Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Hạng Trang xoay người xuống ngựa, ngăn cản Bách Lý Mậu đang định thi lễ, nói:
- Tử Minh, rốt cuộc sao lại thế này?
Bách Lý Mậu cười khổ nói:
- Cụ thể vì sao lại như vậy, mạt tướng cũng không rõ lắm, tuy nhiên, Tử Minh chính là nói như vậy.
Vũ Thiệp nhíu mày hỏi:
- Sao lại chỉ có mình ngươi quay trở về? Do Uyên, đại ca và tiểu muội của ngươi đâu?
Vũ Thiệp rõ ràng vẫn không tin lời của lão Tần nhân này.
Bách Lý Mậu lãnh đạm nói:
- Bọn họ còn đang ở thành Cửu Nguyên.
Vũ Thiệp không có thiện cảm tốt với Bách Lý Mậu.
Trong lúc nói chuyện, Hoàn Sở, Quý Bố, Điền Hoành, Tiêu Khai, Cao Sơ, còn có đại tướng Bàng Ngọc cũng đều đã tới.
Trước đó không lâu, Hạng Trang đã tiến hành sắp xếp lại, trong đó đoàn quân sẽ chia thành ba cánh quan tả, hữu và trung, cũng giao phó Tiêu Khai là chủ tướng của cánh quân tả, Bàng Ngọc là chủ tướng cánh quân trung, còn Điền Hoành là chủ tướng hữu quân, Cao Sơ là chủ tướng của than nhân, chuyên về việc Thống soái tinh nhuệ nhất hai ngàn lão binh quân Sở!
Lão Tần Nhân phần lớn là quân của Bàng Ngọc.
Sau lần chỉnh biên, Hoàn Sở và Quý Bố đã không còn binh quyền.
Đương nhiên, trên danh nghĩa thì Hoàn Sở và Quý Bố là phó tướng quân và mạt tướng quân đứng sau Hạng Trang. Nếu Hạng Trang không có mặt, theo lý thì Tiêu Khai, Điền Hoành, Cao Sơ và cả Bàng Ngọc đều phải nghe theo lệnh của hai người họ. Nhưng sự thật thì không phải như vậy, nếu Hạng Trang không có mặt, các quân sĩ binh lính cũng chỉ nghe theo quân sư Úy Liêu, chứ không phải phó tướng quân Hoàn Sở hay mạt tướng quân Quý Bố.
Ngay sau đó Hạng Trang tóm tắt lại tin tức của Bách Lý Mậu, chư tướng nghe xong vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Hoàn Sở và Quý Bố rõ ràng là không tin. Điền Hoành và Tiêu Khai vẻ mặt rất tự nhiên, dễ nhận thấy họ không hề lưu tâm tới việc này.
Cao Sơ và Bàng Ngọc thì lộ vẻ lo lắng, rõ ràng hai người họ đều cảm thấy hành trình đến thành Cửu Nguyên sợ rằng không thuận lợi như dự đoán, làm không tốt sẽ hại lão Tần nhân thành Cửu Nguyên, đương nhiên, là lão binh đã từng tham gia vào trận chiến Cự Lộc của quân Sở, Cao Sơ cũng không coi quân Tần là gì, cho dù đó là bức tường thành hùng hậu vững mạnh.
Quý Bố nói:
- Thượng Tướng Quân, Bách Lý Hiền không thể tin, chúng ta cần phải tiếp tục đi lên phía Bắc.
- Đúng vậy.
Hoàn Sở cũng lớn tiếng phụ họa.
- Lão Tần nhân thành Cửu Nguyên muốn hàng thì hàng, không muốn hàng thì diệt chúng là xong, chẳng phải có hơn năm ngàn kỵ binh sao? Lúc trước ở Cự Lộc, năm mươi ngàn người chúng ta diệt hai trăm ngàn quân của chúng, chẳng lẽ còn đánh không lại năm ngàn người? Hừ!
Bách Lý Mậu không kìm nổi mắt lộ sự oán trách, những lời này của Hoàn Sở khiến anh ta nghe mà thấy khó chịu.
