Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Chương 217:
“Nói nhiều làm gì, anh lại đây!” Phương Dạ móc ngón tay về phía anh ta, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
“Còn dám khiêu khích tôi? Đúng là tự tìm cái chết!”
Tiểu Tam Tử tức giận, vung nắm đấm, hướng thẳng vào mặt Phương Dạ.
Ngoài người đàn ông hay khóc lóc ra, anh ta thực sự rất ghét đàn ông đẹp trai hơn mình, vẻ mặt Phương Dạ thoạt nhìn rất gợi đòn, chỉ muốn đấm anh một cái cho ra bã luôn!
“Con trai, cẩn thận!”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thời hét lên.
Bịch!
Đột nhiên có âm thanh vang trầm truyền đến trong sân, Thái Bình An còn chưa nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, một bóng đen càng ngày càng to lớn cứ bay về phía chỗ mình đang đứng.
Chưa kịp nói lời nào thì ông ta đã bị Tiểu Tam Tử đánh ngã trên đất, do va chạm quá lớn nên cả hai người đáng thương lăn dưới đất như hồ lô, lần lượt lăn xa bốn đến năm mét.
Khi họ dừng lại, Thái Bình An- người suýt bị nghiền nát đã ngất đi rồi, còn Tiểu Tam Tử càng thêm hôn mê bất tỉnh, năm đấm của anh ta biến thành màu tím sãm!
Một đấm hời hợt vừa rồi của Phương Dạ đã khiến tay phải anh ta bị gãy xương!
Ngoài ra hàm của hai người đàn ông vạm vỡ kia suýt rơi xuống đất, người nhà bác cả ở trên xe cũng một phen hú vía.
Khái niệm đánh bay người chỉ bằng một cú đấm là gì?
Hơn nữa người bị hất tung lên không trung là Tiểu Tam Tử tàn nhẫn nhất và có khả năng đánh nhất trong ba người, điều này thật đáng sợ!
Phương Vân cùng vợ ngây người một lúc rồi chợt nhớ ra bọn họ đang lo bò trắng răng, con trai là người có thể đánh bại con bò điên, bằng không thì mười vạn tệ làm sao có được? Người đàn ông vạm vỡ này còn rất lợi hại, còn có thể lợi hại hơn một con bò?
Phương Đường cùng cha lần trước bởi vì rời đi trước, vậy nên không nhìn thấy tư thế oai hùng của anh họ khi đấu bò…
Phương Dạ thản nhiên thu nắm đấm lại, hờ hững liếc nhìn hai người đàn ông vạm vỡ.
“Hai người có muốn đánh nữa không?”
“Không, không, không!”
Hai người đàn ông vạm vỡ ra sức lắc đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như hai con Husky.
“Vậy thì được rồi, là do bác cả tôi lái xe đụng vào xe các người, đi tìm công ty bảo hiểm đi, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, thấy rồi!”
Hai người đàn ông vạm vỡ lại ra sức gật đầu.
“Cha mẹ, không còn chuyện gì của chúng ta nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Được rồi, đi thôi!”
Phương Vân sớm đã phát hiện ra kế hoạch bỏ trốn của anh trai mình, trong lòng có chút tẻ nhạt vô vị.
Dù sao mọi người đều là anh em, là em trai đã giúp anh cả ra mặt, nhưng anh cả lại tự mình chưồn đi, đây thật sự là chuyện mà con người nên làm sao?
Phương Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Audi Q8 vội vã rời đi, bác cả bắt đầu gọi điện cho công ty bảo hiểm, còn hai người đàn ông vạm vỡ đang khiêng đám Thái Bình An lên xe…
Trước yêu cầu của con trai, Phương Vân vẫn đậu xe bên ngoài chợ rau lớn nhất huyện Lê, Phương Dạ đưa mẹ đi mua rất nhiều món hải sản và thịt, chuẩn bị khi trở về nhà sẽ làm một bữa ăn ngon.
“Nói nhiều làm gì, anh lại đây!” Phương Dạ móc ngón tay về phía anh ta, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
“Còn dám khiêu khích tôi? Đúng là tự tìm cái chết!”
Tiểu Tam Tử tức giận, vung nắm đấm, hướng thẳng vào mặt Phương Dạ.
Ngoài người đàn ông hay khóc lóc ra, anh ta thực sự rất ghét đàn ông đẹp trai hơn mình, vẻ mặt Phương Dạ thoạt nhìn rất gợi đòn, chỉ muốn đấm anh một cái cho ra bã luôn!
“Con trai, cẩn thận!”
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thời hét lên.
Bịch!
Đột nhiên có âm thanh vang trầm truyền đến trong sân, Thái Bình An còn chưa nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, một bóng đen càng ngày càng to lớn cứ bay về phía chỗ mình đang đứng.
Chưa kịp nói lời nào thì ông ta đã bị Tiểu Tam Tử đánh ngã trên đất, do va chạm quá lớn nên cả hai người đáng thương lăn dưới đất như hồ lô, lần lượt lăn xa bốn đến năm mét.
Khi họ dừng lại, Thái Bình An- người suýt bị nghiền nát đã ngất đi rồi, còn Tiểu Tam Tử càng thêm hôn mê bất tỉnh, năm đấm của anh ta biến thành màu tím sãm!
Một đấm hời hợt vừa rồi của Phương Dạ đã khiến tay phải anh ta bị gãy xương!
Ngoài ra hàm của hai người đàn ông vạm vỡ kia suýt rơi xuống đất, người nhà bác cả ở trên xe cũng một phen hú vía.
Khái niệm đánh bay người chỉ bằng một cú đấm là gì?
Hơn nữa người bị hất tung lên không trung là Tiểu Tam Tử tàn nhẫn nhất và có khả năng đánh nhất trong ba người, điều này thật đáng sợ!
Phương Vân cùng vợ ngây người một lúc rồi chợt nhớ ra bọn họ đang lo bò trắng răng, con trai là người có thể đánh bại con bò điên, bằng không thì mười vạn tệ làm sao có được? Người đàn ông vạm vỡ này còn rất lợi hại, còn có thể lợi hại hơn một con bò?
Phương Đường cùng cha lần trước bởi vì rời đi trước, vậy nên không nhìn thấy tư thế oai hùng của anh họ khi đấu bò…
Phương Dạ thản nhiên thu nắm đấm lại, hờ hững liếc nhìn hai người đàn ông vạm vỡ.
“Hai người có muốn đánh nữa không?”
“Không, không, không!”
Hai người đàn ông vạm vỡ ra sức lắc đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như hai con Husky.
“Vậy thì được rồi, là do bác cả tôi lái xe đụng vào xe các người, đi tìm công ty bảo hiểm đi, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, thấy rồi!”
Hai người đàn ông vạm vỡ lại ra sức gật đầu.
“Cha mẹ, không còn chuyện gì của chúng ta nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Được rồi, đi thôi!”
Phương Vân sớm đã phát hiện ra kế hoạch bỏ trốn của anh trai mình, trong lòng có chút tẻ nhạt vô vị.
Dù sao mọi người đều là anh em, là em trai đã giúp anh cả ra mặt, nhưng anh cả lại tự mình chưồn đi, đây thật sự là chuyện mà con người nên làm sao?
Phương Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Audi Q8 vội vã rời đi, bác cả bắt đầu gọi điện cho công ty bảo hiểm, còn hai người đàn ông vạm vỡ đang khiêng đám Thái Bình An lên xe…
Trước yêu cầu của con trai, Phương Vân vẫn đậu xe bên ngoài chợ rau lớn nhất huyện Lê, Phương Dạ đưa mẹ đi mua rất nhiều món hải sản và thịt, chuẩn bị khi trở về nhà sẽ làm một bữa ăn ngon.
Bình luận facebook