Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Cửu Nguyên, sáu vạn Hồ kỵ đã đến chân thành
Đi theo sáu vạn kỵ binh Hồ, lại là hơn mười vạn người già trẻ em và phụ nữ cùng với hơn trăm vạn bò dê súc vật.
Đây cũng là điểm đặc sắc trong hành quân đánh giặc của dân tộc thảo nguyên, phàm là cứ dụng binh ra ngoài trên quy mô lớn, đều sẽ mang theo người già trẻ em và phụ nữ cùng với bò dê súc vật, thứ nhất là để bảo đảm thuận tiện cung cấp hậu cần, thứ hai chính là để bảo vệ người già trẻ em và phụ nữ, bởi vì sau khi toàn bộ trai tráng rời khỏi, người già trẻ em và phụ nữ rất dễ dàng bị bộ tộc khác bắt người cướp của, cho nên đa số đều sẽ dẫn theo bên mình.
Mông Cức đứng ở trên lầu cửa bắc nhìn ra bên ngoài, ngoài thành chỉ thấy đen nghịt toàn là kỵ binh người Hồ, bởi do Hồ kỵ không ngừng phóng ngựa như bay qua lại, vì vậy rất khó nhìn mắt thường mà đoán ra số lượng chính xác của bọn chúng, tuy nhiên từ áo da của Hồ kỵ và hình vẽ trên ngọn cờ trong quân ngũ của bọn chúng có thể nhận ra, hẳn là người Lâu Phiền, người Bạch Dương còn có người Lâm Hồ, tất cả đều đến đây.
Mông Cức bất giác thở dài, tình huống xấu nhất vẫn không thể tránh khỏi mà đã xảy ra.
Cả đàn kỵ binh người Hồ dưới thành, người Tần chỉ còn cách tử thủ trong thành, nhưng vấn đề là, người Tần đã không còn được Đế quốc Đại Tần làm hậu thuẫn vững mạnh cho bọn họ nữa, tòa thành Cửu Nguyên cô độc này có thể giữ được bao lâu? Nửa năm? Một năm? Hoặc là hai năm? Những người Hồ goài thành sẽ không vây toàn bộ người Tần cho đến chết, nhưng chỉ e là sẽ tuyệt đối không bỏ qua .
Đương nhiên, Mông Cức cũng có thể dẫn theo năm nghìn kỵ binh thép đột phá vòng vây mà đi.
Nhưng, còn lại hơn hai vạn người già trẻ em và phụ nữ thì biết phải làm sao?
Trong lúc Mông Cức đang yên lặng suy nghĩ, chợt có tên thân binh tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân, Công chúa điện hạ đến rồi.
- Công chúa điện hạ? Mông Cức không vui nói: - Càn quấy, nơi này nguy hiểm, mau hộ tống Công chúa điện hạ trở về hành dinh!
- Mông tướng quân, bản cung còn chưa đến nỗi yếu đuối như vậy.
Mông Cức vừa dứt lời, thì đã nghe một giọng nói trong trẻo êm tai truyền vào, lập tức xuất hiện ngay một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng đi lên lầu, là một cô nương trẻ tuổi trên người mặc một chiếc áo vạt thẳng (y phục người Hán) màu đen, tiểu cô nương tóc dài khoác vai, làn da trắng muốt, ngũ quan diện mạo chợt nhìn thì cực kỳ bình thường
Nhưng khi nhìn lại lần thứ hai, sẽ phát hiện tiểu cô nương này thật là thon thả thanh tú.
Đến khi nhìn kỹ lại lần thứ ba, sẽ đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương này đúng là xinh đẹp không ai sánh bằng, vẽ đẹp này, thật giống như trong sách vở miêu tả nội mị chi tướng (nét quyến rủ toát ra từ bên trong).
Tiểu cô nương này không phải ai khác, mà chính là Công chúa Doanh Trinh con gái nhỏ nhất của Tần Thủy Hoàng.
Tần Thủy Hoàng - Doanh Chính có hai mươi mấy thế tử, mười mấy Công chúa, đứa con cả Phù Tô lúc còn trẻ đã bị Triệu Cao giả truyền di chiếu của Thủy Hoàng ban tội chết, sau khi Hồ Hợi kế vị, lại nghe theo những lời sàm tấu của Triệu Cao, cả hai mươi mấy người huynh trưởng đều đùn đùn ban tội chết, sau đó Lưu Bang, Hạng Võ lần lượt tiến vào thành, không e dè bắt giết hết hậu nhân của Thủy Hoàng, chỉ có Công chúa nhỏ nhất-Doanh Trinh trốn ra khỏi Hàm Dương trong sự hộ vệ của hơn mười thị vệ.
Đế quốc Đại Tần thời bấy giờ, Quan Đông đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có Nam Việt cùng với Hà Sáo còn hai nhánh người Lão Tần, nhưng Nam Việt và Quan Trung cách xa nhau trăm núi ngàn sông, bất đắc dĩ, mười mấy thị vệ mới hộ tống công chúa Doanh Trinh, năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi chạy trốn tới Hà Sáo, trốn trong đoàn quân ở trường thành của Mông Cức.
Thoáng chốc, đã sáu năm trôi qua.
- Tham kiến Công chúa điện hạ.
Mông Cức vội vàng chắp tay thi lễ.
- Mông tướng quân mau miễn lễ.
Doanh Trinh phẩy tay, lại nói,
- Đến đây là người Lâu Phiền hay là Bạch Dương?
Mông Cức thở dài, ngón tay chỉ ra ngoài thành nói:
- Công chúa điện hạ, nhìn thế trận này, chỉ e là cả người Lâu Phiền, người Bạch Dương và người Lâm Hồ tất cả đều đã đến đây.
- Đều đến rồi?
Doanh Trinh nhíu mày nói,
- Mông tướng quân, thế này thì phiền toái đây .
Mông Cức nghiêm nghị nói:
- Công chúa điện hạ yên tâm, chỉ cần có mạt tướng ở đây, thì người Hồ sẽ không vào được thành Cửu Nguyên!
- Nhưng cố thủ cô thành như thế này chung quy cũng không phải là cách.
Doanh Trinh yếu ớt thở dài, bỗng nhiên nói,
- Hoặc là bản cung nên ra khỏi thành một chuyến, đi bàn bạc với Lâu Phiền Vương.
- Hả?
Mông Cức giật mình nói,
- Công chúa điện hạ, người đây...
Mông Cức không thể không giật mình, Công chúa điện hạ thân phân cao quý dường nào? Hơn nữa lại có vẻ ngoài thanh tú như vậy, nếu thật sự là ra khỏi thành, Lâu Phiền Vương làm sao có thể buông tha nàng? quan trọng hơn là, Công chúa điện hạ là đại diện cho cả Đế quốc Đại Tần ngày xưa, một khi Công chúa chịu nhục, chẳng phải đồng nghĩa là tất cả những người Lão Tần đều phải chịu xấu hổ?
Doanh Trinh lại thản nhiên cười, nói:
- Mông tướng quân không cần lo lắng, bản cung nếu dám ra khỏi thành, đương nhiên sẽ có cách tự bảo vệ mình, chỉ là bọn Man Di, muốn gây bất lợi cho bản cung, chỉ là vọng tưởng hão huyền.
- Không, Công chúa điện hạ, ngườii tuyệt đối không thể ra khỏi thành.
Doanh Trinh than nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu không hiểu nói:
- Mông tướng quân, Đế quốc Đại Tần tuy rằng đã diệt vong , nhưng người Lão Tần chúng ta vẫn còn chưa chết hết mà, chỉ cần một ngày người Lão Tần không chết sạch, thì Đế quốc Đại Tần vẫn có thể có ngày phục hưng, bản cung thân là nữ nhi trong dòng tộc Doanh thị, sao lại có thể trơ mắt mà nhìn mấy vạn người Lão Tần sống sờ sờ bên trong thành Cửu Nguyên bị người Hồ vây chết?
Mông Cức nghe lời nói lẫm liệt, lập tức lại nói:
- Nếu đã như vậy, vậy mạt tướng sẽ hộ tống Công chúa điện hạ đi.
Doanh Trinh nhẹ nhàng lắc đầu nói,
- Tướng quân là chủ tướng quân Tần, cũng là người chủ chốt của người Lão Tần ở Cửu Nguyên, cho nên, tuyệt đối không thể dùng thân mạo hiểm, hơn nữa, chỉ cần tướng quân và người Lão Tần còn tồn tại, thì bản cung có thể vững như Thái Sơn ở doanh trại người Hồ, nếu tướng quân và người lão Tần mất, vậy thì bản cung đã thực sự như cá nằm trên thớt gỗ trong tay người Hồ.