Nếu không phải ngại vì vừa xin đến góp sức, Bách Lý Mậu thật muốn đấu với Hoàn Sở, hai người đường đường chính chính chọn, xem xem cuối cùng thì lão Tần nhân lợi hại hay Sở nhân thắng.
- Đủ rồi!
Hạng Trang đành phải cắt ngang lời Hoàn Sở.
Ngay sau đó Hạng Trang lại dặn dò Tấn Tương:
- Tấn Tương, ngươi gọi Tề Mãi tới đây.
- Vâng!
Tấn Tương vâng lệnh đi ngay, chưa đến thời gian dung nửa chén trà liền dẫn Tề Mãi tới.
Nhìn thấy Hạng Trang, Úy Liêu, còn có rất nhiều đại tướng quân Sở đêu đang ở đây, Tần Mãi không khỏi có chút giật mình, liền vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ. Cho đến hiện tại, Tề Mão vẫn là thân phận tù nhân, tuy rằng việc ăn, mặc, ở, đi lại, quân Sở đều không ngược đãi, thậm chí việc giam giữu cũng không nghiêm ngặt, nhưng Tề Mãi cũng tuyệt không dám có chút lòng phản.
Hạng Trang gọi Tề Mão đến bên, dặn dò cẩn thận, Tề Mão gật đầu lia lịa, vâng lệnh mà đi.
Hạng Trang quay lại phía các tướng sĩ, đầu tiên là nói với Bàng Ngọc:
- Bàng Ngọc, ngươi chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ, cùng bản tướng bắc thượng thành Cửu Nguyên!
- Hả? Bắc thượng Cửu Nguyên?
- Thượng Tướng Quân, việc này không được!
- Đúng vậy, việc này quá nguy hiểm!
- Ngọ nhỡ đây là bẫy do Bách Lý Hiền vaflaox Tần nhân thành Cửu Nguyên bày ra thì sao?
Chư tướng đều khuyên can. Hoàn Sở, Quý Bố càng không chút che dấu nghi ngờ Bách Lý Hiền. Bàng Ngọc cũng không để ý những người này, liền vâng lệnh, lập tức xoay người nghênh ngang đi.
- Đủ rồi, ý ta đã quyết.
Hạng Trang kiên quyết nói.
- Các ngươi không cần khuyên nữa.
Dứt lời, Hạng Trang lại nói với Hoàn Sở và Quý Bố:
- Hoàn Sở, Quý Bố, hai vị tướng quân cùng bản tướng bắc thượng, các chư tướng còn lại lãnh binh đóng quân, không có hiệu lệnh không được manh động!
Hoàn Sở và Quý Bố lập tức không dám nói gì thêm, khúm núm vâng lệnh.
Các chư tướng còn lại cũng đều nhận lệnh đi. Cao Sơ ban đầu còn định xin theo Hạng Trang bắc thượng giết giặc, nhưng ngẫm nghĩ thì đành giữ lại trong bụng, sau đó không nói tiếng nào mà đi. Là tâm phúc đáng tin đi theo Hạng Trang từ khi Giang Đông khởi binh, Cao ơ đương nhiên biế nguyên nhân Hạng Trang để anh ta lưu lại.
Đợi các chư tướng dx đi hết, Hạng Trang mới nói với Úy Liêu:
- Quân sư, bên này đành nhờ ngài.
- Việc ở đây Thượng Tướng Quân có thể yên tâm, chỉ cần có lão thần cùng tướng quân Cao Sơ ở đây, dám chắc sẽ không có chuyện gì.
Úy Liêu nói xong ngừng một chút, lại lo lắng mà rằng:
- Nhưng thật ra thành Cửu Nguyên bên đó, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Thượng Tướng Quân chỉ dẫn năm tẳm lính tinh nhuệ bắc thượng, vẫn nên chú ý cẩn thận.
Hạng Trang thản nhiên nói:
- Quân sư yên tâm, người có thể giết Hạng trang này vẫn chưa sinh ra đâu.
