Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Mười phút sau, mọi người lại bị gọi về lần nữa, Đậu Đông Thanh thông báo cảnh vừa rồi cần quay lại làm cho không ít người sắc mặt khó chịu. Nhiều người nghĩ lại vừa rồi mình phát huy vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể nói là vượt xa lúc bình thường nhưng vẫn phải quay lại, mọi người giống như đeo gánh nặng trên lưng, nặng nề mà áp lực.
Không ít người nhớ vừa rồi đạo diễn Đậu gọi Cố An Kỳ đi, vẻ mặt ai cũng khó chịu, tức giận đều trút lên đầu Cố An Kỳ. Nhìn kẻ đầu sỏ gây nên vẫn không thèm để ý chút nào, lửa trong lòng càng to, lại không có chỗ trút. Trong đó người ghét Cố An Kỳ nhất chỉ sợ cũng là vị Lại Nhã đóng vai Tứ nãi nãi.
Đậu Đông Thanh là đạo diễn theo đuổi sự chân thực, muốn tát thật mà không phải giả vờ. Nếu cảnh kia diễn xong cô ta sẽ không bị tát nữa. Nhưng vì Cố An Kỳ, quay lại lần nữa không phải cô ta sẽ bị tát thêm lần nữa sao?
Nghĩ lại hành động của Cố An Kỳ ở phòng hóa trang, cô ta nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, hung tợn nói: "Tốt nhất diễn tốt cho tôi, nếu không..."
Cố An Kỳ không thèm nhìn Lại Nhã, vẫn ngồi im thản nhiên suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào.
Bây giờ cô hoàn toàn đang trong trạng thái phòng tránh, không hề chú ý tới cơn giận của những người này, tất cả suy nghĩ của cô đều đặt vào vai diễn của mình. Ngồi trên ghế lim, mày cô khẽ nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.
Đậu Đông Thanh liếc nhìn Cố An Kỳ, thấy hai mắt cô trống rỗng, cuối cùng thở dài. Diễn tốt một vai phụ nhỏ kỳ thật còn khó khăn hơn diễn một nhân vật chính."Tiện tằn dễ nhập xa hoa" nhưng "xa hoa khó đổi ra tiện tằn". Cố An Kỳ quen diễn những vai quan trọng từ lâu, những vai đó tràn ngập khí chất, giống như nhiều năm quay phim tích lũy từng chút một, dần dần ngưng tụ lại thành cô bây giờ.
Muốn khiến cô vứt bỏ tất cả, một lần nữa chỉ làm nền... Một chữ thôi, khó!
"Tất cả chuẩn bị!" Đậu Đông Thanh cầm loa hô lớn. Dù Cố An Kỳ lần này có thông qua hay không, ông vẫn phải cho bắt đầu.
"Action!" Bảng Clapperboard dập xuống.
Cố An Kỳ từ từ mở mắt, đôi mắt nâu bất an nhìn về phía trước, nhẹ nhàng chớp mắt, vô cùng ngây thơ.
"Đại phu! Đại phu, lão gia nhà ta rốt cuộc bị sao vậy?" Đại nãi nãi thấy đại phu đi ra, vội vàng nghênh đón.
Khi đại nãi nãi đang nói chuyện, Cố An Kỳ nhẹ nhàng quay đầu, di chuyển ánh mắt từ phía trước lên người đại nãi nãi.
Đậu Đông Thanh vẫn chú ý hành động của Cố An Kỳ, tất nhiên nhanh chóng chú ý tới chuyển biến của cô. Thấy động tác nhỏ đó, Đậu Đông Thanh không khỏi nắm chặt tay vịn bên cạnh.
Thông minh, Cố An Kỳ đúng là người thông minh tuyệt đỉnh! Đậu Đông Thanh chép miệng, âm thầm cảm thán. Ông đúng là không ngờ trong khoảng thời gian ngắn Cố An Kỳ có thể nghĩ ra chiêu như vậy.
Cố An Kỳ dùng tầm mắt mình dẫn đường cho người xem. Cho dù là ai, chỉ cần dừng mắt trên người cô, chắc chắn sẽ nhìn theo tầm mắt của cô. Điều này giống như khi các họa sĩ xây dựng góc độ cho nhân vật, sử dụng phương hướng ánh mắt của người trong bức tranh dẫn đường cho mọi người nhìn vào một người duy nhất, dẫn dắt sự chú ý của mọi người vào nơi quan trọng.
