Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Rốt cuộc là ai không hiểu
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 11: Rốt cuộc là ai không hiểu
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Thanh Hàm cũng nhìn Trương Huyền có chút kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc thoảng chốc biến mất, đổi thành bộ dáng thủy mị, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh muốn giúp em gọi món?" "Uhm." Trương Huyền gật đầu, một tay cầm thực đơn, tay kia nhẹ nhàng lật giờ từng trang, anh cũng không nói Sởyện.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng của Trương Huyền như vậy lại càng thêm tức giản, nói: "Xem không hiểu thì đừng có giả bộ, cũng đừng làm mất thời gian của mọi người." "Trịnh Sở, anh nói Sởyện chú ý một chút, chúng tôi xem thực đơn thì làm sao?" Tuy rằng Lầm Thanh Hàm không biết Trương Huyền đang làm gì, nhưng ít nhất hiện tại, cô và Trương Huyền cũng một chiến tuyến, cũng không thể để mặc cho Trương Huyền bị người khác làm nhục. “Thanh Hàm, đây là nhà hàng Pháp, anh ta một tên bụi đời có thể hiều được tiếng Pháp?" Trịnh Sở khinh thường nói.
Copy nội dung từ truyện app
Trịnh Sở còn chưa nói xong, giọng nói của Trương Huyền đã vang lên, anh vừa dùng tay chỉ vào thực đơn, vừa dùng tiếng Hoa tiêu
Sởấn để nói với nhân viên phục vụ người Pháp: "Cái này, cái này, còn cái này nữa."
Copy nội dung từ truyện app
Mặc dù nhân viên phục vụ không hiểu Trương Huyền nói cái gì, nhưng động tác của Trương Huyền anh ta có thể hiểu, gật đầu, quay người Sởẫn bị món ăn.
Trịnh Sở còn tưởng Trương Huyền có thể nói ra cái gì, kết quả nhìn thấy hành động của Trương Huyền, lập tức bật cười lớn, "Kẻ hạ đẳng chính là hạ đẳng, lẽ nào anh không biết ẩm thực Pháp rất coi trọng lễ nghị sao? Dùng ngón tay chỉ loạn, đợi lát nữa tôi xem anh ăn thế nào! Đến lúc đó đừng như con khỉ, gọi một bàn súp, không biết ăn kiểu gì!"
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền cắt ngang một tiếng, mắt trợn trắng, "Ai nói tôi không biết chọn, tối vừa mới gọi món gan béo." "Gan béo? Anh ta nói gan béo? Ha ha ha!" Câu nói của Trương Huyền khiến Trịnh Sở như nghe được một câu chuyện cười, tay đập xuống bàn, cười ra nước mắt, " Tôi nói đồ quê mùa chưa ăn món Pháp bao giờ thì đừng có giả bộ, nó được gọi là gan ngỗng, hiểu không?" “Trịnh Sở, chúng tôi muốn gọi như nào thì gọi như thế. Liên quan gì đến anh?" Lâm Thanh Hàm lúc này mới nói, mặc dù cô cũng biết Trương Huyền gọi gan ngỗng không đúng, nhưng mặc kệ nổi như thế nào, anh đều là vì giúp mình mới như vậy.
Trịnh Sở lườm nguýt, "Thanh Hàm ơi là Thanh Hàm, cho dù em thuê một ông chồng, thì cũng nên thuê một người tử tế chút chứ? Em xem, đây là trò đùa gì vậy?" Vương Tùng Phượng trên mặt lộ ra vẻ tự mãn, "Có một số người luôn cho rằng xem TV nhiều một chút, đọc sách nhiều một chút, bản thân cũng là người đẳng cấp cao rồi, nhưng lại không biết rằng bụi đời thì chính là bụi đời!"
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Kiến Vũ lên tiếng dàn xếp:"Người trẻ tuổi mà, muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy. Chúng nó dùng ngôn ngữ mạng nói cái gì say rồi, ngã rồi. Chúng ta không phải nghe cũng không hiểu sao, ha ha, không cần so đo, không cần so đo " "Chú Lâm, đây không phải là thuật ngữ mạng gì cả, mà là văn hóa bên trong của một người. Những người đến gan ngỗng cũng không biết, tôi thực sự không hiểu. Anh ta mặt nào mà vào nhà hàng Pháp này, để những người phục vụ đó nghe thấy, không chừng sẽ cười nhạo chúng ta!" Trịnh Sở khoanh tay nhìn Trương Huyền vẻ mặt chán ghét.
Trương Huyền thờ ơ ngồi chờ người phục vụ mang thức ăn lên.
Copy nội dung từ truyện app
Sau một lúc, vài món gan ngỗng tinh tế đã được phục vụ mang lên đặt trước mặt gia đình Trịnh Sở, trong khi trước mặt Trương Huyền và Lâm Thanh Hàm không có gì. "Ôi, gan ngỗng của chúng tôi đã lên rồi. Còn gan béo của một số người thì sao? Sao vẫn chưa lên?" Trịnh Sở cầm dao nĩa lên, động tắc tao nhã cắt một miếng gan ngỗng nhỏ, cho vào miệng, trung ra vẻ mặt.
Làm ra bộ dáng rất hưởng thụ," Gan ngỗng nước Pháp, nổi tiếng thế giới, béo mà không hề ngấy, quả nhiễn là một sự hưởng thụ tuyệt mỹ, nhà hàng Pháp này cũng coi là chính tông, gần giống lần đầu tôi ăn ở Pháp.
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dạng của Trịnh Sở, sắc mặt rất không tốt, định gọi người phục vụ rồi tự mình gọi lại vài món, nhưng chưa kịp nói Trương Huyền đã nhìn thấy. "Không sao, anh đã gọi giúp em rồi." "Anh gọi món gì vậy." Lâm Thanh Hàm nhỏ giọng hỏi Trương Huyền, trong giọng nói mang theo lo lắng, "Anh ngay cả gan ngỗng cũng không biết, vừa nãy nhất định là gọi bừa!"
Mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Hàm lo lắng, nhưng trên mặt cô cũng không có trách móc, bởi vì cô biết ngay cả khi cô tự gọi món, có lẽ cũng không thể làm ra trò bịp bợm nào. Khi Lâm Thanh Hàm đang rất lo lắng và định gọi người phục vụ, ba đĩa đồ ăn tinh tế đã được đặt trước mặt cô, trong đó có một phần gan ngỗng, một chiếc bánh mì còn có một phần quả hạnh. "Pháp là một trong ba vương quốc ẩm thực lớn trên thế giới, ăn uống cũng rất tỉ mỉ. Tất nhiên, vẻ đẹp lãng mạn của bữa ăn kiểu Pháp không chỉ thể hiện ở nguyên liệu thực phẩm hảo hạng, mà còn đến từ những lễ nghi khi dùng món ăn Pháp mang lại. Lễ nghi không phải là dùng hoa quả sau bữa ăn như một số người vẫn nói mà nó chú trọng hơn đến sự kết hợp của các nguyên liệu, được rồi Thanh Hàm, món ăn đã được dọn ra em có thể thưởng thức rồi." Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуeлАРР.coм
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền vừa nói, vừa đem bánh mỳ cắt ra, đặt hoa quả lên phía trễn rồi đưa cho Lâm Thanh Hàm. Lúc này, đôi mắt to của Lâm Thanh Hàm tràn đầy vẻ kỳ quái, anh thật sự hiểu "Hoa quả? Bánh mỳ? Tôi nói, loại người như anh, đúng là làm mất mặt chúng tôi!" Trịnh Sở bỏ dao nĩa trong tay xuống, tức giận nhìn chăm chăm vào Trương Huyền, "Anh có biết nếu đây là ở nước Pháp, loại người không tôn trọng nghi thức ẩm thực như anh đã bị đuổi ra khỏi nhà hàng từ lâu rồi! Cho dù không hiểu món ăn Pháp, lễ nào một chút thường thức cũng không có sao? Hoa quả đều là dùng bữa xong mới gọi l "Ha ha, phải không?" Ngay khi giọng nói của Trịnh Sở vừa dứt, giọng nói của Trương Huyền vang lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười đầy mỉa mai, “Có người vừa rồi kểu phục vụ gọi gan ngỗng Trên thực tế, từ foiegras trong tiếng Pháp không có nghĩa là ngỗng, mà nhiều người mặc định là gan ngỗng, nhưng thật ra, 95% nước Pháp đều sử dụng gan vịt, vì việc tiểu thụ thịt vịt vốn lớn hơn ngỗng. Món khai vị sẽ giới thiệu kết hợp hạnh abrit, sau đó bỏ gan béo lên bánh mì ăn để không bị ngấy, còn một số người chỉ không muốn một số loại trái cây có vị chua, vị sẽ kém đi rất nhiều."
