Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Năm ngày sau, quả nhiên bên phía quân Hán không thấy động tĩnh gì, chưa nói là phát động tiến công. Quân Sở ở trong thành Thọ Xuân cũng không hề có ý định bỏ thành tháo chạy, dường như đã quyết tâm thủ thành đến chết.
Trong năm ngày đó, Hạng Trang cũng không lúc nào nghỉ ngơi mà miệt mài chuẩn bị cho việc vào trong núi.
Trong lòng Hạng Trang hiểu rất rõ, dù kế dùng thủy công có thành công hay không, thì sau đó quân Sở cũng nhất định phải dời vào núi Đại Biệt. Đại Biệt sơn hiện nay quả đúng là một khu rừng nguyên sinh đích thực, cũng may bấy giờ đang là mùa đông, chứ nếu là mùa hè thì ba hay năm ngàn quân Sở tiến vào chắc cũng chỉ có ba hay năm trăm quân sống sót trở ra.
Bởi vì ở trong rừng nguyên sinh, rắn rết nhan nhản, xưa nay người vào đó đều bị chúng ăn tươi nuốt sống.
Nhưng dù là hiện tại đang là mùa đông thì quân Sở cũng nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Bởi vì khi đã ở trong núi rồi thì không cách nào có thể nhận được tiếp tế, cho nên nhất định phải chuẩn bị rất nhiều lương khô, đá lửa, xà cạp, giày vải... trong đó ưu tiên nhất vẫn là lương khô!
Lúc này, Hạng Trang đang đích thân đôn đốc hơn một trăm nữ binh đẩy nhanh tiến độ rang bột mì để làm lương khô.
Kiếp trước Hạng Trang là một cựu binh giải phóng quân nên không lạ gì món bột mì rang khô.
Lúc mới nhập ngũ, để có thể thấm nhuần truyền thống vinh quang của quân đội Hạng Trang của kiếp trước thậm chí đã ăn bột mì rang liên tục trong vòng một tuần, bởi thế Hạng Trang biết, cái thứ bột mì rang này tuy mùi vị không được hấp dẫn nhưng lại dễ mang theo người, quan trọng hơn là không cần đun nấu vẫn có thể ăn ngay nên không sợ bị lộ mục tiêu lúc trời tối, ngoài ra còn có thể giảm bớt áp lực cho công tác hậu cần bảo đảm!
Trong nhà bếp, mấy chục nữ binh khỏe mạnh đang đảo muôi sắt, khiến cho những hạt gạo lức, hạt đậu, hạt kê trong chiếc chảo sắt lớn chuyển động phát tiếng lạo xạo, thỉnh thoảng họ lại bỏ chút muối vào trong chảo.
Hạng Trang thuận tay bốc lấy một nắm nếm nếm, cảm giác thật khó ăn. Nhưng dù sao thì dùng lót dạ vẫn được.
Cái chính là ở vấn đề cối xay thời bấy giờ, không có bộ phận cánh nghiền với những đường nét tinh tế như máy nghiền thời hiện đại mà cối xay ở thời Tần Hán chỉ là những đường vân lồi lõm lộn xộn, không theo một quy tắc nào, vì thế lương thực khi được xay ra rất lởm chởm.
Tiếc là lúc này không có thời gian để cải tiến những chiếc cối xay.
Nhìn thấy việc chế biến bột mỳ khô cơ bản đã hoàn thành, số lương thực chưa được rang cũng không còn nhiều, Võ Thiệp vẫn đi theo bên cạnh Hạng Trang liền kiến nghị: - Thượng tướng quân, lương khô đã được chuẩn bị tương đối rồi nhưng bên chỗ Chung Ly tướng quân vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đoán chừng nếu không phải là bị phát giác thì cũng là có chuyện rắc rối rồi, chi bằng đêm nay chúng ta xông ra khỏi thành tiến vào núi thôi?
- Phát giác? Hạng Trang nhìn Úy Liêu phía sau Võ Thiệp nói: Tiên sinh nghĩ thế nào?
Úy Liêu từ sau khi bị bắt cóc đã mất hết tự do cá nhân, mỗi một bước đều có hai thân binh tháp tùng "bảo vệ", ngoài ra trừ những lúc Hạng Trang xuất chinh lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh Hạng Trang, thậm chí ngay cả lúc ăn lúc ngủ cũng không được vượt ra khỏi tầm mắt Hạng Trang. Những lúc Hạng Trang triệu tập hội nghị quân sự, Úy Liêu lại càng phải tham gia.
