Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
“Cuộc hôn nhân được chỉ định từ khi còn trong bụng? Cuộc hôn nhân sắp đặt từ nhỏ ư?” Lâm Dật nhìn Mộ Dung Hiểu Nhung với đôi chân thẳng tắp, thầm nghĩ cô gái này chính là vợ sắp cưới thật sự của mình sao? Dung mạo và thân hình đều vô cùng lý tưởng, nhưng kết hôn với một người mà chỉ gặp có hai lần? Lâm Dật thật sự vẫn chưa có dự tính này.
“Bố à, đây đã là thời đại nào rồi mà còn làm theo kiểu hôn nhân chỉ định từ trong bụng như vậy. Hơn nữa, anh Lâm Dật vẫn chưa tốt nghiệp đại học mà. Giờ mà kết hôn có phải là sớm quá không?” Mộ Dung Hiểu Nhung lắc lư chân nhỏ của mình, nói với vẻ bất cần.
“Câm miệng!”. Mộ Dung Trí quát một tiếng: “Con thì hiểu cái gì? Nhà chúng ta luôn lấy chữ tín làm trọng, có khi nào nói rồi lại hối hận đâu? Con dám nói năng lung tung trước mặt vợ chồng bác Hà, còn không mau xin lỗi đi!”
“Thì vốn là vậy mà, anh Lâm Dật lớn hơn con có hai tuổi nhưng chẳng phải anh ấy vẫn đang học đại học sao. Con cảm thấy chuyện này không cần vội, dù sao thì sau này chúng ta cũng định cư ở Nam Đô mà, lúc đó còn nhiều cơ hội để bồi đắp tình cảm, hà tất phải vội thế chứ, phải không anh Lâm Dật?”
Nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung đẩy mồi lửa về phía mình, Lâm Dật vừa định mở miệng nói thì lúc này nhìn thấy chú Lưu đứng ở phía cửa đang cố gắng ra hiệu với mình. Lúc này cậu nói với Mộ Dung Hiểu Nhung: “Tất cả đều nghe theo người lớn sắp xếp đi, tôi không có ý kiến gì cả”.
Mộ Dung Hiểu Nhung ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ sát khí như hổ cái, trừng mắt nhìn Lâm Dật…
“Đấy, vẫn là Lâm Dật hiểu chuyện”. Mộ Dung Trí hài lòng, gật đầu, sau đó nói với Hà Chấn Đông: “Lão Hà à, chuyện này phải triển khai sớm chứ không chần chừ được. Tôi thấy, chi bằng hôm nay chúng ta hãy chọn ngày đi để sớm tổ chức cho hai đứa trẻ. Còn tôi vì lý do thân phận nên không tổ chức to được. Hay là cứ để hai đứa trẻ đi du lịch rồi kết hôn, cho chúng đi nước ngoài một vòng, ông cảm thấy thế nào?”
Hà Chấn Đông vẫn chưa nói gì thì Tô Duyệt Như đã kích động gật đầu liên tiếp, nói: “Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng lớn tuổi rồi. Hai đứa trẻ kết hôn sớm thì cũng sớm sinh con, vậy thì tôi và lão Hà cũng được an nhàn tuổi già, không phải lo về đời sau nữa”.
“Ừm! Cô nói đúng lắm! Lâm Dật à, các cháu muốn đi nước nào để hưởng tuần trăng mật, bác sẽ đánh tiếng trước với đại sứ quán để tránh các cháu đến đó không quen ai lại gặp phiền toái”. Mộ Dung Trí cười, hỏi.
“Đi đâu cũng được ạ, cháu nghe Hiểu Nhung hết ạ, cháu không có ý kiến gì ạ”. Lâm Dật cười, nói.
“Con nhìn đấy, nhìn đấy”. Mộ Dung Trí nhìn con gái lúc này đã đeo tai nghe lên thì tức giận đập bàn, nói: “Hiểu Nhung, con có thái độ gì vậy? Con muốn làm bố mất mặt trước cô chú Hà đúng không? Chắc là bố chiều con quá rồi nên giờ không hiểu quy tắc gì nữa phải không?”
Mộ Dung Hiểu Nhung tháo tai nghe xuống, đứng dậy nói: “Bố muốn báo ân đó là chuyện của bố nhưng con không muốn kết hôn, càng không muốn kết hôn với cậu học sinh chưa mọc đủ lông đủ cánh này. Nếu bố cứ ép con lấy chồng thì con sẽ quay về Úc học tiếp đấy, bố xem làm thế nào thì làm”. Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
“Gì cơ, chưa mọc đủ lông đủ cánh??” Lâm Dật sờ lên râu mà mình mới cạo sáng nay, cảm thấy đặc trưng của đàn ông vẫn còn rất rõ ràng mà.
“Lão Lưu, mau đi theo”. Hà Chấn Đông vội nói.
“Vâng thưa ông chủ”. Chú Lưu đáp lại rồi có chút không yên tâm nhìn Lâm Dật một cái, sau đó xoay người đi theo Mộ Dung Hiểu Nhung.
“Được tôi chiều quen rồi nên hư, mong lão Hà đừng để ý”. Mộ Dung Trí áy náy, nói.
“Không sao mà, con gái mà, có chút tính khí như vậy cũng là bình thường. Hơn nữa lại mới về nước, đột nhiên nói phải kết hôn nên tâm trạng khó chấp nhận được thì cũng là chuyện bình thường”. Hà Chấn Đông cười nói.
Mộ Dung Trí gật đầu, than thở nói: “Thật ra chuyện này Hiểu Nhung cũng biết rồi, hôm nay tôi dẫn nó đến đây gặp mọi người, tôi còn tưởng rằng nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ nó lại phản ứng như thế. Con gái lớn thì phải gả chồng thôi, haiz, càng ngày càng khó đoán tâm tư của nó”.
“Bác Mộ Dung, cháu lại cảm thấy tâm tư hiện giờ của Hiểu Nhung có chút khác với những gì bác nghĩ ạ”. Lâm Dật nói.
“Ồ? Các cháu đều là người trẻ tuổi nên chắc hiểu nhau hơn”. Mộ Dung Trí cười nói, ánh mắt như muốn cổ vũ Lâm Dật nói tiếp.
“Điều này…Có lẽ suy nghĩ hiện giờ của cháu cũng không giống với mọi người lắm ạ”. Lâm Dật nói tiếp.
“Ố?” Nụ cười trên mặt Mộ Dung Trí bỗng vụt tắt.
“Cháu và Hiểu Nhung không thể kết hôn với nhau ạ”. Lâm Dật khó khăn lắm mới nói được câu này, giống như dùng hết sức lực trên người mình.
Từ ‘khí thế’ được giải thích trong từ điển là sức mạnh và uy thế của con người khi được thể hiện ra. Trước đây, Lâm Dật hiểu biết rất mơ hồ về từ này. Nhưng sau khi Mộ Dung Trí đột nhiên thay đổi sang bộ mặt khác thì trong đầu cậu cũng xuất hiện ngay lập tức hai từ này.
Mộ Dung Trí ngồi lâu ở vị trí cao rồi, giờ đây lại nắm trong tay quyền sinh tử của cả một tỉnh, giờ đây nghe thấy lời này của Lâm Dật thì sắc mặt kích động.
“Dật Dật, con nói gì vậy?” Tô Duyệt Như sắc mặt lúng túng kéo tay Hà Chấn Đông. Hà Chấn Đông lúc này cũng nghi ngờ nhìn Lâm Dật. Mặc dù hiện giờ Lâm Dật là con trai duy nhất của Hà gia, là người được cưng chiều trên tất cả nhưng Hà Chấn Đông chưa nhìn nhầm người bao giờ. Đặc biệt là hôm đó khi ông quay về, chỉ vài ba câu là hóa giải được ân oán mười mấy năm năm với em ba thì ông thấy Lâm Dật là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Vì thế mà trong trường hợp này, Lâm Dật không thể nói ra những lời như này được.
“Không sao đâu, cứ để các con nói, chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai đứa, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể miễn cưỡng quá được”. Mặc dù Mộ Dung Trí vô cùng muốn được nhanh chóng báo ân nhưng khi thấy Lâm Dật và con gái mình đều có ý kiến với chuyện này nên ông nhìn Lâm Dật, hỏi.
“Cháu thấy Hiểu Nhung không đẹp, không hợp ý cháu sao?” Mộ Dung Trí hỏi.
“Không đâu ạ”. Lâm Dật lắc đầu nói. Cậu cảm thấy cổ mình cứng nhắc, thậm chí muốn làm ra động tác lắc đầu cũng khó khăn nữa.
“Hiểu Nhung rất xinh ạ, ít nhất em ấy xinh hơn tất cả những cô gái cháu từng gặp. Nếu cô ấy ở cạnh cháu thì đúng là còn thiệt thòi cho cô ấy đấy ạ”. Lâm Dật nói rất thành thật.
“Hay là cháu có người để thích rồi?” Mộ Dung Trí nhau mày lại nói.
“Cũng không ạ…” Mặc dù trong lòng Lâm Dật đã có Sở An Nhiên nhưng trong trường hợp này nếu như nói cô ấy ra thì chẳng khác nào đẩy cô ấy vào biển lửa.
“Vậy thì cho bác lý do đi”. Mộ Dung Trí không hỏi tiếp mà để Lâm Dật chủ động nói thẳng.
“Bác Mộ Dung! Chắc bác cũng biết hôm nay là lần gặp thứ hai giữa cháu và Hiểu Nhung. Đơn giản mà nói, chúng cháu chưa có bất cứ cơ sở tình cảm nào, thậm chí là bạn cũng chưa phải. Nếu như bác và bố mẹ cháu cứ như vậy mà đốc thúc bọn cháu kết hôn và sinh con thì đó chính là đả kích vô cùng lớn đối với cách nhìn nhận của chúng ta về tình yêu, hôn nhân và cả nhân sinh đấy ạ”.
“Đừng nói là Hiểu Nhung, đến cháu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa. Hiện giờ cháu còn chưa tốt nghiệp đại học, cháu cũng tràn đầy những mơ mộng về tương lai. Cháu cũng từng nghĩ, có thể ở độ tuổi thích hợp kết hôn lấy được người như Hiểu Nhung- người mà bất luận là học lực kiến thức hay điều kiện đều vô cùng xuất sắc.
“Nhưng tất cả những điều này đều phải xây dựng trên cơ sở tự nguyện chứ không phải để Hiểu Nhung là vật hi sinh để bác báo ân”.
“Đời người sẽ gặp được rất nhiều người mà hạnh phúc thì rất nhanh đã qua đi. Với điều kiện của Hiểu Nhung thì cháu tin rằng, từ nhỏ đến lớn em ấy không hề thiếu những người theo đuổi mình nhưng em ấy vẫn muốn độc thân. Điều này chứng tỏ em ấy vẫn đang có những tiêu chuẩn và lựa chọn riêng về tình cảm và hôn nhân của mình”.
“Nhưng giờ bác lại dùng một tờ hôn ước để cắt đứt mơ mộng mười mấy năm của em ấy đối với tình yêu và tương lai nên em ấy không thể chấp nhận được và cháu thì càng không làm được”.
“Vậy chuyện này cứ để thế sao, phải có cách giải quyết chứ?” Biểu cảm trên mặt Mộ Dung Trí cuối cùng cũng hòa nhã lại.
Ông ta còn tưởng rằng Lâm Dật sẽ nói ra những điều ích kỷ có lợi cho cậu ta nhưng không ngờ nói đi nói lại thì vẫn là nghĩ và gỡ rối cho con gái mình.
“Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành, bác ạ”. (*) Lâm Dật trả lời lại mà vô cùng khí phách.
(*) ý muốn nói hai người thật lòng yêu thương nhau thì cuối cùng sẽ có kết quả tốt
“Ha ha, hay cho câu ‘Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành’. Tốt lắm! Lâm Dật! Xem ra Hà gia của cháu không giống như những gì bố cháu lo lắng rồi. Bố cháu trước đây chỉ lo sản nghiệp lớn như vậy sẽ không có ai kế thừa nhưng giờ chỉ dựa vào tài nói năng của cháu thì đã lợi hại hơn bố cháu trước đây rất nhiều”.
“Nhưng làm sao thực hiện được cái gọi là ‘Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành’? Nếu như cháu thật sự cảm thấy con gái nhà bác ổn thì bác có thể giúp cháu tạo cơ hội. Cả đời bác xưa nay chưa từng làm việc gì mà không giữ chữ tín với người khác”.
“Hơn nữa cháu cũng thấy rồi, hiện giờ bác cũng không phải là già lắm, tỉnh mình cũng chỉ là bước đệm của bác thôi. Nếu như một ngày bác có thể đến thủ đô thì chỉ có thăng chứ không có hạ. Bây giờ bác là cấp bộ, nếu đến lúc cháu là con rể bác thì bố cháu tuyệt đối không phải lo lắng gì về những chuyện trong kinh doanh”. Mộ Dung Trí cười ha ha nhìn Lâm Dật nói với ngữ khí đầy mê hoặc.