Sau khi Trương Huyền nói xong, trong mắt Lâm Thanh Hàm đều là vẻ nghi hoặc, còn có cách nói này? Không phải là anh bịa ra đây chú? "Thật là nực cười, Tôi chưa bao giờ nghe nói về bánh mỳ kết hợp với gan ngỗng. Phiền anh trước khi nói lung tung thì cũng phải tìm hiểu thường thức trước có được hay không?" Trịnh Sở tỏ vẻ khinh thường "Anh loại người thấp kém không hiểu những thứ này, tôi có thể hiểu, anh không cần không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, ok?
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền nghe thấy lời này của Trịnh Sở, cười ha ha, nhìn bàn bên cạnh bọn họ chép miệng.
Ngay bên cạnh bàn bọn họ vừa vặn là một bàn người Pháp đang ngồi, bọn họ dùng phương pháp Trương Huyền vừa nói, kết hợp bánh mì và quả hạnh lại thưởng thức gan béo, cảnh tượng như vậy giống như giảng một cái tát vào mặt Trịnh Sở.
Copy nội dung từ truyện app
Trịnh Sở cùng Vương Tùng Phượng ngồi ở một bên, sắc mặt, vừa rồi Trịnh Sở vẫn còn nói cái gì mấy người xem không hiểu cũng đừng có giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại sự thật nói cho anh ta biết, giả vờ giả vịt rút cuộc là người nào! Bọn họ lúc này cảm giác như có kim châm dưới mông, không thể ngồi yên một giây.
Trương Huyền nghe thấy lời này của Trịnh Sở, cười ha ha, nhìn bàn bên cạnh bọn họ chép miệng.
Copy nội dung từ truyện app
**********
Chương 11: Rốt cuộc là ai không hiểu
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Thanh Hàm cũng nhìn Trương Huyền có chút kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc thoảng chốc biến mất, đổi thành bộ dáng thủy mị, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh muốn giúp em gọi món?" "Uhm." Trương Huyền gật đầu, một tay cầm thực đơn, tay kia nhẹ nhàng lật giờ từng trang, anh cũng không nói Sởyện.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng của Trương Huyền như vậy lại càng thêm tức giản, nói: "Xem không hiểu thì đừng có giả bộ, cũng đừng làm mất thời gian của mọi người." "Trịnh Sở, anh nói Sởyện chú ý một chút, chúng tôi xem thực đơn thì làm sao?" Tuy rằng Lầm Thanh Hàm không biết Trương Huyền đang làm gì, nhưng ít nhất hiện tại, cô và Trương Huyền cũng một chiến tuyến, cũng không thể để mặc cho Trương Huyền bị người khác làm nhục. “Thanh Hàm, đây là nhà hàng Pháp, anh ta một tên bụi đời có thể hiều được tiếng Pháp?" Trịnh Sở khinh thường nói.
Copy nội dung từ truyện app
Trịnh Sở còn chưa nói xong, giọng nói của Trương Huyền đã vang lên, anh vừa dùng tay chỉ vào thực đơn, vừa dùng tiếng Hoa tiêu
Sởấn để nói với nhân viên phục vụ người Pháp: "Cái này, cái này, còn cái này nữa."
Copy nội dung từ truyện app
Mặc dù nhân viên phục vụ không hiểu Trương Huyền nói cái gì, nhưng động tác của Trương Huyền anh ta có thể hiểu, gật đầu, quay người Sởẫn bị món ăn.
Trịnh Sở còn tưởng Trương Huyền có thể nói ra cái gì, kết quả nhìn thấy hành động của Trương Huyền, lập tức bật cười lớn, "Kẻ hạ đẳng chính là hạ đẳng, lẽ nào anh không biết ẩm thực Pháp rất coi trọng lễ nghị sao? Dùng ngón tay chỉ loạn, đợi lát nữa tôi xem anh ăn thế nào! Đến lúc đó đừng như con khỉ, gọi một bàn súp, không biết ăn kiểu gì!"
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền cắt ngang một tiếng, mắt trợn trắng, "Ai nói tôi không biết chọn, tối vừa mới gọi món gan béo." "Gan béo? Anh ta nói gan béo? Ha ha ha!" Câu nói của Trương Huyền khiến Trịnh Sở như nghe được một câu chuyện cười, tay đập xuống bàn, cười ra nước mắt, " Tôi nói đồ quê mùa chưa ăn món Pháp bao giờ thì đừng có giả bộ, nó được gọi là gan ngỗng, hiểu không?" “Trịnh Sở, chúng tôi muốn gọi như nào thì gọi như thế. Liên quan gì đến anh?" Lâm Thanh Hàm lúc này mới nói, mặc dù cô cũng biết Trương Huyền gọi gan ngỗng không đúng, nhưng mặc kệ nổi như thế nào, anh đều là vì giúp mình mới như vậy.
Trịnh Sở lườm nguýt, "Thanh Hàm ơi là Thanh Hàm, cho dù em thuê một ông chồng, thì cũng nên thuê một người tử tế chút chứ? Em xem, đây là trò đùa gì vậy?" Vương Tùng Phượng trên mặt lộ ra vẻ tự mãn, "Có một số người luôn cho rằng xem TV nhiều một chút, đọc sách nhiều một chút, bản thân cũng là người đẳng cấp cao rồi, nhưng lại không biết rằng bụi đời thì chính là bụi đời!"
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Kiến Vũ lên tiếng dàn xếp:"Người trẻ tuổi mà, muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy. Chúng nó dùng ngôn ngữ mạng nói cái gì say rồi, ngã rồi. Chúng ta không phải nghe cũng không hiểu sao, ha ha, không cần so đo, không cần so đo " "Chú Lâm, đây không phải là thuật ngữ mạng gì cả, mà là văn hóa bên trong của một người. Những người đến gan ngỗng cũng không biết, tôi thực sự không hiểu. Anh ta mặt nào mà vào nhà hàng Pháp này, để những người phục vụ đó nghe thấy, không chừng sẽ cười nhạo chúng ta!" Trịnh Sở khoanh tay nhìn Trương Huyền vẻ mặt chán ghét.
Trương Huyền thờ ơ ngồi chờ người phục vụ mang thức ăn lên.
Copy nội dung từ truyện app
Sau một lúc, vài món gan ngỗng tinh tế đã được phục vụ mang lên đặt trước mặt gia đình Trịnh Sở, trong khi trước mặt Trương Huyền và Lâm Thanh Hàm không có gì. "Ôi, gan ngỗng của chúng tôi đã lên rồi. Còn gan béo của một số người thì sao? Sao vẫn chưa lên?" Trịnh Sở cầm dao nĩa lên, động tắc tao nhã cắt một miếng gan ngỗng nhỏ, cho vào miệng, trung ra vẻ mặt.
Làm ra bộ dáng rất hưởng thụ," Gan ngỗng nước Pháp, nổi tiếng thế giới, béo mà không hề ngấy, quả nhiễn là một sự hưởng thụ tuyệt mỹ, nhà hàng Pháp này cũng coi là chính tông, gần giống lần đầu tôi ăn ở Pháp.
Copy nội dung từ truyện app
Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dạng của Trịnh Sở, sắc mặt rất không tốt, định gọi người phục vụ rồi tự mình gọi lại vài món, nhưng chưa kịp nói Trương Huyền đã nhìn thấy. "Không sao, anh đã gọi giúp em rồi." "Anh gọi món gì vậy." Lâm Thanh Hàm nhỏ giọng hỏi Trương Huyền, trong giọng nói mang theo lo lắng, "Anh ngay cả gan ngỗng cũng không biết, vừa nãy nhất định là gọi bừa!"
Mặc dù giọng điệu của Lâm Thanh Hàm lo lắng, nhưng trên mặt cô cũng không có trách móc, bởi vì cô biết ngay cả khi cô tự gọi món, có lẽ cũng không thể làm ra trò bịp bợm nào. Khi Lâm Thanh Hàm đang rất lo lắng và định gọi người phục vụ, ba đĩa đồ ăn tinh tế đã được đặt trước mặt cô, trong đó có một phần gan ngỗng, một chiếc bánh mì còn có một phần quả hạnh. "Pháp là một trong ba vương quốc ẩm thực lớn trên thế giới, ăn uống cũng rất tỉ mỉ. Tất nhiên, vẻ đẹp lãng mạn của bữa ăn kiểu Pháp không chỉ thể hiện ở nguyên liệu thực phẩm hảo hạng, mà còn đến từ những lễ nghi khi dùng món ăn Pháp mang lại. Lễ nghi không phải là dùng hoa quả sau bữa ăn như một số người vẫn nói mà nó chú trọng hơn đến sự kết hợp của các nguyên liệu, được rồi Thanh Hàm, món ăn đã được dọn ra em có thể thưởng thức rồi." Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуeлАРР.coм
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền vừa nói, vừa đem bánh mỳ cắt ra, đặt hoa quả lên phía trễn rồi đưa cho Lâm Thanh Hàm. Lúc này, đôi mắt to của Lâm Thanh Hàm tràn đầy vẻ kỳ quái, anh thật sự hiểu "Hoa quả? Bánh mỳ? Tôi nói, loại người như anh, đúng là làm mất mặt chúng tôi!" Trịnh Sở bỏ dao nĩa trong tay xuống, tức giận nhìn chăm chăm vào Trương Huyền, "Anh có biết nếu đây là ở nước Pháp, loại người không tôn trọng nghi thức ẩm thực như anh đã bị đuổi ra khỏi nhà hàng từ lâu rồi! Cho dù không hiểu món ăn Pháp, lễ nào một chút thường thức cũng không có sao? Hoa quả đều là dùng bữa xong mới gọi l "Ha ha, phải không?" Ngay khi giọng nói của Trịnh Sở vừa dứt, giọng nói của Trương Huyền vang lên, trong giọng nói còn mang theo ý cười đầy mỉa mai, “Có người vừa rồi kểu phục vụ gọi gan ngỗng Trên thực tế, từ foiegras trong tiếng Pháp không có nghĩa là ngỗng, mà nhiều người mặc định là gan ngỗng, nhưng thật ra, 95% nước Pháp đều sử dụng gan vịt, vì việc tiểu thụ thịt vịt vốn lớn hơn ngỗng. Món khai vị sẽ giới thiệu kết hợp hạnh abrit, sau đó bỏ gan béo lên bánh mì ăn để không bị ngấy, còn một số người chỉ không muốn một số loại trái cây có vị chua, vị sẽ kém đi rất nhiều."
Sau khi Trương Huyền nói xong, trong mắt Lâm Thanh Hàm đều là vẻ nghi hoặc, còn có cách nói này? Không phải là anh bịa ra đây chú? "Thật là nực cười, Tôi chưa bao giờ nghe nói về bánh mỳ kết hợp với gan ngỗng. Phiền anh trước khi nói lung tung thì cũng phải tìm hiểu thường thức trước có được hay không?" Trịnh Sở tỏ vẻ khinh thường "Anh loại người thấp kém không hiểu những thứ này, tôi có thể hiểu, anh không cần không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, ok?
Copy nội dung từ truyện app
Trương Huyền nghe thấy lời này của Trịnh Sở, cười ha ha, nhìn bàn bên cạnh bọn họ chép miệng.
Ngay bên cạnh bàn bọn họ vừa vặn là một bàn người Pháp đang ngồi, bọn họ dùng phương pháp Trương Huyền vừa nói, kết hợp bánh mì và quả hạnh lại thưởng thức gan béo, cảnh tượng như vậy giống như giảng một cái tát vào mặt Trịnh Sở.
Copy nội dung từ truyện app
Trịnh Sở cùng Vương Tùng Phượng ngồi ở một bên, sắc mặt, vừa rồi Trịnh Sở vẫn còn nói cái gì mấy người xem không hiểu cũng đừng có giả vờ giả vịt, nhưng hiện tại sự thật nói cho anh ta biết, giả vờ giả vịt rút cuộc là người nào! Bọn họ lúc này cảm giác như có kim châm dưới mông, không thể ngồi yên một giây.
Trương Huyền nghe thấy lời này của Trịnh Sở, cười ha ha, nhìn bàn bên cạnh bọn họ chép miệng.
Copy nội dung từ truyện app
Bình luận facebook