Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại Truyên (65+66)
Chương 65: Phiên ngoại: rắc rối ở trường cao trung
Sau này Lâm Linh mới biết cái người thô lỗ kia tên là Giang Ngộ, trong nhà không chỉ có tiền mà còn cực kỳ cực kỳ có tiền.
Hôm đó chủ nhiệm lớp điểm danh vắng mặt hai người, chính là Giang Ngộ và cái tên nam sinh ồn ào không có tố chất kia, tên là Châu Mạt. Nghe nói gia cảnh cũng không tệ, nghĩ một chút cũng biết gia thế chênh lệch cũng không có cách nào hoà lẫn với Giang Ngộ được, lấy gia cảnh chênh lệch và cái thành tích nát của Châu Mạt cũng không thể vào được lớp một bọn họ.
Vừa nghĩ đến mình mượn người bạn học giàu có này hai đồng, Lâm Linh đã cảm thấy rất xấu hổ.
Ngày hôm sau sau khi mượn tiền, cô còn bỏ một tờ một trăm đồng mới tinh vào trong cặp, nếu gặp sẽ rất bất lịch sự nên định trả lại tiền cho cậu ta.
Không ngờ ngày hôm sau khi Lâm Linh vừa bước vào lớp học đã đụng phải cậu ta. Bất lịch sự hay là rất bất lịch sự, nhìn thấy “người vay tiền” là cô cũng không nhìn một cái, như là không quen biết cô, mặt lạnh thẳng tắp đi qua bên người cô ra ngoài.
Sao cậu ta cứ không vui suốt ngày vậy? Ngày hôm qua không vui, ngày hôm nay cũng không vui! Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Linh, ý nghĩ thứ hai là, lại đi sớm tự học nữa!
Lâm Linh ngồi xuống một chỗ, lấy sách giáo khoa ngữ văn mà đêm qua đã chuẩn bị bài ra, mở bài đầu tiên, cúi đầu xuống chăm chú đọc thầm.
Giáo viên còn chưa đến, Mạnh Toàn quay người xuống dưới lén lút nói chuyện bàn tán với bạn học nữ ngồi đằng sau.
“Cậu có biết không Tiểu Kỳ, nghe nói sáng sớm hôm nay lại có bạn nữ không sợ chết mang theo mấy người đến định cản Giang Ngộ lại đấy, muốn đưa thư tình cho cậu ta.”
“Mình nhìn thấy rồi, thật là to gan!” Tiểu Kỳ liếc nhìn cửa trước cửa sau lớp học, không thấy bóng dáng giáo viên đâu mới yên tâm hóng hớt với Mạnh Toàn, nhỏ giọng kích động nói: “Nữ sinh kia đúng là không có chút đầu óc nào, chẳng lẽ cô ta không biết Giang Ngộ ghét nhất là cái loại cực kỳ chủ động lại còn không có đầu óc này sao, còn gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người như thế đến tỏ tình, cười chết mình ha ha ha ha ha.”
Mạnh Toàn nói: “Bây giờ mới chỉ là ngày đầu khai giảng thôi mà ha ha ha ha ha, không ngờ sau khi lên cấp ba Giang Ngộ vẫn được chào đón như vậy, may mà mình không thích loại như cậu ta, mình thích kiểu xinh đẹp, văn vẻ lịch sự cơ.”
Tiểu Kỳ nói: “Haiz… mình lại rất thích cậu ta, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, thành tích học tập lại tốt, cậu biết không, nhà cậu ta giàu nhất thành phố C này, Giang thị chính là gia đình cậu ta đấy…”
Lâm Linh muốn yên lặng đọc hết bài, nhưng Mạnh Toàn lại ngồi ngay bên cạnh cô, tiếng bọn họ nói chuyện có chút lớn, quấy nhiễu đến suy nghĩ của cô, hơn nữa chuyện bọn họ đang bàn tán cũng rất thú vị… Cho nên vô tri vô giác, mắt Lâm Linh vẫn còn đang nhìn sách giáo khoa nhưng lỗ tai và linh hồn sớm đã bị chuyện bọn Mạnh Toàn nói hấp dẫn, lỗ tai căng dài ra, lén lút nghe các cô nói chuyện.
Lúc đang nghe bọn họ nói nhà Giang Ngộ cực kỳ giàu có, Lâm Linh bất giác cho tay vào trong cặp, trong cặp có một tờ một trăm đồng mới tinh, cô đã chuẩn bị nếu đụng phải anh thì trả cho lịch sự.
Bây giờ xem ra một trăm đồng này đối với anh mà nói cũng không có gì quan trọng lắm, nếu cô còn cố ý cầm lấy mang trả anh, nhỡ may bị anh hiểu lầm mình không có ý tốt thì sao? Ngày hôm qua cũng đủ để anh hiểu lầm cô rồi! Nhưng nếu như không trả…, cầm một trăm đồng của anh mà chẳng làm gì, cô cũng sẽ rất xấu hổ.
Càng nghĩ Lâm Linh càng có chút bối rối, đột nhiên Mạnh Toàn quay sang nói với Lâm Linh: “Lâm Linh, có phải cậu muốn nói chuyện bàn tán với bọn mình không, vậy cậu đến đây đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, các cậu cứ nói chuyện đi, mình đang đọc sách.”
“Ồ, vậy được rồi.” Mạnh Toàn cũng không ép buộc, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Kỳ.”
Trong lớp học ồn ào, Lâm Linh vẫn nghe thấy Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói: “Haiz, cậu nói với cậu ta làm gì, nghe nói trong nhà cậu ta rất… Cậu cũng đừng cản trở việc học của cậu ấy.”
Sau đó Mạnh Toàn dừng lại một lát, cũng nói cực kỳ bé: “Không sao đâu, mình chỉ hỏi một câu thôi mà, mọi người đều là bạn học, giao lưu một chút cũng tăng cảm tình.”
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, tiếc là Lâm Linh đã nghe thấy hết.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe quen rồi.
…
Sáng sớm tự học chưa xong, giáo viên chủ nhiệm bước vào, đằng sau còn có hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi theo.
“Được rồi, mọi người dừng lại đi.” Chủ nhiệm lớp vỗ tay, mọi âm thanh khác nhau trong lớp lập tức im bặt.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm bắt đầu tuyên bố việc huấn luyện quân sự, sau khi tuyên bố xong trong lớp học tràn ngập đau thương, cả đám đều miễn cưỡng đi xuống lầu huấn luyện quân sự.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc vỗ vỗ lên bục giảng, mọi người mới miễn cưỡng đứng dậy, đi theo hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi nhận đồng phục rằn ri.
Lâm Linh cũng không muốn, bởi vì cô vừa được dì cả ghé thăm, bụng có chút âm ỉ đau, căng lên, không phải là rất đau nhưng vô cùng khó chịu.
Đợi sau khi mọi người đều ra khỏi lớp, Lâm Linh mới đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ngập ngừng nói: “Cô Lý, em đến kỳ kinh nguyệt rồi, là ngày đầu tiên nên hơi khó chịu, có thể không đi huấn luyện quân sự được không ạ?”
Trước giờ cô Lý luôn thích những bạn học có thành tích tốt, trong mắt cô, gia đình giàu có hay không cũng không sao cả, cô thích những đứa trẻ ngoan có thành tích tốt lại nghe lời thầy cô, mà Lâm Linh lại là học sinh như vậy nên đối với yêu cầu của Lâm Linh, cô Lý rất hiền lành: “Vậy để cô đi nói với huấn luyện viên một lát, trước hết hôm nay tạm thời em cứ nghỉ đi. Nhưng hiệu trưởng yêu cầu rằng không được cho ai vào trong lớp một, vậy đi, em cầm sách vở đến đình nghỉ mát sau núi ngồi đọc sách được không?”
Trường trung học có diện tích rất lớn, lớn đến nỗi bên cạnh bãi tập có một khu rừng nhỏ, trường trung học xây một cái đình nghỉ mát ở trong này, bình thường sẽ có rất nhiều giáo viên và học sinh lúc nhàn rỗi đều thích đến chỗ này chạy.
“Được ạ, cô Lý.” Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, ngoan.” Cô Lý vỗ vỗ bả vai Lâm Linh, rất hài lòng đi ra ngoài xin nghỉ giúp Lâm Linh.
Lâm Linh lấy sách toán và sách ôn luyện tiếng anh từ trong ngăn bàn ra, định mang đến sau núi làm.
Phong cảnh phía sau núi rất đẹp, nhánh cây xung quanh đình nghỉ mát cũng được công nhân làm vườn cắt tỉa rất đẹp, Lâm Linh nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, mở sách luyện tập trên bàn ra, chuẩn bị bắt đầu làm bài.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, tiếng lá cây héo rũ bị dẫm nát truyền đến tiếng sàn sạt, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn về phía sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Ngộ.
Giang Ngộ không ngờ lại thấy thứ phiền toái này, nhíu mày, rất nhanh dời ánh mắt đi, không định nói nhảm với cô.
Lâm Linh nhìn thấy anh đi về hướng ra ngoài trường, cô nghĩ có thể là anh không biết chuyện huấn luyện quân sự, mặc dù anh rất vô duyên nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được, nhìn anh mắc thêm một lỗi lầm nữa, cô luôn là một người tốt bụng.
Nhìn không chớp mắt thấy anh trực tiếp rời đi, Lâm Linh nhanh chóng nói: “Giang Ngộ, giáo viên bảo mọi người phải đi huấn luyện quân sự, ở ngay trong bãi tập bên cạnh, các học sinh đều đang ở đó.”
Giang Ngộ mặc kệ cô, ngay cả bước chân cũng không dừng.
Lâm Linh im lặng, lại nhìn bóng lưng của anh nói: “Không đi sẽ bị trừ học phần đấy.”
Giang Ngộ: “…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy người đã phiền phức lại còn dông dài như vậy, không nhịn được nữa, Giang Ngộ quay người, đứng cách Lâm Linh khoảng hai bước xa, mặt không cảm xúc.
“Không ai nói cho cô biết rằng đừng xen vào việc của người khác sao?”
Lâm Linh bị anh chặn họng, muốn phản bác, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mở miệng thế nào.
Dù sao thứ khó phản bác nhất trên đời này chính là, liên quan gì đến bạn, và liên quan gì đến tôi.
Những lời này của anh rõ ràng là muốn nói, liên quan cái rắm gì đến cậu?
Dừng lại một lát, Lâm Linh quyết định dừng lại đúng lúc, anh cũng đã nói như vậy rồi, cô còn nhắc nhở anh làm gì, nghĩ lại, tốt nhất là nhân cơ hội này trả lại tiền cho anh, thanh toán xong rồi, sau này cô cũng không cần gặp anh làm gì.
Vì vậy Lâm Linh lấy tờ một trăm đồng mới tinh từ trong túi bút cô mang theo ra, vươn tay đưa cho anh: “Một trăm đồng ngày hôm qua, trả lại cậu.”
Giang Ngộ liếc nhìn tiền trong tay cô, ánh mắt lại dời lên trên, nhìn cô một cái, nhưng không có ý định nhận lấy: “Hôm qua tôi nói không cần trả, tiền cũng cho cô rồi, làm phiền cô sau này đừng tới tìm tôi nữa, đã hiểu chưa?”
Lâm Linh bị ánh mắt này của anh kích thích, ánh mắt này của anh là ý gì, giống như cô trăm phương ngàn kế chính là vì muốn lấy một trăm đồng của anh vậy, thật là kỳ quái, cô chỉ muốn mượn hai đồng mà thôi, cũng không phải cô muốn lừa lọc anh, là chính anh muốn cho mượn một trăm đồng đấy, hôm nay cô cũng đã mang theo tiền đi trả rồi, tại sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô chứ? Hơn nữa, hôm nay cô cũng chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở anh một cái thôi, anh có cần như thế không?
Không phân biệt tốt xấu, không nhìn được người có lòng tốt!
Lâm Linh càng nghĩ càng giận, giọng nói cũng lớn lên, mang theo một chút tức giận: “Cậu không cần thông cảm cho tôi, thật ra ông bà tôi rất giàu có, bọn họ có tiền lương về hưu rất cao.”
“Tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của cậu!”
Sau đó như phát tiết vuốt đồng tiền, vò thành một cục, dùng sức ném xuống dưới chân anh.
Giang Ngộ “?” Cái quỷ gì?
Anh thông cảm cho cô bao giờ?
Lời này của cô là sao, ý của anh là sau này cô đừng đến tìm anh nữa cô nghe không hiểu sao?
Giang Ngộ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám ném tiền xuống dưới chân anh.
Cái thứ phiền phức này sẽ làm anh tức giận mất.
Không nhìn cục tiền bị cô vò nát lăn đến chân anh, Giang Ngộ trực tiếp xoay người, mặc kệ cô, lãng phí thời gian!
Chưa đi được hai bước, sau lưng truyền đến giọng nói phiền phức thảm thương hề hề, trong giọng nói còn mang theo một chút ngượng ngùng: “Cái đó… Cậu chờ một chút.”
Giang Ngộ quyết định không để ý tới, cái người phiền phức này đã làm lãng phí quá nhiều thời gian của anh, sự kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi.
“Giang Ngộ, xin hãy giúp tôi, được không?”
Lần này trong giọng nói của cô có chút âm thanh khóc nức nở, nghe giống như sắp khóc.
Bước chân của Giang Ngộ hơi dừng lại, một giây suy nghĩ tại chỗ, vẫn xoay người lại, nhìn xem cô lại có chuyện gì.
Quay đầu lại, phát hiện tóc của đồ phiền phức bị mắc vào nhánh cây bên cạnh, đầu bị cành cây lôi kéo hơi ngửa đầu ra sau, không thể động đậy được. Trên mặt lại rất sạch sẽ, không có vết nước mắt nào.
Thấy anh quay người lại, cô vội vàng khoa tay múa chân, vui mừng nói: “Cái đó… Giang Ngộ, đầu tôi bị kéo lại, đau quá, cậu giúp tôi một chút đi, cảm ơn cậu.”
Giang Ngộ: “…”
Cô gái này mới vừa nãy dùng từ ngữ chính nghĩa mắng anh một trận, mới chưa đầy một phút đồng hồ, sao cô lại không biết xấu hổ mà mặt dày xin anh giúp đỡ chứ?
Giang Ngộ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy bộ dạng luống cuống tay chân của cái đồ phiền phức này có chút buồn cười, khóe miệng giật giật, tiến lên hai bước, hiếm khi quyết định hào phóng tốt bụng giúp cái đồ phiền phức này một tay.
Chỉ là tay anh vừa đụng vào tóc của cô, kéo nhánh cây, cô đã nhẹ nhàng dậm chân: “Đau quá, đau quá, cậu dùng sức mạnh quá, đầu tôi sắp bị cậu kéo đứt rồi.” Sau đó bàn tay vươn ra giữ chặt tay anh kéo xuống dưới: “Cậu gỡ chỗ này ra đi, đừng làm mạnh quá, chỉ cần lấy tóc tôi ra khỏi nhánh cây là được.”
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mềm ấm áp, Giang ngộ rũ mắt nhìn bàn tay tự tung tự tác của cô, lại nhìn người cô đang kề sát bên anh, trong không khí có mùi sữa nhàn nhạt truyền đến, ánh mắt nghiêng nghiêng, trong tầm mắt xuất hiện cái cổ trắng như tuyết.
Giang Ngộ hít một hơi thật sâu, có chút bực bội: “Câm miệng.”
Lâm Linh: “Tôi không thể câm miệng được, bởi vì tóc của tôi sẽ bị cậu túm mất.”
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“…”
Ngày hôm đó ánh mặt trời xuyên qua rừng cây tươi tốt, mạnh mẽ và chói mắt.
Chương 66 phiên ngoại cao trung: Làm nhục.
Sau khi huấn luyện quân đội xong, Lâm Linh đen đi hẳn, chỉ là dưỡng lại hơn nửa tháng, khó khăn làn da mới trắng được một chút, lớp học lại năng nổ bắt đầu hoạt động tiến hành tuyển ban hoa.
Lâm Linh không biết những trường khác có tổ chức như vậy hay không, hàng năm cũng sẽ có người rảnh rỗi không có việc gì làm, tuyển ban hoa, ban thảo, tuyển xong rồi lại đưa người có số phiếu đứng đầu các lớp ba hoa ban thảo, tuyển ra giáo hoa giáo thảo.
Điều đáng vui vẻ chính là một phiếu cuối cùng của Giang Ngộ đã bầu cho cô, cho nên cô dùng một phiếu hơn kém nhau đó mà đánh bại Từ Vũ Ngưng.
Từ Vũ Ngưng tức giận muốn chết, Lâm Linh lại thầm cảm thấy rất vui vẻ, hừ, suy cho cùng cô cũng là con người ham hư vinh thôi.
Lâm Linh cười với Giang Ngộ một cái, không nghĩ đến anh lại dữ như vậy, không có chút hòa đồng thân thiện nào, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
Lâm Linh sờ mũi có chút khó hiểu, không thể phép đúng là không lễ phép, chẳng lẽ mọi người cười với anh, thì anh cũng lạnh nhạt vậy sao? Ở một phương diện đột nhiên Lâm Linh cảm thấy bản thân là người rộng lượng, không nên so đo với anh, về phương diện khác lại cảm thấy tính tình người này thật không tốt, thầm nghĩ sau này nên cách anh xa một chút.
Lâm Linh vinh quang đứng đầu ban hoa, mà Gianh Ngộ lòng dạ ngay thẳng không chừa ai lại chính là người đứng đầu ban thảo.
Thậm chí ngay cả cuộc bầu phiếu cuối cùng, thì việc Giang Ngộ là giáo thảo đã chắc như ván đóng thuyền, mà Lâm Linh thì bị loại đầu tiên trong vòng hoa hậu giảng đường vì quá đen.
Lý do chính là hoa hậu giảng đường không thể đến từ Châu Phi.
Lâm Linh bực mình, lại bị Từ Vũ Ngưng và các chị em khác cười nhạo một trận, càng cảm thấy buồn bực hơn nữa.
Chờ cô dưỡng lại làn da, trở lại thành Lâm Linh khi xưa vừa trắng vừa gầy, thì bình chọn giáo hoa giáo thảo đã sớm kết thúc.
Bình chọn của ban hoa có suy xét giữa điều tốt và điều xấu của Lâm Linh, tốt là Lâm Linh dành được danh hiệu thì ban hoa sẽ rất vinh dự, xấu là bởi vì đối thủ cạnh tranh của cô đã thất bại, Từ Vũ Ngưng tập hợp toàn bộ các chị em bắt đầu cô lập cô, làm cho cô vốn dĩ đã là người có nhân duyên không tốt lại càng kém hơn.
Lâm Linh thở dài, cảm thấy cũng không còn cách nào, người ưu tú thường cô độc, gì vậy cô càng thêm nghiêm túc học tập.
Sau đó cô và Giang Ngộ lại ít khi gặp riêng nhau.
Mỗi ngày Lâm Linh đều thành thành thật thật đi học và làm bài tập, cô ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, còn anh thì ngồi ở vị trí cuối cùng bên trái, khoảng cách hai người cách nhau hơn nửa cái phòng học, Lâm Linh rất ít khi gặp được anh.
Chỉ là mỗi ngày cô đều nghe được chuyện của anh từ miệng Mạnh Toàn và Tiểu Kỳ, giống như có thư tình nào đưa cho anh, hay ai đang theo đuổi anh, hay hoa hậu giảng đường chặn anh lại đứng trước mặt mọi người mà thổ lộ với anh, đương nhiên đều không có ngoại lệ đều bị Giang Ngộ lạnh lùng từ chối, Châu Mạt chó săn của anh còn ở một bên chế giễu những người đó, có đôi khi Lâm Linh còn đau lòng thay những cô gái đó. Càng thêm nhắc nhở bản thân không nên đụng đến anh.
Sau đó ở bảng thành tích nhìn thấy tên của anh, vẫn luôn đứng đầu, không có ai có thể vượt qua thành tích của anh, việc này làm cho người vẫn đang nỗ lực học tập chăm chỉ nhưng cũng chỉ có thể nằm trên dưới top 10 như Lâm Linh hâm mộ không thôi.
Mỗi ngày Lâm Linh đều dậy rất sớm, cô không phải là người có thiên phú đọc sách, cho nên cô rất cố gắng, thức dậy trước khi gà gáy, ngủ còn muộn hơn chó, người khác thương xuyên khen cô, người có nghị lực như vậy sau này nhất định sẽ làm được chuyện lớn.
Lâm Linh cũng cảm thấy tương lai cô nhất định sẽ là một thiên chi kiêu tử. Các thầy cô cũng thường xuyên khen nàng, vì vậy mỗi ngày đến trường cô đều rất tự tin.
Đến một buổi sáng của học kỳ nào đó, tối ngày hôm trước Lâm Linh thức đêm xem một quyển truyện tranh Crayon Shin-chan.
Lúc xem vừa cảm thấy áy náy vừa không nhịn được. Cuộc sống của cả nhà Shin-chan quá thú vị, mẹ thì mỗi ngày lười biếng chỉ cố gắng nghĩ chuyện làm đẹp, ba thì là dân đi làm nghiêm túc có chí lớn còn cả Shin-chan có mạch não đáng yêu, thích nghịch ngợm kỳ lạ. Người nhà bình thường thường có cuộc sống mới lạ, vừa náo nhiệt vừa gà bay chó chạy.
Ngày hôm sau Lâm Linh đến trường sớm, cô thức dậy trước cả bình mịn, bởi vì quầng thâm dưới mắt cô quá rõ ràng, nếu như bị bà nội nhìn thấy chắc chắn sẽ tịch thu truyện tranh của cô. Cho nên từ sớm Lâm Linh đã đi vào trường, vốn dĩ đang định đi quầy bán quà vặt mua bữa, nhưng mà cô mệt quá rồi, cho nên trực tiếp vào phòng học, nằm bò trên bàn.
Khi cô vào phòng học thì trời vẫn còn rất sớm, trong phòng học không có một bóng người, Lâm Linh dựa vào chỗ ngồi, không đến một phút đã ngủ thiếp đi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô luôn rất hoàn hảo, bây giờ thật sự rất mệt, cho nên cô mới dựa vào bàn học nặng nề mà ngủ.
…
Mỗi ngày đi dọc đường cái tên Châu Mạt kia đều lải nhải về nữ thần của cậu ta, làm cho Giang Ngộ nghe đến phiền, anh đạp cậu ta hai cái, tên Châu Mạt này lại làm như không có việc gì, vỗ vỗ ống quần của cậu ta rồi tiếp tục nhắc đến nữ thần của cậu ta thế này thế kia, liên quan rắm gì đến anh!
Ngày hôm sau phải dậy thật sớm, để không phải nghe nữa.
Khi Giang Ngộ vào phòng học thì trời vẫn còn sớm, mở cửa phòng học ra, bên trong yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì.
Anh còn cho rằng trong phòng học không có ai, giây tiếp nghe nghe được một tiếng lạch cạch. Tầm mắt Giang Ngộ đảo qua nơi phát ra âm thanh, phát hiện hóa ra là cái đồ phiền toái đó đang ôm tay gối đầu, ghé vào bàn ngủ ngon lành, một cánh tay khác duỗi ra ở góc bàn không có mặt bàn làm điểm tựa nên rủ xuống.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa kính phòng học, ánh sáng sáng ngời, thậm chí Giang Ngộ còn tinh tường thấy được những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt trắng nõn của nàng.
Ma xui quỷ khiến làm cho bước chân Giang Ngô đi theo phương hướng hơi xéo đi. Trực tiếp đi qua phía Lâm Linh, trong tay còn cầm sữa bò mua trên đường, sữa bị anh bóp mạnh, làm cho bao trang trí bên ngoài bị nhăn lại.
Giang Ngộ dừng bước chân trước bàn học Lâm Linh, rũ mắt nhìn bộ dáng ngủ bình yên của cô, dưới hai đôi mi dài phủ xuống một cái bóng, đôi mỏ đỏ bừng gắt gao nhấp, mái tóc đen dài xõa tung phía sau tai…
Giang Ngộ có chút thất thần.
Nhỏ phiền toái thật ra cũng không tính là phiền toái, ít nhất so với những nữ sinh khác mà nói, thì cô thật sự đỡ phiền hơn nhiều, cô thật sự là chính cô, và cô không có suy nghĩ muốn theo đuổi anh. Cho nên làm bạn cùng lớp gần một năm nay, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên gặp phải, thì anh và phiền phức này ít gặp đến đáng thương.
Nếu không có phiền phức, vậy thì anh rất vừa lòng.
…
Lâm Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, trên tay không biết sờ được gì, cô còn tưởng là đang nằm trên giường ở nhà, vuốt bàn tay mềm mụp của gấu lớn, chỉ là gấu lớn đột nhiên cứng cứng, cảm giác không đã xíu nào.
Lâm Linh rì rà rì rầm, mơ hồ không rõ mà nói một câu: “Ưm…cứng quá, tôi muốn thứ mềm mại…” Nói xong câu đó, đột nhiên trong đầu cô nghĩ đến gì đó, nhanh chóng tỉnh táo, nhanh chóng ngẩng đầu đang đặt trên cánh tay lên, mở to mắt, thấy Giang Ngộ gần trong gang tấc, cùng với vị trí mà cánh tay trái mình đang vuốt ve.
Tầm mắt từ từ nhìn xuống, Lâm Linh nhìn thấy tay mình đang dán trên bụng anh, không biết có tay có phải đang cố gắng không biết sống chết hay không mà lại ở trên đó sờ sờ hai cái.
Lâm Linh: “…”
Cô đang làm gì vậy? Liệu cô có bị Giang Ngộ ném ra ngoài hay không?
“Cậu——” Giang Ngộ mới vừa mở miệng nói một chữ.
Lâm Linh lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, khom lưng 90 độ xin lỗi với anh: “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, cậu đừng mắng tôi.”
Lâm linh lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, đối hắn 90 độ khom lưng khom lưng xin lỗi “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi đừng mắng ta.”
Giang Ngộ nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô, nhướng mày nói: “Tại sao tôi phải mắng cậu?”
“Bởi vì tôi làm nhục cậu.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc nói với anh hai chữ làm nhục, làm cho trong khoảng thời gian ngắn Giang Ngộ không biết nên khóc hay nên cười.
Không ngờ cô lại tự mình hiểu lấy.
Lâm Linh xin lỗi cực kỳ nghiêm túc.
Thật sự cô không có cố ý, hy vọng anh có thể tha cho cô.
Trong lòng Lâm Linh cực kỳ thấp thỏm, tính tình anh xấu như vậy, thư tình người khác đưa cho toàn bộ đều bị anh ném vào thùng rác, cô đã sờ soạng cơ thể trong trắng của anh rồi, có phải anh rất tức giận rồi không?
Trong khoảng thời gian mà cô khom lưng, Lâm Linh cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, trong phòng học thật yên tĩnh, sau đó cô lại nghe được giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mình: “Được rồi, lần sau chú ý một chút.”
Không nghĩ Giang Ngộ lại dễ nói chuyện đến vậy. Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ngẩng đầu, muốn nói một tiếng cám ơn với anh.
Đột nhiên lúc này bụng lại truyền đến một loạt âm thanh, Lâm Linh nhanh chóng ôm bụng, ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ, ngượng ngùng nói: “Là do tôi có hơi đói bụng…” cho nên cô muốn đi mua bữa sáng, anh mau đi lẹ lên.
Giang Ngộ nhìn thấy ánh sáng rõ ràng trong mắt cô, không biết nghĩ gì, duỗi tay đưa sữa bò trên tay mình cho cô: “Cho cậu.”
Lâm Linh nhìn sữa bò đóng gói không tính là mới trước mắt cực kỳ ghét bỏ, chỉ là cô không dám trực tiếp từ chối anh, cho nên cô dùng một cái lý do rất có phẩm chất, cô nói: “Quân tử không đi ăn xin, cậu không cần phải thương hại tôi.”
Mặt Giang Ngộ tối sầm, mày nhíu lại.
Lâm Linh nhìn thấy như vậy, tay chân lanh lợi nhanh cắm ống hút vào rồi uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn anh lấy lòng: “Nhưng tôi không phải quân tử, ừm, uống rất ngon, cảm ơn cậu.”
Không biết tại sao Giang Ngộ nhìn cô chu chu khuôn mặt mang theo chút trẻ con, anh lại rất muốn nhéo mặt cô một phen.
Anh luôn không thích uống sữa bò, nhìn cô uống sữa bò khuôn mặt nhỏ căng phồng lên, đột nhiên anh hiểu rõ tại sao mình lại mua hộp sữa bò đầy khó hiểu này.
Hình như là buổi nào đó sau giờ trưa, anh ở trên người người nào đó, ngửi được mùi hương ngọt thanh như vậy.
Cuối cùng anh cũng chỉ cười lạnh nói một câu: “Vậy thì uống nhiều chút.”
Lâm Linh đang chột dạ không có chút phẩm chất dùng sức gật gật đầu
Lâm Linh cho rằng lần này bọn họ gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sau này số lần Lâm Linh gặp anh ngày càng nhiều, buổi sáng mỗi ngày Giang Ngộ càng ngày càng đến sớm. Chuyện đầu tiên anh làm là vứt toàn bộ thư tình vào trong sọt rác, Lâm Linh ngồi ngay ngắn tại vị trí, giả vờ đang đọc sách giáo khoa, thật ra là đang nhân lúc anh không chú ý, kéo dài cổ nhìn anh ném thư tình. Chờ anh quay đầu lại thì làm bộ dáng nghiêm túc làm bài tập.
Cô không biết tại sao cô lại có thú vui độc ác như vậy, hơn nữa cô còn không thấy mệt, chắc hẳn là tính nhiều chuyện trời sinh của con gái.
Có đôi khi trên tay anh cũng sẽ cầm một hộp sữa bò, bao bì in tiếng nước ngoài phức tạp, cũng không biết là tiếng gì, nhưng anh cũng không uống, mà là lạnh mặt ép buộc Lâm Linh uống sạch, sau đó hơn phân nửa học kỳ sau, Lâm Linh đột ngột béo lên vài cân.
Thế nên khi mùa hè đến những bộ quần áo của cô có chút chật, vì vậy ở sau lưng anh cô thường thầm mắng anh.
Cũng may vẫn chưa bị Giang Ngộ nghe được.
Lâm Linh uống sữa bò hơn phân nửa học kỳ, đến cuối học kì rốt cuộc Lâm Linh cũng chịu không nổi nữa bắt đầu phản kháng, chất vấn anh tại sao mỗi ngày không uống sữa bò mà lại đưa cho cô uống toàn bộ, vậy không thấy phí tiền sao?
Giang Ngộ lại cảm thấy không sao cả, tiền nhà anh rất nhiều, lãng phí cho cô một chút cũng không sao.
Lâm Linh ngốc nghếch ngây thơ cảm thấy lời anh nói không đúng, nhưng lại không tìm ra lý do phản bác anh, suy cho cùng tiền nhà anh đúng thật rất nhiều.
Nhiều năm sau đó quay đầu nhìn lại, Lâm Linh phát hiện ra rằng tam quan của cô đã bị anh dưỡng thành méo mó. Thế nên sau này khi gặp lại anh cô lại đúng lý hợp tình mà cảm thấy, anh có rất nhiều tiền, hẳn sẽ nguyện ý cho cô lãng phí một chút, cho nên cô không chút do dự cứ ăn vạ anh.
Sau này Lâm Linh mới biết cái người thô lỗ kia tên là Giang Ngộ, trong nhà không chỉ có tiền mà còn cực kỳ cực kỳ có tiền.
Hôm đó chủ nhiệm lớp điểm danh vắng mặt hai người, chính là Giang Ngộ và cái tên nam sinh ồn ào không có tố chất kia, tên là Châu Mạt. Nghe nói gia cảnh cũng không tệ, nghĩ một chút cũng biết gia thế chênh lệch cũng không có cách nào hoà lẫn với Giang Ngộ được, lấy gia cảnh chênh lệch và cái thành tích nát của Châu Mạt cũng không thể vào được lớp một bọn họ.
Vừa nghĩ đến mình mượn người bạn học giàu có này hai đồng, Lâm Linh đã cảm thấy rất xấu hổ.
Ngày hôm sau sau khi mượn tiền, cô còn bỏ một tờ một trăm đồng mới tinh vào trong cặp, nếu gặp sẽ rất bất lịch sự nên định trả lại tiền cho cậu ta.
Không ngờ ngày hôm sau khi Lâm Linh vừa bước vào lớp học đã đụng phải cậu ta. Bất lịch sự hay là rất bất lịch sự, nhìn thấy “người vay tiền” là cô cũng không nhìn một cái, như là không quen biết cô, mặt lạnh thẳng tắp đi qua bên người cô ra ngoài.
Sao cậu ta cứ không vui suốt ngày vậy? Ngày hôm qua không vui, ngày hôm nay cũng không vui! Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lâm Linh, ý nghĩ thứ hai là, lại đi sớm tự học nữa!
Lâm Linh ngồi xuống một chỗ, lấy sách giáo khoa ngữ văn mà đêm qua đã chuẩn bị bài ra, mở bài đầu tiên, cúi đầu xuống chăm chú đọc thầm.
Giáo viên còn chưa đến, Mạnh Toàn quay người xuống dưới lén lút nói chuyện bàn tán với bạn học nữ ngồi đằng sau.
“Cậu có biết không Tiểu Kỳ, nghe nói sáng sớm hôm nay lại có bạn nữ không sợ chết mang theo mấy người đến định cản Giang Ngộ lại đấy, muốn đưa thư tình cho cậu ta.”
“Mình nhìn thấy rồi, thật là to gan!” Tiểu Kỳ liếc nhìn cửa trước cửa sau lớp học, không thấy bóng dáng giáo viên đâu mới yên tâm hóng hớt với Mạnh Toàn, nhỏ giọng kích động nói: “Nữ sinh kia đúng là không có chút đầu óc nào, chẳng lẽ cô ta không biết Giang Ngộ ghét nhất là cái loại cực kỳ chủ động lại còn không có đầu óc này sao, còn gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người như thế đến tỏ tình, cười chết mình ha ha ha ha ha.”
Mạnh Toàn nói: “Bây giờ mới chỉ là ngày đầu khai giảng thôi mà ha ha ha ha ha, không ngờ sau khi lên cấp ba Giang Ngộ vẫn được chào đón như vậy, may mà mình không thích loại như cậu ta, mình thích kiểu xinh đẹp, văn vẻ lịch sự cơ.”
Tiểu Kỳ nói: “Haiz… mình lại rất thích cậu ta, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, thành tích học tập lại tốt, cậu biết không, nhà cậu ta giàu nhất thành phố C này, Giang thị chính là gia đình cậu ta đấy…”
Lâm Linh muốn yên lặng đọc hết bài, nhưng Mạnh Toàn lại ngồi ngay bên cạnh cô, tiếng bọn họ nói chuyện có chút lớn, quấy nhiễu đến suy nghĩ của cô, hơn nữa chuyện bọn họ đang bàn tán cũng rất thú vị… Cho nên vô tri vô giác, mắt Lâm Linh vẫn còn đang nhìn sách giáo khoa nhưng lỗ tai và linh hồn sớm đã bị chuyện bọn Mạnh Toàn nói hấp dẫn, lỗ tai căng dài ra, lén lút nghe các cô nói chuyện.
Lúc đang nghe bọn họ nói nhà Giang Ngộ cực kỳ giàu có, Lâm Linh bất giác cho tay vào trong cặp, trong cặp có một tờ một trăm đồng mới tinh, cô đã chuẩn bị nếu đụng phải anh thì trả cho lịch sự.
Bây giờ xem ra một trăm đồng này đối với anh mà nói cũng không có gì quan trọng lắm, nếu cô còn cố ý cầm lấy mang trả anh, nhỡ may bị anh hiểu lầm mình không có ý tốt thì sao? Ngày hôm qua cũng đủ để anh hiểu lầm cô rồi! Nhưng nếu như không trả…, cầm một trăm đồng của anh mà chẳng làm gì, cô cũng sẽ rất xấu hổ.
Càng nghĩ Lâm Linh càng có chút bối rối, đột nhiên Mạnh Toàn quay sang nói với Lâm Linh: “Lâm Linh, có phải cậu muốn nói chuyện bàn tán với bọn mình không, vậy cậu đến đây đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, các cậu cứ nói chuyện đi, mình đang đọc sách.”
“Ồ, vậy được rồi.” Mạnh Toàn cũng không ép buộc, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Kỳ.”
Trong lớp học ồn ào, Lâm Linh vẫn nghe thấy Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói: “Haiz, cậu nói với cậu ta làm gì, nghe nói trong nhà cậu ta rất… Cậu cũng đừng cản trở việc học của cậu ấy.”
Sau đó Mạnh Toàn dừng lại một lát, cũng nói cực kỳ bé: “Không sao đâu, mình chỉ hỏi một câu thôi mà, mọi người đều là bạn học, giao lưu một chút cũng tăng cảm tình.”
Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, tiếc là Lâm Linh đã nghe thấy hết.
Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe quen rồi.
…
Sáng sớm tự học chưa xong, giáo viên chủ nhiệm bước vào, đằng sau còn có hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi theo.
“Được rồi, mọi người dừng lại đi.” Chủ nhiệm lớp vỗ tay, mọi âm thanh khác nhau trong lớp lập tức im bặt.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm bắt đầu tuyên bố việc huấn luyện quân sự, sau khi tuyên bố xong trong lớp học tràn ngập đau thương, cả đám đều miễn cưỡng đi xuống lầu huấn luyện quân sự.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc vỗ vỗ lên bục giảng, mọi người mới miễn cưỡng đứng dậy, đi theo hai người đàn ông mặc trang phục rằn ri đi nhận đồng phục rằn ri.
Lâm Linh cũng không muốn, bởi vì cô vừa được dì cả ghé thăm, bụng có chút âm ỉ đau, căng lên, không phải là rất đau nhưng vô cùng khó chịu.
Đợi sau khi mọi người đều ra khỏi lớp, Lâm Linh mới đi đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm, ngập ngừng nói: “Cô Lý, em đến kỳ kinh nguyệt rồi, là ngày đầu tiên nên hơi khó chịu, có thể không đi huấn luyện quân sự được không ạ?”
Trước giờ cô Lý luôn thích những bạn học có thành tích tốt, trong mắt cô, gia đình giàu có hay không cũng không sao cả, cô thích những đứa trẻ ngoan có thành tích tốt lại nghe lời thầy cô, mà Lâm Linh lại là học sinh như vậy nên đối với yêu cầu của Lâm Linh, cô Lý rất hiền lành: “Vậy để cô đi nói với huấn luyện viên một lát, trước hết hôm nay tạm thời em cứ nghỉ đi. Nhưng hiệu trưởng yêu cầu rằng không được cho ai vào trong lớp một, vậy đi, em cầm sách vở đến đình nghỉ mát sau núi ngồi đọc sách được không?”
Trường trung học có diện tích rất lớn, lớn đến nỗi bên cạnh bãi tập có một khu rừng nhỏ, trường trung học xây một cái đình nghỉ mát ở trong này, bình thường sẽ có rất nhiều giáo viên và học sinh lúc nhàn rỗi đều thích đến chỗ này chạy.
“Được ạ, cô Lý.” Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, ngoan.” Cô Lý vỗ vỗ bả vai Lâm Linh, rất hài lòng đi ra ngoài xin nghỉ giúp Lâm Linh.
Lâm Linh lấy sách toán và sách ôn luyện tiếng anh từ trong ngăn bàn ra, định mang đến sau núi làm.
Phong cảnh phía sau núi rất đẹp, nhánh cây xung quanh đình nghỉ mát cũng được công nhân làm vườn cắt tỉa rất đẹp, Lâm Linh nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, mở sách luyện tập trên bàn ra, chuẩn bị bắt đầu làm bài.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, tiếng lá cây héo rũ bị dẫm nát truyền đến tiếng sàn sạt, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn về phía sau, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Ngộ.
Giang Ngộ không ngờ lại thấy thứ phiền toái này, nhíu mày, rất nhanh dời ánh mắt đi, không định nói nhảm với cô.
Lâm Linh nhìn thấy anh đi về hướng ra ngoài trường, cô nghĩ có thể là anh không biết chuyện huấn luyện quân sự, mặc dù anh rất vô duyên nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được, nhìn anh mắc thêm một lỗi lầm nữa, cô luôn là một người tốt bụng.
Nhìn không chớp mắt thấy anh trực tiếp rời đi, Lâm Linh nhanh chóng nói: “Giang Ngộ, giáo viên bảo mọi người phải đi huấn luyện quân sự, ở ngay trong bãi tập bên cạnh, các học sinh đều đang ở đó.”
Giang Ngộ mặc kệ cô, ngay cả bước chân cũng không dừng.
Lâm Linh im lặng, lại nhìn bóng lưng của anh nói: “Không đi sẽ bị trừ học phần đấy.”
Giang Ngộ: “…”
Đây là lần đầu tiên anh thấy người đã phiền phức lại còn dông dài như vậy, không nhịn được nữa, Giang Ngộ quay người, đứng cách Lâm Linh khoảng hai bước xa, mặt không cảm xúc.
“Không ai nói cho cô biết rằng đừng xen vào việc của người khác sao?”
Lâm Linh bị anh chặn họng, muốn phản bác, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết mở miệng thế nào.
Dù sao thứ khó phản bác nhất trên đời này chính là, liên quan gì đến bạn, và liên quan gì đến tôi.
Những lời này của anh rõ ràng là muốn nói, liên quan cái rắm gì đến cậu?
Dừng lại một lát, Lâm Linh quyết định dừng lại đúng lúc, anh cũng đã nói như vậy rồi, cô còn nhắc nhở anh làm gì, nghĩ lại, tốt nhất là nhân cơ hội này trả lại tiền cho anh, thanh toán xong rồi, sau này cô cũng không cần gặp anh làm gì.
Vì vậy Lâm Linh lấy tờ một trăm đồng mới tinh từ trong túi bút cô mang theo ra, vươn tay đưa cho anh: “Một trăm đồng ngày hôm qua, trả lại cậu.”
Giang Ngộ liếc nhìn tiền trong tay cô, ánh mắt lại dời lên trên, nhìn cô một cái, nhưng không có ý định nhận lấy: “Hôm qua tôi nói không cần trả, tiền cũng cho cô rồi, làm phiền cô sau này đừng tới tìm tôi nữa, đã hiểu chưa?”
Lâm Linh bị ánh mắt này của anh kích thích, ánh mắt này của anh là ý gì, giống như cô trăm phương ngàn kế chính là vì muốn lấy một trăm đồng của anh vậy, thật là kỳ quái, cô chỉ muốn mượn hai đồng mà thôi, cũng không phải cô muốn lừa lọc anh, là chính anh muốn cho mượn một trăm đồng đấy, hôm nay cô cũng đã mang theo tiền đi trả rồi, tại sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô chứ? Hơn nữa, hôm nay cô cũng chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở anh một cái thôi, anh có cần như thế không?
Không phân biệt tốt xấu, không nhìn được người có lòng tốt!
Lâm Linh càng nghĩ càng giận, giọng nói cũng lớn lên, mang theo một chút tức giận: “Cậu không cần thông cảm cho tôi, thật ra ông bà tôi rất giàu có, bọn họ có tiền lương về hưu rất cao.”
“Tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của cậu!”
Sau đó như phát tiết vuốt đồng tiền, vò thành một cục, dùng sức ném xuống dưới chân anh.
Giang Ngộ “?” Cái quỷ gì?
Anh thông cảm cho cô bao giờ?
Lời này của cô là sao, ý của anh là sau này cô đừng đến tìm anh nữa cô nghe không hiểu sao?
Giang Ngộ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám ném tiền xuống dưới chân anh.
Cái thứ phiền phức này sẽ làm anh tức giận mất.
Không nhìn cục tiền bị cô vò nát lăn đến chân anh, Giang Ngộ trực tiếp xoay người, mặc kệ cô, lãng phí thời gian!
Chưa đi được hai bước, sau lưng truyền đến giọng nói phiền phức thảm thương hề hề, trong giọng nói còn mang theo một chút ngượng ngùng: “Cái đó… Cậu chờ một chút.”
Giang Ngộ quyết định không để ý tới, cái người phiền phức này đã làm lãng phí quá nhiều thời gian của anh, sự kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi.
“Giang Ngộ, xin hãy giúp tôi, được không?”
Lần này trong giọng nói của cô có chút âm thanh khóc nức nở, nghe giống như sắp khóc.
Bước chân của Giang Ngộ hơi dừng lại, một giây suy nghĩ tại chỗ, vẫn xoay người lại, nhìn xem cô lại có chuyện gì.
Quay đầu lại, phát hiện tóc của đồ phiền phức bị mắc vào nhánh cây bên cạnh, đầu bị cành cây lôi kéo hơi ngửa đầu ra sau, không thể động đậy được. Trên mặt lại rất sạch sẽ, không có vết nước mắt nào.
Thấy anh quay người lại, cô vội vàng khoa tay múa chân, vui mừng nói: “Cái đó… Giang Ngộ, đầu tôi bị kéo lại, đau quá, cậu giúp tôi một chút đi, cảm ơn cậu.”
Giang Ngộ: “…”
Cô gái này mới vừa nãy dùng từ ngữ chính nghĩa mắng anh một trận, mới chưa đầy một phút đồng hồ, sao cô lại không biết xấu hổ mà mặt dày xin anh giúp đỡ chứ?
Giang Ngộ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy bộ dạng luống cuống tay chân của cái đồ phiền phức này có chút buồn cười, khóe miệng giật giật, tiến lên hai bước, hiếm khi quyết định hào phóng tốt bụng giúp cái đồ phiền phức này một tay.
Chỉ là tay anh vừa đụng vào tóc của cô, kéo nhánh cây, cô đã nhẹ nhàng dậm chân: “Đau quá, đau quá, cậu dùng sức mạnh quá, đầu tôi sắp bị cậu kéo đứt rồi.” Sau đó bàn tay vươn ra giữ chặt tay anh kéo xuống dưới: “Cậu gỡ chỗ này ra đi, đừng làm mạnh quá, chỉ cần lấy tóc tôi ra khỏi nhánh cây là được.”
Mu bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mềm ấm áp, Giang ngộ rũ mắt nhìn bàn tay tự tung tự tác của cô, lại nhìn người cô đang kề sát bên anh, trong không khí có mùi sữa nhàn nhạt truyền đến, ánh mắt nghiêng nghiêng, trong tầm mắt xuất hiện cái cổ trắng như tuyết.
Giang Ngộ hít một hơi thật sâu, có chút bực bội: “Câm miệng.”
Lâm Linh: “Tôi không thể câm miệng được, bởi vì tóc của tôi sẽ bị cậu túm mất.”
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“…”
Ngày hôm đó ánh mặt trời xuyên qua rừng cây tươi tốt, mạnh mẽ và chói mắt.
Chương 66 phiên ngoại cao trung: Làm nhục.
Sau khi huấn luyện quân đội xong, Lâm Linh đen đi hẳn, chỉ là dưỡng lại hơn nửa tháng, khó khăn làn da mới trắng được một chút, lớp học lại năng nổ bắt đầu hoạt động tiến hành tuyển ban hoa.
Lâm Linh không biết những trường khác có tổ chức như vậy hay không, hàng năm cũng sẽ có người rảnh rỗi không có việc gì làm, tuyển ban hoa, ban thảo, tuyển xong rồi lại đưa người có số phiếu đứng đầu các lớp ba hoa ban thảo, tuyển ra giáo hoa giáo thảo.
Điều đáng vui vẻ chính là một phiếu cuối cùng của Giang Ngộ đã bầu cho cô, cho nên cô dùng một phiếu hơn kém nhau đó mà đánh bại Từ Vũ Ngưng.
Từ Vũ Ngưng tức giận muốn chết, Lâm Linh lại thầm cảm thấy rất vui vẻ, hừ, suy cho cùng cô cũng là con người ham hư vinh thôi.
Lâm Linh cười với Giang Ngộ một cái, không nghĩ đến anh lại dữ như vậy, không có chút hòa đồng thân thiện nào, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
Lâm Linh sờ mũi có chút khó hiểu, không thể phép đúng là không lễ phép, chẳng lẽ mọi người cười với anh, thì anh cũng lạnh nhạt vậy sao? Ở một phương diện đột nhiên Lâm Linh cảm thấy bản thân là người rộng lượng, không nên so đo với anh, về phương diện khác lại cảm thấy tính tình người này thật không tốt, thầm nghĩ sau này nên cách anh xa một chút.
Lâm Linh vinh quang đứng đầu ban hoa, mà Gianh Ngộ lòng dạ ngay thẳng không chừa ai lại chính là người đứng đầu ban thảo.
Thậm chí ngay cả cuộc bầu phiếu cuối cùng, thì việc Giang Ngộ là giáo thảo đã chắc như ván đóng thuyền, mà Lâm Linh thì bị loại đầu tiên trong vòng hoa hậu giảng đường vì quá đen.
Lý do chính là hoa hậu giảng đường không thể đến từ Châu Phi.
Lâm Linh bực mình, lại bị Từ Vũ Ngưng và các chị em khác cười nhạo một trận, càng cảm thấy buồn bực hơn nữa.
Chờ cô dưỡng lại làn da, trở lại thành Lâm Linh khi xưa vừa trắng vừa gầy, thì bình chọn giáo hoa giáo thảo đã sớm kết thúc.
Bình chọn của ban hoa có suy xét giữa điều tốt và điều xấu của Lâm Linh, tốt là Lâm Linh dành được danh hiệu thì ban hoa sẽ rất vinh dự, xấu là bởi vì đối thủ cạnh tranh của cô đã thất bại, Từ Vũ Ngưng tập hợp toàn bộ các chị em bắt đầu cô lập cô, làm cho cô vốn dĩ đã là người có nhân duyên không tốt lại càng kém hơn.
Lâm Linh thở dài, cảm thấy cũng không còn cách nào, người ưu tú thường cô độc, gì vậy cô càng thêm nghiêm túc học tập.
Sau đó cô và Giang Ngộ lại ít khi gặp riêng nhau.
Mỗi ngày Lâm Linh đều thành thành thật thật đi học và làm bài tập, cô ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, còn anh thì ngồi ở vị trí cuối cùng bên trái, khoảng cách hai người cách nhau hơn nửa cái phòng học, Lâm Linh rất ít khi gặp được anh.
Chỉ là mỗi ngày cô đều nghe được chuyện của anh từ miệng Mạnh Toàn và Tiểu Kỳ, giống như có thư tình nào đưa cho anh, hay ai đang theo đuổi anh, hay hoa hậu giảng đường chặn anh lại đứng trước mặt mọi người mà thổ lộ với anh, đương nhiên đều không có ngoại lệ đều bị Giang Ngộ lạnh lùng từ chối, Châu Mạt chó săn của anh còn ở một bên chế giễu những người đó, có đôi khi Lâm Linh còn đau lòng thay những cô gái đó. Càng thêm nhắc nhở bản thân không nên đụng đến anh.
Sau đó ở bảng thành tích nhìn thấy tên của anh, vẫn luôn đứng đầu, không có ai có thể vượt qua thành tích của anh, việc này làm cho người vẫn đang nỗ lực học tập chăm chỉ nhưng cũng chỉ có thể nằm trên dưới top 10 như Lâm Linh hâm mộ không thôi.
Mỗi ngày Lâm Linh đều dậy rất sớm, cô không phải là người có thiên phú đọc sách, cho nên cô rất cố gắng, thức dậy trước khi gà gáy, ngủ còn muộn hơn chó, người khác thương xuyên khen cô, người có nghị lực như vậy sau này nhất định sẽ làm được chuyện lớn.
Lâm Linh cũng cảm thấy tương lai cô nhất định sẽ là một thiên chi kiêu tử. Các thầy cô cũng thường xuyên khen nàng, vì vậy mỗi ngày đến trường cô đều rất tự tin.
Đến một buổi sáng của học kỳ nào đó, tối ngày hôm trước Lâm Linh thức đêm xem một quyển truyện tranh Crayon Shin-chan.
Lúc xem vừa cảm thấy áy náy vừa không nhịn được. Cuộc sống của cả nhà Shin-chan quá thú vị, mẹ thì mỗi ngày lười biếng chỉ cố gắng nghĩ chuyện làm đẹp, ba thì là dân đi làm nghiêm túc có chí lớn còn cả Shin-chan có mạch não đáng yêu, thích nghịch ngợm kỳ lạ. Người nhà bình thường thường có cuộc sống mới lạ, vừa náo nhiệt vừa gà bay chó chạy.
Ngày hôm sau Lâm Linh đến trường sớm, cô thức dậy trước cả bình mịn, bởi vì quầng thâm dưới mắt cô quá rõ ràng, nếu như bị bà nội nhìn thấy chắc chắn sẽ tịch thu truyện tranh của cô. Cho nên từ sớm Lâm Linh đã đi vào trường, vốn dĩ đang định đi quầy bán quà vặt mua bữa, nhưng mà cô mệt quá rồi, cho nên trực tiếp vào phòng học, nằm bò trên bàn.
Khi cô vào phòng học thì trời vẫn còn rất sớm, trong phòng học không có một bóng người, Lâm Linh dựa vào chỗ ngồi, không đến một phút đã ngủ thiếp đi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô luôn rất hoàn hảo, bây giờ thật sự rất mệt, cho nên cô mới dựa vào bàn học nặng nề mà ngủ.
…
Mỗi ngày đi dọc đường cái tên Châu Mạt kia đều lải nhải về nữ thần của cậu ta, làm cho Giang Ngộ nghe đến phiền, anh đạp cậu ta hai cái, tên Châu Mạt này lại làm như không có việc gì, vỗ vỗ ống quần của cậu ta rồi tiếp tục nhắc đến nữ thần của cậu ta thế này thế kia, liên quan rắm gì đến anh!
Ngày hôm sau phải dậy thật sớm, để không phải nghe nữa.
Khi Giang Ngộ vào phòng học thì trời vẫn còn sớm, mở cửa phòng học ra, bên trong yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì.
Anh còn cho rằng trong phòng học không có ai, giây tiếp nghe nghe được một tiếng lạch cạch. Tầm mắt Giang Ngộ đảo qua nơi phát ra âm thanh, phát hiện hóa ra là cái đồ phiền toái đó đang ôm tay gối đầu, ghé vào bàn ngủ ngon lành, một cánh tay khác duỗi ra ở góc bàn không có mặt bàn làm điểm tựa nên rủ xuống.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa kính phòng học, ánh sáng sáng ngời, thậm chí Giang Ngộ còn tinh tường thấy được những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt trắng nõn của nàng.
Ma xui quỷ khiến làm cho bước chân Giang Ngô đi theo phương hướng hơi xéo đi. Trực tiếp đi qua phía Lâm Linh, trong tay còn cầm sữa bò mua trên đường, sữa bị anh bóp mạnh, làm cho bao trang trí bên ngoài bị nhăn lại.
Giang Ngộ dừng bước chân trước bàn học Lâm Linh, rũ mắt nhìn bộ dáng ngủ bình yên của cô, dưới hai đôi mi dài phủ xuống một cái bóng, đôi mỏ đỏ bừng gắt gao nhấp, mái tóc đen dài xõa tung phía sau tai…
Giang Ngộ có chút thất thần.
Nhỏ phiền toái thật ra cũng không tính là phiền toái, ít nhất so với những nữ sinh khác mà nói, thì cô thật sự đỡ phiền hơn nhiều, cô thật sự là chính cô, và cô không có suy nghĩ muốn theo đuổi anh. Cho nên làm bạn cùng lớp gần một năm nay, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên gặp phải, thì anh và phiền phức này ít gặp đến đáng thương.
Nếu không có phiền phức, vậy thì anh rất vừa lòng.
…
Lâm Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, trên tay không biết sờ được gì, cô còn tưởng là đang nằm trên giường ở nhà, vuốt bàn tay mềm mụp của gấu lớn, chỉ là gấu lớn đột nhiên cứng cứng, cảm giác không đã xíu nào.
Lâm Linh rì rà rì rầm, mơ hồ không rõ mà nói một câu: “Ưm…cứng quá, tôi muốn thứ mềm mại…” Nói xong câu đó, đột nhiên trong đầu cô nghĩ đến gì đó, nhanh chóng tỉnh táo, nhanh chóng ngẩng đầu đang đặt trên cánh tay lên, mở to mắt, thấy Giang Ngộ gần trong gang tấc, cùng với vị trí mà cánh tay trái mình đang vuốt ve.
Tầm mắt từ từ nhìn xuống, Lâm Linh nhìn thấy tay mình đang dán trên bụng anh, không biết có tay có phải đang cố gắng không biết sống chết hay không mà lại ở trên đó sờ sờ hai cái.
Lâm Linh: “…”
Cô đang làm gì vậy? Liệu cô có bị Giang Ngộ ném ra ngoài hay không?
“Cậu——” Giang Ngộ mới vừa mở miệng nói một chữ.
Lâm Linh lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, khom lưng 90 độ xin lỗi với anh: “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, cậu đừng mắng tôi.”
Lâm linh lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, đối hắn 90 độ khom lưng khom lưng xin lỗi “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi đừng mắng ta.”
Giang Ngộ nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô, nhướng mày nói: “Tại sao tôi phải mắng cậu?”
“Bởi vì tôi làm nhục cậu.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc nói với anh hai chữ làm nhục, làm cho trong khoảng thời gian ngắn Giang Ngộ không biết nên khóc hay nên cười.
Không ngờ cô lại tự mình hiểu lấy.
Lâm Linh xin lỗi cực kỳ nghiêm túc.
Thật sự cô không có cố ý, hy vọng anh có thể tha cho cô.
Trong lòng Lâm Linh cực kỳ thấp thỏm, tính tình anh xấu như vậy, thư tình người khác đưa cho toàn bộ đều bị anh ném vào thùng rác, cô đã sờ soạng cơ thể trong trắng của anh rồi, có phải anh rất tức giận rồi không?
Trong khoảng thời gian mà cô khom lưng, Lâm Linh cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, trong phòng học thật yên tĩnh, sau đó cô lại nghe được giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mình: “Được rồi, lần sau chú ý một chút.”
Không nghĩ Giang Ngộ lại dễ nói chuyện đến vậy. Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ngẩng đầu, muốn nói một tiếng cám ơn với anh.
Đột nhiên lúc này bụng lại truyền đến một loạt âm thanh, Lâm Linh nhanh chóng ôm bụng, ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ, ngượng ngùng nói: “Là do tôi có hơi đói bụng…” cho nên cô muốn đi mua bữa sáng, anh mau đi lẹ lên.
Giang Ngộ nhìn thấy ánh sáng rõ ràng trong mắt cô, không biết nghĩ gì, duỗi tay đưa sữa bò trên tay mình cho cô: “Cho cậu.”
Lâm Linh nhìn sữa bò đóng gói không tính là mới trước mắt cực kỳ ghét bỏ, chỉ là cô không dám trực tiếp từ chối anh, cho nên cô dùng một cái lý do rất có phẩm chất, cô nói: “Quân tử không đi ăn xin, cậu không cần phải thương hại tôi.”
Mặt Giang Ngộ tối sầm, mày nhíu lại.
Lâm Linh nhìn thấy như vậy, tay chân lanh lợi nhanh cắm ống hút vào rồi uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn anh lấy lòng: “Nhưng tôi không phải quân tử, ừm, uống rất ngon, cảm ơn cậu.”
Không biết tại sao Giang Ngộ nhìn cô chu chu khuôn mặt mang theo chút trẻ con, anh lại rất muốn nhéo mặt cô một phen.
Anh luôn không thích uống sữa bò, nhìn cô uống sữa bò khuôn mặt nhỏ căng phồng lên, đột nhiên anh hiểu rõ tại sao mình lại mua hộp sữa bò đầy khó hiểu này.
Hình như là buổi nào đó sau giờ trưa, anh ở trên người người nào đó, ngửi được mùi hương ngọt thanh như vậy.
Cuối cùng anh cũng chỉ cười lạnh nói một câu: “Vậy thì uống nhiều chút.”
Lâm Linh đang chột dạ không có chút phẩm chất dùng sức gật gật đầu
Lâm Linh cho rằng lần này bọn họ gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sau này số lần Lâm Linh gặp anh ngày càng nhiều, buổi sáng mỗi ngày Giang Ngộ càng ngày càng đến sớm. Chuyện đầu tiên anh làm là vứt toàn bộ thư tình vào trong sọt rác, Lâm Linh ngồi ngay ngắn tại vị trí, giả vờ đang đọc sách giáo khoa, thật ra là đang nhân lúc anh không chú ý, kéo dài cổ nhìn anh ném thư tình. Chờ anh quay đầu lại thì làm bộ dáng nghiêm túc làm bài tập.
Cô không biết tại sao cô lại có thú vui độc ác như vậy, hơn nữa cô còn không thấy mệt, chắc hẳn là tính nhiều chuyện trời sinh của con gái.
Có đôi khi trên tay anh cũng sẽ cầm một hộp sữa bò, bao bì in tiếng nước ngoài phức tạp, cũng không biết là tiếng gì, nhưng anh cũng không uống, mà là lạnh mặt ép buộc Lâm Linh uống sạch, sau đó hơn phân nửa học kỳ sau, Lâm Linh đột ngột béo lên vài cân.
Thế nên khi mùa hè đến những bộ quần áo của cô có chút chật, vì vậy ở sau lưng anh cô thường thầm mắng anh.
Cũng may vẫn chưa bị Giang Ngộ nghe được.
Lâm Linh uống sữa bò hơn phân nửa học kỳ, đến cuối học kì rốt cuộc Lâm Linh cũng chịu không nổi nữa bắt đầu phản kháng, chất vấn anh tại sao mỗi ngày không uống sữa bò mà lại đưa cho cô uống toàn bộ, vậy không thấy phí tiền sao?
Giang Ngộ lại cảm thấy không sao cả, tiền nhà anh rất nhiều, lãng phí cho cô một chút cũng không sao.
Lâm Linh ngốc nghếch ngây thơ cảm thấy lời anh nói không đúng, nhưng lại không tìm ra lý do phản bác anh, suy cho cùng tiền nhà anh đúng thật rất nhiều.
Nhiều năm sau đó quay đầu nhìn lại, Lâm Linh phát hiện ra rằng tam quan của cô đã bị anh dưỡng thành méo mó. Thế nên sau này khi gặp lại anh cô lại đúng lý hợp tình mà cảm thấy, anh có rất nhiều tiền, hẳn sẽ nguyện ý cho cô lãng phí một chút, cho nên cô không chút do dự cứ ăn vạ anh.
Bình luận facebook