Cố An Kỳ nắm rõ tâm lý người xem, giây phút đó kéo ánh mắt mọi người chuyển lên người "Đại nãi nãi". Cho dù ống kính ở gần hay xa, chỉ cần có mặt cô, tất cả mọi người sẽ hướng mắt theo góc độ của cô nhìn về phía trung tâm.
Đáng sợ, cô nghệ sĩ nhỏ này đúng không phải người đơn giản! Đậu Đông Thanh cảm thán.
Chẳng qua, đây mới chỉ là bắt đầu, vừa mới quay mà thôi. Cố An Kỳ có thể chân chính lĩnh ngộ chân lý của vai phụ nhỏ hay không, còn rất khó nói.
"Lão gia... Ô... Lão gia..." Tứ nãi nãi lại khóc lóc, hai dòng nước mắt chảy xuống hai má, nàng nâng nhẹ ống tay áo, che giấu đôi mắt rưng rưng.
"Bốp" như trong kịch bản , đại nãi nãi tát mạnh tứ nãi nãi một cái, "Khóc, trời còn chưa có sụp đâu, khóc cái gì khóc!"
Cố An Kỳ nhìn khuôn mặt dữ tợn của đại nãi nãi, cơ thể hơi run lên. Nàng dường như đang sợ hãi , ánh mắt trốn tránh đại nãi nãi, hơi nghiêng về hướng tứ nãi nãi. Động tác liên tiếp xảy ra chỉ trong nháy mắt. Sau đó nhanh chóng, nàng lại co rúm trên ghế gỗ lim, không dám nhìn đại nãi nãi nữa.
Lúc này động tác của Cố An Kỳ so với lúc trước đã ít đi rất nhiều, lực chú ý cũng tập trung nhiều hơn vào đám người đại nãi nãi ở trung tâm. Sự sợ hãi lần này cũng không thể hiện cô đột nhiên bị bừng tỉnh mà sợ hãi, mà sợ sự uy nghiêm của đại nãi nãi. Nhìn mặt tứ nãi nãi lại khiến người ta liên tưởng đến lửa giận của đại nãi nãi.
Vì ánh mắt cô lưu chuyển, vì cô thay đổi, dường như cô không còn như người ngoài có sự ngăn cách với mọi người nữa, dần dần đã dung nhập được vào hoàn cảnh.
"Đại nãi nãi, đại thiếu gia còn chưa về, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ ?" Tam nãi nãi vội vã hỏi.
"Đừng nóng vội, để ta tính đã." Đại nãi nãi cau mày nói.
Đậu Đông Thanh nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Cố An Kỳ, đây là điểm quan trọng nhất của cảnh này, sai một chút thì coi như sự cố gắng lúc trước kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên: "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia đã trở lại!"
Cố An Kỳ đầu tiên sửng sốt, lặng lẽ hướng mắt về phía cửa. Cô hơi híp mắt, nhưng không có vẻ mặt dư thừa gì khác, chỉ theo ánh mắt mọi người, cùng nhìn về một chỗ ở cửa.
"Cut!" Đậu Đông Thanh hô, Cố An Kỳ quay đầu nhìn Đậu Đông Thanh, chờ câu trả lời thuyết phục của ông.
Đậu Đông Thanh chậm chạp không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn ống kính giám sát.
"Cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Sau khi Đậu Đông Thanh bình tĩnh nói xong, không ít người nhẹ nhàng thở ra.
Cố An Kỳ, đúng là đứa trẻ không thể tin được. Cô làm ra rất nhiều việc vượt qua dự đoán của ông.
Tuy cảnh vừa rồi ban đầu cô chưa hoàn toàn che giấu được sự tồn tại của mình, nhưng theo sự phát triển của tình tiết, Cố An Kỳ càng ngày càng dung nhập vào trạng thái "phông nền sống". Cô rất thông minh, chẳng những giữ nguyên được tính cách nhân vật mà còn tạo ra sự tương tác với người xung quanh.
