Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43+44
Chương 43: Nhật ký công chúa nhỏ.
Nhật ký bí mật công chúa nhỏ (2), người không liên quan (ông nội) cấm xem trộm. ///yeungontinh.vn///
10/03/2014
Giang Ngộ dữ quá, anh ấy bị bệnh, Giang Ngộ ngu ngốc!
11/03/2014
Có phải Giang Ngộ bị bệnh rồi hay không, sao anh ấy lại không đến lớp, không đến lớp liệu có bị mất bài không? Bị mất bài liệu thành thích có tuột dốc không, thành tích học tập tuột dốc anh sẽ không còn đứng hạng nhất nữa, làm sao đây? Ông trời ơi có phải ông đang nói với con, nhanh lên, nắm bắt cơ hội này, từ nay về sau chiếc ghế hạng nhất sẽ là của con!
… Nhưng mà cuối cùng Giang Ngộ sao thế?
05/05/2014
Socola Giang Ngộ tặng ngon quá đi, nhưng tại sao ngày nào anh ấy cũng chỉ tặng mình một viên, mình muốn hai viên.
Ngày X tháng Y năm Z
…
Tốt nghiệp.
Giang Ngộ phải đi rồi, tại sao hu hu hu hu hu, tại sao anh ấy phải ra nước ngoài học đại học, chẳng lẽ trường cao cấp nhất nước vẫn chưa đủ thỏa mãn anh hay sao? Mình lại không ra nước ngoài được hu hu hu hu hu Giang Ngộ là đồ ngốc.
Sau khi anh ấy đi nước ngoài mình sẽ không được thấy anh ấy nữa, làm sao bây giờ? Hay là viết cho anh ấy lá thư tình.
…
Giang Ngộ, anh đừng đi được không…
Bởi vì, công chúa nhỏ thích anh.
…
Giang Ngộ Giang Ngộ, trong quyển nhật ký này, toàn viết về Giang Ngộ.
Sau khi xem nhật ký xong, Lâm Linh hiếm khi đỏ mặt.
Có nên đưa quyển nhật ký này cho anh xem không, Lâm Linh đã do dự một lúc lâu mới quyết định. Mặc dù bình thường cô hay nói năng lung tung, cái gì cũng nói được nhưng nhiều năm trước, trong khoảng thời gian còn ngây thơ đó, những tâm tư thầm kín được ghi chép cẩn thận trong nhật ký từng thứ từng thứ một, nếu bày ra trước mắt anh, cô vẫn thấy hơi ngại ngùng.
Ngày anh và cô cãi nhau muốn chia tay, anh dỗ cô là “Anh thích em, thích em từ thời cấp ba” làm cô biết rằng, thì ra những năm cấp ba cô không phải đang yêu đơn phương mà chuyện Châu Mạt nói anh tốt nghiệp nhận lá thư tình của cô là vì muốn từ chối cười nhạo cô, tất nhiên là giả rồi.
Chắc chắn là anh đã đồng ý với cô!
Cho nên cô mới muốn về tìm quyển nhật ký này, nói anh nghe tiếng lòng của cô.
Sau khi xem xong, Lâm Linh tay chân lanh lẹ rút quyển nhật ký màu hồng trên tay ra, sau đó nhét vào ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại rồi khóa một lượt.
Giang Ngộ nhìn một loạt hành động của cô cảm thấy hơi buồn cười, không những thế, tai cô đã bắt đầu đỏ lên, nhiều năm trôi qua, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng khi cô ngại ngùng nên duỗi tay sờ sau tai cô, đúng là hơi nóng.
“Anh đọc xong rồi em mới khóa nó lại, em đang bịt tai trộm chuông hả?”
Lâm Linh không quan tâm đến điều này, dù sao thì cô cũng phải khóa nó lại, hét nhỏ nhào vào lồng ngực anh, nắm chặt áo anh, mặt áp vào ngực, hung dữ nói: “Cho anh xem quyển nhật ký này là vì muốn thổ lộ tiếng lòng cho anh nghe, nhưng! Sau này anh không được dùng nó để cười nhạo em, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Giang Ngộ ngoan ngoãn ôm cô vào lòng, tay này vịt bên hông ôm cô thật chặt, tay kia thì dời lên trên xoa đầu cô thật nhẹ, giống như muốn an ủi xoa dịu: “Anh sẽ không cười nhạo em.”
Cằm đặt lên đỉnh đầu, Giang Ngộ khẽ hỏi: “Vậy lúc đó em đến đưa thư tình cho anh, em đi đâu?”
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua ô cửa sổ, sau hai ngày hai đêm cuối cùng trận tuyết ở thành phố A cũng ngừng, bị ánh mặt trời nắng gắt chiếu vào, lớp tuyết dày tích tụ bên ngoài bắt đầu tan ra từ từ… ///yeungontinh.vn///
Lâm Linh nằm trong vòng tay của Giang Ngộ, hướng đúng là hướng ra cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm cửa sổ kính hơi chói mắt, cô vừa định đổi hướng nằm thì bàn tay khớp xương rõ ràng khẽ đặt lên mũi, chắn ánh sáng chói mắt cho cô.
Lâm Linh mãn nguyện nói: “Đây là điều em muốn nói với anh, lúc đó em viết thư tình xong rồi, bắt chuyến xe số 11 đến nhà muốn đưa cho anh nhưng vừa xuống xe em đã hối hận nên ném thư vào sọt rác. Lá thư tình kia không phải của em. Giang Ngộ, từ trước đến giờ em chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm của anh, cũng không đưa thư tình cho anh, làm anh gặp phải loại phụ nữ khốn nạn, chuyện này, em sẵn sàng chịu một nửa trách nhiệm.”
“Tại sao lại không đưa?”
“Ừ thì… Có lẽ lúc đó em kiêu ngạo nên cảm thấy… Hơi không xứng với anh, chỉ hơi hơi thôi nha!” Lâm Linh đưa tay lên miệng miêu tả sự hơi hơi rồi lại vùi mặt vào ngực anh. Âm lượng hơi nhỏ xuống, giống như hơi không muốn nhắc lại chuyện năm đó, vào thời khắc quan trọng nhất, cô không muốn thừa nhận sự tự ti.
“Đồ ngốc.” Giang Ngộ cúi đầu hôn lên đầu nhỏ mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Đối với anh mà nói, chẳng có gì quan trọng bằng tiếng lòng của em.”
“Ừm.” Lâm Linh vui vẻ nhưng cho dù anh không nói thì cô cũng biết. Năm đó khi tốt nghiệp cấp ba, ông nội đả kích cô, bạn cùng lớp đả kích cô, thậm chí xe buýt cũng đả kích cô cho nên cô khó mà không suy nghĩ tiêu cực, nhưng những suy nghĩ này, hai năm ở bên cạnh anh, đặc biệt là khoảng thời gian anh ổn định trong nước, đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Mặc dù anh chưa bao giờ nói điều này nhưng cô có thể cảm nhận được, và cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ.
Cho nên chuyện mà cô muốn hỏi, thật ra là…
Sau đó nói bằng giọng điệu giống như em hiểu mà nhưng em rất đau lòng: “Mặc dù biết từ góc độ của anh, em làm mất bức thư tình của anh, lúc tốt nghiệp còn đùa giỡn anh, anh tức giận hay ghét em là chuyện bình thường thôi, cho nên lúc học đại học ở nước ngoài, anh quen bạn gái em cũng miễn cưỡng chấp nhận nhưng…” Lâm Linh nhăn mũi: “Em vẫn rất nhỏ nhen, sao anh lại có thể quên nhanh như vậy, rõ ràng cấp ba người anh thích là em mà…”
Không thể nào không thể nào, không thể nào cho rằng cô chỉ đơn giản muốn cho anh xem nhật ký thôi đúng không.
