Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106-110
Chương 106: Bóng đen trên tường
“Ồ, có chút phiền phức, ở đây có một vị khách không mời mà đến.” Đường Nham thở dài một hơi nói.
“Vị khách không mời mà đến là cái gì?” Ông Triệu nghi ngờ hỏi với vẻ mặt sửng sốt.
“Một con quỷ.” Đường Nham nhìn ông, bình tĩnh nói.
Nghe xong câu này, mặt ông Triệu biến sắc, kinh hãi hét lên.
“Cậu nói cái gì Quỷ Hồn, sao có thể như vậy được?”
“Đó là sự thật. Mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Vừa rồi, tôi đã nhìn lướt qua cấu trúc của chỗ này. Phong thuỷ của nó khá hợp lý. Thiết nghĩ, lúc ông xây dựng chỗ này cũng từng mời chuyên gia đến xem qua. Tôi đã thấy rồi, nguyên nhân khiến ông gặp phải xui xẻo là do Quỷ Hồn ẩn mình trong bóng tối, không khí xung quanh tràn ngập ẩn chứa bao nỗi oan ức và ma khí. Con người ở lại môi trường này vì một thời gian dài, những suy nghĩ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, quá nhiều âm khí cũng sẽ thay đổi vận may ban đầu một người.” Đường Nham giải thích một cách nghiêm túc.
“Vậy thì, tôi phải làm sao bây giờ?” Ông Triệu đầy lo lắng hỏi lại sau khi nghe những gì Đường Nham nói.
“Tóm lại, trước tiên phải bắt được nó, nhưng hiện tại rắc rối là không biết nó trốn ở đâu nên phải tìm cách dẫn dụ nó ra.” Đường Nham nói.
“Vậy thì trăm sự nhờ cậu.” Ông Triệu vừa nói vừa nhìn Đường Nham. Sự hoảng loạn ban đầu qua đi, lòng ông ta lắng lại một chút và bắt đầu nghĩ về những gì Đường Nham đã nói. Một là vì ông ta đã từng gặp qua rất nhiều loại người khác nhau, nhiều năm dạn dày kinh nghiệm thành bản năng, thứ hai, bởi vì ma ma dù sao cũng là thứ tồn tại trong truyền thuyết, ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt, thoạt nghe những lời kinh ngạc như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.
Sau khi Đường Nham gật đầu đồng ý, anh định thử biện pháp hút dẫn mạnh mộng lần trước, vì vậy anh lấy hương và nến trong ba lô ra, thắp lên rồi đặt xuống đất, hy vọng sẽ dụ được con ma kia ra ngoài.
Nhưng mà, kết quả lần này khiến anh vô cùng thất vọng, mười phút sau, cả một khoảng không gian tràn ngập mùi hương, nhưng bóng ma vẫn yên lặng, không một chút động tĩnh hay manh mối.
“Tô Thiên, cố gắng giải phóng sức mạnh của mình, gây áp lực, xem xem liệu cô có thể đuổi con quỷ ra ngoài không.” Đường Nham đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng bèn nhanh chóng nói với Tô Thiên, nếu rượu mời đã không muốn uống thì hãy thử cảm giác uống rượu phạt đi.
Tô Thiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó huy động sức mạnh trong cơ thể, bắt đầu tản ra một chút, ép chặt không gian chung quanh.
Đường Nham thì khá hơn một chút, người mặc đồ đen và ông Triệu bên cạnh đều không thoải mái chút nào.
Ngay khi Tô Thiên phát ra sức mạnh, trên mặt bọn họ lập tức cảm thấy một luồng áp lực, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, giống như sắp bóp chết một người. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh và trở nên ảm đạm. Sau khi cầm cự không được nữa, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, mấy người nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi cổng, lúc này mới nhận ra áp lực trên người đột nhiên biến mất.
Sắc mặt ông Triệu vô cùng khó coi, cảm giác cũng khó chịu, có phần tin lời Đường Nham nói, tình huống vừa rồi nhất định không phải ngẫu nhiên xảy ra. Giữa người và ma có khoảng cách lớn như vậy sao? Ông ta còn không thể ở lại đó. Đường Nham kia chẳng phải cũng là người thường sao? Tại sao anh ta không sao chứ? Cho đến khi ông định thần lại được, sau đó anh ấy quay người trở lại sân quyền anh.
Kết quả, vừa mới vào cửa thì cảm giác áp lực một lần nữa trở lại. So với vừa rồi thì khó chịu hơn một ít, ngay cả cố gắng đi khỏi đó cũng không được. Ông Triệu bất đắc dĩ đành phải ôm bộ mặt u ám đi ra, nhìn sân đấu quyền anh ngầm mà không ngừng dạo bước. Suy đoán Đường Nham làm gì bên trong đó, ông ta vốn vào xem nhưng bây giờ xem ra bị bỏ lỡ mất rồi.
Quay về tình hình trong phòng, Tô Thiên đang không ngừng tăng sức chuyển lực lượng quỷ khí ra ngoài. Đường Nham nhìn chằm chằm bốn phía không chớp mắt, nhìn xem chỗ này có gì đặc biệt không.
Phải nói rằng, con quỷ này có sức mạnh rất lớn, không biết đã tu luyện bao lâu mà lại có thể sức chịu đựng như vậy, không bị nến hương cám dỗ, cũng không sợ lực lượng khủng bố ép buộc.
Từ khi Tô Thiên hấp thu sức mạnh của nghĩa trang nhà họ Trương, thực lực của cô đột nhiên tăng lên cấp tám quỷ hầu, không cần nói đến năng lực vốn có của cô, căn bản sẽ không gặp phải đối thủ.
Vì vậy một lúc sau, chính Quỷ Hồn đang ẩn nấp bị áp lực quá lớn, không chịu nổi nữa, đành phải hiện nguyên hình.
Một bóng đen xuất hiện trên bức tường cong.
“Các người là ai, tại sao lại ép tôi ra mặt?” Bóng đen run lên vài cái, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Đương nhiên là người tới bắt cô rồi. Cô ở đây lâu sẽ gây ảnh hưởng đến vận tài ban đầu của võ đài quyền anh. Điều này sẽ thay đổi rất nhiều thứ. Vì vậy, lần này tôi đến đây, nhất định phải khiến cô rời khỏi đây.” Đường Nham nói.
“Anh không biết tự lượng sức mình, anh là cái gì mà đòi bắt tôi.” Bóng đen giễu cợt nói tiếp.
“Hì hì, tôi là cái gì, cô sẽ biết sớm thôi.” Đường Nham chế nhạo, lấy ra chiếc roi da nhỏ trên tay, đi về phía bóng người trên tường.
“Hừ, đúng là đàn ông nào cũng hôi hám khó chịu.” Bóng đen nhìn thấy Đường Nham từng bước tới gần, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt nên bắt đầu tính kế chạy tiếp.
Ngay từ khi nó bị ép ra, nó đã cảm nhận được năng lượng ma quái hùng vĩ và mạnh mẽ trên người Tô Thiên, vì vậy nó biết rằng nó sẽ không bao giờ là đối thủ của bọn họ, nhưng nó không hề nhượng bộ.
Lần này Đường Nham không đáp lại mà trực tiếp giơ roi nhỏ quất vào bóng đen trên tường.
“Á!”
Một tiếng hét chói tai vang lên khắp sân đấm bốc trống không. Sau đó, Đường Nham nhìn một cô gái với thân hình cân đối đầy đặn ngã ra khỏi bức tường, một tay ôm lấy ngực anh, trên đó xuất hiện một hàng dài vết thương.
“Giờ thì cô đã biết tôi lợi hại như thế nào rồi đấy.” Đường Nham không hề mảy may thương hoa tiếc ngọc, cho dù cô gái trước ngã xuống trông khá dễ thương.
“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho các người đâu.” Cô gái nhìn lên, khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt đầy vẻ căm phẫn.
Nhưng ánh mắt của Đường Nham lại bị cổ của cô ta thu hút, vết máu hiện ra ở đó, anh biết chỉ có ma treo cổ và ma bị bóp cổ mới xuất hiện trong tình huống này.
Chẳng lẽ cô gái này không phải tự nhiên chết mà là bị sát hại, chẳng trách saO ân oán sâu đậm đến như vậy.
“Cô bị người ta giết hại phải không? Có muốn tôi tìm ra kẻ đó cho cô không, nhưng với điều kiện là cô phải nghe lời tôi và đi theo tôi.” Đường Nham bắt đầu dịu dàng đưa tay cho cô nắm, dỗ dành cô gái nhỏ vào tay mình. Mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chí ít nó có thể cứu vãn một cuộc chiến.
“Đừng gạt tôi, tôi chẳng tin mấy chuyện ma quỷ của anh đâu!” Ánh mắt của cô gái tràn ngập nỗi oán hận.
Chương 107: Chuyện cũ đau thương
“Dám không nghe lời, cô tưởng cô có thể cứng đầu với tôi sao?” Đường Nham lạnh lùng trực tiếp vung roi lên, mấy cái loại cô hồn dã quỷ này chỉ có dùng bạo lực mới áp chế được, như thế thì chúng nó mới biết thế nào gọi là ngoan ngoãn nghe lời.
“A.”
Nữ quỷ kia lại phát ra một âm thanh đau đớn, trốn vào góc tường, vì đau đớn nên cơ thể cô ta run nhẹ, sự thù hận trong ánh mắt ngày càng sâu đậm, cô ta trừng mắt nhìn Đường Nham. Nếu nói ánh mắt có thể giết chết người, cô ta đã sớm giết Đường Nham mấy trăm lần.
“Ây yô, tính tình ngang bướng thật đấy.” Đường Nham một tay nắm roi, bước đến.
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, xem thử là hồn phách của cô mạnh, hay là roi của tôi mạnh.”
Câu nói vừa phát ra thì một roi đã quật xuống người nữ quỷ.
“Thằng đàn ông thối đáng chết này, mày là đồ súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ giết mày.” Nữ quỷ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nham, hai mắt đỏ rực, có lẽ là bị ép đến tức giận, cô ta dùng tất cả sức lực bất thình lình nhảy khỏi mặt đất hướng về phía Đường Nham.
Nhưng vết thương do bị roi quật rất nặng, động tác của cô ta trở nên chậm chạp hơn vì đau đớn nên Đường Nham dễ dàng có thể tránh được, còn làm cô ta ngã xuống đất giống như một con chó đang vồ xương vậy, không cần nói cũng biết xấu hổ thế nào.
“Này, hai ta không thù không oán, sao cô cứ phải gây khó dễ cho tôi, nói thật, nếu tôi muốn cô hồn phi phách tán thì dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao tôi lại không làm như thế, vẫn giữ lại cho cô một con đường sống? Vì nếu cô vẫn cứ luẩn quẩn ở nơi này không chịu đi chuyển thế đầu thai, chắc chắn là có tâm nguyện chưa hoàn thành, mà cái bộ dạng hiện tại này của cô có lẽ không có cách nào hoàn thành được. Hay là chúng ta làm giao dịch đi, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện.” Đường Nham ngồi xuống bên cạnh nữ quỷ, nghiêm túc nói.
“Không, tao sẽ không tin lời của mày, đàn ông không có gì tốt đẹp cả.” Nữ quỷ hung tợn nói.
Đúng vậy, vong hồn cô gái nhỏ này tám phần không thoát được mối liên quan đến đàn ông, nếu không thì sao có thể hận đàn ông đến thế, mỗi một câu đều mang vô vàn oán niệm, Đường Nhân thầm than vãn trong lòng.
