Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Chương 165:
Sau khi đi một vòng từ đầu đến cuối phố, chị Lương Dĩnh đưa bọn họ đến quán tôm hùm nổi tiếng nhất, lúc đấy mới đến giờ ăn tối, nhưng quán lớn như thế đã kín chỗ rồi, mà bốn cô gái với nhan sắc tuyệt đỉnh lại còn thu hút sự chú ý của vô số đàn ông chỉ trong giây lát…
Lương Dĩnh là khách quen của nhà hàng tôm hùm này, vì vậy mới vừa bước vào cửa bà chủ đã chào hỏi thân mật với cô ấy.
Bà chủ có lẽ đã ngoài 30 tuổi, là người phụ nữ Tương Tây thùy mị quyến rũ, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo giống như thiếu nữ hai mươi tám tuổi vậy, sự trái ngược này khiến đám người Phương Dạ cứ tấm tắc khen mãi.
Bà ấy nhiệt tình dẫn mọi người lên phòng riêng duy nhất ở sân thượng trên tầng 3, ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị ở đây, không chỉ thoáng mát, còn có view cực tốt, có thể ngắm được toàn cảnh các món ăn trên đường phố.
Lương Dĩnh cười nói: “Nơi này không tệ nhỉ, lúc trưa tôi đã quyết định rồi, vị trí tốt nhất chính là trong nhà hàng tôm hùm này.”
Ôn Hinh giơ ngón tay cái lên: “Phòng riêng này quả thực là không còn gì để chê, phiền cô Lương giới thiệu coi nhà hàng này có món gì ngon đi, tôi không thể đợi được nữa rồi!”
Phương Dạ tùy tiện nói: “Còn phải hỏi nữa à? Đến nhà hàng tôm hùm đương nhiên là để ăn tôm hùm rồi, trong thực đơn có bao nhiêu hương vị thì mang lên mỗi vị một phần là được!”
Thẩm Nghiên nói nhỏ: “Thực đơn này có tổng cộng hai mươi tám hương vị, mỗi một phần là hai cân, cậu có chắc là muốn lấy hết không?”
Phụt!
Phương Dạ trực tiếp phun ngụm trà vừa mới uống ra ngoài.
“Không phải chứ, con tôm hùm nhỏ xíu vậy mà có thể làm ra nhiều món như vậy sao?”
Trong trí nhớ của anh, tôm hùm nhỏ không phải là hầm kho tỏi ớt mấy loại hương vị này thôi sao, nhà hàng tôm hùm này dựa vào cái gì mà có thể làm ra hai mươi tám loại lận vậy?
Lương Dĩnh che miệng cười: “Đó là điều đương nhiên, cách chế biến tôm hùm nhỏ vốn dĩ đã rất nhiều, ví dụ như là ngâm trong rượu, xào không, kho cay, xào với nước sốt, kho tàu, ướp lạnh, trộn với lòng đỏ trứng, xào chua ngọt… nếu đếm kỹ, thì ít nhất cũng có hơn năm mươi loại!”
Nghe vậy đến cả Willa cũng rất ngạc nhiên, mặc dù ở quên của cô ta cũng ăn tôm hùm nhỏ, nhưng cách làm rất đơn giản, hầm trong một nồi khoai tây cà rốt bắp với vài thứ nữa được sắp xếp lộn xộn lên nhau là xong rồi, lấy đâu ra nhiều cách chế biến như vậy, lại còn nghĩ ra được hơn năm mươi cách làm, thực sự là quá kinh khủng rồi!
Lần này Phương Dạ không dám bốc phét nữa, đàng phải thành thành thật thật nói: “Vậy mời cô Lương giới thiệu vài hương vị ngon nhất đi…”
Sở dĩ nhà hàng tôm hùm này làm ăn phát đạt như vậy, ngoài những món ăn thơm ngon, thì tốc độ phục vụ cũng là một điểm nổi bật, chưa đầy mười phút, trên bàn đã bầy đủ bốn, năm phần tôm hùm, mọi người cũng không khách sáo nữa, lập tức cầm lên cắn ăn.
Khi bọn họ đang ăn vui vẻ, thì một cặp tình nhân bước vào nhà hàng tôm hùm, theo sau là hai vệ sĩ mang kính râm mặc vest và đeo giày da.
Người đàn ông cao ráo đẹp trai, còn người phụ nữ thì toàn thân diện đồ hiệu đắt tiền, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, giàu có và xinh đẹp.
Sau khi nhìn thấy lượng khách đông đúc trong nhà hàng, sắc mặt của Du Dao trầm xuống, cô ta có chút không vui nói: “Anh Hi, chỗ này đông người quá, em không quen ăn ở một nơi ồn ào như vậy, chúng ta tìm chỗ khác yên tĩnh hơn được không?”
Dương Nghiêm Hi nhẹ nhàng nói: “Đây là nhà hàng tôm hùm ngon nhất trên con đường này đó, mỗi lần tới Yên Thành là anh phải ăn một lần, anh không quen ăn ở những nhà hàng khác.”
Du Dao rõ ràng là rất nghe lời bạn trai: “Vậy cũng được, để em hỏi bà chủ xem còn phòng riêng nào không, cái tầng một này lộn xộn như cái chợ vậy, thật là không giống nơi cho người ăn chút nào!”
Giọng cô ta hơi to, những thực khách bên cạnh nghe vậy lập tức không vui.
Cái gì mà gọi là không phải nơi cho người ăn, chẳng lẽ chúng tôi là súc vật à?
Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn vẻ mặt hung dữ vỗ bàn đứng dậy nói: “Người đẹp, cô nói vậy là có ý gì, coi thường dân nghèo chúng tôi à?”
Người cùng bàn cũng tức giận nói: “Đúng vậy, mặt người dạ thú à, không ngờ là có thể thốt ra câu thiếu văn hóa như vậy, uổng cho cái mặt đẹp!”
“Chỉ là tới ăn tôm hùm nhỏ thôi mà, còn phải ăn ra cái nết luôn à?”
“Có tiền thì đi ăn tôm hùm lớn đi, tới cái nhà hàng tôm hùm chật hẹp này làm gì, lại còn mang theo hai vệ sĩ, làm như sợ người ta không biết vậy!”
“Hahahaha…”
Sau khi đi một vòng từ đầu đến cuối phố, chị Lương Dĩnh đưa bọn họ đến quán tôm hùm nổi tiếng nhất, lúc đấy mới đến giờ ăn tối, nhưng quán lớn như thế đã kín chỗ rồi, mà bốn cô gái với nhan sắc tuyệt đỉnh lại còn thu hút sự chú ý của vô số đàn ông chỉ trong giây lát…
Lương Dĩnh là khách quen của nhà hàng tôm hùm này, vì vậy mới vừa bước vào cửa bà chủ đã chào hỏi thân mật với cô ấy.
Bà chủ có lẽ đã ngoài 30 tuổi, là người phụ nữ Tương Tây thùy mị quyến rũ, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo giống như thiếu nữ hai mươi tám tuổi vậy, sự trái ngược này khiến đám người Phương Dạ cứ tấm tắc khen mãi.
Bà ấy nhiệt tình dẫn mọi người lên phòng riêng duy nhất ở sân thượng trên tầng 3, ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị ở đây, không chỉ thoáng mát, còn có view cực tốt, có thể ngắm được toàn cảnh các món ăn trên đường phố.
Lương Dĩnh cười nói: “Nơi này không tệ nhỉ, lúc trưa tôi đã quyết định rồi, vị trí tốt nhất chính là trong nhà hàng tôm hùm này.”
Ôn Hinh giơ ngón tay cái lên: “Phòng riêng này quả thực là không còn gì để chê, phiền cô Lương giới thiệu coi nhà hàng này có món gì ngon đi, tôi không thể đợi được nữa rồi!”
Phương Dạ tùy tiện nói: “Còn phải hỏi nữa à? Đến nhà hàng tôm hùm đương nhiên là để ăn tôm hùm rồi, trong thực đơn có bao nhiêu hương vị thì mang lên mỗi vị một phần là được!”
Thẩm Nghiên nói nhỏ: “Thực đơn này có tổng cộng hai mươi tám hương vị, mỗi một phần là hai cân, cậu có chắc là muốn lấy hết không?”
Phụt!
Phương Dạ trực tiếp phun ngụm trà vừa mới uống ra ngoài.
“Không phải chứ, con tôm hùm nhỏ xíu vậy mà có thể làm ra nhiều món như vậy sao?”
Trong trí nhớ của anh, tôm hùm nhỏ không phải là hầm kho tỏi ớt mấy loại hương vị này thôi sao, nhà hàng tôm hùm này dựa vào cái gì mà có thể làm ra hai mươi tám loại lận vậy?
Lương Dĩnh che miệng cười: “Đó là điều đương nhiên, cách chế biến tôm hùm nhỏ vốn dĩ đã rất nhiều, ví dụ như là ngâm trong rượu, xào không, kho cay, xào với nước sốt, kho tàu, ướp lạnh, trộn với lòng đỏ trứng, xào chua ngọt… nếu đếm kỹ, thì ít nhất cũng có hơn năm mươi loại!”
Nghe vậy đến cả Willa cũng rất ngạc nhiên, mặc dù ở quên của cô ta cũng ăn tôm hùm nhỏ, nhưng cách làm rất đơn giản, hầm trong một nồi khoai tây cà rốt bắp với vài thứ nữa được sắp xếp lộn xộn lên nhau là xong rồi, lấy đâu ra nhiều cách chế biến như vậy, lại còn nghĩ ra được hơn năm mươi cách làm, thực sự là quá kinh khủng rồi!
Lần này Phương Dạ không dám bốc phét nữa, đàng phải thành thành thật thật nói: “Vậy mời cô Lương giới thiệu vài hương vị ngon nhất đi…”
Sở dĩ nhà hàng tôm hùm này làm ăn phát đạt như vậy, ngoài những món ăn thơm ngon, thì tốc độ phục vụ cũng là một điểm nổi bật, chưa đầy mười phút, trên bàn đã bầy đủ bốn, năm phần tôm hùm, mọi người cũng không khách sáo nữa, lập tức cầm lên cắn ăn.
Khi bọn họ đang ăn vui vẻ, thì một cặp tình nhân bước vào nhà hàng tôm hùm, theo sau là hai vệ sĩ mang kính râm mặc vest và đeo giày da.
Người đàn ông cao ráo đẹp trai, còn người phụ nữ thì toàn thân diện đồ hiệu đắt tiền, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, giàu có và xinh đẹp.
Sau khi nhìn thấy lượng khách đông đúc trong nhà hàng, sắc mặt của Du Dao trầm xuống, cô ta có chút không vui nói: “Anh Hi, chỗ này đông người quá, em không quen ăn ở một nơi ồn ào như vậy, chúng ta tìm chỗ khác yên tĩnh hơn được không?”
Dương Nghiêm Hi nhẹ nhàng nói: “Đây là nhà hàng tôm hùm ngon nhất trên con đường này đó, mỗi lần tới Yên Thành là anh phải ăn một lần, anh không quen ăn ở những nhà hàng khác.”
Du Dao rõ ràng là rất nghe lời bạn trai: “Vậy cũng được, để em hỏi bà chủ xem còn phòng riêng nào không, cái tầng một này lộn xộn như cái chợ vậy, thật là không giống nơi cho người ăn chút nào!”
Giọng cô ta hơi to, những thực khách bên cạnh nghe vậy lập tức không vui.
Cái gì mà gọi là không phải nơi cho người ăn, chẳng lẽ chúng tôi là súc vật à?
Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn vẻ mặt hung dữ vỗ bàn đứng dậy nói: “Người đẹp, cô nói vậy là có ý gì, coi thường dân nghèo chúng tôi à?”
Người cùng bàn cũng tức giận nói: “Đúng vậy, mặt người dạ thú à, không ngờ là có thể thốt ra câu thiếu văn hóa như vậy, uổng cho cái mặt đẹp!”
“Chỉ là tới ăn tôm hùm nhỏ thôi mà, còn phải ăn ra cái nết luôn à?”
“Có tiền thì đi ăn tôm hùm lớn đi, tới cái nhà hàng tôm hùm chật hẹp này làm gì, lại còn mang theo hai vệ sĩ, làm như sợ người ta không biết vậy!”
“Hahahaha…”
Bình luận facebook