Hiển nhiên là Úy Liêu sẽ không dễ dàng khuất phục nên cũng chẳng thèm để ý đến Hạng Trang.
Hạng Trang bẽ mặt, quay sang nói với Võ Thiệp: - Tiên sinh yên tâm, Chung Ly Muội chắc chắn sẽ không thể làm hỏng việc!
Võ Thiệp vẫn không khỏi lo lắng, nói: - Nhưng vạn nhất nếu bị phát giác, tại hạ lo rằng quân Hán rất có thể sẽ từ bỏ chiến thuật vây ba thả một mà chuyển thành hợp vây tứ phía đối với thành Thọ Xuân, nếu như thế, quân ta dù có muốn đột phá vòng vây cũng sẽ rất khó khăn.
- Như vậy cũng chẳng sao, cùng lắm thì liều mạng với quân Hán một trận lưỡng bại câu thương! - Hạng Trang cười nhạt, lại nói - Hơn nữa, ta tin rằng Chung Ly Muội, ông ta sẽ không làm ta thất vọng! Trong doanh trại của quân Sở người có thể độc bá một phương không nhiều, Long Thư cũng có thể coi là có kỳ tài xuất chúng, đáng tiếc là đã chết. Ngoài Long Thư ra thì chỉ có Chung Ly Muội.
Bởi vậy, xét về năng lực thì Hạng Trang vẫn rất tín nhiệm Chung Ly Muội.
Quan trọng hơn là, Hạng Trang cũng không cho là Quý Tả Xa có thể phát giác hành động của Chung Ly Muội!
Lý Tả Xa dù sao cũng là người xưa, không như Hạng Trang là một kẻ xuyên việt, Hạng Trang biết rằng, một con sông lớn như Hoài Thủy một khi vỡ đê thì mọi thứ xung quanh trong phạm vi hàng trăm dặm đều bị nhấn chìm. Khu vực xung quanh Thọ Xuân với địa thế thấp chắc chắn sẽ biến thành một vùng nước trắng, điều này trong lịch sử cũng đã từng xảy ra, sự kiện đê Hoa Nguyên Khẩu bị vỡ cũng đã làm ngập lụt cả một vùng rộng lớn phía dưới sông Hoàng Hà, kéo dài cả ngàn dặm!
Lý Tả Xa xuất thân mang dòng dõi quan tướng, cũng là kẻ trí giả, ông ta chắc chắn sẽ có đề phòng việc quân Sở thực hiện kế thủy công.
Tuy nhiên, Lý Tả Xa tuyệt đối không thể ngờ rằng, từ xa năm mươi dặm sông Hoài vẫn có thể nhấn chìm Thọ Xuân! Điều này không liên quan đến sự sáng suốt của một cái đầu, mà hoàn toàn là quyết định bởi kiến thức, nói cách khác chính là tính giới hạn của lịch sử, như việc người xưa chưa từng nhìn thấy chiếc bàn đạp của yên ngựa thì sẽ rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng những kỵ binh hạng nặng có thể dễ dàng xung phong vậy!
###############
Nhưng điều mà Hạng Trang không biết đến chính là, Chung Ly Muội quả thực đã gặp rắc rối, mà còn là rắc rối lớn!
Nói ra thì việc đào móc đê sông dường như rất đơn giản, chẳng phải là đào một lỗ hổng ở đê sông rồi sau đó nước sẽ tràn xuống phía dưới, vết hổng càng lúc càng to, cuối cùng chẳng phải sẽ tạo ra một dòng thác lũ làm vỡ đê sao?
Trên thực tế, chuyện hoàn toàn không đơn giản chỉ có vậy!
Bởi vì thời đại bấy giờ sông Hoài chưa có đê chắn thực sự, con sông được hình thành từ quá trình bào mòn tự nhiên, Chung Ly Muội nếu muốn dẫn nước sông Hoài chảy ngược về Thọ Xuân chẳng khác nào thay đổi dòng chảy của sông Hà, bạn nói như vậy có khó không?