Mông Cức im lặng, khi nhìn Doanh Trinh, trong mắt như lại có thêm một tia kính phục khó hiểu.
Ngoài thành Cửu Nguyên, trong lều lớn của Lâu Phiền Vương.
Lâu Phiền Vương đang mở tiệc khoản đãi Bạch Dương vương, Lâm Hồ Vương cùng với thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ.
Mười mấy cô gái Hồ khoác trên người áo vải sợi mỏng chia ra hai bên trái phải, đang ở giữa lều lớn uốn lượn khoe phần eo mảnh khảnh và phần mông đẫy đà, từng người không ngừng tạo ra tư thế cực kỳ mờ ảo nồng ấm, Bạch Dương vương, Lâm Hồ Vương và mười mấy thủ lĩnh các bộ lạc tên nào cũng xem đến dục vọng cao trào, chỉ muốn được vồ ngã những Hồ nữ này xuống đất, tùy ý chà đạp.
Vào lúc này, bỗng nhiên có tùy tùng đi vào bẩm báo với Lâu Phiền Vương nói:
- Đại vương, sứ giả người Tần cầu kiến.
- Sứ giả người Tần?
Lâu Phiền Vương phẩy tay một cái, mười mấy Hồ nữ liền ngay hàng thẳng lối khom người rời khỏi lều, ngay lập tức Lâu Phiền Vương quát,
- Dẫn lên đây!
- Tên tùy tùng nhận lệnh đi ra, rất nhanh lại dẫn một cô nương vào lều.
Nhìn tên tùy tùng lại có thể dẫn vào một cô nương trẻ tuổi, Lâu Phiền Vương không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha, nam nhân người Tần đều chết sạch rồi sao? Không ngờ lại phái một cô gái làm sứ giả?
Ngồi ở hai cánh bên là Bạch Dương vương và Lâm Hồ Vương cũng cười vang lên.
Công Thúc Thuyết ngồi kề bên phải Lâu Phiền Vương lại nhíu nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy tiểu nương này có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra .
Tiểu nương kia đương nhiên chính là Công chúa Doanh Trinh của đại Tần.
Doanh Trinh đã sinh sống ở Cửu Nguyên được sáu năm, sớm đã học Hồ ngữ, liền nói với Lâu Phiền Vương:
- Đại vương chẳng lẽ không phải cũng do phụ nữ sinh ra, do phụ nữ nuôi dưỡng sao? Vì sao lại phải coi khinh nữ nhân?
- Ách...
Lâu Phiền Vương lập tức bị nghẹn đến nói không ra lời.
Doanh Trinh lúc này mới khẽ hứm một tiếng, lại nói:
- Đại vương muốn chiến tranh hay là muốn hòa bình?
- Ừm, ngươi nói lời này là có ý gì? !
Lâu Phiền Vương nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói.
Doanh Trinh nói:
- Ý nghĩa đơn giản, Đại vương nếu đồng ý cùng người Lão Tần kết minh, thì lập tức lui binh giải vòng vây, Đại vương nếu không muốn cùng người Lão Tần kết minh, thì ngọc nát đá tan!
Nói song một lúc, Doanh Trinh lại nói,
- Người Tần tuy rằng chỉ có năm nghìn kỵ binh, nhưng nếu thật sự phải liều mạng, chỉ e người Lâu Phiền cũng sẽ trả giá thật lớn.
Lâu Phiền Vương hầm hầm biến sắc nói:
- Nói bừa, ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương sao?
- Đây đương nhiên không phải là uy hiếp.
Doanh Trinh nói,
- Đây chỉ là lời khuyên chân thành đối với Đại vương.
Lâu Phiền Vương vuốt nhẹ chòm râu cong ngược trên khóe miệng, lãnh đạm nói:
- Bổn vương dựa vào cái gì để tin ngươi?
- Chỉ dựa vào ta là Doanh Trinh.
Doanh Trinh nhìn thẳng vào ánh mắt hung tợn của Lâu Phiền Vương, thản nhiên nói,
- Công chúa của Đế quốc Đại Tần!
- Công chúa? Ngươi là Công chúa Đế quốc Đại Tần? !
Lâu Phiền Vương nghe vậy ngạc nhiên, lập tức lại nói,
- Chỉ dựa vào ngươi sao? Cũng phải có người tin mới được chứ, ha ha ha...
Công Thúc Thuyết rốt cục cũng nhớ ra, năm năm trước khi ông rời khỏi Cửu Nguyên, từng gặp qua công chúa Doanh Trinh vài lần, lúc ấy Công chúa điện hạ vẫn chỉ mới mười bảy tuổi, mới thoáng qua thì đã năm năm, khó trách vừa rồi mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra, lập tức lên trước tiếp cận Lâu Phiền Vương nhẹ nhàng thì thầm vài câu.
- Ngươi thật sự là Công chúa Đại Tần?
Lâu Phiền Vương lúc này mới tin.
Doanh Trinh nhìn Công Thúc Thuyết, lại nói:
- Bản cung cần gì phải lừa ngươi?
- Ha ha, thật tốt quá.
Lâu Phiền Vương vỗ vào đùi, hưng phấn nói,
- Nếu ngươi là Công chúa Đế quốc Đại Tần, vậy thì không cần trở về nữa, hãy ở lại làm người của bổn vương, ha hả.
- Lâu Phiền Vương không thể không hưng phấn, Công chúa Đế quốc Đại Tần, không phải là nam nhân bình thường nào cũng có thể lấy được, đây là lễ vật Thiên Lang thần ban thưởng cho ông ta.
Doanh Trinh bình thản không sợ, thản nhiên nói:
- Đại vương nếu muốn cưỡng ép bản cung ở lại, chỉ e rằng đến cuối cùng sẽ không chiếm được gì, vừa không chiếm được bản cung, cũng không chiếm được lòng người Lão Tần, trái lại, nếu Đại vương đồng ý lui binh và cùng người Lão Tần ký kết hiệp ước liên minh, thì bản cung chẳng những có thể cùng Đại vương kết thân, thậm chí còn có thể để Đại vương sử dụng người lão Tần.
Lâu Phiền Vương ngay lập tức động lòng, không thể không thừa nhận, lời nói của Doanh Trinh rất có sức dụ dỗ.
Tuy nhiên, Lâu Phiền Vương càng lo lắng bị cô gái này lừa gạt, ai biết được những lời của nàng là thực hay là giả?
Một khi ông ta lui binh giải vây, người Lão Tần trở mặt sẽ đến tiêu diệt từng bộ phận, đó chẳng phải là thiệt hại lớn sao.
Nhìn tiểu nương thanh tú trước mặt , Lâu Phiền Vương bất giác cũng có chút do dự, tiểu nương trước mặt này nhìn bề ngoài yếu đuối, nhưng nàng dám một mình đến đây, đủ thấy không phải là một nữ nhân bình thường, mà là nữ trung hào kiệt có can đảm có khí thế, một cô gái như vậy, giống như một con ngưa cái vừa mãnh liệt lại vừa hoang dã, e là không phải dễ dàng thuần phục như vậy.
Công Thúc Thuyết lại tiến lên tiếp cận, hạ giọng nói:
- Đại vương, không thể làm càn.
So với Lâu Phiền Vương, nhãn quan của lão hoạn quan Công Thúc Thuyết này hiển nhiên là càng sâu xa, trong mắt Lâu Phiền Vương chỉ có mấy vạn lão Tần nhân cùng với binh khí áo giáp bò dê lương thảo bên trong thành Cửu Nguyên, nhưng Công Thúc Thuyết lại nghĩ tới hơn trăm vạn lão Tần nhân ở Quan Trung, nếu Lâu Phiền Vương thật sự có thể cùng công chúa Doanh Trinh kết thân thành công, thì Lâu Phiền Vương có lẽ thực sự có một ngày vào làm chủ Quan Trung.
Lâu Phiền Vương quan sát Doanh Trinh từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới đột nhiên phát hiện, Công chúa Đại Tần trước mắt này vẽ ngoài cực kỳ xinh đẹp, so với Hồ nữ bộ lạc Lâu Phiền, không biết là xinh đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, liền nổi lòng ham muốn nói:
- Bổn vương có thể cùng lão Tần nhân kết minh, nhưng mà nàng thì lại không thể trở về Cửu Nguyên, ở lại, đêm nay sẽ thành thân cùng bổn vương!
- Đại vương, điều này không thể được.
Doanh Trinh cười nhạt lắc đầu nói,
- Đại vương chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là giết bản cung, khiến người Lâu Phiền cùng người Lão Tần ngọc nát đá tan, hoặc là thả bản cung trở về, sau đó lui binh giải vây, cùng lão Tần nhân kết minh, ngoại trừ hai điều này, không có sự lựa chọn thứ ba.
Đi theo sáu vạn kỵ binh Hồ, lại là hơn mười vạn người già trẻ em và phụ nữ cùng với hơn trăm vạn bò dê súc vật.
Đây cũng là điểm đặc sắc trong hành quân đánh giặc của dân tộc thảo nguyên, phàm là cứ dụng binh ra ngoài trên quy mô lớn, đều sẽ mang theo người già trẻ em và phụ nữ cùng với bò dê súc vật, thứ nhất là để bảo đảm thuận tiện cung cấp hậu cần, thứ hai chính là để bảo vệ người già trẻ em và phụ nữ, bởi vì sau khi toàn bộ trai tráng rời khỏi, người già trẻ em và phụ nữ rất dễ dàng bị bộ tộc khác bắt người cướp của, cho nên đa số đều sẽ dẫn theo bên mình.
Mông Cức đứng ở trên lầu cửa bắc nhìn ra bên ngoài, ngoài thành chỉ thấy đen nghịt toàn là kỵ binh người Hồ, bởi do Hồ kỵ không ngừng phóng ngựa như bay qua lại, vì vậy rất khó nhìn mắt thường mà đoán ra số lượng chính xác của bọn chúng, tuy nhiên từ áo da của Hồ kỵ và hình vẽ trên ngọn cờ trong quân ngũ của bọn chúng có thể nhận ra, hẳn là người Lâu Phiền, người Bạch Dương còn có người Lâm Hồ, tất cả đều đến đây.
Mông Cức bất giác thở dài, tình huống xấu nhất vẫn không thể tránh khỏi mà đã xảy ra.
Cả đàn kỵ binh người Hồ dưới thành, người Tần chỉ còn cách tử thủ trong thành, nhưng vấn đề là, người Tần đã không còn được Đế quốc Đại Tần làm hậu thuẫn vững mạnh cho bọn họ nữa, tòa thành Cửu Nguyên cô độc này có thể giữ được bao lâu? Nửa năm? Một năm? Hoặc là hai năm? Những người Hồ goài thành sẽ không vây toàn bộ người Tần cho đến chết, nhưng chỉ e là sẽ tuyệt đối không bỏ qua .
Đương nhiên, Mông Cức cũng có thể dẫn theo năm nghìn kỵ binh thép đột phá vòng vây mà đi.
Nhưng, còn lại hơn hai vạn người già trẻ em và phụ nữ thì biết phải làm sao?
Trong lúc Mông Cức đang yên lặng suy nghĩ, chợt có tên thân binh tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân, Công chúa điện hạ đến rồi.
- Công chúa điện hạ? Mông Cức không vui nói: - Càn quấy, nơi này nguy hiểm, mau hộ tống Công chúa điện hạ trở về hành dinh!
- Mông tướng quân, bản cung còn chưa đến nỗi yếu đuối như vậy.
Mông Cức vừa dứt lời, thì đã nghe một giọng nói trong trẻo êm tai truyền vào, lập tức xuất hiện ngay một bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng đi lên lầu, là một cô nương trẻ tuổi trên người mặc một chiếc áo vạt thẳng (y phục người Hán) màu đen, tiểu cô nương tóc dài khoác vai, làn da trắng muốt, ngũ quan diện mạo chợt nhìn thì cực kỳ bình thường
Nhưng khi nhìn lại lần thứ hai, sẽ phát hiện tiểu cô nương này thật là thon thả thanh tú.
Đến khi nhìn kỹ lại lần thứ ba, sẽ đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương này đúng là xinh đẹp không ai sánh bằng, vẽ đẹp này, thật giống như trong sách vở miêu tả nội mị chi tướng (nét quyến rủ toát ra từ bên trong).
Tiểu cô nương này không phải ai khác, mà chính là Công chúa Doanh Trinh con gái nhỏ nhất của Tần Thủy Hoàng.
Tần Thủy Hoàng - Doanh Chính có hai mươi mấy thế tử, mười mấy Công chúa, đứa con cả Phù Tô lúc còn trẻ đã bị Triệu Cao giả truyền di chiếu của Thủy Hoàng ban tội chết, sau khi Hồ Hợi kế vị, lại nghe theo những lời sàm tấu của Triệu Cao, cả hai mươi mấy người huynh trưởng đều đùn đùn ban tội chết, sau đó Lưu Bang, Hạng Võ lần lượt tiến vào thành, không e dè bắt giết hết hậu nhân của Thủy Hoàng, chỉ có Công chúa nhỏ nhất-Doanh Trinh trốn ra khỏi Hàm Dương trong sự hộ vệ của hơn mười thị vệ.
Đế quốc Đại Tần thời bấy giờ, Quan Đông đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có Nam Việt cùng với Hà Sáo còn hai nhánh người Lão Tần, nhưng Nam Việt và Quan Trung cách xa nhau trăm núi ngàn sông, bất đắc dĩ, mười mấy thị vệ mới hộ tống công chúa Doanh Trinh, năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi chạy trốn tới Hà Sáo, trốn trong đoàn quân ở trường thành của Mông Cức.
Thoáng chốc, đã sáu năm trôi qua.
- Tham kiến Công chúa điện hạ.
Mông Cức vội vàng chắp tay thi lễ.
- Mông tướng quân mau miễn lễ.
Doanh Trinh phẩy tay, lại nói,
- Đến đây là người Lâu Phiền hay là Bạch Dương?
Mông Cức thở dài, ngón tay chỉ ra ngoài thành nói:
- Công chúa điện hạ, nhìn thế trận này, chỉ e là cả người Lâu Phiền, người Bạch Dương và người Lâm Hồ tất cả đều đã đến đây.
- Đều đến rồi?
Doanh Trinh nhíu mày nói,
- Mông tướng quân, thế này thì phiền toái đây .
Mông Cức nghiêm nghị nói:
- Công chúa điện hạ yên tâm, chỉ cần có mạt tướng ở đây, thì người Hồ sẽ không vào được thành Cửu Nguyên!
- Nhưng cố thủ cô thành như thế này chung quy cũng không phải là cách.
Doanh Trinh yếu ớt thở dài, bỗng nhiên nói,
- Hoặc là bản cung nên ra khỏi thành một chuyến, đi bàn bạc với Lâu Phiền Vương.
- Hả?
Mông Cức giật mình nói,
- Công chúa điện hạ, người đây...
Mông Cức không thể không giật mình, Công chúa điện hạ thân phân cao quý dường nào? Hơn nữa lại có vẻ ngoài thanh tú như vậy, nếu thật sự là ra khỏi thành, Lâu Phiền Vương làm sao có thể buông tha nàng? quan trọng hơn là, Công chúa điện hạ là đại diện cho cả Đế quốc Đại Tần ngày xưa, một khi Công chúa chịu nhục, chẳng phải đồng nghĩa là tất cả những người Lão Tần đều phải chịu xấu hổ?
Doanh Trinh lại thản nhiên cười, nói:
- Mông tướng quân không cần lo lắng, bản cung nếu dám ra khỏi thành, đương nhiên sẽ có cách tự bảo vệ mình, chỉ là bọn Man Di, muốn gây bất lợi cho bản cung, chỉ là vọng tưởng hão huyền.
- Không, Công chúa điện hạ, ngườii tuyệt đối không thể ra khỏi thành.
Doanh Trinh than nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu không hiểu nói:
- Mông tướng quân, Đế quốc Đại Tần tuy rằng đã diệt vong , nhưng người Lão Tần chúng ta vẫn còn chưa chết hết mà, chỉ cần một ngày người Lão Tần không chết sạch, thì Đế quốc Đại Tần vẫn có thể có ngày phục hưng, bản cung thân là nữ nhi trong dòng tộc Doanh thị, sao lại có thể trơ mắt mà nhìn mấy vạn người Lão Tần sống sờ sờ bên trong thành Cửu Nguyên bị người Hồ vây chết?
Mông Cức nghe lời nói lẫm liệt, lập tức lại nói:
- Nếu đã như vậy, vậy mạt tướng sẽ hộ tống Công chúa điện hạ đi.
Doanh Trinh nhẹ nhàng lắc đầu nói,
- Tướng quân là chủ tướng quân Tần, cũng là người chủ chốt của người Lão Tần ở Cửu Nguyên, cho nên, tuyệt đối không thể dùng thân mạo hiểm, hơn nữa, chỉ cần tướng quân và người Lão Tần còn tồn tại, thì bản cung có thể vững như Thái Sơn ở doanh trại người Hồ, nếu tướng quân và người lão Tần mất, vậy thì bản cung đã thực sự như cá nằm trên thớt gỗ trong tay người Hồ.
Mông Cức im lặng, khi nhìn Doanh Trinh, trong mắt như lại có thêm một tia kính phục khó hiểu.
Ngoài thành Cửu Nguyên, trong lều lớn của Lâu Phiền Vương.
Lâu Phiền Vương đang mở tiệc khoản đãi Bạch Dương vương, Lâm Hồ Vương cùng với thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ.
Mười mấy cô gái Hồ khoác trên người áo vải sợi mỏng chia ra hai bên trái phải, đang ở giữa lều lớn uốn lượn khoe phần eo mảnh khảnh và phần mông đẫy đà, từng người không ngừng tạo ra tư thế cực kỳ mờ ảo nồng ấm, Bạch Dương vương, Lâm Hồ Vương và mười mấy thủ lĩnh các bộ lạc tên nào cũng xem đến dục vọng cao trào, chỉ muốn được vồ ngã những Hồ nữ này xuống đất, tùy ý chà đạp.
Vào lúc này, bỗng nhiên có tùy tùng đi vào bẩm báo với Lâu Phiền Vương nói:
- Đại vương, sứ giả người Tần cầu kiến.
- Sứ giả người Tần?
Lâu Phiền Vương phẩy tay một cái, mười mấy Hồ nữ liền ngay hàng thẳng lối khom người rời khỏi lều, ngay lập tức Lâu Phiền Vương quát,
- Dẫn lên đây!
- Tên tùy tùng nhận lệnh đi ra, rất nhanh lại dẫn một cô nương vào lều.
Nhìn tên tùy tùng lại có thể dẫn vào một cô nương trẻ tuổi, Lâu Phiền Vương không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha, nam nhân người Tần đều chết sạch rồi sao? Không ngờ lại phái một cô gái làm sứ giả?
Ngồi ở hai cánh bên là Bạch Dương vương và Lâm Hồ Vương cũng cười vang lên.
Công Thúc Thuyết ngồi kề bên phải Lâu Phiền Vương lại nhíu nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy tiểu nương này có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra .
Tiểu nương kia đương nhiên chính là Công chúa Doanh Trinh của đại Tần.
Doanh Trinh đã sinh sống ở Cửu Nguyên được sáu năm, sớm đã học Hồ ngữ, liền nói với Lâu Phiền Vương:
- Đại vương chẳng lẽ không phải cũng do phụ nữ sinh ra, do phụ nữ nuôi dưỡng sao? Vì sao lại phải coi khinh nữ nhân?
- Ách...
Lâu Phiền Vương lập tức bị nghẹn đến nói không ra lời.
Doanh Trinh lúc này mới khẽ hứm một tiếng, lại nói:
- Đại vương muốn chiến tranh hay là muốn hòa bình?
- Ừm, ngươi nói lời này là có ý gì? !
Lâu Phiền Vương nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói.
Doanh Trinh nói:
- Ý nghĩa đơn giản, Đại vương nếu đồng ý cùng người Lão Tần kết minh, thì lập tức lui binh giải vòng vây, Đại vương nếu không muốn cùng người Lão Tần kết minh, thì ngọc nát đá tan!
Nói song một lúc, Doanh Trinh lại nói,
- Người Tần tuy rằng chỉ có năm nghìn kỵ binh, nhưng nếu thật sự phải liều mạng, chỉ e người Lâu Phiền cũng sẽ trả giá thật lớn.
Lâu Phiền Vương hầm hầm biến sắc nói:
- Nói bừa, ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương sao?
- Đây đương nhiên không phải là uy hiếp.
Doanh Trinh nói,
- Đây chỉ là lời khuyên chân thành đối với Đại vương.
Lâu Phiền Vương vuốt nhẹ chòm râu cong ngược trên khóe miệng, lãnh đạm nói:
- Bổn vương dựa vào cái gì để tin ngươi?
- Chỉ dựa vào ta là Doanh Trinh.
Doanh Trinh nhìn thẳng vào ánh mắt hung tợn của Lâu Phiền Vương, thản nhiên nói,
- Công chúa của Đế quốc Đại Tần!
- Công chúa? Ngươi là Công chúa Đế quốc Đại Tần? !
Lâu Phiền Vương nghe vậy ngạc nhiên, lập tức lại nói,
- Chỉ dựa vào ngươi sao? Cũng phải có người tin mới được chứ, ha ha ha...
Công Thúc Thuyết rốt cục cũng nhớ ra, năm năm trước khi ông rời khỏi Cửu Nguyên, từng gặp qua công chúa Doanh Trinh vài lần, lúc ấy Công chúa điện hạ vẫn chỉ mới mười bảy tuổi, mới thoáng qua thì đã năm năm, khó trách vừa rồi mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra, lập tức lên trước tiếp cận Lâu Phiền Vương nhẹ nhàng thì thầm vài câu.
- Ngươi thật sự là Công chúa Đại Tần?
Lâu Phiền Vương lúc này mới tin.
Doanh Trinh nhìn Công Thúc Thuyết, lại nói:
- Bản cung cần gì phải lừa ngươi?
- Ha ha, thật tốt quá.
Lâu Phiền Vương vỗ vào đùi, hưng phấn nói,
- Nếu ngươi là Công chúa Đế quốc Đại Tần, vậy thì không cần trở về nữa, hãy ở lại làm người của bổn vương, ha hả.
- Lâu Phiền Vương không thể không hưng phấn, Công chúa Đế quốc Đại Tần, không phải là nam nhân bình thường nào cũng có thể lấy được, đây là lễ vật Thiên Lang thần ban thưởng cho ông ta.
Doanh Trinh bình thản không sợ, thản nhiên nói:
- Đại vương nếu muốn cưỡng ép bản cung ở lại, chỉ e rằng đến cuối cùng sẽ không chiếm được gì, vừa không chiếm được bản cung, cũng không chiếm được lòng người Lão Tần, trái lại, nếu Đại vương đồng ý lui binh và cùng người Lão Tần ký kết hiệp ước liên minh, thì bản cung chẳng những có thể cùng Đại vương kết thân, thậm chí còn có thể để Đại vương sử dụng người lão Tần.
Lâu Phiền Vương ngay lập tức động lòng, không thể không thừa nhận, lời nói của Doanh Trinh rất có sức dụ dỗ.
Tuy nhiên, Lâu Phiền Vương càng lo lắng bị cô gái này lừa gạt, ai biết được những lời của nàng là thực hay là giả?
Một khi ông ta lui binh giải vây, người Lão Tần trở mặt sẽ đến tiêu diệt từng bộ phận, đó chẳng phải là thiệt hại lớn sao.
Nhìn tiểu nương thanh tú trước mặt , Lâu Phiền Vương bất giác cũng có chút do dự, tiểu nương trước mặt này nhìn bề ngoài yếu đuối, nhưng nàng dám một mình đến đây, đủ thấy không phải là một nữ nhân bình thường, mà là nữ trung hào kiệt có can đảm có khí thế, một cô gái như vậy, giống như một con ngưa cái vừa mãnh liệt lại vừa hoang dã, e là không phải dễ dàng thuần phục như vậy.
Công Thúc Thuyết lại tiến lên tiếp cận, hạ giọng nói:
- Đại vương, không thể làm càn.
So với Lâu Phiền Vương, nhãn quan của lão hoạn quan Công Thúc Thuyết này hiển nhiên là càng sâu xa, trong mắt Lâu Phiền Vương chỉ có mấy vạn lão Tần nhân cùng với binh khí áo giáp bò dê lương thảo bên trong thành Cửu Nguyên, nhưng Công Thúc Thuyết lại nghĩ tới hơn trăm vạn lão Tần nhân ở Quan Trung, nếu Lâu Phiền Vương thật sự có thể cùng công chúa Doanh Trinh kết thân thành công, thì Lâu Phiền Vương có lẽ thực sự có một ngày vào làm chủ Quan Trung.
Lâu Phiền Vương quan sát Doanh Trinh từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới đột nhiên phát hiện, Công chúa Đại Tần trước mắt này vẽ ngoài cực kỳ xinh đẹp, so với Hồ nữ bộ lạc Lâu Phiền, không biết là xinh đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, liền nổi lòng ham muốn nói:
- Bổn vương có thể cùng lão Tần nhân kết minh, nhưng mà nàng thì lại không thể trở về Cửu Nguyên, ở lại, đêm nay sẽ thành thân cùng bổn vương!
- Đại vương, điều này không thể được.
Doanh Trinh cười nhạt lắc đầu nói,
- Đại vương chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là giết bản cung, khiến người Lâu Phiền cùng người Lão Tần ngọc nát đá tan, hoặc là thả bản cung trở về, sau đó lui binh giải vây, cùng lão Tần nhân kết minh, ngoại trừ hai điều này, không có sự lựa chọn thứ ba.
Bình luận facebook