Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Vào lúc ban đêm, Hạng Trang liền để Cao Sơ mang binh từ huyện Lịch Dương gần đó vơ vét một số lượng lớn lụa trắng, vải lọc trắng, vải bố trắng đem toàn bộ về đại doanh quân Sở bố trí thành một linh đường rất lớn, đồng thời toàn bộ Giáo Úy đến tướng lĩnh đều mặc đồ trắng dưới sự suất lĩnh của Hạng Trang chia làm hai đội tả hữu đến trước linh cữu Úy Liêu đặt tiền phúng viếng.
Thậm chí Hạng Trang còn ba lạy chín quỳ dưới linh cữu Úy Liêu.
Ba lạy chín quỳ là lễ tiết tối cao của Trung Hoa Trung Quốc cổ đại, nói như vậy là, chỉ có thiên, địa, quân, thân sư mới được đại lễ ba lạy chín quỳ. Rõ ràng, Hạng Trang đã coi Úy Liêu như bậc cha chú hoặc sư tôn rồi.
Kết thúc lễ tang xong, Hạng Trang lại canh giữ tại linh cữu Úy Liêu ba ngày ba đêm liền, vô cùng tôn sùng.
Tang sự xong xuôi, Hạng Trang lập tức thoát ra khỏi sự bi thương bắt đầu bắt tay vào xử lý chính sự, dựa theo kế của Úy Liêu, đầu tiên là cần phái bộ phận lão binh qua sông.
Hoàn Sở, Chung Ly Muội, Quý Quý Bố, Ngu Tử Kỳ cùng nhau đi vào lều lớn của Hạng Trang.
Mặc dù hôm nay Quý Bố trên danh nghĩa Mạt tướng quân Đại Sở, nhưng Chung Ly Muội vẫn đi trước y như cũ, Quý Bố đối với việc ấy cũng thản nhiên ung dung, có thể thấy được một số quy củ cũ không thể sửa ngay được.
- Tham kiến Thượng Tướng Quân!
Bốn tướng cũng xếp một hàng chắp tay hành lễ với Hạng Trang.
Hạng Trang từ trên chiếu ngồi dậy đáp lễ, lại chìa tay chỉ vào bốn vị trí ngồi, sau đó nói:
- Lão Hoàn, Chung Ly, lão Quý, Tử Kỳ, còn nhớ năm xưa tại Thọ Xuân không?
- Nhớ chứ, sao lại không nhớ rõ?
Hoàn Sở nói.
- Nếu không có Thượng Tướng Quân , chúng ta đã sớm chết ở Thọ Xuân rồi.
Hoàn Sở lại nói.
Chung Ly Muội có cảm khái khác, nói:
- Mạt tướng thật không ngờ, Thượng Tướng Quân mang theo ba nghìn quân một mình vạn lý liên tục chiến đấu ở các chiến trường, không những không bị lão già Lưu Bang và các chư hầu tấn công tiêu dệt, trong thời gian một năm ngắn ngủi còn mang theo ba vạn kỵ binh trở về. Nếu tiên vương còn linh thiêng trên trời hẳn là mỉm cười dưới cửu tuyền rồi.
Công tâm mà nói, năm xưa tại huyện Đông A nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy thì Ngu Tử Kỳ cũng tuyệt đối không nghĩ Thượng Tướng Quân không chỉ có thể mang quân đánh tiến Quan Đông, mà còn bảo toàn trở ra, lại còn kéo theo một đội kỵ binh khổng lồ đánh quay về, ngay cả Tiên Vương chỉ sợ cũng không thể làm tốt bằng?
Hạng Trang khoát tay, nói:
- Còn nhớ năm xưa tại quân doanh Thọ Xuân, ta đã nói gì với các ngươi không?
Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đều lộ vẻ nghiêm trọng. Hạng Trang hít một hơi nói:
- Ta nói rồi, chỉ cần có Hạng Trang ta, Đại Sở sẽ không sụp đổ, một ngày nào đó, Hạng Trang ta sẽ mang theo mọi người quay về Giang Đông. Hiện giờ, Giang Đông đã gần ngay trước mắt, về nhà rồi, các tướng sĩ rốt cục về nhà rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đều run rẩy. Bốn người kìm lòng không được đều nhớ thời khắc nguy cấp tại Thọ Xuân khi đó, tin tức Tiên Vương tự sát tại Ô Giang truyền đi khắp nơi, quân tâm ba nghìn tàn binh lay động sắp sụp đổ hoàn toàn thì Thượng Tướng Quân lại nói những lời kích động nhân tâm, lại một lần nữa thức tỉnh chiến ý của đoàn người. Tiếp đó, Thượng Tướng Quân lại ở ngoài thành Thọ Xuân chém Phàn Khoái, từng chút từng chút ổn định quân tâm.
