩn thận!”
“Trong khu nhà có người, mau trốn xa chút!”
“Đừng đi qua cầu, coi chừng có người đang mai phục ở trên cầu…”
Miệng của em gái đáng yêu không ngừng nói, Phương Dạ coi như không nghe thấy, tự mình điều khiển thao tác của nhân vật.
Một khẩu súng 98K bắn trúng đầu từ khoảng cách 300 mét, gϊếŧ 1!
Một quả bom rơi một cách chính xác, gϊếŧ 2!
AKM xả đạn qua một người chơi đang đi xe máy, gϊếŧ 3!
Em gái đáng yêu dần dần không nói gì nữa, cô ấy đã bị thao tác thuần thục của Phương Dạ doạ cho hết hồn.
Trong vòng chung kết cuối cùng, Phương Dạ trong chốc lát đã hạ gục người chơi cuối cùng, giành chiến thắng sau khi gϊếŧ 9 người!
“Mẹ nó!” Em gái đáng yêu không nhịn được mà chửi tục: “Không hổ là người của tổ chức thần bí, thì ra anh là đại thần chơi game PUBG à?”
“Chuyện nhỏ thôi, cô ăn xong rồi thì tôi đi đây.” Phương Dạ bỏ tai nghe ra, đột nhiên lại nghe thấy giọng nữ ngọt ngào.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là một chiếc xe thể thao Lamborghini Veneno Poison. Chìa khoá ở trong túi của bạn, xe đã dừng ở trước cửa quán internet cafe.”
Thế mà lại nhận được xe thể thao? Được đấy được đấy!
Phương Dạ vui vẻ đẩy cửa quán internet cafe ra, đột nhiên bị một người vỗ vỗ vai.
“Ha ha ha ha ha, thật là thằng nhóc cậu sao?” Một chàng trai để tóc dài cười tít mắt nói. Trong lòng anh ta còn ôm một em gái tóc vàng trang điểm đậm, ăn mặc vô cùng hở hang.
“Trương Tử Khải?” Phương Dạ nói: “Cậu cũng đến chơi net à?”
Trương Tử Khải là bạn cùng lớp của anh, điều kiện trong nhà không tệ, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi.
“Nghe nói quán net này có cấu hình rất khá nên tôi đưa bạn gái mới đến đây chơi thử.” Trương Tử Khải ngậm một điếu thuốc: “Sao, chất lượng của em gái này không tệ chứ?”
“Cũng tạm.” Phương Dạ nghĩ một đằng nói một nẻo. Mặc dù em gái này có vẻ không tệ, nhưng nhan sắc và thân hình cùng lắm cũng chỉ được sáu mươi điểm thôi. Đừng nói là so với người đẹp như Tần Yên Nhiên, đến em gái đáng yêu lúc nãy cũng đá văng cô ta ra mười con đường.
“Anh Khải, tên shipper này là ai vậy?” Em gái tóc vàng khinh thường nói.
“Phương Dạ, bạn học của anh.” Trương Tử Khải thổi ra một vòng khói: “Chính là người theo đuổi hoa khôi Lâm Sương Sương mà anh từng nói với em đấy.”
“Vẻ ngoài không tệ, cộng thêm quần áo trên người càng đẹp trai hơn.” Em gái tóc vàng cười nói: “Nếu đã dám theo đuổi hoa khôi thì cũng xem như là rất dũng cảm rồi.”
“Hai người vào chơi đi, tôi đi trước đây.” Phương Dạ lười nói nhảm với bọn họ, anh còn phải xem chiếc Poison của anh đang đậu ở đâu. Chiếc xe thể thao mấy chục triệu đấy, lỡ bị người ta quẹt phải thì làm sao đây?
Anh thì không sao, nhưng lỡ doạ người ta hết hồn thì không hay lắm…
“Đừng mà, có thể nói cho tôi đây biết một chút là tối nay cậu đưa hoa khôi đến đâu hẹn hò không?” Trương Tử Khải đưa tay ngăn anh lại.
“Sao cậu biết chuyện này?” Phương Dạ nghi ngờ hỏi.
Anh đến quán cafe này làm là để kiếm tiền mừng sinh nhật Lâm Sương Sương. Mặc dù đối phương không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng đã ngầm ra hiệu rằng anh có cơ hội làm bạn trai cô ta.
“Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là tôi khuyên cậu đừng ôm hy vọng quá lớn.” Trương Tử Khải ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Có biết Chu Kỳ - Phó chủ tịch Hội sinh viên không? Đó là anh họ của tôi, anh ấy cũng nhìn trúng Lâm Sương Sương đấy.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Phương Dạ đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Nghe nói tài sản trong nhà Chu Kỳ lên đến trăm triệu, lại còn đẹp trai, đa tài, nên chiếm được tình cảm của rất nhiều người đẹp trong trường.
Nếu như là trước kia, không chừng Phương Dạ đã buông tay rồi. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy đây là một thử thách đối với Lâm Sương Sương.
Có hệ thống trong tay, nếu như cô ta không khiến anh thất vọng, Phương Dạ chắc chắn sẽ để cô ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Còn ngược lại thì xin lỗi, hai người vốn dĩ không phải là quan hệ bạn trai bạn gái thật sự, cơ sở tình cảm bằng không, đường ai nấy đi cũng chẳng có gì đáng tiếc…
Nhìn thấy sắc mặt của Phương Dạ thay đổi, Trương Tử Khải còn tưởng là đối phương đã bị mình đả kích rồi, anh ta tiếp tục cười lạnh nói: “Mọi người đều là bạn học, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, tự cậu suy nghĩ đi.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ.” Câu nói này của Phương Dạ là thật lòng, anh thật sự rất cảm ơn Trương Tử Khải đã nói với anh tin này.
“Cậu cũng đừng nản lòng, phụ nữ nhiều đầy đường mà.” Trương Tử Khải cười nói: “Nếu như cậu biết điều, tôi có thể giới thiệu bạn gái cũ của tôi cho cậu. Cô ấy ở trong câu lạc bộ khiêu vũ của trường, biết rất nhiều tư thế trên giường đấy…”
“Anh Khải!” Em gái tóc vàng không vui chu môi.
“Ha ha ha ha, anh đùa thôi mà, đừng để ý!” Trương Tử Khải hả hê nói: “Tôi quên mất cậu là shipper, điều kiện của người ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn trúng cậu đâu, thôi xem như tôi chưa nói gì là được rồi.”
Phương Dạ bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi thì cửa quán internet cafe đột nhiên mở ra, em gái đáng yêu tràn đầy sức sống chạy ra ngoài.
Ở đâu ra em gái đẹp thế này, là hàng tốt đấy!
Trương Tử Khải đột nhiên chấn động.
Chương 3 :
Vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng sứ, nhìn xinh đẹp như búp bê vậy, đủ để khơi dậy ham muốn bảo vệ mạnh mẽ của đa số đàn ông!
“Đại thần, thì ra anh vẫn chưa đi à?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, em gái đáng yêu tự nhiên đi qua đây, sau đó ôm lấy cánh tay anh.
“Người đẹp, hình như chúng ta đâu có thân?” Trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Tử Khải, Phương Dạ không thay đổi sắc mặt mà gạt tay cô ấy ra.
“Đừng như vậy mà, chúng ta kết bạn wechat một cái không phải là quen biết rồi sao?” Em gái đáng yêu cười híp mắt lấy điện thoại Apple màu hồng, còn là kiểu dáng mới nhất ra: “Tôi tên Ôn Hinh, sau này anh cứ gọi tôi là Hinh là được rồi.”
Trong đầu Trương Tử Khải dường như loé qua một tia sấm sét giữa trời quang.
Chuyện gì đây, em gái xinh đẹp này lại chủ động kết bạn wechat với Phương Dạ, cô ấy không phải mù rồi chứ?
Chuyện khiến anh ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
“Không cần đâu!” Phương Dạ không hề do dự mà từ chối: “Ai biết cô có ý đồ gì, tôi bận lắm, tạm biệt!”
Trương Tử Khải kinh ngạc đến suýt nữa đã tắc nghẽn cơ tim.
Tên cầm thú Phương Dạ này có còn là người không vậy, thế mà lại từ chối lời mời của người đẹp?
Một sinh viên đại học đi làm shipper thôi mà, anh bận cái gì chứ?
Ôn Hinh cũng cảm thấy rất không vui, ít nhiều gì cô ấy cũng là người đẹp, thế mà lại bị người khác từ chối không chút do dự?
Miệng cô ấy mếu máo, trực tiếp ra tuyệt chiêu: “Không kết bạn wechat thì tôi sẽ gọi điện khiếu nại anh!”
“Cô! Được, xem như cô giỏi!”
Lúc này Phương Dạ bất lực, nếu như thật sự bị người khác khiếu nại, Hạ Vi còn không chém đầu anh ra sao…
“Đây!” Phương Dạ không kiên nhẫn lấy một chiếc điện thoại không đáng tiền ra: “Tôi tên Phương Dạ, sau này không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”
“OK!” Sau khi quét mã QR, Ôn Hinh cười híp mắt cất điện thoại.
Phương Dạ xoay người rời đi, Ôn Hinh chắp tay sau lưng đi theo sau anh.
“Anh Khải, anh Khải?” Em gái tóc vàng lắc lắc cánh tay của Trương Tử Khải.
“Chuyện gì?” Trương Tử Khải còn đang ngây người, lúc này mới hoàn hồn. Anh ta nhìn thấy bạn gái mình thì lập tức nhíu mày, so với Ôn Hinh, em gái tóc vàng này thật sự là không bằng một góc, mà người đẹp như thế lại bị Phương Dạ từ chối!
“Bên kia ồn ào quá, chúng ta có cần qua đó xem coi xảy ra chuyện gì không?” Em gái tóc vàng chỉ qua bên kia đường, bên đó có một đám người vây thành một vòng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thán phục.
“Đi xem thử xem.” Trương Tử Khải cố gắng kìm nén lại thôi thúc muốn chia tay cô ta, tuỳ ý nói.
Bây giờ đã không còn hứng thú đến internet cafe nữa, đi xem náo nhiệt cũng tốt.
Sau khi Phương Dạ nhìn thấy đám người đó thì đã biết xe của mình đậu ở đâu rồi.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hinh.
Ôn Hinh che miệng cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi đi xem xe, không phải theo dõi anh đâu.”
“Không phải chỉ là chiếc xe thể thao thôi sao, có gì đáng để xem chứ.” Phương Dạ thản nhiên nói.
“Anh quan tâm làm gì…” Ôn Hinh mặc kệ anh, tự mình đi.
Đến gần, Phương Dạ nhìn thấy chiếc Poison của mình đang yên lặng nằm ở đó. Thân xe màu đỏ rượu với kiểu dáng thời thượng, trong sự sang trọng và cao quý còn ẩn giấu sự hoang dã của mãnh thú, không hổ xe thể thao phiên bản giới hạn vang danh khắp thế giới!
Ôn Hinh nhìn thấy chiếc xe này cũng kinh ngạc: “Trời ơi, hình như đây là phiên bản đầu tiên Veneno mà toàn thế giới chỉ có ba chiếc, mã số màu đỏ 001, không phải nó nên ở Long Island sao, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Cô có vẻ khá rành về xe nhỉ?” Phương Dạ cười nói.
Bởi vì nhiều người, nên anh đẩy chiếc xe điện của mình vào đây.
Mặc dù thành phố Hoa Hải không thiếu người giàu, nhưng xe thể thao mấy chục triệu thì rất ít khi thấy. Đám người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra chụp lại, thậm chí có người to gan hơn đến gần chiếc xe chụp ảnh selfie. Nhưng từ đầu đến cuối, họ đều không dám chạm vào thân xe, lỡ như quẹt trầy thì chỉ sợ mình phải cạp đất cả một năm!
“Anh Khải, chiếc xe đẹp quá!” Em gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
“Đó là phiên bản giới hạn đấy, trong nước cũng không có được mấy chiếc.” Trương Tử Khải hơi nghi ngờ: “Nhìn biển số xe thì là xe của Hoa Hải, kỳ lạ, anh đâu có nghe nói cậu chủ của nhà nào vừa mua xe này…”
“Phương Dạ, chụp cho tôi mấy tấm ảnh đi. Tôi phải đăng lên mạng khoe khoang một chút, để các chị em chảy nước miếng mới được.” Ôn Hinh tự sướng vài tấm vẫn cảm thấy chưa đã, nên cầu xin anh giúp đỡ.
“Được.” Phương Dạ dừng chiếc xe điện ở bên cạnh chiếc Poison khiến Ôn Hinh hoảng hồn.
“Anh dừng ở đây làm gì, lỡ làm trầy xe thì sao?”
Không chỉ cô ấy, những người xung quanh đều bị Phương Dạ làm cho giật mình. Mình còn không dám đến gần, thế mà tên shipper này lại dừng cả xe ở bên cạnh, nếu như chiếc xe điện này mà đổ một cái, có lẽ anh có làm shipper mười năm cũng không đền nổi…
“Không sao.” Phương Dạ cười nhận lấy điện thoại của cô ấy: “Mau tạo dáng đi, tôi còn phải trở về đi ship đồ đấy.”
Ôn Hinh bất lực, chỉ đành đứng ở trước cửa xe tạo kiểu.
Không thể không nói, nụ cười ngọt ngào của cô rất hợp với chiếc xe thể thao này, trong chốc lát đã thu hút ánh mắt của không ít người.
“Hình như vẫn thiếu chút gì đó, hay là cô ngồi lên nắp xe đi?” Phương Dạ vừa chụp vừa cố tình trêu cô ấy.
“Anh điên à, lỡ tôi ngồi hư rồi, bán cả tiệm internet cafe cũng không đền nổi đâu!” Ôn Hinh suýt nữa đã bị anh chọc đến bật cười.
“Thì ra quán internet cafe Chiến Hào là của cô À?” Phương Dạ tỏ vẻ không sao mà phất phất tay: “Không sao đâu, thân hình cô đẹp như vậy, ngồi không sụp đâu, tôi tin chủ xe sẽ không để ý đâu.”
“Được rồi.” Ôn Hinh cũng hơi động lòng. Cô ấy cắn cắn môi, sau đó từ từ dựa lên thân xe Poison.
Còn ngồi trên nắp xe thì có vẻ quá không tôn trọng chiếc xe thể thao này rồi, cô ấy vẫn không thể làm như vậy.
“Chụp xong chưa? Chụp xong thì mau đi đi!”
Vào lúc Phương Dạ đang chụp hình, mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ chen vào trong đám người, phía sau còn có hai chàng trai cầm băng rôn trong tay.
Ôn Hinh nhìn thấy đối phương hung hăng như vậy, còn tưởng là chủ xe đến, mau chóng nép qua một bên.
Cô gái đi đầu nhìn thấy Phương Dạ mặc áo may ô màu vàng, xem thường quét qua anh một cái: “Nhóc con, có biết chiếc xe này mắc như thế nào không? Cậu có làm shipper năm trăm năm cũng không mua nổi đâu, mau nép qua một bên đi!”
“Chị Lỵ, ở đây còn có chiếc xe điện, làm sao đây?” Một đồng nghiệp hỏi.
“Còn làm gì nữa, chỉ là chiếc xe điện rách nát thôi mà, ném qua một bên là xong!” Cô gái nghênh ngang hống hách nói: “Hai người kéo băng rôn ra, mọi người vào vị trí, nở nụ cười tự nhiên chút nào!”
Sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm băng rôn, Phương Dạ và Ôn Hinh cũng đã hiểu rõ, thì ra đám người này muốn giả mạo chủ xe để chụp hình!
Nhìn thấy xe điện của mình bị người khác khiêng lên, Phương Dạ vội ngăn lại: “Dừng tay lại, mau bỏ xuống!”
“Thì ra là xe của cậu à?” Sắc mặt của Tiền Lỵ không tốt, cô ta cười lạnh nói: “Mau đem nó đi, đừng cản trở chúng tôi chụp hình!”
“Được!”
Phương Dạ nhận lấy xe điện, treo lên phía sau thân xe Poison.
Ở đâu có một giá để hành lý đơn giản như vậy chứ, rõ ràng là hệ thống chu đáo đã cố tình chuẩn bị cho anh, sau khi để xe điện lên thì vừa khít.
Sau khi anh làm xong, mọi người ở đây đều kinh ngạc, Ôn Hinh lại càng há to miệng.
“Nhóc con, rốt… rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Tiền Lỵ suýt nữa đã tức điên lên.
Bọn họ đến là để quay đoạn phim khoe khoang đã mua xe thể thao, nếu có chiếc xe điện này thì phải viết gì lên mạng xã hội đây.
Cảm ơn tiệm 4S đã tặng kèm một chiếc xe điện mới bảy mươi phần trăm sao?
Lại nói, sao trên chiếc xe đắt tiền thế này lại có một cái giá để hành lý?
“Như cô mong muốn, tôi lái xe đi đây.” Phương Dạ cười nhẹ một cái.
“Lái xe đi?” Những người này còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Phương Dạ lấy chìa khóa xe ra bấm một cái, đèn trên thân xe Poison sáng lên, cánh cửa được chế tự động nâng lên.
“Làm ơn nhường đường!” Anh tiện tay ném nón bảo hiểm lên ghế phó lái, sau đó ngồi vào trong xe. Sau khi khởi động, chiếc Poison phát ra tiếng gầm hoang dã, sau đó nhập vào làn xe, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, để lại đám người Tiền Lỵ với vẻ mặt chết lặng…
Chương 4 :
Đám người Tiền Lỵ vô cùng xấu hổ, chỉ đành rời đi với vẻ mặt xám xịt. Ôn Hinh như đang suy nghĩ gì đó mà cười cười, xoay người đi vào tiệm internet cafe. Những người xung quanh cũng rất nhanh đã giải tán hết.
“Anh Khải, không phải anh nói Phương Dạ là một tên nghèo kiết xác sao, sao anh ta lại lái xe thể thao?” Em gái tóc vàng nghi hoặc nói: “Có khi nào cha mẹ anh ta là nhà giàu ngầm không?”
“Anh thấy, tám chín mươi phần trăm là cậu ta thuê chiếc xe này!” Trương Tử Khải cười lạnh nói: “Trước kia anh đã gặp qua cha mẹ cậu ta, đều là những công nhân xí nghiệp ở dưới tầng đáy của xã hội mà thôi, sao có thể là nhà giàu ngầm được chứ?”
Hiển nhiên là em gái tóc vàng cũng đồng ý với suy nghĩ này, che miệng cười nói: “Vì để theo đuổi hoa khôi, anh ta cũng thật đã lấy hết vốn liếng ra rồi. Tiền thuê xe thể thao một ngày không ít đâu, nếu như cha mẹ anh ta biết chắc họ sẽ tức đến ói máu.”
“Ha ha ha ha, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, sinh ra đứa con không có tiền đồ như vậy thôi.” Trương Tử Khải càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, tâm trạng buồn bực nãy giờ đều đã bị quét sạch: “Chờ xem đi, tối nay chúng ta sẽ có kịch hay để xem…”
Phương Dạ lái chiếc Poison về thẳng phố thương mại, sau khi khoá xe thì lấy xe điện xuống, sau đó lái xe điện về quán cafe dưới ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
“Chị Vi, em về rồi!” Anh cười ha ha hỏi: “Còn đơn hàng nào không?”
Hai đơn hàng liên tục đều nhận được lợi ích lớn, bây giờ anh hận không thể nhận nhiều đơn hàng một chút.
“Gấp cái gì, ngày nắng nóng thế này, chẳng lẽ cậu không muốn nghỉ một chút sao?” Hạ Vi liếc anh một cái, sau đó đưa ly cafe qua: “Tôi mời cậu đó, uống đi.”
“Cảm ơn chị!” Phương Dạ nhận lấy uống một ngụm lớn, đúng là anh đang rất khát.
“Uống từ từ thôi, đâu có ai giành với cậu, lỡ bị sặc thì sao?”
Phương Dạ uống một ngụm hơn nửa ly vào bụng, vừa lau miệng vừa cười nói: “Ngon quá, tay nghề của chị Vi đúng là rất tuyệt, hèn gì tiệm chúng ta làm ăn tốt như vậy!”
Hạ Vi đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Bớt nịnh hót đi, tôi sẽ không dễ dàng tăng lương cho cậu đâu. Tiền thuê và tiền điện nước bây giờ mắc như vậy, đừng thấy tiệm làm ăn không tệ, thực ra cũng chỉ là miễn cưỡng không bị lỗ mà thôi.”
“Chị Vi đừng hiểu lầm, em không có ý này.” Phương Dạ mau chóng xua tay nói.
Bây giờ anh đã là tỷ phú, đương nhiên không quan tâm đến chút tiền lẻ này.
Hạ Vi lại không tin: “Đừng tưởng tôi không biết mục đích mà cậu đến đây làm công là vì người đẹp đến đây tuần trước đúng không. Chị đây là người từng trải, nhìn một cái là thấy ngay. Nói chị nghe xem, hai người phát triển đến bước nào rồi, đã ra ngoài thuê phòng chưa?”
“Vẫn chưa ở bên nhau.” Phương Dạ cười khổ nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tối nay chắc sẽ có kết quả.”
“Ồ, thì ra tối nay cậu muốn tỏ tình sao?” Hạ Vi đầy kinh nghiệm nói: “Nếu vậy tôi sẽ đưa cậu tiền lương trước, tránh làm hỏng đại sự của cậu!”
“Không cần không cần, tôi có…”
Hạ Vi không nói nhiều chuyển luôn tiền cho anh, Phương Dạ cầm điện thoại xem, số tiền hình như không đúng lắm.
“Chị Vi, không phải 500 tệ sao?”
“Thêm 500 coi như chị tặng cậu.” Hạ Vi vui vẻ nói, “Cố lên, sớm thoát khỏi kiếp FA.”
Phương Dạ không kìm được sự cảm động, có thể gặp được một bà chủ như chị Vi, anh cũng xem như là rất may mắn rồi.
Đúng là quán cafe làm ăn không tệ, Phương Dạ còn chưa uống xong ly cafe, đơn hàng mới đã đến rồi.
“Anh trai shipper tiện thể mang hai túi gạo lên đây, nếu không thì đánh giá kém…” Sau khi nhìn thấy dòng ghi chú này, Phương Dạ suýt nữa đã chửi thề.
“Đừng giận, khách hàng là Thượng Đế mà.” Hạ Vi cười rồi đưa cafe và điểm tâm đã gói xong cho anh: “Đi sớm về sớm, ship xong đơn này tôi sẽ cho cậu tan làm.”
“Biết rồi chị Vi.” Phương Dạ lấy tinh thần rồi đi ra khỏi quán cafe, ngồi lên chiếc xe gắn máy chạy đi nhanh như chớp.
Mặc dù Poison rất tốt, nhưng nếu dùng để đi ship, đương nhiên chiếc xe gắn máy của anh vẫn là tiện lợi nhất!
Anh mua hai bao gạo hai mươi lăm kí ở trong siêu thị trước khu chung khư của khách hàng. Sau khi đến dưới lầu, anh đau khổ phát hiện thang máy đã bị hư:
“Mẹ nó, khách hàng này ở tầng mười đấy!” Phương Dạ tức giận khiêng bao gạo, vịn cầu thang từ từ leo lên.
Thể chất của anh không được xem là quá tốt, còn chưa leo được hai tầng đã thở hổn hển rồi.
“Cố lên, mày làm được mà!” Phương Dạ nghỉ một lúc, rồi lại khiêng bao gạo tiếp tục đi lên. Leo gần mười lăm phút, cuối cùng anh cũng lên đến tầng mười.
Sau khi ấn chuông cửa, một chàng trai đi ra mở cửa.
Anh chàng khoảng ba mươi tuổi, cánh tay anh ta còn to hơn đùi của Phương Dạ, trên cổ quấn một chiếc khăn lau mồ hôi, trong tay còn cầm một cái tạ tay, hình như là đang tập thể dục trong nhà.
“Sao chậm vậy?” Người đàn ông cơ bắp nhận lấy cafe: “Khiêng gạo vào đi, để trong phòng bếp là được.”
“Được… Được ạ!” Phương Dạ mệt muốn đứt hơi, nhưng vẫn khiêng hai bao gạo vào trong phòng bếp theo lời dặn của khách hàng.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là tăng cường thể chất sơ cấp!”
Quả nhiên là lại được thưởng rồi!
Trong chốc lát, cơ thể của Phương Dạ đã xảy ra thay đổi. Cơ bắp trở nên rắn chắc và cân đối, gần như mỗi một tế bào đều tràn đầy sức mạnh. Anh cảm thấy một đấm của mình đó thể đánh chết cả một con hổ!
Nếu như thể chất của người bình thường là một điểm, vậy thì thể chất hiện tại của Phương Dạ ít nhất cũng hơn năm điểm, đây chính là sức mạnh của hệ thống.
“Tuổi còn trẻ như vậy, sao khiêng có chút đồ mà đã mệt đến thếrồi?” Người đàn ông cơ bắp khinh thường nhìn anh một cái, sau đó nâng cánh tay lên khoe cơ bắp của mình: “Nhóc con, cậu phải chú ý rèn luyện sức khỏe. Nếu cậu có thể tập luyện thành như vậy, có khiêng thêm hai bao gạo nữa cũng không thành vấn đề.”
“Anh nói thật nhẹ nhàng, đây là tầng mười đấy, anh giỏi như vậy sao không tự mình khiêng đi?” Phương Dạ bất mãn nói.
“Nếu tôi tự mình khiêng thì còn cần cậu làm gì, tưởng tôi ngu à?” Người đàn ông cơ bắp cười lạnh nói: “Nếu không phải là do thang máy hư rồi, tôi cũng sẽ không mua cafe chỗ cậu đâu!”
“Thì ra anh đặt cafe là vì muốn tôi làm lao động miễn phí cho anh?” Lúc này, Phương Dạ vô cùng tức giận.
“Đúng thì sao? Cho dù cậu có biết thì cũng phải ngoan ngoãn làm thôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cậu!” Người đàn ông cơ bắp không biết xấu hổ nói.
Phương Dạ hừ lạnh một tiếng: “Đừng có bắt nạt người quá, tôi thấy anh cũng chỉ là một người nhìn được nhưng không dùng được mà thôi, sức lực chưa chắc đã lớn hơn tôi!”
“Cậu nói gì?” Người đàn ông cơ bắp nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận, anh ta ghét nhất người ta nói mình như vậy: “Nhóc con, nói bậy sẽ phải trả giá đấy, coi chừng tôi xé nát cái miệng của cậu, rồi lại đánh giá kém cho tiệm cafe đấy!”
“Không tin? Vậy chúng ta so thử đi?” Phương Dạ xắn tay áo lên: “Vật tay là đơn giản nhất, thế nào? Ai thua người đó là cháu!”
“Được, một lời đã định!” Người đàn ông cơ bắp đang cầu còn không được. Hai người ngồi vững trước một cái bàn hình vuông, mỗi người đưa tay phải ra nắm chặt tay đối phương.
“Một trận quyết định thắng thua hay là ba trận thắng hai trận?”
“Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi vậy đâu, một trận quyết định thắng thua đi!” Phương Dạ bình thản nói.
“Được, bắt đầu!” Người đàn ông cơ bắp bắt đầu giữ chặt cổ tay, anh ta quyết định từ từ giày vò Phương Dạ!
Nhưng vừa ra sức, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.
Cổ tay của Phương Dạ thế mà lại cứng như sắt, dù cho anh ta có dùng sức thế nào thì cũng không hề nhúc nhích.
“Thật kỳ lạ!”
Người đàn ông cơ bắp không hề nản lòng, tiếp tục dùng sức mạnh hơn.
Phương Dạ dường như không hề cảm nhận được sự cố gắng của anh ta, cười nhạt một tiếng rồi nắm lấy tay đối phương vặn nhẹ một cái.
Sắc mặt của người đàn ông cơ bắp thay đổi rất nhanh. Theo sức mạnh ngày càng lớn, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu cũng xuất hiện ngày càng nhiều trên trán anh ta.
“Dùng sức đi, anh chưa ăn cơm sao?” Phương Dạ châm biếm nói.
“Đừng… đừng có đắc ý!” Người đàn ông cơ bắp tức đến không chịu nổi, cắn chặt răng dùng hết sức lực trên người.
“Chậc chậc chậc, yếu quá đi.” Phương Dạ lắc lắc đầu, sau đó ấn cổ tay của người đàn ông cơ bắp vào trong một cái, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc cực lớn vang lên, chiếc bàn gỗ vốn rất chắc chắn đã không chịu nổi sức mạnh này mà vỡ thành tám mảnh!
“Đau đau đau đau!” Người đàn ông cơ bắp che cổ tay lại, gào khóc thất thanh, lúc nãy Phương Dạ ấn một cái đã kéo căng cơ của anh ta rồi.
“Không cần gọi ông nội, nhưng nhớ phải đánh giá tốt, nếu không lần sau tôi sẽ lại đến tìm anh để vật tay đấy.” Phương Dạ phủi phủi vụn gỗ trên đùi, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi nhà của người đàn ông cơ bắp.
“Quái vật… Đúng là một quái vật mà…” Ánh mắt của người đàn ông cơ bắp ngây ra nhìn về phía Phương Dạ rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Rốt cuộc anh ta xui xẻo đến mức nào mà lại chọc đến tên này chứ…
Phương Dạ sảng khoái leo lên xe gắn máy. Điện thoại trong túi lại vang lên, anh lấy ra nhìn, thì ra là tin nhắn Lâm Sương Sương gửi đến.
‘Phương Dạ, tôi vẫn cảm thấy tối nay nhiều người thì sẽ vui hơn. Hay là chúng ta đặt một phòng bao ở khách sạn Thuỵ Hào rồi gọi cả bọn Tiểu Lỵ đến nhé, cậu thấy thế nào?’
“Khách sạn Thuỵ Hào?” Phương Dạ ngây ra.
Đó là nhà hàng năm sao vang danh khắp thành phố này, giá cả không hề rẻ chút nào!
Trong kế hoạch của bọn họ, vốn dĩ là muốn đến một nhà hàng Tây để trải qua bữa tối chỉ có hai người…
Chương 5 :
Nếu là Phương Dạ của trước đây, nói không chừng anh đã nửa đường bỏ cuộc, nhưng bây giờ, đừng nói là khách sạn năm sao, dù có cao cấp hơn anh cũng có thể ăn!
Tuy anh vẫn có chút không vui, Lâm Sương Sương này không phải không biết gia cảnh của anh, gọi bạn bè đến cũng thôi đi, lại chọn ăn mừng ở nơi đó nữa, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho anh mà!
Sau khi đắn đo một hồi lâu, anh vẫn trả lời: “Cậu quyết định là được, tôi không có ý kiến!”
“Được, vậy thì tôi sẽ sắp xếp, buổi tối gặp nhau, nhớ đến sớm một chút nhé!”
“Được, tôi đã đặt bánh sinh nhật rồi, đến lúc đó sẽ cùng nhau lấy.”
“Ừm.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, đột nhiên người bên cạnh Lâm Sương Sương bật cười phá lên.
“Ha ha ha ha, Sương Sương à, tôi phát hiện Phương Dạ này cũng khá dễ thương đấy, lại còn đồng ý nhanh như vậy nữa chứ?” Lương Tiểu Lệ cười nói.
Một người bạn khác tên Đỗ Thiến cũng nói: “Tôi thấy cậu ta là một tên giao hàng ngốc nghếch, cũng không tra xem khách sạn Thụy Hào là chỗ nào à, chi phí thấp nhất của phòng là mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, tôi thật sự muốn nhìn xem sắc mặt của cậu ta khi nhận hóa đơn, ha ha ha thật sự rất mong đợi!”
“Như vậy không tốt lắm đâu, cậu ấy chỉ là một sinh viên nghèo, có hơi quá đáng không?” Người bạn cuối cùng tên là La Na khá hiền lành, cô ấy còn đồng cảm với Phương Dạ.
“Nghèo thì ý thức cũng nghèo, không có tiền còn muốn theo đuổi hoa khôi của chúng ta, mơ mộng quá rồi đấy?” Lương Tiểu Lệ chế nhạo: “Hôm nay chỉ là để cậu ta chấp nhận trước sự khắc nghiệt của xã hội. Điều này thực ra vì muốn tốt cho cậu ta, đợi đến sau khi tốt nghiệp sẽ tự biết bản thân hơn, sẽ không suy nghĩ viễn vông mỗi ngày nữa.”
“Tôi đồng ý với những lời của Tiểu Lệ.” Đỗ Thiến khen ngợi.
“Nhưng nếu cậu ta không thanh toán được thì phải làm sao?” La Na nhỏ giọng nói.
“Yên tâm nhé La Na, A Kỳ đã nói rồi, chỉ là muốn doạ cậu ta một chút mà thôi, đương nhiên ít tiền này sẽ không làm khó được cậu ta đâu.” Lâm Sương Sương vừa bôi kem dưỡng mắt vừa cười nói.
“Ồ ồ ồ, từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy, thậm chí còn gọi là A Kỳ?” Đỗ Thiến nói với giọng điệu chua chát.
Chu Kỳ là hotboy của trường, rất nhiều nữ sinh đều có ấn tượng tốt với anh ta.
“Nhiều chuyện.” Lâm Sương Sương liếc nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục trang điểm cho mình…
Sau khi tan làm, Phương Dạ lái xe đến tiệm bánh để lấy bánh sinh nhật.
Trên đường lái xe đến trước khách sạn, anh đã nhận được lời mời của Ôn Hinh.
“A lô?”
“Đại thần, bây giờ anh có rảnh không?” Giọng nói ấm áp ngọt ngào vang lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thể đến chơi PUBG với tôi không?”
“Không rảnh, lần sau nhé!”
Còn tưởng là chuyện gì quan trọng, nào ngờ lại kêu mình chơi game với cô ấy, có lầm hay không chứ?
“Anh…” Giọng nói trong điện thoại trở nên tức giận, khó khăn lắm mới kìm được ý định ném điện thoại đi.
Dù gì mình cũng là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại không được chào đón như vậy sao?
Cô ấy vỗ nhẹ vào ngực: “Không tức giận, không tức giận…”
Chiếc xe Poison vô cùng bắt mắt từ từ chạy vào khách sạn Thụy Hào, bảo vệ không bảo Phương Dạ lái xe vào bãi đậu xe, mà thay vào đó để anh dừng lại ngay ngoài cửa lớn khách sạn. Như vậy không những có thể thu hút người khác, thể hiện quyền lực của khách sạn, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho các khách quý, thực sự đạt được rất nhiều mục đích.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc bộ đồ rẻ tiền trên người bước xuống xe, bảo vệ cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào.
Mấy năm nay người càng giàu càng bình dân, anh ta đã gặp qua những người khác mặc quần short, đi dép lê và lái xe thể thao. Phương Dạ như vậy cũng chẳng khác gì họ.
Sau khi đến phòng mà Lâm Sương Sương đã đặt trước, ở trong phòng bốn cô gái đang chuyện trò vui vẻ.
“Phương Dạ đến rồi, đến đây đến đây, mau ngồi xuống bên này đi!” Lương Tiểu Lệ mời anh ngồi vào vị trí ở giữa Lâm Sương Sương và La Na, bánh sinh nhật cũng được Đỗ Thiến đặt lên trên bàn nhỏ uống trà bên cạnh.
Vài người biết Phương Dạ giao hàng, vì vậy có chút coi thường anh, ngoài Lâm Sương Sương và La Na ngay từ đầu đã nói chuyện với anh mấy câu ra thì anh chỉ có thể ngồi ở đó chơi điện thoại.
Đã gần đến bảy giờ rồi, tác dụng phụ tăng cường cơ thể của Phương Dạ là anh rất nhanh đói, anh không nhịn được hỏi: “Khi nào có thể lên món vậy?”
“Chờ một chút nữa nhé, bọn Chu Kỳ và Trương Tử Khải còn chưa đến mà.” Lâm Sương Sương thờ ơ nói.
Sau khi Phương Dạ nghe thấy những lời này, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Quả nhiên Trương Tử Khải không lừa anh, nhìn thái độ này của Lâm Sương Sương thì tám chín phần là xác nhận mối quan hệ với Chu Kỳ rồi.
“Phương Dạ, tôi còn có chút đồ ăn vặt này, cậu có muốn no bụng trước không?” La Na đưa đến một túi bánh quy.
“Cảm ơn!” Phương Dạ không khách sáo nhận lấy, anh thật sự rất đói.
Nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của anh, mấy người Lâm Sương Sương, Lương Tiểu Lệ càng khinh thường anh hơn, chỉ có một mình La Na là rót cho anh một ly trà.
Vừa ăn xong một túi bánh quy thì cửa phòng được mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai cùng với Trương Tử Khải và em gái tóc vàng bước vào, trong tay còn cầm một bó chín mươi chín đóa hoa hồng.
Sau khi nhìn thấy Chu Kỳ, đôi mắt của bốn cô gái đồng thời bừng sáng lên.
“Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe, vì vậy tôi đến muộn rồi.” Chu Kỳ cười nhẹ rồi đưa hoa hồng trong tay cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp!”
“Cảm ơn!” Sau khi ngửi thấy mùi hương của hoa hồng, Lâm Sương Sương vô cùng rung động. Đây mới là người bạn trai mà cô ta tha thiết ước mơ.
Sắc mặt của Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến đều cực kỳ hâm mộ, họ chỉ hận không thể đổi vai diễn với Lâm Sương Sương.
Chu Kỳ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, sau khi liếc mắt nhìn Phương Dạ như không hề tồn tại thì anh ta đã ngồi xuống cạnh Lâm Sương Sương ở phía bên kia.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi, nhân viên phục vụ đã sớm bắt đầu lên món, tổ yến vây cá, tôm hùm Úc…
Mặc dù trước đây Phương Dạ chưa từng ăn những món này, nhưng ít nhiều anh cũng từng thấy trên mạng. Dù sao cũng chỉ là một chữ: Đắt!
Thấy sắc mặt không khác thường của anh thì mọi người đều cho rằng anh chưa từng thấy qua, vì vậy không biết được giá trị của những món ăn trên bàn này.
Nhưng như vậy thì càng tốt, đợi đến khi thanh toán hóa đơn, mọi người có thể thưởng thức muôn kiểu biểu cảm kinh hoàng của anh…
“Sương Sương, bạn học này là bạn trai của cậu sao, tại sao không giới thiệu cho tôi vậy?” Chu Kỳ cười nói.
“Cậu ấy là Phương Dạ, là bạn của tôi, cũng là sinh viên năm tư.” Lâm Sương Sương cố ý không thêm chữ trai.
“Ồ?” Chu Kỳ đưa tay về phía Phương Dạ: “Làm quen một chút nhé, tôi là Chu Kỳ.”
“Xin chào.” Phương Dạ bắt tay với anh ta rất nhẹ nhàng.
“Tình cảm của cậu Phương cũng không tệ đấy, vậy mà lại đặt tiệc sinh nhật của Sương Sương ở đây, thực sự chịu tiêu tiền đấy!” Chu Kỳ vừa cố ý nói vừa lén lút đặt tay lên trên đùi của Lâm Sương Sương, cô ta hoàn toàn không có ý từ chối.
“Không có gì đâu, chỉ cần cô ấy vui vẻ thì tốn tiền hay không không quan trọng.” Phương Dạ cười nói.
Nụ cười điềm nhiên như không này khiến Chu Kỳ mừng thầm, từ từ cười nhé nhóc, đợi đến lát nữa cậu sẽ khóc đấy!
“Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy một chiếc Lamborghini Poison ở bên ngoài khách sạn, cậu Phương có biết chủ nhân là ai không?”
“Không biết.” Phương Dạ giả vờ ngu ngơ, anh không biết rằng ban ngày Trương Tử Khải đã nhìn thấy tất cả rồi, anh ta còn nói suy nghĩ của mình cho anh họ: Phương Dạ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một chiếc xe thể thao, chắc chắn là vì tối nay muốn chở Lâm Sương Sương!
Sở dĩ Chu Kỳ đưa ra chủ đề này là bởi vì muốn vạch trần “âm mưu” của anh, sau đó làm cho anh bẽ mặt trước tất cả mọi người.
Tôi đã mở đường cho cậu rồi, ai biết được tên này lại không lấy chiếc xe thuê ra để khoe khoang chứ?
Nhìn thấy Phương Dạ không giống như dự đoán, Chu Kỳ có chút cảm giác bất lực như đấm vào bông vải, anh ta quay đầu trừng mắt nhìn em họ.
Trương Tử Khải cũng hiểu ý, lập tức lớn giọng nói: “Không phải chứ Phương Dạ, ban ngày rõ ràng tôi nhìn thấy cậu lái chiếc Poison đi mà, chẳng lẽ là tôi hoa mắt sao?”
Phương Dạ lái xe thể thao sao?
Khi vừa nói dứt lời, đám người Lâm Sương Sương đều lộ ra sắc mặt không thể tin được.
Số tiền một lần giao hàng của tên này đoán chừng không đủ tiền xăng cho một phút chạy của chiếc xe thể thao đó?
“Đúng vậy!” Phương Dạ trịnh trọng nói: “Nhất định là cậu bị hoa mắt rồi!”
Trương Tử Khải không có cách nào, người ta cắn chết cũng không thừa nhận, bản thân còn có thể làm gì chứ. Chẳng lẽ yêu cầu bảo vệ khách sạn giúp kiểm tra camera sao?
Người ta giúp mới lạ đó!
“Không phải thì không phải, nào nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng Sương Sương đi!” Chu Kỳ cũng không muốn vướng bận chuyện này nữa, anh ta cầm ly đứng lên.
Sau khi mọi người cụng ly, đột nhiên Chu Kỳ cau mày.
“Cậu Phương, hình như mùi vị của rượu vang đỏ mà cậu gọi không ngon lắm?”
Bình luận facebook