Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-61
Chương 61: Sao không tránh ra?
Translator: Nguyetmai
Dạo gần đây Phương Minh Toàn cảm thấy rất buồn bực. Gã là một phóng viên, lúc trước có một chương trình liên quan đến vùng đất được thần bảo hộ trên đài trung ương. Mặc dù không tính là rất hot nhưng cũng coi như có chút danh tiếng, chương trình đang trong giai đoạn phát triển, có tiềm lực rất lớn.
Vậy mà chỉ vì một câu nói của cấp trên, gã đã bị điều đến hành tinh Lạc Gia cấp bốn hoang vu hẻo lánh này. Nói dễ nghe thì là khai thác thị trường mới, nói khó nghe chính là Phương Minh Toàn gã cản đường người khác nên bị đạp bay đến đây.
Theo như Phương Minh Toàn được biết, bây giờ chương trình của gã được giao cho một người bà con mới vừa tốt nghiệp của lãnh đạo. Một đứa nít ranh chẳng biết gì đã quậy banh chương trình, rất nhiều người xem trung thành của chương trình đều yêu cầu để Phương Minh Toàn dẫn chương trình đó nhưng chẳng có tác dụng gì cả, vẫn là ranh con kia dẫn chương trình. Phương Minh Toàn hiểu rõ mình không thể trở về nữa rồi.
Hành tinh Lạc Gia là nơi tài nguyên cằn cỗi, lại cách xa tinh vực trung tâm, làm gì có tin tức lớn gì để mà săn chứ? Phương Minh Toàn đã tới đây được mấy tháng, trong khoảng thời gian này gã chỉ sống đại cho qua ngày, nói trắng ra là cả ngày làm mấy cuộc phỏng vấn đám ngôi sao nhỏ khiến gã chán ghét đến cùng cực. Có lúc Phương Minh Toàn hận không thể cho một đạp vào bản mặt của đám ngôi sao hạng xoàng kia. Cái đám đấy mới có chút tiếng tăm mà đã chẳng coi ai ra gì, đứa nào đứa nấy coi mình còn có giá hơn cả những ngôi sao hàng đầu. Mẹ nó, đúng là buồn nôn mà.
"Phải làm sao mới rời khỏi nơi quái quỷ này được đây?"
Phương Minh Toàn cứ đi lang thang trên đường, trong tay cầm bình rượu nhỏ bằng kim loại, thỉnh thoảng rót một ngụm vào miệng.
Mặc dù đang buồn bã chán chường nhưng đôi mắt của gã vẫn quan sát xung quanh theo thói quen nghề nghiệp.
Đột nhiên bốn phía bỗng tối đen như mực, ngay sau đó là một tiếng nổ to vang lên kèm theo ánh lửa đỏ rực. Thân là một phóng viên ưu tú, Phương Minh Toàn lập tức mở máy ảnh như một phản xạ có điều kiện.
"Máy bay của tộc Tu La!"
Vừa thấy chiếc máy bay kia, tim Phương Minh Toàn bỗng đập mạnh. Gã tức tốc chạy lên một tòa nhà cao tầng gần tòa cao ốc kia, vừa chạy vừa chụp ảnh chiếc máy bay nọ.
Chỉ lát sau Phương Minh Toàn cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô bé kia giống như Hàn Sâm. Mà khi gã thấy tên tộc Tu La từ trong máy bay đi ra, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ.
Mừng là vì bỗng nhiên có miếng bánh rơi từ trên trời xuống. Không ngờ ở một nơi hậu phương của Liên minh như hành tinh Lạc Gia lại có máy bay của tộc Tu La rơi xuống, hơn nữa tên tộc Tu La mới xuất hiện còn mang sừng vàng đại biểu cho thân phận quý tộc. Đây quả thật là một cơ hội chuyển mình tốt mà trời cao ban cho, giúp gã lấy được một tin tức lớn.
Đồng thời Phương Minh Toàn cũng lo lắng cho số mệnh của cô bé kia.
