Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-273
Chương 273: Người một nhà
Editor: Nguyetmai
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, đám người đó thất vọng xoay người đi về rừng rậm phía sau.
"Người đẹp, có chuyện gì vậy?" Hàn Sâm đuổi theo cô gái đầu tiên hắn nhìn thấy, hỏi.
Cô gái lạnh nhạt nói: "Cậu lưu lạc đến nơi đây không khác gì bị phán cho cái án chung thân cả, về sau còn có rất nhiều thời gian, cậu sẽ biết nhanh thôi."
Nói xong, cô gái đi vào rừng rậm như những người đó.
Hàn Sâm đoán chắc là họ gặp tai nạn trên biển nên lưu lạc tới đây, nhưng hắn còn muốn biết rõ đây là nơi nào, dù sao mấy người đó cũng đi thuyền đến, hẳn biết đây là đâu, gần nơi có con người xa lắm không.
Vì vậy Hàn Sâm vội vã đi theo, những người đó cũng không có ý xua đuổi hắn, chẳng mấy chốc Hàn Sâm đã theo bọn họ băng qua cánh rừng rậm đến một động đá.
Trong động có rất nhiều vật dụng là sản phẩm của Liên minh, họ còn nhóm lửa nên khá giống cắm trại dã ngoại.
Nhưng vẫn nhìn ra hẳn là những người này đã ở đây rất lâu rồi, một đám mười mấy người, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.
Hàn Sâm thấy tuổi tác mấy người này cũng hơi lớn, phải xấp xỉ Tần Huyên, nhưng Tần Huyên đã là người tiến hóa max điểm gen, hiển nhiên họ không cách nào so sánh với Tần Huyên.
"Người mới tới, sau này nếu cậu muốn ở đây thì phải tuân theo phép tắc của nơi này, bằng không thì chúng tôi cũng không có đồ ăn cho một kẻ rảnh rỗi." Người đàn ông có ánh mắt cương nghị nhìn Hàn Sâm một chút, nói.
"Xung quanh đều có rất nhiều dị sinh vật biển, hơn nữa tôi thấy hình như trên đảo cũng có dị sinh vật, vấn đề thức ăn cũng không phiền các vị hao tâm." Hàn Sâm cười nhạt nói.
Tất cả mọi người như nghe thấy gì đó cực kỳ buồn cười, họ cười nhạo, nhìn Hàn Sâm với vẻ khinh bỉ, nhưng cũng không nói gì, dường như căn bản là không thèm chế giễu hắn.
Người đàn ông ánh mắt cương nghị mở miệng: "Mọi người đều là người số khổ gặp nạn, chớ trách chúng tôi không nhắc nhở cậu, đảo Tử Phong nguy hiểm trùng điệp, tốt nhất đừng đi đi lung tung, nếu không thì mất cái mạng nhỏ cũng không trách người khác được."
"Nguy hiểm gì?" Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
Hắn ta không nói ra, người đàn ông nhỏ con hơi gầy gò bên cạnh cười lạnh, mở miệng nói: "Không nói đến những cái khác, nhưng trên đảo Tử Phong có sinh vật thần huyết, cậu có bản lĩnh giết được chúng không?"
"Sinh vật thần huyết sao, từng giết vài con." Hàn Sâm cười nói.
"Nhóc con, khoác lác cũng phải xem mình đang khoác lác với ai, có biết chúng tôi là ai không?" Gã ta bĩu môi nói.
"Đang muốn thỉnh giáo đây." Hàn Sâm thật sự hơi tò mò về bọn họ.
"Đã từng nghe qua tổ hành động an toàn đặc biệt chưa?" Gã hơi đắc ý nói.
"Các người là người của tổ hành động an toàn đặc biệt?" Hàn Sâm kinh ngạc, đánh giá người đàn ông gầy gò và những người khác, quả thật có hơi bất ngờ.
Đây thật đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau, Hàn Sâm không ngờ đến đây lại gặp được người của tổ đó trên cái đảo hoang này.
"Nếu biết tên tuổi của tổ hành động an toàn đặc biệt thì chắc cậu cũng là người có chút lai lịch, đương nhiên phải biết rõ chúng tôi làm nghề gì, ngay cả chúng tôi cũng thành bộ dạng này thì sau này nên làm gì, hẳn là cậu cũng hiểu rõ rồi chứ?" Gã nhỏ con kia bĩu môi nói.
"Vậy thật là trùng hợp, tôi cũng là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, không biết mọi người là người của phân đội nào?" Hàn Sâm cười nói.
"Cái gì? Cậu cũng là người của tổ hành động an toàn đặc biệt ư?" Gã ta hơi hoảng hốt nhìn Hàn Sâm.
Những người khác cũng cực kỳ bất ngờ, hơi không tin tưởng Hàn Sâm, thoạt nhìn tuổi tác hắn quả thật hơi nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Tuy tuổi tác thành viên tổ hành động an toàn đặc biệt của vùng đất được thần bảo hộ cũng không lớn lắm nhưng vì có yêu cầu rất cao về năng lực nên bình thường tuổi tác của người có thể gia nhập tổ hành động an toàn đặc biệt đều đã hơn hai mươi, cấp độ hoàn thành gen tương đối cao, có kinh nghiệm rất phong phú ở vùng đất được thần bảo hộ, nhân tài như vậy mới có thể gia nhập vào tổ hành động an toàn đặc biệt.
"Tôi là Hàn Sâm, đội trưởng của tổ hành động an toàn đặc biệt phân đội Cương Giáp." Hàn Sâm trình bày rõ thân phận của mình, thật ra thân phận này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đã biết, Hàn Sâm cũng không cần che giấu.
"Cậu hù dọa ai vậy, chỉ với tuổi tác này của cậu mà có thể lăn lộn thành một đội viên cũng đã không tệ rồi, còn nói là đội trưởng ư?" Người đàn ông gầy nhỏ khịt mũi coi thường Hàn Sâm, căn bản không tin Hàn Sâm lại là đội trưởng tiểu phân đội.
Nói xong, gã chỉ vào người đàn ông ánh mắt cương nghị kia, nói: "Nhóc con, trợn mắt nhìn cho rõ, đây mới là đội trưởng tiểu phân đội tổ hành động an toàn đặc biệt thật sự, cũng là lão đại Phó Sơn - đội trưởng Phó của chúng tôi."
"A, thì ra đây là đội trưởng Phó, thật là thất lễ rồi, tôi là Hàn Sâm của phân đội Cương Giáp, không biết đội trưởng Phó anh là người của phân đội nào?"
Người đàn ông gầy nhỏ thấy Hàn Sâm vẫn muốn mạo nhận mình là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, lập tức hơi giận nhưng không có chỗ phát tiết, vừa muốn nói gì đó lại bị Phó Sơn ngăn lại.
Phó Sơn nghiêm túc đánh giá Hàn Sâm, nói: "Theo tôi biết, đội trưởng thành bảo hộ Cương Giáp là Tần Huyên, đội phó là Dương Mạn Lệ, chưa từng nghe nói cái tên Hàn Sâm này."
"Đội trường Phó, có lẽ mọi người đã bị nhốt ở trên đảo này ít nhất hơn nửa năm nhỉ?" Ánh mắt Hàn Sâm quét qua khuôn mặt mọi người, trên thực tế không cần bọn họ trả lời, Hàn Sâm cũng đã có đáp án.
"Đúng thì sao?" Người đàn ông gầy gò trừng mắt nói.
"Vậy khó trách, các người không biết đội trưởng Tần đã lên vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, bây giờ đội trưởng phân đội Cương Giáp chính là tôi - Hàn Sâm." Hàn Sâm mỉm cười, nói.
Tiếc là lần này hắn đi không mang giấy chứng nhận, ở đây cũng không lên mạng được, bây giờ giải thích thật sự hơi khó khăn.
"Cậu nói đội trưởng là cậu thì chắc chắn là cậu à? Lấy giấy chứng nhận ra xem." Người đàn ông nhỏ gầy vẫn chưa tin, bĩu môi nói.
"Tôi không có giấy chứng nhận, các anh không tin thì tôi cũng chịu thôi." Hàn Sâm xòe hai tay nói: "Tôi lừa các anh cũng chẳng được gì, sao phải hết lời mạo nhận chứ."
Lúc này cô gái Hàn Sâm gặp đầu tiên lại bỗng nhiên nhìn hắn rồi nói: "Chắc là cậu quen với đội trưởng Tần Huyên nhỉ?"
"Cũng tính là quen." Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy chắc chắn cậu biết sau tai trái Tần Huyên có cái gì chứ?" Cô gái nhìn Hàn Sâm rồi từ từ hỏi.
Những người khác cũng nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì sau tai trái đội trưởng Tần không có gì cả, nhưng sau tai phải đội trưởng Tần có một cái bớt màu đỏ to chừng hạt đậu." Hàn Sâm thuận miệng nói.
Hắn đánh cận chiến với Tần Huyên nhiều lần như vậy, chỉ cần những bộ phận trên cơ thể cô ấy để lộ ra thì hắn đã nhìn hết cả rồi, sao lại không biết những cái này được.
Editor: Nguyetmai
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, đám người đó thất vọng xoay người đi về rừng rậm phía sau.
"Người đẹp, có chuyện gì vậy?" Hàn Sâm đuổi theo cô gái đầu tiên hắn nhìn thấy, hỏi.
Cô gái lạnh nhạt nói: "Cậu lưu lạc đến nơi đây không khác gì bị phán cho cái án chung thân cả, về sau còn có rất nhiều thời gian, cậu sẽ biết nhanh thôi."
Nói xong, cô gái đi vào rừng rậm như những người đó.
Hàn Sâm đoán chắc là họ gặp tai nạn trên biển nên lưu lạc tới đây, nhưng hắn còn muốn biết rõ đây là nơi nào, dù sao mấy người đó cũng đi thuyền đến, hẳn biết đây là đâu, gần nơi có con người xa lắm không.
Vì vậy Hàn Sâm vội vã đi theo, những người đó cũng không có ý xua đuổi hắn, chẳng mấy chốc Hàn Sâm đã theo bọn họ băng qua cánh rừng rậm đến một động đá.
Trong động có rất nhiều vật dụng là sản phẩm của Liên minh, họ còn nhóm lửa nên khá giống cắm trại dã ngoại.
Nhưng vẫn nhìn ra hẳn là những người này đã ở đây rất lâu rồi, một đám mười mấy người, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.
Hàn Sâm thấy tuổi tác mấy người này cũng hơi lớn, phải xấp xỉ Tần Huyên, nhưng Tần Huyên đã là người tiến hóa max điểm gen, hiển nhiên họ không cách nào so sánh với Tần Huyên.
"Người mới tới, sau này nếu cậu muốn ở đây thì phải tuân theo phép tắc của nơi này, bằng không thì chúng tôi cũng không có đồ ăn cho một kẻ rảnh rỗi." Người đàn ông có ánh mắt cương nghị nhìn Hàn Sâm một chút, nói.
"Xung quanh đều có rất nhiều dị sinh vật biển, hơn nữa tôi thấy hình như trên đảo cũng có dị sinh vật, vấn đề thức ăn cũng không phiền các vị hao tâm." Hàn Sâm cười nhạt nói.
Tất cả mọi người như nghe thấy gì đó cực kỳ buồn cười, họ cười nhạo, nhìn Hàn Sâm với vẻ khinh bỉ, nhưng cũng không nói gì, dường như căn bản là không thèm chế giễu hắn.
Người đàn ông ánh mắt cương nghị mở miệng: "Mọi người đều là người số khổ gặp nạn, chớ trách chúng tôi không nhắc nhở cậu, đảo Tử Phong nguy hiểm trùng điệp, tốt nhất đừng đi đi lung tung, nếu không thì mất cái mạng nhỏ cũng không trách người khác được."
"Nguy hiểm gì?" Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
Hắn ta không nói ra, người đàn ông nhỏ con hơi gầy gò bên cạnh cười lạnh, mở miệng nói: "Không nói đến những cái khác, nhưng trên đảo Tử Phong có sinh vật thần huyết, cậu có bản lĩnh giết được chúng không?"
"Sinh vật thần huyết sao, từng giết vài con." Hàn Sâm cười nói.
"Nhóc con, khoác lác cũng phải xem mình đang khoác lác với ai, có biết chúng tôi là ai không?" Gã ta bĩu môi nói.
"Đang muốn thỉnh giáo đây." Hàn Sâm thật sự hơi tò mò về bọn họ.
"Đã từng nghe qua tổ hành động an toàn đặc biệt chưa?" Gã hơi đắc ý nói.
"Các người là người của tổ hành động an toàn đặc biệt?" Hàn Sâm kinh ngạc, đánh giá người đàn ông gầy gò và những người khác, quả thật có hơi bất ngờ.
Đây thật đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau, Hàn Sâm không ngờ đến đây lại gặp được người của tổ đó trên cái đảo hoang này.
"Nếu biết tên tuổi của tổ hành động an toàn đặc biệt thì chắc cậu cũng là người có chút lai lịch, đương nhiên phải biết rõ chúng tôi làm nghề gì, ngay cả chúng tôi cũng thành bộ dạng này thì sau này nên làm gì, hẳn là cậu cũng hiểu rõ rồi chứ?" Gã nhỏ con kia bĩu môi nói.
"Vậy thật là trùng hợp, tôi cũng là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, không biết mọi người là người của phân đội nào?" Hàn Sâm cười nói.
"Cái gì? Cậu cũng là người của tổ hành động an toàn đặc biệt ư?" Gã ta hơi hoảng hốt nhìn Hàn Sâm.
Những người khác cũng cực kỳ bất ngờ, hơi không tin tưởng Hàn Sâm, thoạt nhìn tuổi tác hắn quả thật hơi nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Tuy tuổi tác thành viên tổ hành động an toàn đặc biệt của vùng đất được thần bảo hộ cũng không lớn lắm nhưng vì có yêu cầu rất cao về năng lực nên bình thường tuổi tác của người có thể gia nhập tổ hành động an toàn đặc biệt đều đã hơn hai mươi, cấp độ hoàn thành gen tương đối cao, có kinh nghiệm rất phong phú ở vùng đất được thần bảo hộ, nhân tài như vậy mới có thể gia nhập vào tổ hành động an toàn đặc biệt.
"Tôi là Hàn Sâm, đội trưởng của tổ hành động an toàn đặc biệt phân đội Cương Giáp." Hàn Sâm trình bày rõ thân phận của mình, thật ra thân phận này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đã biết, Hàn Sâm cũng không cần che giấu.
"Cậu hù dọa ai vậy, chỉ với tuổi tác này của cậu mà có thể lăn lộn thành một đội viên cũng đã không tệ rồi, còn nói là đội trưởng ư?" Người đàn ông gầy nhỏ khịt mũi coi thường Hàn Sâm, căn bản không tin Hàn Sâm lại là đội trưởng tiểu phân đội.
Nói xong, gã chỉ vào người đàn ông ánh mắt cương nghị kia, nói: "Nhóc con, trợn mắt nhìn cho rõ, đây mới là đội trưởng tiểu phân đội tổ hành động an toàn đặc biệt thật sự, cũng là lão đại Phó Sơn - đội trưởng Phó của chúng tôi."
"A, thì ra đây là đội trưởng Phó, thật là thất lễ rồi, tôi là Hàn Sâm của phân đội Cương Giáp, không biết đội trưởng Phó anh là người của phân đội nào?"
Người đàn ông gầy nhỏ thấy Hàn Sâm vẫn muốn mạo nhận mình là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, lập tức hơi giận nhưng không có chỗ phát tiết, vừa muốn nói gì đó lại bị Phó Sơn ngăn lại.
Phó Sơn nghiêm túc đánh giá Hàn Sâm, nói: "Theo tôi biết, đội trưởng thành bảo hộ Cương Giáp là Tần Huyên, đội phó là Dương Mạn Lệ, chưa từng nghe nói cái tên Hàn Sâm này."
"Đội trường Phó, có lẽ mọi người đã bị nhốt ở trên đảo này ít nhất hơn nửa năm nhỉ?" Ánh mắt Hàn Sâm quét qua khuôn mặt mọi người, trên thực tế không cần bọn họ trả lời, Hàn Sâm cũng đã có đáp án.
"Đúng thì sao?" Người đàn ông gầy gò trừng mắt nói.
"Vậy khó trách, các người không biết đội trưởng Tần đã lên vùng đất được thần bảo hộ thứ hai, bây giờ đội trưởng phân đội Cương Giáp chính là tôi - Hàn Sâm." Hàn Sâm mỉm cười, nói.
Tiếc là lần này hắn đi không mang giấy chứng nhận, ở đây cũng không lên mạng được, bây giờ giải thích thật sự hơi khó khăn.
"Cậu nói đội trưởng là cậu thì chắc chắn là cậu à? Lấy giấy chứng nhận ra xem." Người đàn ông nhỏ gầy vẫn chưa tin, bĩu môi nói.
"Tôi không có giấy chứng nhận, các anh không tin thì tôi cũng chịu thôi." Hàn Sâm xòe hai tay nói: "Tôi lừa các anh cũng chẳng được gì, sao phải hết lời mạo nhận chứ."
Lúc này cô gái Hàn Sâm gặp đầu tiên lại bỗng nhiên nhìn hắn rồi nói: "Chắc là cậu quen với đội trưởng Tần Huyên nhỉ?"
"Cũng tính là quen." Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy chắc chắn cậu biết sau tai trái Tần Huyên có cái gì chứ?" Cô gái nhìn Hàn Sâm rồi từ từ hỏi.
Những người khác cũng nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì sau tai trái đội trưởng Tần không có gì cả, nhưng sau tai phải đội trưởng Tần có một cái bớt màu đỏ to chừng hạt đậu." Hàn Sâm thuận miệng nói.
Hắn đánh cận chiến với Tần Huyên nhiều lần như vậy, chỉ cần những bộ phận trên cơ thể cô ấy để lộ ra thì hắn đã nhìn hết cả rồi, sao lại không biết những cái này được.
Bình luận facebook