Úy Liêu vui vẻ gật đầu. Ông ta thích nhất chính là sự tự tin trong người Hạng Trang, dù việc có khó đến đâu, có Hạng Trang thì nhất định có thể giải quyết dễ dàng, dù cục diện có phức tạp bao nhiêu, có Hạng Trang liền trở nên đơn giản. Tế cục thành Cửu Nguyên có kiên cố đến đâu, có hung hiểm thế nào, chỉ sợ cũng không làm khó được Hạng Trang.
Thành Cửu Nguyên, dinh tướng quân.
Mông Cức kinh ngạc nhìn công chúa Doanh Trinh, nói khó tin:
- Công chúa điện hạ sẽ kết thân cùng Lâu Phiền Vương?
- Sao?
Doanh Trinh thản nhiên liếc mắt nhìn Mông Cước, nói:
- Mông Cước tướng quân không đồng ý việc bản cung kết than với Hồ nhân?
- Ồ… Không, đương nhiên là không, mạt tướng tuyệt đối không có ý này.
Mông Cước vội vàng phủ nhận. Là di tộc của Đại Tần, anh ta sao dám thay công chúa Doanh Trinh làm chủ?
- Ôi…
Công chúa Doanh Trinh thở dài, nói nhỏ:
- Bản cung làm sao lạ nguyên kết thân với Lâu Phiền Vương? Chỉ có điều bản cung nếu không cùng Lâu Phiền Vương kết than, sợ rằng lão Tần nhân trong thành sẽ cùng người Hồ quyết trận sống còn. Vì sự an nguy của ba vạn lão Tần nhân trong thành, bản cung sao lại tiếc hy sinh thân liễu mỏng manh?
Mông Cức im lặng, trong lòng tràn đầy sự xấu hổ nhục nhã.
Người Hồ ngoài thành Cửu Nguyên quả thực đã lui binh, Mông Cức vốn còn cảm thấy khó hiểu, không ngờ đúng là nguyên nhân này!
Thân là di tộc của Đại Tần, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn công chúa điện hạ dung than đánh đổi. Thân là nam nhi đầy nhiệt huyết, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một người con gái vì cứu người dân trong thành Cửu Nguyên mà hy sinh thân mình. Điều này làm người luôn luôn tự đề cao như Mông Cước sao có thể chấp nhận? Giờ khắc này, Mông Cức thật sự muốn thắt cổ.
- Công chúa!
Mông Cức qùy gối, nói với vẻ đau thương:
- Mạt tướng xin người thu hồi mệnh lệnh!
Ngừng một lát, mông Cức lạ nói:
- Mạt tướng nguyện cùng năm ngàn quân sĩ Đại Tần trong thành Cửu Nguyên cùng người Hồ quyết chận chiến sinh tử cũng tuyệt đối sẽ không dương mắt nhìn công chúa điện hạ phải chịu nhục!
- Tướng quân không nên coi nhẹ mạng sống.
Công chúa Doanh Trinh tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nâng Mông Cước dậy, lại nói:
- Sự an nguy của lão Tần nhân phụ thuộc vào tướng quân, còn có cả trọng trách phục hưng Đế quốc Đại Tần cũng cần có tướng quân. Còn về chuyện kết than của bản cung với Lâu Phiền Vương, chỉ cần bộ lạc Lâu Phiền có thể trở thành trợ lực phục hưng Đại Tần, làm sao không phải là chuyện hay?
Mông Cức nghe vậy thì im lặng, trong lòng thầm nghĩ xem ra công chúa điện hạ đã quyết định sẽ kết thân cùng Lâu Phiền Vương.
Nhưng nghĩ lại, công chúa điện hạ đã quyết định như vậy cũng hợp tình hợp lý, dù sao thực lực lão Tần nhân trong thành Cửu Nguyên hiện giờ cũng không khác gì liều mạng, lão Tần nhân phía Nam lại ở xa ngàn dặm, có thể nghe theo chỉ lệnh của công chúa hay không lại không rõ có bao nhiêu, cho nên việc công chúa điện hạ vì phục hưng Đại Tần mà mượn sức mạnh của người Hồ cũng có thể hiểu được.
