Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 558
Đang lúc nói chuyện, chợt có thân binh vội vàng đi lên bẩm báo:
- Thừa tướng, Lũng Tây có báo!
- Lũng Tây?
Tim Bạch Mặc nảy lên, vội tiếp nhận tin báo từ trong tay thân binh, sau khi vội vàng xem xong thì sắc mặt lập tức xanh mét.
- Thừa tướng, làm sao vậy?
Thúc Tôn Anh vội la lên.
- Ngươi xem đi.
Bạch Mặc thở dài, đem tin báo cho Thúc Tôn Anh
Thúc Tôn Anh có chút nghi ngờ tiếp nhận tin báo, sau khi xem xong lại nhảy dựng lên, thất thanh nói:
- Không thể nào, không thể nào, sao quân Sở có thể từ Lũng Tây giết ra được?
Khó trách Thúc Tôn Anh sẽ giật mình, từ xưa từ đất Thục đến Quan Trung chỉ có một con đường là phải đi qua đường Kim Ngưu thông qua Hán Trung tiến vào Quan Trung, nhưng hiện tại quân Sở không đi theo đường này mà trực tiếp từ Lũng Tây giết ra, bọn họ sao tới được? Chẳng lẽ quân Sở có thể vượt qua tuyết đọng hàng năm bao phủ núi Cống Dát sao? Chẳng lẽ quân Sở có thể xuyên qua đầm lầy hoang dã hay sao?
Thúc Tôn Anh giật mình, sao Bạch Mặc không kinh hãi? Hắn căn bản cũng không nghĩ tới.
Lập tức Thúc Tôn Anh lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, bởi vì hiện tại chủ lực quân Hán phân tán ở Hán Trung, Bắc Địa, Thượng Quận để ngăn địch, Quan Trung phòng giữ cực kỳ trống không, quân Sở đột nhiên từ Lũng Tây giết ra, vậy thì Hàm Dương nguy hiểm rồi, lập tức Thúc Tôn Anh liền nói với Bạch Mặc:
- Thừa tướng, không thể tiếp tục ở trong này tiêu hao dần cùng với nước Sở nữa, hãy mau chóng điều quân trở về Hàm Dương đi.
Bạch Mặc im lặng, Hàm Dương phòng giữ hư không, vậy thì Hán Vương nguy hiểm, điều quân trở về là tất yếu, nhưng hắn cũng biết lúc này điều quân trở về là cực kỳ nguy hiểm,một khi Tất Thư dẫn đại quân nước Sở nghiền ép đi lên, quân Hán chỉ có thể binh bại như núi đổ, cho nên, còn phải suy xét một kế sách vẹn toàn, để quân Sở không thể tùy tiện truy kích.
Trầm ngâm một lát, Bạch Mặc chỉ bảo Thúc Tôn Anh:
- Như vậy đi, thúc Tôn Tướng quân ngươi dẫn theo hai vạn tinh binh lặng yên ra khỏi thành, mai phục tại bên ngoài thung lũng thành Bắc hai mươi dặm.
- Vâng.
Thúc Tôn Anh ầm ầm đáp lời, lĩnh mệnh đi.
Nhìn theo lưng Thúc Tôn Anh đi xuống lầu, con ngươi Bạch Mặc chợt lóe lên tia rầu rĩ, trong lòng thì thào:Thúc Tôn tướng quân, xin đừng oán giận bổn tướng, vì nước Đại Hán đành phải hy sinh ngươi và hai vạn tướng sĩ.
***
Lúc Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Dương Đà, Đinh Cố, Tây Khất Liệt và hơn mười vị đại tướng đi vào trung quân lều lớn, Thượng Tướng Quân Tất Thư sớm đã đội mũ quán giáp ngồi ở vị trí chủ tọa.
- Mời Vương Kiếm.
Đợi các tướng sĩ tiến vào,Tất Thư ngồi dậy vái chào về hướng đông.
Thân quân Giáo úy Thiết Ngưu ôm Vương Kiếm mà Hạng Trang ban thưởng hiên ngang đi vào lều lớn, các tướng lập tức sáng rực ánh mắt.
- Chư vị.
