• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SỔ TAY CÔNG LƯỢC NAM HAI (2 Viewers)

  • Chương 8 HOÀN

Ta có nằm mơ cũng không ngờ tới, Tống Kỳ Lâm vì ta mà phải vào tù, tội danh còn là giết người, giết con trai Tể tướng đương triều.

Đây là tội chết, cố ý giết đại thần đương triệu, cho dù Tống Kỳ Lâm có là Hầu gia, là tướng quân, thì cũng không có cách nào sửa đổi pháp luật của Nam triều.

Ta thật sự muốn bắt sống thái tử đến xẻ ra làm tám miếng, đổ hết đống hồ dán trong đầu hắn ra sau đó ra sức lấy cửa kẹp, ngũ mã phanh thây, đánh đến nỗi khắp người đều là thương tích!

Nhưng bây giờ dù có hận như thế nào đi nữa thì cũng không có cách cứu Tống Kỳ Lâm ra ngoài, kết cục chỉ có một con đường chết.

Thái tử chỉ mong Tống Kỳ Lâm làm ma thế mạng, tại hiện trường đều là người của hắn, Dị Thục Nhàn lại đến muộn, căn bản không nhìn thấy ai đã giết người.

Ngày đó hoàng thượng vô cùng tức giận, trực tiếp phái người đến niêm phong Hầu phủ, Tống Kỳ Lâm cũng bị nhốt vào nhà lao.

Nô tài và nha hoàn trong phủ gần như đã đi hết, chỉ có duy nhất Nha Thi Lan Đại và bốn đại mỹ nữ vẫn ở lại phủ của ta.

Ta muốn bốn đại mỹ nữ phải kiên định ở tại tửu lâu, tửu lâu không phải quan trường, cũng sẽ không vì chyện này mà bị ảnh hưởng, cũng may là có bọn họ, có được số lượng khách nhân và thu nhập nhất định.

Nha Thi Lan Đại cùng ta đi khắp nơi để thu xếp, nhưng mọi nơi đều gặp phải khó khăn, không có quan viên nào tình nguyện tin tưởng Tống Kỳ Lâm.

Bởi vì hắn lấy ta, nên danh tiếng cũng bị phá hỏng, ta chỉ nghĩ đến việc sau này Tống Kỳ Lâm biết được ta không phải ân nhân cứu mạng của hắn thì hắn sẽ rời bỏ ta, nhưng lại không nghĩ đến, ta lại đẩy hắn vào bước đường như vậy.

Vài ngày bôn ba vội vã này, làm cho ta cảm thấy đau đầu và khó chịu.

Haizz, tại sao ta phải đến nơi này, tại sao ta lại không có bàn tay vàng và hào quang may mắn của nữ chính?

Nam nhân từng người từng người mốt đều không yêu ta, người duy nhất yêu ta lại vì ta mà chết....

...........

“Phu nhân, mau uống thuốc đi......đừng để bản thân mệt mỏi.”

Nha Thi Lan Đại vừa khóc vừa khuyên ta, lại có một giọng nói truyền đến.

“Phu nhân, người của Bác Tước phủ đến rồi.”

Bác Tước phủ không phải là nhà mẹ đẻ của ta sao?

Đúng rồi, ta vẫn còn mẫu thân!!!

Ta chạy như bay ra ngoài, bà ấy ôm ta vừa khóc vừa lau nước mắt.

Có mẫu thân thật tốt, có thể làm chỗ dựa cho ta bất cứ lúc nào.

“Mẫu thân, có cách nào cứu Tống Kỳ Lâm không...”

Bà ấy kéo tay ta cứng rắn đáp: “Năm đó ta không đồng ý mối hôn sự này, đều trách tâm tư đen tối của lão cha con, nữ nhi đừng sợ, mẫu thân đã giúp con chuẩn bị xong hòa ly thư rồi, chỉ cần con và Tống Kỳ Lâm hòa ly...”