———————–
“Bố à, đây đã là thời đại nào rồi mà còn làm theo kiểu hôn nhân chỉ định từ trong bụng như vậy. Hơn nữa, anh Lâm Dật vẫn chưa tốt nghiệp đại học mà. Giờ mà kết hôn có phải là sớm quá không?” Mộ Dung Hiểu Nhung lắc lư chân nhỏ của mình, nói với vẻ bất cần.
“Câm miệng!”. Mộ Dung Trí quát một tiếng: “Con thì hiểu cái gì? Nhà chúng ta luôn lấy chữ tín làm trọng, có khi nào nói rồi lại hối hận đâu? Con dám nói năng lung tung trước mặt vợ chồng bác Hà, còn không mau xin lỗi đi!”
“Thì vốn là vậy mà, anh Lâm Dật lớn hơn con có hai tuổi nhưng chẳng phải anh ấy vẫn đang học đại học sao. Con cảm thấy chuyện này không cần vội, dù sao thì sau này chúng ta cũng định cư ở Nam Đô mà, lúc đó còn nhiều cơ hội để bồi đắp tình cảm, hà tất phải vội thế chứ, phải không anh Lâm Dật?”
Nhìn thấy Mộ Dung Hiểu Nhung đẩy mồi lửa về phía mình, Lâm Dật vừa định mở miệng nói thì lúc này nhìn thấy chú Lưu đứng ở phía cửa đang cố gắng ra hiệu với mình. Lúc này cậu nói với Mộ Dung Hiểu Nhung: “Tất cả đều nghe theo người lớn sắp xếp đi, tôi không có ý kiến gì cả”.
Mộ Dung Hiểu Nhung ngẩng đầu nhìn Lâm Dật, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ sát khí như hổ cái, trừng mắt nhìn Lâm Dật…
“Đấy, vẫn là Lâm Dật hiểu chuyện”. Mộ Dung Trí hài lòng, gật đầu, sau đó nói với Hà Chấn Đông: “Lão Hà à, chuyện này phải triển khai sớm chứ không chần chừ được. Tôi thấy, chi bằng hôm nay chúng ta hãy chọn ngày đi để sớm tổ chức cho hai đứa trẻ. Còn tôi vì lý do thân phận nên không tổ chức to được. Hay là cứ để hai đứa trẻ đi du lịch rồi kết hôn, cho chúng đi nước ngoài một vòng, ông cảm thấy thế nào?”
Hà Chấn Đông vẫn chưa nói gì thì Tô Duyệt Như đã kích động gật đầu liên tiếp, nói: “Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng lớn tuổi rồi. Hai đứa trẻ kết hôn sớm thì cũng sớm sinh con, vậy thì tôi và lão Hà cũng được an nhàn tuổi già, không phải lo về đời sau nữa”.
“Ừm! Cô nói đúng lắm! Lâm Dật à, các cháu muốn đi nước nào để hưởng tuần trăng mật, bác sẽ đánh tiếng trước với đại sứ quán để tránh các cháu đến đó không quen ai lại gặp phiền toái”. Mộ Dung Trí cười, hỏi.
“Đi đâu cũng được ạ, cháu nghe Hiểu Nhung hết ạ, cháu không có ý kiến gì ạ”. Lâm Dật cười, nói.
“Con nhìn đấy, nhìn đấy”. Mộ Dung Trí nhìn con gái lúc này đã đeo tai nghe lên thì tức giận đập bàn, nói: “Hiểu Nhung, con có thái độ gì vậy? Con muốn làm bố mất mặt trước cô chú Hà đúng không? Chắc là bố chiều con quá rồi nên giờ không hiểu quy tắc gì nữa phải không?”
Mộ Dung Hiểu Nhung tháo tai nghe xuống, đứng dậy nói: “Bố muốn báo ân đó là chuyện của bố nhưng con không muốn kết hôn, càng không muốn kết hôn với cậu học sinh chưa mọc đủ lông đủ cánh này. Nếu bố cứ ép con lấy chồng thì con sẽ quay về Úc học tiếp đấy, bố xem làm thế nào thì làm”. Nói xong, cô đứng dậy rời đi.
“Gì cơ, chưa mọc đủ lông đủ cánh??” Lâm Dật sờ lên râu mà mình mới cạo sáng nay, cảm thấy đặc trưng của đàn ông vẫn còn rất rõ ràng mà.
“Lão Lưu, mau đi theo”. Hà Chấn Đông vội nói.
“Vâng thưa ông chủ”. Chú Lưu đáp lại rồi có chút không yên tâm nhìn Lâm Dật một cái, sau đó xoay người đi theo Mộ Dung Hiểu Nhung.
“Được tôi chiều quen rồi nên hư, mong lão Hà đừng để ý”. Mộ Dung Trí áy náy, nói.
“Không sao mà, con gái mà, có chút tính khí như vậy cũng là bình thường. Hơn nữa lại mới về nước, đột nhiên nói phải kết hôn nên tâm trạng khó chấp nhận được thì cũng là chuyện bình thường”. Hà Chấn Đông cười nói.
Mộ Dung Trí gật đầu, than thở nói: “Thật ra chuyện này Hiểu Nhung cũng biết rồi, hôm nay tôi dẫn nó đến đây gặp mọi người, tôi còn tưởng rằng nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ nó lại phản ứng như thế. Con gái lớn thì phải gả chồng thôi, haiz, càng ngày càng khó đoán tâm tư của nó”.
“Bác Mộ Dung, cháu lại cảm thấy tâm tư hiện giờ của Hiểu Nhung có chút khác với những gì bác nghĩ ạ”. Lâm Dật nói.
“Ồ? Các cháu đều là người trẻ tuổi nên chắc hiểu nhau hơn”. Mộ Dung Trí cười nói, ánh mắt như muốn cổ vũ Lâm Dật nói tiếp.
“Điều này…Có lẽ suy nghĩ hiện giờ của cháu cũng không giống với mọi người lắm ạ”. Lâm Dật nói tiếp.
“Ố?” Nụ cười trên mặt Mộ Dung Trí bỗng vụt tắt.
“Cháu và Hiểu Nhung không thể kết hôn với nhau ạ”. Lâm Dật khó khăn lắm mới nói được câu này, giống như dùng hết sức lực trên người mình.
Từ ‘khí thế’ được giải thích trong từ điển là sức mạnh và uy thế của con người khi được thể hiện ra. Trước đây, Lâm Dật hiểu biết rất mơ hồ về từ này. Nhưng sau khi Mộ Dung Trí đột nhiên thay đổi sang bộ mặt khác thì trong đầu cậu cũng xuất hiện ngay lập tức hai từ này.
Mộ Dung Trí ngồi lâu ở vị trí cao rồi, giờ đây lại nắm trong tay quyền sinh tử của cả một tỉnh, giờ đây nghe thấy lời này của Lâm Dật thì sắc mặt kích động.
“Dật Dật, con nói gì vậy?” Tô Duyệt Như sắc mặt lúng túng kéo tay Hà Chấn Đông. Hà Chấn Đông lúc này cũng nghi ngờ nhìn Lâm Dật. Mặc dù hiện giờ Lâm Dật là con trai duy nhất của Hà gia, là người được cưng chiều trên tất cả nhưng Hà Chấn Đông chưa nhìn nhầm người bao giờ. Đặc biệt là hôm đó khi ông quay về, chỉ vài ba câu là hóa giải được ân oán mười mấy năm năm với em ba thì ông thấy Lâm Dật là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Vì thế mà trong trường hợp này, Lâm Dật không thể nói ra những lời như này được.
“Không sao đâu, cứ để các con nói, chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai đứa, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể miễn cưỡng quá được”. Mặc dù Mộ Dung Trí vô cùng muốn được nhanh chóng báo ân nhưng khi thấy Lâm Dật và con gái mình đều có ý kiến với chuyện này nên ông nhìn Lâm Dật, hỏi.
“Cháu thấy Hiểu Nhung không đẹp, không hợp ý cháu sao?” Mộ Dung Trí hỏi.
“Không đâu ạ”. Lâm Dật lắc đầu nói. Cậu cảm thấy cổ mình cứng nhắc, thậm chí muốn làm ra động tác lắc đầu cũng khó khăn nữa.
“Hiểu Nhung rất xinh ạ, ít nhất em ấy xinh hơn tất cả những cô gái cháu từng gặp. Nếu cô ấy ở cạnh cháu thì đúng là còn thiệt thòi cho cô ấy đấy ạ”. Lâm Dật nói rất thành thật.
“Hay là cháu có người để thích rồi?” Mộ Dung Trí nhau mày lại nói.
“Cũng không ạ…” Mặc dù trong lòng Lâm Dật đã có Sở An Nhiên nhưng trong trường hợp này nếu như nói cô ấy ra thì chẳng khác nào đẩy cô ấy vào biển lửa.
“Vậy thì cho bác lý do đi”. Mộ Dung Trí không hỏi tiếp mà để Lâm Dật chủ động nói thẳng.
“Bác Mộ Dung! Chắc bác cũng biết hôm nay là lần gặp thứ hai giữa cháu và Hiểu Nhung. Đơn giản mà nói, chúng cháu chưa có bất cứ cơ sở tình cảm nào, thậm chí là bạn cũng chưa phải. Nếu như bác và bố mẹ cháu cứ như vậy mà đốc thúc bọn cháu kết hôn và sinh con thì đó chính là đả kích vô cùng lớn đối với cách nhìn nhận của chúng ta về tình yêu, hôn nhân và cả nhân sinh đấy ạ”.
“Đừng nói là Hiểu Nhung, đến cháu cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa. Hiện giờ cháu còn chưa tốt nghiệp đại học, cháu cũng tràn đầy những mơ mộng về tương lai. Cháu cũng từng nghĩ, có thể ở độ tuổi thích hợp kết hôn lấy được người như Hiểu Nhung- người mà bất luận là học lực kiến thức hay điều kiện đều vô cùng xuất sắc.
“Nhưng tất cả những điều này đều phải xây dựng trên cơ sở tự nguyện chứ không phải để Hiểu Nhung là vật hi sinh để bác báo ân”.
“Đời người sẽ gặp được rất nhiều người mà hạnh phúc thì rất nhanh đã qua đi. Với điều kiện của Hiểu Nhung thì cháu tin rằng, từ nhỏ đến lớn em ấy không hề thiếu những người theo đuổi mình nhưng em ấy vẫn muốn độc thân. Điều này chứng tỏ em ấy vẫn đang có những tiêu chuẩn và lựa chọn riêng về tình cảm và hôn nhân của mình”.
“Nhưng giờ bác lại dùng một tờ hôn ước để cắt đứt mơ mộng mười mấy năm của em ấy đối với tình yêu và tương lai nên em ấy không thể chấp nhận được và cháu thì càng không làm được”.
“Vậy chuyện này cứ để thế sao, phải có cách giải quyết chứ?” Biểu cảm trên mặt Mộ Dung Trí cuối cùng cũng hòa nhã lại.
Ông ta còn tưởng rằng Lâm Dật sẽ nói ra những điều ích kỷ có lợi cho cậu ta nhưng không ngờ nói đi nói lại thì vẫn là nghĩ và gỡ rối cho con gái mình.
“Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành, bác ạ”. (*) Lâm Dật trả lời lại mà vô cùng khí phách.
(*) ý muốn nói hai người thật lòng yêu thương nhau thì cuối cùng sẽ có kết quả tốt
“Ha ha, hay cho câu ‘Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành’. Tốt lắm! Lâm Dật! Xem ra Hà gia của cháu không giống như những gì bố cháu lo lắng rồi. Bố cháu trước đây chỉ lo sản nghiệp lớn như vậy sẽ không có ai kế thừa nhưng giờ chỉ dựa vào tài nói năng của cháu thì đã lợi hại hơn bố cháu trước đây rất nhiều”.
“Nhưng làm sao thực hiện được cái gọi là ‘Lưỡng tình tương duyệt, thủy đáo cừ thành’? Nếu như cháu thật sự cảm thấy con gái nhà bác ổn thì bác có thể giúp cháu tạo cơ hội. Cả đời bác xưa nay chưa từng làm việc gì mà không giữ chữ tín với người khác”.
“Hơn nữa cháu cũng thấy rồi, hiện giờ bác cũng không phải là già lắm, tỉnh mình cũng chỉ là bước đệm của bác thôi. Nếu như một ngày bác có thể đến thủ đô thì chỉ có thăng chứ không có hạ. Bây giờ bác là cấp bộ, nếu đến lúc cháu là con rể bác thì bố cháu tuyệt đối không phải lo lắng gì về những chuyện trong kinh doanh”. Mộ Dung Trí cười ha ha nhìn Lâm Dật nói với ngữ khí đầy mê hoặc.
———————–
Bình luận facebook