Từng động tác, từng ánh mắt, cô biết rất rõ mình nên thu nên phóng tới ai. Không vượt quá giới hạn, nhưng cũng không lưu tình chút nào.
So với lần quay đầu tiên, cô chẳng những nhập vai càng sâu, mà còn dung nhập vào hoàn cảnh.
Chẳng qua... Đậu Đông Thanh nhìn Cố An Kỳ đang đứng giữa trường quay sau khi nghe nói cảnh quay được thông qua, không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, mày lại nhíu chặt hơn.
Sau khi nhìn Cố An Kỳ diễn, kỳ thật Đậu Đông Thanh đã sớm ra quyết định, cảnh này của Cố An Kỳ thông qua. Chẳng qua ông còn muốn xác nhận vài thứ, hoặc ông muốn thử phản ứng của Cố An Kỳ nên mới ra vẻ chần chờ. Ông muốn nhìn xem sau khi Cố An Kỳ đã đảo ngược tình thế vẻ mặt có thay đổi không, cũng như sau khi nghe ông nói ra đáp án sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng ông không đoán được, Cố An Kỳ lại lạnh nhạt chờ đợi, bình tĩnh thừa nhận như vậy, nét mặt không có chút nào vui vẻ. Giống như... giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, diễn xong thì không nên hối hận.
Tất cả, giống như đã bị cô nắm trong tay từ lâu. Lòng cô rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó đã vượt quá xa, không hợp vơi tuổi của cô. Đậu Đông Thanh đã từng gặp không ít nghệ sĩ trưởng thành sớm, nhưng không một ai có thể vượt trội hơn Cố An Kỳ.
Tuổi cô còn nhỏ mà đã thông suốt như vậy, làm việc như lão tăng nhập định* . Đây rốt cuộc là tốt hay xấu thì còn rất khó nói ... Ông thở dài rút điếu thuốc, nhìn Cố An Kỳ dần dần đi xa, không tiếng động nhíu mày.
(*lão tăng nhập định: nhà sư ngồi thiền)
"An Kỳ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tạ Vũ Phỉ nhảy đến trước mặt Cố An Kỳ, thấy sắc mặt cô hơi khác thường.
"Không có gì." Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ, giấu chuyện vừa rồi suýt nữa phải từ bỏ vai diễn.
Suýt nữa phải từ bỏ vai diễn, sao có thể không lo lắng? Đậu Đông Thanh lần này nói thẳng cô không đủ năng lực diễn vai phụ nhỏ, nhưng thật ra cũng chỉ điểm cho cô. Trong lòng cô hiểu được, cũng rất biết ơn. Tuy vừa rồi diễn xuất của cô được thông qua, nhưng đối với phản ứng của mình cô vẫn không quá hài lòng. Đây là lần đầu tiên sau vài năm cô mới lại diễn vai phụ nhỏ, giây đầu tiên khi nhập vai chỉ có cô mới biết, mình không thể ngay lập tức điều chỉnh được.
Nhưng may thay, sau này nếu còn phải diễn vai phụ nhỏ nữa, cô nhất định có thể tìm được cơ hội diễn chân thực "phông nền sống" này.
"À..." Tạ Vũ Phỉ thấy Cố An Kỳ không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, "À, đúng rồi, An Kỳ, có người ở phía sau hậu trường chờ chị."
"Ai?" Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ chớp mắt ra hiệu của Tạ Vũ Phỉ, cảm thấy khó hiểu.
"Hi hi, chị đi thì biết." Tạ Vũ Phỉ cười "Hi hi". nghịch ngợm đẩy cô về phía sau hậu trường.
"Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?." Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy động tác của Tạ Vũ Phỉ kì quái. Trông thế nào cũng giống... Bà mối? !
"Ai nha, tóm lại chị nhìn sẽ biết." Tạ Vũ Phỉ phất tay với cô, thúc giục cô đi nhanh về phía trước.
Cố An Kỳ thấy Tạ Vũ Phỉ cười khẽ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng nghi hoặc đi ra sau hậu trường. Nhưng vừa vào cửa thấy hai môn thần đứng sừng sững ở đó, cô run rẩy khóe miệng.
Hai người kia, ai có thể nói cho cô, hai người kia vì sao lại đồng thời xuất hiện ở đây, hơn nữa không khí... sao kỳ quái như vậy... !