“Sao cô không chịu nghe lời khuyên của tôi nhỉ? Tôi vốn dĩ cũng chả cần lừa cô, đúng không? Cô có thể hỏi thử đàn chị đi trước này, lúc trước cô ấy cũng giống cô không tin lời tôi nói, hiện tại không phải ngoan ngoãn phục tùng nữa, chẳng phải như thế sẽ vui vẻ hơn sao?” Đường Nham chỉ vào Tô Thiên nói.
Hừ, tôi cũng chả muốn phục tùng, mà anh có cho tôi lựa chọn sao? Động tí là vung roi lên đánh người, không hề để ý cảm nhận của tôi, bây giờ lại dùng mọi cách lừa cô gái này, Tô Thiên than thở trong lòng, ánh mắt trợn nhìn một cách khinh thường.
Nhưng đề tài đã dẫn đến cô, nếu cô không nói mấy câu có lẽ cái tên đàn ông thối này sau khi trở về sẽ nổi giận nữa cho xem.
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh, điều anh ta nói đều là sự thật. Anh ta sẽ không hại cô đâu, nếu đánh thêm mấy roi thì cô nhất định sẽ hồn phi phách tán đấy, thế nào? Suy nghĩ một tí đi rồi kể cho chúng tôi chuyện của cô.”
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của một nam một nữ, trong lòng nữ quỷ kia tự nhiên lại cảm thấy đau xót. Sau khi chết, cô ta đã bị nhốt ở cái nơi này, mỗi ngày nhìn những người đàn ông trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, làm cô phiền chán và ghê tởm, cho nên cô mới phát tán quỷ khí trong không khí, chính là muốn làm đàn ông ở chỗ này bị quỷ khí thuần âm ăn mòn, khiến thân thể không còn dương khí mà chết.
Do thời gian dài sống trong oán hận và cô đơn nên đã khiến cô ta cảm thấy rất đau khổ, bây giờ gặp hai người chân thành nghe cô nói chuyện, điều đó đã lập tức đánh trúng nơi mềm yếu trong lòng của cô ta.
Nữ quỷ nhìn Đường Nham và Tô Thiên, đột nhiên gục đầu xuống đầu gối rồi khóc lớn, đem tất cả sự khổ sở của bản thân qua tiếng khóc để bộc lộ ra ngoài.
Hành vi khó hiểu này khiến Đường Nham hoảng hốt, anh ngây ngốc nhìn lướt qua Tô Thiên, có chút không biết làm thế nào, tâm tư con gái thật kỳ lạ, có cái gì thì cứ nói ra đi, khóc đâu thể giải quyết được vấn đề…
Tô Thiên khi vừa biết được tin mình đã chết cũng có cái cảm giác bất lực này, cho nên cô có chút đồng cảm với nữ quỷ này, giống như bản thân cũng gặp phải. Thấy cô ta khóc thảm thiết như thế, cô cũng không nhịn được sự đau lòng, bước đến trước mặt nữ quỷ, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Sau khi nữ quỷ trút hết cảm giác trong lòng ra, cô ta mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đọng lại vài giọt nước mắt, ấy khiến cô cảm giác có chút đáng thương.
“Các người thật sự có thể giúp tôi sao?” Nữ quỷ dùng ánh mắt tha thiết nhìn Đường Nham, trong giọng nói có chút run rẩy.
“Đương nhiên có thể, cô có tâm nguyện gì thì cứ nói ra đi.” Đường Nham vội vàng nói.
Nữ quỷ gật đầu, khóc nức nở nói ra chuyện hồi xưa của bạn thân.
Vốn dĩ cô tên là Thôi Giai Giai, năm nay mười tám tuổi, đang là sinh viên của một trường Đại học Nghệ Thuật, Ngày thường tính cách hoạt bát vui vẻ, khi lớn lên thì tính cách dịu dàng, dáng người cao gầy, cũng khiến nhiều nam sinh chào đón, Từ khi nhập học, người theo đuổi cô vẫn luôn không ngừng tăng. Cuối cùng, sau khi nhiều lần nhận hoa và quà, cô đã đồng ý làm bạn gái của một vị phú nhị đại, xác nhận quan hệ yêu đương với anh ta.
Vốn dĩ nghĩ rằng từ đây về sau, cô có thể sống một đời ân ái với bạn trai, nhưng lại không ngờ rằng, ở bên nhau không bao lâu, cái vỏ bọc dịu dàng mà tên đàn ông kia ngụy trang đã bị phá vỡ, để lộ ra cái bản tính ích kỷ và tàn nhẫn.
Sau vài lần hẹn hò đã muốn quan hệ tình dục với cô, nhưng Thôi Giai Giai cảm thấy tình cảm hai người vẫn chưa đủ nên đã từ chối. Lúc này giống như đã đâm thủng tổ ong vò vẽ, tên đàn ông kia động tí sẽ lại châm chọc mỉa mai cô ta, nói cô ta giả vờ thanh cao thuần khiết, thái độ không nóng cũng chẳng lạnh, hoàn toàn trái ngược với Thôi Giai Giai lúc anh ta theo đuổi mãnh liệt, làm cô ta cảm thấy vô cùng đau lòng nên đã chia tay.
Gã đàn ông kia tên là Cao Viễn.
Nhưng lại không nghĩ đến ngày cô vừa nói chia tay, mặt của Cao Viễn lập tức biến sắc, anh ta liên tục xin lỗi cô, đảm bảo mình sẽ không bao giờ như thế nữa, xin cô cho anh ta một cơ hội. Thôi Giai Giai nghĩ đến trước đây hai người cũng đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nên đã đồng ý cho anh ta một cơ hội.
Lần này quả thật Cao Viễn đã làm giống với việc bản thân đã đảm bảo, lời nói đối với Thôi Giai Giai trở lên ôn tồn, nhỏ nhẹ và muốn che chở cho cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đã chìm đắm bên trong sự ấm áp của tình yêu.
Sau mấy ngày, Cao Viễn muốn đưa cô ta đến vùng ngoại ô xem mặt trời mọc, cô ta cảm thấy đề nghị này rất lãng mạn nên không có nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý luôn. Vào lúc nửa đêm, Cao Viễn lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô.
Nhưng điều cô không bao giờ nghĩ tới chính là, xe vừa mới đi đến vùng ngoại thành không người thì đã dừng lại, Cao Viễn hung hãn lao đến, không quan tâm đến tiếng kêu khóc, vùng vẫy của cô ta mà lập tức lao vào cưỡng bức cô. Xong việc còn hung dữ uy hiếp cô ta, nói rằng anh ta đã tiêu nhiều tiền và thời gian cho cô như vậy, cô ta nghĩ là có thể không tốn cái gì là có thể chia tay ư? Như vậy sao được, chuyện hôm nay chính là để dạy dỗ cô ta, nếu như cô ta ngoan ngoan nghe lời và làm bạn gái của anh ta, chúng ta vẫn có thể tốt đẹp như trước kia, nếu không thì kết quả có lẽ không cần phải nói nhiều.
Chương 108: Tinh lọc sàn đấm bốc
Lúc ấy trong lòng Thôi Giai Giai tràn đầy phẫn nộ, hận không thể chém tên cầm thú này thành hai đoạn. Nhưng cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, căn bản không có sức để phản kháng mà chỉ có thể không ngừng lau nước mắt. Cao Viễn bên cạnh không hề để ý đến cảm giác của cô ta, còn động tay động chân với cô ta khiến cô ta tức đến mức run lên. Ngay lúc này, ngoài cửa sổ xe đột nhiên có ánh sáng lóe qua, giống như có người đang đi ở bên ngoài. Thôi Giai Giai như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ra sức đập lên cửa sổ xe kêu cứu.
Cô ta có thể cảm giác được rõ ràng là người kia nghe thấy tiếng kêu của mình, bởi vì ánh sáng đột nhiên dừng lại, còn chiếu về hướng cô ta. Ngay lúc này, Cao Viễn sau lưng đột nhiên lao tới, một tay che miệng của cô ta, một tay bóp chặt cổ cô ta. Cảm giác ngạt thở kéo tới từng chút, thôi Giai Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng cứu mạng kia chợt lóe lên rồi cách cô ta càng ngày càng xa. Ngay sau đó, cô ta mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta mới phát hiện mình đã biến thành một hồn ma trong suốt, một mình trôi dạt ở nơi hoang dã tối đen như mực, còn Cao Viễn đã mất dạng từ lâu. Ngay tại lúc cô ta bất lực chẳng biết làm sao, lại có một tia sang xuất hiện ở cách đó không xa. Cô ta nhớ lại thứ ánh sáng mình nhìn thấy trước khi chết, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt. Nếu lúc ấy người kia qua cứu mình, hoặc chỉ cần qua xem tình hình thì mình đã không chết thảm như vậy.
Thôi Giai Giai muốn giết cái tên cầm thú thấy chết không cứu kia để báo thù cho mình, nghĩ đến đây, cô ta liền đi về hướng ánh sáng, kết quả là thấy cái sàn đấm bốc ngầm này. Sau khi đi vào cô ta mới phát hiện trong này toàn người là người, cô ta căn bản không thể tìm được kẻ mà mình đã gặp trước đó. Đủ loại đàn ông xung quanh đang điên cuồng hò hét với hai người đang đánh nhau giữa bục cao, khiến cô ta cảm thấy vô cùng chán ghét. Cô ta muốn xoay người đi ra ngoài thì lúc này mới phát hiện, mình giống như bị vây trong một mê cung, bất kể có đi thế nào cũng không tìm được đường lúc tới, thế là cô ta đợi miết ở đây, tận đến khi Đường Nham tới cửa.
Đường Nham nghe xong câu chuyện của Thôi Giai Giai, nhịn không được mà thở dài một hơi, lại là một người có số phận đáng thương!
“Như vậy bây giờ cô có tâm nguyện gì thì cứ nói đi, là muốn tôi giúp cô tìm tên Cao Viễn đã giết cô ư?” Đường Nham hỏi.
“Đúng, anh ta đã hại chết tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống thanh thản như vậy đâu. Hơn nữa hiện tại cha mẹ tôi chắc cũng không biết tôi đã xảy ra chuyện, tôi là con gái một trong nhà, nếu bọn họ biết được tin này nhất định sẽ rất thương tâm, cho nên tôi còn muốn về xem tình hình bây giờ của bọn họ nữa.” Thôi Giai Giai vừa khóc sụt sùi vừa nói.
“Được, tôi đồng ý sẽ giúp cô hoàn thành, đây là chuyện rất dễ. Trao đổi đi, sau này cô phải nghe mệnh lệnh và sai khiến của tôi, có làm được không?” Đường Nham hỏi lần nữa.
“Có, chỉ cần anh có thể trói tên khốn Cao Viễn kia lại thì bắt tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng. Một mình tôi căn bản không có cách nào rời khỏi nơi này, cho nên dù tôi vẫn muốn báo thù nhưng lại làm không được, hiện tại chỉ có thể dựa vào anh thôi!” Thôi Giai Giai ngừng khóc, nghiêm túc nói.
“Được, quyết định vậy đi, bây giờ cô đi theo tôi, chờ sau khi tôi giải quyết vấn đề nơi này xong sẽ lập tức giúp cô tìm ra kẻ đã giết cô.” Đường Nham nói.
Thôi Giai Giai nghĩ dù sao bây giờ mình cũng là vò đã mẻ không sợ rơi, không có gì đáng sợ cả, cho dù người đàn ông này có lừa mình thì cũng không sao hết, tạm thời cứ tin anh ta một lần đi, thế là cô ta gật đầu đồng ý.
Sau đó, Đường Nham thu cô ta vào trong chiếc bình sứ nhỏ mang theo bên người.
“Ôi, sao không thấy ông Triệu đâu nhỉ?” Sau khi xử lý xong hồn ma của Thôi Giai Giai, Đường Nham mới nhớ ra lúc đi vào đây với mình còn có ông Triệu và vệ sĩ của ông ta, nhưng bây giờ, bên trong sàn đấm bốc ngầm lớn như vậy chỉ còn lại một người một ma.
“Vừa nãy lúc tôi phóng uy thế, ông ta không chịu nổi nên xông ra ngoài rồi, chắc đang chờ ở cửa!” Tô Thiên trả lời.
“Ừ, phải gọi người quay lại, đây chính là cơ hội tốt để hấp thụ lực tín ngưỡng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Mạnh Mộng chỉ thiếu một chút nữa là có thể hoàn thành thực hóa hồn thể toàn thân rồi.” Đường Nham nói xong liền mở nắp bình sứ chứa Mạnh Mộng ra.
Mạnh Mộng mặc chiếc đầm suông màu đen xuất hiện ngay trước mắt anh, khí chất xinh đẹp cao quý, làm cho người ta có cảm giác thần bí.
Sau khi Đường Nham đi ra ngoài cửa, liếc mắt là thấy ngay ông Triệu đang liên tục dạo bước, anh vội vàng mở miệng: “Ông Triệu, tôi đã xử lý ma nữ rồi, chẳng qua còn vài việc cần ông hỗ trợ, có thể vào đây một lúc không?”
“Ồ, cậu bắt ma nữ kia rồi hả?” Ông Triệu nghe thấy giọng Đường Nham thì vội vàng dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Ông đừng hỏi nhiều, dù sao cô ta cũng không xuất hiện ở đây nữa đâu.” Đường Nham nói với ý tứ sâu xa.
“Vậy được rồi, cậu có chuyện gì muốn tôi giúp thế?” Thấy Đường Nham không muốn nhiều lời, ông Triệu cũng không tiện hỏi thêm nên chuyển đề tài.
“Rất đơn giản, mặc dù ma nữ đã bị tôi xử lý, nhưng trong sàn đấm bốc này của ông vẫn còn lưu lại vô số ma khí. Nếu chúng không mất đi, khí vận phong thuỷ trong này sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục như lúc ban đầu, cho nên tôi định làm phép để loại bỏ chúng. Chẳng qua trước khi tiến hành phải cần chủ nhân của sàn đấm bốc này, cũng chính là ông Triệu đây, thành kính niệm một đoạn thần chú mới được.” Đường Nham giải thích.
“Thì ra là thế, dù sao tôi cũng không hiểu những thứ này, vậy cứ làm như cậu nói đi!” Ông Triệu cũng không ra sức từ chối mà đồng ý ngay, chung quy cũng vì tốt cho mình, nếu không có hiệu quả, ông ta tuyệt đối sẽ khiến người đàn ông này trả giá đắt.
“Ông đúng là thẳng thắn, vậy thì đi theo tôi!” Đường Nham nói xong liền xoay người đi vào trong sàn đấm bốc, ông Triệu và vệ sĩ đi theo phía sau.
Đường Nham đã sớm bày xong nến và nhang ở giữa bục cao, trước khi đến đây anh đã có dự cảm sẽ dùng đến, còn rất chu đáo đặt thêm một cái đệm bên dưới bục cao, sau đó mới ra hiệu cho ông Triệu quỳ lên đó.
“Nhất định phải quỳ à?” Ông Triệu có hơi do dự. Ông ta luôn ở tư thế của người bề trên, ngoài cha mẹ của mình ra thì chưa từng quỳ trước ai, cho nên ông ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Nhất định phải quỳ, nếu không thì không có cách nào tiến hành nghi thức đâu.” Đường Nham nói như chém đinh chặt sắt.
Bất đắc dĩ, ông Triệu đành phải quỳ xuống một cách không tình nguyện. Ông ta dựa theo chỉ thị của Đường Nham mà tập trung lực tinh thần, bắt đầu đọc thần chú.
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
. . .
Từng sợi lực tín ngưỡng tinh khiết màu trắng tản ra từ trên người ông ta, nó xoay một vòng giữa không trung rồi lao vào trong cơ thể Mạnh Mộng.
Mạnh Mộng thoải mái đến nheo mắt lại, cảm thụ sức mạnh to lớn chạy khắp cơ thể.
Sau mười mấy phút, lực tín ngưỡng trên người ông Triệu mới được hấp thụ hết toàn bộ.
Chương 109: Lại là một triệu
Lúc này Đường Nham mới ngăn ông Triệu lại, ra hiệu cho ông ta đứng dậy.
“Như vậy là xong chưa?” Ông Triệu hỏi với vẻ nghi ngờ. Sao ông ta cứ có cảm giác khá giống thần côn đang gạt người thế nhỉ, là ảo giác của ông ta à. . .
“Đúng, giải quyết xong rồi, hiện tại ông có thể cảm nhận thử, có phải đã không còn cảm giác ngột ngạt, khó thở khi nãy đúng không.” Đường Nham khẽ cười rồi nói.
Sau khi ông Triệu nghe xong thì ổn định tinh thần, bắt đầu cảm nhận không khí lưu động trong người, quả nhiên cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều, không còn cảm giác khó thở như bị đè ép giống trước đó.
“Ôi trời, đúng là khá hơn nhiều, quả nhiên cậu Đường rất có bản lĩnh!” Ông Triệu cảm khái.
“Ha ha, ông quá khen, tôi đã thu phục ma nữ, cũng đã sắp xếp phong thuỷ bên trong sàn giúp ông rồi. Chẳng qua xét thấy phong thủy của nơi này đã bị ma khí trước đó ăn mòn, trong thời gian ngắn vẫn chưa có cách khôi phục như cũ, cho nên tôi có hai đề nghị, hoặc là ông đợi thêm một khoảng thời gian cỡ nửa năm, đợi đến khi khí vận hoàn toàn khôi phục thì hãy bắt đầu kinh doanh lại. Nếu ông muốn kinh doanh sớm hơn cũng được, tôi có nuôi một nô lệ quỷ phong thuỷ, để cô ấy ở chỗ ông một thời gian là có thể nhanh chóng tu bổ lại khí vận, tất nhiên mức phí cũng rất cao, cái này do ông tự chọn thôi.” Đường Nham nói xong thì lấy một chiếc bình sứ đựng nước Vô Căn từ trong ngực, ra hiệu cho ông Triệu lau nó lên mắt.
Mặc dù ông Triệu có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Trên mắt có cảm giác lành lạnh, dừng lại mấy giây, đợi sau khi thích ứng ông Triệu mới từ từ mở mắt ra, lúc này ông ta mới phát hiện, bên cạnh Đường Nham có thêm một cô gái.
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người yểu điệu, toàn thân tản ra sức hấp dẫn thần bí mê hoặc. Cô ta chỉ lẳng lặng đứng đó là đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Đây, cô này là?” Ông Triệu kinh ngạc hỏi.
“Không phải tôi vừa nói với ông đấy ư, đây chính là nô lệ quỷ tôi nuôi. Hiện tại ông có thể đưa ra quyết định, là muốn để phong thuỷ bên trong sàn khôi phục một cách tự nhiên, hay là muốn để nô lệ quỷ của tôi trợ giúp.” Đường Nham giải thích.
Vừa nãy, sau khi hấp thụ lực tín ngưỡng trên người ông Triệu xong, Mạnh Mộng đã thành công thực hóa toàn bộ hồn thể, cho nên hiện tại đối với cô ta mà nói, muốn tăng tốc lưu chuyển khí vận đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Ông Triệu đang tính toán lợi và hại của hai biện pháp, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn về hướng Mạnh Mộng.
“Cậu Đường nói giá cả không rẻ, cho số cụ thể đi!” Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, ông Triệu mới mở miệng nói.
Đường Nham cười cười, đưa tay bày ra bảy ngón.
“Nhiều thế à?” Ông Triệu cau mày nói.
“Tôi dạy dỗ ra nô lệ quỷ này cũng không dễ dàng, đương nhiên lệ phí phải cao rồi. Hơn nữa, cô ấy không chỉ trợ giúp ông nhanh chóng tu bổ khí vận trong sàn, mà còn có thể làm vệ sĩ cho ông một thời gian, loại trừ hết vận rủi trên người ông. Từ đó tài vận thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng, tuyệt đối là trăm điều lợi mà không một điều hại!” Đường Nham ra sức giới thiệu.
“Cậu Đường đã nói lợi hại như vậy, thì tôi phải thử một lần mới được. Còn về tiền, chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả trước cho cậu một nửa tiền cọc, nếu sau này tài vận của tôi có khoản thu như cậu nói, tôi sẽ trả nửa còn lại.” Ông Triệu nói. Ông ta là một thương nhân, cho nên dù là chuyện gì cũng sẽ cố gắng tranh thủ lợi ích cho mình.
“Được, cứ làm như ông nói đi.” Đường Nham sảng khoái đáp ứng. Anh biết rõ năng lực của Mạnh Mộng, bởi vậy anh căn bản không lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó, Đường Nham giao cho Mạnh Mộng một vài chuyện, bảo cô ta làm ở chỗ Trương Thiên Minh thế nào thì làm ở đây thế đó, rồi anh chào tạm biệt ông Triệu để rời đi.
Ông Triệu rất hào phóng gọi một chiếc xe đến, đặc biệt đưa anh về cửa hàng phong thuỷ. Trương Lương chờ ở đó đến tận trưa, đã vô cùng sốt ruột, nhìn người đàn ông kia cũng không phải kiểu người tốt đẹp gì, cho nên anh ta luôn rất lo lắng cho sự an toàn của Đường Nham.
Mãi đến khi tận mắt thấy anh trở về, nỗi lo lắng trong lòng anh ta mới buông xuống.
“Thế nào thế nào rồi?” Trương Lương đón anh, lo lắng hỏi.
“Giải quyết rất nhẹ nhàng, cũng không nhìn xem Đường Nham tôi là ai, ứng đối với loại chuyện này quả thực là dễ như trở bàn tay được không?” Đường Nham khinh bỉ lườm anh ta một cái.
“Được, xem như tôi mù mới lo lắng cho cậu, tiền thu thế nào hả?” Trương Lương hỏi,
Đường Nham thoải mái làm ổ trong sô pha, bê một ly trà lên uống một hớp nhỏ, nói với vẻ mặt hơi đắc ý: “Lại kiếm được một triệu!”
“Thật á?” Trương Lương kinh ngạc hỏi, con mắt trợn thật to như không tin vào tai mình.
“Đương nhiên là thật rồi, cậu thấy tôi nói giỡn lúc nào chưa!” Đường Nham nói nghiêm túc.
“A… Đường Nham, tên nhóc cậu thật là lợi hại, tôi biết tôi sẽ không nhìn nhầm người mà. Chúng ta mới mở cửa hàng này bao lâu đâu, mà doanh thu đã cao tới bảy con số, quả thực còn kiếm nhiều tiền hơn cả bố tôi mở công ty nữa!” Trương Lương chạy đến ngồi xuống cạnh Đường Nham, hưng phấn nói.
“Há há, ngày lành của chúng ta còn dài lắm, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn phải về nhà chơi với người đẹp của tôi đây!” Đường Nham ngồi dậy từ trên ghế sô pha, sửa sang lại quần áo của mình rồi phóng khoáng xoay người đi ra ngoài cửa. Ai muốn ở đây nói nhảm với đám già này chứ, về ôm cô bé nhà mình sướng hơn bao nhiêu!
“Tên nhóc cậu đúng là ông chủ thấy sắc quên bạn, điểm ấy tôi không hề nhìn nhầm!” Trương Lương lớn tiếng chửi bậy một câu sau lưng.
Đường Nham mỉm cười, không thèm để ý chút nào.
Trên đường trở về, anh cố ý tìm một cửa hàng bán hoa tươi, mua một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp. Anh nhớ mình với cô bé nhà mình đã ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng anh chưa từng cho cô một bất ngờ nào, hôm nay cứ mua bó hoa trước, để cô ấy vui vẻ một chút!
Sau khi về đến ngõ Liễu Hòa, Đường Nham lặng lẽ giấu hoa tươi sau lưng, lúc này mới đi gõ cửa nhà Lưu Tiểu Nhiên.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt rồi mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tiểu Nhiên. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu thiên thanh, nơi bả vai là dây quai, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, nhìn rất mê người, giống như trái cây vừa chín, khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
“Sao thế?” Lưu Tiểu Nhiên không mặn không nhạt mà hỏi, tên đàn ông xấu xa này, buổi sáng lại dám cúp điện thoại của mình, thật là quá đáng.
“Hì hì, nhớ cô bé của tôi ấy mà, à ừm, đây là tặng cho em!” Đường Nham nâng bó hồng đỏ rực đến trước mặt Lưu Tiểu Nhiên.
“Wow, đẹp quá đi!” Lưu Tiểu Nhiên nhận lấy bó hoa, nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Em thích hả, lần sau tôi mua cho em nữa nha, đừng giận tôi nữa, có được không!” Đường Nham cười ngỏn ngoẻn nói, buổi sáng cúp máy của cô bé, cô bé chắc chắn còn ghim trong lòng!
“Hừ, vì bó hoa nên em tha cho anh lần này, lần sau mà còn như vậy em sẽ không dễ nói chuyện thế này đâu!” Lưu Tiểu Nhiên nghiêm mặt, làm bộ rất là nghiêm túc nói.
Chương 110: Quỷ hồn tử mẫu
“Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.” Đường Nham vội vàng nói.
“Vâng, em tin tưởng anh, vào đi.” Lưu Tiểu Nhiên hài lòng nhường cửa.
Hai người cùng ăn cơm tối xong, rồi cả hai ngồi tựa sát ở trong phòng khách xem phim, hưởng thụ quãng thời gian ấm áp giữa hai người.
Sau đó tiệc vui chóng tàn, còn chưa xem xong một bộ phim, điện thoại của Đường Nham kích động kêu lêu mãnh liệt, anh móc ra nhìn, trên màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc, phía tên ghi lên là Mạc Tiểu Mộc.
Ơ, sao cô ta lại gọi điện thoại cho mình chứ, không phải rất lâu cũng không gặp mặt rồi à, chẳng lẽ là cô ta tra ra là mình báo án vụ biệt thự, sau đó đến đây dẫn binh hỏi tội à. Trong lòng Đường Nham do dự một lúc lâu, tính toán đủ loại khả năng, nghĩ nếu như mình không nhận điện thoại, rất có thể cô ta sẽ tìm đến cửa, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Này, là Đường Nham à.” ở một đầu điện thoại khác, dường như Mạc Tiểu Mộc đang rất căng thẳng, trong giọng nói đều mang theo run rẩy, giống như vừa trải qua chuyện gì đáng sợ vậy.
Đây đúng là làm cho Đường Nham khá bất ngờ, trong ấn tượng của anh, cô gái kia như nữ hán tử không sợ trời không sợ đất, lại còn có thể có lúc yếu mềm như thế, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
“Là tôi, cô có chuyện gì sao.” Đường Nham hỏi.
“Có, có việc, trong điện thoại tôi không thể nói rõ được, anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?” sau khi nghe Đường Nham nói xong, mũi Mạc Tiểu Mộc đau xót, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nghe được trong loa truyền tới tiếng khóc lóc yếu ớt, Đường Nham nhất thời có một dự cảm xấu, anh liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói trước một tiếng đi.”
“Tôi, hình như tôi gặp quỷ!” giọng nói của Mạc Tiểu Mộc run rẩy, dường như dáng vẻ rất sợ sệt.
“Cái gì?” Đường Nham kêu lên sợ hãi.
“Là thật, trong điện thoại không nói rõ được, anh tới nhà tôi một chuyến đi, tôi thật sự rất sợ hãi, sợ hãi đến nỗi cũng không dám ra khỏi cửa, hu hu hu.” Mạc Tiểu Mộc nói qua nói lại cũng không nhịn được mà khóc rống lên.
“Có thể, trước tiên cô đừng nôn nóng, gửi địa chỉ sang đây, tôi lập tức đi ngay” Đường Nham nói qua, vội vã từ sô pha đứng dậy, tiếng khóc của Mạc Tiểu Mộc làm lòng anh không yên.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Lưu Tiểu Nhiên ở bên cạnh mắt thấy hết tất cả hỏi.
“Em còn nhớ Mạc Tiểu Mộc kia lần trước quen ở trong bệnh viện không, là cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói là trong nhà xảy ra chút chuyện bất ngờ, bảo tôi qua giúp một chút.” Đường Nham giải thích.
“Cô ta gặp chuyện bất trắc có thể tìm cảnh sát mà, tại sao lại phải gọi điện thoại cho anh?” Lưu Tiểu Nhiên có chút mất hứng hỏi.
“Nghe cô ta kể giống như là chuyện ma quái, khóc rất kịch liệt, đoán chừng là sự thật, tôi phải mau chóng tới xem.” Đường Nham từ trên ghế sô pha cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
Vừa nghe đến chữ “quỷ” này, liền làm cho lòng Lưu Tiểu Nhiên sợ hãi nhảy lên một cái, cảm giác sự sợ hãi ấy cô đã từng trải qua một lần, cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa, cho nên đối với tình hình của Mạc Tiểu Mộc, cô cũng hơi cảm động lây.
Bởi vậy, cô cũng không ngăn cản Đường Nham nữa, còn căn dặn anh nhất định phải chắc chắn rằng mạng sống của Mạc Tiểu Mộc được an toàn.
“Em yên tâm đi, tự mình tôi sẽ quan sát, em ở nhà một mình cũng đừng sợ sệt nha, khắp phòng đều dán đầy bùa chú rồi, tuyệt đối sẽ không có quỷ hồn nào dám lên cửa nữa, chờ tôi xử lý xong chuyện của cô ta sẽ nhanh chóng trở về với em.” Đường Nham kéo tay Lưu Tiểu Nhiên qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như ánh trăng non.
Lưu Tiểu Nhiên há miệng, muốn nói cái gì rồi lại nuốt xuống, đợi sau khi bóng dáng của Đường Nham biến mất trong tầm mắt, lúc này mới quay đầu trở về nhà.
Lại nói đến Đường Nham ở một bên khác, sau khi ra cửa vội vàng đón một chiếc taxi, bảo tài xế lái đến địa chỉ Mạc Tiểu Mộc gửi đến.
Không qua bao lâu, xe liền dừng trước một tòa cư dân, sau khi Đường Nham thanh toán tiền xe xong, liền trực tiếp đi vào hành lang, sau khi đến căn phòng 302 liền đưa tay gõ cửa phòng một cái.
“Ai, ai vậy?” trong phòng truyền tới một giọng nói mang theo sự hốt hoảng.
“Là tôi, Đường Nham.” Đường Nham trả lời.
Sau đó, cửa đùng một cái bị mở ra, Mạc Tiểu Mộc tóc rối bù mặc áo ngủ, trực tiếp nhào vào lồng ngực của Đường Nham, ôm lấy anh thấp giọng khóc sụt sùi.
“Hu hu hu hu, rốt cục anh cũng đến rồi, tôi sắp bị sợ đến chết rồi.”
“Ầy, đừng có gấp, đi vào trước rồi nói sau đi.” hôm nay, người ở trong ngực phá lệ nhu nhược, tay Đường Nham cứng đờ giữa không trung, lúng túng cũng không biết nên làm gì cho đúng.
Sau khi vào cửa, cảm xúc của Mạc Tiểu Mộc dịu đi một chút, lúc này Đường Nham mới chú ý đến, sắc mặt của cô ta xem ra rất là tiều tụy, dường như rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.
“Bây giờ có thể nói một chút cô đã trải qua chuyện gì không?” Đường Nham hỏi.
Mạc Tiểu Mộc gật gật đầu, nhè nhẹ lau sạch vệt nước mắt trên khóe mắt, sau đó nói: “Chính là lần trước, tôi đến hiện trường một vụ án giết người, kết quả sau khi tan tầm về nhà, cũng cảm giác được có chỗ không đúng, dường như có thứ gì đang liên tục nhìn chằm chằm vào tôi, trong nhà thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, tôi còn luôn gặp ác mộng, vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh máu me, sợ đến nỗi tôi ngủ cũng không được không ngủ cũng không được.”
Đường Nham nhắm mắt lại, chuyển đổi mắt thần thông linh đến, sau đó mới mở mắt ra cẩn thận quan sát Mạc Tiểu Mộc, phát hiện trên người cô ta tản ra từng luồng khí đen, đường nét số mệnh trong phòng số cũng bị quấy nhiễu hỗn độn không thể tả.
“Quả nhiên là cô bị quỷ hồn quấn lấy rồi, làm sao lại xuất hiện chuyện này, có phải là lúc đó cô làm chuyện gì không nên làm rồi không.” Đường Nham cau mày hỏi.
“Tôi cũng không biết, không nhớ rõ, đúng là lúc đó tôi theo quy trình làm việc, cũng không có đụng đến chuyện kì quái gì cả.” Mạc Tiểu Mộc nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi nói.
“Chuyện này quả thật cũng kì quái, oan có đầu nợ có chủ, nó muốn tìm thì cũng phải tìm người hại chết mình, sao lại quấn lấy cô chứ?” Đường Nham nghi hoặc nói.
“Tôi cũng không biết nữa, dù sao anh cũng phải giúp tôi một chút, tôi thật sự không chịu nổi rồi, cứ như vậy mãi, tôi sẽ điên mất” Mạc Tiểu Mộc một phát bắt được cánh tay của Đường Nham, khẩn khoản nói, một dáng vẻ đáng thương, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ làm mưa làm gió trước đó.
“Nếu như tôi đã đến, nhất định sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, trước tiên nói một chút về kiểu giết người đi” Đường Nham dịu dàng nói.
“Bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, tôi chỉ biết, người bị hại kia là phụ nữ có thai, vừa mang thai được ba tháng đã bị người ta sát hại tàn nhẫn, mổ rách bụng, hiện trường khá là khốc liệt, cũng không biết đến cuối cùng có oán hận lớn bao nhiêu, mới có thể làm cho một người mất trí như thế.” Mạc Tiểu Mộc căm phẫn sục sôi nói.
“Lòng người là khó dò nhất, hơn nữa tàn nhẫn cũng là một loại bản tính của con người, không có gì có thể nói , để tôi nghĩ xem, phụ nữ có thai, vậy chính là một thây hai mạng, hồn tử mẫu, oán khí chắc chắn rất mạnh. ” Sắc mặt Đường Nham khó coi nói.
“Ồ, có chút phiền phức, ở đây có một vị khách không mời mà đến.” Đường Nham thở dài một hơi nói.
“Vị khách không mời mà đến là cái gì?” Ông Triệu nghi ngờ hỏi với vẻ mặt sửng sốt.
“Một con quỷ.” Đường Nham nhìn ông, bình tĩnh nói.
Nghe xong câu này, mặt ông Triệu biến sắc, kinh hãi hét lên.
“Cậu nói cái gì Quỷ Hồn, sao có thể như vậy được?”
“Đó là sự thật. Mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Vừa rồi, tôi đã nhìn lướt qua cấu trúc của chỗ này. Phong thuỷ của nó khá hợp lý. Thiết nghĩ, lúc ông xây dựng chỗ này cũng từng mời chuyên gia đến xem qua. Tôi đã thấy rồi, nguyên nhân khiến ông gặp phải xui xẻo là do Quỷ Hồn ẩn mình trong bóng tối, không khí xung quanh tràn ngập ẩn chứa bao nỗi oan ức và ma khí. Con người ở lại môi trường này vì một thời gian dài, những suy nghĩ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, quá nhiều âm khí cũng sẽ thay đổi vận may ban đầu một người.” Đường Nham giải thích một cách nghiêm túc.
“Vậy thì, tôi phải làm sao bây giờ?” Ông Triệu đầy lo lắng hỏi lại sau khi nghe những gì Đường Nham nói.
“Tóm lại, trước tiên phải bắt được nó, nhưng hiện tại rắc rối là không biết nó trốn ở đâu nên phải tìm cách dẫn dụ nó ra.” Đường Nham nói.
“Vậy thì trăm sự nhờ cậu.” Ông Triệu vừa nói vừa nhìn Đường Nham. Sự hoảng loạn ban đầu qua đi, lòng ông ta lắng lại một chút và bắt đầu nghĩ về những gì Đường Nham đã nói. Một là vì ông ta đã từng gặp qua rất nhiều loại người khác nhau, nhiều năm dạn dày kinh nghiệm thành bản năng, thứ hai, bởi vì ma ma dù sao cũng là thứ tồn tại trong truyền thuyết, ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt, thoạt nghe những lời kinh ngạc như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.
Sau khi Đường Nham gật đầu đồng ý, anh định thử biện pháp hút dẫn mạnh mộng lần trước, vì vậy anh lấy hương và nến trong ba lô ra, thắp lên rồi đặt xuống đất, hy vọng sẽ dụ được con ma kia ra ngoài.
Nhưng mà, kết quả lần này khiến anh vô cùng thất vọng, mười phút sau, cả một khoảng không gian tràn ngập mùi hương, nhưng bóng ma vẫn yên lặng, không một chút động tĩnh hay manh mối.
“Tô Thiên, cố gắng giải phóng sức mạnh của mình, gây áp lực, xem xem liệu cô có thể đuổi con quỷ ra ngoài không.” Đường Nham đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng bèn nhanh chóng nói với Tô Thiên, nếu rượu mời đã không muốn uống thì hãy thử cảm giác uống rượu phạt đi.
Tô Thiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó huy động sức mạnh trong cơ thể, bắt đầu tản ra một chút, ép chặt không gian chung quanh.
Đường Nham thì khá hơn một chút, người mặc đồ đen và ông Triệu bên cạnh đều không thoải mái chút nào.
Ngay khi Tô Thiên phát ra sức mạnh, trên mặt bọn họ lập tức cảm thấy một luồng áp lực, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, giống như sắp bóp chết một người. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh và trở nên ảm đạm. Sau khi cầm cự không được nữa, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, mấy người nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi cổng, lúc này mới nhận ra áp lực trên người đột nhiên biến mất.
Sắc mặt ông Triệu vô cùng khó coi, cảm giác cũng khó chịu, có phần tin lời Đường Nham nói, tình huống vừa rồi nhất định không phải ngẫu nhiên xảy ra. Giữa người và ma có khoảng cách lớn như vậy sao? Ông ta còn không thể ở lại đó. Đường Nham kia chẳng phải cũng là người thường sao? Tại sao anh ta không sao chứ? Cho đến khi ông định thần lại được, sau đó anh ấy quay người trở lại sân quyền anh.
Kết quả, vừa mới vào cửa thì cảm giác áp lực một lần nữa trở lại. So với vừa rồi thì khó chịu hơn một ít, ngay cả cố gắng đi khỏi đó cũng không được. Ông Triệu bất đắc dĩ đành phải ôm bộ mặt u ám đi ra, nhìn sân đấu quyền anh ngầm mà không ngừng dạo bước. Suy đoán Đường Nham làm gì bên trong đó, ông ta vốn vào xem nhưng bây giờ xem ra bị bỏ lỡ mất rồi.
Quay về tình hình trong phòng, Tô Thiên đang không ngừng tăng sức chuyển lực lượng quỷ khí ra ngoài. Đường Nham nhìn chằm chằm bốn phía không chớp mắt, nhìn xem chỗ này có gì đặc biệt không.
Phải nói rằng, con quỷ này có sức mạnh rất lớn, không biết đã tu luyện bao lâu mà lại có thể sức chịu đựng như vậy, không bị nến hương cám dỗ, cũng không sợ lực lượng khủng bố ép buộc.
Từ khi Tô Thiên hấp thu sức mạnh của nghĩa trang nhà họ Trương, thực lực của cô đột nhiên tăng lên cấp tám quỷ hầu, không cần nói đến năng lực vốn có của cô, căn bản sẽ không gặp phải đối thủ.
Vì vậy một lúc sau, chính Quỷ Hồn đang ẩn nấp bị áp lực quá lớn, không chịu nổi nữa, đành phải hiện nguyên hình.
Một bóng đen xuất hiện trên bức tường cong.
“Các người là ai, tại sao lại ép tôi ra mặt?” Bóng đen run lên vài cái, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Đương nhiên là người tới bắt cô rồi. Cô ở đây lâu sẽ gây ảnh hưởng đến vận tài ban đầu của võ đài quyền anh. Điều này sẽ thay đổi rất nhiều thứ. Vì vậy, lần này tôi đến đây, nhất định phải khiến cô rời khỏi đây.” Đường Nham nói.
“Anh không biết tự lượng sức mình, anh là cái gì mà đòi bắt tôi.” Bóng đen giễu cợt nói tiếp.
“Hì hì, tôi là cái gì, cô sẽ biết sớm thôi.” Đường Nham chế nhạo, lấy ra chiếc roi da nhỏ trên tay, đi về phía bóng người trên tường.
“Hừ, đúng là đàn ông nào cũng hôi hám khó chịu.” Bóng đen nhìn thấy Đường Nham từng bước tới gần, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt nên bắt đầu tính kế chạy tiếp.
Ngay từ khi nó bị ép ra, nó đã cảm nhận được năng lượng ma quái hùng vĩ và mạnh mẽ trên người Tô Thiên, vì vậy nó biết rằng nó sẽ không bao giờ là đối thủ của bọn họ, nhưng nó không hề nhượng bộ.
Lần này Đường Nham không đáp lại mà trực tiếp giơ roi nhỏ quất vào bóng đen trên tường.
“Á!”
Một tiếng hét chói tai vang lên khắp sân đấm bốc trống không. Sau đó, Đường Nham nhìn một cô gái với thân hình cân đối đầy đặn ngã ra khỏi bức tường, một tay ôm lấy ngực anh, trên đó xuất hiện một hàng dài vết thương.
“Giờ thì cô đã biết tôi lợi hại như thế nào rồi đấy.” Đường Nham không hề mảy may thương hoa tiếc ngọc, cho dù cô gái trước ngã xuống trông khá dễ thương.
“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho các người đâu.” Cô gái nhìn lên, khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt đầy vẻ căm phẫn.
Nhưng ánh mắt của Đường Nham lại bị cổ của cô ta thu hút, vết máu hiện ra ở đó, anh biết chỉ có ma treo cổ và ma bị bóp cổ mới xuất hiện trong tình huống này.
Chẳng lẽ cô gái này không phải tự nhiên chết mà là bị sát hại, chẳng trách saO ân oán sâu đậm đến như vậy.
“Cô bị người ta giết hại phải không? Có muốn tôi tìm ra kẻ đó cho cô không, nhưng với điều kiện là cô phải nghe lời tôi và đi theo tôi.” Đường Nham bắt đầu dịu dàng đưa tay cho cô nắm, dỗ dành cô gái nhỏ vào tay mình. Mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chí ít nó có thể cứu vãn một cuộc chiến.
“Đừng gạt tôi, tôi chẳng tin mấy chuyện ma quỷ của anh đâu!” Ánh mắt của cô gái tràn ngập nỗi oán hận.
Chương 107: Chuyện cũ đau thương
“Dám không nghe lời, cô tưởng cô có thể cứng đầu với tôi sao?” Đường Nham lạnh lùng trực tiếp vung roi lên, mấy cái loại cô hồn dã quỷ này chỉ có dùng bạo lực mới áp chế được, như thế thì chúng nó mới biết thế nào gọi là ngoan ngoãn nghe lời.
“A.”
Nữ quỷ kia lại phát ra một âm thanh đau đớn, trốn vào góc tường, vì đau đớn nên cơ thể cô ta run nhẹ, sự thù hận trong ánh mắt ngày càng sâu đậm, cô ta trừng mắt nhìn Đường Nham. Nếu nói ánh mắt có thể giết chết người, cô ta đã sớm giết Đường Nham mấy trăm lần.
“Ây yô, tính tình ngang bướng thật đấy.” Đường Nham một tay nắm roi, bước đến.
“Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, xem thử là hồn phách của cô mạnh, hay là roi của tôi mạnh.”
Câu nói vừa phát ra thì một roi đã quật xuống người nữ quỷ.
“Thằng đàn ông thối đáng chết này, mày là đồ súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu, tao sẽ giết mày.” Nữ quỷ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Nham, hai mắt đỏ rực, có lẽ là bị ép đến tức giận, cô ta dùng tất cả sức lực bất thình lình nhảy khỏi mặt đất hướng về phía Đường Nham.
Nhưng vết thương do bị roi quật rất nặng, động tác của cô ta trở nên chậm chạp hơn vì đau đớn nên Đường Nham dễ dàng có thể tránh được, còn làm cô ta ngã xuống đất giống như một con chó đang vồ xương vậy, không cần nói cũng biết xấu hổ thế nào.
“Này, hai ta không thù không oán, sao cô cứ phải gây khó dễ cho tôi, nói thật, nếu tôi muốn cô hồn phi phách tán thì dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao tôi lại không làm như thế, vẫn giữ lại cho cô một con đường sống? Vì nếu cô vẫn cứ luẩn quẩn ở nơi này không chịu đi chuyển thế đầu thai, chắc chắn là có tâm nguyện chưa hoàn thành, mà cái bộ dạng hiện tại này của cô có lẽ không có cách nào hoàn thành được. Hay là chúng ta làm giao dịch đi, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện.” Đường Nham ngồi xuống bên cạnh nữ quỷ, nghiêm túc nói.
“Không, tao sẽ không tin lời của mày, đàn ông không có gì tốt đẹp cả.” Nữ quỷ hung tợn nói.
Đúng vậy, vong hồn cô gái nhỏ này tám phần không thoát được mối liên quan đến đàn ông, nếu không thì sao có thể hận đàn ông đến thế, mỗi một câu đều mang vô vàn oán niệm, Đường Nhân thầm than vãn trong lòng.
“Sao cô không chịu nghe lời khuyên của tôi nhỉ? Tôi vốn dĩ cũng chả cần lừa cô, đúng không? Cô có thể hỏi thử đàn chị đi trước này, lúc trước cô ấy cũng giống cô không tin lời tôi nói, hiện tại không phải ngoan ngoãn phục tùng nữa, chẳng phải như thế sẽ vui vẻ hơn sao?” Đường Nham chỉ vào Tô Thiên nói.
Hừ, tôi cũng chả muốn phục tùng, mà anh có cho tôi lựa chọn sao? Động tí là vung roi lên đánh người, không hề để ý cảm nhận của tôi, bây giờ lại dùng mọi cách lừa cô gái này, Tô Thiên than thở trong lòng, ánh mắt trợn nhìn một cách khinh thường.
Nhưng đề tài đã dẫn đến cô, nếu cô không nói mấy câu có lẽ cái tên đàn ông thối này sau khi trở về sẽ nổi giận nữa cho xem.
“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh, điều anh ta nói đều là sự thật. Anh ta sẽ không hại cô đâu, nếu đánh thêm mấy roi thì cô nhất định sẽ hồn phi phách tán đấy, thế nào? Suy nghĩ một tí đi rồi kể cho chúng tôi chuyện của cô.”
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của một nam một nữ, trong lòng nữ quỷ kia tự nhiên lại cảm thấy đau xót. Sau khi chết, cô ta đã bị nhốt ở cái nơi này, mỗi ngày nhìn những người đàn ông trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, làm cô phiền chán và ghê tởm, cho nên cô mới phát tán quỷ khí trong không khí, chính là muốn làm đàn ông ở chỗ này bị quỷ khí thuần âm ăn mòn, khiến thân thể không còn dương khí mà chết.
Do thời gian dài sống trong oán hận và cô đơn nên đã khiến cô ta cảm thấy rất đau khổ, bây giờ gặp hai người chân thành nghe cô nói chuyện, điều đó đã lập tức đánh trúng nơi mềm yếu trong lòng của cô ta.
Nữ quỷ nhìn Đường Nham và Tô Thiên, đột nhiên gục đầu xuống đầu gối rồi khóc lớn, đem tất cả sự khổ sở của bản thân qua tiếng khóc để bộc lộ ra ngoài.
Hành vi khó hiểu này khiến Đường Nham hoảng hốt, anh ngây ngốc nhìn lướt qua Tô Thiên, có chút không biết làm thế nào, tâm tư con gái thật kỳ lạ, có cái gì thì cứ nói ra đi, khóc đâu thể giải quyết được vấn đề…
Tô Thiên khi vừa biết được tin mình đã chết cũng có cái cảm giác bất lực này, cho nên cô có chút đồng cảm với nữ quỷ này, giống như bản thân cũng gặp phải. Thấy cô ta khóc thảm thiết như thế, cô cũng không nhịn được sự đau lòng, bước đến trước mặt nữ quỷ, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Sau khi nữ quỷ trút hết cảm giác trong lòng ra, cô ta mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đọng lại vài giọt nước mắt, ấy khiến cô cảm giác có chút đáng thương.
“Các người thật sự có thể giúp tôi sao?” Nữ quỷ dùng ánh mắt tha thiết nhìn Đường Nham, trong giọng nói có chút run rẩy.
“Đương nhiên có thể, cô có tâm nguyện gì thì cứ nói ra đi.” Đường Nham vội vàng nói.
Nữ quỷ gật đầu, khóc nức nở nói ra chuyện hồi xưa của bạn thân.
Vốn dĩ cô tên là Thôi Giai Giai, năm nay mười tám tuổi, đang là sinh viên của một trường Đại học Nghệ Thuật, Ngày thường tính cách hoạt bát vui vẻ, khi lớn lên thì tính cách dịu dàng, dáng người cao gầy, cũng khiến nhiều nam sinh chào đón, Từ khi nhập học, người theo đuổi cô vẫn luôn không ngừng tăng. Cuối cùng, sau khi nhiều lần nhận hoa và quà, cô đã đồng ý làm bạn gái của một vị phú nhị đại, xác nhận quan hệ yêu đương với anh ta.
Vốn dĩ nghĩ rằng từ đây về sau, cô có thể sống một đời ân ái với bạn trai, nhưng lại không ngờ rằng, ở bên nhau không bao lâu, cái vỏ bọc dịu dàng mà tên đàn ông kia ngụy trang đã bị phá vỡ, để lộ ra cái bản tính ích kỷ và tàn nhẫn.
Sau vài lần hẹn hò đã muốn quan hệ tình dục với cô, nhưng Thôi Giai Giai cảm thấy tình cảm hai người vẫn chưa đủ nên đã từ chối. Lúc này giống như đã đâm thủng tổ ong vò vẽ, tên đàn ông kia động tí sẽ lại châm chọc mỉa mai cô ta, nói cô ta giả vờ thanh cao thuần khiết, thái độ không nóng cũng chẳng lạnh, hoàn toàn trái ngược với Thôi Giai Giai lúc anh ta theo đuổi mãnh liệt, làm cô ta cảm thấy vô cùng đau lòng nên đã chia tay.
Gã đàn ông kia tên là Cao Viễn.
Nhưng lại không nghĩ đến ngày cô vừa nói chia tay, mặt của Cao Viễn lập tức biến sắc, anh ta liên tục xin lỗi cô, đảm bảo mình sẽ không bao giờ như thế nữa, xin cô cho anh ta một cơ hội. Thôi Giai Giai nghĩ đến trước đây hai người cũng đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nên đã đồng ý cho anh ta một cơ hội.
Lần này quả thật Cao Viễn đã làm giống với việc bản thân đã đảm bảo, lời nói đối với Thôi Giai Giai trở lên ôn tồn, nhỏ nhẹ và muốn che chở cho cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhanh chóng đã chìm đắm bên trong sự ấm áp của tình yêu.
Sau mấy ngày, Cao Viễn muốn đưa cô ta đến vùng ngoại ô xem mặt trời mọc, cô ta cảm thấy đề nghị này rất lãng mạn nên không có nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý luôn. Vào lúc nửa đêm, Cao Viễn lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô.
Nhưng điều cô không bao giờ nghĩ tới chính là, xe vừa mới đi đến vùng ngoại thành không người thì đã dừng lại, Cao Viễn hung hãn lao đến, không quan tâm đến tiếng kêu khóc, vùng vẫy của cô ta mà lập tức lao vào cưỡng bức cô. Xong việc còn hung dữ uy hiếp cô ta, nói rằng anh ta đã tiêu nhiều tiền và thời gian cho cô như vậy, cô ta nghĩ là có thể không tốn cái gì là có thể chia tay ư? Như vậy sao được, chuyện hôm nay chính là để dạy dỗ cô ta, nếu như cô ta ngoan ngoan nghe lời và làm bạn gái của anh ta, chúng ta vẫn có thể tốt đẹp như trước kia, nếu không thì kết quả có lẽ không cần phải nói nhiều.
Chương 108: Tinh lọc sàn đấm bốc
Lúc ấy trong lòng Thôi Giai Giai tràn đầy phẫn nộ, hận không thể chém tên cầm thú này thành hai đoạn. Nhưng cô ta chỉ là một cô gái yếu ớt, căn bản không có sức để phản kháng mà chỉ có thể không ngừng lau nước mắt. Cao Viễn bên cạnh không hề để ý đến cảm giác của cô ta, còn động tay động chân với cô ta khiến cô ta tức đến mức run lên. Ngay lúc này, ngoài cửa sổ xe đột nhiên có ánh sáng lóe qua, giống như có người đang đi ở bên ngoài. Thôi Giai Giai như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ra sức đập lên cửa sổ xe kêu cứu.
Cô ta có thể cảm giác được rõ ràng là người kia nghe thấy tiếng kêu của mình, bởi vì ánh sáng đột nhiên dừng lại, còn chiếu về hướng cô ta. Ngay lúc này, Cao Viễn sau lưng đột nhiên lao tới, một tay che miệng của cô ta, một tay bóp chặt cổ cô ta. Cảm giác ngạt thở kéo tới từng chút, thôi Giai Giai chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng cứu mạng kia chợt lóe lên rồi cách cô ta càng ngày càng xa. Ngay sau đó, cô ta mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta mới phát hiện mình đã biến thành một hồn ma trong suốt, một mình trôi dạt ở nơi hoang dã tối đen như mực, còn Cao Viễn đã mất dạng từ lâu. Ngay tại lúc cô ta bất lực chẳng biết làm sao, lại có một tia sang xuất hiện ở cách đó không xa. Cô ta nhớ lại thứ ánh sáng mình nhìn thấy trước khi chết, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt. Nếu lúc ấy người kia qua cứu mình, hoặc chỉ cần qua xem tình hình thì mình đã không chết thảm như vậy.
Thôi Giai Giai muốn giết cái tên cầm thú thấy chết không cứu kia để báo thù cho mình, nghĩ đến đây, cô ta liền đi về hướng ánh sáng, kết quả là thấy cái sàn đấm bốc ngầm này. Sau khi đi vào cô ta mới phát hiện trong này toàn người là người, cô ta căn bản không thể tìm được kẻ mà mình đã gặp trước đó. Đủ loại đàn ông xung quanh đang điên cuồng hò hét với hai người đang đánh nhau giữa bục cao, khiến cô ta cảm thấy vô cùng chán ghét. Cô ta muốn xoay người đi ra ngoài thì lúc này mới phát hiện, mình giống như bị vây trong một mê cung, bất kể có đi thế nào cũng không tìm được đường lúc tới, thế là cô ta đợi miết ở đây, tận đến khi Đường Nham tới cửa.
Đường Nham nghe xong câu chuyện của Thôi Giai Giai, nhịn không được mà thở dài một hơi, lại là một người có số phận đáng thương!
“Như vậy bây giờ cô có tâm nguyện gì thì cứ nói đi, là muốn tôi giúp cô tìm tên Cao Viễn đã giết cô ư?” Đường Nham hỏi.
“Đúng, anh ta đã hại chết tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống thanh thản như vậy đâu. Hơn nữa hiện tại cha mẹ tôi chắc cũng không biết tôi đã xảy ra chuyện, tôi là con gái một trong nhà, nếu bọn họ biết được tin này nhất định sẽ rất thương tâm, cho nên tôi còn muốn về xem tình hình bây giờ của bọn họ nữa.” Thôi Giai Giai vừa khóc sụt sùi vừa nói.
“Được, tôi đồng ý sẽ giúp cô hoàn thành, đây là chuyện rất dễ. Trao đổi đi, sau này cô phải nghe mệnh lệnh và sai khiến của tôi, có làm được không?” Đường Nham hỏi lần nữa.
“Có, chỉ cần anh có thể trói tên khốn Cao Viễn kia lại thì bắt tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng. Một mình tôi căn bản không có cách nào rời khỏi nơi này, cho nên dù tôi vẫn muốn báo thù nhưng lại làm không được, hiện tại chỉ có thể dựa vào anh thôi!” Thôi Giai Giai ngừng khóc, nghiêm túc nói.
“Được, quyết định vậy đi, bây giờ cô đi theo tôi, chờ sau khi tôi giải quyết vấn đề nơi này xong sẽ lập tức giúp cô tìm ra kẻ đã giết cô.” Đường Nham nói.
Thôi Giai Giai nghĩ dù sao bây giờ mình cũng là vò đã mẻ không sợ rơi, không có gì đáng sợ cả, cho dù người đàn ông này có lừa mình thì cũng không sao hết, tạm thời cứ tin anh ta một lần đi, thế là cô ta gật đầu đồng ý.
Sau đó, Đường Nham thu cô ta vào trong chiếc bình sứ nhỏ mang theo bên người.
“Ôi, sao không thấy ông Triệu đâu nhỉ?” Sau khi xử lý xong hồn ma của Thôi Giai Giai, Đường Nham mới nhớ ra lúc đi vào đây với mình còn có ông Triệu và vệ sĩ của ông ta, nhưng bây giờ, bên trong sàn đấm bốc ngầm lớn như vậy chỉ còn lại một người một ma.
“Vừa nãy lúc tôi phóng uy thế, ông ta không chịu nổi nên xông ra ngoài rồi, chắc đang chờ ở cửa!” Tô Thiên trả lời.
“Ừ, phải gọi người quay lại, đây chính là cơ hội tốt để hấp thụ lực tín ngưỡng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Mạnh Mộng chỉ thiếu một chút nữa là có thể hoàn thành thực hóa hồn thể toàn thân rồi.” Đường Nham nói xong liền mở nắp bình sứ chứa Mạnh Mộng ra.
Mạnh Mộng mặc chiếc đầm suông màu đen xuất hiện ngay trước mắt anh, khí chất xinh đẹp cao quý, làm cho người ta có cảm giác thần bí.
Sau khi Đường Nham đi ra ngoài cửa, liếc mắt là thấy ngay ông Triệu đang liên tục dạo bước, anh vội vàng mở miệng: “Ông Triệu, tôi đã xử lý ma nữ rồi, chẳng qua còn vài việc cần ông hỗ trợ, có thể vào đây một lúc không?”
“Ồ, cậu bắt ma nữ kia rồi hả?” Ông Triệu nghe thấy giọng Đường Nham thì vội vàng dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Ông đừng hỏi nhiều, dù sao cô ta cũng không xuất hiện ở đây nữa đâu.” Đường Nham nói với ý tứ sâu xa.
“Vậy được rồi, cậu có chuyện gì muốn tôi giúp thế?” Thấy Đường Nham không muốn nhiều lời, ông Triệu cũng không tiện hỏi thêm nên chuyển đề tài.
“Rất đơn giản, mặc dù ma nữ đã bị tôi xử lý, nhưng trong sàn đấm bốc này của ông vẫn còn lưu lại vô số ma khí. Nếu chúng không mất đi, khí vận phong thuỷ trong này sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục như lúc ban đầu, cho nên tôi định làm phép để loại bỏ chúng. Chẳng qua trước khi tiến hành phải cần chủ nhân của sàn đấm bốc này, cũng chính là ông Triệu đây, thành kính niệm một đoạn thần chú mới được.” Đường Nham giải thích.
“Thì ra là thế, dù sao tôi cũng không hiểu những thứ này, vậy cứ làm như cậu nói đi!” Ông Triệu cũng không ra sức từ chối mà đồng ý ngay, chung quy cũng vì tốt cho mình, nếu không có hiệu quả, ông ta tuyệt đối sẽ khiến người đàn ông này trả giá đắt.
“Ông đúng là thẳng thắn, vậy thì đi theo tôi!” Đường Nham nói xong liền xoay người đi vào trong sàn đấm bốc, ông Triệu và vệ sĩ đi theo phía sau.
Đường Nham đã sớm bày xong nến và nhang ở giữa bục cao, trước khi đến đây anh đã có dự cảm sẽ dùng đến, còn rất chu đáo đặt thêm một cái đệm bên dưới bục cao, sau đó mới ra hiệu cho ông Triệu quỳ lên đó.
“Nhất định phải quỳ à?” Ông Triệu có hơi do dự. Ông ta luôn ở tư thế của người bề trên, ngoài cha mẹ của mình ra thì chưa từng quỳ trước ai, cho nên ông ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Nhất định phải quỳ, nếu không thì không có cách nào tiến hành nghi thức đâu.” Đường Nham nói như chém đinh chặt sắt.
Bất đắc dĩ, ông Triệu đành phải quỳ xuống một cách không tình nguyện. Ông ta dựa theo chỉ thị của Đường Nham mà tập trung lực tinh thần, bắt đầu đọc thần chú.
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
“Tâm tôi hồn tôi, đều trung với quý linh.”
. . .
Từng sợi lực tín ngưỡng tinh khiết màu trắng tản ra từ trên người ông ta, nó xoay một vòng giữa không trung rồi lao vào trong cơ thể Mạnh Mộng.
Mạnh Mộng thoải mái đến nheo mắt lại, cảm thụ sức mạnh to lớn chạy khắp cơ thể.
Sau mười mấy phút, lực tín ngưỡng trên người ông Triệu mới được hấp thụ hết toàn bộ.
Chương 109: Lại là một triệu
Lúc này Đường Nham mới ngăn ông Triệu lại, ra hiệu cho ông ta đứng dậy.
“Như vậy là xong chưa?” Ông Triệu hỏi với vẻ nghi ngờ. Sao ông ta cứ có cảm giác khá giống thần côn đang gạt người thế nhỉ, là ảo giác của ông ta à. . .
“Đúng, giải quyết xong rồi, hiện tại ông có thể cảm nhận thử, có phải đã không còn cảm giác ngột ngạt, khó thở khi nãy đúng không.” Đường Nham khẽ cười rồi nói.
Sau khi ông Triệu nghe xong thì ổn định tinh thần, bắt đầu cảm nhận không khí lưu động trong người, quả nhiên cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều, không còn cảm giác khó thở như bị đè ép giống trước đó.
“Ôi trời, đúng là khá hơn nhiều, quả nhiên cậu Đường rất có bản lĩnh!” Ông Triệu cảm khái.
“Ha ha, ông quá khen, tôi đã thu phục ma nữ, cũng đã sắp xếp phong thuỷ bên trong sàn giúp ông rồi. Chẳng qua xét thấy phong thủy của nơi này đã bị ma khí trước đó ăn mòn, trong thời gian ngắn vẫn chưa có cách khôi phục như cũ, cho nên tôi có hai đề nghị, hoặc là ông đợi thêm một khoảng thời gian cỡ nửa năm, đợi đến khi khí vận hoàn toàn khôi phục thì hãy bắt đầu kinh doanh lại. Nếu ông muốn kinh doanh sớm hơn cũng được, tôi có nuôi một nô lệ quỷ phong thuỷ, để cô ấy ở chỗ ông một thời gian là có thể nhanh chóng tu bổ lại khí vận, tất nhiên mức phí cũng rất cao, cái này do ông tự chọn thôi.” Đường Nham nói xong thì lấy một chiếc bình sứ đựng nước Vô Căn từ trong ngực, ra hiệu cho ông Triệu lau nó lên mắt.
Mặc dù ông Triệu có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Trên mắt có cảm giác lành lạnh, dừng lại mấy giây, đợi sau khi thích ứng ông Triệu mới từ từ mở mắt ra, lúc này ông ta mới phát hiện, bên cạnh Đường Nham có thêm một cô gái.
Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người yểu điệu, toàn thân tản ra sức hấp dẫn thần bí mê hoặc. Cô ta chỉ lẳng lặng đứng đó là đã có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Đây, cô này là?” Ông Triệu kinh ngạc hỏi.
“Không phải tôi vừa nói với ông đấy ư, đây chính là nô lệ quỷ tôi nuôi. Hiện tại ông có thể đưa ra quyết định, là muốn để phong thuỷ bên trong sàn khôi phục một cách tự nhiên, hay là muốn để nô lệ quỷ của tôi trợ giúp.” Đường Nham giải thích.
Vừa nãy, sau khi hấp thụ lực tín ngưỡng trên người ông Triệu xong, Mạnh Mộng đã thành công thực hóa toàn bộ hồn thể, cho nên hiện tại đối với cô ta mà nói, muốn tăng tốc lưu chuyển khí vận đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Ông Triệu đang tính toán lợi và hại của hai biện pháp, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn về hướng Mạnh Mộng.
“Cậu Đường nói giá cả không rẻ, cho số cụ thể đi!” Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, ông Triệu mới mở miệng nói.
Đường Nham cười cười, đưa tay bày ra bảy ngón.
“Nhiều thế à?” Ông Triệu cau mày nói.
“Tôi dạy dỗ ra nô lệ quỷ này cũng không dễ dàng, đương nhiên lệ phí phải cao rồi. Hơn nữa, cô ấy không chỉ trợ giúp ông nhanh chóng tu bổ khí vận trong sàn, mà còn có thể làm vệ sĩ cho ông một thời gian, loại trừ hết vận rủi trên người ông. Từ đó tài vận thuận lợi, sự nghiệp phát triển không ngừng, tuyệt đối là trăm điều lợi mà không một điều hại!” Đường Nham ra sức giới thiệu.
“Cậu Đường đã nói lợi hại như vậy, thì tôi phải thử một lần mới được. Còn về tiền, chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả trước cho cậu một nửa tiền cọc, nếu sau này tài vận của tôi có khoản thu như cậu nói, tôi sẽ trả nửa còn lại.” Ông Triệu nói. Ông ta là một thương nhân, cho nên dù là chuyện gì cũng sẽ cố gắng tranh thủ lợi ích cho mình.
“Được, cứ làm như ông nói đi.” Đường Nham sảng khoái đáp ứng. Anh biết rõ năng lực của Mạnh Mộng, bởi vậy anh căn bản không lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau đó, Đường Nham giao cho Mạnh Mộng một vài chuyện, bảo cô ta làm ở chỗ Trương Thiên Minh thế nào thì làm ở đây thế đó, rồi anh chào tạm biệt ông Triệu để rời đi.
Ông Triệu rất hào phóng gọi một chiếc xe đến, đặc biệt đưa anh về cửa hàng phong thuỷ. Trương Lương chờ ở đó đến tận trưa, đã vô cùng sốt ruột, nhìn người đàn ông kia cũng không phải kiểu người tốt đẹp gì, cho nên anh ta luôn rất lo lắng cho sự an toàn của Đường Nham.
Mãi đến khi tận mắt thấy anh trở về, nỗi lo lắng trong lòng anh ta mới buông xuống.
“Thế nào thế nào rồi?” Trương Lương đón anh, lo lắng hỏi.
“Giải quyết rất nhẹ nhàng, cũng không nhìn xem Đường Nham tôi là ai, ứng đối với loại chuyện này quả thực là dễ như trở bàn tay được không?” Đường Nham khinh bỉ lườm anh ta một cái.
“Được, xem như tôi mù mới lo lắng cho cậu, tiền thu thế nào hả?” Trương Lương hỏi,
Đường Nham thoải mái làm ổ trong sô pha, bê một ly trà lên uống một hớp nhỏ, nói với vẻ mặt hơi đắc ý: “Lại kiếm được một triệu!”
“Thật á?” Trương Lương kinh ngạc hỏi, con mắt trợn thật to như không tin vào tai mình.
“Đương nhiên là thật rồi, cậu thấy tôi nói giỡn lúc nào chưa!” Đường Nham nói nghiêm túc.
“A… Đường Nham, tên nhóc cậu thật là lợi hại, tôi biết tôi sẽ không nhìn nhầm người mà. Chúng ta mới mở cửa hàng này bao lâu đâu, mà doanh thu đã cao tới bảy con số, quả thực còn kiếm nhiều tiền hơn cả bố tôi mở công ty nữa!” Trương Lương chạy đến ngồi xuống cạnh Đường Nham, hưng phấn nói.
“Há há, ngày lành của chúng ta còn dài lắm, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi còn phải về nhà chơi với người đẹp của tôi đây!” Đường Nham ngồi dậy từ trên ghế sô pha, sửa sang lại quần áo của mình rồi phóng khoáng xoay người đi ra ngoài cửa. Ai muốn ở đây nói nhảm với đám già này chứ, về ôm cô bé nhà mình sướng hơn bao nhiêu!
“Tên nhóc cậu đúng là ông chủ thấy sắc quên bạn, điểm ấy tôi không hề nhìn nhầm!” Trương Lương lớn tiếng chửi bậy một câu sau lưng.
Đường Nham mỉm cười, không thèm để ý chút nào.
Trên đường trở về, anh cố ý tìm một cửa hàng bán hoa tươi, mua một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp. Anh nhớ mình với cô bé nhà mình đã ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng anh chưa từng cho cô một bất ngờ nào, hôm nay cứ mua bó hoa trước, để cô ấy vui vẻ một chút!
Sau khi về đến ngõ Liễu Hòa, Đường Nham lặng lẽ giấu hoa tươi sau lưng, lúc này mới đi gõ cửa nhà Lưu Tiểu Nhiên.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt rồi mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tiểu Nhiên. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu thiên thanh, nơi bả vai là dây quai, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, nhìn rất mê người, giống như trái cây vừa chín, khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một miếng.
“Sao thế?” Lưu Tiểu Nhiên không mặn không nhạt mà hỏi, tên đàn ông xấu xa này, buổi sáng lại dám cúp điện thoại của mình, thật là quá đáng.
“Hì hì, nhớ cô bé của tôi ấy mà, à ừm, đây là tặng cho em!” Đường Nham nâng bó hồng đỏ rực đến trước mặt Lưu Tiểu Nhiên.
“Wow, đẹp quá đi!” Lưu Tiểu Nhiên nhận lấy bó hoa, nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Em thích hả, lần sau tôi mua cho em nữa nha, đừng giận tôi nữa, có được không!” Đường Nham cười ngỏn ngoẻn nói, buổi sáng cúp máy của cô bé, cô bé chắc chắn còn ghim trong lòng!
“Hừ, vì bó hoa nên em tha cho anh lần này, lần sau mà còn như vậy em sẽ không dễ nói chuyện thế này đâu!” Lưu Tiểu Nhiên nghiêm mặt, làm bộ rất là nghiêm túc nói.
Chương 110: Quỷ hồn tử mẫu
“Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.” Đường Nham vội vàng nói.
“Vâng, em tin tưởng anh, vào đi.” Lưu Tiểu Nhiên hài lòng nhường cửa.
Hai người cùng ăn cơm tối xong, rồi cả hai ngồi tựa sát ở trong phòng khách xem phim, hưởng thụ quãng thời gian ấm áp giữa hai người.
Sau đó tiệc vui chóng tàn, còn chưa xem xong một bộ phim, điện thoại của Đường Nham kích động kêu lêu mãnh liệt, anh móc ra nhìn, trên màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc, phía tên ghi lên là Mạc Tiểu Mộc.
Ơ, sao cô ta lại gọi điện thoại cho mình chứ, không phải rất lâu cũng không gặp mặt rồi à, chẳng lẽ là cô ta tra ra là mình báo án vụ biệt thự, sau đó đến đây dẫn binh hỏi tội à. Trong lòng Đường Nham do dự một lúc lâu, tính toán đủ loại khả năng, nghĩ nếu như mình không nhận điện thoại, rất có thể cô ta sẽ tìm đến cửa, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Này, là Đường Nham à.” ở một đầu điện thoại khác, dường như Mạc Tiểu Mộc đang rất căng thẳng, trong giọng nói đều mang theo run rẩy, giống như vừa trải qua chuyện gì đáng sợ vậy.
Đây đúng là làm cho Đường Nham khá bất ngờ, trong ấn tượng của anh, cô gái kia như nữ hán tử không sợ trời không sợ đất, lại còn có thể có lúc yếu mềm như thế, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
“Là tôi, cô có chuyện gì sao.” Đường Nham hỏi.
“Có, có việc, trong điện thoại tôi không thể nói rõ được, anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?” sau khi nghe Đường Nham nói xong, mũi Mạc Tiểu Mộc đau xót, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nghe được trong loa truyền tới tiếng khóc lóc yếu ớt, Đường Nham nhất thời có một dự cảm xấu, anh liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói trước một tiếng đi.”
“Tôi, hình như tôi gặp quỷ!” giọng nói của Mạc Tiểu Mộc run rẩy, dường như dáng vẻ rất sợ sệt.
“Cái gì?” Đường Nham kêu lên sợ hãi.
“Là thật, trong điện thoại không nói rõ được, anh tới nhà tôi một chuyến đi, tôi thật sự rất sợ hãi, sợ hãi đến nỗi cũng không dám ra khỏi cửa, hu hu hu.” Mạc Tiểu Mộc nói qua nói lại cũng không nhịn được mà khóc rống lên.
“Có thể, trước tiên cô đừng nôn nóng, gửi địa chỉ sang đây, tôi lập tức đi ngay” Đường Nham nói qua, vội vã từ sô pha đứng dậy, tiếng khóc của Mạc Tiểu Mộc làm lòng anh không yên.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Lưu Tiểu Nhiên ở bên cạnh mắt thấy hết tất cả hỏi.
“Em còn nhớ Mạc Tiểu Mộc kia lần trước quen ở trong bệnh viện không, là cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói là trong nhà xảy ra chút chuyện bất ngờ, bảo tôi qua giúp một chút.” Đường Nham giải thích.
“Cô ta gặp chuyện bất trắc có thể tìm cảnh sát mà, tại sao lại phải gọi điện thoại cho anh?” Lưu Tiểu Nhiên có chút mất hứng hỏi.
“Nghe cô ta kể giống như là chuyện ma quái, khóc rất kịch liệt, đoán chừng là sự thật, tôi phải mau chóng tới xem.” Đường Nham từ trên ghế sô pha cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
Vừa nghe đến chữ “quỷ” này, liền làm cho lòng Lưu Tiểu Nhiên sợ hãi nhảy lên một cái, cảm giác sự sợ hãi ấy cô đã từng trải qua một lần, cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa, cho nên đối với tình hình của Mạc Tiểu Mộc, cô cũng hơi cảm động lây.
Bởi vậy, cô cũng không ngăn cản Đường Nham nữa, còn căn dặn anh nhất định phải chắc chắn rằng mạng sống của Mạc Tiểu Mộc được an toàn.
“Em yên tâm đi, tự mình tôi sẽ quan sát, em ở nhà một mình cũng đừng sợ sệt nha, khắp phòng đều dán đầy bùa chú rồi, tuyệt đối sẽ không có quỷ hồn nào dám lên cửa nữa, chờ tôi xử lý xong chuyện của cô ta sẽ nhanh chóng trở về với em.” Đường Nham kéo tay Lưu Tiểu Nhiên qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như ánh trăng non.
Lưu Tiểu Nhiên há miệng, muốn nói cái gì rồi lại nuốt xuống, đợi sau khi bóng dáng của Đường Nham biến mất trong tầm mắt, lúc này mới quay đầu trở về nhà.
Lại nói đến Đường Nham ở một bên khác, sau khi ra cửa vội vàng đón một chiếc taxi, bảo tài xế lái đến địa chỉ Mạc Tiểu Mộc gửi đến.
Không qua bao lâu, xe liền dừng trước một tòa cư dân, sau khi Đường Nham thanh toán tiền xe xong, liền trực tiếp đi vào hành lang, sau khi đến căn phòng 302 liền đưa tay gõ cửa phòng một cái.
“Ai, ai vậy?” trong phòng truyền tới một giọng nói mang theo sự hốt hoảng.
“Là tôi, Đường Nham.” Đường Nham trả lời.
Sau đó, cửa đùng một cái bị mở ra, Mạc Tiểu Mộc tóc rối bù mặc áo ngủ, trực tiếp nhào vào lồng ngực của Đường Nham, ôm lấy anh thấp giọng khóc sụt sùi.
“Hu hu hu hu, rốt cục anh cũng đến rồi, tôi sắp bị sợ đến chết rồi.”
“Ầy, đừng có gấp, đi vào trước rồi nói sau đi.” hôm nay, người ở trong ngực phá lệ nhu nhược, tay Đường Nham cứng đờ giữa không trung, lúng túng cũng không biết nên làm gì cho đúng.
Sau khi vào cửa, cảm xúc của Mạc Tiểu Mộc dịu đi một chút, lúc này Đường Nham mới chú ý đến, sắc mặt của cô ta xem ra rất là tiều tụy, dường như rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.
“Bây giờ có thể nói một chút cô đã trải qua chuyện gì không?” Đường Nham hỏi.
Mạc Tiểu Mộc gật gật đầu, nhè nhẹ lau sạch vệt nước mắt trên khóe mắt, sau đó nói: “Chính là lần trước, tôi đến hiện trường một vụ án giết người, kết quả sau khi tan tầm về nhà, cũng cảm giác được có chỗ không đúng, dường như có thứ gì đang liên tục nhìn chằm chằm vào tôi, trong nhà thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, tôi còn luôn gặp ác mộng, vừa nhắm mắt, trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh máu me, sợ đến nỗi tôi ngủ cũng không được không ngủ cũng không được.”
Đường Nham nhắm mắt lại, chuyển đổi mắt thần thông linh đến, sau đó mới mở mắt ra cẩn thận quan sát Mạc Tiểu Mộc, phát hiện trên người cô ta tản ra từng luồng khí đen, đường nét số mệnh trong phòng số cũng bị quấy nhiễu hỗn độn không thể tả.
“Quả nhiên là cô bị quỷ hồn quấn lấy rồi, làm sao lại xuất hiện chuyện này, có phải là lúc đó cô làm chuyện gì không nên làm rồi không.” Đường Nham cau mày hỏi.
“Tôi cũng không biết, không nhớ rõ, đúng là lúc đó tôi theo quy trình làm việc, cũng không có đụng đến chuyện kì quái gì cả.” Mạc Tiểu Mộc nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi nói.
“Chuyện này quả thật cũng kì quái, oan có đầu nợ có chủ, nó muốn tìm thì cũng phải tìm người hại chết mình, sao lại quấn lấy cô chứ?” Đường Nham nghi hoặc nói.
“Tôi cũng không biết nữa, dù sao anh cũng phải giúp tôi một chút, tôi thật sự không chịu nổi rồi, cứ như vậy mãi, tôi sẽ điên mất” Mạc Tiểu Mộc một phát bắt được cánh tay của Đường Nham, khẩn khoản nói, một dáng vẻ đáng thương, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ làm mưa làm gió trước đó.
“Nếu như tôi đã đến, nhất định sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, trước tiên nói một chút về kiểu giết người đi” Đường Nham dịu dàng nói.
“Bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, tôi chỉ biết, người bị hại kia là phụ nữ có thai, vừa mang thai được ba tháng đã bị người ta sát hại tàn nhẫn, mổ rách bụng, hiện trường khá là khốc liệt, cũng không biết đến cuối cùng có oán hận lớn bao nhiêu, mới có thể làm cho một người mất trí như thế.” Mạc Tiểu Mộc căm phẫn sục sôi nói.
“Lòng người là khó dò nhất, hơn nữa tàn nhẫn cũng là một loại bản tính của con người, không có gì có thể nói , để tôi nghĩ xem, phụ nữ có thai, vậy chính là một thây hai mạng, hồn tử mẫu, oán khí chắc chắn rất mạnh. ” Sắc mặt Đường Nham khó coi nói.
Bình luận facebook