Chung Ly Muội dẫn theo tám trăm thanh niên trai tráng đào mất năm ngày năm đêm, gần như phải đào đến nửa sườn núi mới tạo ra được một lỗ hổng nhỏ ở bờ nam sông Hoài, nước sông tràn xuống đã làm vết hổng càng to ra, và cảnh tượng ngập lụt đã sắp hiện ra trước mắt, nhưng bỗng nhiên chòi ra hai hòn đá lớn, mỗi hòn một bên khóa chặt hai bên trái phải của lỗ hổng, như thế thì xong rồi.
Mặc cho nước sông tràn xuống, hai hòn đá lớn vẫn trơ trơ bất động.
Như vậy thì thật là rắc rối, không giải quyết được hai hòn đá khổng lồ đó thì vết hổng sẽ không thể bị lở ra, mà vết hổng không lở ra, thì với lượng nước lúc này cho dù có chảy ngược nửa năm e rằng cũng không thể nhấn chìm được quân Hán bên ngoài thành.
Nếu lựa chọn một chỗ khác để đào lại từ đầu thì chắc chắn sẽ không kịp, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách làm sao đập vỡ được một trong hai hòn đá kia!
Nhưng vấn đề là ở chỗ hai hòn đá lại to bằng một gian nhà, nếu dùng búa sắt, khoan sắt theo cách làm thông thường thì dù là làm trong ba tháng cũng chưa chắc đã đập vỡ được nó chứ chưa nói đến thành Thọ Xuân nhiều nhất chỉ có thể cầm cự thêm được nửa tháng, vậy phải làm thế nào?
Quan trọng là Chung Ly Muội đã không làm Hạng Trang thất vọng, gã đã có sáng kiến rất hay, đó là dùng lửa đốt!
Đầu tiên là làm sạch bùn đất dính trên hòn đá, sau đó chất củi khô đốt lên, đợi khi viên đá nóng đỏ thì lại dùng nước giội vào, làm đi làm lại vài lần thì lớp ngoài hòn đá sẽ gần giống với bùn đất. Thế rồi dùng khoan đá, búa sắt đập vào, lớp vỏ dầy sẽ nhanh chóng bị bong ra. Với tốc độ đó sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc chỉ dùng khoan đá và búa sắt đập lúc chưa đốt.
Cứ làm như thế trong vòng ba ngày ba đêm, mặt trái của viên đá nhỏ cuối cùng sẽ bị mất đi một nửa, sau đó dưới sự bào mòn không ngừng của dòng thác nước sẽ dần dần lỏng ra, chẳng bao lâu sau một tiếng rầm cực lớn, nửa còn lại của hòn đá sẽ lăn xuống sườn núi, rồi trong chớp mắt nước sông sẽ như con ngựa hoang xổng chuồng mà cuồn cuộn trút xuống phía dưới!
Mất đi sự cản trở cực lớn, nước sông cuồn cuộn mặc sức mà tràn xuống, không đầy nửa giờ sẽ làm lỗ hổng trên thân đê lở rộng ra hơn năm mươi trượng so với vài trượng lúc đầu, và vẫn sẽ tiếp tục lở rộng cực nhanh, nước sông sẽ từ lỗ hổng mà ồ ạt chảy xuống phía dưới đê, gây nên một trận lũ cực lớn, gầm gào tràn xuống khu vực trũng thấp.
Chung Ly Muội đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy dưới núi đã biến thành một vùng nước trắng xóa!
################
Lý Tả Xa đang ngủ ngon bỗng mơ thấy mình rơi vào động băng ngàn năm rồi giật mình tỉnh dậy, mới vô cùng kinh hãi nhận ra mình đang ở trong nước!
Lý Tả Xa toan gọi đám thân binh đến hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì thì thấy bỗng có người vén rèm trướng lên.
Liền đó, có một quan tướng hiệu úy thân tín mặt mày tái xanh chạy xộc vào, ngã sấp ngửa, đau đớn nói: - Tướng quân, không xong rồi! Nước, khắp nơi đều là nước!
Lý Tả Xa bỗng rùng mình, không kịp mặc áo giáp liền vội vàng ra khỏi đại trướng.
Ra khỏi đại trướng, Lý Tả Xa giật lấy cây đuốc trong tay tên thân binh soi nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh mặt nước mênh mông, mà vừa mới đây thôi nước mới tới mắt cá chân mà giờ đã dâng lên đến bắp chân rồi, hơn nữa còn đang dâng cao với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tả Xa tưởng như không dám tin vào mắt mình!