Giờ hồi tưởng lại, tình cảnh đó như mới xảy ra ngày hôm qua, thật khiến người ta bùi ngùi.
Hạng Trang lại nói:
- Lúc trước tham gia Thọ Xuân có ba nghìn lão binh, hiện tại ước chừng còn lại hơn ngàn người, các ngươi ngày mai liền mang hơn một ngàn lão binh qua sông, trở về quê nhà đi. Năm xưa tiên phụ mang theo tám ngàn đội quân con cháu qua sông Ô Giang, đã tròn chín năm chưa quay về quê nhà rồi. Lần này để bọn họ về nhà đoàn tụ cùng gia đình người thân đi.
Hoàn Sở địa gật gật đầu, chợt lại hỏi:
- Thượng Tướng Quân, ngươi thì sao?
Hạng Trang nói:
- Ta muốn ở lại trúc trực bên linh cữu của quân sư, canh giữ tròn ba tháng rồi quay về cũng không muộn.
Hoàn Sở, Quý Bố im lặng gật đầu, đối với tình nghĩa giữa Hạng Trang cùng Úy Liêu hai người đều biết. Hạng Trang muốn giữ đạo hiếu con cháu với Úy Liêu bọn họ cũng thầm chấp nhận. Chung Ly Muội có chút kinh ngạc, Ngu Tử Kỳ thì rơi vào trầm tư. Rõ ràng, trong bốn người thì chỉ có Ngu Tử Kỳ là mơ hồ đoán được dụng ý hành động này của Hạng Trang.
Hạng Trang lại nói:
- Còn nữa, nhớ phải cấp cho mỗi một lão binh một con ngựa tốt, phân chia tiền theo tước vị, công sĩ mười ngàn tiền, thượng tạo hai vạn tiền, trâm kiêu ba vạn tiền…Mỗi một tước vị cao hơn một bậc thì tiền thăng lên một ngàn. Còn nữa, cũng phải trợ cấp và mang tiền về cho những tướng sĩ đã tử vong, tính cả ban cho công văn chức tước giao hết cho người nhà của họ.
Vũ Thiệp đang ngồi viết công văn khẽ nhắc nhở:
- Thượng Tướng Quân, tiền không đủ.
Quân Sở cướp sạch các chư huyện Lạc Dương, Hàm Dương cùng với Quan Trung đã đoạt được không ít tiền bạc, tuy nhiên bởi vì số tiền nhiều, lại quá nặng, nên hầu hết đều ném đi.
Hạng Trang không chút nghĩ ngợi nói:
- Tiền không đủ thì lấy hoàng kim tương đương, hoàng kim không đủ thì lấy ngựa để bù. Bất kể thế nào cũng không thể để cho người nhà của những tướng sĩ đã bỏ mình phải chịu thiệt.
Dừng lại một chút, Hạng Trang lại lấy vô cùng nghiêm túc nói;
- Không thể để tướng sĩ Đại Sở ta đổ máu mà lại rơi lệ đó.
Không thể để tướng sĩ Đại Sở ta đổ máu mà lại rơi lệ ư? Bốn tướng Hoàn Sở đột nhiên mặt biến sắc.
- Vâng!
Sắc mặt Vũ Thiệp cũng hơi biến đổi nhưng rồi cũng lập tức lên tiếng đồng ý, lấy ra danh sách lão binh đi theo bốn tướng Hoàn Sở ra ngoài lều lớn của Hạng Trang, đi thẳng đến đại doanh thân quân của Cao Sơ.
Thôn Tang Lâm là một thôn xóm lớn của Ngô huyện đông giao, chừng trên dưới trăm hộ, các thôn dân phần lớn dựa vào làm ruộng, nuôi tằm mà sống. Tuy cuộc sống gần đây gặp không ít khó khăn nhưng cũng không đến mức sa sút quá.
