• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sổ Tay Bạch Liên Hoa lừa người (2 Viewers)

  • Ngoại truyện (61+62)

Chương 61: Ngoại truyện trước khi kết hôn


Lâm Linh không phủ nhận: “Đúng vậy.”


Hiếm khi thấy Ngô Phỉ ấn tượng như vậy: “Là người có tiền, có sắc cậu nói à, con gái toàn trường đều thích sao?”


“Đúng, là anh ấy.”


Ngô Phỉ im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Cậu bỏ bùa anh ấy hả?”


Lâm Linh bất ngờ cô ấy lại nghĩ như vậy: “Cậu có ý gì, lẽ nào tớ kém cỏi lắm à? Dù gì tớ cũng là hoa khôi của trường, người theo đuổi xếp hàng từ cửa Đông đến cửa Bắc, sao anh ấy không thể ở cùng tớ?”


“Tớ không có ý này.” Ngô Phỉ giải thích: “Vì cậu nói anh ta ngày nào cũng lạnh lùng đến trường, còn vứt bỏ hết thư tình người khác gửi cho, cậu có nhớ cậu bảo anh ấy là gay không?”


Không ngờ thời trẻ trâu cô còn nói câu này… Thật ra cô cũng nghi ngờ anh như vậy.


Cô nghi ngờ liệu anh và tên chó má Châu Mạt kia là một đôi không, nhưng bọn họ đều phủ nhận khiến cô cũng không có chứng cứ nên không nói đến chuyện này nữa.


Hơn nữa Giang Ngộ lại tức giận vì chuyện này nên cô không thể nói tiếp.


Ngô Phỉ đột nhiên cảm thán: “Không ngờ cậu tốt nghiệp đại học đã hết FA luôn, tớ còn tưởng cậu độc thân đến hết đời. Thời đại học cậu ưu tú, thuần khiết biết bao, gặp con trai là chạy trốn như phải bả, còn không thèm nhìn người tỏ tình mình một cái, có phải cảm thấy con trai trường mình đều là hạng xoàng, không có hotboy cao ráo?”


Cô cũng không nói Ngô Phỉ không đúng, dù sao khi cô quyết định nhờ vả Giang Ngộ cũng là vì anh đẹp trai.


Nói vậy nhưng cô vẫn ngụy biện: “Đại học tớ lo học hành chẳng xong, làm gì có thời gian yêu đương.”


Ngô Phỉ không tin lời cô: “…Yêu phòng học luôn à?”


Còn nói thêm về tình hình bạn học gần đây.


“Cậu tin được không, mới tốt nghiệp hai năm mà lớp trưởng đứa thứ hai rồi đấy, tốc độ này, xem ra chúng ta bị bỏ lại khá xa rồi.”


Lâm Linh nghĩ hồi lâu mới nhớ ra: “Lớp trưởng là người đeo kính, gầy gầy à?”


“Đúng vậy, cậu ta từng theo đuổi cậu, quên rồi hả?”


“À, người theo đuổi tớ nhiều lắm, thật sự suýt quên mất.”


Ngô Phỉ: “…”


Hơi bực rồi đấy.


Nói đến kết hôn, Ngô Phỉ tò mò hỏi cô: “Hai người bên nhau cũng sắp hai năm rồi, định lúc nào thì kết hôn?”


Kết hôn?


Lâm Linh không hề nghĩ đến chuyện này, Ngô Phỉ không hiểu, nhưng bản thân cô hiểu rất rõ, cả đời này bọn họ không kết hôn được vì những những chuyện bây giờ.


Không nhắc đến chuyện Giang Ngộ thỉnh thoảng đi khắp thế giới vì công việc, năm nay lại tiếp nhận doanh nghiệp của gia đình, có mấy lão già trong công ty không hài lòng vì anh quá trẻ nên luôn âm thầm ngăn cản anh. Mới đầu còn có người lo lắng vì anh trẻ tuổi, không đấu lại mấy ông lão đó, nhưng không ngờ Giang Ngộ lại hoàn thành bản kế hoạch dự án một cách nhanh gọn, khiến từng người một bị ngã ngựa. Mọi người bỗng vỡ lẽ, cậu chủ Giang Thị tuổi trẻ tài cao, là nhân tài đầy thủ đoạn.


Giang Ngộ thật sự rất bận, quanh năm nếu không ra nước ngoài thì đang ngồi máy bay ra nước ngoài. Cũng may, năm nay đã giải quyết xong chuyện ngoài nước, anh mới có thời gian giải quyết chuyện trong nước.


Dù vậy, số lần Lâm Linh nhìn thấy anh càng ít hơn, ngay cả tên Châu Mạt kia gặp anh còn nhiều hơn cô.


Nghĩ đến đây, Lâm Linh không thể không cảm thán: “Kết hôn là chuyện không thể, đời này tớ không kết hôn.”


Từ lần đến quán bar lúc trước đã gần một tháng cô chưa thấy anh, dù cô có gửi bao nhiêu tin nhắn, anh cũng không phản hồi, như không nhìn thấy cô.


Lâm Linh vừa vắt óc tìm tòi lời tỏ tình để chiếm lấy trái tim anh, vừa nghĩ có phải anh hết hứng thú rồi, nếu tỏ tình không thể lay động được thì phải tìm cách khác.


Vừa may cô nhận một bộ hiện tại máu chó, cô diễn vai một kẻ thứ ba, cảnh diễn không nhiều, xem như là vai nữ số bốn.


…Cô vừa loại bỏ một kẻ thứ ba, bây giờ lại đóng vai kẻ thứ ba, Châu Mạt mà biết thì sẽ cười nhạo cô mất.


Sau khi đọc kịch bản xong, Lâm Linh cam thấy nhân vật này không phải không có tác dụng, ít ra cô cũng học được một ít mưu kế, như làm sao để đàn ông nổi cơn ghen.


Tuy thủ đoạn đó khá bỉ ổi, để đối phó với chồng người khác thấy rất buồn nôn, cô áp dụng với bạn trai mình chắc không sao nhỉ?


Chắc chắn không sao.


Ngày vào đoàn trời trong mây trắng, ánh nắng chan hòa.


Vốn tâm trạng của Lâm Linh cũng rất tốt.


Vô tình va vào Tôn Miểu Miểu, Lâm Linh định giả vờ đáng thương cười đối phó nhưng không ngờ người con gái vô cùng đáng thương giả bộ khóc lóc đó lại thay đổi sắc mặt, cô ta nói: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là diễn viên số bốn của chúng ta, không có mấy cảnh diễn, đến sớm thế làm gì?”


“…”


Cô gái này học được cách lật mặt à, mỗi lúc một gương mặt.


Thật ra cô không muốn cãi nhau với người như thế này, rất vô vị. Cô im lặng nhẫn nhịn. Cô vốn là như vậy, đã quên rồi thì không nghĩ nhiều nữa.


Lâm Linh không để ý đến cô ta, Tôn Miểu Miểu lại càng hung hăng, ngón tay thon dài chỉ vào quần áo của cô, xoi mói: “Không phải tôi nói cô, dù gì cô cũng là nghệ sĩ có tiếng, ăn mặc rách rưới như này đến trường quay không sợ người khác cười cho, có cần tôi cho mấy bộ quần áo không, tôi làm diễn viên chính của phim này nên muốn làm từ thiện một chút.”


Lâm Linh thật sự muốn lườm cho cô ta một cái, cô chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như thế, còn hơn cả cô nữa. Thấy phim trường nhiều người qua lại, Lâm Linh lườm cô ta thì không hay lắm nên đổi cách khác, cười lả giả nhìn Tôn Miểu Miểu: ” Xem ra cô đã làm hòa với cái người ở quan bar kia rồi nhỉ?”


Lần trước Lâm Linh đến quán bar vì khó chịu với cô ta, Tôn Miểu Miểu luôn ỷ vào không ai biết chuyện lần trước nên cô không làm gì cô ta được. Nếu lúc đó Lâm Linh giải thích thì sẽ có người tin, nhưng đã qua một tháng, bây giờ nếu nói ra thì sẽ bị cho là nói xấu Tôn Miểu Miểu vì đố kị cô ta được làm nữ chính, mà Lâm Linh nhảy vào cũng chỉ được vai phụ số năm, cũng lắm là số bốn, nói xong bị Tôn Miểu Miểu cắn lại thì đúng là tình ngay lý gian.


Huống chi Tôn Miểu Miểu ỷ có người chống lưng nên chắc chắn sẽ vung tiền dẫn dắt dư luận.


Tôn Miểu Miểu dám không e dè châm biếm Lâm Linh vì chuyện này.


Vậy nên khi Lâm Linh nhắc đến chuyện quán bar, sắc mặt Tôn Miểu Miểu không thay đổi, thản nhiên nói: “Làm hòa? Buồn cười, tôi chưa từng nhai lại cỏ!”