Chẳng qua, vì để có được sự trợ lức của người Hồ mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của mình, cái giá phải trả này quả thật không hề nhỏ.
Doanh Trinh lại thở dài một tiếng, nói nhỏ:
- Mông Cước tướng quân, cha mẹ ta đều đã quy tiên, bên mẫu thân cũng không còn ai, vậy nên phải nhờ tướng quân thay bản cung thu xếp giúp. Bản cung và Lâu Phiền Vương đã ước định, trưa ngày mốt Lâu Phiền Vương sẽ phái người đến đón dâu, khi đó bản cung sẽ xuất giá…
Mông Cức chắp tay thở dài, cúi người vâng lệnh.
Doanh Trinh ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò thêm:
- Còn nữa, Mông Cước tướng quân, để tránh những phiền toái không cần thiết, việc cưới hỏi của bản cung và Lâu Phiền Vương, trước hết không cần làm lớn, có được không?
Mông cước cung kính trả lời:
- Mạt tướng lo liệu được.
- Vậy ngài cũng bận, bản cung xin cáo từ.
Doanh Trinh lại thở dài, quay người đi ra.
Dịch quán thành Cửu Nguyên.
Bách Lý Hiền gõ nhịp nói:
- Không ngoài sở liệu của ta, công chúa điện hạ quả nhiên muốn lấy Lâu Phiền Vương!
- Đại ca mau nghĩ cách đi.
Bách Lý Y Thủy đẩy đẩy cánh tay của Bách Lý Hiền, đau thương nói:
- Nhất định không được gả công chúa tỷ tỷ cho lão người Hồ dơ bẩn. Xin người đó, đại ca.
Do Uyên cũng nói:
- Công chúa của lão Tần nhân chúng ta sao lại cs thể gả cho bọn chúng chứ?
Bách Lý Hiền nói:
- Tiểu muội, Tử Xuyên, các ngươi yên tâm, công chúa đó sẽ không thể gả cho người Hồ!
Về công về tư, Bách Lý Hiền cũng sẽ không để công chúa Doanh Trinh phải gả cho Lâu Phiền Vương, bởi vì nói rộng, một khi công chúa Doanh Trinh cùng Lâu Phiền Vương kết thân sẽ thành sự uy hiếp trí mạng đối với quân Sở ở Hà Sáo, còn nói hẹp, một khi công chúa Doanh Trinh thật sự được gả cho Lâu Phiền Vương, tất cả lão Tần nhân đều cảm thấy nhục nhã!
Tuy nhiên, nếu muốn ngăn cản cuộc hôn nhân đã định này, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể được.
Cho nên, lúc này ba người Bách Lý Hiền chỉ có thể chờ Hạng Trang dẫn quân tinh nhuệ tới.
Ngay lập tức Bách Lý Y Thủy dặn dò Do Uyên:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những lính tinh nhuệ do Thượng Tướng Quân phái đến chậm nhất đêm mai nhất định sẽ đuổi tới ngoài thành Cửu Nguyên, muội phải nghĩ cách ra khỏi thành, tiếp ứng từ phía Nam!
- Dạ!
Do Uyên nhận lời, lưng mang cung, thu thanh kiếm dài hùng hổ đi.
Bách Lý Hiền lại quay qua nói với Bách Lý Y Thủy:
- Tiểu muội, mấy ngày này muội hãy đến hầu chuyện cùng công chúa điện hạ, giải sầu cùng nàng, đồng thời để ý kỹ những người Hồ bên cạnh nàng. Quan trọng nhất vẫn là nhất định phải biết rõ được Lâu Phiền Vương khi nào thì phái người đến đón dâu. Chỉ có nắm chắc được ngày đón dâu, đại ca mới có thể bố trí tốt được.
- Ừm, tiểu muội biết rồi.
Bách Lý Y Thủy gật đầu rồi cũng đi.
- Tử Minh, rốt cuộc sao lại thế này?
Bách Lý Mậu cười khổ nói:
- Cụ thể vì sao lại như vậy, mạt tướng cũng không rõ lắm, tuy nhiên, Tử Minh chính là nói như vậy.
Vũ Thiệp nhíu mày hỏi:
- Sao lại chỉ có mình ngươi quay trở về? Do Uyên, đại ca và tiểu muội của ngươi đâu?
Vũ Thiệp rõ ràng vẫn không tin lời của lão Tần nhân này.
Bách Lý Mậu lãnh đạm nói:
- Bọn họ còn đang ở thành Cửu Nguyên.
Vũ Thiệp không có thiện cảm tốt với Bách Lý Mậu.
Trong lúc nói chuyện, Hoàn Sở, Quý Bố, Điền Hoành, Tiêu Khai, Cao Sơ, còn có đại tướng Bàng Ngọc cũng đều đã tới.
Trước đó không lâu, Hạng Trang đã tiến hành sắp xếp lại, trong đó đoàn quân sẽ chia thành ba cánh quan tả, hữu và trung, cũng giao phó Tiêu Khai là chủ tướng của cánh quân tả, Bàng Ngọc là chủ tướng cánh quân trung, còn Điền Hoành là chủ tướng hữu quân, Cao Sơ là chủ tướng của than nhân, chuyên về việc Thống soái tinh nhuệ nhất hai ngàn lão binh quân Sở!
Lão Tần Nhân phần lớn là quân của Bàng Ngọc.
Sau lần chỉnh biên, Hoàn Sở và Quý Bố đã không còn binh quyền.
Đương nhiên, trên danh nghĩa thì Hoàn Sở và Quý Bố là phó tướng quân và mạt tướng quân đứng sau Hạng Trang. Nếu Hạng Trang không có mặt, theo lý thì Tiêu Khai, Điền Hoành, Cao Sơ và cả Bàng Ngọc đều phải nghe theo lệnh của hai người họ. Nhưng sự thật thì không phải như vậy, nếu Hạng Trang không có mặt, các quân sĩ binh lính cũng chỉ nghe theo quân sư Úy Liêu, chứ không phải phó tướng quân Hoàn Sở hay mạt tướng quân Quý Bố.
Ngay sau đó Hạng Trang tóm tắt lại tin tức của Bách Lý Mậu, chư tướng nghe xong vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Hoàn Sở và Quý Bố rõ ràng là không tin. Điền Hoành và Tiêu Khai vẻ mặt rất tự nhiên, dễ nhận thấy họ không hề lưu tâm tới việc này.
Cao Sơ và Bàng Ngọc thì lộ vẻ lo lắng, rõ ràng hai người họ đều cảm thấy hành trình đến thành Cửu Nguyên sợ rằng không thuận lợi như dự đoán, làm không tốt sẽ hại lão Tần nhân thành Cửu Nguyên, đương nhiên, là lão binh đã từng tham gia vào trận chiến Cự Lộc của quân Sở, Cao Sơ cũng không coi quân Tần là gì, cho dù đó là bức tường thành hùng hậu vững mạnh.
Quý Bố nói:
- Thượng Tướng Quân, Bách Lý Hiền không thể tin, chúng ta cần phải tiếp tục đi lên phía Bắc.
- Đúng vậy.
Hoàn Sở cũng lớn tiếng phụ họa.
- Lão Tần nhân thành Cửu Nguyên muốn hàng thì hàng, không muốn hàng thì diệt chúng là xong, chẳng phải có hơn năm ngàn kỵ binh sao? Lúc trước ở Cự Lộc, năm mươi ngàn người chúng ta diệt hai trăm ngàn quân của chúng, chẳng lẽ còn đánh không lại năm ngàn người? Hừ!
Bách Lý Mậu không kìm nổi mắt lộ sự oán trách, những lời này của Hoàn Sở khiến anh ta nghe mà thấy khó chịu.
Nếu không phải ngại vì vừa xin đến góp sức, Bách Lý Mậu thật muốn đấu với Hoàn Sở, hai người đường đường chính chính chọn, xem xem cuối cùng thì lão Tần nhân lợi hại hay Sở nhân thắng.
- Đủ rồi!
Hạng Trang đành phải cắt ngang lời Hoàn Sở.
Ngay sau đó Hạng Trang lại dặn dò Tấn Tương:
- Tấn Tương, ngươi gọi Tề Mãi tới đây.
- Vâng!
Tấn Tương vâng lệnh đi ngay, chưa đến thời gian dung nửa chén trà liền dẫn Tề Mãi tới.
Nhìn thấy Hạng Trang, Úy Liêu, còn có rất nhiều đại tướng quân Sở đêu đang ở đây, Tần Mãi không khỏi có chút giật mình, liền vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ. Cho đến hiện tại, Tề Mão vẫn là thân phận tù nhân, tuy rằng việc ăn, mặc, ở, đi lại, quân Sở đều không ngược đãi, thậm chí việc giam giữu cũng không nghiêm ngặt, nhưng Tề Mãi cũng tuyệt không dám có chút lòng phản.
Hạng Trang gọi Tề Mão đến bên, dặn dò cẩn thận, Tề Mão gật đầu lia lịa, vâng lệnh mà đi.
Hạng Trang quay lại phía các tướng sĩ, đầu tiên là nói với Bàng Ngọc:
- Bàng Ngọc, ngươi chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ, cùng bản tướng bắc thượng thành Cửu Nguyên!
- Hả? Bắc thượng Cửu Nguyên?
- Thượng Tướng Quân, việc này không được!
- Đúng vậy, việc này quá nguy hiểm!
- Ngọ nhỡ đây là bẫy do Bách Lý Hiền vaflaox Tần nhân thành Cửu Nguyên bày ra thì sao?
Chư tướng đều khuyên can. Hoàn Sở, Quý Bố càng không chút che dấu nghi ngờ Bách Lý Hiền. Bàng Ngọc cũng không để ý những người này, liền vâng lệnh, lập tức xoay người nghênh ngang đi.
- Đủ rồi, ý ta đã quyết.
Hạng Trang kiên quyết nói.
- Các ngươi không cần khuyên nữa.
Dứt lời, Hạng Trang lại nói với Hoàn Sở và Quý Bố:
- Hoàn Sở, Quý Bố, hai vị tướng quân cùng bản tướng bắc thượng, các chư tướng còn lại lãnh binh đóng quân, không có hiệu lệnh không được manh động!
Hoàn Sở và Quý Bố lập tức không dám nói gì thêm, khúm núm vâng lệnh.
Các chư tướng còn lại cũng đều nhận lệnh đi. Cao Sơ ban đầu còn định xin theo Hạng Trang bắc thượng giết giặc, nhưng ngẫm nghĩ thì đành giữ lại trong bụng, sau đó không nói tiếng nào mà đi. Là tâm phúc đáng tin đi theo Hạng Trang từ khi Giang Đông khởi binh, Cao ơ đương nhiên biế nguyên nhân Hạng Trang để anh ta lưu lại.
Đợi các chư tướng dx đi hết, Hạng Trang mới nói với Úy Liêu:
- Quân sư, bên này đành nhờ ngài.
- Việc ở đây Thượng Tướng Quân có thể yên tâm, chỉ cần có lão thần cùng tướng quân Cao Sơ ở đây, dám chắc sẽ không có chuyện gì.
Úy Liêu nói xong ngừng một chút, lại lo lắng mà rằng:
- Nhưng thật ra thành Cửu Nguyên bên đó, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Thượng Tướng Quân chỉ dẫn năm tẳm lính tinh nhuệ bắc thượng, vẫn nên chú ý cẩn thận.
Hạng Trang thản nhiên nói:
- Quân sư yên tâm, người có thể giết Hạng trang này vẫn chưa sinh ra đâu.
Úy Liêu vui vẻ gật đầu. Ông ta thích nhất chính là sự tự tin trong người Hạng Trang, dù việc có khó đến đâu, có Hạng Trang thì nhất định có thể giải quyết dễ dàng, dù cục diện có phức tạp bao nhiêu, có Hạng Trang liền trở nên đơn giản. Tế cục thành Cửu Nguyên có kiên cố đến đâu, có hung hiểm thế nào, chỉ sợ cũng không làm khó được Hạng Trang.
Thành Cửu Nguyên, dinh tướng quân.
Mông Cức kinh ngạc nhìn công chúa Doanh Trinh, nói khó tin:
- Công chúa điện hạ sẽ kết thân cùng Lâu Phiền Vương?
- Sao?
Doanh Trinh thản nhiên liếc mắt nhìn Mông Cước, nói:
- Mông Cước tướng quân không đồng ý việc bản cung kết than với Hồ nhân?
- Ồ… Không, đương nhiên là không, mạt tướng tuyệt đối không có ý này.
Mông Cước vội vàng phủ nhận. Là di tộc của Đại Tần, anh ta sao dám thay công chúa Doanh Trinh làm chủ?
- Ôi…
Công chúa Doanh Trinh thở dài, nói nhỏ:
- Bản cung làm sao lạ nguyên kết thân với Lâu Phiền Vương? Chỉ có điều bản cung nếu không cùng Lâu Phiền Vương kết than, sợ rằng lão Tần nhân trong thành sẽ cùng người Hồ quyết trận sống còn. Vì sự an nguy của ba vạn lão Tần nhân trong thành, bản cung sao lại tiếc hy sinh thân liễu mỏng manh?
Mông Cức im lặng, trong lòng tràn đầy sự xấu hổ nhục nhã.
Người Hồ ngoài thành Cửu Nguyên quả thực đã lui binh, Mông Cức vốn còn cảm thấy khó hiểu, không ngờ đúng là nguyên nhân này!
Thân là di tộc của Đại Tần, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn công chúa điện hạ dung than đánh đổi. Thân là nam nhi đầy nhiệt huyết, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một người con gái vì cứu người dân trong thành Cửu Nguyên mà hy sinh thân mình. Điều này làm người luôn luôn tự đề cao như Mông Cước sao có thể chấp nhận? Giờ khắc này, Mông Cức thật sự muốn thắt cổ.
- Công chúa!
Mông Cức qùy gối, nói với vẻ đau thương:
- Mạt tướng xin người thu hồi mệnh lệnh!
Ngừng một lát, mông Cức lạ nói:
- Mạt tướng nguyện cùng năm ngàn quân sĩ Đại Tần trong thành Cửu Nguyên cùng người Hồ quyết chận chiến sinh tử cũng tuyệt đối sẽ không dương mắt nhìn công chúa điện hạ phải chịu nhục!
- Tướng quân không nên coi nhẹ mạng sống.
Công chúa Doanh Trinh tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nâng Mông Cước dậy, lại nói:
- Sự an nguy của lão Tần nhân phụ thuộc vào tướng quân, còn có cả trọng trách phục hưng Đế quốc Đại Tần cũng cần có tướng quân. Còn về chuyện kết than của bản cung với Lâu Phiền Vương, chỉ cần bộ lạc Lâu Phiền có thể trở thành trợ lực phục hưng Đại Tần, làm sao không phải là chuyện hay?
Mông Cức nghe vậy thì im lặng, trong lòng thầm nghĩ xem ra công chúa điện hạ đã quyết định sẽ kết thân cùng Lâu Phiền Vương.
Nhưng nghĩ lại, công chúa điện hạ đã quyết định như vậy cũng hợp tình hợp lý, dù sao thực lực lão Tần nhân trong thành Cửu Nguyên hiện giờ cũng không khác gì liều mạng, lão Tần nhân phía Nam lại ở xa ngàn dặm, có thể nghe theo chỉ lệnh của công chúa hay không lại không rõ có bao nhiêu, cho nên việc công chúa điện hạ vì phục hưng Đại Tần mà mượn sức mạnh của người Hồ cũng có thể hiểu được.
Chẳng qua, vì để có được sự trợ lức của người Hồ mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của mình, cái giá phải trả này quả thật không hề nhỏ.
Doanh Trinh lại thở dài một tiếng, nói nhỏ:
- Mông Cước tướng quân, cha mẹ ta đều đã quy tiên, bên mẫu thân cũng không còn ai, vậy nên phải nhờ tướng quân thay bản cung thu xếp giúp. Bản cung và Lâu Phiền Vương đã ước định, trưa ngày mốt Lâu Phiền Vương sẽ phái người đến đón dâu, khi đó bản cung sẽ xuất giá…
Mông Cức chắp tay thở dài, cúi người vâng lệnh.
Doanh Trinh ngẫm nghĩ một chút, lại dặn dò thêm:
- Còn nữa, Mông Cước tướng quân, để tránh những phiền toái không cần thiết, việc cưới hỏi của bản cung và Lâu Phiền Vương, trước hết không cần làm lớn, có được không?
Mông cước cung kính trả lời:
- Mạt tướng lo liệu được.
- Vậy ngài cũng bận, bản cung xin cáo từ.
Doanh Trinh lại thở dài, quay người đi ra.
Dịch quán thành Cửu Nguyên.
Bách Lý Hiền gõ nhịp nói:
- Không ngoài sở liệu của ta, công chúa điện hạ quả nhiên muốn lấy Lâu Phiền Vương!
- Đại ca mau nghĩ cách đi.
Bách Lý Y Thủy đẩy đẩy cánh tay của Bách Lý Hiền, đau thương nói:
- Nhất định không được gả công chúa tỷ tỷ cho lão người Hồ dơ bẩn. Xin người đó, đại ca.
Do Uyên cũng nói:
- Công chúa của lão Tần nhân chúng ta sao lại cs thể gả cho bọn chúng chứ?
Bách Lý Hiền nói:
- Tiểu muội, Tử Xuyên, các ngươi yên tâm, công chúa đó sẽ không thể gả cho người Hồ!
Về công về tư, Bách Lý Hiền cũng sẽ không để công chúa Doanh Trinh phải gả cho Lâu Phiền Vương, bởi vì nói rộng, một khi công chúa Doanh Trinh cùng Lâu Phiền Vương kết thân sẽ thành sự uy hiếp trí mạng đối với quân Sở ở Hà Sáo, còn nói hẹp, một khi công chúa Doanh Trinh thật sự được gả cho Lâu Phiền Vương, tất cả lão Tần nhân đều cảm thấy nhục nhã!
Tuy nhiên, nếu muốn ngăn cản cuộc hôn nhân đã định này, chỉ dựa vào ba người bọn họ thì không thể được.
Cho nên, lúc này ba người Bách Lý Hiền chỉ có thể chờ Hạng Trang dẫn quân tinh nhuệ tới.
Ngay lập tức Bách Lý Y Thủy dặn dò Do Uyên:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những lính tinh nhuệ do Thượng Tướng Quân phái đến chậm nhất đêm mai nhất định sẽ đuổi tới ngoài thành Cửu Nguyên, muội phải nghĩ cách ra khỏi thành, tiếp ứng từ phía Nam!
- Dạ!
Do Uyên nhận lời, lưng mang cung, thu thanh kiếm dài hùng hổ đi.
Bách Lý Hiền lại quay qua nói với Bách Lý Y Thủy:
- Tiểu muội, mấy ngày này muội hãy đến hầu chuyện cùng công chúa điện hạ, giải sầu cùng nàng, đồng thời để ý kỹ những người Hồ bên cạnh nàng. Quan trọng nhất vẫn là nhất định phải biết rõ được Lâu Phiền Vương khi nào thì phái người đến đón dâu. Chỉ có nắm chắc được ngày đón dâu, đại ca mới có thể bố trí tốt được.
- Ừm, tiểu muội biết rồi.
Bách Lý Y Thủy gật đầu rồi cũng đi.
Bình luận facebook