Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-40
Chương 40: Trung tâm sát hạch
Translator: Nguyetmai
"Sao hai đứa mày lại ở đây?" Hàn Lôi khá bất ngờ khi gặp anh em Hàn Sâm ở nơi này.
"Đưa Tiểu Nghiên đi học." Hàn Sâm đáp.
"Tiểu Nghiên học Thánh Hoa?" Hàn Lôi nhìn Hàn Sâm và Hàn Nghiên với vẻ không dám tin.
"Vừa nhập học được vài hôm." Hàn Sâm nói xong thì định đưa Hàn Nghiên vào cổng trường.
Hàn Lôi sực tỉnh lại thì chạy đến trước mặt Hàn Sâm, túm lấy tay hắn trừng mắt quát: "Tao biết ngay mà, anh cả chiếm công ty bao nhiêu năm như thế kiểu gì chẳng giấu tiền riêng, lúc trước nhà mày còn khóc than với bọn tao là không có nổi hai triệu, bây giờ lại bỏ ra những mấy triệu cho Tiểu Nghiên đi học ở Thánh Hoa, lòi đuôi rồi chứ gì? Tao nói cho mày biết, đấy toàn là tiền của nhà họ Hàn, mày phải đưa ra chia đều hết cho tao, không thì đừng có trách tao không khách sáo."
"Chú làm được gì nào?" Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hàn Lôi, hắn đã hoàn toàn thất vọng với đám họ hàng này từ lâu, bọn họ đừng mong moi được một xu nào từ chỗ hắn nữa.
"Á à, thằng ranh này, thái độ kiểu gì đấy hả, có đứa cháu nào nói chuyện với chú hai như mày không?" Hàn Lôi bị Hàn Sâm nhìn mà thấy thót cả tim, nhưng sau khi cha của Hàn Sâm qua đời thì ông ta đã quen thói hống hách trong nhà rồi, nên không định bỏ qua cho Hàn Sâm.
"Chú hai?" Hàn Sâm cười khẩy: "Được rồi, thế thì xin mời chú hai về xem kĩ lại thỏa thuận đã ký nhé, xem các người có tư cách đòi tiền của tôi hay không, sau này các người đừng hòng lấy thêm xu nào từ nhà tôi nữa."
Trước kia, vì để triệt để phân rõ giới hạn với đám cô chú này nên Hàn Sâm mới trả luôn hai triệu, bản thỏa thuận cũng được chú Trương làm rất kín kẽ. Sau khi trả hai triệu ấy, trên cơ sở luật pháp thì Hàn Lôi và Hàn Ngọc Mai đã không thể đòi thêm xu nào từ nhà hắn nữa.
"Đó là lừa đảo, không thể tính được, tao sẽ đi tìm mẹ mày nói chuyện, mày dám giấu tiền của nhà họ Hàn..." Hàn Lôi tức giận hét ầm lên.
"Chú hai, tôi khuyên chú tốt nhất là đừng có làm thế, tự tiện xông vào nhà dân bất hợp pháp thì tôi có quyền đánh chết chú đấy." Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hàn Lôi rồi nói.
"Thằng ranh này, mày nói cái gì..." Hàn Lôi tức giận, vung quyền đấm về phía mặt của Hàn Sâm.
Hàn Sâm bình tĩnh nương theo một quyền của Hàn Lôi, tóm lấy cánh tay của ông ta, xoay người ném qua vai, vật Hàn Lôi ngã lăn quay ra đất kêu la oai oái.
"Chú hai, chú muốn chết thì có thể mò đến nhà tôi thử xem." Hàn Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Lôi, gằn giọng nói.
Hàn Lôi mở to hai mắt như không nhận ra Hàn Sâm, đôi mắt lạnh lùng kia khiến cho ông ta bất giác rùng mình một cái, trong lòng hoảng sợ tột cùng.
Dầu gì ông ta cũng là người đã vào vùng đất được thần bảo hộ thứ hai. Mặc dù chỉ dùng max điểm gen nguyên thủy để tiến hóa, hơn nữa cũng chẳng phấn đấu gì ở nơi này, nhưng người tiến hóa dẫu sao cũng là người tiến hóa. Một kẻ chưa từng tiến hóa như Hàn Sâm lại có thể dễ dàng vật ngã ông ta, hơn nữa thoạt nhìn còn rất nhẹ nhõm, biểu hiện bất thường này khiến cho Hàn Lôi điếng người, một Hàn Sâm mà ông ta vốn còn tưởng là rành như lòng bàn tay nay bỗng trở nên rất đỗi quái dị.
Hàn Sâm đột nhiên bật cười, giơ tay kéo Hàn Lôi đứng dậy.
Hàn Lôi ngẩn ra một lúc, không hiểu tại sao Hàn Sâm lại thay đổi như thế thì Hàn Sâm đã tiến đến sát bên tai ông ta, mỉm cười nói: "Chắc thím hai không biết về thằng nhóc và người phụ nữ này đúng không? Tôi thấy mình nên đến tâm sự với thím hai mới được."
"Mày nghĩ vợ tao sẽ tin mày ư?" Hàn Lôi cả giận nói.
"Không tin tôi cũng chẳng sao, thím hai tin cái này là được." Hàn Sâm vẫy chiếc máy liên lạc trên tay, từ khi thấy Hàn Lôi thì hắn đã mở chức năng quay phim lên quay lại toàn bộ rồi.
"Mày..." Hàn Lôi hoảng sợ, giơ tay muốn giật lấy chiếc máy liên lạc trên tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm chợt động, tay chân nửa đẩy nửa ngáng, khiến Hàn Lôi lảo đảo ngã úp sấp.
"Chú hai, chúng ta có thể thương lượng mà, chỉ cần chú ra giá thì tôi có thể bán cái này cho chú." Hàn Sâm mỉm cười giơ tay ra trước mặt Hàn Lôi, muốn kéo ông ta dậy.
Hàn Lôi nhe răng cười gằn, đột nhiên ra sức túm lấy tay của Hàn Sâm, muốn bẻ gãy tay hắn để cướp máy liên lạc.
Nhưng không rõ tay của Hàn Sâm uốn éo kiểu gì, lại bẻ ngược tay của Hàn Lôi ra sau lưng, khiến Hàn Lôi nửa quỳ, đưa lưng về phía Hàn Sâm tru tréo như heo bị chọc tiết.
"Xem ra chú hai không muốn bàn chuyện làm ăn rồi, thế thì tôi đành phải đưa cho thím hai, để xem thím ấy có hứng thú với chúng hay không." Hàn Sâm buông tay Hàn Lôi ra, muốn xoay người rời khỏi.
"Đợi đã." Hàn Lôi vội vàng đứng dậy gọi Hàn Sâm lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu mới cắn răng nói: "Mười nghìn, tao cho mày mười nghìn, mau xóa đi cho tao."
Hàn Sâm khinh thường xoay người rời đi: "Hai trăm nghìn, chú không đưa thì tôi đi tìm thím hai, chắc là thím sẽ có hứng thú lắm."
"Tao đưa hai trăm nghìn." Thấy Hàn Sâm bỏ đi, Hàn Lôi bất chấp cơn đau trên người, khập khiễng chạy tới giữ Hàn Sâm lại nói.
"Vậy thì cảm ơn chú hai nhé, chú đưa tiền mặt hay chuyển khoản thế?" Hàn Sâm mỉm cười nhìn Hàn Lôi.
Hàn Lôi xót của, lôi hai trăm nghìn ra đưa cho Hàn Sâm: "Rồi đấy. Giờ mày xóa được chưa?"
"Xóa thì nhất định sẽ xóa, nhưng phải xem khi nào tôi vui cái đã, khi ấy tôi sẽ xóa thôi." Hàn Sâm nói xong thì xoay người rời đi.
"Thằng ranh kia, mày nói mà không giữ lời..." Hàn Lôi tức giận, vung nắm đấm muốn đánh Hàn Sâm, nhưng khi Hàn Sâm xoay người lại nhìn một cái thì ông ta lập tức cứng đờ, khi nãy Hàn Sâm đã tạo thành ám ảnh tâm lý, khiến ông ta sợ hắn vô cùng.
"Chú hai, tôi đã lấy tiền của chú thì nhất định sẽ xóa, nhưng tôi cũng có bảo là sẽ xóa ngay đâu, khi nào thích thì sẽ xóa thôi, nếu tâm trạng không tốt thì không dám chắc lắm." Hàn Sâm vỗ vai Hàn Lôi, đột nhiên thu hồi nụ cười, thì thầm vào tai ông ta: "Còn nữa, đừng có để tôi thấy ông xuất hiện trong nhà tôi nữa, không thì tôi nhất định sẽ đánh chết ông."
Hàn Lôi rùng mình một cái, không biết tại sao, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Sâm thì ông ta lại cảm thấy hắn nhất định sẽ làm thế.
"Mẹ nó, sao thằng ranh này lại trở nên ghê gớm thế chứ." Hàn Lôi nhìn Hàn Sâm đi xa mới thấy xấu hổ vì bị một thằng nhóc dọa như thế, tuy vẫn mạnh mồm, nhưng trong lòng lại thấy sợ hãi, bất giác bỏ qua vấn đề có đến nhà Hàn Sâm hay không.
Hàn Sâm đưa Hàn Nghiên vào trường xong thì vui vẻ hẳn ra, lúc đi ngang qua trung tâm sát hạch thể năng, hắn suy nghĩ một lát rồi đi vào, muốn kiểm tra xem tố chất thân thể của mình bây giờ đã đến mức độ nào.
Translator: Nguyetmai
"Sao hai đứa mày lại ở đây?" Hàn Lôi khá bất ngờ khi gặp anh em Hàn Sâm ở nơi này.
"Đưa Tiểu Nghiên đi học." Hàn Sâm đáp.
"Tiểu Nghiên học Thánh Hoa?" Hàn Lôi nhìn Hàn Sâm và Hàn Nghiên với vẻ không dám tin.
"Vừa nhập học được vài hôm." Hàn Sâm nói xong thì định đưa Hàn Nghiên vào cổng trường.
Hàn Lôi sực tỉnh lại thì chạy đến trước mặt Hàn Sâm, túm lấy tay hắn trừng mắt quát: "Tao biết ngay mà, anh cả chiếm công ty bao nhiêu năm như thế kiểu gì chẳng giấu tiền riêng, lúc trước nhà mày còn khóc than với bọn tao là không có nổi hai triệu, bây giờ lại bỏ ra những mấy triệu cho Tiểu Nghiên đi học ở Thánh Hoa, lòi đuôi rồi chứ gì? Tao nói cho mày biết, đấy toàn là tiền của nhà họ Hàn, mày phải đưa ra chia đều hết cho tao, không thì đừng có trách tao không khách sáo."
"Chú làm được gì nào?" Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hàn Lôi, hắn đã hoàn toàn thất vọng với đám họ hàng này từ lâu, bọn họ đừng mong moi được một xu nào từ chỗ hắn nữa.
"Á à, thằng ranh này, thái độ kiểu gì đấy hả, có đứa cháu nào nói chuyện với chú hai như mày không?" Hàn Lôi bị Hàn Sâm nhìn mà thấy thót cả tim, nhưng sau khi cha của Hàn Sâm qua đời thì ông ta đã quen thói hống hách trong nhà rồi, nên không định bỏ qua cho Hàn Sâm.
"Chú hai?" Hàn Sâm cười khẩy: "Được rồi, thế thì xin mời chú hai về xem kĩ lại thỏa thuận đã ký nhé, xem các người có tư cách đòi tiền của tôi hay không, sau này các người đừng hòng lấy thêm xu nào từ nhà tôi nữa."
Trước kia, vì để triệt để phân rõ giới hạn với đám cô chú này nên Hàn Sâm mới trả luôn hai triệu, bản thỏa thuận cũng được chú Trương làm rất kín kẽ. Sau khi trả hai triệu ấy, trên cơ sở luật pháp thì Hàn Lôi và Hàn Ngọc Mai đã không thể đòi thêm xu nào từ nhà hắn nữa.
"Đó là lừa đảo, không thể tính được, tao sẽ đi tìm mẹ mày nói chuyện, mày dám giấu tiền của nhà họ Hàn..." Hàn Lôi tức giận hét ầm lên.
"Chú hai, tôi khuyên chú tốt nhất là đừng có làm thế, tự tiện xông vào nhà dân bất hợp pháp thì tôi có quyền đánh chết chú đấy." Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Hàn Lôi rồi nói.
"Thằng ranh này, mày nói cái gì..." Hàn Lôi tức giận, vung quyền đấm về phía mặt của Hàn Sâm.
Hàn Sâm bình tĩnh nương theo một quyền của Hàn Lôi, tóm lấy cánh tay của ông ta, xoay người ném qua vai, vật Hàn Lôi ngã lăn quay ra đất kêu la oai oái.
"Chú hai, chú muốn chết thì có thể mò đến nhà tôi thử xem." Hàn Sâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Lôi, gằn giọng nói.
Hàn Lôi mở to hai mắt như không nhận ra Hàn Sâm, đôi mắt lạnh lùng kia khiến cho ông ta bất giác rùng mình một cái, trong lòng hoảng sợ tột cùng.
Dầu gì ông ta cũng là người đã vào vùng đất được thần bảo hộ thứ hai. Mặc dù chỉ dùng max điểm gen nguyên thủy để tiến hóa, hơn nữa cũng chẳng phấn đấu gì ở nơi này, nhưng người tiến hóa dẫu sao cũng là người tiến hóa. Một kẻ chưa từng tiến hóa như Hàn Sâm lại có thể dễ dàng vật ngã ông ta, hơn nữa thoạt nhìn còn rất nhẹ nhõm, biểu hiện bất thường này khiến cho Hàn Lôi điếng người, một Hàn Sâm mà ông ta vốn còn tưởng là rành như lòng bàn tay nay bỗng trở nên rất đỗi quái dị.
Hàn Sâm đột nhiên bật cười, giơ tay kéo Hàn Lôi đứng dậy.
Hàn Lôi ngẩn ra một lúc, không hiểu tại sao Hàn Sâm lại thay đổi như thế thì Hàn Sâm đã tiến đến sát bên tai ông ta, mỉm cười nói: "Chắc thím hai không biết về thằng nhóc và người phụ nữ này đúng không? Tôi thấy mình nên đến tâm sự với thím hai mới được."
"Mày nghĩ vợ tao sẽ tin mày ư?" Hàn Lôi cả giận nói.
"Không tin tôi cũng chẳng sao, thím hai tin cái này là được." Hàn Sâm vẫy chiếc máy liên lạc trên tay, từ khi thấy Hàn Lôi thì hắn đã mở chức năng quay phim lên quay lại toàn bộ rồi.
"Mày..." Hàn Lôi hoảng sợ, giơ tay muốn giật lấy chiếc máy liên lạc trên tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm chợt động, tay chân nửa đẩy nửa ngáng, khiến Hàn Lôi lảo đảo ngã úp sấp.
"Chú hai, chúng ta có thể thương lượng mà, chỉ cần chú ra giá thì tôi có thể bán cái này cho chú." Hàn Sâm mỉm cười giơ tay ra trước mặt Hàn Lôi, muốn kéo ông ta dậy.
Hàn Lôi nhe răng cười gằn, đột nhiên ra sức túm lấy tay của Hàn Sâm, muốn bẻ gãy tay hắn để cướp máy liên lạc.
Nhưng không rõ tay của Hàn Sâm uốn éo kiểu gì, lại bẻ ngược tay của Hàn Lôi ra sau lưng, khiến Hàn Lôi nửa quỳ, đưa lưng về phía Hàn Sâm tru tréo như heo bị chọc tiết.
"Xem ra chú hai không muốn bàn chuyện làm ăn rồi, thế thì tôi đành phải đưa cho thím hai, để xem thím ấy có hứng thú với chúng hay không." Hàn Sâm buông tay Hàn Lôi ra, muốn xoay người rời khỏi.
"Đợi đã." Hàn Lôi vội vàng đứng dậy gọi Hàn Sâm lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hồi lâu mới cắn răng nói: "Mười nghìn, tao cho mày mười nghìn, mau xóa đi cho tao."
Hàn Sâm khinh thường xoay người rời đi: "Hai trăm nghìn, chú không đưa thì tôi đi tìm thím hai, chắc là thím sẽ có hứng thú lắm."
"Tao đưa hai trăm nghìn." Thấy Hàn Sâm bỏ đi, Hàn Lôi bất chấp cơn đau trên người, khập khiễng chạy tới giữ Hàn Sâm lại nói.
"Vậy thì cảm ơn chú hai nhé, chú đưa tiền mặt hay chuyển khoản thế?" Hàn Sâm mỉm cười nhìn Hàn Lôi.
Hàn Lôi xót của, lôi hai trăm nghìn ra đưa cho Hàn Sâm: "Rồi đấy. Giờ mày xóa được chưa?"
"Xóa thì nhất định sẽ xóa, nhưng phải xem khi nào tôi vui cái đã, khi ấy tôi sẽ xóa thôi." Hàn Sâm nói xong thì xoay người rời đi.
"Thằng ranh kia, mày nói mà không giữ lời..." Hàn Lôi tức giận, vung nắm đấm muốn đánh Hàn Sâm, nhưng khi Hàn Sâm xoay người lại nhìn một cái thì ông ta lập tức cứng đờ, khi nãy Hàn Sâm đã tạo thành ám ảnh tâm lý, khiến ông ta sợ hắn vô cùng.
"Chú hai, tôi đã lấy tiền của chú thì nhất định sẽ xóa, nhưng tôi cũng có bảo là sẽ xóa ngay đâu, khi nào thích thì sẽ xóa thôi, nếu tâm trạng không tốt thì không dám chắc lắm." Hàn Sâm vỗ vai Hàn Lôi, đột nhiên thu hồi nụ cười, thì thầm vào tai ông ta: "Còn nữa, đừng có để tôi thấy ông xuất hiện trong nhà tôi nữa, không thì tôi nhất định sẽ đánh chết ông."
Hàn Lôi rùng mình một cái, không biết tại sao, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Sâm thì ông ta lại cảm thấy hắn nhất định sẽ làm thế.
"Mẹ nó, sao thằng ranh này lại trở nên ghê gớm thế chứ." Hàn Lôi nhìn Hàn Sâm đi xa mới thấy xấu hổ vì bị một thằng nhóc dọa như thế, tuy vẫn mạnh mồm, nhưng trong lòng lại thấy sợ hãi, bất giác bỏ qua vấn đề có đến nhà Hàn Sâm hay không.
Hàn Sâm đưa Hàn Nghiên vào trường xong thì vui vẻ hẳn ra, lúc đi ngang qua trung tâm sát hạch thể năng, hắn suy nghĩ một lát rồi đi vào, muốn kiểm tra xem tố chất thân thể của mình bây giờ đã đến mức độ nào.