“Tôi thấy người ta không muốn cô nhỉ?” Lâm Linh không nể mặt nói thẳng.


“Cô!” Tôn Miểu Miểu lập tức nhăn mặt, rồi cười nói: “Đừng chỉ nói tôi, nói cô ấy, xinh đẹp như thế mà nghe nói chưa có bạn trai, không phải…”


Tôn Miểu Miểu cố ý dừng lại một chút, rồi nói: “Chuyên làm người tình của người khác nên không dám nói chứ? Hay là kẻ thứ ba như nhân vật cô vào vai?”


Lâm Linh bình thản đáp: “Cô đang nói cô nhỉ?” Không đợi cô ta trả lời đã quay đầu rời đi.


Tranh luận với người như vậy không đáng, tâm tư cô ta nham hiểm, hay thù dai, tốt nhất cách xa cô ta ra.


Cãi nhau với cô ta chẳng thà đi tâm sự với bạn bè của cô.


Là mấy người cùng đóng phim lần trước, cô bé cũng diễn đầy tớ như Lâm Linh vậy mà lại đến đoàn này của cô.


Mấy diễn viên nhỏ như các cô là vậy, chuyển hết đoàn này đến đoàn khác, rất dễ gặp nhau.


Cô bé lén theo dõi màn đấu khẩu của Lâm Linh và Tôn Miểu Miểu, chờ cô ta đi rồi mới nói với cô.


“Chị ấy, đừng nên đắc tội với cô ta, cô ta nịnh nọt nhà sản xuất, nếu cô ta bóng gió với bọn họ thì chẳng phải chị không giữ nổi vai diễn số bốn à?”


“Cô ta nịnh nọt cả nhà sản xuất à? Sao đỉnh thế?” Lâm Linh thật sự ngưỡng mộ, nếu cô có một nửa thủ đoạn của Tôn Miểu Miểu thì Giang Ngộ có thể thờ ơ với cô được sao?


“Đỉnh gì mà đỉnh.” Cô bé kia khinh thường nói: “Không phải là bồi ngủ à, vì mặt cô ta đẹp, chứ với diễn xuất đơ đơ như thế sao có thể làm ngôi sao điện ảnh được? Làm trò hề à!”


Cô bé đó phê phán rất sắc bén, rồi thở dài nói: “Nếu em xinh đẹp được như cô ta thì tốt, em cũng ngủ với nhà sản xuất, thậm chí là nhà đầu tư một đêm là được vai nữ chính.”


Lâm Linh: “…”


Chị bảo này, em vừa mới chê bai cô ta đấy?


Cô bé quay người lại, thấy vẻ mặt không đồng tình của Lâm Linh, ngại ngùng gãi đầu nói: “Em chỉ mạnh miệng thôi, em ngay thẳng nên sao có thể làm ra chuyện như vậy được, em là con gái ba có: có tam quan, có giới hạn, có nhân phẩm, nhưng…”


Cô ấy cứ nói mãi rồi nở nụ cười mê trai: “Nếu ông chủ đầu tư lần này rất đẹp trai, thì em đồng ý thay đổi.”


“Nhà đầu tư? Ai thế? Đẹp trai lắm ư? Có ảnh không?”


Trong giới giải trí đâu đâu cũng có trai đẹp, thật ra cô ấy cũng rất xinh đẹp, ông chủ kia phải tài năng đến mức nào mới khiến cô ấy say mê như thế?


“Có ạ.”


Cô bé cất đi vẻ mê trai, vội lấy từ trong túi ra di động của mình, mở ảnh cho Lâm Linh xem: “Chính là người lần trước em nói ấy, thái tử của Giang Thị, vừa có tiền, vừa đẹp trai, chị xem, gương mặt này, trời ơi, còn đẹp trai hơn cả diễn viên nam nữa?”


Cô ấy nói thái tử Giang Thị thì cô cũng biết đó là ai, nhưng cô không thể hiện bản thân quen biết Giang Ngộ, nghiêm túc nhìn anh rồi nói: “Đẹp trai lắm.”


“Đúng chứ!” Cô bé phấn kích: “Em nghe nói anh ấy không chỉ đẹp trai, dáng người cũng đẹp lắm, cơ bụng tám múi, chắc chắn sờ rất thích nhỉ?”


Lâm Linh nhớ lại, cảm giác đúng là rất tốt.


“Em có bạn thân làm ở trụ sở Giang Thị, mỗi ngày đều ca ngợi vị tổng giám đốc này vừa đẹp trai vừa tài giỏi, thủ đoạn tàn nhẫn, mấy tháng đã khiến những người đối đầu với anh ấy ngã ngựa, em thật sự muốn biết người đàn ông tuyệt vời như thế…” Cô ấy bỗng bí mật nhìn Lâm Linh, trông vô cùng hèn mọn nói: “… không biết phương diện kia có ổn không?”


Lâm Linh: “…”


Ổn, cực ổn luôn!


Tầng một của câu lạc bộ không nhiều người lắm, phần lớn đều là nhân viên.


Người ra vào câu lạc bộ này không giàu thì cũng quý. Nhân viên ở đây được đào tạo kỹ càng, luôn chấp hành nguyên tắc: không nghe, không thấy, không bàn tán, im lặng để an toàn.


Trừ khi khách hàng lên tiếng, nếu không bọn họ sẽ không nhiều chuyện, phải tôn trọng và khiến khách hàng sự tự do.


Nhưng dáng vẻ hai người kia có chút không đúng.


Cô gái mặc quần dài có hơi đau đớn, trên mặt như có nước mắt khiến người khác phải liếc nhìn.


Nhưng người đàn ông bên cạnh thì rất cao ráo, lạnh lùng, gương mặt lạnh lẽo.


Lúc này Giang Ngộ không nhẫn nại được nữa, không quay đầu lại: “Không nghe hiểu tiếng người à?”


“Tổng giám đốc Giang…”


Tôn Miểu Miểu hơi giật mình, nhưng cô ta muốn thử một lần.


Thấy tình hình càng ngày càng tồi tệ, khẽ cắn răng, bất chấp nói: “Tổng giám đốc Giang, nếu anh không ngại, tôi đồng ý theo anh…”


Giang Ngộ lạnh lùng nhếch miệng, nói từng chữ:” Cô Tôn đề cao mình quá, vẻ ngoài và tính cách của cô không hợp gu tôi, rảnh thì soi gương mà nhìn. Bây giờ tâm trạng của tôi rất kém, nếu muốn sống tiếp trong giới giải trí thì cô lập tức biến khỏi mắt tôi.”





Chương 62: Phiên ngoại: Một ngày trước khi kết hôn


Thời khắc xuân hạ giao thoa, nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng. Bởi vì lý do thích chưng diện mà từ sớm Lâm Linh đã mặc váy liền áo thanh lương xinh đẹp. Không phải cô muốn mặc, mà là cô không cưỡng lại được sự rù quyến này, năm nay Cache-Cache mới ra sản phẩm váy liền áo mùa hè, thật sự là quá đẹp!


Cho nhà thiết kế thêm cái đùi gà!


Hậu quả của việc cần đẹp mà không cần ấm đó chính là, ngày hôm sau vào lúc thức dậy Lâm Linh có cảm giác mê man, bị cảm rồi!


Giang Ngộ thức cô dậy, cô lại quần chăn xoay người lại, tút tút thì thào nói nếu lại ngủ một hồi.


Nghe thấy giọng nói của cô hơi thay đổi, Giang Ngộ chợt nhíu mày, xuống giường tìm hộp thuốc rồi lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ trên người cô, nhìn thấy vẫn ở trong phạm vi bình thường mới yên tâm.


Cô là chỉ là bị cảm.


Cô muốn ngủ thì cứ để cô ngủ tiếp cũng được.


Cho dù là ngày chủ nhật hiếm hoi, Giang Ngộ có thể ở nhà nghỉ ngơi không cần đi công ty nhưng vẫn có một vài giấy tờ khẩn cấp cần hắn trả lời.


Sau khi xuống giường đã đặt cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của Lâm Linh vào trong, sau đó nâng nhiệt độ của điều không khí lên cao hơn, rồi Giang Ngộ mới vào phòng giữ quần áo thay quần áo ở nhà sau đó lại sang phòng sách, xử lý văn kiên ngày hôm nay.





Xử lý công việc mãi tới trưa, Giang Ngộ có hơi mệt mỏi, lấy mắt kính xuống đặt sang một bên, giơ tay lên vuốt vuốt xương lông mày.


Điện thoại trên bàn chợt rung lên.


Giang Ngộ cầm điện thoại di động lên mở Wechat ra, Chu Mạt ngay tại bầy bên trong luồn lên nhảy xuống trào phúng hắn.


Chu Mạt: “Ha ha ha ha ha ha hôm nay tôi nghe được một chuyện rất buồn cười, có ai muốn nghe không nào.”


Trần Chi Bắc rất phối hợp hỏi hắn: “Chuyện cười gì thế?”


Tôi nghe nói, người nào đó trong nhóm bị cầu hôn, ha ha ha ha ha chết cười mất. Nơi cầu hôn tự mình tỉ mỉ chuẩn bị căn bản là không dùng đến, còn bị người ta giành cầu hôn trước. Bị phụ nữ cầu hôn thì còn gì là đàn ông chứ? Mất mặt quá, mất mặt quá đi!”


Trần Mạt Bắc xem kịch vui: “Ồ? Không phải cậu, cũng không phải tôi, vậy là ai ấy nhỉ?”


Trong nhóm có tất cả ba người, đây là Châu Mạt mới lập. Trước đó cậu ta cũng đã lập một nhóm Wechat, là cái nhóm mà thường để cậu ta kể lể thất tình đau khổ, Giang Ngộ vẫn luôn che giấu, cũng lười đối phó hai người này.


Khóe miệng Giang Ngộ giật giật, không tự nhiên đáp lại trong nhóm: “Cô ấy đồng ý cầu hôn, tôi cũng đồng ý bị cầu hôn, cậu lo thừa để làm gì?”


Thật ra chuyện cầu hôn này cũng được xem là phản lưới nhà, vốn dĩ hắn đã sắp xếp địa điểm cầu hôn xong xuôi rồi, chỉ cần đưa cô đến là được.


Không ngờ rằng lại bị cô dành trước, lúc đó hắn chỉ do dự một giây tự hỏi nên nói với cô chuyện cầu hôn này nên là do hắn làm như thế nào đây, cô lập tức ra vẻ mặt ‘Anh dám không đồng ý em, em sẽ không để anh yên đâu’.


Nhìn hắn chằm chằm, hắn lập tức quyết định thuận theo tự nhiên là được.


Sau đó Giang Ngộ cảm thấy không cần thiết phải cầu hôn một lần nữa, cho nên dọn hết tất cả những thứ kia đi, yên tâm thoải mái đón nhận lời cầu hôn của cô.


Chu Mạt: “Tôi đâu có phải là lo thừa, tôi là đang cảm thấy quá buồn cười há há há há, đặc biệt tới chế giễu cậu đó, Giang Ngộ ơi Giang Ngộ, cậu đúng thật là quá vô dụng!”


Giang Ngộ không hề để sự chế giễu của Châu Mạt vào trong mắt: “Không cần cậu hao tâm tổn trí, cậu có thời gian quan tâm tôi thì không bằng suy nghĩ thật kĩ, làm sao để lần tỏ tình tiếp theo không bị Ngô Phỉ cự tuyệt?”


Double kill!


Sau khi Giang Ngộ nói ra câu này, trong nhóm yên tính như chết…


Cái miệng rộng của Chu Mạt không há ra được, ngay cả Trần Chi Bắc cũng thành câm điếc.


Chu Mạt không theo đuổi được Ngô Phỉ đã từng chạy theo Trần Mạt Bắc. Tình cảm của mình còn chưa giải quyết được đã đòi đi chế giễu sự nghiệp tình cảm của hắn sao?


A.


Cuối cùng.


Trần Chi Bắc để lại một tin nhắn: “Người anh em, khi nào sắp xếp hôn lễ nhớ báo cho tôi biết, tôi chuồn trước đây.”


Sau đó thoát nhóm rất nhanh, giống như chậm một bước nữa sợ sẽ bị thằng Châu Mạt này giận chó đánh mèo vậy.


Ngược lại là Châu Mạt, lại kiên cường nhắn một cái tin Wechat: “Tôi nghe nói trước đây không lâu cậu và chú Giang đi thành phố A cầu hôn rồi hả? Có quá gấp không thế người anh em? Lúc nào kết hôn? Tôi muốn làm phù rể.”


Giang Ngộ: “Cút.”


Chu Mạt: “…”


Sao hắn lại không biết tốt bụng thế cơ chứ, cậu đây chưa kết hôn, phù rể có gì mà không làm được?…


Cửa phòng sách bị gõ, thím Lưu bước đến: “Ông chủ, cơm trưa đã làm xong rồi.”


