Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Trần Bình vội vã đi vào lều lớn của Hán Vương, hướng về Lưu Bang, Trương Lương chắp tay thi lễ nói: - Đại vương, Tử Phòng huynh, Khoái Triệt lại vừa đi vào lều lớn của Hành Sơn Vương Ngô Nhuế!
- Là Khoái Triệt người Phạm Dương (1)! Lưu Bang nhíu mày hỏi: - Hắn muốn làm gì vậy?
Dừng lại một chút, Lưu Bang lại tức giận mà hỏi: - Hắn là chư hầu thứ mấy được tìm rồi?
- Người thứ tư rồi. Trần Bình quỳ gối ngồi xuống bên cạnh Trương Lương, đáp: - Đầu tiên là Anh Bố, lại đến Trương Nhĩ, sau đó là Hàn Vương Hàn Tín, hiện giờ là Ngô Nhuế!
- Khoái Triệt đơn giản là muốn du thuyết các lộ chư hầu lui binh, đại vương chỉ cần lấy sự chân thành đối đãi, lấy nhân nghĩa để bày tỏ thiên hạ, các lộ chư hầu tức thì có thể không nghe theo hắn nữa, việc này chỉ là nhỏ nhặt, đại vương không cần để ý tới. Trương Lương là binh gia cũng không giả, thiện mưu lược, nhưng rất có phong độ quân tử, hành sự thẳng thắn vô tư, rất là coi thường hành vi tiểu nhân như vậy của Khoái Triệt.
- Tử Phòng huynh, tại hạ lại không cho là như thế.
Hiếm khi thấy Trần Binh đưa ra ý kiến bất đồng với Trương Lương, nói dứt lời liền thi lễ với Lưu Bang, nói tiếp: - Hàn Phi Tử từng nói 'thiên lý chi đê, hội vũ nghĩ huyệt" (2), Khoái Triệt hoạt động khắp nơi, âm thầm xúi giục các lộ chư hầu lui binh, cố nhiên là hành vi tiểu nhân, đại vương cũng không thể bỏ qua.
- Việc này...Lưu Bang nhìn Trương Lương, lại nhìn Trần Bình, nhất thời sắc mặt có chút lúng túng.
Trương Lương, Trần Binh là cánh tay trái bờ vai phải bày mưu nghĩ kế cho Lưu Bang, hai người rất ít khi có ý kiến trái ngược nhau, nhưng hiện giờ về vấn đề của Khoái Triệt, giữa hai người lại xuất hiện sự bất đồng hiếm có này, điều này khiến cho Lưu Bang cảm thấy khó khăn, nghe Trương Lương không để ý tới việc này, hay là nghe Trần Bình ra tay diệt trừ Khoái Triệt?
Trương Lương lãnh đạm cười, nói rằng: - Đại vương nếu giết Khoái Triệt, chẳng phải là tạo cho người khác cơ hội sao?
Lưu Bang khẽ gật đầu, lời này của Trương Lương thật không sai, nếu như bởi vì Khoái Triệt ở sau lưng nói xấu vài câu, thì đã muốn giết hắn ta, chẳng phải là lộ ra Lưu Bang rất không có trí tuệ, lòng dạ rất hẹp hòi đấy sao? Một khi chuyện này đưa tới sĩ tử thiên hạ, gia tộc quyền thế chỉ trích, thậm chí còn dẫn tới các lộ chư hầu ngờ vực, vậy chẳng phải nguyên nhân nhỏ nhưng mất thì lớn đó sao.
Vẻ mặt Trần Bình nghiêm trọng, cũng nói: - Nếu như không tiêu diệt Khoái Triệt, nhỡ hắn ta thực sự thuyết phục được các lộ chư hầu thì sao? Đến lúc đó các lộ chư hầu cùng tiến cùng lui, một mực yêu cầu đại vương cho phép bọn họ về nước, thì làm sao bây giờ? Đại vương mà coi thường kẻ biện sĩ du thuyết, Tô Tần hợp tung (3), Trương Nghi liên hoành(4), cái bất chính là bọn chúng dựa vào miệng lưỡi ba tấc trơn tru của mình!
Lưu Bang lần thứ hai gật đầu, Trần Bình nói cũng không phải là không có lý, ngộ nhỡ Khoái Triệt thật sự khiến cho các lộ chư hầu rút lui, xúi giục bọn họ cùng nhau áp chế Lưu Bang hắn, vậy thì thật đúng là một phiền phức, đồng ý rồi, lúc các chư hầu về nước, ắt sẽ trở thành mối họa, không đồng ý thì, các lộ chư hầu một khi liên thủ với nhau, Lưu Bang hắn làm thế nào đàn áp được?