Đợi Thiết Ngưu ôm Vương Kiếm đứng phía sau mình, Tất Thư mới nhìn xung quanh trướng một vòng, nói:
- Bản tướng quân vừa mới nhận được phi báo của thám báo, Hán tướng Bạch Mặc đã suất lĩnh đại quân rút lui khỏi Thượng Dung, hẳn là vì một trong chín lộ đại quân đã đánh vào Quan Trung, gây chấn động Hàm Dương, cho nên Bạch Mặc mới phải điều quân trở về tự cứu.
Lập tức trong trướng vang lên những tiếng bàn luận xôn xao của các tướng lĩnh, nhất là các lão tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai tinh thần kích động, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trận chiến phạt Hán này có lẽ là trận chiến cuối cùng mà bọn họ tham gia trong cuộc đời. Nếu lần này vẫn không được lĩnh quân ra trận, vậy cơ bản không có khả năng chém lập công lao gì rồi.
Lập tức Hoàn Sở bước nhanh đến phía trước, lạnh lùng nói:
- Vậy thì không cần nói gì nữa, nhanh chóng đuổi theo.
- Hoàn lão tướng quân nói rất đúng.
Tất Thư vui vẻ gật đầu, lại từ trên bàn quơ lấy hai cây lệnh tiễn quát:
- Hai vị lão tướng quân Hoàn Sở, Quý Bố nghe lệnh!
Hoàn Sở và Quý Bố lên tiếng trả lời tiến lên, nhất loạt chắp tay hành lễ:
- Có mạt tướng!
Tất Thư đem hai cây lệnh tiễn ném cho Hoàn Sở và Quý Bố, cất cao giọng nói:
- Bản tướng quân lệnh cho các ngươi đem năm nghìn binh giáp bản bộ suốt đêm đuổi giết quân Hán, không được sai sót.
Tây Khất Liệt, Đinh Cố nghe vậy ngạc nhiên.
- Vâng!
Hoàn Sở, Quý Bố ầm ầm đáp lời, lĩnh mệnh đi.
Đợi hai viên lão tướng rời đi, Tất Thư lại quơ lấy hai cành lệnh tiễn, quát:
- Tiêu Khai, Dương Đà.
Tiêu Khai, Dương Đà lên tiếng trả lời tiến lên, chắp tay hành lễ:
- Có mạt tướng.
Tất Thư ném ra lệnh tiễn cho hai người quát:
- Dẫn năm nghìn binh giá pbản bộ phụ trách tiếp ứng.
- Vâng!
Tiêu Khai, Dương Đà ầm ầm đáp lời, cũng lĩnh mệnh đi.
Do dự một lát, Tây Khất Liệt không kìm nổi tiến lên hỏi:
- Thượng Tướng Quân, chỉ phái hai vị lão tướng quân dẫn mười ngàn binh giáp đuổi theo giết quân Hán, có phải binh lực quá mức mỏng hay không? Nếu chẳng may quân Hán để lại phục binh cản phía sau, mạt tướng lo lắng hai vị lão tướng quân sẽ gặp bất trắc, binh của Tiêu Khai, Dương Đà cũng ít...
- Tây Khất Liệt!
Tất Thư nhíu mi, lạnh lùng thốt:
- Nên dụng binh như thế nào còn phải chờ ngươi chỉ giáo bản tướng quân sao?
- Không dám, không dám, mạt tướng tuyệt không mạo phạm Thượng Tướng Quân.
Tây Khất Liệt vâng dạ lui xuống.
***
Ba ngày sau, Bạch Mặc dẫn chủ lực quân Hán miệng Tử Ngọ Cốc.
Đại quân mới vừa đóng trại ở miệng Tử Ngọ Cốc liền có phi kỵ báo lại, nói là truy binh quân Sở bị Thúc Tôn Anh đánh cho đại bại tại thung lũng thành Bắc Thượng Dung, chém đầu hơn ba ngàn, thậm chí Thúc Tôn Anh còn chém hai viên tướng già của nước Sở là Hoàn Sở cùng với Quý Bố, ngay cả Tiêu Khai, Dương Đà tới tiếp ứng cũng bị Thúc Tôn Anh giết cho đại bại.
Nhìn quân sĩ trình lên thủ cấp của Hoàn Sở, Quý Bố, ngay lập tức Bạch Mặc giật mình hoảng hốt.
Để lại Thúc Tôn Anh cùng với hai vạn binh giáp cản phía sau, vốn Bạch Mặc định bỏ con nhỏ để kéo dài tốc độ truy kích của quân Sở mà thôi, nào ngờ con nhỏ bỏ lại này lại đánh bại quân Sở, còn chém được hai viên lão tướng nước Sở, đây chẳng phải là công lao quá lớn sao? Xảy ra chuyện gì vậy, sư đệ của mình trở nên không biết dùng binh từ lúc nào vậy?
Lão tướng quân Ly Thương từ Nam Trịnh tới Tử Ngọ Cốc hội hợp cũng có chút khó tin, bối rối nói:
- Quái lạ, tuy nói Thúc Tôn Anh dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng không thể nào mạnh hơn Tất Thư, Tất Thư ngay cả Tề vương Hàn Tín cũng đánh bại được, lần này sao lại liên tục bại dưới tay Thúc Tôn Anh vậy? Việc này dường như không hợp lẽ lắm thì phải?
Dường như Bạch Mặc đã có chút hiểu, thở dài nói:
- Bổn tướng đã hiểu chút rồi.
- Ồ, Thừa tướng biết nguyên nhân trong đó?
Ly Thương tò mò:
- Là nguyên nhân gì?
Bạch Mặc lắc lắc đầu, bùi ngùi nói:
- Sư đệ kia của bổn tướng đang tìm đường lui cho bản thân.
Dứt lời, Bạch Mặc lại chỉ bảo Ly Thương:
- Ly lão tướng quân, có thể lệnh đại quân yên tâm nhập cốc, sư đệ ta sẽ không đuổi theo tới, ít nhất không thể nhanh như vậy mà đuổi theo, ta và ngươi đại khái có thể thong dong vào cốc, gấp rút tiếp viện Hàm Dương.
Nhưng, Bạch Mặc vừa dứt lời, liền có khoái mã dọc theo đường nhỏ Tử Ngọ Cốc lao nhanh ra, thấy Bạch Mặc xa xa, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã phi thân xuống ngựa, đi tới trước mặt Bạch Mặc, quỳ xuống đất tiếng khóc gào không ra tiếng:
- Thừa tướng, Thừa tướng, không xong, việc lớn không tốt rồi, quân Sở đã đến dưới thành Hàm Dương rồi, Đại vương mệnh ngươi khẩn trương điều quân trở về cứu viện, phải nhanh...
- Cái gì? Quân Sở đã đã đến dưới thành Hàm Dương rồi?
Ly Thương nghe vậy lập tức hấn động, không thể nào?
Bạch Mặc cũng là kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội hỏi lệnh kỵ:
- Có biết là lộ quân Sở nào không? Có bao nhiêu binh lực?
Lệnh kỵ cười run giọng:
- Thừa tướng, có hai lộ đại quân nước Sở từ hai hướng đến dưới thành Hàm Dương, binh lực không rõ, nhưng ít nhất cũng có năm sáu vạn đại quân.
- Cái gì? Hai lộ đại quân?
Bạch Mặc nghe vậy nghiêm nghị.
Đoạn đường Lũng Tây này của quân Sở thì Bạch Mặc không dự liệu được, nhưng hắn vẫn chuẩn bị tâm lý, bởi vì Bạch Mặc rất rõ ràng, binh lực quân Sở trèo đèo lội suối từ Lũng Tây giết ra tuyệt đối sẽ không có nhiều lắm, tối đa cũng chỉ có năm ba ngàn nhân, cho nên dù có đến dưới thành Hàm Dương cũng sẽ không cấu thành sự uy hiếp quá lớn, cùng lắm là buông bỏ Hán Trung, hoàn toàn lui giữ về Quan Trung.
Nhưng phía đông cũng có quân Sở tiến vào là ngoài dự đoán của Bạch Mặc.
Chẳng lẽ là Quan Quân Hầu gác Đồng Quan bị công phá? đại quân Cao Sơ đã tiến quan? Nếu là đại quân Cao Sơ đã tiến quan, vậy thì Hàm Dương nhất định là xong rồi, mình có trở về cứu hay không cũng không còn ý nghĩa nữa,bởi vì một khi Đồng Quan thất thủ, từ Lạc Dương đến Hàm Dương vô hiểm có thể thủ, đại quân nước Sở cùng với lương thảo đồ quân nhu có thể liên tục không ngừng tiến quan, cuộc chiến này đã không cần phải đánh tiếp rồi.
Lấy lại bình tĩnh, Bạch Mặc mang tia hy vọng cuối cùng hỏi lệnh kỵ:
- Có thấy cờ hiệu của hai lộ quân Sở không?
Lệnh kỵ gật đầu, thở hào hển nói:
- Trên đường phá vây, bạt tướng từng bị đông lộ quân Sở đuổi giết, hơn mười kỵ Ngự Lâm vệ đi theo bảo hộ đã chết trận toàn bộ, chỉ có mạt tướng là may mắn đột phá khỏi vòng vây,từ trong hỗn loạn, mạt tướng mơ hồ nhìn thấy trên đại kỳ trung quân của quân Sở có thêu hình như là chữ “Hạng”, chắc là đại quân của Thái Tử Hạng Chính.
- Hạng Chính? Không ngờ là Hạng Chính?
Bạch Mặc yên tâm hơn, lại thở dài.
Điều khiến Bạch Mặc yên tâm chính là, bất kể là quân yểm trợ từ Lũng Tây giết ra hay là đại quân Hạng Chính qua sông, đều là cô quân, chỉ cần Hán vương có thể bảo vệ Hàm Dương, đợi đại quân của mình điều về thì hai lộ quân Sở này nhất định thất bại. Nhưng khiến Bạch Mặc thở dài chính là, Hạng Trang đã đủ khó chơi rồi, không ngờ ngay cả con trai hắn cũng lợi hại như thế.
***
- Sở Thái Tử Hạng Chính?
Nhìn binh giáp quân Sở đông nghìn nghịt ngoài thành, Hán Vương Lưu Hằng sắc mặt trắng bệch.
Lão tướng quân Mai Quyên run rẩy vào thành lầu, thở hào hển nói:
- Không chỉ có Sở Thái Tử Hạng Chính, còn có chủ lực quân Sở của thế tử Hạng Trị từ Lũng Tây giết ra, chính là Hạng Trị, con riêng của tiên quân Hạng Võ nước Sở!
- Hạng Chính? Hạng Trị?
sắc mặt Lưu Hằng càng lúc càng khó chịu đựng nổi,run giọng nói:
- Lão tướng quân, vậy làm thế nào cho phải?
- Đại vương không cần sợ.
Mai Quyên khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Lệnh kỵ phái đi Hán Trung cầu viện đã phá vây, ít ngày nữa là thừa tướng dẫn quân về cứu viện rồi.
Lưu Hằng lo lắng nói:
- Từ Thượng Dung đến Hàm Dương mất vài trăm dặm, Thừa tướng kịp sao?
Mai Quyên nói:
- Đại vương yên tâm, trong thành Hàm Dương còn có hai ngàn Ngự Lâm vệ, thần đã khẩn cấp thu thập năm nghìn con cháu huân thích cùng với tráng đinh gia nô, thành Hàm Dương lại hào sâu tường cao, quân Sở trong lúc cấp thiết quả quyết không đánh vào được.
Còn chưa nói hết, phía cửa bắc đột nhiên vang lên tiếng chém giết trời long đất lở.
Lưu Hằng kinh hãi, vội hỏi Mai Quyên:
- Lão tướng quân, sao lại thế này, bắc môn xảy ra chuyện gì?
Đối với việc này Mai Quyên cũng không biết, quân thần bên cạnh cũng đang lo sợ thì chợt có tiểu giáo quân Hán cả người đẫm máu phi ngựa lao tới dưới cổng thành, vội vàng chạy lên đầu thành quỳ xuống, lộ vẻ sầu thảm bẩm báo nói:
- Đại vương, không xong, huynh đệ Tư Mã Trọng, Tư Mã Quý phản bội, dẫn năm trăm gia đinh mở bắc môn Ủng thành ra, đại quân nước Sở đã phá thành mà vào rồi.
- Thừa tướng, Lũng Tây có báo!
- Lũng Tây?
Tim Bạch Mặc nảy lên, vội tiếp nhận tin báo từ trong tay thân binh, sau khi vội vàng xem xong thì sắc mặt lập tức xanh mét.
- Thừa tướng, làm sao vậy?
Thúc Tôn Anh vội la lên.
- Ngươi xem đi.
Bạch Mặc thở dài, đem tin báo cho Thúc Tôn Anh
Thúc Tôn Anh có chút nghi ngờ tiếp nhận tin báo, sau khi xem xong lại nhảy dựng lên, thất thanh nói:
- Không thể nào, không thể nào, sao quân Sở có thể từ Lũng Tây giết ra được?
Khó trách Thúc Tôn Anh sẽ giật mình, từ xưa từ đất Thục đến Quan Trung chỉ có một con đường là phải đi qua đường Kim Ngưu thông qua Hán Trung tiến vào Quan Trung, nhưng hiện tại quân Sở không đi theo đường này mà trực tiếp từ Lũng Tây giết ra, bọn họ sao tới được? Chẳng lẽ quân Sở có thể vượt qua tuyết đọng hàng năm bao phủ núi Cống Dát sao? Chẳng lẽ quân Sở có thể xuyên qua đầm lầy hoang dã hay sao?
Thúc Tôn Anh giật mình, sao Bạch Mặc không kinh hãi? Hắn căn bản cũng không nghĩ tới.
Lập tức Thúc Tôn Anh lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, bởi vì hiện tại chủ lực quân Hán phân tán ở Hán Trung, Bắc Địa, Thượng Quận để ngăn địch, Quan Trung phòng giữ cực kỳ trống không, quân Sở đột nhiên từ Lũng Tây giết ra, vậy thì Hàm Dương nguy hiểm rồi, lập tức Thúc Tôn Anh liền nói với Bạch Mặc:
- Thừa tướng, không thể tiếp tục ở trong này tiêu hao dần cùng với nước Sở nữa, hãy mau chóng điều quân trở về Hàm Dương đi.
Bạch Mặc im lặng, Hàm Dương phòng giữ hư không, vậy thì Hán Vương nguy hiểm, điều quân trở về là tất yếu, nhưng hắn cũng biết lúc này điều quân trở về là cực kỳ nguy hiểm,một khi Tất Thư dẫn đại quân nước Sở nghiền ép đi lên, quân Hán chỉ có thể binh bại như núi đổ, cho nên, còn phải suy xét một kế sách vẹn toàn, để quân Sở không thể tùy tiện truy kích.
Trầm ngâm một lát, Bạch Mặc chỉ bảo Thúc Tôn Anh:
- Như vậy đi, thúc Tôn Tướng quân ngươi dẫn theo hai vạn tinh binh lặng yên ra khỏi thành, mai phục tại bên ngoài thung lũng thành Bắc hai mươi dặm.
- Vâng.
Thúc Tôn Anh ầm ầm đáp lời, lĩnh mệnh đi.
Nhìn theo lưng Thúc Tôn Anh đi xuống lầu, con ngươi Bạch Mặc chợt lóe lên tia rầu rĩ, trong lòng thì thào:Thúc Tôn tướng quân, xin đừng oán giận bổn tướng, vì nước Đại Hán đành phải hy sinh ngươi và hai vạn tướng sĩ.
***
Lúc Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai, Dương Đà, Đinh Cố, Tây Khất Liệt và hơn mười vị đại tướng đi vào trung quân lều lớn, Thượng Tướng Quân Tất Thư sớm đã đội mũ quán giáp ngồi ở vị trí chủ tọa.
- Mời Vương Kiếm.
Đợi các tướng sĩ tiến vào,Tất Thư ngồi dậy vái chào về hướng đông.
Thân quân Giáo úy Thiết Ngưu ôm Vương Kiếm mà Hạng Trang ban thưởng hiên ngang đi vào lều lớn, các tướng lập tức sáng rực ánh mắt.
- Chư vị.
Đợi Thiết Ngưu ôm Vương Kiếm đứng phía sau mình, Tất Thư mới nhìn xung quanh trướng một vòng, nói:
- Bản tướng quân vừa mới nhận được phi báo của thám báo, Hán tướng Bạch Mặc đã suất lĩnh đại quân rút lui khỏi Thượng Dung, hẳn là vì một trong chín lộ đại quân đã đánh vào Quan Trung, gây chấn động Hàm Dương, cho nên Bạch Mặc mới phải điều quân trở về tự cứu.
Lập tức trong trướng vang lên những tiếng bàn luận xôn xao của các tướng lĩnh, nhất là các lão tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Tiêu Khai tinh thần kích động, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, trận chiến phạt Hán này có lẽ là trận chiến cuối cùng mà bọn họ tham gia trong cuộc đời. Nếu lần này vẫn không được lĩnh quân ra trận, vậy cơ bản không có khả năng chém lập công lao gì rồi.
Lập tức Hoàn Sở bước nhanh đến phía trước, lạnh lùng nói:
- Vậy thì không cần nói gì nữa, nhanh chóng đuổi theo.
- Hoàn lão tướng quân nói rất đúng.
Tất Thư vui vẻ gật đầu, lại từ trên bàn quơ lấy hai cây lệnh tiễn quát:
- Hai vị lão tướng quân Hoàn Sở, Quý Bố nghe lệnh!
Hoàn Sở và Quý Bố lên tiếng trả lời tiến lên, nhất loạt chắp tay hành lễ:
- Có mạt tướng!
Tất Thư đem hai cây lệnh tiễn ném cho Hoàn Sở và Quý Bố, cất cao giọng nói:
- Bản tướng quân lệnh cho các ngươi đem năm nghìn binh giáp bản bộ suốt đêm đuổi giết quân Hán, không được sai sót.
Tây Khất Liệt, Đinh Cố nghe vậy ngạc nhiên.
- Vâng!
Hoàn Sở, Quý Bố ầm ầm đáp lời, lĩnh mệnh đi.
Đợi hai viên lão tướng rời đi, Tất Thư lại quơ lấy hai cành lệnh tiễn, quát:
- Tiêu Khai, Dương Đà.
Tiêu Khai, Dương Đà lên tiếng trả lời tiến lên, chắp tay hành lễ:
- Có mạt tướng.
Tất Thư ném ra lệnh tiễn cho hai người quát:
- Dẫn năm nghìn binh giá pbản bộ phụ trách tiếp ứng.
- Vâng!
Tiêu Khai, Dương Đà ầm ầm đáp lời, cũng lĩnh mệnh đi.
Do dự một lát, Tây Khất Liệt không kìm nổi tiến lên hỏi:
- Thượng Tướng Quân, chỉ phái hai vị lão tướng quân dẫn mười ngàn binh giáp đuổi theo giết quân Hán, có phải binh lực quá mức mỏng hay không? Nếu chẳng may quân Hán để lại phục binh cản phía sau, mạt tướng lo lắng hai vị lão tướng quân sẽ gặp bất trắc, binh của Tiêu Khai, Dương Đà cũng ít...
- Tây Khất Liệt!
Tất Thư nhíu mi, lạnh lùng thốt:
- Nên dụng binh như thế nào còn phải chờ ngươi chỉ giáo bản tướng quân sao?
- Không dám, không dám, mạt tướng tuyệt không mạo phạm Thượng Tướng Quân.
Tây Khất Liệt vâng dạ lui xuống.
***
Ba ngày sau, Bạch Mặc dẫn chủ lực quân Hán miệng Tử Ngọ Cốc.
Đại quân mới vừa đóng trại ở miệng Tử Ngọ Cốc liền có phi kỵ báo lại, nói là truy binh quân Sở bị Thúc Tôn Anh đánh cho đại bại tại thung lũng thành Bắc Thượng Dung, chém đầu hơn ba ngàn, thậm chí Thúc Tôn Anh còn chém hai viên tướng già của nước Sở là Hoàn Sở cùng với Quý Bố, ngay cả Tiêu Khai, Dương Đà tới tiếp ứng cũng bị Thúc Tôn Anh giết cho đại bại.
Nhìn quân sĩ trình lên thủ cấp của Hoàn Sở, Quý Bố, ngay lập tức Bạch Mặc giật mình hoảng hốt.
Để lại Thúc Tôn Anh cùng với hai vạn binh giáp cản phía sau, vốn Bạch Mặc định bỏ con nhỏ để kéo dài tốc độ truy kích của quân Sở mà thôi, nào ngờ con nhỏ bỏ lại này lại đánh bại quân Sở, còn chém được hai viên lão tướng nước Sở, đây chẳng phải là công lao quá lớn sao? Xảy ra chuyện gì vậy, sư đệ của mình trở nên không biết dùng binh từ lúc nào vậy?
Lão tướng quân Ly Thương từ Nam Trịnh tới Tử Ngọ Cốc hội hợp cũng có chút khó tin, bối rối nói:
- Quái lạ, tuy nói Thúc Tôn Anh dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng không thể nào mạnh hơn Tất Thư, Tất Thư ngay cả Tề vương Hàn Tín cũng đánh bại được, lần này sao lại liên tục bại dưới tay Thúc Tôn Anh vậy? Việc này dường như không hợp lẽ lắm thì phải?
Dường như Bạch Mặc đã có chút hiểu, thở dài nói:
- Bổn tướng đã hiểu chút rồi.
- Ồ, Thừa tướng biết nguyên nhân trong đó?
Ly Thương tò mò:
- Là nguyên nhân gì?
Bạch Mặc lắc lắc đầu, bùi ngùi nói:
- Sư đệ kia của bổn tướng đang tìm đường lui cho bản thân.
Dứt lời, Bạch Mặc lại chỉ bảo Ly Thương:
- Ly lão tướng quân, có thể lệnh đại quân yên tâm nhập cốc, sư đệ ta sẽ không đuổi theo tới, ít nhất không thể nhanh như vậy mà đuổi theo, ta và ngươi đại khái có thể thong dong vào cốc, gấp rút tiếp viện Hàm Dương.
Nhưng, Bạch Mặc vừa dứt lời, liền có khoái mã dọc theo đường nhỏ Tử Ngọ Cốc lao nhanh ra, thấy Bạch Mặc xa xa, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã phi thân xuống ngựa, đi tới trước mặt Bạch Mặc, quỳ xuống đất tiếng khóc gào không ra tiếng:
- Thừa tướng, Thừa tướng, không xong, việc lớn không tốt rồi, quân Sở đã đến dưới thành Hàm Dương rồi, Đại vương mệnh ngươi khẩn trương điều quân trở về cứu viện, phải nhanh...
- Cái gì? Quân Sở đã đã đến dưới thành Hàm Dương rồi?
Ly Thương nghe vậy lập tức hấn động, không thể nào?
Bạch Mặc cũng là kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội hỏi lệnh kỵ:
- Có biết là lộ quân Sở nào không? Có bao nhiêu binh lực?
Lệnh kỵ cười run giọng:
- Thừa tướng, có hai lộ đại quân nước Sở từ hai hướng đến dưới thành Hàm Dương, binh lực không rõ, nhưng ít nhất cũng có năm sáu vạn đại quân.
- Cái gì? Hai lộ đại quân?
Bạch Mặc nghe vậy nghiêm nghị.
Đoạn đường Lũng Tây này của quân Sở thì Bạch Mặc không dự liệu được, nhưng hắn vẫn chuẩn bị tâm lý, bởi vì Bạch Mặc rất rõ ràng, binh lực quân Sở trèo đèo lội suối từ Lũng Tây giết ra tuyệt đối sẽ không có nhiều lắm, tối đa cũng chỉ có năm ba ngàn nhân, cho nên dù có đến dưới thành Hàm Dương cũng sẽ không cấu thành sự uy hiếp quá lớn, cùng lắm là buông bỏ Hán Trung, hoàn toàn lui giữ về Quan Trung.
Nhưng phía đông cũng có quân Sở tiến vào là ngoài dự đoán của Bạch Mặc.
Chẳng lẽ là Quan Quân Hầu gác Đồng Quan bị công phá? đại quân Cao Sơ đã tiến quan? Nếu là đại quân Cao Sơ đã tiến quan, vậy thì Hàm Dương nhất định là xong rồi, mình có trở về cứu hay không cũng không còn ý nghĩa nữa,bởi vì một khi Đồng Quan thất thủ, từ Lạc Dương đến Hàm Dương vô hiểm có thể thủ, đại quân nước Sở cùng với lương thảo đồ quân nhu có thể liên tục không ngừng tiến quan, cuộc chiến này đã không cần phải đánh tiếp rồi.
Lấy lại bình tĩnh, Bạch Mặc mang tia hy vọng cuối cùng hỏi lệnh kỵ:
- Có thấy cờ hiệu của hai lộ quân Sở không?
Lệnh kỵ gật đầu, thở hào hển nói:
- Trên đường phá vây, bạt tướng từng bị đông lộ quân Sở đuổi giết, hơn mười kỵ Ngự Lâm vệ đi theo bảo hộ đã chết trận toàn bộ, chỉ có mạt tướng là may mắn đột phá khỏi vòng vây,từ trong hỗn loạn, mạt tướng mơ hồ nhìn thấy trên đại kỳ trung quân của quân Sở có thêu hình như là chữ “Hạng”, chắc là đại quân của Thái Tử Hạng Chính.
- Hạng Chính? Không ngờ là Hạng Chính?
Bạch Mặc yên tâm hơn, lại thở dài.
Điều khiến Bạch Mặc yên tâm chính là, bất kể là quân yểm trợ từ Lũng Tây giết ra hay là đại quân Hạng Chính qua sông, đều là cô quân, chỉ cần Hán vương có thể bảo vệ Hàm Dương, đợi đại quân của mình điều về thì hai lộ quân Sở này nhất định thất bại. Nhưng khiến Bạch Mặc thở dài chính là, Hạng Trang đã đủ khó chơi rồi, không ngờ ngay cả con trai hắn cũng lợi hại như thế.
***
- Sở Thái Tử Hạng Chính?
Nhìn binh giáp quân Sở đông nghìn nghịt ngoài thành, Hán Vương Lưu Hằng sắc mặt trắng bệch.
Lão tướng quân Mai Quyên run rẩy vào thành lầu, thở hào hển nói:
- Không chỉ có Sở Thái Tử Hạng Chính, còn có chủ lực quân Sở của thế tử Hạng Trị từ Lũng Tây giết ra, chính là Hạng Trị, con riêng của tiên quân Hạng Võ nước Sở!
- Hạng Chính? Hạng Trị?
sắc mặt Lưu Hằng càng lúc càng khó chịu đựng nổi,run giọng nói:
- Lão tướng quân, vậy làm thế nào cho phải?
- Đại vương không cần sợ.
Mai Quyên khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Lệnh kỵ phái đi Hán Trung cầu viện đã phá vây, ít ngày nữa là thừa tướng dẫn quân về cứu viện rồi.
Lưu Hằng lo lắng nói:
- Từ Thượng Dung đến Hàm Dương mất vài trăm dặm, Thừa tướng kịp sao?
Mai Quyên nói:
- Đại vương yên tâm, trong thành Hàm Dương còn có hai ngàn Ngự Lâm vệ, thần đã khẩn cấp thu thập năm nghìn con cháu huân thích cùng với tráng đinh gia nô, thành Hàm Dương lại hào sâu tường cao, quân Sở trong lúc cấp thiết quả quyết không đánh vào được.
Còn chưa nói hết, phía cửa bắc đột nhiên vang lên tiếng chém giết trời long đất lở.
Lưu Hằng kinh hãi, vội hỏi Mai Quyên:
- Lão tướng quân, sao lại thế này, bắc môn xảy ra chuyện gì?
Đối với việc này Mai Quyên cũng không biết, quân thần bên cạnh cũng đang lo sợ thì chợt có tiểu giáo quân Hán cả người đẫm máu phi ngựa lao tới dưới cổng thành, vội vàng chạy lên đầu thành quỳ xuống, lộ vẻ sầu thảm bẩm báo nói:
- Đại vương, không xong, huynh đệ Tư Mã Trọng, Tư Mã Quý phản bội, dẫn năm trăm gia đinh mở bắc môn Ủng thành ra, đại quân nước Sở đã phá thành mà vào rồi.
Bình luận facebook