Cố An Kỳ hối hận vì vừa rồi không hỏi Tạ Vũ Phỉ cho rõ ràng ! Bây giờ cô hận không thể lập tức chạy về.
Không ít người nhớ vừa rồi đạo diễn Đậu gọi Cố An Kỳ đi, vẻ mặt ai cũng khó chịu, tức giận đều trút lên đầu Cố An Kỳ. Nhìn kẻ đầu sỏ gây nên vẫn không thèm để ý chút nào, lửa trong lòng càng to, lại không có chỗ trút. Trong đó người ghét Cố An Kỳ nhất chỉ sợ cũng là vị Lại Nhã đóng vai Tứ nãi nãi.
Đậu Đông Thanh là đạo diễn theo đuổi sự chân thực, muốn tát thật mà không phải giả vờ. Nếu cảnh kia diễn xong cô ta sẽ không bị tát nữa. Nhưng vì Cố An Kỳ, quay lại lần nữa không phải cô ta sẽ bị tát thêm lần nữa sao?
Nghĩ lại hành động của Cố An Kỳ ở phòng hóa trang, cô ta nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, hung tợn nói: "Tốt nhất diễn tốt cho tôi, nếu không..."
Cố An Kỳ không thèm nhìn Lại Nhã, vẫn ngồi im thản nhiên suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào.
Bây giờ cô hoàn toàn đang trong trạng thái phòng tránh, không hề chú ý tới cơn giận của những người này, tất cả suy nghĩ của cô đều đặt vào vai diễn của mình. Ngồi trên ghế lim, mày cô khẽ nhíu lại, trầm tư suy nghĩ.
Đậu Đông Thanh liếc nhìn Cố An Kỳ, thấy hai mắt cô trống rỗng, cuối cùng thở dài. Diễn tốt một vai phụ nhỏ kỳ thật còn khó khăn hơn diễn một nhân vật chính."Tiện tằn dễ nhập xa hoa" nhưng "xa hoa khó đổi ra tiện tằn". Cố An Kỳ quen diễn những vai quan trọng từ lâu, những vai đó tràn ngập khí chất, giống như nhiều năm quay phim tích lũy từng chút một, dần dần ngưng tụ lại thành cô bây giờ.
Muốn khiến cô vứt bỏ tất cả, một lần nữa chỉ làm nền... Một chữ thôi, khó!
"Tất cả chuẩn bị!" Đậu Đông Thanh cầm loa hô lớn. Dù Cố An Kỳ lần này có thông qua hay không, ông vẫn phải cho bắt đầu.
"Action!" Bảng Clapperboard dập xuống.
Cố An Kỳ từ từ mở mắt, đôi mắt nâu bất an nhìn về phía trước, nhẹ nhàng chớp mắt, vô cùng ngây thơ.
"Đại phu! Đại phu, lão gia nhà ta rốt cuộc bị sao vậy?" Đại nãi nãi thấy đại phu đi ra, vội vàng nghênh đón.
Khi đại nãi nãi đang nói chuyện, Cố An Kỳ nhẹ nhàng quay đầu, di chuyển ánh mắt từ phía trước lên người đại nãi nãi.
Đậu Đông Thanh vẫn chú ý hành động của Cố An Kỳ, tất nhiên nhanh chóng chú ý tới chuyển biến của cô. Thấy động tác nhỏ đó, Đậu Đông Thanh không khỏi nắm chặt tay vịn bên cạnh.
Thông minh, Cố An Kỳ đúng là người thông minh tuyệt đỉnh! Đậu Đông Thanh chép miệng, âm thầm cảm thán. Ông đúng là không ngờ trong khoảng thời gian ngắn Cố An Kỳ có thể nghĩ ra chiêu như vậy.
Cố An Kỳ dùng tầm mắt mình dẫn đường cho người xem. Cho dù là ai, chỉ cần dừng mắt trên người cô, chắc chắn sẽ nhìn theo tầm mắt của cô. Điều này giống như khi các họa sĩ xây dựng góc độ cho nhân vật, sử dụng phương hướng ánh mắt của người trong bức tranh dẫn đường cho mọi người nhìn vào một người duy nhất, dẫn dắt sự chú ý của mọi người vào nơi quan trọng.