“Con sẽ không hòa ly với Tống Kỳ Lâm!” Nước mắt lăn dài chảy xuống, trong đầu đều là những lúc Tống Kỳ Lâm đối xử tốt với ta, vội vàng bắt lấy tay của mẫu thân, ta biết bà ấy cũng vì muốn tốt cho ta, bà ấy cũng chỉ hy vọng nữ nhi của bản thân có thể vui vẻ bình an, nhưng ta không thể lùi bước, không thể vào lúc quan trọng này mà vứt bỏ Tống Kỳ Lâm.

Hắn mất hết tất cả, chỉ còn lại mỗi mình ta.

“Mẫu thân, hắn vì con mà chết, con không thể không có lương tâm như vậy, cho dù có khó khăn như thế nào, thì con cũng đều phải cứu hắn ra ngoài.”

Ta nhất định phải cứu Tống Kỳ Lâm ra ngoài.

.......

Khi xây dựng tửu lâu, và cũng bởi vì ta muốn thu thập thật nhiều tin tức của thế giới này.

Nên ta đã dùng một số tiền lớn để trang hoàng, chính vì để thu hút văn nhân mặc khách, đại quan quý nhân đến.

Cũng may là không phí công, bốn đại mỹ nữ nói với ta, hiện nay địa vị của thái tử không vững, hoàng đế càng xem trọng nhị hoàng tử hơn.

Nhị hoàng tử là người ổn trọng chính trực, có lẽ hắn còn có thể giúp ta.

Người trong tửu lâu nói hắn thích đọc thơ, cũng may người hiện đại như ta đã đọc qua ba trăm bài thơ Đường.

“Nha Thi Lan Đại, cầm bút mực đến!”

Bày tay bắt đầu múa máy, trên giây tuyên thành ta bắt đầu cầm bút lông, nhớ về lúc Tống Kỳ Lâm cầm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ, không biết bây giờ hắn như thế nào, không biết có phải chịu cực hình hay không, không biết có ăn uông đầy đủ hay không.

Nước mắt lần lượt rơi xuống, ta bắt đầu viết:

“Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến....

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn....

Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích....

Tạc dạ vũ sơ phong sậu, nùng thụy bất tiêu tàn tửu....

Tri phủ tri phủ, ứng thị lục phi hồng sấu....

Minh nguyệt cơ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên....

Sinh đương tác nhân kiệt, tử diệc vi quỷ hùng....

Thủy năng tải châu diệc năng phúc châu....

Tự cổ thiên hạ thùy vô tử, lưu thủ đam tâm chiếu hãn thanh....”*

*Nhiều bài thơ quá nên tui không dò hết được, nên chỉ dịch bằng gg dịch, nếu ai phát hiện sai chỗ nào thì báo cho tui biết nha! Gửi tặng 999 đóa hoa hồng!

Các vị tổ sư gia, tổ sư mẫu, Lý Thanh Chiếu đại sư, Nạp Lan Dung Nhã đại sư....xin lỗi!

Cho ta mượn tác phẩm của mọi người để cứu tướng công của ta.

Nét bút lưu loát trên giấy tuyên thành, vừa cứng cáp hữu lực, lại nhẹ nhàng mềm mại.

Hai cô nương bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: “Phu nhân...chỗ thơ này...đều do người viết sao?”

“Chỗ thơ này, đều là cao nhân dạy ta viết trong mộng, cũng có thể coi như là do ta viết.” ỡm ờ trả lời, đặt bút lông xuống sau đó thổi khô mực trên giấy, ta đem giấy dán trên tường của tửu lâu.

Duyệt Thư nghi vấn hỏi: “Phu nhân? Tại sao lại dán trong tửu điếm?”

“Đừng xem thường sức mạnh của văn nhân thi sĩ, bọn họ mới chính là những người chuyên nghị luận bát quái.”

Ta vuốt vuốt cằm nói ra chủ ý, sau đó ngồi trên lầu, một lúc sau một số lượng lớn thư sinh tú tài đối với vài câu thơ này khen ngợi không dứt, cũng có một số lượng lớn thi nhân nói câu thơ này nước chảy bèo trôi trái ngược với tự nhiên.

Càng ồn ào càng tốt, càng náo nhiệt càng tốt.

Bốn đại mỹ nữ vừa xướng đàn tranh vừa nói: “Nghe nói nhị hoàng tử đương triều là người biết thưởng thức thơ nhất, không biết hắn đối với những thứ này có cao kiến gì không, chỉ tiếc là những dân thường như chúng ta không có cách nào gặp được hoàng tử đương triều.

Vừa đàn hát, vừa tương tiếc, tự khắc có anh hùng đến làm oan đại đầu*

*chịu oan uổng

“Vậy thì có gì khó, phụ thân ta là thầy giáo riêng của nhị hoàng tử, ta bây giờ liền đi viết một bản đưa cho nhị hoàng tử!”

Diệu kế diệu kế...

Nam triều xuất hiện kì nhân, Tống Kỳ Lâm là thê khống, Dị Thục Vân là tỷ khống. Còn nhị hoàng tử này lại là thơ khống, cũng chỉ có mỗi thái tử là không khống.

Những câu thơ này đều là tinh hoa trên dưới năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa, ta cũng mong nhận được sự tán thưởng của nhị hoàng tử, đến lúc đó ta lại bàn điều kiện dạy hắn viết thơ, nhưng ta không ngờ tới, lúc hắn sai người đến tìm ta, liền trực tiếp vái lạy ta làm sư phụ.

Ta nói ta là Dị Thư Nhàn.

Hắn nói ta là Thi Tiên*

*Thi này có nghĩa là thơ, chắc là làm thơ hay như tiên nhân.

Ta nói ta là một người phụ nữ tiếng xấu vang xa, còn từng bị mù mà thích thái tử.

Hắn nói ta là Thi Tiên.

Ta nói phu quân ta là tội phạm Tống Kỳ Lâm, giết con trai tể tướng đương triều.

Hắn nói ta là Thi Tiên.

........

Được rồi, ta phục rồi.

.......

Nhị hoàng tử một chút cũng không giống thái tử, thái tử ngu xuẩn, đạo đức giả, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, thôi được, ta biết là do ta ghét hắn nên mới cảm thấy hắn xấu xí.

Nhị hoàng tử mang phong thái có chút giống với Lý Bạch và Đỗ Phủ kết hợp lại, mẫu hậu của hắn thời niên thiếu rất thích viết thơ, sau đó vì khó sinh mà mất mạng, hắn cũng mất đi chỗ dựa duy nhất trong cung, dần dần sinh ra cảm giác đặc biệt với thơ, như hương say của rượu, coi quốc gia như nhà, yêu nước yêu dân.

Loại người này mới thích hợp làm hoàng thượng, biết chiêu mộ hiền tài, công bằng chính trực.

Vừa nhìn đã biết là người có thể làm chuyện lớn.

“Đại sư có thể làm ra thơ nữ nhi tình trường nhưng lại không kém phần khí khái anh hùng, nhất định không phải là một nhân vật tầm thường,vẫn mong sư phụ chỉ giáo làm sao để Nam triều ta quốc thái dân an!”

Hắn cung kính chắp tay thi lễ, mời ta ngồi, chờ đợi dâng trà.

Ta đong đưa xoa xoa cằm, mới phát hiện ra ta không có râu, nên đổi thành vuốt vuốt tóc, điệu bộ có chút giống tiểu cô nương...nên đành dứt khoát cầm quạt lên.

“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, coi dân như mạng, lập kế hoạch lâu dài, muốn thiên hạ bình an không khó, khó là ở chỗ không có cách nào khống chế sự việc.”

Hắn hoảng hốt kinh ngạc, nghe bộ dạng nói hưu nói vuợn của ta.

“Nếu vậy người trong triều định phải đặt ra luật pháp một cách kĩ càng tỉ mỉ, tam ti sáu bộ các chức vụ phải nghiên cứu ra luật kỷ, đại công vô tư, tự khắc sẽ đi lên; dân thường trăm họ có thể an cư hưởng lạc, công bằng xử phạt, yêu nước kính nghiệp, thay đổi tư tưởng chủ ý của nam triều, tự khắc sẽ đi lên, lại nói nếu như nhị hoàng tử yêu nước thương dân, thì thiên hạ sau này càng an cư hưởng lạc, đất nước làm sao có thể không phồn vinh hưng thịnh, nhân dận làm sao có thể không an cư lạc nghiệp?”

Qua lời chỉ bảo hàm hồ của ta, hắn mơ hồ đột nhiên hiểu ra.

Cung kính hướng về ta nói: “Đại sư ta hiểu ra rồi, cho dù người muốn làm bất cứ điều gì ta cũng đều gắng sức giúp đỡ! Vẫn mong người chỉ giáo!”

“Được, vậy ngươi giúp ta cướp ngục.”

Nhịn hoàng tử kinh ngạc kêu một tiếng, biểu tình trên mặt giống như anh gia đen đang thắc mắc.

“Ngươi nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ...”

Không quan tâm ba bảy hay hai mươi mốt, ta đem những chuyện đã xảy ra tường thuật lại một lần, lần này hắn mới hiểu được.

Bây giờ đã bị phán tội chết không cần đối chứng, Tống Kỳ Lâm định tội chết mà không hề dấy lên nghi ngờ. Bây giờ muốn thái tử thay đổi lời khai thì vô cùng khó.

Đáng hận, tại sao cái gì hắn cũng không khống hết vậy!

Ta hy vọng rất nhiều mong bản thân có được hào quang của nữ chính, đặc tính của nữ chính Mã Lệ Tô, chỉ cần khóc một cái, tư tình một chút, liền được hàng ngàn vạn người sủng ái, ngàn vạn người thay ta giải quyết vấn đề....

Lão thần tiên đáng ch.ết, tại sao không thể để ta biến thành một người hoàn mỹ trong đống nhân vật vậy!

Nhưng bây giờ muốn ta đổi vai thì ta lại không vui vẻ, Tống Kỳ Lâm của ta, phu quân của ta, ta nhớ hắn.....

Ta nói ra kế hoạch của bản thân với nhị hoàng, chỉ cần hắn giúp ta làm cho hiện trường hỗn loạn, đánh lạc hướng quan binh, ta sẽ dùng một ngon lửa lớn thiêu đốt ngục tù, sau đó dùng tửu lâu để đáp lễ hắn.

Tạo hiện trường giả chết cho Tống Kỳ Lâm, cùng hắn cao chạy xa bay.

Cũng may lão nương có cao kiến, từ sớm đã cất giấu chân bảo.

Cảm ơn trời cao đã ban tặng cho ta một trái tim thất khướu linh lung...cảm ơn dòng chảy của văn hóa vĩ đại lâu đời, cảm ơn các khống tử Nam triều! Cảm ơn, cảm ơn các bạn!

...........

Đêm tối yên tĩnh, là lúc thích hợp để hành động nhất.

Thời tiết khô hanh, cẩn thận củi lửa.

Nhị hoàng tử làm việc so với thái tử mạnh gấp một trăm lần, trực tiếp tạo thành một buổi diễn thuyết, muốn cho quan binh và tội phạm bị quán triệt của Nam triều có tư tưởng yêu tổ quốc yêu đồng bào, hắc hắc , là do ta chỉ điểm.

Tống Kỳ Lâm bị nhốt ở nơi giam giữ tội phạm, một mình một phòng ngục.

Vừa nghĩ đến việc gặp hắn, trong lòng ta giống như bị đá đè nặng, tay cầm đuốc lửa, từng tiếng từng tiếng hét lớn.

“Phu quân, phu quân, Tống Kỳ Lâm, chàng ở đâu?!”

Trong phòng ngục tối tăm nhất, chỉ có thể nghe được tiếng ho yếu ớt, bò đến cánh cửa nặng nề gõ gõ: “Nhàn Nhi? Sao nàng lại đến đây...”

“Ta đến cứu chàng, ta đến đưa chàng về nhà...”

Nước mắt không khống chế được lăn xuống, ta cắn môi rút chìa khóa mở cửa.

Ánh sáng âm u, hắn dường như gầy đi rất nhiều chỉ có hương vị quen thuộc vẫn như trước kia.

Ta nằm trong lòng hắn khóc nức nở, “Ta rất nhớ chàng, phu quân.”

“Ở đây rất nguy hiểm, nàng mau đi đi!”

“Ta không đi, ta có cách mang chàng trốn ra ngoài!”

Ta cầm đuốc lửa, Nha Thi Lan Đại tiến vào đổ dầu lên đất, lại rải thêm một ít tạo hình xương người.

“Đừng hỏi, đừng nghĩ, đừng nói gì cả, chỉ cần đi theo ta.”

Ta kiên định nhìn hắn, trong ngục tù âm u như vậy nhưng ánh mắt hắn lại sáng như vì sao.

Kéo hắn ra ngoài, một ngọt lửa bùng lên, rất nhanh liền nghe tấy bên ngoài hét lớn, mau mang nước đến, xảy ra hỏa hoạn rồi!

.........

Giúp hắn thay quan phục, cũng may ta và Nha Thi Lan Đại đã thay trước đó rồi.

Cúi thấp đầu cầm thùng nước đi hướng ra bên ngoài, một tốp người đi ngang qua cạnh chúng ta, trong giây phút hoảng loạn đầu ta xuất hiện những kí ức vỡ vụn.

Vừa đau đầu, vừa kì lạ, gần đây luôn cảm thấy đau đầu, còn cảm thấy buồn nôn.

Tất cả đều tiến hành một cách thuận lợi, xe ngựa của Nhị Hoàng Tử đã sớm đợi bên ngoài, những tình tiết hay xuất hiện trên phim, như tình tiết thái tử mang người đến đuổi giết đều không xảy ra....

Thuận lợi đến nỗi làm ta có chút hoài nghi.

Tống Kỳ Lâm bị thương rất nhiều, vừa lên xe ngựa, chúng ta liền lập tức đi hướng về thôn quê.

Dị Thục Vân và mẫu thân đợi ta ở ngoài thành, “Tỷ tỷ, tỷ phu, nhà ở quê ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi!”

“Nhàn Nhi! Nhất định phải viết thư về cho mẫu thân!”

Ta rơi nước mắt hướng về họ vẫy tay, lại vội vàng nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tống Kỳ Lâm.

Luôn có cảm giác không đúng lắm, đầu óc dần mơ hồ, nhìn mặt hắn sau đó từ từ ngã xuống xe ngựa...

Dường như có một âm thanh đang gọi ta.

Trống rỗng, dường như là một thời đại khác.

..............

Ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ ta là người vốn được sinh ra ở Nam triều, là đích nữ của Bác Tước phủ.

Năm mười hai tuổi mất mùa đó, ta gặp một nam tử.

Hắn ăn mặc rách rưới, nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Cha vẫn là thanh quan, cả nhà chúng ta đi cứu trợ thiên tai.

Ta cho hắn lương thực, giúp hắn hậu táng người nhà, khuyên hắn đi tòng quân, sau đó đến lấy ta.

Lúc đó cùng hắn nảy sinh tình cảm, ước định của một đời một kiếp.

Nhưng sau khi hắn đi, ta lại không may ngã xuống nước, quên mất khoảng thời gian đó, linh hồn phiêu bạt đến một thời không khác, lại bắt đầu một cuộc sống mới.

Cho đến khi ta ở thế kỉ 21 ch.ết đi, linh hồn mới được lão thần tiên kéo về.

Còn linh hồn khác trong cơ thể này của ta không việc xấu nào là không làm, không có ký ức của ta, thích hoàng tử thì không nói, nhưng còn ác ý giày vò Tống Kỳ Lâm.

Cho nên những lời mà lão thần tiên nói....là sự thật....

“Sinh mạng của con ở thế giới đó đã mất rồi, trời cao đã lựa chọn đưa con đến thế giới này, chuyện cũ trước đây đừng nhắc lại nữa, sống lại lần nữa để xoay chuyển trời đất, tất cả các sinh mệnh đề có nhân quả báo ứng, con xuyên không đến đây vào lúc này, cũng đang là gánh chịu hậu quả.”

“Việc kì lạ xảy ra trên đời này rất nhiều, phải biết rằng hai chữ nhân sinh này là những cuộc đời đau khổ bất hạnh không thể đếm hết được, nếu không cố gắng sống tốt, thì sau khi tỉnh lại kí ức ở thế giới này của con sẽ bị thay đổi, nhân sinh chẳng qua chỉ là một đoạn đường, hãy nhớ lấy, hào hoa không bằng bình phàm, ồn ào không bằng yên tĩnh, ham mê không bằng biết cách thỏa mãn, nếu không muốn nhập cuộc, thì phải trở thành người ngoài cuộc, nửa đời trước của con đã lựa chọn rất nhiều sai lầm, nên đã tạo ra ngày hôm nay, cần phải lật ngược ván bài này, trở thành người trung tâm.....”

..........

Ân nhân cứu mạng Tống Kỳ Lâm, vốn dĩ là ta?

Cũng đúng! Ta và Dị Thục Vân cũng đâu phải sinh đôi, hắn làm sao có thể không nhận ra chứ! ?

Cẩu thái tử này! Nhất định là nghe lời nói sau mười hai tuổi của ta, nên mới nhận định rằng ta không phải ân nhân cứu mạng của Tống Kỳ Lâm!

Tất cả mọi thứ....đều là một vở náo kịch.

Phu quân của ta, Tống Kỳ Lâm, huhuhu.

..........

Không biết đã ngủ bao lâu, lò sưởi trong phòng vẫn còn cháy đỏ, Tống Kỳ Lâm đang luyện chữ.

“Phu quân...”

Ta nghẹn ngào một tiếng, hắn liền lập tức chạy lại.

Sờ cơ bụng quen thuộc, hận không thể trực tiếp ăn sạch sẽ.

“Huhuhu, phu quân, ta rất nhớ chàng.”

“Phu nhân....ta cũng nhớ nàng.”

Hắn xoa mặt ta, dùng môi hôn, thấy dáng vẻ muốn đè hắn xuống của ta, Tống Kỳ Lâm đột nhiên dừng động tác, cả khuôn mặt đỏ bừng, cong môi cười nhẹ:

“Phu nhân, lang trung nói....nàng đã mang thai ba tháng rồi.”

Nhẹ nhàng ôm ta, cần thận đè ta vào lòng, nhìn khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của ta, lại lau đi nước mắt đang chảy trên khuôn mặt ta.

Ta thật sự đã mang một đứa nhỏ sao...

“Thật sao...ta có thai rồi?”

“Phu nhân, ta được làm cha rồi.”

.........

.........

Ta thật không ngờ, kết tinh của tình yêu lại đến nhanh như vậy.

Tống Kỳ Lâm nói, sau khi nhị hoàng tử đọc xong những câu thơ có ý chí mạnh mẽ hào hùng đó của ta, thì quyết tâm chỉnh đốn triều cương.

Hắn nêu ra tội danh giết người của thái tử, cuối cùng tên thái tử xấu xa cũng nhận được hình phạt thích đáng.

Nhịn hoàng tử niệm tình cũ với ta nên trả lại tửu lâu Đảo Không Người cho ta, Dị Thục vân cũng có hôn ước.

Không lâu sau, hắn trở thành thái tử, hoàng thượng từ sớm cũng có ý nguyện lui về làm thái hoàng thượng.

Hắc hắc hắc.

Ta cuối cùng cũng có thể mẹ quý nhờ con rồi!

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom