Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Đủ chưa?
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 9: Đủ chưa?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông mặc vest hai chân bị gãy quỳ trên mặt đất "phốc" một tiếng, hai tay buông thõng vô lực, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã biến mất từ lâu, ngược lại biến thành hoảng sợ, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Trương Huyền chú ý tới một hình xăm sau gáy của anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền nhíu mày," Sát thủ của Ám Dạ? Ai phái ngươi tới."
Khi người đàn ông mặc vest nghe Trương Huyền nói ra hai chữ Ám Dạ, anh ta nuốt nước bọt, rất ít người có thể nhẹ nhàng nói ra tên của tổ chức như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh biết Ám Dạ!” Người mặc vest trợn to hai mắt.
"Rất thần bí sao?" Trương Huyền hỏi ngược lại, "Nói đi, ai phái anh đến, tôi có thể để anh toàn thây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha!” Người đàn ông mặc vest hít vào một hơi rồi cười lớn, “Nếu anh đã biết đến Ám Dạ, anh nên biết rằng tổ chức Ám Dạ chúng tôi, cho dù chết cũng không bao giờ tiết lộ thân phận của chủ nhân.”
Trương Huyền nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, sau đó nói: "Cũng đúng, quy tắc vẫn là hình xăm sau gáy của anh, anh hẳn là một thành viên trong mười ba người của Ám Dạ. Tôi nghe nói mười ba người Ám Dạ các anh tình như thủ túc. Tôi hiện tại cho anh lựa chọn, hoặc là vi phạm quy tắc của tổ chức các người nói cho tôi biết ai la người thuê anh, hoặc là tôi sẽ giết mười hai anh chị em còn lại của anh. "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngạo mạn!” Người mặc vest quỳ trên mặt đất, “Tôi thừa nhận, anh rất mạnh, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nhưng anh thật sự cho rằng mình có thể ra tay với toàn bộ mười ba người của Ám Dạ sao? Trên đời này có mấy người dám nói những lời như vậy ? "
“Không nhiều, nhưng tôi là một trong số đó.” Trương Huyền nói với giọng bình thản.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh lấy đâu ra tự tin đó? Chỉ dựa vào có thể đánh bại tôi?" Người đàn ông mặc vest cười lạnh.
"Dựa vào cái này." Trương Huyền lấy một chiếc nhẫn ánh kim từ trong túi quần đi biển, khẽ nhướng mày. “Đủ chưa?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn này, đồng tử của người đàn ông co rút kịch liệt, giọng nói của anh ta run rẩy.
"Thánh ... Thánh Nhẫn! Là anh! Là anh! Hóa ra là anh!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể của người đàn ông bất giác run lên, cho dù là vừa mới nhắc tới cái chết cũng không lộ ra vẻ xấu hổ như vậy.
“Thế nào, bây giờ đã tin chưa?” Trương Huyền cất chiếc nhẫn lại vào túi quần, nhìn anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thật không ngờ, tôi lại may mắn được giao đấu với satan huyền thoại, hahaha! Được, tôi có thể nói cho anh biết người thuê tôi giết anh là ai, nhưng anh phải hứa rằng sẽ không ra tay với anh em của tôi."
“Anh không đủ tư cách để ra điều kiện với tôi!” Giọng nói của Trương Huyền tràn đầy lạnh lẽo, “Ba giây, nói cho tôi người thuê, sau đó chết."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông cười thảm một tiếng, "Cố chủ họ Tô, người Yên Kinh."
Nói xong, người mặc vest cắn nát thuốc độc giấu ở sau răng, mắt đảo một vòng, cả người ngã xuống đổ về phía trước mặt Trương Huyền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Họ Tô? người Yên Kinh?" Trương Huyền không nhìn người đàn ông đã chết, thì thào một tiếng rồi gửi tin nhắn đi.
Trương Huyền lôi thi thể, đi ra ngoài cửa bắc phòng khách, đến sân sau, phất phất tay trong không khí, một bóng đen lướt tới, khiêng thi thể lên, lại biến mất không nói lời nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Trương Huyền giải quyết xong những chuyện này, Giang Tĩnh cũng đã kiểm tra biệt thự một lượt, điều khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy tốt hơn một chút là trong biệt thự không có máy nghe trộm nào được lắp đặt.
Trương Huyền trở lại phòng khách, xác nhận trong phòng không còn dấu vết đánh nhau, sau đó đi tới cửa chính phía nam phòng khách. Đúng lúc, Lâm Thanh Hàm và Giang Tĩnh cũng đi vào từ cửa chính.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Hàm đầy ý lạnh, vừa rồi cô đã thấy bộ dạng hèn nhát của Trương Huyền.
Ánh mắt Giang Tĩnh nhìn Trương Huyền còn ẩn chứa vài phần khinh thường, một người đàn ông khi vợ gặp nguy hiểm liền chạy trốn trước?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha, Lâm tổng, trà đã pha sẵn cho em rồi, mau thưởng thức đi.” Trương Huyền bưng một tách trà đã pha đến trước mặt Lâm Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm lạnh lùng liếc Trương Huyền, không nói gì, cũng không cầm chén trà anh đưa. Cô đã không còn lời nào để nói Trương Huyền, sự việc ngày hôm nay, khiến cô quyết định lập tức gọi điện cho ba để người này cút xéo!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền thấy tâm trạng Lâm Thanh Hàm không tốt, Trương Huyền cười run run quay về phòng ngủ, gọi điện cho người thanh niên đẹp trai , nói để anh ta kiểm tra toàn bộ những người Yên Kinh họ Tô!
Lâm Thanh Hàm ngồi trong phòng khách, càng nghĩ đến bộ dạng vừa nãy của Trương Huyền, trong lòng càng buồn bực, cô vừa chuẩn bị gọi điện nói cho ba nghe biểu hiện hèn nhát của Trương Huyền khi nãy, thì chuông điện thoại vang lên, là ba gọi đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thanh Hàm à, bây giờ con và tiểu Trương đến Địch Thánh một chuyến, là nhà hàng kiểu Pháp mới mở, thằng nhóc Trịnh Sở từ nước ngoài về, chú Trịnh và dì Trịnh của con muốn mời hai đứa đấy."
Lâm Thanh Hàm nghe lời ba nói trong điện thoại, nuốt lời nói muốn Trương Huyền cút xéo xuống, nếu như nói Lâm Thanh Hàm có một trăm bất mãn với Trương Huyền thì cô đối với Trịnh Sở là một ngàn bất mãn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm vừa nghe Trịnh Sở và bố mẹ anh ta thì cũng biết họ muốn làm gì.
Trịnh gia và Lâm gia có quan hệ nhiều đời, vẻ ngoài xuất sắc của Lâm Thanh Hàm, từ nhỏ cô đã bị Trịnh Sở theo đuổi, nhưng Lâm Thanh Hàm không có chút hứng thú nào với Trịnh Sở. Đây chính là đứa con đời thứ hai bị gia đình chiều hư. Khi Trịnh Sở mười lăm tuổi đã phát sinh quan hệ với gia sư của mình. Đó là một sinh viên đại học, Trịnh Sở làm người ta có bầu, rồi trực tiếp đá người ta. cuộc sống riêng tư của anh ta sau đó lại càng bừa bãi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chính là, cha mẹ Trịnh Sở hoàn toàn không quan tâm, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, họ luôn nói những lời như hai gia đình sau này sẽ kết thành thông gia.
Giữa Trịnh Sở và Trương Huyền, Lâm Thanh Hàm hiển nhiên có thể tiếp nhận Trương Huyền nhiều hơn, người này tuy rằng có chút nhát gan vô dụng, nhưng ít nhất làm việc cũng không khiến người ta buồn nôn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm tùy tiện chọn một chiếc siêu xe trong khuôn viên biệt thự, chở Trương Huyền đến đây.
Nhà hàng Địch Thánh phong cách Pháp có thể nói là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Ngân Châu trong năm qua, dựa trên hương vị nguyên bản, khiến người ăn cảm nhận sâu sắc nhất những nét đặc trưng của phong cách Pháp, nhà hàng này từ phong cách trang trí đến nhân viên phục vụ đều mang đầy đủ phong thái kiểu Pháp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa xuống xe, còn chưa kịp lên tiếng, Trương Huyền đã cảm giác một cánh tay ngọc ngà mảnh mai đỡ lấy cánh tay mình, lại nhìn thấy Lâm Thanh Hàm dịu dàng đứng bên cạnh, hoàn toàn không thấy bộ dáng lạnh nhạt khi ở nhà. Chỉ nhìn những động tác và biểu cảm lúc này của Lâm Thanh Hàm, thực sự khiến người ta tưởng rằng cô là một người phụ nữ nhỏ bé đang nép trong vòng tay của chồng.
Trương Huyền theo bản năng đưa tay ra ôm eo Lâm Thanh Hàm, vừa chạm vào liền cảm nhận được sự mảnh mai và mềm mại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể Lâm Thanh Hàm khẽ run lên, nụ cười trên mặt cực kỳ mất tự nhiên, "Bỏ tay của anh ra."
"Ồh." Trương Huyền sờ mũi, rất nghe lời bỏ bàn tay đang ôm eo Lâm Thanh Hàm xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm trừng mắt nhìn Trương Huyền, tuy trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhưng trong lời nói vẫn có chút lạnh lẽo, "Đợi chút nữa vào trong đó đừng nói nhiều. Anh và tôi cố gắng tình cảm một chút. Khi gọi món, tôi hỏi anh muốn cái gì, anh chỉ cần để tôi quyết định là được, hiểu không? " Trương Huyền gật đầu, giơ một tay lên,"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Lâm tổng giao!"
**********
Chương 9: Đủ chưa?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông mặc vest hai chân bị gãy quỳ trên mặt đất "phốc" một tiếng, hai tay buông thõng vô lực, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã biến mất từ lâu, ngược lại biến thành hoảng sợ, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Trương Huyền chú ý tới một hình xăm sau gáy của anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền nhíu mày," Sát thủ của Ám Dạ? Ai phái ngươi tới."
Khi người đàn ông mặc vest nghe Trương Huyền nói ra hai chữ Ám Dạ, anh ta nuốt nước bọt, rất ít người có thể nhẹ nhàng nói ra tên của tổ chức như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh biết Ám Dạ!” Người mặc vest trợn to hai mắt.
"Rất thần bí sao?" Trương Huyền hỏi ngược lại, "Nói đi, ai phái anh đến, tôi có thể để anh toàn thây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha ha!” Người đàn ông mặc vest hít vào một hơi rồi cười lớn, “Nếu anh đã biết đến Ám Dạ, anh nên biết rằng tổ chức Ám Dạ chúng tôi, cho dù chết cũng không bao giờ tiết lộ thân phận của chủ nhân.”
Trương Huyền nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, sau đó nói: "Cũng đúng, quy tắc vẫn là hình xăm sau gáy của anh, anh hẳn là một thành viên trong mười ba người của Ám Dạ. Tôi nghe nói mười ba người Ám Dạ các anh tình như thủ túc. Tôi hiện tại cho anh lựa chọn, hoặc là vi phạm quy tắc của tổ chức các người nói cho tôi biết ai la người thuê anh, hoặc là tôi sẽ giết mười hai anh chị em còn lại của anh. "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngạo mạn!” Người mặc vest quỳ trên mặt đất, “Tôi thừa nhận, anh rất mạnh, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nhưng anh thật sự cho rằng mình có thể ra tay với toàn bộ mười ba người của Ám Dạ sao? Trên đời này có mấy người dám nói những lời như vậy ? "
“Không nhiều, nhưng tôi là một trong số đó.” Trương Huyền nói với giọng bình thản.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh lấy đâu ra tự tin đó? Chỉ dựa vào có thể đánh bại tôi?" Người đàn ông mặc vest cười lạnh.
"Dựa vào cái này." Trương Huyền lấy một chiếc nhẫn ánh kim từ trong túi quần đi biển, khẽ nhướng mày. “Đủ chưa?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn này, đồng tử của người đàn ông co rút kịch liệt, giọng nói của anh ta run rẩy.
"Thánh ... Thánh Nhẫn! Là anh! Là anh! Hóa ra là anh!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cơ thể của người đàn ông bất giác run lên, cho dù là vừa mới nhắc tới cái chết cũng không lộ ra vẻ xấu hổ như vậy.
“Thế nào, bây giờ đã tin chưa?” Trương Huyền cất chiếc nhẫn lại vào túi quần, nhìn anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thật không ngờ, tôi lại may mắn được giao đấu với satan huyền thoại, hahaha! Được, tôi có thể nói cho anh biết người thuê tôi giết anh là ai, nhưng anh phải hứa rằng sẽ không ra tay với anh em của tôi."
“Anh không đủ tư cách để ra điều kiện với tôi!” Giọng nói của Trương Huyền tràn đầy lạnh lẽo, “Ba giây, nói cho tôi người thuê, sau đó chết."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông cười thảm một tiếng, "Cố chủ họ Tô, người Yên Kinh."
Nói xong, người mặc vest cắn nát thuốc độc giấu ở sau răng, mắt đảo một vòng, cả người ngã xuống đổ về phía trước mặt Trương Huyền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Họ Tô? người Yên Kinh?" Trương Huyền không nhìn người đàn ông đã chết, thì thào một tiếng rồi gửi tin nhắn đi.
Trương Huyền lôi thi thể, đi ra ngoài cửa bắc phòng khách, đến sân sau, phất phất tay trong không khí, một bóng đen lướt tới, khiêng thi thể lên, lại biến mất không nói lời nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi Trương Huyền giải quyết xong những chuyện này, Giang Tĩnh cũng đã kiểm tra biệt thự một lượt, điều khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy tốt hơn một chút là trong biệt thự không có máy nghe trộm nào được lắp đặt.
Trương Huyền trở lại phòng khách, xác nhận trong phòng không còn dấu vết đánh nhau, sau đó đi tới cửa chính phía nam phòng khách. Đúng lúc, Lâm Thanh Hàm và Giang Tĩnh cũng đi vào từ cửa chính.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Hàm đầy ý lạnh, vừa rồi cô đã thấy bộ dạng hèn nhát của Trương Huyền.
Ánh mắt Giang Tĩnh nhìn Trương Huyền còn ẩn chứa vài phần khinh thường, một người đàn ông khi vợ gặp nguy hiểm liền chạy trốn trước?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha, Lâm tổng, trà đã pha sẵn cho em rồi, mau thưởng thức đi.” Trương Huyền bưng một tách trà đã pha đến trước mặt Lâm Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm lạnh lùng liếc Trương Huyền, không nói gì, cũng không cầm chén trà anh đưa. Cô đã không còn lời nào để nói Trương Huyền, sự việc ngày hôm nay, khiến cô quyết định lập tức gọi điện cho ba để người này cút xéo!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền thấy tâm trạng Lâm Thanh Hàm không tốt, Trương Huyền cười run run quay về phòng ngủ, gọi điện cho người thanh niên đẹp trai , nói để anh ta kiểm tra toàn bộ những người Yên Kinh họ Tô!
Lâm Thanh Hàm ngồi trong phòng khách, càng nghĩ đến bộ dạng vừa nãy của Trương Huyền, trong lòng càng buồn bực, cô vừa chuẩn bị gọi điện nói cho ba nghe biểu hiện hèn nhát của Trương Huyền khi nãy, thì chuông điện thoại vang lên, là ba gọi đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thanh Hàm à, bây giờ con và tiểu Trương đến Địch Thánh một chuyến, là nhà hàng kiểu Pháp mới mở, thằng nhóc Trịnh Sở từ nước ngoài về, chú Trịnh và dì Trịnh của con muốn mời hai đứa đấy."
Lâm Thanh Hàm nghe lời ba nói trong điện thoại, nuốt lời nói muốn Trương Huyền cút xéo xuống, nếu như nói Lâm Thanh Hàm có một trăm bất mãn với Trương Huyền thì cô đối với Trịnh Sở là một ngàn bất mãn!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm vừa nghe Trịnh Sở và bố mẹ anh ta thì cũng biết họ muốn làm gì.
Trịnh gia và Lâm gia có quan hệ nhiều đời, vẻ ngoài xuất sắc của Lâm Thanh Hàm, từ nhỏ cô đã bị Trịnh Sở theo đuổi, nhưng Lâm Thanh Hàm không có chút hứng thú nào với Trịnh Sở. Đây chính là đứa con đời thứ hai bị gia đình chiều hư. Khi Trịnh Sở mười lăm tuổi đã phát sinh quan hệ với gia sư của mình. Đó là một sinh viên đại học, Trịnh Sở làm người ta có bầu, rồi trực tiếp đá người ta. cuộc sống riêng tư của anh ta sau đó lại càng bừa bãi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chính là, cha mẹ Trịnh Sở hoàn toàn không quan tâm, mỗi lần nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, họ luôn nói những lời như hai gia đình sau này sẽ kết thành thông gia.
Giữa Trịnh Sở và Trương Huyền, Lâm Thanh Hàm hiển nhiên có thể tiếp nhận Trương Huyền nhiều hơn, người này tuy rằng có chút nhát gan vô dụng, nhưng ít nhất làm việc cũng không khiến người ta buồn nôn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm tùy tiện chọn một chiếc siêu xe trong khuôn viên biệt thự, chở Trương Huyền đến đây.
Nhà hàng Địch Thánh phong cách Pháp có thể nói là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Ngân Châu trong năm qua, dựa trên hương vị nguyên bản, khiến người ăn cảm nhận sâu sắc nhất những nét đặc trưng của phong cách Pháp, nhà hàng này từ phong cách trang trí đến nhân viên phục vụ đều mang đầy đủ phong thái kiểu Pháp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa xuống xe, còn chưa kịp lên tiếng, Trương Huyền đã cảm giác một cánh tay ngọc ngà mảnh mai đỡ lấy cánh tay mình, lại nhìn thấy Lâm Thanh Hàm dịu dàng đứng bên cạnh, hoàn toàn không thấy bộ dáng lạnh nhạt khi ở nhà. Chỉ nhìn những động tác và biểu cảm lúc này của Lâm Thanh Hàm, thực sự khiến người ta tưởng rằng cô là một người phụ nữ nhỏ bé đang nép trong vòng tay của chồng.
Trương Huyền theo bản năng đưa tay ra ôm eo Lâm Thanh Hàm, vừa chạm vào liền cảm nhận được sự mảnh mai và mềm mại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể Lâm Thanh Hàm khẽ run lên, nụ cười trên mặt cực kỳ mất tự nhiên, "Bỏ tay của anh ra."
"Ồh." Trương Huyền sờ mũi, rất nghe lời bỏ bàn tay đang ôm eo Lâm Thanh Hàm xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Hàm trừng mắt nhìn Trương Huyền, tuy trên mặt là nụ cười dịu dàng, nhưng trong lời nói vẫn có chút lạnh lẽo, "Đợi chút nữa vào trong đó đừng nói nhiều. Anh và tôi cố gắng tình cảm một chút. Khi gọi món, tôi hỏi anh muốn cái gì, anh chỉ cần để tôi quyết định là được, hiểu không? " Trương Huyền gật đầu, giơ một tay lên,"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ Lâm tổng giao!"