Lâm Linh biết mình là người hẹp hòi là người nhỏ nhen, vốn dĩ cô cho rằng, cấp ba anh không thích cô vậy thì lên đại học quen bạn gái là chuyện bình thường, bản thân cô là người đến sau, không có lý do gì lại yêu cầu anh không được có bạn gái cũ, thế thì đúng là hơi ngang ngược vô lý thật. Với tư cách là bạn gái khoan dung độ lượng, tuyệt vời chu đáo, Lâm Linh sẽ sẽ không làm điều điên rồ như vậy, nhưng… Cấp ba anh thích cô mà…
Bàn tay xoa đầu cô của Giang Ngộ cứng đờ.
Lâm Linh có thể thẳng thắn kể những sự việc trong quá khứ nhưng không có nghĩa là anh cũng có thể…
Năm anh ra nước ngoài, nhận được thư tình của cô nhưng lại không thấy bóng dáng đau, thậm chí suốt hai tháng, anh không nhận được cuộc điện thoại nào của cô, sau đó anh thấy trong group lớp có người đăng ảnh chụp chung với cô, trong ảnh cô mặc chiếc váy xanh nhạt, mắt ngọc mày ngài và đôi mắt biết cười… Không biết là nản lòng hay vì lý do nào khác, anh không hề suy nghĩ đã ra khỏi group lớp, quyết định từ nay về sau không bao giờ quan tâm đến tin tức của cô nữa, tâm trạng không vui suốt một khoảng thời gian dài sau đó.
“Hả?” Cô kéo góc áo anh quơ quơ, kéo anh ra khỏi hồi ức, ngây ngô nhìn anh: “Anh nói đi.”
Giang Ngộ cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn nghi ngờ của cô, cong môi cười, cuối cùng quyết định nói cho cô biết, nếu không sẽ không bao giờ kết thúc. ///yeungontinh.vn///
Giọng điệu nhẹ nhàng: “Có lẽ là vì tức em đến mức buồn bực, lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cho rằng trên thế giới này đâu phải chỉ có một người phụ nữ là em, lúc đó cô ta theo đuổi anh, trong cơn giận anh đã đồng ý rồi, sau đó chứng minh thật sự không thể… Nên một tháng sau anh đã chia tay cô ta.”
“Cũng không phải là quên, hơn nữa cuộc tình này thật sự không có bất kỳ thứ gì đáng để em tra xét.”
Lâm Linh nằm trong vòng tay anh sững sờ, cô không ngờ toàn bộ câu chuyện lại như thế này.
Thời gian trôi từng phút từng giây, Lâm Linh im lặng không nói gì, thì ra anh không hề quên cô, cũng không phải vì thích Cao Hiểu Tẩm nên mới ở bên cô… Niềm vui dần lan tỏa, thì ra anh cũng vậy, chỉ thích một mình cô.
Lần trước ở trung tâm mua sắm, cô ỷ vào việc Hạ Viện Viện và Cao Hiểu Tẩm không hiểu tình hình thời trung học của họ nên mới khoác lác rằng Cao Hiểu Tẩm mới là người thay thế nhưng không ngờ… Đó lại là sự thật.
Dù không nên nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Đắc chí vui vẻ như kiểu ha ha không ngờ đúng không, tôi mới là bạch nguyệt quang đó.
Để bản thân mình trông không độc ác lắm, Lâm Linh chợt thu hồi sự đắc chí của nữ phụ ác độc trên mặt lại, ngẫm nghĩ, chợt vờ mình là bạch liên hoa bạch nguyệt quang lương thiện: “Cho nên, nếu tính ra, anh xem cô ấy như thế thân của em, wow… Anh làm vậy, không ngờ anh lại làm chuyện vậy?”
“Thế thân?” Giang Ngộ nghe cô nói từ này, nhíu mày.
Không biết là không hiểu từ thế thân mà cô nói là gì, hay cảm thấy cô nói không đúng, thấy đưa tay ra xoa huyệt thái dương, Lâm Linh vội vàng thay bằng tay mình, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh, còn chủ động massage vai. ///yeungontinh.vn///
Sau đó nghe anh nói: “Trước khi ở quen cô ta, đúng là anh không hề thích cô ấy, huống chi sau khi chia tay anh cũng đã cho cô ta khoản “phí xin lỗi”, cô ta cũng nhận rồi, cuộc chia tay rất khách sáo, anh không hề cho rằng anh đã làm sai chuyện gì.”
Bàn tay đang massage vai của Lâm Linh ngừng lại: “…”
Nếu anh đã nói một cách hợp tình hợp ls như vậy thì em không tìm được góc nào để trách móc anh nữa.
Được thôi, chuyện bạn gái cũ xem như cho qua, nhưng còn vấn đề lớn nhất.
“Vậy Châu Mạt thì sao?” Lâm Linh tức giận nói: “Cậu ta lừa em, lần trước ở quán bar em hỏi cậu ta hôm tốt nghiệp đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói anh nhận thư tình của em là vì cố tình làm nhục em, làm hôm đó em buồn lắm…”
Thảo nào hôm đó cô lại uống nhiều rượu như vậy, thì ra là có chuyện thế này.
Giang Ngộ khẽ cụp mắt xuống, giọng hơi lạnh lùng: “Ừ, anh sẽ tính sổ cậu ta.”
Lâm Linh yếu ớt ôm lấy anh, giọng tủi thân: “Phải vậy nha.”
Lúc này lòng cô đắc chí cực kỳ, đồ trà xanh già, chờ chết đi, đấu với tôi hả, cậu còn non lắm!
Mà lúc này Châu Mạt ở thành phố C sống mơ mơ màng màng vẫn chưa biết cậu ta sắp chào đón sự đả kích mang tính hủy diệt.
…
Sáng hôm sau.
Lâm Linh mặc áo khoác lông Giang Ngộ mang đến, tay đeo bao tay dệt kim lông xù, tung ta tung tăng đi theo Giang Ngộ, còn rất ân cần mở cửa giúp anh, tư thế mời anh lên xe.
Thao tác khó hiểu này làm tài xế ông Trịnh hơi luống cuống tay chân, rụt bàn tay đang định mở cửa cho ông chủ về…
Giang Ngộ không nói gì, cau mày nhìn Lâm Linh: “Nhiều nhất ba ngày.”
///yeungontinh.vn///Lâm Linh cúi xuống, chồm vào trong xe hôn môi anh, cười hì hì nói: “Em chăm sóc ông bà thêm vài ngày đã, em sẽ xem xét khi nào về nhưng anh phải nhớ em đó nha.”
Mặt Giang Ngộ lạnh lùng, đường cong quai hàm rõ ràng: “Quá ba ngày anh không bảo đảm là vẫn nhớ em.”
Lâm Linh cười cong mắt, rõ ràng không quan tâm đến lời nói của anh, cô đóng cửa xe sau lại, gật đầu với ông Trịnh: “Chú Trịnh lái xe cẩn thận.”
Ông Trịnh thận trọng gật đầu với cô, thấy cô không có ý định lên xe, mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi.
Chương 44: Đừng giận.
Khó khăn lắm Lâm Linh mới về thành phố A, nhân khoảng thời gian không đóng phim, cô định chăm sóc ông nội bà nội thật tốt, làm gì có chuyện ở vài ngày.
Hai năm nay, không phải Lâm Linh không có ý định đưa hai người đến thành phố C ở nhưng lần nào họ cũng từ chối, lý do là không quen ở thành phố C, muốn ở lại thành phố A. ///yeungontinh.vn///
Lâm Linh rất sầu, ông nội và nội lớn tuổi rồi, mặc dù thành phố A và thành phố C cách nhau không xa nhưng lỡ như ông bà bị đau đầu hay nhức óc, cô không thể biết kịp thời, không thể về ngay được.
Cũng may thím Trương là người nhiệt tình, mặc dù thích nói lung tung nhưng tính tình phúc hậu tốt bụng, lại ở cạnh nhà cô, có chuyện gì cũng nhiệt tình giúp đỡ.
Cô còn có Vương Nguyệt Nguyệt làm trợ lý tình báo đắc lực, sức khỏe ông bà nội tốt nên mấy năm gần đây dù Lâm Linh không thường xuyên về nhà nhưng hai người vẫn ổn.
Hai ngày nay cô nhận được tiền cát-xê cuối cùng từ đoàn phim “Nhìn thấy cầu vồng”, đây là lần đầu tiên Lâm Linh đóng vai nữ số bốn, vai diễn cũng nhiều nên tiền cát xê cũng khá cao, cộng thêm cát xê suốt hai năm, nếu cô muốn mua nhà ở thành phố C thì hoàn toàn không thành vấn đề, cô lại có suy nghĩ muốn đưa họ đến thành phố C sống chung.
Nếu ông nội hỏi có phải cô lại dùng tiền của Giang Ngộ hay không, cô có thể thẳng sống lưng nói với họ rằng: Không phải, là tiền cháu tích cóp được.
Hai cụ làm giáo viên cả đời, dạy học giáo dục, rất quan trọng tam quan và đạo đức. Họ luôn dạy Lâm Linh không nên tiêu quá nhiều tiền của Giang Ngộ, giống như lần trước ở chợ bán thức ăn, nghe giá cả bộ quần áo trên người cô xong, sau khi về, ông nội đã răn dạy cô trong phòng khách suốt nửa tiếng, rất kiên quyết là cô bỏ lỡ đợt chiếu lại “Hoàn Châu cách cách”, cực kỳ tàn nhẫn.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lâm Linh lại đề xuất muốn đón ông nội bà nội đến thành phố C định cư.
“Báo cho ông bà một tin vui, nhân tài kiệt xuất tương lai xán lạn của ông bà đã nhận vai nữ số bốn, lần này, ảnh hậu tương lai chân thành mời ông bà về thành phố C cùng chia sẻ sự tiền tài vinh quang với cháu.” Sau đó lấy thẻ ngân hàng trong túi ra: “Xen này, đây là thù lao đóng phim của cháu, bên trong có rất nhiều tiền, mua nhà ở thành phố C cũng không thành vấn đề.”
“Cho nên ông nội và nội, hai người về thành phố C với cháu đi, chiến trường phấn đấu của cháu ấy, thành phố A xa như vậy, cháu lại không thể ở bên cạnh chăm sóc hai người, thế không được. Nếu hai người ở thành phố C thì sẽ gần hơn chút, hai người có thể gặp cháu thường xuyên!”
Ông nội Lâm nghe vậy lập tức xua tay, một mực từ chối cô không thương tiếc: “Ông không đi, ông đang sống ở thành phố A, ông thích thành phố A.”
Bà nội Lâm cũng cười tủm tỉm từ chối cô: “Linh Linh à, cháu đừng lo cho ông bà, ông bà còn khỏe lắm, cháu không cần phải lo. Lúc cần cháu chăm sóc, ông và bà sẽ nói với cháu. Hơn nữa, đâu phải bà và ông không có tiền đâu, mời bảo mẫu chăm sóc tốt hơn cháu, nên cháu đừng lo lắng.”
Lâm Linh lại nhìn sang: “Ông nội?”
Ánh mắt sáng lấp lánh, mong ông hãy thay đổi ý định.
///yeungontinh.vn///Không ngờ ông nội Lâm lại kiên quyết như vậy: “Ông và bà đang sống rất tốt ở thành phố A, đi thành phố C làm gì, khó khăn lắm mới có thể không ở thành phố C chăm sóc cháu đi học, cháu bảo ông và về? Hơn nữa ở đây có rất nhiều bạn già chơi cờ tán gẫu, đến thành phố C rồi ai sẽ nghe ông già này tâm sư?”
“Không đi không đi, ông bà không đi, cháu rảnh thì về thăm là được.”
Lâm Linh: “…”
Nói tới nói lui, ông cảm thấy thành phố C không có ai nghe ông khoe khoang nên ông đơn đúng không?
Lâm Linh hơi đau lòng khi bị từ chối, không biết tự lúc nào đã nói suy nghĩ trong lòng ra, khoảnh khắc thốt ra khỏi miệng, Lâm Linh biết mọi chuyện không ổn rồi.
Quả nhiên người già bị lời nói tàn nhẫn vạch trần không chịu nổi, lại bắt đầu cậy già lên mặt, bắt đầu dạy dỗ Lâm Linh.
Lâm Linh dụi dụi mắt, rung đùi đắc ý, thái độ cực kỳ có lệ làm ông nội tức muốn chết.
Bà nội Lâm cười lắc đầu, không thèm nhìn ông nội và cháu gái ầm ĩ nữa, từ nhỏ hai người này đã như vậy rồi, thượng bất chính, hạ tắc loạn, tính ra hai ông cháu nghịch như nhau.
Ngay từ nhỏ khi viết nhật ký, cháu gái đã phải đề phòng ông nội, cố tình lấy khóa của bà cất nhật ký trong ngăn kéo, xách theo chìa khóa sợ bị ông nội đọc lén.
Sau khi răn dạy xong, ông nôi Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, cầm thẻ của Lâm Linh: “Ông nội đã dạy cháu thế nào? Vì cháu đã kiếm được tiền, cháu nên trả lại tiền chữa bệnh của bà nội cho cháu rể.”
Vốn dĩ Lâm Linh nghe ông nội trách, câu được câu mất, sau khi nghe ông nội nói muốn trả tiền của cô cho Giang Ngộ, lo lắng muốn giành lại tấm thẻ nhưng không giành được, giậm chân: “Ông đã gọi là cháu rể rồi mà, phân chia rõ ràng thế làm gì.”
Ông nội Lâm kiên quyết: ” Việc nào ra việc đó, mượn tiền người ta thì phải trả.”
Lâm Linh mím môi.
Cháu không trả!
Ông nội Lâm nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Lâm Linh, thở dài, gỗ mục không thể chạm khắc được.
Đứa cháu gái này hoàn toàn không thừa hưởng tư cách đạo đức xuất sắc của ông, xấu hổ quá, xấu hổ quá!
…
Cuối cùng Lâm Linh không thể thuyết phục được cặp vợ chồng già đến thành phố C với mình. Thực ra, cô cũng biết ông và bà ở thành phố A thoải mái hơn ở thành phố C, ngày nào cũng được chơi cờ và tán gẫu với bạn già, chuyện nhà chuyện cửa, cuộc sống của người cao tuổi cũng rất nhàn nhã, họ đã sống ở đây gần như cả đời, đương nhiên không muốn tới thành phố C. Cô chỉ hy vọng hỏi thử thôi.
Không có cách nào khác, không thể thuyết phục ông bà nội, Lâm Linh tranh thủ thời gian này ở lại thành phố A thêm vài ngày chăm sóc họ.
Giang Ngộ phải khen cô chăm chỉ, trong khoảng thời gian này cô không hề nhàn rỗi, đầu tiên là hỏi người đại diện dạo này có bộ phim nào đang tìm cô không, Người đại diện lập tức gửi một vài kịch bản phim điện ảnh cho cô.
Thấy người đại diện gửi rất nhiều tài liệu, Lâm Linh cứ ngỡ gần đây cô may mắn có rất nhiều người tìm nhưng khi cô vui vẻ mở ra thì nụ cười trên môi biến mất.
Kịch bản thứ nhất, nha hoàn.
Kịch bản thứ hai, thị nữ.
Kịch bản thứ ba, tiểu thái giám.
Vẫn là ba loại cũ.
Lâm Linh: … Chết tiệt.
Được thôi, tại cô lo lắng quá nhiều, cô còn ngỡ giá trị thị trường của cô được cải thiện. ///yeungontinh.vn///
Đối diện với tình huống hơi hết đường xoay xở, Lâm Linh bực bội gãi đầu, chọn ảnh đại diện Wechat cô bạn mình.
Mỗi khi cô cảm thấy buồn bã hậm hực thất bại, chị em luôn có thể phẩy gió xuân vào mặt cô an ủi.
Cảnh tượng này giống như thời tiểu học thi được năm mươi chín điểm, đang định gào lên chắc chắn sau khi về nhà sẽ bị đánh, cực kỳ ưu sầu thì phát hiện bạn ngồi cùng bàn thi được có ba mươi điểm, niềm vui khi không phải có mình cô bị đánh.
Bạn sẽ cảm thấy, ừ mình còn cứu được.
Bạch Linh Thịnh Thế: “Chị em, dạo này đang làm gì đó?”
Thoáng chốc Chu Tiểu Vân đã trả lời lại: “Haiz, cũng không gì đặc biệt, nhảy điệu nhảy quảng trường như thường thôi, cuộc sống bình dị không có gì đặc sắc.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “Bắt đầu nhảy vũ điệu rung động linh hồn như điệu nhảy quảng trường rồi mà còn không có gì đặc sắc hả?
Vân Khởi Vân Lạc: “Ha ha ha ha ha thì tại dạo này không nhận được phim gì hay mà, nhưng mà dạo này tớ biết được một chuyện, muốn nghe không?”
Lâm Linh thầm nghĩ, có chuyện để hóng, sao lại thiếu người chuyên buôn chuyện như cô được chứ, cô thích buôn chuyện nhất, những lo lắng nho nhỏ do nghề diễn mang lại đều bị quét sạch, bận gõ: “Nói mau nói mau, tớ đã làm meme giật mình rồi!”
Vân Khởi Vân Lạc: “Chẳng phải cậu muốn buôn chuyện hả, phải là gói meme chứ? Tớ nghe nói dạo này phó đạo diễn Vương định tự quay một bộ phim điện ảnh, kịch bản chỉnh sửa xong rồi, nghe nói là câu chuyện khá hay, vốn dĩ ông ta định mời ảnh hậu diễn nữ chính nhưng bị từ chối, bây giờ đang ngồi ở nhà khóc ha ha ha ha ha.”
///yeungontinh.vn///Với hành vi vô đạo đức cười trên miệng vết thương người khác của Chu Tiểu Vân, Lâm Linh tỏ vẻ: “Ha ha ha ha ha có hình không ~”
Lại hỏi cô ấy: “Tại sao ảnh hậu Tô lại từ chối? Không hợp lịch?”
Vân Khởi Vân Lạc: “Không phải, tại ông ta không có tiền.”
Lâm Linh: “… Lý do đơn giản tự nhiên biết bao.”
Không có tiền mà đòi quay cái gì, đúng là, lãng phí tình cảm của ảnh hậu Tô.
…
Thành phố C.
Châu Mạt đang ở nhà, tâm trạng cực kỳ tốt, gần đây mới quen bạn gái mới, điều này đã kéo cậu ta ra khỏi nỗi buồn thất tình.
Khi anh lấy tá bia trong tủ lạnh ra chuẩn bị ăn mừng tình yêu của mình thì ông nội Châu gọi đến.
Dù cực kỳ không muốn trả lời nhưng tưởng tượng đến hậu quả không bắt điện thoại của ông nội, là Châu Mạt lại run run.
Bắt máy, vẫn là những lời bình thường ông nội hay nói, gì mà sống ổn định, lập gia đình sinh con. Châu Mạt dạ dạ dạ dạ cho có lệ, cuối cùng bị ông nội gọi về nhà cũ.
Đợi sau khi anh bực tức về nhà cũ, cửa nhà cũ bị hai vệ sĩ áo đen ít khi nói cười đóng chặt lại, Châu Mạt ngửi thấy hơi thở cực kỳ không ổn nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Sợ đến mức run lẩy bẩy.
Không phải chứ, bị đánh nữa ư?
—
Đèn lên rực rỡ, tầng cao nhất của trụ sở chính Giang Thị lộng lẫy sáng ngời.
Tới thành phố A hai ngày, rất nhiều văn kiện cần xử lý bị dồn lại, hai ngày sau khi về, anh phải tăng ca.
Nhìn điện thoại, một phút trước Lâm Linh gửi tin nhắn cho anh, thản nhiên nói sẽ ở đó thêm một tuần, Giang Ngộ kiên nhẫn nhắm mắt xoa sống mũi để giảm bớt sự mệt mỏi do làm việc trong thời gian dài, đặt tập tài liệu trên tay xuống, định gọi cho cô.
Lúc này bỗng dưng có người lao từ bên ngoài vào, bước đi tập tễnh, rất buồn cười.
Giang Ngộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ra hiệu cho trợ lý sợ hãi đi ra ngoài.
Châu Mạt vừa vào đã bắt đầu rống lên với Giang Ngộ: “Giang Ngộ anh hay lắm, mẹ nó sao anh lại đến mách ông nội em? Anh bị bệnh hả, dạo gần đây em đã làm gì có lỗi với vợ anh?”
Gào lên vài câu, không biết là làm mạnh quá nên chạm trúng chỗ nào, Châu Mạt cảm thấy mông đau rát, khập khiễng ngồi lên ghế sofa bên cạnh nghỉ ngơi.
Ban đầu Giang Ngộ hơi bực mình vì Lâm Linh trì hoãn việc trở về nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Châu Mạt, cong khóe môi, đặt điện thoại xuống, bình tĩnh tựa ra sau: “Xem ra lần này ông Châu mạnh tay thật đấy.”
Anh còn dám nhắc đến? Nói đến đây Châu Mạt điên lên: “Có phải cậu bị bệnh gì không, cậu chưa dỗ dành đồ diễn sâu đó về được nên giận cá chém thớt lên người tôi hả? Mẹ nó công dân vô tội tốt bụng như tôi đã trêu ai đâu.”
“Tôi là nạn nhân của tình yêu hai người hả? Mẹ nó thích thì đánh mà không thích cũng đánh.”
Giang Ngộ chẳng thèm quan tâm đến sự oán hận của cậu ta, đi thẳng vào chủ đề: “Thư tình tôi bảo cậu đưa lúc học kỳ sau năm lớp mười một, cậu có đích thân đi đưa không?”
“Lớp mười một?” Châu Mạt sững sờ, bỗng dưng anh lại hỏi đến chuyện này, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Tôi nhờ một bạn nữ đưa, chưa ai quên, cậu nhớ đến nỗi đau bị đồ diễn sâu từ chối phũ phàng hồi cấp 3 nên mới khó chịu với người duy nhất biết cảm thông là tôi à? Anh em chó má gì, mẹ nó tôi liều mạng với anh!”
///yeungontinh.vn///Năm đó cậu ta đi đưa được một nửa thì có người nói nữ thần của cậu ta được người ta tỏ tình, trong trạng thái sốt ruột nên cậu ta đưa thư tình cho một bạn nữ bảo cô ta đưa cho Lâm Linh, chỉ qua tay một người thôi mà, có gì khác đích thân cậu ta đưa đâu? Vậy mà cũng giận chó đánh mèo cậu ta?
Châu Mạt chưa kịp đến bàn làm việc của Giang Ngộ thì vài vệ sĩ đã xông vào, kéo con heo tên Châu Mạt ra ngoài.
Lúc này, Giang Ngộ không những thờ ơ lạnh nhạt mà còn cực kỳ vô nhân tính, nói: “Ừ, cậu bị đánh là đáng lắm.”
Châu Mạt: “Tuyệt giao, ông đây muốn tuyệt giao với cậu!”
Lâm Linh ở thành phố A xa xa không biết gì về chuyện này, cô tựa vào giường, chán muốn chết, vừa chơi điện thoại vừa chờ Giang Ngộ trả lời.
Một tiếng trôi qua không thấy anh trả lời, Lâm Linh không chịu nổi trực tiếp gọi video.
Thoáng chốc video đã kết nối, gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện trên điện thoại.
“Sao vậy?”
Giọng anh hơi lạnh lùng.
///yeungontinh.vn///Lâm Linh biết chắc chắn là anh đang giận nhưng không thể trách cô được, anh nói ba ngày nhưng cô đã đồng ý đâu.
Lâm Linh dỗ dành: “Anh đừng giận mà, em đảm bảo, chăm sóc ông bà thêm một tuần nữa là em về ngay. Ông bà bảo em nên ở bên hai người nhiều hơn.
Sắc mặt Giang Ngộ ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh, không biết anh đang nghĩ gì.
Một lát sau.
“Lâm Linh.” Anh gọi tên cô, giọng hơi lạnh: “Anh cũng cần em.”
Nhật ký bí mật công chúa nhỏ (2), người không liên quan (ông nội) cấm xem trộm. ///yeungontinh.vn///
10/03/2014
Giang Ngộ dữ quá, anh ấy bị bệnh, Giang Ngộ ngu ngốc!
11/03/2014
Có phải Giang Ngộ bị bệnh rồi hay không, sao anh ấy lại không đến lớp, không đến lớp liệu có bị mất bài không? Bị mất bài liệu thành thích có tuột dốc không, thành tích học tập tuột dốc anh sẽ không còn đứng hạng nhất nữa, làm sao đây? Ông trời ơi có phải ông đang nói với con, nhanh lên, nắm bắt cơ hội này, từ nay về sau chiếc ghế hạng nhất sẽ là của con!
… Nhưng mà cuối cùng Giang Ngộ sao thế?
05/05/2014
Socola Giang Ngộ tặng ngon quá đi, nhưng tại sao ngày nào anh ấy cũng chỉ tặng mình một viên, mình muốn hai viên.
Ngày X tháng Y năm Z
…
Tốt nghiệp.
Giang Ngộ phải đi rồi, tại sao hu hu hu hu hu, tại sao anh ấy phải ra nước ngoài học đại học, chẳng lẽ trường cao cấp nhất nước vẫn chưa đủ thỏa mãn anh hay sao? Mình lại không ra nước ngoài được hu hu hu hu hu Giang Ngộ là đồ ngốc.
Sau khi anh ấy đi nước ngoài mình sẽ không được thấy anh ấy nữa, làm sao bây giờ? Hay là viết cho anh ấy lá thư tình.
…
Giang Ngộ, anh đừng đi được không…
Bởi vì, công chúa nhỏ thích anh.
…
Giang Ngộ Giang Ngộ, trong quyển nhật ký này, toàn viết về Giang Ngộ.
Sau khi xem nhật ký xong, Lâm Linh hiếm khi đỏ mặt.
Có nên đưa quyển nhật ký này cho anh xem không, Lâm Linh đã do dự một lúc lâu mới quyết định. Mặc dù bình thường cô hay nói năng lung tung, cái gì cũng nói được nhưng nhiều năm trước, trong khoảng thời gian còn ngây thơ đó, những tâm tư thầm kín được ghi chép cẩn thận trong nhật ký từng thứ từng thứ một, nếu bày ra trước mắt anh, cô vẫn thấy hơi ngại ngùng.
Ngày anh và cô cãi nhau muốn chia tay, anh dỗ cô là “Anh thích em, thích em từ thời cấp ba” làm cô biết rằng, thì ra những năm cấp ba cô không phải đang yêu đơn phương mà chuyện Châu Mạt nói anh tốt nghiệp nhận lá thư tình của cô là vì muốn từ chối cười nhạo cô, tất nhiên là giả rồi.
Chắc chắn là anh đã đồng ý với cô!
Cho nên cô mới muốn về tìm quyển nhật ký này, nói anh nghe tiếng lòng của cô.
Sau khi xem xong, Lâm Linh tay chân lanh lẹ rút quyển nhật ký màu hồng trên tay ra, sau đó nhét vào ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại rồi khóa một lượt.
Giang Ngộ nhìn một loạt hành động của cô cảm thấy hơi buồn cười, không những thế, tai cô đã bắt đầu đỏ lên, nhiều năm trôi qua, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng khi cô ngại ngùng nên duỗi tay sờ sau tai cô, đúng là hơi nóng.
“Anh đọc xong rồi em mới khóa nó lại, em đang bịt tai trộm chuông hả?”
Lâm Linh không quan tâm đến điều này, dù sao thì cô cũng phải khóa nó lại, hét nhỏ nhào vào lồng ngực anh, nắm chặt áo anh, mặt áp vào ngực, hung dữ nói: “Cho anh xem quyển nhật ký này là vì muốn thổ lộ tiếng lòng cho anh nghe, nhưng! Sau này anh không được dùng nó để cười nhạo em, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Giang Ngộ ngoan ngoãn ôm cô vào lòng, tay này vịt bên hông ôm cô thật chặt, tay kia thì dời lên trên xoa đầu cô thật nhẹ, giống như muốn an ủi xoa dịu: “Anh sẽ không cười nhạo em.”
Cằm đặt lên đỉnh đầu, Giang Ngộ khẽ hỏi: “Vậy lúc đó em đến đưa thư tình cho anh, em đi đâu?”
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua ô cửa sổ, sau hai ngày hai đêm cuối cùng trận tuyết ở thành phố A cũng ngừng, bị ánh mặt trời nắng gắt chiếu vào, lớp tuyết dày tích tụ bên ngoài bắt đầu tan ra từ từ… ///yeungontinh.vn///
Lâm Linh nằm trong vòng tay của Giang Ngộ, hướng đúng là hướng ra cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm cửa sổ kính hơi chói mắt, cô vừa định đổi hướng nằm thì bàn tay khớp xương rõ ràng khẽ đặt lên mũi, chắn ánh sáng chói mắt cho cô.
Lâm Linh mãn nguyện nói: “Đây là điều em muốn nói với anh, lúc đó em viết thư tình xong rồi, bắt chuyến xe số 11 đến nhà muốn đưa cho anh nhưng vừa xuống xe em đã hối hận nên ném thư vào sọt rác. Lá thư tình kia không phải của em. Giang Ngộ, từ trước đến giờ em chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm của anh, cũng không đưa thư tình cho anh, làm anh gặp phải loại phụ nữ khốn nạn, chuyện này, em sẵn sàng chịu một nửa trách nhiệm.”
“Tại sao lại không đưa?”
“Ừ thì… Có lẽ lúc đó em kiêu ngạo nên cảm thấy… Hơi không xứng với anh, chỉ hơi hơi thôi nha!” Lâm Linh đưa tay lên miệng miêu tả sự hơi hơi rồi lại vùi mặt vào ngực anh. Âm lượng hơi nhỏ xuống, giống như hơi không muốn nhắc lại chuyện năm đó, vào thời khắc quan trọng nhất, cô không muốn thừa nhận sự tự ti.
“Đồ ngốc.” Giang Ngộ cúi đầu hôn lên đầu nhỏ mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng chưa từng có: “Đối với anh mà nói, chẳng có gì quan trọng bằng tiếng lòng của em.”
“Ừm.” Lâm Linh vui vẻ nhưng cho dù anh không nói thì cô cũng biết. Năm đó khi tốt nghiệp cấp ba, ông nội đả kích cô, bạn cùng lớp đả kích cô, thậm chí xe buýt cũng đả kích cô cho nên cô khó mà không suy nghĩ tiêu cực, nhưng những suy nghĩ này, hai năm ở bên cạnh anh, đặc biệt là khoảng thời gian anh ổn định trong nước, đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Mặc dù anh chưa bao giờ nói điều này nhưng cô có thể cảm nhận được, và cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ.
Cho nên chuyện mà cô muốn hỏi, thật ra là…
Sau đó nói bằng giọng điệu giống như em hiểu mà nhưng em rất đau lòng: “Mặc dù biết từ góc độ của anh, em làm mất bức thư tình của anh, lúc tốt nghiệp còn đùa giỡn anh, anh tức giận hay ghét em là chuyện bình thường thôi, cho nên lúc học đại học ở nước ngoài, anh quen bạn gái em cũng miễn cưỡng chấp nhận nhưng…” Lâm Linh nhăn mũi: “Em vẫn rất nhỏ nhen, sao anh lại có thể quên nhanh như vậy, rõ ràng cấp ba người anh thích là em mà…”
Không thể nào không thể nào, không thể nào cho rằng cô chỉ đơn giản muốn cho anh xem nhật ký thôi đúng không.
Lâm Linh biết mình là người hẹp hòi là người nhỏ nhen, vốn dĩ cô cho rằng, cấp ba anh không thích cô vậy thì lên đại học quen bạn gái là chuyện bình thường, bản thân cô là người đến sau, không có lý do gì lại yêu cầu anh không được có bạn gái cũ, thế thì đúng là hơi ngang ngược vô lý thật. Với tư cách là bạn gái khoan dung độ lượng, tuyệt vời chu đáo, Lâm Linh sẽ sẽ không làm điều điên rồ như vậy, nhưng… Cấp ba anh thích cô mà…
Bàn tay xoa đầu cô của Giang Ngộ cứng đờ.
Lâm Linh có thể thẳng thắn kể những sự việc trong quá khứ nhưng không có nghĩa là anh cũng có thể…
Năm anh ra nước ngoài, nhận được thư tình của cô nhưng lại không thấy bóng dáng đau, thậm chí suốt hai tháng, anh không nhận được cuộc điện thoại nào của cô, sau đó anh thấy trong group lớp có người đăng ảnh chụp chung với cô, trong ảnh cô mặc chiếc váy xanh nhạt, mắt ngọc mày ngài và đôi mắt biết cười… Không biết là nản lòng hay vì lý do nào khác, anh không hề suy nghĩ đã ra khỏi group lớp, quyết định từ nay về sau không bao giờ quan tâm đến tin tức của cô nữa, tâm trạng không vui suốt một khoảng thời gian dài sau đó.
“Hả?” Cô kéo góc áo anh quơ quơ, kéo anh ra khỏi hồi ức, ngây ngô nhìn anh: “Anh nói đi.”
Giang Ngộ cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn nghi ngờ của cô, cong môi cười, cuối cùng quyết định nói cho cô biết, nếu không sẽ không bao giờ kết thúc. ///yeungontinh.vn///
Giọng điệu nhẹ nhàng: “Có lẽ là vì tức em đến mức buồn bực, lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cho rằng trên thế giới này đâu phải chỉ có một người phụ nữ là em, lúc đó cô ta theo đuổi anh, trong cơn giận anh đã đồng ý rồi, sau đó chứng minh thật sự không thể… Nên một tháng sau anh đã chia tay cô ta.”
“Cũng không phải là quên, hơn nữa cuộc tình này thật sự không có bất kỳ thứ gì đáng để em tra xét.”
Lâm Linh nằm trong vòng tay anh sững sờ, cô không ngờ toàn bộ câu chuyện lại như thế này.
Thời gian trôi từng phút từng giây, Lâm Linh im lặng không nói gì, thì ra anh không hề quên cô, cũng không phải vì thích Cao Hiểu Tẩm nên mới ở bên cô… Niềm vui dần lan tỏa, thì ra anh cũng vậy, chỉ thích một mình cô.
Lần trước ở trung tâm mua sắm, cô ỷ vào việc Hạ Viện Viện và Cao Hiểu Tẩm không hiểu tình hình thời trung học của họ nên mới khoác lác rằng Cao Hiểu Tẩm mới là người thay thế nhưng không ngờ… Đó lại là sự thật.
Dù không nên nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Đắc chí vui vẻ như kiểu ha ha không ngờ đúng không, tôi mới là bạch nguyệt quang đó.
Để bản thân mình trông không độc ác lắm, Lâm Linh chợt thu hồi sự đắc chí của nữ phụ ác độc trên mặt lại, ngẫm nghĩ, chợt vờ mình là bạch liên hoa bạch nguyệt quang lương thiện: “Cho nên, nếu tính ra, anh xem cô ấy như thế thân của em, wow… Anh làm vậy, không ngờ anh lại làm chuyện vậy?”
“Thế thân?” Giang Ngộ nghe cô nói từ này, nhíu mày.
Không biết là không hiểu từ thế thân mà cô nói là gì, hay cảm thấy cô nói không đúng, thấy đưa tay ra xoa huyệt thái dương, Lâm Linh vội vàng thay bằng tay mình, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh, còn chủ động massage vai. ///yeungontinh.vn///
Sau đó nghe anh nói: “Trước khi ở quen cô ta, đúng là anh không hề thích cô ấy, huống chi sau khi chia tay anh cũng đã cho cô ta khoản “phí xin lỗi”, cô ta cũng nhận rồi, cuộc chia tay rất khách sáo, anh không hề cho rằng anh đã làm sai chuyện gì.”
Bàn tay đang massage vai của Lâm Linh ngừng lại: “…”
Nếu anh đã nói một cách hợp tình hợp ls như vậy thì em không tìm được góc nào để trách móc anh nữa.
Được thôi, chuyện bạn gái cũ xem như cho qua, nhưng còn vấn đề lớn nhất.
“Vậy Châu Mạt thì sao?” Lâm Linh tức giận nói: “Cậu ta lừa em, lần trước ở quán bar em hỏi cậu ta hôm tốt nghiệp đã xảy ra chuyện gì, cậu ta nói anh nhận thư tình của em là vì cố tình làm nhục em, làm hôm đó em buồn lắm…”
Thảo nào hôm đó cô lại uống nhiều rượu như vậy, thì ra là có chuyện thế này.
Giang Ngộ khẽ cụp mắt xuống, giọng hơi lạnh lùng: “Ừ, anh sẽ tính sổ cậu ta.”
Lâm Linh yếu ớt ôm lấy anh, giọng tủi thân: “Phải vậy nha.”
Lúc này lòng cô đắc chí cực kỳ, đồ trà xanh già, chờ chết đi, đấu với tôi hả, cậu còn non lắm!
Mà lúc này Châu Mạt ở thành phố C sống mơ mơ màng màng vẫn chưa biết cậu ta sắp chào đón sự đả kích mang tính hủy diệt.
…
Sáng hôm sau.
Lâm Linh mặc áo khoác lông Giang Ngộ mang đến, tay đeo bao tay dệt kim lông xù, tung ta tung tăng đi theo Giang Ngộ, còn rất ân cần mở cửa giúp anh, tư thế mời anh lên xe.
Thao tác khó hiểu này làm tài xế ông Trịnh hơi luống cuống tay chân, rụt bàn tay đang định mở cửa cho ông chủ về…
Giang Ngộ không nói gì, cau mày nhìn Lâm Linh: “Nhiều nhất ba ngày.”
///yeungontinh.vn///Lâm Linh cúi xuống, chồm vào trong xe hôn môi anh, cười hì hì nói: “Em chăm sóc ông bà thêm vài ngày đã, em sẽ xem xét khi nào về nhưng anh phải nhớ em đó nha.”
Mặt Giang Ngộ lạnh lùng, đường cong quai hàm rõ ràng: “Quá ba ngày anh không bảo đảm là vẫn nhớ em.”
Lâm Linh cười cong mắt, rõ ràng không quan tâm đến lời nói của anh, cô đóng cửa xe sau lại, gật đầu với ông Trịnh: “Chú Trịnh lái xe cẩn thận.”
Ông Trịnh thận trọng gật đầu với cô, thấy cô không có ý định lên xe, mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi.
Chương 44: Đừng giận.
Khó khăn lắm Lâm Linh mới về thành phố A, nhân khoảng thời gian không đóng phim, cô định chăm sóc ông nội bà nội thật tốt, làm gì có chuyện ở vài ngày.
Hai năm nay, không phải Lâm Linh không có ý định đưa hai người đến thành phố C ở nhưng lần nào họ cũng từ chối, lý do là không quen ở thành phố C, muốn ở lại thành phố A. ///yeungontinh.vn///
Lâm Linh rất sầu, ông nội và nội lớn tuổi rồi, mặc dù thành phố A và thành phố C cách nhau không xa nhưng lỡ như ông bà bị đau đầu hay nhức óc, cô không thể biết kịp thời, không thể về ngay được.
Cũng may thím Trương là người nhiệt tình, mặc dù thích nói lung tung nhưng tính tình phúc hậu tốt bụng, lại ở cạnh nhà cô, có chuyện gì cũng nhiệt tình giúp đỡ.
Cô còn có Vương Nguyệt Nguyệt làm trợ lý tình báo đắc lực, sức khỏe ông bà nội tốt nên mấy năm gần đây dù Lâm Linh không thường xuyên về nhà nhưng hai người vẫn ổn.
Hai ngày nay cô nhận được tiền cát-xê cuối cùng từ đoàn phim “Nhìn thấy cầu vồng”, đây là lần đầu tiên Lâm Linh đóng vai nữ số bốn, vai diễn cũng nhiều nên tiền cát xê cũng khá cao, cộng thêm cát xê suốt hai năm, nếu cô muốn mua nhà ở thành phố C thì hoàn toàn không thành vấn đề, cô lại có suy nghĩ muốn đưa họ đến thành phố C sống chung.
Nếu ông nội hỏi có phải cô lại dùng tiền của Giang Ngộ hay không, cô có thể thẳng sống lưng nói với họ rằng: Không phải, là tiền cháu tích cóp được.
Hai cụ làm giáo viên cả đời, dạy học giáo dục, rất quan trọng tam quan và đạo đức. Họ luôn dạy Lâm Linh không nên tiêu quá nhiều tiền của Giang Ngộ, giống như lần trước ở chợ bán thức ăn, nghe giá cả bộ quần áo trên người cô xong, sau khi về, ông nội đã răn dạy cô trong phòng khách suốt nửa tiếng, rất kiên quyết là cô bỏ lỡ đợt chiếu lại “Hoàn Châu cách cách”, cực kỳ tàn nhẫn.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lâm Linh lại đề xuất muốn đón ông nội bà nội đến thành phố C định cư.
“Báo cho ông bà một tin vui, nhân tài kiệt xuất tương lai xán lạn của ông bà đã nhận vai nữ số bốn, lần này, ảnh hậu tương lai chân thành mời ông bà về thành phố C cùng chia sẻ sự tiền tài vinh quang với cháu.” Sau đó lấy thẻ ngân hàng trong túi ra: “Xen này, đây là thù lao đóng phim của cháu, bên trong có rất nhiều tiền, mua nhà ở thành phố C cũng không thành vấn đề.”
“Cho nên ông nội và nội, hai người về thành phố C với cháu đi, chiến trường phấn đấu của cháu ấy, thành phố A xa như vậy, cháu lại không thể ở bên cạnh chăm sóc hai người, thế không được. Nếu hai người ở thành phố C thì sẽ gần hơn chút, hai người có thể gặp cháu thường xuyên!”
Ông nội Lâm nghe vậy lập tức xua tay, một mực từ chối cô không thương tiếc: “Ông không đi, ông đang sống ở thành phố A, ông thích thành phố A.”
Bà nội Lâm cũng cười tủm tỉm từ chối cô: “Linh Linh à, cháu đừng lo cho ông bà, ông bà còn khỏe lắm, cháu không cần phải lo. Lúc cần cháu chăm sóc, ông và bà sẽ nói với cháu. Hơn nữa, đâu phải bà và ông không có tiền đâu, mời bảo mẫu chăm sóc tốt hơn cháu, nên cháu đừng lo lắng.”
Lâm Linh lại nhìn sang: “Ông nội?”
Ánh mắt sáng lấp lánh, mong ông hãy thay đổi ý định.
///yeungontinh.vn///Không ngờ ông nội Lâm lại kiên quyết như vậy: “Ông và bà đang sống rất tốt ở thành phố A, đi thành phố C làm gì, khó khăn lắm mới có thể không ở thành phố C chăm sóc cháu đi học, cháu bảo ông và về? Hơn nữa ở đây có rất nhiều bạn già chơi cờ tán gẫu, đến thành phố C rồi ai sẽ nghe ông già này tâm sư?”
“Không đi không đi, ông bà không đi, cháu rảnh thì về thăm là được.”
Lâm Linh: “…”
Nói tới nói lui, ông cảm thấy thành phố C không có ai nghe ông khoe khoang nên ông đơn đúng không?
Lâm Linh hơi đau lòng khi bị từ chối, không biết tự lúc nào đã nói suy nghĩ trong lòng ra, khoảnh khắc thốt ra khỏi miệng, Lâm Linh biết mọi chuyện không ổn rồi.
Quả nhiên người già bị lời nói tàn nhẫn vạch trần không chịu nổi, lại bắt đầu cậy già lên mặt, bắt đầu dạy dỗ Lâm Linh.
Lâm Linh dụi dụi mắt, rung đùi đắc ý, thái độ cực kỳ có lệ làm ông nội tức muốn chết.
Bà nội Lâm cười lắc đầu, không thèm nhìn ông nội và cháu gái ầm ĩ nữa, từ nhỏ hai người này đã như vậy rồi, thượng bất chính, hạ tắc loạn, tính ra hai ông cháu nghịch như nhau.
Ngay từ nhỏ khi viết nhật ký, cháu gái đã phải đề phòng ông nội, cố tình lấy khóa của bà cất nhật ký trong ngăn kéo, xách theo chìa khóa sợ bị ông nội đọc lén.
Sau khi răn dạy xong, ông nôi Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, cầm thẻ của Lâm Linh: “Ông nội đã dạy cháu thế nào? Vì cháu đã kiếm được tiền, cháu nên trả lại tiền chữa bệnh của bà nội cho cháu rể.”
Vốn dĩ Lâm Linh nghe ông nội trách, câu được câu mất, sau khi nghe ông nội nói muốn trả tiền của cô cho Giang Ngộ, lo lắng muốn giành lại tấm thẻ nhưng không giành được, giậm chân: “Ông đã gọi là cháu rể rồi mà, phân chia rõ ràng thế làm gì.”
Ông nội Lâm kiên quyết: ” Việc nào ra việc đó, mượn tiền người ta thì phải trả.”
Lâm Linh mím môi.
Cháu không trả!
Ông nội Lâm nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Lâm Linh, thở dài, gỗ mục không thể chạm khắc được.
Đứa cháu gái này hoàn toàn không thừa hưởng tư cách đạo đức xuất sắc của ông, xấu hổ quá, xấu hổ quá!
…
Cuối cùng Lâm Linh không thể thuyết phục được cặp vợ chồng già đến thành phố C với mình. Thực ra, cô cũng biết ông và bà ở thành phố A thoải mái hơn ở thành phố C, ngày nào cũng được chơi cờ và tán gẫu với bạn già, chuyện nhà chuyện cửa, cuộc sống của người cao tuổi cũng rất nhàn nhã, họ đã sống ở đây gần như cả đời, đương nhiên không muốn tới thành phố C. Cô chỉ hy vọng hỏi thử thôi.
Không có cách nào khác, không thể thuyết phục ông bà nội, Lâm Linh tranh thủ thời gian này ở lại thành phố A thêm vài ngày chăm sóc họ.
Giang Ngộ phải khen cô chăm chỉ, trong khoảng thời gian này cô không hề nhàn rỗi, đầu tiên là hỏi người đại diện dạo này có bộ phim nào đang tìm cô không, Người đại diện lập tức gửi một vài kịch bản phim điện ảnh cho cô.
Thấy người đại diện gửi rất nhiều tài liệu, Lâm Linh cứ ngỡ gần đây cô may mắn có rất nhiều người tìm nhưng khi cô vui vẻ mở ra thì nụ cười trên môi biến mất.
Kịch bản thứ nhất, nha hoàn.
Kịch bản thứ hai, thị nữ.
Kịch bản thứ ba, tiểu thái giám.
Vẫn là ba loại cũ.
Lâm Linh: … Chết tiệt.
Được thôi, tại cô lo lắng quá nhiều, cô còn ngỡ giá trị thị trường của cô được cải thiện. ///yeungontinh.vn///
Đối diện với tình huống hơi hết đường xoay xở, Lâm Linh bực bội gãi đầu, chọn ảnh đại diện Wechat cô bạn mình.
Mỗi khi cô cảm thấy buồn bã hậm hực thất bại, chị em luôn có thể phẩy gió xuân vào mặt cô an ủi.
Cảnh tượng này giống như thời tiểu học thi được năm mươi chín điểm, đang định gào lên chắc chắn sau khi về nhà sẽ bị đánh, cực kỳ ưu sầu thì phát hiện bạn ngồi cùng bàn thi được có ba mươi điểm, niềm vui khi không phải có mình cô bị đánh.
Bạn sẽ cảm thấy, ừ mình còn cứu được.
Bạch Linh Thịnh Thế: “Chị em, dạo này đang làm gì đó?”
Thoáng chốc Chu Tiểu Vân đã trả lời lại: “Haiz, cũng không gì đặc biệt, nhảy điệu nhảy quảng trường như thường thôi, cuộc sống bình dị không có gì đặc sắc.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “Bắt đầu nhảy vũ điệu rung động linh hồn như điệu nhảy quảng trường rồi mà còn không có gì đặc sắc hả?
Vân Khởi Vân Lạc: “Ha ha ha ha ha thì tại dạo này không nhận được phim gì hay mà, nhưng mà dạo này tớ biết được một chuyện, muốn nghe không?”
Lâm Linh thầm nghĩ, có chuyện để hóng, sao lại thiếu người chuyên buôn chuyện như cô được chứ, cô thích buôn chuyện nhất, những lo lắng nho nhỏ do nghề diễn mang lại đều bị quét sạch, bận gõ: “Nói mau nói mau, tớ đã làm meme giật mình rồi!”
Vân Khởi Vân Lạc: “Chẳng phải cậu muốn buôn chuyện hả, phải là gói meme chứ? Tớ nghe nói dạo này phó đạo diễn Vương định tự quay một bộ phim điện ảnh, kịch bản chỉnh sửa xong rồi, nghe nói là câu chuyện khá hay, vốn dĩ ông ta định mời ảnh hậu diễn nữ chính nhưng bị từ chối, bây giờ đang ngồi ở nhà khóc ha ha ha ha ha.”
///yeungontinh.vn///Với hành vi vô đạo đức cười trên miệng vết thương người khác của Chu Tiểu Vân, Lâm Linh tỏ vẻ: “Ha ha ha ha ha có hình không ~”
Lại hỏi cô ấy: “Tại sao ảnh hậu Tô lại từ chối? Không hợp lịch?”
Vân Khởi Vân Lạc: “Không phải, tại ông ta không có tiền.”
Lâm Linh: “… Lý do đơn giản tự nhiên biết bao.”
Không có tiền mà đòi quay cái gì, đúng là, lãng phí tình cảm của ảnh hậu Tô.
…
Thành phố C.
Châu Mạt đang ở nhà, tâm trạng cực kỳ tốt, gần đây mới quen bạn gái mới, điều này đã kéo cậu ta ra khỏi nỗi buồn thất tình.
Khi anh lấy tá bia trong tủ lạnh ra chuẩn bị ăn mừng tình yêu của mình thì ông nội Châu gọi đến.
Dù cực kỳ không muốn trả lời nhưng tưởng tượng đến hậu quả không bắt điện thoại của ông nội, là Châu Mạt lại run run.
Bắt máy, vẫn là những lời bình thường ông nội hay nói, gì mà sống ổn định, lập gia đình sinh con. Châu Mạt dạ dạ dạ dạ cho có lệ, cuối cùng bị ông nội gọi về nhà cũ.
Đợi sau khi anh bực tức về nhà cũ, cửa nhà cũ bị hai vệ sĩ áo đen ít khi nói cười đóng chặt lại, Châu Mạt ngửi thấy hơi thở cực kỳ không ổn nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Sợ đến mức run lẩy bẩy.
Không phải chứ, bị đánh nữa ư?
—
Đèn lên rực rỡ, tầng cao nhất của trụ sở chính Giang Thị lộng lẫy sáng ngời.
Tới thành phố A hai ngày, rất nhiều văn kiện cần xử lý bị dồn lại, hai ngày sau khi về, anh phải tăng ca.
Nhìn điện thoại, một phút trước Lâm Linh gửi tin nhắn cho anh, thản nhiên nói sẽ ở đó thêm một tuần, Giang Ngộ kiên nhẫn nhắm mắt xoa sống mũi để giảm bớt sự mệt mỏi do làm việc trong thời gian dài, đặt tập tài liệu trên tay xuống, định gọi cho cô.
Lúc này bỗng dưng có người lao từ bên ngoài vào, bước đi tập tễnh, rất buồn cười.
Giang Ngộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ra hiệu cho trợ lý sợ hãi đi ra ngoài.
Châu Mạt vừa vào đã bắt đầu rống lên với Giang Ngộ: “Giang Ngộ anh hay lắm, mẹ nó sao anh lại đến mách ông nội em? Anh bị bệnh hả, dạo gần đây em đã làm gì có lỗi với vợ anh?”
Gào lên vài câu, không biết là làm mạnh quá nên chạm trúng chỗ nào, Châu Mạt cảm thấy mông đau rát, khập khiễng ngồi lên ghế sofa bên cạnh nghỉ ngơi.
Ban đầu Giang Ngộ hơi bực mình vì Lâm Linh trì hoãn việc trở về nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Châu Mạt, cong khóe môi, đặt điện thoại xuống, bình tĩnh tựa ra sau: “Xem ra lần này ông Châu mạnh tay thật đấy.”
Anh còn dám nhắc đến? Nói đến đây Châu Mạt điên lên: “Có phải cậu bị bệnh gì không, cậu chưa dỗ dành đồ diễn sâu đó về được nên giận cá chém thớt lên người tôi hả? Mẹ nó công dân vô tội tốt bụng như tôi đã trêu ai đâu.”
“Tôi là nạn nhân của tình yêu hai người hả? Mẹ nó thích thì đánh mà không thích cũng đánh.”
Giang Ngộ chẳng thèm quan tâm đến sự oán hận của cậu ta, đi thẳng vào chủ đề: “Thư tình tôi bảo cậu đưa lúc học kỳ sau năm lớp mười một, cậu có đích thân đi đưa không?”
“Lớp mười một?” Châu Mạt sững sờ, bỗng dưng anh lại hỏi đến chuyện này, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Tôi nhờ một bạn nữ đưa, chưa ai quên, cậu nhớ đến nỗi đau bị đồ diễn sâu từ chối phũ phàng hồi cấp 3 nên mới khó chịu với người duy nhất biết cảm thông là tôi à? Anh em chó má gì, mẹ nó tôi liều mạng với anh!”
///yeungontinh.vn///Năm đó cậu ta đi đưa được một nửa thì có người nói nữ thần của cậu ta được người ta tỏ tình, trong trạng thái sốt ruột nên cậu ta đưa thư tình cho một bạn nữ bảo cô ta đưa cho Lâm Linh, chỉ qua tay một người thôi mà, có gì khác đích thân cậu ta đưa đâu? Vậy mà cũng giận chó đánh mèo cậu ta?
Châu Mạt chưa kịp đến bàn làm việc của Giang Ngộ thì vài vệ sĩ đã xông vào, kéo con heo tên Châu Mạt ra ngoài.
Lúc này, Giang Ngộ không những thờ ơ lạnh nhạt mà còn cực kỳ vô nhân tính, nói: “Ừ, cậu bị đánh là đáng lắm.”
Châu Mạt: “Tuyệt giao, ông đây muốn tuyệt giao với cậu!”
Lâm Linh ở thành phố A xa xa không biết gì về chuyện này, cô tựa vào giường, chán muốn chết, vừa chơi điện thoại vừa chờ Giang Ngộ trả lời.
Một tiếng trôi qua không thấy anh trả lời, Lâm Linh không chịu nổi trực tiếp gọi video.
Thoáng chốc video đã kết nối, gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện trên điện thoại.
“Sao vậy?”
Giọng anh hơi lạnh lùng.
///yeungontinh.vn///Lâm Linh biết chắc chắn là anh đang giận nhưng không thể trách cô được, anh nói ba ngày nhưng cô đã đồng ý đâu.
Lâm Linh dỗ dành: “Anh đừng giận mà, em đảm bảo, chăm sóc ông bà thêm một tuần nữa là em về ngay. Ông bà bảo em nên ở bên hai người nhiều hơn.
Sắc mặt Giang Ngộ ở đầu bên kia điện thoại bình tĩnh, không biết anh đang nghĩ gì.
Một lát sau.
“Lâm Linh.” Anh gọi tên cô, giọng hơi lạnh: “Anh cũng cần em.”
Bình luận facebook