Cố An Kỳ nắm rõ tâm lý người xem, giây phút đó kéo ánh mắt mọi người chuyển lên người "Đại nãi nãi". Cho dù ống kính ở gần hay xa, chỉ cần có mặt cô, tất cả mọi người sẽ hướng mắt theo góc độ của cô nhìn về phía trung tâm.
Đáng sợ, cô nghệ sĩ nhỏ này đúng không phải người đơn giản! Đậu Đông Thanh cảm thán.
Chẳng qua, đây mới chỉ là bắt đầu, vừa mới quay mà thôi. Cố An Kỳ có thể chân chính lĩnh ngộ chân lý của vai phụ nhỏ hay không, còn rất khó nói.
"Lão gia... Ô... Lão gia..." Tứ nãi nãi lại khóc lóc, hai dòng nước mắt chảy xuống hai má, nàng nâng nhẹ ống tay áo, che giấu đôi mắt rưng rưng.
"Bốp" như trong kịch bản , đại nãi nãi tát mạnh tứ nãi nãi một cái, "Khóc, trời còn chưa có sụp đâu, khóc cái gì khóc!"
Cố An Kỳ nhìn khuôn mặt dữ tợn của đại nãi nãi, cơ thể hơi run lên. Nàng dường như đang sợ hãi , ánh mắt trốn tránh đại nãi nãi, hơi nghiêng về hướng tứ nãi nãi. Động tác liên tiếp xảy ra chỉ trong nháy mắt. Sau đó nhanh chóng, nàng lại co rúm trên ghế gỗ lim, không dám nhìn đại nãi nãi nữa.
Lúc này động tác của Cố An Kỳ so với lúc trước đã ít đi rất nhiều, lực chú ý cũng tập trung nhiều hơn vào đám người đại nãi nãi ở trung tâm. Sự sợ hãi lần này cũng không thể hiện cô đột nhiên bị bừng tỉnh mà sợ hãi, mà sợ sự uy nghiêm của đại nãi nãi. Nhìn mặt tứ nãi nãi lại khiến người ta liên tưởng đến lửa giận của đại nãi nãi.
Vì ánh mắt cô lưu chuyển, vì cô thay đổi, dường như cô không còn như người ngoài có sự ngăn cách với mọi người nữa, dần dần đã dung nhập được vào hoàn cảnh.
"Đại nãi nãi, đại thiếu gia còn chưa về, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ ?" Tam nãi nãi vội vã hỏi.
"Đừng nóng vội, để ta tính đã." Đại nãi nãi cau mày nói.
Đậu Đông Thanh nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Cố An Kỳ, đây là điểm quan trọng nhất của cảnh này, sai một chút thì coi như sự cố gắng lúc trước kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên: "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia đã trở lại!"
Cố An Kỳ đầu tiên sửng sốt, lặng lẽ hướng mắt về phía cửa. Cô hơi híp mắt, nhưng không có vẻ mặt dư thừa gì khác, chỉ theo ánh mắt mọi người, cùng nhìn về một chỗ ở cửa.
"Cut!" Đậu Đông Thanh hô, Cố An Kỳ quay đầu nhìn Đậu Đông Thanh, chờ câu trả lời thuyết phục của ông.
Đậu Đông Thanh chậm chạp không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn ống kính giám sát.
"Cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Sau khi Đậu Đông Thanh bình tĩnh nói xong, không ít người nhẹ nhàng thở ra.
Cố An Kỳ, đúng là đứa trẻ không thể tin được. Cô làm ra rất nhiều việc vượt qua dự đoán của ông.
Tuy cảnh vừa rồi ban đầu cô chưa hoàn toàn che giấu được sự tồn tại của mình, nhưng theo sự phát triển của tình tiết, Cố An Kỳ càng ngày càng dung nhập vào trạng thái "phông nền sống". Cô rất thông minh, chẳng những giữ nguyên được tính cách nhân vật mà còn tạo ra sự tương tác với người xung quanh.
Từng động tác, từng ánh mắt, cô biết rất rõ mình nên thu nên phóng tới ai. Không vượt quá giới hạn, nhưng cũng không lưu tình chút nào.
So với lần quay đầu tiên, cô chẳng những nhập vai càng sâu, mà còn dung nhập vào hoàn cảnh.
Chẳng qua... Đậu Đông Thanh nhìn Cố An Kỳ đang đứng giữa trường quay sau khi nghe nói cảnh quay được thông qua, không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, mày lại nhíu chặt hơn.
Sau khi nhìn Cố An Kỳ diễn, kỳ thật Đậu Đông Thanh đã sớm ra quyết định, cảnh này của Cố An Kỳ thông qua. Chẳng qua ông còn muốn xác nhận vài thứ, hoặc ông muốn thử phản ứng của Cố An Kỳ nên mới ra vẻ chần chờ. Ông muốn nhìn xem sau khi Cố An Kỳ đã đảo ngược tình thế vẻ mặt có thay đổi không, cũng như sau khi nghe ông nói ra đáp án sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng ông không đoán được, Cố An Kỳ lại lạnh nhạt chờ đợi, bình tĩnh thừa nhận như vậy, nét mặt không có chút nào vui vẻ. Giống như... giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, diễn xong thì không nên hối hận.
Tất cả, giống như đã bị cô nắm trong tay từ lâu. Lòng cô rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó đã vượt quá xa, không hợp vơi tuổi của cô. Đậu Đông Thanh đã từng gặp không ít nghệ sĩ trưởng thành sớm, nhưng không một ai có thể vượt trội hơn Cố An Kỳ.
Tuổi cô còn nhỏ mà đã thông suốt như vậy, làm việc như lão tăng nhập định* . Đây rốt cuộc là tốt hay xấu thì còn rất khó nói ... Ông thở dài rút điếu thuốc, nhìn Cố An Kỳ dần dần đi xa, không tiếng động nhíu mày.
(*lão tăng nhập định: nhà sư ngồi thiền)
"An Kỳ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Tạ Vũ Phỉ nhảy đến trước mặt Cố An Kỳ, thấy sắc mặt cô hơi khác thường.
"Không có gì." Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ, giấu chuyện vừa rồi suýt nữa phải từ bỏ vai diễn.
Suýt nữa phải từ bỏ vai diễn, sao có thể không lo lắng? Đậu Đông Thanh lần này nói thẳng cô không đủ năng lực diễn vai phụ nhỏ, nhưng thật ra cũng chỉ điểm cho cô. Trong lòng cô hiểu được, cũng rất biết ơn. Tuy vừa rồi diễn xuất của cô được thông qua, nhưng đối với phản ứng của mình cô vẫn không quá hài lòng. Đây là lần đầu tiên sau vài năm cô mới lại diễn vai phụ nhỏ, giây đầu tiên khi nhập vai chỉ có cô mới biết, mình không thể ngay lập tức điều chỉnh được.
Nhưng may thay, sau này nếu còn phải diễn vai phụ nhỏ nữa, cô nhất định có thể tìm được cơ hội diễn chân thực "phông nền sống" này.
"À..." Tạ Vũ Phỉ thấy Cố An Kỳ không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, "À, đúng rồi, An Kỳ, có người ở phía sau hậu trường chờ chị."
"Ai?" Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ chớp mắt ra hiệu của Tạ Vũ Phỉ, cảm thấy khó hiểu.
"Hi hi, chị đi thì biết." Tạ Vũ Phỉ cười "Hi hi". nghịch ngợm đẩy cô về phía sau hậu trường.
"Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?." Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy động tác của Tạ Vũ Phỉ kì quái. Trông thế nào cũng giống... Bà mối? !
"Ai nha, tóm lại chị nhìn sẽ biết." Tạ Vũ Phỉ phất tay với cô, thúc giục cô đi nhanh về phía trước.
Cố An Kỳ thấy Tạ Vũ Phỉ cười khẽ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng nghi hoặc đi ra sau hậu trường. Nhưng vừa vào cửa thấy hai môn thần đứng sừng sững ở đó, cô run rẩy khóe miệng.
Hai người kia, ai có thể nói cho cô, hai người kia vì sao lại đồng thời xuất hiện ở đây, hơn nữa không khí... sao kỳ quái như vậy... !
Cố An Kỳ hối hận vì vừa rồi không hỏi Tạ Vũ Phỉ cho rõ ràng ! Bây giờ cô hận không thể lập tức chạy về.
Bình luận facebook