Nhưng thân là một phóng viên chuyên nghiệp, Phương Minh Toàn lập tức kết nối với chuyên mục mới của mình trên đài trung ương, sau đó mở phát sóng trực tiếp không chút do dự.
Hình ảnh chân thật nhất được đồng bộ chiếu trên mạng. Mặc dù Phương Minh Toàn rất muốn nói ai đó hãy mau tới cứu đứa bé kia đi, nhưng làm một phóng viên chuyên nghiệp, gã không nói gì cả, chỉ im lặng ghi lại tất cả mọi chuyện một cách trung thực.
Khi thấy người Tu La kia chém một đao về phía đỉnh đầu cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hoảng sợ kia, rốt cuộc Phương Minh Toàn không nhịn được nữa mà kêu lên: "Ai đó mau tới cứu đứa bé đi!"
Nhưng chẳng có ai đáp lại gã cả. Đội cứu viện vẫn chưa đến, mà người bình thường dù có máy bay cũng không thể cứu người ở độ cao đó.
Ầm!
Một đôi cánh màu vàng xuất hiện trong ống kính, tiếp đó là một bóng người to lớn mạnh mẽ ôm cô bé kia vào trong ngực, một bàn tay màu vàng cầm chặt lưỡi đao.
Máu tươi lặng lẽ chảy dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống, Phương Minh Toàn chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
"Có người cứu đứa bé kia rồi!"
Sau khi giật mình lấy lại tinh thần, Phương Minh Toàn hưng phấn hét to lên.
Ngay lúc nắm lấy lưỡi đao, Hàn Sâm chợt cả kinh, áo giáp thần huyết thế mà lại không đỡ nổi chiến đao sắc bén của người Tu La. Bàn tay của hắn bị lưỡi đao cắt đứt, mặc dù chỉ là một vết thương rất cạn nhưng chính nó đã nói cho hắn biết người Tu La trước mặt tuyệt đối không phải đối thủ dễ hạ gục.
Hàn Sâm ôm cô bé bay về phía sau, đôi cánh to lớn khép mở liên tục hỗ trợ Hàn Sâm lùi về mấy chục mét.
Đúng lúc này Hàn Sâm chợt cảm nhận được ở sau lưng có một luồng sát ý ập tới. Hắn vội vàng xoay người lại nhìn, người Tu La kia đang giơ đao bằng hai tay nhảy lên thật cao, chiến đao đã sắp chém trúng lưng hắn.
Hàn Sâm cắn răng liệng một vòng trên không, miễn cưỡng tránh thoát công kích của người Tu La. Người Tu La kia mất mục tiêu lướt qua người Hàn Sâm, hai chân đạp lên vách tường của tòa cao ốc, lấy đà vọt nhanh tới vị trí của hắn.
"Thằng này cầm tinh con bọ chét à?"
Hàn Sâm xoay người bay đến trước tòa cao ốc bên cạnh, thẳng tay đánh vỡ cửa sổ bằng kính rồi đưa cô bé trong ngực vào bên trong.
Nhưng vừa liếc mắt nhìn vào trong, Hàn Sâm mới phát hiện bên trong lại là một phòng học, trong phòng có mấy chục đứa bé đang run lẩy bẩy chen chúc nhau trốn ở góc tường.
"Chết tiệt!"
Hàn Sâm không kịp nghĩ nhiều bởi vì động tác của người Tu La kia quả thật quá nhanh, mới đó gã đã cầm chiến đao vọt tới trước mặt Hàn Sâm, nhắm ngay vào đầu hắn bổ xuống.
Hàn Sâm đủ sức né tránh một đao này nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị hành động, thân thể chợt khựng lại. Sau lưng hắn chính là phòng học kia, nếu bây giờ hắn tránh đi, người Tu La sẽ xông vào trong phòng học. Trong phòng có đến mấy chục đứa bé, lúc này người Tu La đã xâm nhập sâu vào lòng địch, gã không còn đường sống nữa nên chắc chắn sẽ mang tâm lý giết một đứa đủ vốn, giết hai đứa có lời. Nếu để gã xông vào trong phòng học, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Hàn Sâm thầm đưa ra một quyết định táo bạo. Đối mặt với chiến đao mà người Tu La chém tới, hắn chỉ lắc người qua một bên tránh tổn thương chỗ hiểm, đồng thời tung một quyền về phía mặt của người Tu La.
Người Tu La kia thấy vậy hơi bất ngờ, không ngờ Hàn Sâm lại không né tránh. Tuy gã không dùng hết sức nhưng một đao này vẫn chém sâu vào trong bả vai Hàn Sâm. Áo giáp thần huyết không thể hoàn toàn đỡ nổi sự sắc bén của lưỡi đao, lưỡi đao ma sát với xương phát ra tiếng kêu khiến người ta ê cả răng.
Đồng thời một quyền của Hàn Sâm cũng đánh trúng mặt người Tu La, thân thể gã ngã ngửa về sau nhưng mũi chân lại móc được vào khung hợp kim trên vách tường. Gã lập tức bật người trở lại, muốn rút chiến đao trên bả vai Hàn Sâm ra.
Hàn Sâm há lại chịu để cho gã rút đao ra, một tay hắn khóa chặt tay của gã, đồng thời một tay khác lại tung quyền về phía cổ họng người Tu La.
Không biết mặt nạ của tên này được làm bằng vật liệu gì, mới vừa rồi, một quyền của Hàn Sâm vậy mà không thể đánh vỡ mặt nạ của gã ta.
Người Tu La kia cũng chẳng nể nang gì, cũng nện một quyền vào ngực Hàn Sâm.
Hai người quấn lấy nhau, anh một quyền tôi một quyền, nện điên cuồng lên người đối phương. Chẳng qua mới ăn mấy quyền, Hàn Sâm đã không nhịn được phun ra một búng máu to.
"Tại sao lại không tránh ra? Cậu ta có được năng lực bay lượn, rõ ràng trong tình huống vừa rồi có thể tránh thoát mà?"
Phương Minh Toàn thầm thắc mắc.
Đồng thời những người đang xem phát sóng trực tiếp trong chuyên mục của Phương Minh Toàn cũng có thắc mắc giống như vậy.
Translator: Nguyetmai
Dạo gần đây Phương Minh Toàn cảm thấy rất buồn bực. Gã là một phóng viên, lúc trước có một chương trình liên quan đến vùng đất được thần bảo hộ trên đài trung ương. Mặc dù không tính là rất hot nhưng cũng coi như có chút danh tiếng, chương trình đang trong giai đoạn phát triển, có tiềm lực rất lớn.
Vậy mà chỉ vì một câu nói của cấp trên, gã đã bị điều đến hành tinh Lạc Gia cấp bốn hoang vu hẻo lánh này. Nói dễ nghe thì là khai thác thị trường mới, nói khó nghe chính là Phương Minh Toàn gã cản đường người khác nên bị đạp bay đến đây.
Theo như Phương Minh Toàn được biết, bây giờ chương trình của gã được giao cho một người bà con mới vừa tốt nghiệp của lãnh đạo. Một đứa nít ranh chẳng biết gì đã quậy banh chương trình, rất nhiều người xem trung thành của chương trình đều yêu cầu để Phương Minh Toàn dẫn chương trình đó nhưng chẳng có tác dụng gì cả, vẫn là ranh con kia dẫn chương trình. Phương Minh Toàn hiểu rõ mình không thể trở về nữa rồi.
Hành tinh Lạc Gia là nơi tài nguyên cằn cỗi, lại cách xa tinh vực trung tâm, làm gì có tin tức lớn gì để mà săn chứ? Phương Minh Toàn đã tới đây được mấy tháng, trong khoảng thời gian này gã chỉ sống đại cho qua ngày, nói trắng ra là cả ngày làm mấy cuộc phỏng vấn đám ngôi sao nhỏ khiến gã chán ghét đến cùng cực. Có lúc Phương Minh Toàn hận không thể cho một đạp vào bản mặt của đám ngôi sao hạng xoàng kia. Cái đám đấy mới có chút tiếng tăm mà đã chẳng coi ai ra gì, đứa nào đứa nấy coi mình còn có giá hơn cả những ngôi sao hàng đầu. Mẹ nó, đúng là buồn nôn mà.
"Phải làm sao mới rời khỏi nơi quái quỷ này được đây?"
Phương Minh Toàn cứ đi lang thang trên đường, trong tay cầm bình rượu nhỏ bằng kim loại, thỉnh thoảng rót một ngụm vào miệng.
Mặc dù đang buồn bã chán chường nhưng đôi mắt của gã vẫn quan sát xung quanh theo thói quen nghề nghiệp.
Đột nhiên bốn phía bỗng tối đen như mực, ngay sau đó là một tiếng nổ to vang lên kèm theo ánh lửa đỏ rực. Thân là một phóng viên ưu tú, Phương Minh Toàn lập tức mở máy ảnh như một phản xạ có điều kiện.
"Máy bay của tộc Tu La!"
Vừa thấy chiếc máy bay kia, tim Phương Minh Toàn bỗng đập mạnh. Gã tức tốc chạy lên một tòa nhà cao tầng gần tòa cao ốc kia, vừa chạy vừa chụp ảnh chiếc máy bay nọ.
Chỉ lát sau Phương Minh Toàn cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô bé kia giống như Hàn Sâm. Mà khi gã thấy tên tộc Tu La từ trong máy bay đi ra, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ.
Mừng là vì bỗng nhiên có miếng bánh rơi từ trên trời xuống. Không ngờ ở một nơi hậu phương của Liên minh như hành tinh Lạc Gia lại có máy bay của tộc Tu La rơi xuống, hơn nữa tên tộc Tu La mới xuất hiện còn mang sừng vàng đại biểu cho thân phận quý tộc. Đây quả thật là một cơ hội chuyển mình tốt mà trời cao ban cho, giúp gã lấy được một tin tức lớn.
Đồng thời Phương Minh Toàn cũng lo lắng cho số mệnh của cô bé kia.
Nhưng thân là một phóng viên chuyên nghiệp, Phương Minh Toàn lập tức kết nối với chuyên mục mới của mình trên đài trung ương, sau đó mở phát sóng trực tiếp không chút do dự.
Hình ảnh chân thật nhất được đồng bộ chiếu trên mạng. Mặc dù Phương Minh Toàn rất muốn nói ai đó hãy mau tới cứu đứa bé kia đi, nhưng làm một phóng viên chuyên nghiệp, gã không nói gì cả, chỉ im lặng ghi lại tất cả mọi chuyện một cách trung thực.
Khi thấy người Tu La kia chém một đao về phía đỉnh đầu cô bé, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hoảng sợ kia, rốt cuộc Phương Minh Toàn không nhịn được nữa mà kêu lên: "Ai đó mau tới cứu đứa bé đi!"
Nhưng chẳng có ai đáp lại gã cả. Đội cứu viện vẫn chưa đến, mà người bình thường dù có máy bay cũng không thể cứu người ở độ cao đó.
Ầm!
Một đôi cánh màu vàng xuất hiện trong ống kính, tiếp đó là một bóng người to lớn mạnh mẽ ôm cô bé kia vào trong ngực, một bàn tay màu vàng cầm chặt lưỡi đao.
Máu tươi lặng lẽ chảy dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống, Phương Minh Toàn chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
"Có người cứu đứa bé kia rồi!"
Sau khi giật mình lấy lại tinh thần, Phương Minh Toàn hưng phấn hét to lên.
Ngay lúc nắm lấy lưỡi đao, Hàn Sâm chợt cả kinh, áo giáp thần huyết thế mà lại không đỡ nổi chiến đao sắc bén của người Tu La. Bàn tay của hắn bị lưỡi đao cắt đứt, mặc dù chỉ là một vết thương rất cạn nhưng chính nó đã nói cho hắn biết người Tu La trước mặt tuyệt đối không phải đối thủ dễ hạ gục.
Hàn Sâm ôm cô bé bay về phía sau, đôi cánh to lớn khép mở liên tục hỗ trợ Hàn Sâm lùi về mấy chục mét.
Đúng lúc này Hàn Sâm chợt cảm nhận được ở sau lưng có một luồng sát ý ập tới. Hắn vội vàng xoay người lại nhìn, người Tu La kia đang giơ đao bằng hai tay nhảy lên thật cao, chiến đao đã sắp chém trúng lưng hắn.
Hàn Sâm cắn răng liệng một vòng trên không, miễn cưỡng tránh thoát công kích của người Tu La. Người Tu La kia mất mục tiêu lướt qua người Hàn Sâm, hai chân đạp lên vách tường của tòa cao ốc, lấy đà vọt nhanh tới vị trí của hắn.
"Thằng này cầm tinh con bọ chét à?"
Hàn Sâm xoay người bay đến trước tòa cao ốc bên cạnh, thẳng tay đánh vỡ cửa sổ bằng kính rồi đưa cô bé trong ngực vào bên trong.
Nhưng vừa liếc mắt nhìn vào trong, Hàn Sâm mới phát hiện bên trong lại là một phòng học, trong phòng có mấy chục đứa bé đang run lẩy bẩy chen chúc nhau trốn ở góc tường.
"Chết tiệt!"
Hàn Sâm không kịp nghĩ nhiều bởi vì động tác của người Tu La kia quả thật quá nhanh, mới đó gã đã cầm chiến đao vọt tới trước mặt Hàn Sâm, nhắm ngay vào đầu hắn bổ xuống.
Hàn Sâm đủ sức né tránh một đao này nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị hành động, thân thể chợt khựng lại. Sau lưng hắn chính là phòng học kia, nếu bây giờ hắn tránh đi, người Tu La sẽ xông vào trong phòng học. Trong phòng có đến mấy chục đứa bé, lúc này người Tu La đã xâm nhập sâu vào lòng địch, gã không còn đường sống nữa nên chắc chắn sẽ mang tâm lý giết một đứa đủ vốn, giết hai đứa có lời. Nếu để gã xông vào trong phòng học, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Hàn Sâm thầm đưa ra một quyết định táo bạo. Đối mặt với chiến đao mà người Tu La chém tới, hắn chỉ lắc người qua một bên tránh tổn thương chỗ hiểm, đồng thời tung một quyền về phía mặt của người Tu La.
Người Tu La kia thấy vậy hơi bất ngờ, không ngờ Hàn Sâm lại không né tránh. Tuy gã không dùng hết sức nhưng một đao này vẫn chém sâu vào trong bả vai Hàn Sâm. Áo giáp thần huyết không thể hoàn toàn đỡ nổi sự sắc bén của lưỡi đao, lưỡi đao ma sát với xương phát ra tiếng kêu khiến người ta ê cả răng.
Đồng thời một quyền của Hàn Sâm cũng đánh trúng mặt người Tu La, thân thể gã ngã ngửa về sau nhưng mũi chân lại móc được vào khung hợp kim trên vách tường. Gã lập tức bật người trở lại, muốn rút chiến đao trên bả vai Hàn Sâm ra.
Hàn Sâm há lại chịu để cho gã rút đao ra, một tay hắn khóa chặt tay của gã, đồng thời một tay khác lại tung quyền về phía cổ họng người Tu La.
Không biết mặt nạ của tên này được làm bằng vật liệu gì, mới vừa rồi, một quyền của Hàn Sâm vậy mà không thể đánh vỡ mặt nạ của gã ta.
Người Tu La kia cũng chẳng nể nang gì, cũng nện một quyền vào ngực Hàn Sâm.
Hai người quấn lấy nhau, anh một quyền tôi một quyền, nện điên cuồng lên người đối phương. Chẳng qua mới ăn mấy quyền, Hàn Sâm đã không nhịn được phun ra một búng máu to.
"Tại sao lại không tránh ra? Cậu ta có được năng lực bay lượn, rõ ràng trong tình huống vừa rồi có thể tránh thoát mà?"
Phương Minh Toàn thầm thắc mắc.
Đồng thời những người đang xem phát sóng trực tiếp trong chuyên mục của Phương Minh Toàn cũng có thắc mắc giống như vậy.