• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Siêu Sao Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 91

Trịnh Văn Quân và Hàn Dịch Phong, một người là"Bạn trai"trước mắt được truyền thông khắp nơi công nhận của Cố An Kỳ, một người từng có quan hệ dây mơ rễ má với Cố An Kỳ.

Hai người này mỗi người chiếm một góc, ở giữa trống ra một khoảng lớn, không ai thèm đoái hoài đến nhau, người xung quanh cũng không dám đến gần. Nhìn không khí "Tình địch" quỷ dị này, da đầu Cố An Kỳ run lên.

Một người đến cũng đã khiến cô đủ đau đầu rồi, lúc này lại còn cả hai. Đây không phải là rắc rối nhân hai, mà rõ ràng là gấp n lần! Vũ Phỉ ơi Vũ Phỉ, không phải nói chỉ một người sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện hai? ! Sao không nói rõ là hai đại phật này đến chứ? ! Em gây ra phiền phức cho chị rồi đó.

Cố An Kỳ day day cái đầu đang đau, không cần suy nghĩ lập tức xoay người bỏ đi. Cô cũng không rảnh rỗi xử lý mấy quan hệ hỗn loạn không rõ này ở đoàn làm phim.

"An Kỳ..."

Bên tai vang lên hai giọng nói, Cố An Kỳ nhất thời dừng bước, cứng ngắc nặn ra một nụ cười, cô biết lúc này không đi được nữa rồi.

"Ồ, sao hai người lại đến đây?" Cố An Kỳ cố gắng lạnh nhạt nói.

"Thăm nơi làm việc của em, chúc mừng em được nhận nhân vật này." Trịnh Văn Quân cầm một bó hoa, giải thích rồi ném vào lòng Cố An Kỳ, giọng điệu dịu dàng, "Đừng làm việc mệt mỏi quá, phải chú ý nghỉ ngơi."

"Cám ơn." Cố An Kỳ duy trì nụ cười lịch sự, trả lời qua loa. Cô cảm thấy hôm nay Trịnh Văn Quân vô cùng lúng túng, kì quặc nói không nên lời.

"Hàn tiên sinh, ngài đến là vì chuyện gì?"

Tất nhiên Hàn Dịch Phong nghe ra Cố An Kỳ dùng giọng điệu xa lạ, chẳng qua anh vẫn coi như không khí, ngược lại thú vị nhướng mày, cũng nói với giọng điệu xa cách: "Cố tiểu thư, anh chỉ tới nói cho em một tin mà thôi."

"Có chuyện gì? Anh nói đi." Cố An Kỳ không rảnh vòng vo với anh.

"Việc này hơi dài, phải mất chút thời gian ngồi xuống từ từ nói mới được." Hàn Dịch Phong không trả lời thẳng mà đưa ra một lời mời với Cố An Kỳ, đôi mắt màu lam mang theo ý cười.

Đi, hay không đi? Cố An Kỳ khẽ cau mày, hơi do dự. Cô không rõ dụng ý của Hàn Dịch Phong, anh ta không phải đầu đất, nếu đúng là vì chuyện trước đây giữa anh ta và Cố An Kỳ, anh ta không nên đến thẳng đoàn làm phim tìm cô, nên lén gặp nhau rồi nói rõ ràng mọi chuyện thì hơn.

Đến đoàn làm phim công khai tìm cô, Hàn Dịch Phong, rốt cuộc anh định làm gì?

Không đợi Cố An Kỳ mở miệng, Trịnh Văn Quân đã chắn tầm mắt Cố An Kỳ, chen vào nói: "Có chuyện gì không thể nói ngắn gọn sao?"

Cô vô cùng không thích Trịnh Văn Quân bây giờ, giống như cô là người không chịu nổi kích thích, phải đứng sau lưng chờ anh bảo vệ. Cô vỗ vỗ cánh tay Trịnh Văn Quân, mời anh tránh ra. Cố An Kỳ nhíu mày, nhả ra vài từ: "Nói thời gian đi."

Cố An Kỳ không muốn ở chỗ này mất thời gian với Hàn Dịch Phong, vì nó không có ý nghĩa gì. Đôi mắt nâu của cô không chút độ ấm nhìn Hàn Dịch Phong, Hàn Dịch Phong cũng không thèm để ý, chỉ cười nói: "Anh chẳng lẽ cũng muốn đi cùng sao?"

"Anh có việc gì cứ việc nói thẳng!" Trịnh Văn Quân không nén nổi cơn tức, nói thẳng.