Hiện giờ Trương Lương, Trần Bình đều đã nói thấu, chủ ý sẽ do Lưu Bang đích thân nắm bắt.
Lúc này, Lưu Bang bỗng nhiên bắt đầu nhớ đến Lệ Thực Kỳ, không phải nói Lệ Thực Kỳ trí tuệ cao hơn so với Trương Lương, Trần Bình, mà là bản thân Lệ Thực Kỳ cũng là một biện sĩ, nếu Khoái Triệt có thể du thuyết các lộ chư hầu lui binh, Lưu Bang hắn đương nhiên cũng có thể để Lệ Thực Kỳ đi du thuyết các lộ chư hầu, để bọn họn lấy đại nghĩa làm trọng, chứ không nóng vội làm những việc bất nhân bất nghĩa kia.
Vắt óc suy nghĩ một lát, cuối cùng Lưu Bang khó có thể quyết định, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: - Việc này để bàn sau đi, ngược lại là tên tàn dư quân Sở Hạng Trang kia, nửa tháng nay lại không thấy có động tĩnh, thiết lập tại các nơi sơn khẩu, đốt khói lửa tại cửa ải hiểm yếu vậy mà lại không có một tin tức nào truyền đến, các ngươi nói xem, tàn dư quân Sở có phải là đã thật sự trốn sâu vào trong núi thẳm rừng già rồi không?
Trương Lương ngạc nhiên nói: - Không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là như thế.
Trần Bình phụ họa nói: - Thần cũng cho là như vậy, lấy tâm tính của thằng nhãi Hạng Trang thì tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nhưng con đường đột phá vòng vây đi về hướng Bắc, hướng Đông cùng với hướng Nam đều đã bị quân chúng ta phá hỏng rồi, tàn dư quân Sở cũng chỉ có thể mạo hiểm đi qua Đại Biệt Sơn thôi, tuy nhiên, thần cũng không cho rằng tàn dư quân Sở thực sự có thể vượt qua Đại Biệt Sơn.
- Vượt qua là tốt nhất, để cho tất cả bọn chúng làm thức ăn cho rắn rết côn trùng! Lưu Bang cười nói: - Ngay cả thực sự vượt qua được cũng chẳng hề gì, chỉ cần thằng nhãi Hạng Trang rời xa Giang Đông chốn cũ, sẽ trừng trị hắn còn không dễ dàng ư? Tốt nhất là thằng nhãi Hạng Trang dẫn tàn dư quân Sở chạy về Lâm Giang quốc, quả nhân sẽ đích thân dẫn đại quân thu thập hắn cùng với cả Cung Ngao, vậy chẳng phải thiên hạ có thể thật sự thái bình, ha hả.
Lâm Giang quốc là tâm bệnh trong lòng Lưu Bang chẳng kém gì nước Sở, bởi vì Lâm Giang Vương Cung Ngao là kẻ không có đầu óc, lão chết bầm này không chịu dưới trướng Hạng Vũ, cũng giống như không chịu dưới trướng Lưu Bang hắn, trận chiến ở Cai Hạ, các lộ chư hầu thiên hạ hầu như đều đã tới, duy nhất Lâm Giang Vương Cung Ngao là không phái binh tới, còn giết sứ giả do Lưu Bang phái đi, Lưu Bang cũng đã sớm muốn trừng trị hắn rồi.
***
Sau khi quân Sở rời khỏi doanh trại, dọc theo khe sâu đi thẳng về hướng Tây, từ từ thâm nhập vào khu rừng nguyên thủy mịt mù không một bóng người.
Ở nơi này số nhân khẩu chưa tới 30 vạn, Đại Biệt Sơn thật sự là núi sâu rộng lớn, tuyệt đối không có người, chứ đừng nói là nhà ở trong đó, dù cho tìm một tiều phu dược nông hỏi đường cũng không được!
Hơn nữa càng đi sâu vào trong núi, khu rừng càng rậm rạp, con đường phía trước lại càng khó đi.
Vả lại trong núi sương khí tràn ngập, bầu trời lại u ám, rất dễ dàng sẽ lạc đường!
Cũng may kiếp trước Hạng Trang từng đi quân đội, được học qua về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, dù không có công cụ hiện đại là kim chỉ nam chỉ đường, không có mặt trời trăng sao để tham chiếu, cũng sẽ không bị lạc đường trong khu rừng.
Muốn tìm được phương hướng ở trong rừng, cảm giác dường như rất khó, mà thật ra là cũng rất đơn giản, chỉ cần chặt ngã một cây, thông qua đường vân dày thưa là có thể thành thạo đoán được hướng đi, đường vân khá thưa hơn nửa nghiêng nhiều về hướng Nam, lại kết hợp với địa hình, thì trên cơ bản có thể xác định đại khái được phương hướng.
Tuy nhiên, cho dù không lo lắng về việc lạc đường, lần hành quân này cũng phải trắc trở hơn nhiều so với dự đoán của Hạng Trang.
Kiếp trước Hạng Trang từng xuyên qua rừng mưa nhiệt đới còn hiểm ác đáng sợ hơn, nhưng khi vào núi hắn phát hiện, một tiểu đội nhỏ đi xuyên qua khu rừng với đại đội đi xuyên qua khu rừng, hoàn toàn là hai việc khác nhau! Hắn có thể mang theo một tiểu đội gồm mười mấy người đi xuyên qua khu rừng mưa nhiệt đới toàn rắn rết côn trùng hoành hành, ruồi muỗi sinh sôi, cũng không có nghĩa là hắn có thể mang theo năm nghìn quân Sở vượt qua Đại Biệt Sơn.
Trên đường đi này, quân Sở đã tận khả năng đi dọc theo khe sâu rồi tiến lên địa thế bằng phẳng, nhưng đường đi vẫn hiểm trở như cũ, mỗi ngày chỉ có thể tiến lên chưa được ba mươi dặm, chiếu theo tốc độ này, sợ rằng nửa tháng cũng không chắc có thể đi ra ngoài, mà nửa tháng sau, rất có khả năng mùa mưa sẽ đến, một khi thực sự tiến vào mùa mưa, quân Sở đừng nghĩ có thể thoát khỏi khu rừng.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, nhưng quân Sở vẫn chưa đi được trăm dặm!
Thấy sắc trời đã tối, Hạng Trang liền hạ lệnh đại quân đóng quân, lại bảo mời Úy Liêu, Võ Thiệp tới ngồi bên cạnh.
- Phù, thật làm lão hủ mệt sắp chết rồi. Úy Liêu đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, vừa thở dốc, vừa liên tục đấm vào tay chân mình, lão nhân gia dù sao cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, mặc dù dọc đường cưỡi ngựa, đi qua đường hiểm trở thì thậm trí còn có người cõng lão trên lưng, nhưng đi xuống núi một thời gian dài như vậy, cũng không thể không mệt cho được.
Ngược lại, Vũ Thiệp đang lúc tráng niên sẽ tốt hơn rất nhiều so với Úy Liêu.
Hạng Trang liền nhanh chóng phân phó Tần Cơ lấy trong quân gần đó có chiếc nồi sắt nhỏ đi đun nước, chuẩn bị cho Úy Liêu ngâm chân, lão gia tử này thật đúng là người nhiều mưu trí đứng đầu, tuyệt đối không thể có bất luận điều gì ngoài ý muốn.
Nghỉ ngơi một lát, Úy Liễu vẻ mặt trở lại bình thường, nói: - Thượng Tướng Quân, lão hủ cảm thấy cứ đi xuống như vậy chỉ sợ không được.
Hạng Trang gật đầu, hết sức thừa nhận, nói: - Đúng vậy, trong núi không có đường đi, lại hiểm trở, mỗi ngày chỉ có thể đi được ba mươi dặm, cứ theo tốc độ như vậy, không biết đến lúc nào mới có thể vượt qua được Đại Biệt Sơn!
Vũ Thiệp cũng không khỏi lo lắng, nói: - Hiện giờ đã là thượng tuần tháng tư rồi, mùa mưa cũng sắp nhanh tới rồi.
- Vậy thì đi xuống chắc chắn sẽ không thành. Úy Liêu đấm đấm chân mình, lại nói: - Phải nghĩ biện pháp khác!
- Nhưng quân sư, bây giờ còn có biện pháp nào nữa đâu? Vũ Thiệp lắc đầu cười khổ nói: - Núi này cao đường hiểm trở, chúng ta lại không thể biến ra một con đường rộng lớn.
- Biến ra một con đường rộng lớn? Hạng Trang nghe vậy trong lòng lập tức khẽ lay động, Úy Liêu dường như cũng có chút xúc động, lúc này quay đầu lại nhìn Hạng Trang, hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên đồng thời cùng bật cười to.
Vũ Thiệp bị hai người cười làm đầu óc mờ mịt, không hiểu hỏi: - Thượng Tướng Quân, Quân sư, các người cười gì vậy?
- Tiên sinh, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật không có nghĩ ra! Hạng Trang thân thiết vỗ vỗ vai Vũ Thiệp, sau đó lại hướng sang Úy Liêu nói: - Quân sư, ông nói xem chúng ta thế nào lại thật không ngờ, khu rừng nguyên thủy rậm rạp này thật ra cũng có con đường lớn chứ?
Úy Liêu cũng cười nói – Chẳng phải trong “Quảng võ quân lược” của Lý Tả Xa hắn từng nói sao, “trí giả thiên lự tất hữu nhất thất”(5) sao?
Vũ Thiệp vẫn không hiểu, lập tức nhíu mày hỏi: - Thượng tướng quân, tại hạ vẫn không hiểu người đang nói gì? Nghe ý tứ của ngươi, có phải là trong khu rừng nguyên thủy này có thể biến ra một con đường lớn không?
- Cũng không hẳn? Hạng Trang lúc này chỉ vào con sông nhỏ phía trước không xa, nói: - Kia có phải là con đường lớn không?
- Điều này thì? Đó chỉ là con sông nhỏ, sao lại là con đường lớn được, ý...Vũ Thiệp bỗng nhiên cũng hiểu ra, lại nói: - Thượng tướng quân, quân sư, các ngươi là nói tạo thuyền sau đó xuôi theo dòng nước đi xuống ư?
- Tạo thuyền thì không còn kịp rồi, hơn nữa con sông này quá nhỏ bé, đi không được. Hạng Trang khoát tay áo, lại chỉ vào rừng trúc xanh biếc rậm rạp cách đó không xa phía đối diện, nói: - Tuy nhiên, chúng ta có thể buộc bè trúc lại, không mất nửa ngày, chúng ta có thể buộc được hơn một ngàn bè trúc, đến lúc đó, chúng ta có thể ngồi bè trúc xuôi theo dòng nước, chạy thẳng đến sông Hoài.
Úy Liêu khẽ mỉm cười, nói tiếp: - Sau đó lại ngược sông Hoài, đi thẳng về Nam Dương.
- Đúng rồi. Vũ Thiệp vỗ tay khen: - Bè trúc, lúc trước sao chúng ta không nghĩ ra bè trúc nhỉ!?
- Hiện giờ nghĩ ra cũng không muộn. Úy Liêu vui vẻ nói: - Vũ Thiệp tiên sinh, lần này đều là công lao của ngươi.
- Đúng vậy, lần này thật đúng là may nhờ có tiên sinh. Hạng Trang thản nhiên mỉm cười, lần này thật đúng là may có Vũ Thiệp.
Ngay từ lúc đầu, Hạng Trang và Úy Liêu cũng chỉ lo lắng làm thế nào vượt qua được núi non trùng điệp, suy nghĩ làm thế nào vượt qua được khu rừng rậm nguyên thủy, xuôi theo dòng nước xuống là có thể vượt qua được khu rừng rậm nguyên thủy, lại ngược sông mà có thể vượt qua một ngọn núi lớn, mà việc này, có lẽ cái gọi là xu hướng tư duy bình thường, có một số việc nói ra thì rất đơn giản, nhưng không nói ra thì người ta lại không nghĩ ra được!
Đương nhiên, ở đây chẳng qua chỉ là xu hướng tư duy bình thường đơn giản như thế, nếu như không phải trong núi vừa khéo có rừng trúc, Hạng Trang, Úy Liêu dù có nghĩ ra việc đi theo đường tắt bằng cách xuôi theo dòng nước, thì cũng chỉ có thể ngắm sông mà than thở, bởi vì không có rừng trúc thì bọn họ không thể kết trúc thành bè được, biết đâu năm nghìn quân Sở cuối cùng tất đều phải nhảy sông mà trôi xuống?
(1) Khoái Triệt: Theo Sử ký, Khoái Triệt là người đất Phạm Dương
(2) Thiên lý chi đê hội vũ nghĩ huyệt: nghĩa là đê ngàn dặm cũng sẽ có tổ kiến.
(3) Tô Tần hợp tung: Hợp tung (chữ Hán: 合縱) là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Là học thuyết Hợp Tung của Tô Tần thời Chiến Quốc.
(4) Trương Nghi liên hoành: (Hán tự: 張儀, ? - 309 TCN) là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Liên Hoành là học thuyết của Trương Nghi thời Chiến Quốc.
(5) Câu này nghĩa là: người thông minh suy nghĩ chu đáo mà vẫn khó tránh khỏi sai sót.
- Là Khoái Triệt người Phạm Dương (1)! Lưu Bang nhíu mày hỏi: - Hắn muốn làm gì vậy?
Dừng lại một chút, Lưu Bang lại tức giận mà hỏi: - Hắn là chư hầu thứ mấy được tìm rồi?
- Người thứ tư rồi. Trần Bình quỳ gối ngồi xuống bên cạnh Trương Lương, đáp: - Đầu tiên là Anh Bố, lại đến Trương Nhĩ, sau đó là Hàn Vương Hàn Tín, hiện giờ là Ngô Nhuế!
- Khoái Triệt đơn giản là muốn du thuyết các lộ chư hầu lui binh, đại vương chỉ cần lấy sự chân thành đối đãi, lấy nhân nghĩa để bày tỏ thiên hạ, các lộ chư hầu tức thì có thể không nghe theo hắn nữa, việc này chỉ là nhỏ nhặt, đại vương không cần để ý tới. Trương Lương là binh gia cũng không giả, thiện mưu lược, nhưng rất có phong độ quân tử, hành sự thẳng thắn vô tư, rất là coi thường hành vi tiểu nhân như vậy của Khoái Triệt.
- Tử Phòng huynh, tại hạ lại không cho là như thế.
Hiếm khi thấy Trần Binh đưa ra ý kiến bất đồng với Trương Lương, nói dứt lời liền thi lễ với Lưu Bang, nói tiếp: - Hàn Phi Tử từng nói 'thiên lý chi đê, hội vũ nghĩ huyệt" (2), Khoái Triệt hoạt động khắp nơi, âm thầm xúi giục các lộ chư hầu lui binh, cố nhiên là hành vi tiểu nhân, đại vương cũng không thể bỏ qua.
- Việc này...Lưu Bang nhìn Trương Lương, lại nhìn Trần Bình, nhất thời sắc mặt có chút lúng túng.
Trương Lương, Trần Binh là cánh tay trái bờ vai phải bày mưu nghĩ kế cho Lưu Bang, hai người rất ít khi có ý kiến trái ngược nhau, nhưng hiện giờ về vấn đề của Khoái Triệt, giữa hai người lại xuất hiện sự bất đồng hiếm có này, điều này khiến cho Lưu Bang cảm thấy khó khăn, nghe Trương Lương không để ý tới việc này, hay là nghe Trần Bình ra tay diệt trừ Khoái Triệt?
Trương Lương lãnh đạm cười, nói rằng: - Đại vương nếu giết Khoái Triệt, chẳng phải là tạo cho người khác cơ hội sao?
Lưu Bang khẽ gật đầu, lời này của Trương Lương thật không sai, nếu như bởi vì Khoái Triệt ở sau lưng nói xấu vài câu, thì đã muốn giết hắn ta, chẳng phải là lộ ra Lưu Bang rất không có trí tuệ, lòng dạ rất hẹp hòi đấy sao? Một khi chuyện này đưa tới sĩ tử thiên hạ, gia tộc quyền thế chỉ trích, thậm chí còn dẫn tới các lộ chư hầu ngờ vực, vậy chẳng phải nguyên nhân nhỏ nhưng mất thì lớn đó sao.
Vẻ mặt Trần Bình nghiêm trọng, cũng nói: - Nếu như không tiêu diệt Khoái Triệt, nhỡ hắn ta thực sự thuyết phục được các lộ chư hầu thì sao? Đến lúc đó các lộ chư hầu cùng tiến cùng lui, một mực yêu cầu đại vương cho phép bọn họ về nước, thì làm sao bây giờ? Đại vương mà coi thường kẻ biện sĩ du thuyết, Tô Tần hợp tung (3), Trương Nghi liên hoành(4), cái bất chính là bọn chúng dựa vào miệng lưỡi ba tấc trơn tru của mình!
Lưu Bang lần thứ hai gật đầu, Trần Bình nói cũng không phải là không có lý, ngộ nhỡ Khoái Triệt thật sự khiến cho các lộ chư hầu rút lui, xúi giục bọn họ cùng nhau áp chế Lưu Bang hắn, vậy thì thật đúng là một phiền phức, đồng ý rồi, lúc các chư hầu về nước, ắt sẽ trở thành mối họa, không đồng ý thì, các lộ chư hầu một khi liên thủ với nhau, Lưu Bang hắn làm thế nào đàn áp được?
Hiện giờ Trương Lương, Trần Bình đều đã nói thấu, chủ ý sẽ do Lưu Bang đích thân nắm bắt.
Lúc này, Lưu Bang bỗng nhiên bắt đầu nhớ đến Lệ Thực Kỳ, không phải nói Lệ Thực Kỳ trí tuệ cao hơn so với Trương Lương, Trần Bình, mà là bản thân Lệ Thực Kỳ cũng là một biện sĩ, nếu Khoái Triệt có thể du thuyết các lộ chư hầu lui binh, Lưu Bang hắn đương nhiên cũng có thể để Lệ Thực Kỳ đi du thuyết các lộ chư hầu, để bọn họn lấy đại nghĩa làm trọng, chứ không nóng vội làm những việc bất nhân bất nghĩa kia.
Vắt óc suy nghĩ một lát, cuối cùng Lưu Bang khó có thể quyết định, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: - Việc này để bàn sau đi, ngược lại là tên tàn dư quân Sở Hạng Trang kia, nửa tháng nay lại không thấy có động tĩnh, thiết lập tại các nơi sơn khẩu, đốt khói lửa tại cửa ải hiểm yếu vậy mà lại không có một tin tức nào truyền đến, các ngươi nói xem, tàn dư quân Sở có phải là đã thật sự trốn sâu vào trong núi thẳm rừng già rồi không?
Trương Lương ngạc nhiên nói: - Không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là như thế.
Trần Bình phụ họa nói: - Thần cũng cho là như vậy, lấy tâm tính của thằng nhãi Hạng Trang thì tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nhưng con đường đột phá vòng vây đi về hướng Bắc, hướng Đông cùng với hướng Nam đều đã bị quân chúng ta phá hỏng rồi, tàn dư quân Sở cũng chỉ có thể mạo hiểm đi qua Đại Biệt Sơn thôi, tuy nhiên, thần cũng không cho rằng tàn dư quân Sở thực sự có thể vượt qua Đại Biệt Sơn.
- Vượt qua là tốt nhất, để cho tất cả bọn chúng làm thức ăn cho rắn rết côn trùng! Lưu Bang cười nói: - Ngay cả thực sự vượt qua được cũng chẳng hề gì, chỉ cần thằng nhãi Hạng Trang rời xa Giang Đông chốn cũ, sẽ trừng trị hắn còn không dễ dàng ư? Tốt nhất là thằng nhãi Hạng Trang dẫn tàn dư quân Sở chạy về Lâm Giang quốc, quả nhân sẽ đích thân dẫn đại quân thu thập hắn cùng với cả Cung Ngao, vậy chẳng phải thiên hạ có thể thật sự thái bình, ha hả.
Lâm Giang quốc là tâm bệnh trong lòng Lưu Bang chẳng kém gì nước Sở, bởi vì Lâm Giang Vương Cung Ngao là kẻ không có đầu óc, lão chết bầm này không chịu dưới trướng Hạng Vũ, cũng giống như không chịu dưới trướng Lưu Bang hắn, trận chiến ở Cai Hạ, các lộ chư hầu thiên hạ hầu như đều đã tới, duy nhất Lâm Giang Vương Cung Ngao là không phái binh tới, còn giết sứ giả do Lưu Bang phái đi, Lưu Bang cũng đã sớm muốn trừng trị hắn rồi.
***
Sau khi quân Sở rời khỏi doanh trại, dọc theo khe sâu đi thẳng về hướng Tây, từ từ thâm nhập vào khu rừng nguyên thủy mịt mù không một bóng người.
Ở nơi này số nhân khẩu chưa tới 30 vạn, Đại Biệt Sơn thật sự là núi sâu rộng lớn, tuyệt đối không có người, chứ đừng nói là nhà ở trong đó, dù cho tìm một tiều phu dược nông hỏi đường cũng không được!
Hơn nữa càng đi sâu vào trong núi, khu rừng càng rậm rạp, con đường phía trước lại càng khó đi.
Vả lại trong núi sương khí tràn ngập, bầu trời lại u ám, rất dễ dàng sẽ lạc đường!
Cũng may kiếp trước Hạng Trang từng đi quân đội, được học qua về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, dù không có công cụ hiện đại là kim chỉ nam chỉ đường, không có mặt trời trăng sao để tham chiếu, cũng sẽ không bị lạc đường trong khu rừng.
Muốn tìm được phương hướng ở trong rừng, cảm giác dường như rất khó, mà thật ra là cũng rất đơn giản, chỉ cần chặt ngã một cây, thông qua đường vân dày thưa là có thể thành thạo đoán được hướng đi, đường vân khá thưa hơn nửa nghiêng nhiều về hướng Nam, lại kết hợp với địa hình, thì trên cơ bản có thể xác định đại khái được phương hướng.
Tuy nhiên, cho dù không lo lắng về việc lạc đường, lần hành quân này cũng phải trắc trở hơn nhiều so với dự đoán của Hạng Trang.
Kiếp trước Hạng Trang từng xuyên qua rừng mưa nhiệt đới còn hiểm ác đáng sợ hơn, nhưng khi vào núi hắn phát hiện, một tiểu đội nhỏ đi xuyên qua khu rừng với đại đội đi xuyên qua khu rừng, hoàn toàn là hai việc khác nhau! Hắn có thể mang theo một tiểu đội gồm mười mấy người đi xuyên qua khu rừng mưa nhiệt đới toàn rắn rết côn trùng hoành hành, ruồi muỗi sinh sôi, cũng không có nghĩa là hắn có thể mang theo năm nghìn quân Sở vượt qua Đại Biệt Sơn.
Trên đường đi này, quân Sở đã tận khả năng đi dọc theo khe sâu rồi tiến lên địa thế bằng phẳng, nhưng đường đi vẫn hiểm trở như cũ, mỗi ngày chỉ có thể tiến lên chưa được ba mươi dặm, chiếu theo tốc độ này, sợ rằng nửa tháng cũng không chắc có thể đi ra ngoài, mà nửa tháng sau, rất có khả năng mùa mưa sẽ đến, một khi thực sự tiến vào mùa mưa, quân Sở đừng nghĩ có thể thoát khỏi khu rừng.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, nhưng quân Sở vẫn chưa đi được trăm dặm!
Thấy sắc trời đã tối, Hạng Trang liền hạ lệnh đại quân đóng quân, lại bảo mời Úy Liêu, Võ Thiệp tới ngồi bên cạnh.
- Phù, thật làm lão hủ mệt sắp chết rồi. Úy Liêu đặt mông ngồi xuống bên đống lửa, vừa thở dốc, vừa liên tục đấm vào tay chân mình, lão nhân gia dù sao cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, mặc dù dọc đường cưỡi ngựa, đi qua đường hiểm trở thì thậm trí còn có người cõng lão trên lưng, nhưng đi xuống núi một thời gian dài như vậy, cũng không thể không mệt cho được.
Ngược lại, Vũ Thiệp đang lúc tráng niên sẽ tốt hơn rất nhiều so với Úy Liêu.
Hạng Trang liền nhanh chóng phân phó Tần Cơ lấy trong quân gần đó có chiếc nồi sắt nhỏ đi đun nước, chuẩn bị cho Úy Liêu ngâm chân, lão gia tử này thật đúng là người nhiều mưu trí đứng đầu, tuyệt đối không thể có bất luận điều gì ngoài ý muốn.
Nghỉ ngơi một lát, Úy Liễu vẻ mặt trở lại bình thường, nói: - Thượng Tướng Quân, lão hủ cảm thấy cứ đi xuống như vậy chỉ sợ không được.
Hạng Trang gật đầu, hết sức thừa nhận, nói: - Đúng vậy, trong núi không có đường đi, lại hiểm trở, mỗi ngày chỉ có thể đi được ba mươi dặm, cứ theo tốc độ như vậy, không biết đến lúc nào mới có thể vượt qua được Đại Biệt Sơn!
Vũ Thiệp cũng không khỏi lo lắng, nói: - Hiện giờ đã là thượng tuần tháng tư rồi, mùa mưa cũng sắp nhanh tới rồi.
- Vậy thì đi xuống chắc chắn sẽ không thành. Úy Liêu đấm đấm chân mình, lại nói: - Phải nghĩ biện pháp khác!
- Nhưng quân sư, bây giờ còn có biện pháp nào nữa đâu? Vũ Thiệp lắc đầu cười khổ nói: - Núi này cao đường hiểm trở, chúng ta lại không thể biến ra một con đường rộng lớn.
- Biến ra một con đường rộng lớn? Hạng Trang nghe vậy trong lòng lập tức khẽ lay động, Úy Liêu dường như cũng có chút xúc động, lúc này quay đầu lại nhìn Hạng Trang, hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên đồng thời cùng bật cười to.
Vũ Thiệp bị hai người cười làm đầu óc mờ mịt, không hiểu hỏi: - Thượng Tướng Quân, Quân sư, các người cười gì vậy?
- Tiên sinh, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta thật không có nghĩ ra! Hạng Trang thân thiết vỗ vỗ vai Vũ Thiệp, sau đó lại hướng sang Úy Liêu nói: - Quân sư, ông nói xem chúng ta thế nào lại thật không ngờ, khu rừng nguyên thủy rậm rạp này thật ra cũng có con đường lớn chứ?
Úy Liêu cũng cười nói – Chẳng phải trong “Quảng võ quân lược” của Lý Tả Xa hắn từng nói sao, “trí giả thiên lự tất hữu nhất thất”(5) sao?
Vũ Thiệp vẫn không hiểu, lập tức nhíu mày hỏi: - Thượng tướng quân, tại hạ vẫn không hiểu người đang nói gì? Nghe ý tứ của ngươi, có phải là trong khu rừng nguyên thủy này có thể biến ra một con đường lớn không?
- Cũng không hẳn? Hạng Trang lúc này chỉ vào con sông nhỏ phía trước không xa, nói: - Kia có phải là con đường lớn không?
- Điều này thì? Đó chỉ là con sông nhỏ, sao lại là con đường lớn được, ý...Vũ Thiệp bỗng nhiên cũng hiểu ra, lại nói: - Thượng tướng quân, quân sư, các ngươi là nói tạo thuyền sau đó xuôi theo dòng nước đi xuống ư?
- Tạo thuyền thì không còn kịp rồi, hơn nữa con sông này quá nhỏ bé, đi không được. Hạng Trang khoát tay áo, lại chỉ vào rừng trúc xanh biếc rậm rạp cách đó không xa phía đối diện, nói: - Tuy nhiên, chúng ta có thể buộc bè trúc lại, không mất nửa ngày, chúng ta có thể buộc được hơn một ngàn bè trúc, đến lúc đó, chúng ta có thể ngồi bè trúc xuôi theo dòng nước, chạy thẳng đến sông Hoài.
Úy Liêu khẽ mỉm cười, nói tiếp: - Sau đó lại ngược sông Hoài, đi thẳng về Nam Dương.
- Đúng rồi. Vũ Thiệp vỗ tay khen: - Bè trúc, lúc trước sao chúng ta không nghĩ ra bè trúc nhỉ!?
- Hiện giờ nghĩ ra cũng không muộn. Úy Liêu vui vẻ nói: - Vũ Thiệp tiên sinh, lần này đều là công lao của ngươi.
- Đúng vậy, lần này thật đúng là may nhờ có tiên sinh. Hạng Trang thản nhiên mỉm cười, lần này thật đúng là may có Vũ Thiệp.
Ngay từ lúc đầu, Hạng Trang và Úy Liêu cũng chỉ lo lắng làm thế nào vượt qua được núi non trùng điệp, suy nghĩ làm thế nào vượt qua được khu rừng rậm nguyên thủy, xuôi theo dòng nước xuống là có thể vượt qua được khu rừng rậm nguyên thủy, lại ngược sông mà có thể vượt qua một ngọn núi lớn, mà việc này, có lẽ cái gọi là xu hướng tư duy bình thường, có một số việc nói ra thì rất đơn giản, nhưng không nói ra thì người ta lại không nghĩ ra được!
Đương nhiên, ở đây chẳng qua chỉ là xu hướng tư duy bình thường đơn giản như thế, nếu như không phải trong núi vừa khéo có rừng trúc, Hạng Trang, Úy Liêu dù có nghĩ ra việc đi theo đường tắt bằng cách xuôi theo dòng nước, thì cũng chỉ có thể ngắm sông mà than thở, bởi vì không có rừng trúc thì bọn họ không thể kết trúc thành bè được, biết đâu năm nghìn quân Sở cuối cùng tất đều phải nhảy sông mà trôi xuống?
(1) Khoái Triệt: Theo Sử ký, Khoái Triệt là người đất Phạm Dương
(2) Thiên lý chi đê hội vũ nghĩ huyệt: nghĩa là đê ngàn dặm cũng sẽ có tổ kiến.
(3) Tô Tần hợp tung: Hợp tung (chữ Hán: 合縱) là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Là học thuyết Hợp Tung của Tô Tần thời Chiến Quốc.
(4) Trương Nghi liên hoành: (Hán tự: 張儀, ? - 309 TCN) là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Liên Hoành là học thuyết của Trương Nghi thời Chiến Quốc.
(5) Câu này nghĩa là: người thông minh suy nghĩ chu đáo mà vẫn khó tránh khỏi sai sót.
Bình luận facebook