Lượng nước lớn như thế này, không cần nói, chắc chắn là đê sông Hoài đã vỡ rồi!
Quân Sở quả đã đào phá đê sông Hoài ư!? Quân Sở thật sự muốn ngọc đá cùng nát sao!?
Phản ứng đầu tiên của Lý Tả Xa là phái một đội kỵ binh đi do thám và quả nhiên đã gặp phục kích của quân Sở, chỉ có quân Sở mới có thể âm thầm làm chuyện phá đê xả nước này, có điều Lý Tả Xa nhanh chóng cảm thấy điều đó không đúng, hai giờ trước đội do thám báo về mọi chuyện vẫn bình thường, như thế quân Sở tuyệt đối không thể phá đê xả nước trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cách giải thích duy nhất chính là, nơi mà quân Sở phá đê ít nhất cũng phải cách xa hơn năm mươi dặm!
Vấn đề là ở chỗ, địa điểm phá đê xả nước xa như thế làm sao có thể nhấn chìm Thọ Xuân!?
Lúc này, Lý Tả Xa mới thấy vô cùng hối hận, sớm biết thế này, thì lúc đầu cần phải phái nhiều kỵ binh hơn, kiểm soát chặt chẽ dòng sông trong phạm vi khoảng một trăm dặm, có điều bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Chỉ thấy Lý Tả Xa không ngừng than thở: - Thật là, trí giả trăm lo, tất có chỗ sơ hở, tất có chỗ sơ hở a...
- Tướng quân, mau đi thôi! - Tên thân quân hiệu úy bi thảm nói - Nếu còn không đi, e rằng sẽ không kịp!
Lý Tả Xa vội cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nước đã dâng lên quá gối, liền nói: - Truyền lệnh, toàn quân di chuyển lên phía Tây Bắc, nhanh!
Thế rồi Lý Tả Xa cùng với tiểu đoàn thân binh vội vàng đi lên hướng Tây Bắc.
Nhưng trong đêm tối nào có dễ dàng xác định phương hướng? Cắm đầu đi một hồi, cảm giác phương hướng đã không còn!
Lúc này, cả một đại doanh của quân Hán đã đại loạn, trừ tiểu đoàn thân binh của Lý Tả Xa vẫn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, những tiểu đoàn khác, đơn vị khác đều đã hoàn toàn bị náo loạn, hàng ngàn tướng sĩ quân Hán đang như rắn mất đầu chạy ngược chạy xuôi trong dòng nước, đầu tóc thì rối mù, quần áo xộc xệch, sắc mặt thì vô cùng kinh hãi.
Lý Tả Xa liên tục la lớn, cố gắng ngăn chặn sự phát triển của cơn hỗn loạn.
Nhưng Lý Tả Xa nhanh chóng nhận ra điều đó là vô ích, dù ông ta đã rút kiếm ra chém chết vài người, nhưng cũng không thể nào ngăn chặn được sự phát triển của cơn hỗn loạn. Cuối cùng, ngay cả tiểu đoàn thân binh của ông ta cũng đã xuất hiện những dấu hiệu bất ổn, Lý Tả Xa cuối cùng cũng biết rằng, đại thế của quân Hán đã không còn, đến nước này, ông ta đã không thể chỉ huy được đội quân kia nữa rồi.
- Đi, mặc kệ bọn chúng! Lý Tả Xa liền đem theo thân binh chọn đại một hướng đi mà chạy như điên.
Trong đêm tối không biết đã đi được bao xa, dòng nước cũng đã từ từ dâng lên đến eo, lúc này việc đi lại trong nước vô cùng khó khăn. Trong lúc Lý Tả Xa cho rằng như vậy là chết chắc thì chợt phát hiện điều thần kỳ là mực nước đã hạ xuống, có điều ông ta cũng nhanh chóng nhận ra đó không phải là mực nước đã giảm mà là địa thế dưới chân đang cao lên!
- Tướng quân, chúng ta đã lên được đến chỗ đất cao rồi! Đám thân binh vui mừng khôn xiết.
Lý Tả Xa lê lết lên chỗ đất cao, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau chỉ còn lại không đến trăm người, những thân binh khác đoán rằng nếu không phải đã bị nước nhấn chìm thì cũng là bị lạc trong quá trình di chuyển.
Trong năm ngày đó, Hạng Trang cũng không lúc nào nghỉ ngơi mà miệt mài chuẩn bị cho việc vào trong núi.
Trong lòng Hạng Trang hiểu rất rõ, dù kế dùng thủy công có thành công hay không, thì sau đó quân Sở cũng nhất định phải dời vào núi Đại Biệt. Đại Biệt sơn hiện nay quả đúng là một khu rừng nguyên sinh đích thực, cũng may bấy giờ đang là mùa đông, chứ nếu là mùa hè thì ba hay năm ngàn quân Sở tiến vào chắc cũng chỉ có ba hay năm trăm quân sống sót trở ra.
Bởi vì ở trong rừng nguyên sinh, rắn rết nhan nhản, xưa nay người vào đó đều bị chúng ăn tươi nuốt sống.
Nhưng dù là hiện tại đang là mùa đông thì quân Sở cũng nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Bởi vì khi đã ở trong núi rồi thì không cách nào có thể nhận được tiếp tế, cho nên nhất định phải chuẩn bị rất nhiều lương khô, đá lửa, xà cạp, giày vải... trong đó ưu tiên nhất vẫn là lương khô!
Lúc này, Hạng Trang đang đích thân đôn đốc hơn một trăm nữ binh đẩy nhanh tiến độ rang bột mì để làm lương khô.
Kiếp trước Hạng Trang là một cựu binh giải phóng quân nên không lạ gì món bột mì rang khô.
Lúc mới nhập ngũ, để có thể thấm nhuần truyền thống vinh quang của quân đội Hạng Trang của kiếp trước thậm chí đã ăn bột mì rang liên tục trong vòng một tuần, bởi thế Hạng Trang biết, cái thứ bột mì rang này tuy mùi vị không được hấp dẫn nhưng lại dễ mang theo người, quan trọng hơn là không cần đun nấu vẫn có thể ăn ngay nên không sợ bị lộ mục tiêu lúc trời tối, ngoài ra còn có thể giảm bớt áp lực cho công tác hậu cần bảo đảm!
Trong nhà bếp, mấy chục nữ binh khỏe mạnh đang đảo muôi sắt, khiến cho những hạt gạo lức, hạt đậu, hạt kê trong chiếc chảo sắt lớn chuyển động phát tiếng lạo xạo, thỉnh thoảng họ lại bỏ chút muối vào trong chảo.
Hạng Trang thuận tay bốc lấy một nắm nếm nếm, cảm giác thật khó ăn. Nhưng dù sao thì dùng lót dạ vẫn được.
Cái chính là ở vấn đề cối xay thời bấy giờ, không có bộ phận cánh nghiền với những đường nét tinh tế như máy nghiền thời hiện đại mà cối xay ở thời Tần Hán chỉ là những đường vân lồi lõm lộn xộn, không theo một quy tắc nào, vì thế lương thực khi được xay ra rất lởm chởm.
Tiếc là lúc này không có thời gian để cải tiến những chiếc cối xay.
Nhìn thấy việc chế biến bột mỳ khô cơ bản đã hoàn thành, số lương thực chưa được rang cũng không còn nhiều, Võ Thiệp vẫn đi theo bên cạnh Hạng Trang liền kiến nghị: - Thượng tướng quân, lương khô đã được chuẩn bị tương đối rồi nhưng bên chỗ Chung Ly tướng quân vẫn chưa thấy động tĩnh gì, đoán chừng nếu không phải là bị phát giác thì cũng là có chuyện rắc rối rồi, chi bằng đêm nay chúng ta xông ra khỏi thành tiến vào núi thôi?
- Phát giác? Hạng Trang nhìn Úy Liêu phía sau Võ Thiệp nói: Tiên sinh nghĩ thế nào?
Úy Liêu từ sau khi bị bắt cóc đã mất hết tự do cá nhân, mỗi một bước đều có hai thân binh tháp tùng "bảo vệ", ngoài ra trừ những lúc Hạng Trang xuất chinh lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh Hạng Trang, thậm chí ngay cả lúc ăn lúc ngủ cũng không được vượt ra khỏi tầm mắt Hạng Trang. Những lúc Hạng Trang triệu tập hội nghị quân sự, Úy Liêu lại càng phải tham gia.
Hiển nhiên là Úy Liêu sẽ không dễ dàng khuất phục nên cũng chẳng thèm để ý đến Hạng Trang.
Hạng Trang bẽ mặt, quay sang nói với Võ Thiệp: - Tiên sinh yên tâm, Chung Ly Muội chắc chắn sẽ không thể làm hỏng việc!
Võ Thiệp vẫn không khỏi lo lắng, nói: - Nhưng vạn nhất nếu bị phát giác, tại hạ lo rằng quân Hán rất có thể sẽ từ bỏ chiến thuật vây ba thả một mà chuyển thành hợp vây tứ phía đối với thành Thọ Xuân, nếu như thế, quân ta dù có muốn đột phá vòng vây cũng sẽ rất khó khăn.
- Như vậy cũng chẳng sao, cùng lắm thì liều mạng với quân Hán một trận lưỡng bại câu thương! - Hạng Trang cười nhạt, lại nói - Hơn nữa, ta tin rằng Chung Ly Muội, ông ta sẽ không làm ta thất vọng! Trong doanh trại của quân Sở người có thể độc bá một phương không nhiều, Long Thư cũng có thể coi là có kỳ tài xuất chúng, đáng tiếc là đã chết. Ngoài Long Thư ra thì chỉ có Chung Ly Muội.
Bởi vậy, xét về năng lực thì Hạng Trang vẫn rất tín nhiệm Chung Ly Muội.
Quan trọng hơn là, Hạng Trang cũng không cho là Quý Tả Xa có thể phát giác hành động của Chung Ly Muội!
Lý Tả Xa dù sao cũng là người xưa, không như Hạng Trang là một kẻ xuyên việt, Hạng Trang biết rằng, một con sông lớn như Hoài Thủy một khi vỡ đê thì mọi thứ xung quanh trong phạm vi hàng trăm dặm đều bị nhấn chìm. Khu vực xung quanh Thọ Xuân với địa thế thấp chắc chắn sẽ biến thành một vùng nước trắng, điều này trong lịch sử cũng đã từng xảy ra, sự kiện đê Hoa Nguyên Khẩu bị vỡ cũng đã làm ngập lụt cả một vùng rộng lớn phía dưới sông Hoàng Hà, kéo dài cả ngàn dặm!
Lý Tả Xa xuất thân mang dòng dõi quan tướng, cũng là kẻ trí giả, ông ta chắc chắn sẽ có đề phòng việc quân Sở thực hiện kế thủy công.
Tuy nhiên, Lý Tả Xa tuyệt đối không thể ngờ rằng, từ xa năm mươi dặm sông Hoài vẫn có thể nhấn chìm Thọ Xuân! Điều này không liên quan đến sự sáng suốt của một cái đầu, mà hoàn toàn là quyết định bởi kiến thức, nói cách khác chính là tính giới hạn của lịch sử, như việc người xưa chưa từng nhìn thấy chiếc bàn đạp của yên ngựa thì sẽ rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng những kỵ binh hạng nặng có thể dễ dàng xung phong vậy!
###############
Nhưng điều mà Hạng Trang không biết đến chính là, Chung Ly Muội quả thực đã gặp rắc rối, mà còn là rắc rối lớn!
Nói ra thì việc đào móc đê sông dường như rất đơn giản, chẳng phải là đào một lỗ hổng ở đê sông rồi sau đó nước sẽ tràn xuống phía dưới, vết hổng càng lúc càng to, cuối cùng chẳng phải sẽ tạo ra một dòng thác lũ làm vỡ đê sao?
Trên thực tế, chuyện hoàn toàn không đơn giản chỉ có vậy!
Bởi vì thời đại bấy giờ sông Hoài chưa có đê chắn thực sự, con sông được hình thành từ quá trình bào mòn tự nhiên, Chung Ly Muội nếu muốn dẫn nước sông Hoài chảy ngược về Thọ Xuân chẳng khác nào thay đổi dòng chảy của sông Hà, bạn nói như vậy có khó không?
Chung Ly Muội dẫn theo tám trăm thanh niên trai tráng đào mất năm ngày năm đêm, gần như phải đào đến nửa sườn núi mới tạo ra được một lỗ hổng nhỏ ở bờ nam sông Hoài, nước sông tràn xuống đã làm vết hổng càng to ra, và cảnh tượng ngập lụt đã sắp hiện ra trước mắt, nhưng bỗng nhiên chòi ra hai hòn đá lớn, mỗi hòn một bên khóa chặt hai bên trái phải của lỗ hổng, như thế thì xong rồi.
Mặc cho nước sông tràn xuống, hai hòn đá lớn vẫn trơ trơ bất động.
Như vậy thì thật là rắc rối, không giải quyết được hai hòn đá khổng lồ đó thì vết hổng sẽ không thể bị lở ra, mà vết hổng không lở ra, thì với lượng nước lúc này cho dù có chảy ngược nửa năm e rằng cũng không thể nhấn chìm được quân Hán bên ngoài thành.
Nếu lựa chọn một chỗ khác để đào lại từ đầu thì chắc chắn sẽ không kịp, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách làm sao đập vỡ được một trong hai hòn đá kia!
Nhưng vấn đề là ở chỗ hai hòn đá lại to bằng một gian nhà, nếu dùng búa sắt, khoan sắt theo cách làm thông thường thì dù là làm trong ba tháng cũng chưa chắc đã đập vỡ được nó chứ chưa nói đến thành Thọ Xuân nhiều nhất chỉ có thể cầm cự thêm được nửa tháng, vậy phải làm thế nào?
Quan trọng là Chung Ly Muội đã không làm Hạng Trang thất vọng, gã đã có sáng kiến rất hay, đó là dùng lửa đốt!
Đầu tiên là làm sạch bùn đất dính trên hòn đá, sau đó chất củi khô đốt lên, đợi khi viên đá nóng đỏ thì lại dùng nước giội vào, làm đi làm lại vài lần thì lớp ngoài hòn đá sẽ gần giống với bùn đất. Thế rồi dùng khoan đá, búa sắt đập vào, lớp vỏ dầy sẽ nhanh chóng bị bong ra. Với tốc độ đó sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc chỉ dùng khoan đá và búa sắt đập lúc chưa đốt.
Cứ làm như thế trong vòng ba ngày ba đêm, mặt trái của viên đá nhỏ cuối cùng sẽ bị mất đi một nửa, sau đó dưới sự bào mòn không ngừng của dòng thác nước sẽ dần dần lỏng ra, chẳng bao lâu sau một tiếng rầm cực lớn, nửa còn lại của hòn đá sẽ lăn xuống sườn núi, rồi trong chớp mắt nước sông sẽ như con ngựa hoang xổng chuồng mà cuồn cuộn trút xuống phía dưới!
Mất đi sự cản trở cực lớn, nước sông cuồn cuộn mặc sức mà tràn xuống, không đầy nửa giờ sẽ làm lỗ hổng trên thân đê lở rộng ra hơn năm mươi trượng so với vài trượng lúc đầu, và vẫn sẽ tiếp tục lở rộng cực nhanh, nước sông sẽ từ lỗ hổng mà ồ ạt chảy xuống phía dưới đê, gây nên một trận lũ cực lớn, gầm gào tràn xuống khu vực trũng thấp.
Chung Ly Muội đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy dưới núi đã biến thành một vùng nước trắng xóa!
################
Lý Tả Xa đang ngủ ngon bỗng mơ thấy mình rơi vào động băng ngàn năm rồi giật mình tỉnh dậy, mới vô cùng kinh hãi nhận ra mình đang ở trong nước!
Lý Tả Xa toan gọi đám thân binh đến hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì thì thấy bỗng có người vén rèm trướng lên.
Liền đó, có một quan tướng hiệu úy thân tín mặt mày tái xanh chạy xộc vào, ngã sấp ngửa, đau đớn nói: - Tướng quân, không xong rồi! Nước, khắp nơi đều là nước!
Lý Tả Xa bỗng rùng mình, không kịp mặc áo giáp liền vội vàng ra khỏi đại trướng.
Ra khỏi đại trướng, Lý Tả Xa giật lấy cây đuốc trong tay tên thân binh soi nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh mặt nước mênh mông, mà vừa mới đây thôi nước mới tới mắt cá chân mà giờ đã dâng lên đến bắp chân rồi, hơn nữa còn đang dâng cao với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tả Xa tưởng như không dám tin vào mắt mình!
Lượng nước lớn như thế này, không cần nói, chắc chắn là đê sông Hoài đã vỡ rồi!
Quân Sở quả đã đào phá đê sông Hoài ư!? Quân Sở thật sự muốn ngọc đá cùng nát sao!?
Phản ứng đầu tiên của Lý Tả Xa là phái một đội kỵ binh đi do thám và quả nhiên đã gặp phục kích của quân Sở, chỉ có quân Sở mới có thể âm thầm làm chuyện phá đê xả nước này, có điều Lý Tả Xa nhanh chóng cảm thấy điều đó không đúng, hai giờ trước đội do thám báo về mọi chuyện vẫn bình thường, như thế quân Sở tuyệt đối không thể phá đê xả nước trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cách giải thích duy nhất chính là, nơi mà quân Sở phá đê ít nhất cũng phải cách xa hơn năm mươi dặm!
Vấn đề là ở chỗ, địa điểm phá đê xả nước xa như thế làm sao có thể nhấn chìm Thọ Xuân!?
Lúc này, Lý Tả Xa mới thấy vô cùng hối hận, sớm biết thế này, thì lúc đầu cần phải phái nhiều kỵ binh hơn, kiểm soát chặt chẽ dòng sông trong phạm vi khoảng một trăm dặm, có điều bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Chỉ thấy Lý Tả Xa không ngừng than thở: - Thật là, trí giả trăm lo, tất có chỗ sơ hở, tất có chỗ sơ hở a...
- Tướng quân, mau đi thôi! - Tên thân quân hiệu úy bi thảm nói - Nếu còn không đi, e rằng sẽ không kịp!
Lý Tả Xa vội cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nước đã dâng lên quá gối, liền nói: - Truyền lệnh, toàn quân di chuyển lên phía Tây Bắc, nhanh!
Thế rồi Lý Tả Xa cùng với tiểu đoàn thân binh vội vàng đi lên hướng Tây Bắc.
Nhưng trong đêm tối nào có dễ dàng xác định phương hướng? Cắm đầu đi một hồi, cảm giác phương hướng đã không còn!
Lúc này, cả một đại doanh của quân Hán đã đại loạn, trừ tiểu đoàn thân binh của Lý Tả Xa vẫn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, những tiểu đoàn khác, đơn vị khác đều đã hoàn toàn bị náo loạn, hàng ngàn tướng sĩ quân Hán đang như rắn mất đầu chạy ngược chạy xuôi trong dòng nước, đầu tóc thì rối mù, quần áo xộc xệch, sắc mặt thì vô cùng kinh hãi.
Lý Tả Xa liên tục la lớn, cố gắng ngăn chặn sự phát triển của cơn hỗn loạn.
Nhưng Lý Tả Xa nhanh chóng nhận ra điều đó là vô ích, dù ông ta đã rút kiếm ra chém chết vài người, nhưng cũng không thể nào ngăn chặn được sự phát triển của cơn hỗn loạn. Cuối cùng, ngay cả tiểu đoàn thân binh của ông ta cũng đã xuất hiện những dấu hiệu bất ổn, Lý Tả Xa cuối cùng cũng biết rằng, đại thế của quân Hán đã không còn, đến nước này, ông ta đã không thể chỉ huy được đội quân kia nữa rồi.
- Đi, mặc kệ bọn chúng! Lý Tả Xa liền đem theo thân binh chọn đại một hướng đi mà chạy như điên.
Trong đêm tối không biết đã đi được bao xa, dòng nước cũng đã từ từ dâng lên đến eo, lúc này việc đi lại trong nước vô cùng khó khăn. Trong lúc Lý Tả Xa cho rằng như vậy là chết chắc thì chợt phát hiện điều thần kỳ là mực nước đã hạ xuống, có điều ông ta cũng nhanh chóng nhận ra đó không phải là mực nước đã giảm mà là địa thế dưới chân đang cao lên!
- Tướng quân, chúng ta đã lên được đến chỗ đất cao rồi! Đám thân binh vui mừng khôn xiết.
Lý Tả Xa lê lết lên chỗ đất cao, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau chỉ còn lại không đến trăm người, những thân binh khác đoán rằng nếu không phải đã bị nước nhấn chìm thì cũng là bị lạc trong quá trình di chuyển.
Bình luận facebook