"Văn Quân, được rồi, tôi có thể xử lý." Cố An Kỳ kéo Trịnh Văn Quân ra, trực tiếp đối mặt với Hàn Dịch Phong, "Hàn tiên sinh, tôi nghĩ nếu ngài đang cố ý trêu đùa tôi, tôi cũng không cần phải thảo luận thời gian gặp mặt với ngài, mời ngài trở về."

"Ba ngày sau cho tôi trả lời thuyết phục, đúng rồi, em có thể hỏi quản lý của em Chu tiên sinh số điện thoại của tôi." Hàn Dịch Phong dường như đã đoán trước được kết quả, chẳng để ý trả lời.

Câu trả lời của Hàn Dịch Phong không trấn an Cố An Kỳ, ngược lại, cô lại càng cảm thấy khó hiểu. Hàn Dịch Phong này giống như đã chắc chắn một trăm phần trăm cô nhất định sẽ quay đầu tìm anh ra. Vì sao chứ?

Cố An Kỳ khó hiểu, cô không rõ nguyên nhân vì sao Hàn Dịch Phong tự tin như thế.

Hàn Dịch Phong lúc gần đi hạ giọng, dường như uy hiếp người bên cạnh, "Cô ấy là của tôi."

Cố An Kỳ đang cúi đầu suy nghĩ nên không nhìn thấy cảnh này, cũng không nhìn thấy mặt Trịnh Văn Quân trở nên xanh mét. Trịnh Văn Quân sau khi nghe xong sa sầm mặt, anh không thể không thừa nhận, Hàn Dịch Phong cho anh cảm giác nguy cơ rất lớn, giống như lúc nào cũng có thể cướp Cố An Kỳ đi. Anh nắm chặt tay, áp chế bất an trong lòng xuống.

Sau khi Hàn Dịch Phong đi, Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân ra bên ngoài ngồi một lát. Đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, không phải nơi thích hợp nói chuyện.

"Em đừng để ý đến anh ta." Mặc dù Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ không thèm quan tâm nhưng vẫn không nhịn được, "Anh ta chỉ phô trương thanh thế mà thôi."

"Tôi biết nên xử lý thế nào." Cố An Kỳ lấy lại bình tĩnh, "Tuy nhiên Văn Quân, có một việc tôi vẫn muốn nói rõ với anh."

"Em nói đi..." Trịnh Văn Quân cau mày.

"Tôi không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, anh cũng biết, giữa chúng ta không hề tồn tại quan hệ yêu đương." Cố An Kỳ thở dài, "Chúng ta chỉ là "Người yêu giả" trên màn ảnh và trước truyền thông mà thôi, giả vờ diễn thì không thể thành sự thật được. Chuyện của tôi, anh đừng xen vào nhiều như vậy."

"Gỉa vờ diễn vì sao không thể thành sự thật?" Trịnh Văn Quân hỏi ngược lại, Cố An Kỳ nhất thời nghẹn lời. Vấn đề quá mức đột ngột khiến cô không biết đáp trả như thế nào.

"Giả vờ diễn vì sao không thể thành sự thật?" Trịnh Văn Quân lại mở miệng hỏi lần nữa, giọng điệu lại càng mãnh liệt, "Vì sao không thể?"

"Văn Quân, " Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói, "Lúc scandal mới bắt đầu bùng nổ không phải Dương tiên sinh đã nói rõ ràng sao? Chúng ta không phải người yêu thật sự, anh cũng nên hiểu rõ."

"Vậy, em có người trong lòng chưa?" Trịnh Văn Quân không để ý đến lời Cố An Kỳ mà trầm giọng hỏi một câu.

Cố An Kỳ sửng sốt, sau đó trả lời: "Trịnh Văn Quân, chuyện tôi không muốn yêu đương không liên quan đến việc có người trong lòng hay không. Anh nên biết rõ, đây chỉ là một vở kịch. Diễn luôn sẽ có lúc kết thúc, nhạc hết người đi."

"Diễn sẽ kết thúc, vậy làm cho nó biến thành sự thật là được rồi?" Trịnh Văn Quân nói không nên lời, vẫn cố chấp nói.

"Đừng đùa, Văn Quân, tôi đang nói thật." Cố An Kỳ cứng ngắc trả lời.

"Anh không nói đùa, Cố An Kỳ, anh rất rõ anh đang làm gì." Trịnh Văn Quân nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, "Diễn xuất tuyệt vời như em, hẳn phải phân biệt được đâu là diễn đâu là thật lòng chứ."

"Tôi..." Cố An Kỳ bị lời nói của anh chặn lại, trốn tránh tầm mắt anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm sao để ứng đối.

"Cố An Kỳ, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ cho chuyện này là giả. Lời hứa của anh đều là thật." Trịnh Văn Quân gằn từng tiếng nói, "Muốn vĩnh viễn bảo vệ cho em cũng không phải là giả. Anh thật tâm thực lòng."

"Văn Quân, anh và tôi không hợp nhau." Cố An Kỳ thở dài, "Anh không hiểu tôi, tôi chưa hề tính toán đến chuyện này, trước khi hoàn thành mục tiêu, tôi vĩnh viễn sẽ không tự tiện dừng bước. Tôi không thích tránh sau đôi cánh của người khác làm việc, tôi cũng không cần bất kì ai bảo vệ, tôi chỉ là tôi. Tôi có khả năng xử lý tốt chuyện của mình. Anh, đã hiểu chưa?

Cố An Kỳ vốn định nói một hơi những lời tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng . Trịnh Văn Quân là thật lòng với cô, sao cô có thể không rõ, nhưng cô thật sự không thích hợp anh, cũng không muốn chậm trễ nhân duyên của bạn tốt.

Trong lòng cô rất rõ, ngươi như cô, có lẽ có thể làm bạn tốt, nhưng vĩnh viễn cũng không thể trở thành một người yêu tốt. Tâm trí cô, tất cả đều đặt ở diễn xuất, đặt trên đường trở lại sân khấu, không còn chút nào dành cho chuyện yêu đương.

"An Kỳ..." Trịnh Văn Quân mở miệng gọi tên Cố An Kỳ, thần sắc phức tạp.

"Tôi không thích hợp với anh, mà anh cũng không thích hợp với tôi." Cố An Kỳ cười, nói hết những lời muốn nói ra trong lòng cũng thoải mái hơn, "Chuyện này không có bắt đầu, không có kết thúc. Chúng ta vẫn là bạn bè thôi."

"..." Trịnh Văn Quân chần chừ không trả lời, lúc Cố An Kỳ nghĩ anh đã buông tha, Trịnh Văn Quân rốt cục cũng mở miệng, "Anh có thể chờ em, chờ em hoàn thành mục tiêu. Trước đó, anh sẽ học cách hiểu em, học cách thích hợp với em."

"Đừng vội từ chối anh, anh không nói lại chuyện này nữa, em cũng đừng trả lời chắc chắn vội." Trịnh Văn Quân chặn lại lời Cố An Kỳ định nói, "Chúng ta bắt đầu lại từ thân phận bạn bè đi."

Cố An Kỳ thản nhiên nhìn cảnh sắc phương xa, vẻ mặt mơ màng. Cô không biết sau đó Trịnh Văn Quân còn nói gì nữa, thậm chí ngay cả anh đi lúc nào cô cũng không rõ.

Bây giờ trong đầu cô rất loạn, lần này là cô xem nhẹ quyết tâm của Trịnh Văn Quân. Rõ ràng cô nên khuyên can Trịnh Văn Quân, nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại bị Trịnh Văn Quân dẫn đi vòng quanh. Những lời từ chối đã chuẩn bị tốt đều bị Trịnh Văn Quân đánh ngược trở về.

Chờ đợi... vậy sao? Cố An Kỳ rũ mắt, dường như nhớ tới điều gì đó, cong nhẹ khóe môi.

Có mấy người có thể giữ nguyên lời thề của mình nếu phải chờ đợi quá lâu? Lúc trước người kia không phải cũng từng nghiêm túc thề như vậy sao? Cuối cùng cũng vẫn thế, vẫn bỏ rơi cô. Ồ, không, có lẽ ngay cả phản bội cũng không phải, vì ngay từ đầu anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi, mà cô cũng từ đầu tới cuối cũng không quá tin tưởng cái gọi là lời thề của anh ta.

Cố An Kỳ thu hồi ánh mắt, cô biết có lẽ Trịnh Văn Quân khác người kia, nhưng cô vẫn không thể tin vào lời thề như trước.

Có lẽ trong quá trình đó, Trịnh Văn Quân lại tìm được đối tượng khác thì sao, cô cần quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Như đã tìm cho mình được một lý do, cô cười nhẹ. Lời thề cái gì, cho tới bây giờ không phải đều bị mài mòn bởi thời gian sao? Nếu cứ bị cảm động mà đi tin tưởng mấy lời ước hẹn đó thì cô sụp đổ lâu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom