Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130:
Từ Lệ có cái tính hiếu chiến bẩm sinh, mặc dù bên trong vòng thép kia có rất nhiều tạp chất nhưng cô ấy vẫn quyết định thử với hàng mô hình đầu tiên.
Vòng thép đầu tiên bay ra thì hướng bay cũng khá là vững vàng, nhưng bay được gần một nửa đường thì rõ ràng là bị lắc lư, đến cuối cùng nó còn không chạm đến được góc của cái hộp kia mà trực tiếp rơi luôn ra phía sau.
Từ Lệ không nản lòng, cô ấy cho rằng mình đã nắm được quy luật bay của vòng thép, rất nhanh cô ấy đã ném ra cái thứ hai, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ấy một đòn đau đớn, cái vòng thép trực tiếp rơi ở phía trước hộp mô hình.
Cô ấy liên tiếp ném ra bốn cái vòng thép, nhưng cuối cùng không chạm đến cái hộp chút nào, điều này làm cho hai thanh niên đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đắc ý nói: “Nhìn đi, em còn nói tay anh ném không tốt nữa đi, khi nãy anh ném không tốt là chuyện rất bình thường, chứ không phải anh là gà mờ đâu nhé.”
Cô bạn gái bĩu môi không nói gì, nhưng hiển nhiên là đã thầm chấp nhận trong lòng.
Ném thêm một cái nữa, nếu ném không trúng sẽ đổi sang ném gấu bông.
Từ Lệ đầy quyết tâm, cô ấy hít sâu một hơi rồi ném cái vòng thứ năm ra ngoài.
Lần này ném rất ổn định, thế mà lại vững vàng chụp luôn vào cái hộp.
“Yeah, trúng rồi.” Từ Lệ vừa mới reo hò thì lại thấy vòng thép đang bật lên từ dưới đất, sau đó nó được xỏ vào con gấu bông ở bên cạnh.
Mẹ nó nữa chứ…
Nếu không phải giữ hình tượng thục nữ thì cô ấy đã chửi bới ngay tại chỗ rồi.
“Ha ha ha, thật đáng tiếc, thiếu một chút nữa là được rồi.” Ông chủ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh ở trên trán, giả vờ tỏ ra đáng tiếc.
Ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua mấy món đồ này, lấy vẻ ngoài đẹp đẽ để thu hút du khách, hơn một tháng nay quả thực nó đã làm doanh thu tăng lên không ít, nếu một cái bị lấy mất thì ông ta sẽ đau lòng rất lâu…
Từ Lệ không dám thử mô hình nữa, cô chuyển mục tiêu sang những con gấu bông, tuy vòng thép này không dễ điều khiển nhưng cô ấy vẫn ném trúng 4 cái.
Phương Dạ cười nói: “Tổng cộng có năm phần thưởng, cũng không tệ lắm.”
Từ Lệ oán hận nói: “Đáng tiếc là không lấy được bộ mô hình, mấy con gấu nhồi bông này không đáng giá, tôi thấy hơi thiệt thòi.”
“Có tôi ở đây mà sợ thiệt thòi hả? Đừng có lo chuyện đó.” Phương Dạ tùy tiện nói: “Ông chủ, mấy mô hình này là hàng chính hãng sao?”
Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, hàng thật giá thật, nếu là giả tôi sẽ đền gấp mười, tôi làm ăn uy tín lắm đấy.”
Phương Dạ gật gật đầu: “Vậy thì tốt, chỉ có điều là tôi muốn hỏi ông một câu, nếu tôi mà lấy hết những thứ này đi thì có phải sẽ mất vui hay không?”
Ông chủ do dự nói: “Những thứ mà cậu nói có phải là mấy mô hình này không?”
“Đúng thế.”
Ông thủ nhất thời vui vẻ hẳn lên, nhìn tên này tuổi cũng không lớn, thế mà cũng mạnh miệng phết đấy.
“Đương nhiên là không có chuyện không vui.” Ông ta nghiêm túc nói: “Tôi mở cửa tiệm để buôn bán, đương nhiên sẽ không sợ mọi người lấy đi những món đồ này, tôi còn vui cho mọi người nữa ấy chứ.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phương Dạ mỉm cười: “Đúng rồi, ngoài bốn bộ mô hình này ra ông còn hàng dự trữ nào nữa không.”
“Đang còn nhiều lắm, cậu mà ném trúng một cái tôi sẽ lập tức bổ sung.”
Ông chủ nhếch miệng cười, trong lòng lại đang chửi bới không ngừng.
Muốn lấy mô hình của tôi ấy hả, các người cứ đợi mà khóc đi…
Thằng nhỏ bất đắc dĩ cười nói: “Đại ca à, lúc nãy tôi cũng kiêu ngạo y như anh bây giờ vậy, kết quả thế nào thì anh cũng thấy rồi đấy…”
“Kiêu ngạo? Không không không, tôi chưa bao giờ kiêu ngạo, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Phương Dạ giơ tay túm tóc: “Nhớ năm đó tôi đã khiến cho bao nhiêu ông chủ của các quán vỉa hè phải than khóc, cho nên sau đó bọn họ mở quán đều phải mang theo kính viễn vọng.”
Từ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Mang theo kính viễn vọng làm gì?”
Từ Lệ có cái tính hiếu chiến bẩm sinh, mặc dù bên trong vòng thép kia có rất nhiều tạp chất nhưng cô ấy vẫn quyết định thử với hàng mô hình đầu tiên.
Vòng thép đầu tiên bay ra thì hướng bay cũng khá là vững vàng, nhưng bay được gần một nửa đường thì rõ ràng là bị lắc lư, đến cuối cùng nó còn không chạm đến được góc của cái hộp kia mà trực tiếp rơi luôn ra phía sau.
Từ Lệ không nản lòng, cô ấy cho rằng mình đã nắm được quy luật bay của vòng thép, rất nhanh cô ấy đã ném ra cái thứ hai, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ấy một đòn đau đớn, cái vòng thép trực tiếp rơi ở phía trước hộp mô hình.
Cô ấy liên tiếp ném ra bốn cái vòng thép, nhưng cuối cùng không chạm đến cái hộp chút nào, điều này làm cho hai thanh niên đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đắc ý nói: “Nhìn đi, em còn nói tay anh ném không tốt nữa đi, khi nãy anh ném không tốt là chuyện rất bình thường, chứ không phải anh là gà mờ đâu nhé.”
Cô bạn gái bĩu môi không nói gì, nhưng hiển nhiên là đã thầm chấp nhận trong lòng.
Ném thêm một cái nữa, nếu ném không trúng sẽ đổi sang ném gấu bông.
Từ Lệ đầy quyết tâm, cô ấy hít sâu một hơi rồi ném cái vòng thứ năm ra ngoài.
Lần này ném rất ổn định, thế mà lại vững vàng chụp luôn vào cái hộp.
“Yeah, trúng rồi.” Từ Lệ vừa mới reo hò thì lại thấy vòng thép đang bật lên từ dưới đất, sau đó nó được xỏ vào con gấu bông ở bên cạnh.
Mẹ nó nữa chứ…
Nếu không phải giữ hình tượng thục nữ thì cô ấy đã chửi bới ngay tại chỗ rồi.
“Ha ha ha, thật đáng tiếc, thiếu một chút nữa là được rồi.” Ông chủ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh ở trên trán, giả vờ tỏ ra đáng tiếc.
Ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua mấy món đồ này, lấy vẻ ngoài đẹp đẽ để thu hút du khách, hơn một tháng nay quả thực nó đã làm doanh thu tăng lên không ít, nếu một cái bị lấy mất thì ông ta sẽ đau lòng rất lâu…
Từ Lệ không dám thử mô hình nữa, cô chuyển mục tiêu sang những con gấu bông, tuy vòng thép này không dễ điều khiển nhưng cô ấy vẫn ném trúng 4 cái.
Phương Dạ cười nói: “Tổng cộng có năm phần thưởng, cũng không tệ lắm.”
Từ Lệ oán hận nói: “Đáng tiếc là không lấy được bộ mô hình, mấy con gấu nhồi bông này không đáng giá, tôi thấy hơi thiệt thòi.”
“Có tôi ở đây mà sợ thiệt thòi hả? Đừng có lo chuyện đó.” Phương Dạ tùy tiện nói: “Ông chủ, mấy mô hình này là hàng chính hãng sao?”
Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, hàng thật giá thật, nếu là giả tôi sẽ đền gấp mười, tôi làm ăn uy tín lắm đấy.”
Phương Dạ gật gật đầu: “Vậy thì tốt, chỉ có điều là tôi muốn hỏi ông một câu, nếu tôi mà lấy hết những thứ này đi thì có phải sẽ mất vui hay không?”
Ông chủ do dự nói: “Những thứ mà cậu nói có phải là mấy mô hình này không?”
“Đúng thế.”
Ông thủ nhất thời vui vẻ hẳn lên, nhìn tên này tuổi cũng không lớn, thế mà cũng mạnh miệng phết đấy.
“Đương nhiên là không có chuyện không vui.” Ông ta nghiêm túc nói: “Tôi mở cửa tiệm để buôn bán, đương nhiên sẽ không sợ mọi người lấy đi những món đồ này, tôi còn vui cho mọi người nữa ấy chứ.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phương Dạ mỉm cười: “Đúng rồi, ngoài bốn bộ mô hình này ra ông còn hàng dự trữ nào nữa không.”
“Đang còn nhiều lắm, cậu mà ném trúng một cái tôi sẽ lập tức bổ sung.”
Ông chủ nhếch miệng cười, trong lòng lại đang chửi bới không ngừng.
Muốn lấy mô hình của tôi ấy hả, các người cứ đợi mà khóc đi…
Thằng nhỏ bất đắc dĩ cười nói: “Đại ca à, lúc nãy tôi cũng kiêu ngạo y như anh bây giờ vậy, kết quả thế nào thì anh cũng thấy rồi đấy…”
“Kiêu ngạo? Không không không, tôi chưa bao giờ kiêu ngạo, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Phương Dạ giơ tay túm tóc: “Nhớ năm đó tôi đã khiến cho bao nhiêu ông chủ của các quán vỉa hè phải than khóc, cho nên sau đó bọn họ mở quán đều phải mang theo kính viễn vọng.”
Từ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Mang theo kính viễn vọng làm gì?”
Bình luận facebook