Bởi vì ngày hôm nay quá khẩn trương nên người đi đường trong thôn vội vã không ngớt.
Trong đám người, một bà lão gần sáu mươi tuổi đang xách một chiếc giỏ trúc cố sức đuổi theo về hướng thị trấn, trong giỏi chất đầy trứng gà, đoán chừng là gom góp một thời gian rồi, tính muốn vào thành để đổi trứng gà lấy một chút hàng tết, thu xếp mừng lễ năm mới. Theo sau bà lão còn có một đứa trẻ nhỏ.
- A Đường, Thặng nhi muốn có bộ đồ mới.
Đứa trẻ kéo vạt áo của bà lão, ngây thơ nói.
- Thặng Nhi ngoan, chờ A Đường bán được trứng gà sẽ mua hai tấm vải khâu cho con một bộ đồ mới đẹp.
Bà lão xách giỏ quay lại nhìn đứa trẻ với ánh mắt tràn ngập tình thương yêu.
Giữa lúc đó, một cậu thiếu niên chừng hơn mười tuổi đột nhiên từ phía trước lao đến như điên,
Bà lão giật mình kinh hãi, khẩn trương xách giỏ trứng dắt đứa cháu chạy tới bên trái đường. Xem ra, đứa trẻ bất lương này hẳn là chuyên làm ác trong thôn, nhìn bộ dạng bà lão khá sợ y.
Không ngờ cậu bé kia mắt sắc bén nhìn một cái là thấy bà lão.
Lập tức cậu ta tiến đến quát to:
- Tiền Môn, Cẩu Thặng của bà đã về rồi!
- Gì, ngươi nói gì?
Bà lão nghe không rõ theo bản năng hỏi lại:
- Ngươi vừa nói gì?
Cậu bé nói:
- Bà lão ơi, Cẩu Thặng ca của bà đã về rồi, đang ở con đường lớn phía trước đó. Cái người cưỡi con ngựa cao to, mặc áo giáp, đeo trường đao, theo sau còn có mười mấy binh lính vô cùng uy phong.
Dứt lời, cậu ta lại chỉ tay về phía trước:
- Kia kìa, bà xem kia kìa, đó chẳng phải là Cẩu Thặng ca của bà sao?
Bà lão ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phía con đường lớn có một con ngựa cao to đang đến. Trên lưng ngựa là một hán tử mặc áo giáp, đeo trường đao, theo sau quả thật còn có mười mấy binh lính vô cùng uy phong. Hán tử này dọc trên đường đi còn liên tiếp bắt chuyện chào hỏi với mọi người, đó chẳng phải là Cẩu Thặng của bà thì là ai nữa?
Lập tức bà lão buông giỏ trứng xuống đất, lao đến phía đứa con đang đi đầu, vẫn là cậu bé kia thông minh lập tức nhặt giỏ trứng lên đuôi theo.
Bà lão vừa lao đến vừa giang tay kêu to:
- Cẩu Thặng, Cẩu Thặng của ta …
- Mẹ?!
Hán tử trên lưng ngựa nhìn thấy bà lão trong đám đông, lập tức xuống ngựa tất tả đi tới trước mặt bà lão, ôm lấy đùi bà lão mà gào khóc:
- Mẹ ơi, đứa con bất hiếu Cẩu Thặng đã về rồi. Cẩu Thặng đã trở về rồi, để cho mẹ chịu khổ nhiều rồi, ô ô ô…
- Trở về là tốt rồi, Trở về là tốt rồi.
Bà lão nước mắt ngang dọc đưa bàn tay khô héo vuốt ve khuôn mặt của hán tử, run giọng nói:
- Cẩu Thặng, để mẹ nhìn mặt con một cái nào, để mẹ nhìn con một cái nào..
Bà lão tỉ mỉ quan sát đứa con, đau lòng nói:
- Cẩu Thặng, con gầy đi, nhưng lại rất khỏe mạnh.
- Mẹ, mẹ già đi nhiều rồi.
Hán tử nước mắt giàn giụa.
Bà lão lau nước mắt, đột nhiên kéo đứa trẻ đang trốn sau lưng ra, dịu dàng nói:
- Thặng nhi, cha cháu đã về rồi, đây là cha cháu, mau gọi cha đi.
- Cha.
Đứa bé sợ sệt gọi một tiếng.
- Đây là Thặng nhi đã lớn như vậy ư?
Hán tử kinh ngạc vui sướng không ngừng.
Nhớ lúc trước y rời nhà ra đi, Thặng nhi còn đang nằm trong tã.
- Thặng nhi rất ngoan, nhưng đi theo ta lại chịu không ít cực khổ.
Bà lão nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
- Mẹ, Cẩu nhi hiện giờ cũng là người có tước vị. Từ nay về sau, mẹ sẽ không phải vất vả như trước nữa. Mẹ cứ ở nhà an nhàn hưởng phước nhé, ha ha ha..
Nói xong, hán tử liền ôm lấy đứa trẻ đặt lên lưng ngựa, sau đó cùng bà lão trở về nhà:
- Mẹ, về nhà, chúng ta về nhà đi.
Tất cả mọi người xung quanh đều giạt ra, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn ba người họ. Có một ông lão râu bạc phơ bùi ngùi nói:
- Lão hủ đã sớm nói qua, Cẩu Thặng không phải người tầm thường. Mới chín năm mà tiểu tử này đã trở thành đại nhân vật rồi, ha hả.
Trong đám đông, cậu bé chen vào giơ giỏ trứng lên:
- Cẩu Thặng ca, đây là trứng gà nhà huynh.
Hán tử nhận lấy giỏ trứng, thuận tay đưa lại cho một binh sĩ phía sau, lại hỏi:
- Ngươi là Thanh Bì?
- Đúng đúng đúng, ta chính là Thanh Bì. Cẩu Thặng ca còn nhớ ta ư?
Thiếu niên Thanh Bì ngạc nhiên vui sướng, nhìn tuấn mã phía sau hán tử, lại nhìn mười mấy binh lính phía sau, hâm mộ nói:
- Cẩu Thặng ca, hiện giờ huynh thật phát đạt đúng không?
- Cho là vậy.
Hán tử đáp qua loa:
- Hiện giờ ta cũng là quan lão gia, đại phu rồi. Biết vì sao gọi là đại phu không?
Thiếu niên Thanh Bì đương nhiên không biết, lại hâm mộ không ngừng, nói:
- Đại phu ư? Chức quan thật lớn. Cẩu Thặng ca, qua vài năm nữa cho ta đi theo huynh tham gia quân ngũ, được không?
- Được.
Hán tử không chút nghĩ ngợi đáp luôn:
- Qua năm năm, ngươi đi theo ta.
Thậm chí Hạng Trang còn ba lạy chín quỳ dưới linh cữu Úy Liêu.
Ba lạy chín quỳ là lễ tiết tối cao của Trung Hoa Trung Quốc cổ đại, nói như vậy là, chỉ có thiên, địa, quân, thân sư mới được đại lễ ba lạy chín quỳ. Rõ ràng, Hạng Trang đã coi Úy Liêu như bậc cha chú hoặc sư tôn rồi.
Kết thúc lễ tang xong, Hạng Trang lại canh giữ tại linh cữu Úy Liêu ba ngày ba đêm liền, vô cùng tôn sùng.
Tang sự xong xuôi, Hạng Trang lập tức thoát ra khỏi sự bi thương bắt đầu bắt tay vào xử lý chính sự, dựa theo kế của Úy Liêu, đầu tiên là cần phái bộ phận lão binh qua sông.
Hoàn Sở, Chung Ly Muội, Quý Quý Bố, Ngu Tử Kỳ cùng nhau đi vào lều lớn của Hạng Trang.
Mặc dù hôm nay Quý Bố trên danh nghĩa Mạt tướng quân Đại Sở, nhưng Chung Ly Muội vẫn đi trước y như cũ, Quý Bố đối với việc ấy cũng thản nhiên ung dung, có thể thấy được một số quy củ cũ không thể sửa ngay được.
- Tham kiến Thượng Tướng Quân!
Bốn tướng cũng xếp một hàng chắp tay hành lễ với Hạng Trang.
Hạng Trang từ trên chiếu ngồi dậy đáp lễ, lại chìa tay chỉ vào bốn vị trí ngồi, sau đó nói:
- Lão Hoàn, Chung Ly, lão Quý, Tử Kỳ, còn nhớ năm xưa tại Thọ Xuân không?
- Nhớ chứ, sao lại không nhớ rõ?
Hoàn Sở nói.
- Nếu không có Thượng Tướng Quân , chúng ta đã sớm chết ở Thọ Xuân rồi.
Hoàn Sở lại nói.
Chung Ly Muội có cảm khái khác, nói:
- Mạt tướng thật không ngờ, Thượng Tướng Quân mang theo ba nghìn quân một mình vạn lý liên tục chiến đấu ở các chiến trường, không những không bị lão già Lưu Bang và các chư hầu tấn công tiêu dệt, trong thời gian một năm ngắn ngủi còn mang theo ba vạn kỵ binh trở về. Nếu tiên vương còn linh thiêng trên trời hẳn là mỉm cười dưới cửu tuyền rồi.
Công tâm mà nói, năm xưa tại huyện Đông A nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy thì Ngu Tử Kỳ cũng tuyệt đối không nghĩ Thượng Tướng Quân không chỉ có thể mang quân đánh tiến Quan Đông, mà còn bảo toàn trở ra, lại còn kéo theo một đội kỵ binh khổng lồ đánh quay về, ngay cả Tiên Vương chỉ sợ cũng không thể làm tốt bằng?
Hạng Trang khoát tay, nói:
- Còn nhớ năm xưa tại quân doanh Thọ Xuân, ta đã nói gì với các ngươi không?
Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đều lộ vẻ nghiêm trọng. Hạng Trang hít một hơi nói:
- Ta nói rồi, chỉ cần có Hạng Trang ta, Đại Sở sẽ không sụp đổ, một ngày nào đó, Hạng Trang ta sẽ mang theo mọi người quay về Giang Đông. Hiện giờ, Giang Đông đã gần ngay trước mắt, về nhà rồi, các tướng sĩ rốt cục về nhà rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàn Sở, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đều run rẩy. Bốn người kìm lòng không được đều nhớ thời khắc nguy cấp tại Thọ Xuân khi đó, tin tức Tiên Vương tự sát tại Ô Giang truyền đi khắp nơi, quân tâm ba nghìn tàn binh lay động sắp sụp đổ hoàn toàn thì Thượng Tướng Quân lại nói những lời kích động nhân tâm, lại một lần nữa thức tỉnh chiến ý của đoàn người. Tiếp đó, Thượng Tướng Quân lại ở ngoài thành Thọ Xuân chém Phàn Khoái, từng chút từng chút ổn định quân tâm.
Giờ hồi tưởng lại, tình cảnh đó như mới xảy ra ngày hôm qua, thật khiến người ta bùi ngùi.
Hạng Trang lại nói:
- Lúc trước tham gia Thọ Xuân có ba nghìn lão binh, hiện tại ước chừng còn lại hơn ngàn người, các ngươi ngày mai liền mang hơn một ngàn lão binh qua sông, trở về quê nhà đi. Năm xưa tiên phụ mang theo tám ngàn đội quân con cháu qua sông Ô Giang, đã tròn chín năm chưa quay về quê nhà rồi. Lần này để bọn họ về nhà đoàn tụ cùng gia đình người thân đi.
Hoàn Sở địa gật gật đầu, chợt lại hỏi:
- Thượng Tướng Quân, ngươi thì sao?
Hạng Trang nói:
- Ta muốn ở lại trúc trực bên linh cữu của quân sư, canh giữ tròn ba tháng rồi quay về cũng không muộn.
Hoàn Sở, Quý Bố im lặng gật đầu, đối với tình nghĩa giữa Hạng Trang cùng Úy Liêu hai người đều biết. Hạng Trang muốn giữ đạo hiếu con cháu với Úy Liêu bọn họ cũng thầm chấp nhận. Chung Ly Muội có chút kinh ngạc, Ngu Tử Kỳ thì rơi vào trầm tư. Rõ ràng, trong bốn người thì chỉ có Ngu Tử Kỳ là mơ hồ đoán được dụng ý hành động này của Hạng Trang.
Hạng Trang lại nói:
- Còn nữa, nhớ phải cấp cho mỗi một lão binh một con ngựa tốt, phân chia tiền theo tước vị, công sĩ mười ngàn tiền, thượng tạo hai vạn tiền, trâm kiêu ba vạn tiền…Mỗi một tước vị cao hơn một bậc thì tiền thăng lên một ngàn. Còn nữa, cũng phải trợ cấp và mang tiền về cho những tướng sĩ đã tử vong, tính cả ban cho công văn chức tước giao hết cho người nhà của họ.
Vũ Thiệp đang ngồi viết công văn khẽ nhắc nhở:
- Thượng Tướng Quân, tiền không đủ.
Quân Sở cướp sạch các chư huyện Lạc Dương, Hàm Dương cùng với Quan Trung đã đoạt được không ít tiền bạc, tuy nhiên bởi vì số tiền nhiều, lại quá nặng, nên hầu hết đều ném đi.
Hạng Trang không chút nghĩ ngợi nói:
- Tiền không đủ thì lấy hoàng kim tương đương, hoàng kim không đủ thì lấy ngựa để bù. Bất kể thế nào cũng không thể để cho người nhà của những tướng sĩ đã bỏ mình phải chịu thiệt.
Dừng lại một chút, Hạng Trang lại lấy vô cùng nghiêm túc nói;
- Không thể để tướng sĩ Đại Sở ta đổ máu mà lại rơi lệ đó.
Không thể để tướng sĩ Đại Sở ta đổ máu mà lại rơi lệ ư? Bốn tướng Hoàn Sở đột nhiên mặt biến sắc.
- Vâng!
Sắc mặt Vũ Thiệp cũng hơi biến đổi nhưng rồi cũng lập tức lên tiếng đồng ý, lấy ra danh sách lão binh đi theo bốn tướng Hoàn Sở ra ngoài lều lớn của Hạng Trang, đi thẳng đến đại doanh thân quân của Cao Sơ.
Thôn Tang Lâm là một thôn xóm lớn của Ngô huyện đông giao, chừng trên dưới trăm hộ, các thôn dân phần lớn dựa vào làm ruộng, nuôi tằm mà sống. Tuy cuộc sống gần đây gặp không ít khó khăn nhưng cũng không đến mức sa sút quá.
Bởi vì ngày hôm nay quá khẩn trương nên người đi đường trong thôn vội vã không ngớt.
Trong đám người, một bà lão gần sáu mươi tuổi đang xách một chiếc giỏ trúc cố sức đuổi theo về hướng thị trấn, trong giỏi chất đầy trứng gà, đoán chừng là gom góp một thời gian rồi, tính muốn vào thành để đổi trứng gà lấy một chút hàng tết, thu xếp mừng lễ năm mới. Theo sau bà lão còn có một đứa trẻ nhỏ.
- A Đường, Thặng nhi muốn có bộ đồ mới.
Đứa trẻ kéo vạt áo của bà lão, ngây thơ nói.
- Thặng Nhi ngoan, chờ A Đường bán được trứng gà sẽ mua hai tấm vải khâu cho con một bộ đồ mới đẹp.
Bà lão xách giỏ quay lại nhìn đứa trẻ với ánh mắt tràn ngập tình thương yêu.
Giữa lúc đó, một cậu thiếu niên chừng hơn mười tuổi đột nhiên từ phía trước lao đến như điên,
Bà lão giật mình kinh hãi, khẩn trương xách giỏ trứng dắt đứa cháu chạy tới bên trái đường. Xem ra, đứa trẻ bất lương này hẳn là chuyên làm ác trong thôn, nhìn bộ dạng bà lão khá sợ y.
Không ngờ cậu bé kia mắt sắc bén nhìn một cái là thấy bà lão.
Lập tức cậu ta tiến đến quát to:
- Tiền Môn, Cẩu Thặng của bà đã về rồi!
- Gì, ngươi nói gì?
Bà lão nghe không rõ theo bản năng hỏi lại:
- Ngươi vừa nói gì?
Cậu bé nói:
- Bà lão ơi, Cẩu Thặng ca của bà đã về rồi, đang ở con đường lớn phía trước đó. Cái người cưỡi con ngựa cao to, mặc áo giáp, đeo trường đao, theo sau còn có mười mấy binh lính vô cùng uy phong.
Dứt lời, cậu ta lại chỉ tay về phía trước:
- Kia kìa, bà xem kia kìa, đó chẳng phải là Cẩu Thặng ca của bà sao?
Bà lão ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phía con đường lớn có một con ngựa cao to đang đến. Trên lưng ngựa là một hán tử mặc áo giáp, đeo trường đao, theo sau quả thật còn có mười mấy binh lính vô cùng uy phong. Hán tử này dọc trên đường đi còn liên tiếp bắt chuyện chào hỏi với mọi người, đó chẳng phải là Cẩu Thặng của bà thì là ai nữa?
Lập tức bà lão buông giỏ trứng xuống đất, lao đến phía đứa con đang đi đầu, vẫn là cậu bé kia thông minh lập tức nhặt giỏ trứng lên đuôi theo.
Bà lão vừa lao đến vừa giang tay kêu to:
- Cẩu Thặng, Cẩu Thặng của ta …
- Mẹ?!
Hán tử trên lưng ngựa nhìn thấy bà lão trong đám đông, lập tức xuống ngựa tất tả đi tới trước mặt bà lão, ôm lấy đùi bà lão mà gào khóc:
- Mẹ ơi, đứa con bất hiếu Cẩu Thặng đã về rồi. Cẩu Thặng đã trở về rồi, để cho mẹ chịu khổ nhiều rồi, ô ô ô…
- Trở về là tốt rồi, Trở về là tốt rồi.
Bà lão nước mắt ngang dọc đưa bàn tay khô héo vuốt ve khuôn mặt của hán tử, run giọng nói:
- Cẩu Thặng, để mẹ nhìn mặt con một cái nào, để mẹ nhìn con một cái nào..
Bà lão tỉ mỉ quan sát đứa con, đau lòng nói:
- Cẩu Thặng, con gầy đi, nhưng lại rất khỏe mạnh.
- Mẹ, mẹ già đi nhiều rồi.
Hán tử nước mắt giàn giụa.
Bà lão lau nước mắt, đột nhiên kéo đứa trẻ đang trốn sau lưng ra, dịu dàng nói:
- Thặng nhi, cha cháu đã về rồi, đây là cha cháu, mau gọi cha đi.
- Cha.
Đứa bé sợ sệt gọi một tiếng.
- Đây là Thặng nhi đã lớn như vậy ư?
Hán tử kinh ngạc vui sướng không ngừng.
Nhớ lúc trước y rời nhà ra đi, Thặng nhi còn đang nằm trong tã.
- Thặng nhi rất ngoan, nhưng đi theo ta lại chịu không ít cực khổ.
Bà lão nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
- Mẹ, Cẩu nhi hiện giờ cũng là người có tước vị. Từ nay về sau, mẹ sẽ không phải vất vả như trước nữa. Mẹ cứ ở nhà an nhàn hưởng phước nhé, ha ha ha..
Nói xong, hán tử liền ôm lấy đứa trẻ đặt lên lưng ngựa, sau đó cùng bà lão trở về nhà:
- Mẹ, về nhà, chúng ta về nhà đi.
Tất cả mọi người xung quanh đều giạt ra, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn ba người họ. Có một ông lão râu bạc phơ bùi ngùi nói:
- Lão hủ đã sớm nói qua, Cẩu Thặng không phải người tầm thường. Mới chín năm mà tiểu tử này đã trở thành đại nhân vật rồi, ha hả.
Trong đám đông, cậu bé chen vào giơ giỏ trứng lên:
- Cẩu Thặng ca, đây là trứng gà nhà huynh.
Hán tử nhận lấy giỏ trứng, thuận tay đưa lại cho một binh sĩ phía sau, lại hỏi:
- Ngươi là Thanh Bì?
- Đúng đúng đúng, ta chính là Thanh Bì. Cẩu Thặng ca còn nhớ ta ư?
Thiếu niên Thanh Bì ngạc nhiên vui sướng, nhìn tuấn mã phía sau hán tử, lại nhìn mười mấy binh lính phía sau, hâm mộ nói:
- Cẩu Thặng ca, hiện giờ huynh thật phát đạt đúng không?
- Cho là vậy.
Hán tử đáp qua loa:
- Hiện giờ ta cũng là quan lão gia, đại phu rồi. Biết vì sao gọi là đại phu không?
Thiếu niên Thanh Bì đương nhiên không biết, lại hâm mộ không ngừng, nói:
- Đại phu ư? Chức quan thật lớn. Cẩu Thặng ca, qua vài năm nữa cho ta đi theo huynh tham gia quân ngũ, được không?
- Được.
Hán tử không chút nghĩ ngợi đáp luôn:
- Qua năm năm, ngươi đi theo ta.
Bình luận facebook