“Ừ.” Giang Ngộ khẽ gật đầu, lại hỏi: “Bà chủ đã dậy chưa?”


Nếu cô đã thức dậy, chắc là đã đến phòng sách tìm hắn rồi.


Dì Lưu lắc đầu: “Hình như là chưa, tôi vừa mới gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng, chắc là vẫn đang ngủ.”


Còn đang ngủ? Giang Ngộ giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã giữa trưa mười hai giờ rồi, cô rất hiếm khi ngủ muộn đến vậy.


Hơi nhíu mày, Giang Ngộ lại dặn dò thím Lưu: “Phiền thím gọi bác sĩ Dương tới đây.”


“Vâng, thưa ông chủ.”





Lâm Linh cảm giác được có người dùng ngón tay lật mí mắt của cô, sau đó trước ngực có thứ gì đó lành lạnh chạm vào, ý thức mơ hồ từ từ tỉnh lại.


Sau đó cô nghe thấy được một giọng nam hơi lớn tuổi: “Bà chủ chỉ là bị cảm, không có vấn đề gì khác, tôi sẽ đưa cho ngài một ít thuốc, chờ bà chủ tỉnh lại rồi ngài đưa cô ấy uống hết là được. Còn nữa, gần đây nhiệt độ xuống hơi thấp, tốt nhất là nên để bà chủ mặc nhiều áo.”


Âm thanh nặng nề quen thuộc này, Lâm Linh càng ngày càng tỉnh tảo, từ từ nhắm hai mắt cũng biết người nói chuyện là bác sĩ gia đình của Giang Ngộ.


Bác sĩ Dương.


Lần trước cô uống một cốc trà sữa ở đoàn làm phim, sau khi về đến nhà đã nôn, chính là bác sĩ Dương sang xem… Kết quả kiểm tra lần cuối là do… Ăn nhiều…


Hôm nay lại tới… Mà nguyên nhân sau đó lại là vì cô bị cảm…


Dù da mặt Lâm Linh có dày hơn người bình thường thì lúc này cũng hơi xấu hổ.


Vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, đến lúc cửa phòng đóng lại, sau khi bác sĩ Dương đi về Lâm Linh mới vội vàng bò ra khỏi giường.


Ngẩng đầu quan sát, Giang Ngộ ngồi ở bên giường, trong tay còn cầm đơn thuốc bác sĩ Dương kê.


Lâm Linh thở hồng hộc: “Anh làm gì thế, em chỉ bị cảm nhẹ thôi mà, sao anh lại gọi bác sĩ Dương tới làm gì hả!”


Giang Ngộ thấy cô sinh lực dồi dào, dáng vẻ tinh thần gấp trăm lần, vừa bực mình vừa buồn cười, nhéo nhéo mặt của cô: “Em gấp cái gì, năm nào nhà họ Giang cũng cho ông ta lương cao, đây là công việc của ông ấy thôi mà.”


“Em biết…” Lâm Linh muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại.


Làm sao để cô nói cho hắn biết đây, mỗi lần hắn ra vẻ nghiêm túc kinh ngạc mời bác sĩ Dương tới, cuối cùng lại kiểm tra ra cô không phải ăn quá no thì cũng chính là chị cảm thế này đây…


Cô có cảm giác rất xấu hổ!


Thấy cô ngồi đó ngơ ngẩn, Giang Ngộ lại kéo cô vào trong ngực mình, nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô: “Đêm qua đi làm cái gì rồi?”


“Không làm gì hết.” Nghe được câu hỏi của hắn, trong lòng Lâm Linh trống rỗng, sau đó lại lập tức bình tĩnh: “Đi ngủ.”


Giang Ngộ không tin: “Thật sao, không phải thức đêm vận động chứ? Anh nhớ hôm qua em ăn hai miếng bánh Soufflé.”


“Không có, em đã ngủ lâu rồi, không phải anh không tin em đó chứ?” Lâm Linh lấy tay của hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy từ trên giường vào phòng tắm.


Cô mới không nói cho hắn biết, cô hơn nửa đêm tại cho Ngô Phỉ nào đó bảo trợ lực, sau đó cô cũng thuận tiện tiện tay cũng đi dạo nào đó bảo đâu.


Mặc dù rất nhanh cô sẽ bị lộ tẩy nhưng cô luôn có cái phép tắc ba xạo đó là: Trong nháy mắt cứ trốn đi, chạy không thoát thì tính sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom