Tống Kỳ Lâm nói lần đầu tiên gặp ta, là ở trạm cứu tế của Dục Bằng.
Lúc đó ta giống như bây giờ mặc một chiếc váy màu nhạt, trông thướt tha lả lướt, nhiễm mực nét vẽ sơn thủy.
Hắn chẳng qua chỉ là một dân tị nạn ở trạm cứu tế, cầm chén vỡ để xin 1 chút cháo, cầu xin cứu giúp phụ thân sắp chết đói của hắn.
Quần áo rách rưỡi, cả người gầy trơ xương.
Hắn nói khi ta vừa nhìn thấy đã thương xót rơi nước mắt, múc một bát cháo còn đưa thêm thuốc thang, nhưng bệnh của phụ thân hắn đã vô cùng nghiêm trọng, thực sự là vô phương cứu chữa, sau đó là do ta tìm người đến giúp mang phụ thân hắn đi an táng.
Đó là ân tình cả đời này, nhất định phải báo đáp.
Hắn quỳ xuống đất nói: “Ân tình hôm nay, không thể hồi báo, mong kiếp sau có thể làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình.”
Ta tặng lộ phí cho hắn, vạch ra con đường sống cho hắn, “Tại sao kiếp này không báo đáp, kiếp sau uống canh mạnh bà rồi, còn có thể nhớ ta sao? Ngươi vẫn còn trẻ, còn có thể đi tòng quân, tiến công lập nghệp, chẳng lẽ kiếp này ngươi định sống tạm bợ cả một đời sao? Tống Kỳ Lâm, ta đợi ngươi năm năm, năm năm sau đến bác tước phủ tìm ta, ta tên là Dị Thư Nhàn.”
Ngày đó hoa nở, ngày đó nhật nguyệt giao hòa, ngày đó cánh hoa tuôn rơi, trời hạ thoãng đãng, mặt trời rực rỡ, thiếu niên vác hành lý lên đường tòng quân.
Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, liều chết một trận, hắn nhiều lần giành được sự sống trong cái chết, từ trong đống thi thể và máu tươi bò ra ngoài, từng bước từng bước lập được quân công, sau đó cưới ta, bắt đầu mở ra một cuộc đời mệnh khổ.....
Haizzz, nếu như lúc đó Dị Thục Vân nói ra tên thật của nàng ấy thì hay biết mấy, nhưng nếu như vậy thì ta lại không thể cưới được một người chồng như vậy.
Tuy nói ơn cứu mạng cao hơn trời, nhưng cũng phải phân biệt rõ ràng, đây không phải tình yêu.
Tình yêu không thể trộn thêm bất cứ tình cảm nào khác, hắn đối với ta tốt như vậy, chẳng qua cũng là bởi vì báo ơn.
Khi báo đáp gần hết chỗ ân tình này, ta không dám chắc hắn còn có thể trước sau như một hay không.
.............
Ta và Tống Kỳ Lâm trò chuyện cả một đêm, ngày hôm sau mang rất nhiều lễ vật đi bác tước phủ.
Từ rất sớm, phụ thân và mẫu thân đã đứng chờ trước cửa.
Không thể không nhắc đến, ở bác tước phủ ta nhận được tình yêu thương sâu đậm của trưởng bối.
Nguyên nhân đại khái vì ta là nữ phụ, còn thân phận nữ chủ thường rất bi thảm.
Mẫu thân ta chỉ có mình ta là con gái, Dị Thục Vân là con của thiếp thất, không được sủng ái.
Cho nên khuyết điểm của nữ chủ chính là thân phận bi thảm....
Trước cửa bác tước phủ có hai tượng sư tử bằng đá, mẫu thân ăn mặc rất quý khí, trên đầu là vô số trân bảo, nhưng lại không rườm rà, còn phụ thân để râu nhìn vô cùng khí thế.
Ta vừa xuống ngựa, mẫu thân đã bổ nhào đến.
“Nhàn nhi! ở nhà chồng có bị ức hiếp không ?”
“Nó không ức hiếp con rể đã là may rồi!”
Phụ thân vuốt râu haha cười lớn, tiến lên cùng Tống Kỳ Lâm trò chuyện.
Ta nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Dị Thục Vân đâu, bèn mở miệng hỏi: “Mẫu thân, lão muội...muội muội của con đâu?”
“Nó à, hôm qua vừa mới tranh luận với ta, ta nhốt nó vào phòng chứa củi rồi, tiện nhân, vẫn còn vọng tưởng gả cho thái tử.”
Mẫu thân nhe răng trợn mắt, xem ra là không thích Dị Thục Vân.
Thực ra cũng đúng, nếu ta không gả cho Tống Kỳ Lâm, nói không chừng còn có thể thành thái tử phi.
Cùng bọn họ nói vài lời, ta liền vội vàng chạy đến phòng chứa củi.
Nàng ấy bị nhốt ở đây cả đêm, váy áo trên người đều bẩn cả, trông vô cùng nhếch nhác.
“Muội muội! Muội muội ơi”
Giống như nhìn thấy người giải cứu thế giới, ta vội vàng xông đến chỗ nàng ấy.
Chuẩn bị nhận sự xua đuổi ác ý của nàng ấy, nhưng không ngờ đến nàng ấy lại rơi nước mắt, “Tỷ tỷ, ta biết trong lòng tỷ vẫn còn có ta mà!”
Mặt ta bị ngốc trệ.
“Đương nhiên rồi muội muội, muội là muội muội tốt của ta, tất nhiên ta phải cứu muội rồi!”
Nàng ấy ôm chặt ta không chịu buông tay: “Tỷ tỷ, hôm qua ta biết được hôm nay tỷ sẽ về nên cố ý chọc tức đại phu nhân, hôm nay tỷ đến cứu ta, trong lòng nhất định có ta! Tỷ tỷ đừng tức giận với ta nữa!”
Cố ý....tuyệt lắm.
“Ta nói này muội muội? Muội không hận ta sao? Ta vẫn luôn giành thái thử với muội đó?!”
“Không hận! Thục Vân thích thái tử, nhưng cùng với tỷ tỷ là huyết mạch tương liên*, tình thân không thể cắt đứt, nếu tỷ tỷ không muốn ta gả, thì ta nhất định không gả! Người Nhược Vân thích nhất là tỷ tỷ!”
*Máu mủ ruột thịt.
Pháp khắc?*
* nó là f.uck đó mọi người
)
Tỷ khống sao?
Chẳng trách tại sao ta lại to gan ở bên ngoài tuyên bố rằng ta thích thái tử....
Ây da cmn, sao không nói sớm, làm ta phải tiêu nhiều tiền như vậy để lấy lòng Dị Thục Vân.
Cho Nha Thi và Lan Đại xem một màu sắc, hi vọng bọn họ có thể xem hiểu, đừng phụ với tâm ý của ta, số tiền này nếu như xuyên không quay về thì ta có thể tiêu ba đời, đến lúc đó ta muốn gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, muốn gặp Vương Nhất Bác cũng không phải là vấn đề.
Hai nha hoàn hiểu lòng người không hề rườm rà thu hết số trân bảo của ta về, ta hài lòng đến nỗi đè đè bụng nhỏ.
“Nhàn Nhi! Thái tử đến rồi, mau đi đón tiếp!”
Ta vẫn chưa kịp ngồi ấm mông, thì mẫu thân nhọc lòng đó của ta đã vội vàng chạy đến.
Bà ấy vui mừng kéo chân ta, “Nữ nhi yên tâm, ta đã để cho phụ thân của con mang Tống Kỳ Lâm đi, còn tiện tỳ Dị Thục Vân này con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ trông chừng giúp con, con chỉ cần đi tìm thái tử, những thứ còn lại không cần phải lo!”
“Mẫu thân.....thực ra con....”
“Con cái gì cũng không cần phải nói, không cần phải băn khoăn, mẫu thân đều hiểu!”
“Không phải con...con thật sự.....”
“Mẫu thân biết con thật sự thích thái tử, không thích Tống Kỳ Lâm!”
Lời ta như gió thoảng qua tai, mẫu thân tai trái lọt qua tai phải....
Đang giải thích thì bị ngắt quãng, bà ấy cứng rắn đẩy ta vào phòng, sau đó khóa cửa lại.
Ta không biết phải làm sao chỉ đành đập cửa, “Nha Thi Lan Đại! mau thả ta ra ngoài!”
“Tiểu thư người nghe lời phu nhân đi, phu nhân cũng chỉ vì muốn tốt cho người!”
Tốt cái gì! Hắn là thái tử đương triều, nhốt ta và hắn chung một chỗ, ta có mấy cái đầu đâu chứ!
Thật sự không biết phải làm sao.....
Cứng nhắc xoay người lại, nhìn thấy thái tử đang đen mặt đứng đó....ta ngại ngùng đứng thẳng chân.
“Hi, cổ đức mao ninh*! Đã ăn cơm chưa? Hôm nay thời tiết không tệ nha.....”
*(古德毛宁) là good morning.
“Dị Thư Nhàn! Đây đều là chuyện tốt mà ngươi làm!”
Hắn phẫn nộ hất tay áo, mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sát khí.
“Nói bậy! Đây không phải là do ta làm! Rõ ràng là do bọ họ đẩy ta vào!”
“Dị Thư Nhàn ngươi mau chết tâm đi! Cho dù bổn thái tử có mù cũng không thích một phụ nữ đã gả đi như ngươi!”
“A?! Ta mới là người nhìn ngươi không vừa mắt, phu quân ta Tống Kỳ Lâm chỗ nào cũng mạnh hơn ngươi, đẹp hơn ngươi, thân thể tốt hơn ngươi, chưa từng mắng phụ nữ, còn nhẹ nhàng ấm áp!”
“Hỗn xược!”
“Ngươi nói láo!”
........
Trong phòng lửa đạn lùng đùng.
Cẩu thái tử vơ lấy một bình sứ định ném vỡ, ta lớn tiếng ngăn lại.
“Ngươi cho rằng thứ ngươi đập vỡ là bình sứ sao, thứ ngươi đập vỡ là một chiếc Maserati đó.”
*nó là xe hơi Maserati!
“Đó là cái gì?” Cẩu thái tử hoài nghi hỏi.
“Tọa kỵ! Vô cùng trân quý!”
Hắn ò một tiếng, lại đổi sang bình hoa, dơ tay định đập bể.
“Đừng mà! Lần này đập vỡ là Rolls-Royce đó!”
Ta bước nhanh đến bên cạnh hắn, đem chổi lông gà trong tay đổi lấy bình hoa.
Nhiều tiền như vậy, ta đau lòng xoa xoa bình hoa.
“Dị Thư Nhàn! Bây giờ ngươi thật sự phản rồi! Đừng cho rằng ta không biết những thủ đoạn ức hiếp Dị Thục Vân kia của ngươi, bản thái tử cảnh cáo ngươi, cẩn thận một chút nếu không ta sẽ nói với Tống Kỳ Lâm, người cứu hắn không phải ngươi.”
Tiêu rồi, phòng trước phòng sau, kết quả Dị Thục Vân là tỷ khống, người thật sự biết được chân tướng lại là cẩu thái tử?!
“Ngươi ngươi ngươi! Được! Ta nhịn! Chuyện nhỏ không nhịn ắt hỏng chuyện lớn!”
.......
Tiếng cãi vã quá lớn, Tống Kỳ Lâm thoát được sự kìm chân của nhạc phụ, chạy về hướng của ta, giây phút nhìn thấy hắn, ta vừa oan ức vừa hổ thẹn trốn sau lưng hắn nói:
“Tướng công! Hắn uy hiếp ta!”
Tống Kỳ Lâm che chắn ta ở phía sau, môi cong lên, “Thái tử thứ tội, phu nhân....phu nhân ta không phải cố ý.”
“Ngươi! Ngươi cười cái gì!” Thái tử đỏ mắt đáp.
“Nhàn Nhi gọi ta là tướng công, có chút vui mừng.”
Tống Kỳ Lâm ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, nhìn về phía ta.
“Không biết xấu hổ! Dị Thư Nhàn, ngươi không biết xấu hổ!”
Thái tử tức giận vung tay áo, ta kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa,
“Này! Lão muội, muội tới rồi!
Dị Thục Vân nhấc váy chạy đến bên cạnh ta, cong môi cười,
“Thái tử thứ tội, đừng vì chúng ta mà tranh luận.....”
“Dị Thục Vân, nàng cười gì vậy?!” Thái tử không biết làm sao mở miệng hỏi.
Nàng ấy ngượng ngùng nhìn ta, ánh mắt phơi phới xuân thủy.
“Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ gọi ta là lão muội, có chút cảm động.”
Tái tử: ...”Các ngươi đều là ma quỷ sao?”
........
Thê khống* và tỷ khống, tốt lắm, tốt lắm!
*Yêu vợ, chiều vợ, vợ là nhất!
Bình luận facebook