Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Chương 51: Cướp thú hồn
Translator: Nguyetmai
Đề nghị của Thần Thiên Tử hơi mạo hiểm, thế nhưng con sinh vật thần huyết kia đang nằm trên vách núi, đổ máu không ngừng, cánh bị thương nặng muốn vỗ cũng khó khăn, đây là cơ hội tốt nhất để giết nó, nếu hôm nay thả nó chạy đi thì chỉ sợ là không còn cơ hội thứ hai nữa.
Cuối cùng Tần Huyên vẫn đồng ý với đề nghị mà Thần Thiên Tử đưa ra, thế nhưng cô quyết định mình cũng lên núi cùng mọi người, chỉ có Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ có cung tên thú hồn biến dị thì ở lại dưới chân núi sẵn sàng ra tay.
"Đội trưởng Tần không cần lên đó, cô ở dưới này chỉ huy là được rồi." Thần Thiên Tử vội vàng khuyên nhủ.
"Chuyện này có gì đâu mà chỉ huy. Tôi không có cung và tên thú hồn biến dị thì có ở lại cũng chẳng được tích sự gì, đi lên đó thì hơn." Nói xong, Tần Huyên đã leo lên vách đá.
Mọi người chia thành bảy tổ lên núi từ các hướng khác nhau, Hàn Sâm dứt khoát theo sát Tần Huyên.
Tuy sát khí chỉ lóe lên một thoáng trong mắt Thần Thiên Tử nhưng vẫn bị Hàn Sâm nhạy cảm phát hiện ra. Hắn biết nhất định Thần Thiên Tử sẽ giở trò với mình, có khi tí nữa tên này không bắn con sinh vật thần huyết kia mà bắn ngay vào hắn ấy chứ.
Cho nên Hàn Sâm quyết định nhanh chóng theo sát bên cạnh Tần Huyên, để xem Thần Thiên Tử còn ra tay với hắn thế nào được nữa.
Quả nhiên Thần Thiên Tử suy tính đúng như Hàn Sâm lường trước, từ lúc nảy ra cái đề nghị này thì gã đã định bắn chết Hàn Sâm rồi. Trên vách núi kia, Hàn Sâm không có chỗ nào mà trốn, phen này thì hắn chết chắc.
Thế nhưng bây giờ Hàn Sâm ở ngay bên cạnh Tần Huyên khiến cho ánh mắt của Thần Thiên Tử lạnh đi. Tí nữa dù gã có thừa cơ bắn tên lên thì Tần Huyên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định cô sẽ cứu hắn.
Tuy nhiên Thần Thiên Tử không vì vậy mà từ bỏ hi vọng, ngược lại gã còn quyết tâm muốn bắn chết Hàn Sâm hơn, chỉ là bây giờ gã cần rình cơ hội Tần Huyên đi xa Hàn Sâm mà thôi.
Vách núi dốc đứng, nhưng với đám người có đủ công cụ như nhóm Tần Huyên thì không phải là không thể leo lên. Nhóm người nhanh chóng leo lên đến sườn núi.
Đúng là sinh vật thần huyết bị thương rất nặng. Khi phát hiện ra đoàn người đang leo lên, nó chỉ gầm lên một tiếng chứ không hề lao xuống hay vỗ cánh bay đi.
Khi nhóm Tần Huyên lên đến đỉnh núi thì sinh vật thần huyết mới vỗ đôi cánh đẫm máu, nhưng nó chỉ bay lên mấy mét đã rơi xuống. Cánh của nó bị thương quá nặng, vết thương vẫn còn đang chảy máu ròng ròng.
Nhóm người Tần Huyên mừng rỡ, nhao nhao bắn tên về phía sinh vật thần huyết. Tuy cung tên của bọn họ chẳng thể gây ra vết thương lớn cho con vật này, nhưng vẫn có thể chọc giận nó.
Sinh vật thần huyết vung mạnh đôi cánh lớn làm máu tươi văng khắp nơi, song nó vẫn phóng lên, xông vào người ở gần nó nhất rồi ngoác cái miệng đầy răng nhọn muốn cắn người nọ.
Người nọ đang ở trên vách đá cheo leo không trốn vào đâu được, đành phải vung thanh đao lớn lên bổ vào đầu sinh vật thần huyết kia. Chẳng ngờ đao chém lên lớp vảy trên đầu nó không để lại dấu vết gì, còn người nọ lại bị sinh vật thần huyết cắn xé làm đôi.
Máu tươi tung tóe dọa mọi người đua nhau bò xuống núi. Lên núi không dễ dàng, xuống núi càng khó hơn, may mà lúc lên núi mọi người đã buộc dây thừng an toàn lên vách núi, khi xuống có dây thừng nên tốc độ rất nhanh chóng.
Thấy sinh vật thần huyết vì nổi điên đuổi giết đoàn người mà bị dẫn dắt xuống núi, Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ vội vàng giương cung, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắn về phía nó.
Thần Thiên Tử bắn hai mũi tên mà vẫn không trúng sinh vật thần huyết, bởi vì gã không hề chú ý đến nó mà đang tìm cơ hội để bắn trộm Hàn Sâm.
Nhưng Hàn Sâm gian manh quá, cứ bám sát lấy Tần Huyên, khiến cho gã chẳng có thời cơ nào cả.
"Mẹ nó chứ cái thằng hèn." Thần Thiên Tử thầm mắng trong lòng rồi đành bấm bụng chuyển mục tiêu sang sinh vật thần huyết.
Thực tế thì mọi người đều nhìn ra con sinh vật thần huyết kia đã yếu lắm rồi, nó chảy máu quá nhiều, cánh bị thương rất nặng, muốn bay cũng gian nan. E là bây giờ nó phóng xuống thì không thể bay lên được nữa.
Tuy có hi sinh mấy người, nhưng con sinh vật thần huyết này chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Thần Thiên Tử không tìm được cơ hội để xử lý Hàn Sâm nên đành phải xả giận lên sinh vật thần huyết, gã cứ bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác vào đôi cánh bị thương nặng của nó.
Sinh vật thần huyết trúng thêm mấy tên. Nó kêu lên thảm thiết, không đuổi theo giết người nữa mà vung đôi cánh đẫm máu định bay về đỉnh núi.
Song đôi cánh ấy đã rách nát, nó liều mạng vẫy mãi mà thân thể vẫn rơi xuống.
Đột nhiên, sinh vật thần huyết bay về phía vách núi, vươn móng sắc bám vào núi đá như cắm vào đậu hũ tạo nên bốn cái hốc sâu, sau đó nó dồn sức, vỗ cánh rồi leo lên trên.
"Không được để nó trèo lên!" Tần Huyên cắn răng, một luồng ánh sáng vàng kim phóng ra khỏi thân thể cô, hóa thành một con sư tử lao về phía sinh vật thần huyết.
Thân thể Tần Huyên dung hợp với thú hồn sư tử hoàng kim, cũng biến thành một con sư tử vàng chói. Vuốt sư tử cắm vào vách núi để lại những vết móng sâu hoắm, đuổi theo sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm sốt ruột quá, Tần Huyên đi rồi thì chẳng phải hắn sẽ thành cái bia ngắm sống của Thần Thiên Tử hay sao?
Hắn lập tức hạ quyết tâm nắm lấy đuôi của con sư tử vàng đang leo lên đỉnh núi, thế là cả người hắn bị kéo theo trên đường đuổi theo sinh vật thần huyết.
Tần Huyên quay đầu lườm Hàn Sâm cháy mắt nhưng hắn coi như không nhìn thấy, chỉ túm chặt đuôi cô không chịu buông. Lúc này Tần Huyên cũng chẳng kịp dạy dỗ Hàn Sâm mà dốc hết sức đuổi theo con thú.
Thấy sinh vật thần huyết đã thoát khỏi tầm sát thương của mình, Thần Thiên Tử cất cung tên đi, bỗng gã hét lớn một tiếng, một luồng ánh đen tỏa ra từ thân thể biến thành một con vượn lông đen cao tới ba mét dung hợp với gã.
Thần Thiên Tử biến thân thành vượn đen lao vút về phía vách núi rồi leo lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ của đám người Tần Huyên ban nãy, trông chẳng khác gì đang chạy trên đất bằng.
Tần Huyên bị Hàn Sâm túm đuôi, không đuổi kịp sinh vật thần huyết, thấy khoảng cách càng ngày càng xa, cô quát ầm lên: "Cậu có buông ra không thì bảo!"
Hàn Sâm vội vàng buông tay khỏi đuôi của Tần Huyên, dùng cuốc leo núi treo mình trên vách đá, Thần Thiên Tử đang bận đuổi sinh vật thần huyết cũng không có thời gian mà bắn lén hắn nữa.
"Thằng khốn Thần Thiên Tử có thú hồn biến dị mạnh thế mà lại bắt chúng ta mạo hiểm, thật chẳng ra gì!" Nhìn Thần Thiên Tử biến thân thành vượn đen leo núi như gió lốc, Hàn Sâm đố kị ói cả máu.
Tuy Huyết Tinh Đồ Lục Giả của hắn rất mạnh, nhưng ưu điểm chỉ là tốc độ di chuyển trên đất bằng và hai tay người linh hoạt mà thôi, bắt nó bò bốn chân lên vách núi dốc đứng kia thì leo làm sao được?
Thần Thiên Tử nhanh chóng vượt qua sư tử vàng do Tần Huyên biến thành, vọt tới sau lưng sinh vật thần huyết. Sinh vật thần huyết cũng đã lên đến đỉnh núi, thấy Thần Thiên Tử đang đến, nó vươn móng vuốt cào qua.
Translator: Nguyetmai
Đề nghị của Thần Thiên Tử hơi mạo hiểm, thế nhưng con sinh vật thần huyết kia đang nằm trên vách núi, đổ máu không ngừng, cánh bị thương nặng muốn vỗ cũng khó khăn, đây là cơ hội tốt nhất để giết nó, nếu hôm nay thả nó chạy đi thì chỉ sợ là không còn cơ hội thứ hai nữa.
Cuối cùng Tần Huyên vẫn đồng ý với đề nghị mà Thần Thiên Tử đưa ra, thế nhưng cô quyết định mình cũng lên núi cùng mọi người, chỉ có Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ có cung tên thú hồn biến dị thì ở lại dưới chân núi sẵn sàng ra tay.
"Đội trưởng Tần không cần lên đó, cô ở dưới này chỉ huy là được rồi." Thần Thiên Tử vội vàng khuyên nhủ.
"Chuyện này có gì đâu mà chỉ huy. Tôi không có cung và tên thú hồn biến dị thì có ở lại cũng chẳng được tích sự gì, đi lên đó thì hơn." Nói xong, Tần Huyên đã leo lên vách đá.
Mọi người chia thành bảy tổ lên núi từ các hướng khác nhau, Hàn Sâm dứt khoát theo sát Tần Huyên.
Tuy sát khí chỉ lóe lên một thoáng trong mắt Thần Thiên Tử nhưng vẫn bị Hàn Sâm nhạy cảm phát hiện ra. Hắn biết nhất định Thần Thiên Tử sẽ giở trò với mình, có khi tí nữa tên này không bắn con sinh vật thần huyết kia mà bắn ngay vào hắn ấy chứ.
Cho nên Hàn Sâm quyết định nhanh chóng theo sát bên cạnh Tần Huyên, để xem Thần Thiên Tử còn ra tay với hắn thế nào được nữa.
Quả nhiên Thần Thiên Tử suy tính đúng như Hàn Sâm lường trước, từ lúc nảy ra cái đề nghị này thì gã đã định bắn chết Hàn Sâm rồi. Trên vách núi kia, Hàn Sâm không có chỗ nào mà trốn, phen này thì hắn chết chắc.
Thế nhưng bây giờ Hàn Sâm ở ngay bên cạnh Tần Huyên khiến cho ánh mắt của Thần Thiên Tử lạnh đi. Tí nữa dù gã có thừa cơ bắn tên lên thì Tần Huyên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định cô sẽ cứu hắn.
Tuy nhiên Thần Thiên Tử không vì vậy mà từ bỏ hi vọng, ngược lại gã còn quyết tâm muốn bắn chết Hàn Sâm hơn, chỉ là bây giờ gã cần rình cơ hội Tần Huyên đi xa Hàn Sâm mà thôi.
Vách núi dốc đứng, nhưng với đám người có đủ công cụ như nhóm Tần Huyên thì không phải là không thể leo lên. Nhóm người nhanh chóng leo lên đến sườn núi.
Đúng là sinh vật thần huyết bị thương rất nặng. Khi phát hiện ra đoàn người đang leo lên, nó chỉ gầm lên một tiếng chứ không hề lao xuống hay vỗ cánh bay đi.
Khi nhóm Tần Huyên lên đến đỉnh núi thì sinh vật thần huyết mới vỗ đôi cánh đẫm máu, nhưng nó chỉ bay lên mấy mét đã rơi xuống. Cánh của nó bị thương quá nặng, vết thương vẫn còn đang chảy máu ròng ròng.
Nhóm người Tần Huyên mừng rỡ, nhao nhao bắn tên về phía sinh vật thần huyết. Tuy cung tên của bọn họ chẳng thể gây ra vết thương lớn cho con vật này, nhưng vẫn có thể chọc giận nó.
Sinh vật thần huyết vung mạnh đôi cánh lớn làm máu tươi văng khắp nơi, song nó vẫn phóng lên, xông vào người ở gần nó nhất rồi ngoác cái miệng đầy răng nhọn muốn cắn người nọ.
Người nọ đang ở trên vách đá cheo leo không trốn vào đâu được, đành phải vung thanh đao lớn lên bổ vào đầu sinh vật thần huyết kia. Chẳng ngờ đao chém lên lớp vảy trên đầu nó không để lại dấu vết gì, còn người nọ lại bị sinh vật thần huyết cắn xé làm đôi.
Máu tươi tung tóe dọa mọi người đua nhau bò xuống núi. Lên núi không dễ dàng, xuống núi càng khó hơn, may mà lúc lên núi mọi người đã buộc dây thừng an toàn lên vách núi, khi xuống có dây thừng nên tốc độ rất nhanh chóng.
Thấy sinh vật thần huyết vì nổi điên đuổi giết đoàn người mà bị dẫn dắt xuống núi, Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ vội vàng giương cung, nhắm chuẩn thời cơ rồi bắn về phía nó.
Thần Thiên Tử bắn hai mũi tên mà vẫn không trúng sinh vật thần huyết, bởi vì gã không hề chú ý đến nó mà đang tìm cơ hội để bắn trộm Hàn Sâm.
Nhưng Hàn Sâm gian manh quá, cứ bám sát lấy Tần Huyên, khiến cho gã chẳng có thời cơ nào cả.
"Mẹ nó chứ cái thằng hèn." Thần Thiên Tử thầm mắng trong lòng rồi đành bấm bụng chuyển mục tiêu sang sinh vật thần huyết.
Thực tế thì mọi người đều nhìn ra con sinh vật thần huyết kia đã yếu lắm rồi, nó chảy máu quá nhiều, cánh bị thương rất nặng, muốn bay cũng gian nan. E là bây giờ nó phóng xuống thì không thể bay lên được nữa.
Tuy có hi sinh mấy người, nhưng con sinh vật thần huyết này chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Thần Thiên Tử không tìm được cơ hội để xử lý Hàn Sâm nên đành phải xả giận lên sinh vật thần huyết, gã cứ bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác vào đôi cánh bị thương nặng của nó.
Sinh vật thần huyết trúng thêm mấy tên. Nó kêu lên thảm thiết, không đuổi theo giết người nữa mà vung đôi cánh đẫm máu định bay về đỉnh núi.
Song đôi cánh ấy đã rách nát, nó liều mạng vẫy mãi mà thân thể vẫn rơi xuống.
Đột nhiên, sinh vật thần huyết bay về phía vách núi, vươn móng sắc bám vào núi đá như cắm vào đậu hũ tạo nên bốn cái hốc sâu, sau đó nó dồn sức, vỗ cánh rồi leo lên trên.
"Không được để nó trèo lên!" Tần Huyên cắn răng, một luồng ánh sáng vàng kim phóng ra khỏi thân thể cô, hóa thành một con sư tử lao về phía sinh vật thần huyết.
Thân thể Tần Huyên dung hợp với thú hồn sư tử hoàng kim, cũng biến thành một con sư tử vàng chói. Vuốt sư tử cắm vào vách núi để lại những vết móng sâu hoắm, đuổi theo sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm sốt ruột quá, Tần Huyên đi rồi thì chẳng phải hắn sẽ thành cái bia ngắm sống của Thần Thiên Tử hay sao?
Hắn lập tức hạ quyết tâm nắm lấy đuôi của con sư tử vàng đang leo lên đỉnh núi, thế là cả người hắn bị kéo theo trên đường đuổi theo sinh vật thần huyết.
Tần Huyên quay đầu lườm Hàn Sâm cháy mắt nhưng hắn coi như không nhìn thấy, chỉ túm chặt đuôi cô không chịu buông. Lúc này Tần Huyên cũng chẳng kịp dạy dỗ Hàn Sâm mà dốc hết sức đuổi theo con thú.
Thấy sinh vật thần huyết đã thoát khỏi tầm sát thương của mình, Thần Thiên Tử cất cung tên đi, bỗng gã hét lớn một tiếng, một luồng ánh đen tỏa ra từ thân thể biến thành một con vượn lông đen cao tới ba mét dung hợp với gã.
Thần Thiên Tử biến thân thành vượn đen lao vút về phía vách núi rồi leo lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ của đám người Tần Huyên ban nãy, trông chẳng khác gì đang chạy trên đất bằng.
Tần Huyên bị Hàn Sâm túm đuôi, không đuổi kịp sinh vật thần huyết, thấy khoảng cách càng ngày càng xa, cô quát ầm lên: "Cậu có buông ra không thì bảo!"
Hàn Sâm vội vàng buông tay khỏi đuôi của Tần Huyên, dùng cuốc leo núi treo mình trên vách đá, Thần Thiên Tử đang bận đuổi sinh vật thần huyết cũng không có thời gian mà bắn lén hắn nữa.
"Thằng khốn Thần Thiên Tử có thú hồn biến dị mạnh thế mà lại bắt chúng ta mạo hiểm, thật chẳng ra gì!" Nhìn Thần Thiên Tử biến thân thành vượn đen leo núi như gió lốc, Hàn Sâm đố kị ói cả máu.
Tuy Huyết Tinh Đồ Lục Giả của hắn rất mạnh, nhưng ưu điểm chỉ là tốc độ di chuyển trên đất bằng và hai tay người linh hoạt mà thôi, bắt nó bò bốn chân lên vách núi dốc đứng kia thì leo làm sao được?
Thần Thiên Tử nhanh chóng vượt qua sư tử vàng do Tần Huyên biến thành, vọt tới sau lưng sinh vật thần huyết. Sinh vật thần huyết cũng đã lên đến đỉnh núi, thấy Thần Thiên Tử đang đến, nó vươn móng vuốt cào qua.