Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
Chương 91: Đoạn tử tuyệt tôn
Trương Lão tài sau khi suy nghĩ cả buổi, đã nói: “Điều kiện gì, xin ngài hãy nói cho tôi biết.”
Thầy phong thủy nói: “Một khi làm xong chuyện này, chắc chắn sẽ bị trời trừng phạt, tôi không chết thì cũng tàn phế, nếu tôi chết mong tiên sinh hãy mai táng cho tôi, nếu may mắn không chết, cho dù tôi có gặp bất kỳ tai họa gì chỉ mong tiên sinh có thể thay tôi phụng dưỡng người thân của tôi trước lúc họ lâm chung.”
Trương Lão Tài vừa nghe vừa nghĩ thầm trong bụng, gia đình mình làm ăn lớn, nuôi thêm một người cũng không phải chuyện khó gì, lập tức lên tiếng đồng ý.
Hai người kết thúc thương lượng, nhưng bởi vì có thể chôn cất mới giải quyết ổn thỏa, thầy phong thủy ở lại mấy ngày, cũng lập tức rời khỏi nhà của Trương Lão Tài, sang làng khác tìm việc làm ăn.
Thầy phong thủy đi đường thường không đi nhanh, nhà này mời, nhà kia tìm, tất cả các nhà lớn nhỏ trong vùng đều mong ông ta đến xem phong thủy một lần, ngày ba bữa cơm cũng không lo, oonh ta cũng có thể kiếm chút ít tiền.
Sau một tháng rời khỏi nhà Trương Lão Tài, gia đình Trương Lão Tài đã cử người đến tìm thầy phong thủy, lòng như lửa đốt mà mời ông ta trở lại. Trở về được nửa đường, người được cử đến mời thầy phong thủy kể rằng, hai ngày trước không biết vì sao mà Trương Lão Tài đột ngột qua đời vì bệnh nặng.
Khi đến nhà họ Trương, thầy phong thủy rất buồn, vừa khóc vừa thắp hương cúng tế Trương Lão Tài.
Sau đó, năm người con nhà họ Trương đã xua đuổi những người khác, đồng thời quỳ gối xuống trước mặt thầy phong thủy, nói: “Trước khi cha mất, nói ngài và ông ấy đã có một thỏa thuận, và buộc chúng tôi phải thề độc, chỉ cần ngài sắp xếp tăng thêm sao, năm người chúng tôi sẽ là con của ngài, phụng dưỡng chăm sóc người thân của ngài trước lúc lâm chung.”
Lời nói còn để lộ ra, Trương Lão Tài chết không phải vì bệnh nặng, mà là vì đáp ứng điều kiện dùng mạng sửa đổi phong thủy, đã uống thuốc độc tự sát, thật là thương xót tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ a.
Việc đã đến nước này, thầy phong thủy về tình về lý đều rất khó từ chối, vì vậy ông ta đã đồng ý việc này.
Theo sự sắp xếp của thầy phong thủy, Trương Lão Tài được chôn cất cách khoảng một trăm mét cách Bò Lĩnh hơn mười mét.
Đồng thời yêu cầu, lập tức bắt đầu, chôn cất tất cả đồ ăn thức uống, không được có đồ ăn mặn, trên đường vận chuyển linh cửu, phải tạt nước sạch từng bước, người đưa tang trên chân không được dính bùn đất.
Dựa vào tài lực và thế lực của nhà họ Trương, làm chuyện này tuy rằng tốn nhiều thời gian và công sức nhưng ngược lại cũng không phải rất khó.
Về phương diện ẩm thực rất đơn giản, chỉ cần dội nước sạch, nhà họ Trương thuê hơn một trăm người khuân vác ở vùng lân cận, mang nước suối theo dõi, tất cả mọi nghi lễ đều được thực hiện theo đúng hướng dẫn của thầy phong thủy.
Vị thầy phong thủy này đúng là có thể cướp đi sáng tạo thần kì của thiên nhiên, có khả năng thay đổi mặt trăng, trong vòng chưa được mười năm, năm anh em nhà họ Trương, đều đi ra ngoài xin làm quan, một số người ở trong quân đội, số còn lại ở trong giới chính trị, còn một người nhỏ tuổi nhất thì làm trưởng đội bảo vệ an ninh của huyện, người lớn tuổi nhất thì làm trợ lý cho thủ trưởng của một tỉnh.
Kể từ đó nhà họ Trương trở nên có quyền lực hùng mạnh, uy nghiêm không ai sánh bằng, người dân địa phương mỗi khi nhắc đến năm anh em nhà họ Trương, người ta gọi họ là “Năm quý tộc nhà họ Trương”, sau lưng đều được gọi là “Năm con hổ nhà họ Trương”.
Quả nhiên như thầy phong thủy nói, ngày thứ hai sau khi chôn cất Trương Lão Tài, thầy phong thủy lảo đảo bước vào, lập tức không giải thích được mà vặn gãy chân.
Mời bác sĩ đến để điều trị, còn dùng sai biện pháp, uống sai thuốc, dẫn đến nằm nửa năm xương đùi cũng không thể lành lại.
Thầy phong thủy nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, một đám tro nhện từ trên mái nhà rơi xuống, hai mắt ông ta mơ hồ, hai mắt rõ ràng bị mù, mời bác sĩ tới cũng không thể chữa được, nhưng ông ta ngược lại rất bình tĩnh, biết đây là bị trời phạt, ai cũng không thể giải quyết được.
Càng về sau, trên người thầy phong thủy xuất hiện vết lở loét, mùi vết mủ máu tanh hôi không chịu được, ông ta chỉ lo lắng thở dài một hơi, dù sao cũng không chết được
Giai đoạn đầu khá tốt, “Năm con hổ nhà họ Trương” đã sắp xếp người phục vụ cho thầy phong thủy, thuốc men, ăn uống đều chu toàn, về sau, người phục vụ ngày càng chán ghét, “Nam con hổ nhà họ Trương” chức vụ ngày càng cao hơn, tính tình cũng tốt hơn, hơn nữa người phục vụ thầy phong thủy cũng ít gây xích mích chia rẽ nói, “Năm con hổ” giữa “Hổ lớn” cuối cùng đã hạ quyết tâm, sai người đuổi thầy phong thủy ra khỏi cửa, “Bốn con hổ” khác sau khi biết, cũng ngầm thừa nhận.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đáng thương, bệnh tật khắp người, ngay lập tức trở nên cô đơn không có nơi nương tựa, trong lòng thất vọng, đau khổ và oán hận “Năm con hổ nhà họ Trương”, đúng là có thể tưởng tượng được.
Từ khi ông ta rời đi, không biết có dùng thủ đoạn gì khác hay không, chỉ trong vài ngày,, tin tức về “Nam con hổ nhà họ Trương” đã gây chấn động cả địa phương. Chuyện đầu tiên xảy ra chính là đội trưởng bảo an của huyện, lúc uống rượu say đã chết, thứ hai là một sĩ quan quân đội địa phương, sát thương từ cướp còi chưa tới nửa tháng, “Năm con hổ nhà họ Trương” toàn bộ “Vinh quang trở về quê cũ”, cùng lắm cũng không phải ngồi ngựa hay ngồi kiệu, mà là bị người ta dùng quan tài tới mang về.
Khi đó chuyện này gây nên chấn động rất tớn, người dân các làng xung quanh đều biết chuyện này, con đường làm quan của nhà họ Trương tưởng chừng như sụp đổ trong vòng một đêm, để sắp xếp ổn định tang lễ cho vài người đã hao tổn không ít tiền của, cả dòng họ chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, rất nhanh lại rơi vào cảnh hoang tàn.
Nếu như nói chỉ phá một chút tiền cũng được, nhưng kỳ lạ chính là, từ nay về sau, con cháu nối dõi của nhà họ Trương cũng rất là ít ỏi, rất ít người trụ lại được, đến thế hệ này của ông Trương, cũng chỉ còn lại ông ta cùng với một người anh trưởng ngu đần, sau khi ông ta cưới vợ, kết hôn mất nhiều năm mới sinh được con trai, miễn cưỡng là vì ông ta muốn để lại gốc rễ cho nhà họ Trương.
Cũng không ngờ chính là, cuối cùng từ chính thế hệ này, vậy mà lại dẫn tới tuyệt tự, đừng nói tới cháu trai, ngay cả một cháu gái cũng không có, con dâu mang thai nhiều lần liên tiếp cũng không giữ được em bé. Vì chuyện này, ông Trương buồn đến bạc cả tóc, cả ngày than thở, cả người cũng không có tinh thần, đây chính là chuyện lớn đoạn tử tuyệt tôn, đợi sau này ông ta xuống dưới Cửu Tuyền, biết giải thích điều mà tổ tiên giao phó như thế nào a.
Ông Trương nói đến đây, đã rơm rớm nước mắt, không kìm được vén tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt.
Có thể nhận ra, mấy năm trôi qua ông ta vô cùng khó chịu.
Ba người Đường Nham sau khi nghe xong chuyện ngày xưa của ông ta, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự đồng cảm.
Dù sao cuối tuần cũng cùng ông Trương thân thiết hơn một chút, khi còn nhỏ ông ta ở quê nhà, thường đến thăm nhà ông nội, vì vậy đặc biệt muốn giúp ông ta giải quyết cái vấn đề khó khăn này, hay dùng giọng điệu chân thành nói với Đường Nham rằng: “Này, Đường Nham, nếu như cậu có biện pháp nào, cậu nhất định phải giúp đỡ ông nội Trương một tay a.”
“Đứng vậy, tiểu tử, chỉ cần cậu có thể khiến cho nhà của tôi có người kế nghiệp, cho dù cậu muốn tôi làm gì cũng được.” Ông Trương vẻ mặt tha thiết nói.
“Ngài yên tâm, ông nội Trương, cháu sẽ cố gắng hết sức,nếu như bình thường con cháu không mạnh, có thể là vấn đề về chỗ ở, mấy đời đều xảy ra tình huống giống như ông, chỉ có thể là phần mộ có vấn đề, cháu phải tự mình đến nhìn phần mộ tổ tiên nhà ông một chút, mới có thể tính toán khác được.” Sau khi Đường Nham suy nghĩ một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Được, được rồi, vậy khi nào chúng ta lên đường, ông nghĩ càng nhanh càng tốt, cũng không biết cháu còn cần chuẩn bị cái gì không?” Ông Trương sau khi nghe Đường Nham nói muốn đi xem phần mộ tổ tiên nhà mình, ông ta kích động bật người ngồi dậy khỏi ghế salon.
Chương 92: Thế cục ngũ hành
“Tôi không có gì cần chuẩn bị cả, dù sao cũng chưa biết tình huống là thế nào, vẫn nên xem trước rồi tính sau vậy!” Đường Nham nói.
“Vậy chúng ta xuất phát ngay bây giờ à?” Chu Mạt hỏi.
“Được đó, dù sao chiều nay cũng không có tiết, Lương Tử, lại nhờ cậu làm tài xế vậy.” Đường Nham vỗ vai Trương Lương, vừa cười vừa nói.
“Được, ai bảo cậu chủ tôi lấy việc giúp người làm niềm vui chứ! Đi thôi, các cậu!” Trương Lương nói xong thì xoay người đi ra ngoài cửa, nhóm người cũng vội vàng đi theo.
Xe chạy rất lâu trên con đường ngoằn ngoèo, dưới sự chỉ đường của Chu Mạt mà rẽ vào một con đường xi măng mới xây. Sau một chặng đường dài nữa, đằng trước xe mới xuất hiện một sơn thôn nhỏ.
Cỏ xanh mọc um tùm hai bên đường xi măng, cánh đồng trồng đầy bắp ngô, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy thôn dân đang làm nông. Cảnh này khiến Trương Lương chưa bao giờ được thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, líu ríu hỏi Chu Mạt chuyện trong thôn suốt cả đoạn đường.
Vừa nhắc tới quê hương mình, Chu Mạt như máy hát được mở, anh ta kể rất nhiều điều thú vị về chuyện ăn chơi khi còn bé.
Hai người cậu một câu tôi một câu, trên đường đi không biết thế nào là buồn chán.
Lúc xe chạy đến cổng thôn thì dừng lại, ông cụ Trương đi phía trước dẫn đường, dẫn mấy người bọn họ băng qua con đường bùn quanh co, đi về hướng dãy núi Phục Ngưu, chẳng mấy chốc đã tới một nghĩa trang.
“Chính là chỗ này, mảnh đất này đều là của gia đình tôi, được tổ tiên của tôi mua lại để cất di thể cho con cháu. Nhiều thế hệ trong gia đình tôi đều được chôn ở đây, chàng trai, cậu giúp tôi tìm ra vấn đề nằm ở đâu nhé?” Ông cụ Trương chỉ vào mấy ngôi mộ có lớn có nhỏ cách đó không, vội vàng nói.
Đường Nham khẽ gật đầu, bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh. Anh nhấc chân vừa bước một bước đã bị một thứ gì đó làm cho trượt chân, thân thể lảo đảo một cái, suýt chút nữa té lăn trên đất.
Cmn, không phải xui xẻo như vậy chứ, vừa mới đến nơi đã bắt đầu số con rệp rồi. Đường Nham nhỏ giọng nói thầm rồi cúi đầu nhìn xuống chân mình, muốn biết thứ gì làm mình trượt chân.
Anh vừa nhìn thì phát hiện dưới chân mình là một cái cọc gỗ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nó đã khô héo biến thành màu đen, sắp phong hoá. Có điều nhìn đường vân trên cọc gỗ kia, thì trước khi bị chặt nó nhất định là một gốc đại thụ che trời.
Ban đầu Đường Nham thấy chẳng qua chỉ là một cái cọc gỗ nên không để ý nhiều, nhưng khi ánh mắt anh lơ đãng đảo qua bên cạnh lại phát hiện cách đó không xa cũng xuất hiện mấy cái cọc gỗ. Cây là đinh, bình thường tượng trưng cho con cháu hưng thịnh, cho nên có rất nhiều người sẽ cắm một cây liễu lớn lên trên ngôi mộ của trưởng bối nhà mình, gần như chẳng có ai chặt cây đi cả. Chuyện này đúng là kỳ lạ, anh tò mò tiến lên xem xét từng cây cọc.
Mấy cái cọc gỗ có độ lớn trung bình, chiều cao trung bình. Hướng phía bắc có một cọc, hai cọc ở đông và tây, phía nam có hai cọc, phân bố theo hình ngũ giác, tương ứng với Ngũ hành bát quái.
Khoảng cách giữa mỗi cọc gỗ đều đúng mười lăm bước.
Đường Nham đột nhiên nhớ tới một ghi chép trong Phong Thủy Chân Kinh, nói rằng nếu vừa lúc có năm cây đại thụ mà khoảng cách giữa hai cây lại bằng nhau, sẽ hình thành cục ngũ hành, hấp thu linh khí trời đất, có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi phong thuỷ. Nếu chôn di thể của tổ tiên ở đây, nhất định sẽ có số làm quan, tài vận phát triển, cả một đời hưởng hết vinh hoa phú quý.
Chắc hẳn thầy phong thủy lúc trước đã dựa vào nơi này để bố trí cục diện, cho nên mới khiến năm anh em nhà họ Trương đều lên như diều gặp gió. Đáng tiếc đợi đến khi ông ta hết tác dụng lại bị vứt bỏ, do đó mới ghi hận trong lòng, âm thầm chặt đứt năm cây đại thụ này đi, phá vỡ tụ vận của cục ngũ hành. Sau cùng, năm anh em nhà họ Trương mới rơi vào kết cục đó.
Hơn nữa, chỗ nghĩa trang trước mặt bị trũng xuống, trong Phong Thủy Chân Kinh có ghi, điều này sẽ khiến nghĩa trang có nguy cơ bị chịu hình hoặc đổ nát, con cháu người đó có huyết quang, họa đau ốm. Đường Nham ngẫm lại những lời kể của ông cụ Trương, tổ tiên của ông cụ chết thảm, anh cả ngu dại, anh lắc đầu đồng tình.
Đây chính là thiện ác hữu báo, nhân quả báo ứng đấy. Chẳng qua nếu chỉ phá cục này, nhà họ Trương cũng sẽ không có ít con cháu như thế, anh chắc chắn vẫn còn nơi khác bị động tay động chân.
Đường Nham nhìn quanh nghĩa trang vài vòng rồi lấy la bàn ra, tính hướng và vị trí sinh môn của từng ngôi mộ thì phát hiện không có sai lệch nào. Điều này thật kỳ lạ, không có chỗ thiếu hụt thì sao thế hệ sau của nhà họ Trương lại xảy ra vấn đề.
Đường Nham suy nghĩ rất nhiều trong đầu nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, có phải mình nghĩ sai rồi không? Anh lui ra khỏi nghĩa trang, đứng ở trên sườn đất nhỏ bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống để quan sát một lần nữa, nhưng lần quan sát này vẫn không có thu hoạch gì.
Đường Nham bất đắc dĩ, đành phải gọi Tô Thiên ra, mượn sức mạnh của cô để mở mắt thông linh. Lần quan sát nghĩa trang này, lập tức phát sinh biến hóa cực lớn.
Tất cả các loại thế khí hỗn độn tràn ngập xung quanh, khiến từ trường ở giữa nghĩa trang rối tinh rối mù, khí đen tận trời, lờ mờ có cảm giác như che kín cả bầu trời.
Má ơi, mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy, Đường Nham sợ tới mức lui về sau mấy bước. Ma vực trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Quốc đã rất lợi hại rồi, nhưng so với nơi này lại thành tốt quá hoá dở.
Chẳng tránh gia đình của ông cụ Trương lại biến thành bộ dạng hiện tại, chôn cất tổ tiên ở nơi thế này, con cháu đời sau không tuyệt tự mới là lạ!
Đường Nham nhìn sang nơi sinh ra những thể khí này, phát hiện nó tản ra từ xung quanh năm cọc gỗ kia.
Cây là thứ rất có linh tính, lúc trước khi phá cục, năm cây đại thụ từng tắm mình trong linh khí trời đất đã bị chặt hết, chắc cũng khiến thụ linh oán hận. Chúng nó chiếm cọc gỗ trong thời gian dài không muốn tan vào không khí, lâu ngày mới sinh ra oán khí phá hỏng từ trường khí vận của nghĩa trang, cho nên gia đình của ông cụ Trương mới có thể rơi vào kết cục như vậy.
Muốn phá cục này, đầu tiên phải loại trừ đi những khí không sạch, đây chính là một quá trình lâu dài. Nên làm gì mới tốt đây, Đường Nham suy tư trong đầu một lúc lâu vẫn không tìm được cách gì tốt, Tô Thiên bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.
“Ô kìa, đây là đâu thế, sao có nhiều khí tạp nham vậy. Nếu bị tôi hấp thụ hết thì thực lực của tôi nhất định sẽ cao hơn rất nhiều.” Tô Thiên nhìn khói đen trước mặt rồi liếm môi một cái, tham lam nói.
Chậc, hấp thụ, đúng rồi, sao mình lại quên chuyện này chứ. Những thể khí này là sự tồn tại trí mạng với người bình thường, nhưng đối với nô lệ quỷ phong thủy như Tô Thiên mà nói lại là thứ đại bổ. Đầu tiên có thể giúp ông lão Trương một tay, thứ hai là có thể tăng sức mạnh của nô lệ quỷ nhà mình, đây chính là cuộc mua bán một công đôi việc, Đường Nham nghĩ tới đây thì lập tức kích động.
A, phải gọi mấy con ma kia ra tăng cường sức mạnh mới được, có điều bây giờ đang là ban ngày nên bọn họ không thể ra ngoài, nhất định phải đợi đến tối rồi lại tính sau.
Chương 93: Phá đầu sát nhọn
“Bây giờ không được làm lộn xộn, tôi định tối sẽ tới xem nên hôm nay không về đâu. Nếu các cậu không muốn ở lại thì có thể về trước.” Đường Nham xoay người đi đến chỗ những người khác rồi nói với Chu Mạt và Trương Lương.
“Sáng mai tôi có tiết.” Trương Lương nhíu mày nói.
“Tôi cũng có.” Chu Mạt cũng nói theo.
“Vậy hai cậu cứ về trước đi, mình tôi ở đây cũng được, nhưng nhớ học xong thì tới đón thôi nhé.” Đường Nham nói.
Trương Lương và Chu Mạt đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, sau khi tạm biệt ông cụ Trương, họ lên xe rời đi.
Còn Đường Nham thì đi theo ông cụ Trương về nhà họ Trương.
Sau khi đi bộ trong thôn hơn nửa ngày, hai người mới đến một ngôi nhà nhỏ có sân. Tường được xây bằng xi măng và gạch, căn nhà chỉ có một tầng, nhìn rất cũ kỹ, đoán chừng cũng đã lâu năm.
“Chàng trai này, không thì cậu xem giúp tôi phong thuỷ dương trạch ở đây thế nào nhé.” Ông cụ Trương nói với Đường Nham.
“Dạ được!”
Trong Phong thuỷ học, núi, cây, đều là hóa thân của đinh, nhà ông cụ Trương nằm ở giữa thôn, hai thứ này đều không có, cho nên vô cùng chật vật về đường con cháu. Đường Nham tiến vào trong sân thì phát hiện trong sân có một cái hố to, mà góc tường phía đông bắc còn bị phá một góc, anh không khỏi nhíu mày nói: “Cụ Trương ơi, sao kết cấu nhà ông lại không chuẩn vậy chứ, hố trong sân không lấp, góc tường cũng không sửa, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong thuỷ đấy ạ!”
“Hả, thật à, tôi không biết nữa, đây không phải là vì thời gian trước xuất hiện một trận mưa to sao, đất trong sân bị nước chảy quá nhiều làm sụt, tường cũng bị bão thổi ngã, ôi, hết tai nạn này đến tai nạn khác ập vào nhà, trong lòng tôi phiền muộn nên không quá để ý đến những chuyện này!” Ông cụ Trương nghe Đường Nham nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cháu khuyên ông lập tức tìm người sửa lại sân đi, cái hố đất này sẽ làm hao mòn tuổi thọ con cháu của ông, còn góc tường sụp kia lại đối diện với cửa sổ bên hông nhà, cái này hình thành đầu nhọn sát, nếu như không giải quyết nhanh, bị sát khí ăn mòn quá lâu thì người trong căn phòng đó sẽ thường xuyên sinh bệnh, thể chất suy yếu.” Đường Nham vội vàng nói với vẻ nghiêm túc.
“Trời ơi, con trai với con dâu tôi chính là ở cái phòng đó, chẳng trách thân thể con dâu lại không tốt, thì ra là bởi cái này. Trách tôi trách tôi, tôi tìm người sửa lại ngay, bà nó đâu, bà nó đâu, bà mau ra đây.” Ông cụ Trương vỗ mạnh vào trán một cái, rất hối hận vì tính chủ quan của bản thân, bây giờ phải nhanh chóng bù đắp mới được.
“Ra đây ra đây!” Một bà cụ mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp. Tóc bà ấy bạc trắng, da mặt khô nẻ, toàn là nếp nhăn, còn cả mồ hôi và vết bẩn màu đen, chắc là đang dọn vệ sinh.
“Mau ra đây, giúp tôi chào hỏi cậu Đường đi, con dâu tôi có thể sinh được một thằng bé mập mạp hay không là hoàn toàn trông cậy vào cậu ấy đó. Tôi còn có vài việc phải làm, nên ra ngoài một chuyến!” Ông cụ Trương vội vàng dặn dò.
“Tôi biết rồi, ông mau đi đi!” Bà cụ nghe bạn già nhà mình nói Đường Nham có cách để con dâu sinh được cháu trai, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng ngời, miệng liên tục đồng ý. Sau khi đưa mắt nhìn ông cụ Trương ra khỏi cửa, bà ấy bước nhanh đến trước mặt Đường Nham.
Chẳng qua lúc bà ấy nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng của Đường Nham, trong lòng lại không dám chắc chắn. Bà ấy nhịn không được bèn mở miệng dò hỏi: “Chàng trai này, cậu không phải do ông già nhà tôi mời tới đấy chứ!”
Bà ấy lo rằng chàng trai này là do bạn già cố ý thuê đến để khiến mình yên tâm, dù sao vì để ôm được cháu trai nhỏ, bà ấy cũng đã không ít lần chảy nước mắt.
“Dĩ nhiên không phải ạ, bà ơi, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ có cách để bà mau sớm ôm được cháu trai nhỏ ạ.” Đường Nham thấy trong mắt bà lão mang theo vẻ trông đợi thì nhịn không được bèn mở miệng bảo đảm.
“Thật hả, trời ơi, rất cảm ơn cậu, chàng trai, tôi quỳ xuống vì cậu!” Bà cụ kích động đến mức nói không lưu loát, dưới chân mềm nhũn, muốn quỳ gối trước Đường Nham.
“Bà ơi, bà đừng như vậy, đây đều là chuyện cháu phải làm mà.” Đường Nham nào dám để bà cụ quỳ xuống thật, vội vàng đi lên đỡ bà ấy lên.
“Tốt quá, tốt quá, chàng trai, nhà tôi không khách khí với cậu nữa, mau vào nhà đi, trời sắp tối rồi!” Bà cụ vội vàng mời Đường Nham vào nhà.
Trong nhà người dân ở nông thôn đều không trang trí quá nhiều, một chiếc TV cũ kỹ, một chiếc bàn gỗ sơn đỏ và mấy cái ghế tự làm, ngoài ra thì không còn đồ vật gì khác. Đường Nham quan sát thêm vài lần, thấy cánh cửa hai phòng bên cạnh đều đóng rất chặt nên tò mò hỏi: “Bà ơi, sao không thấy con trai với con dâu của bà đâu ạ?”
“À, bọn nó vào bệnh viện thành phố khám bệnh rồi, nói là ngày mai mới về. Thân thể con dâu tôi vẫn luôn rất yếu, không chữa là không được!” Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của bà cụ lại trở nên chua xót.
“Vâng, là thế ạ, đúng rồi, lúc ở bên ngoài cháu có giúp ông bà xem phong thuỷ, khí vận trong phòng này không tinh khiết, cho nên cháu định bày một cái trận nhỏ để dọn dẹp một chút, bà có thể phối hợp không ạ?” Đường Nham hỏi.
“Được, được, cậu nói phải làm gì đi, tôi nhất định nghe cậu.” Bà cụ đồng ý luôn miệng.
Thế là Đường Nham nói bà ấy đi tìm nến và nhang, đốt trên một cái bàn gỗ, sau đó đặt lá bùa có viết ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Mộng trước ngọn nến đã thắp rồi ném vào trong lư hương. Anh dặn bà cụ quỳ trước lư hương thành tâm niệm chú, lúc này mới thả Mạnh Mộng trong bình sứ ra.
“Chủ nhân, anh có gì dặn dò?” Sau khi Mạnh Mộng xuất hiện liền cung kính khom lưng nói với Đường Nham.
“Hấp thụ sạch sát khí trong phòng này đi, còn nữa, lực tín ngưỡng trên người bà cụ này rất tốt cho hồn thể thực hóa của cô.” Đường Nham vừa nói vừa chỉ vào làn khói trắng phát ra trên người bà cụ.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn tản ra từ làn khói trắng, hai mắt Mạnh Mộng phát sáng, vội vàng lao qua hấp thụ chúng nó vào trong cơ thể mình.
Tô Thiên vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, thấy thứ vốn thuộc về mình, bây giờ lại bị một ma nữ xinh đẹp khác lấy đi thì trong lòng nhất thời thấy hơi không vui. Cô bĩu miệng nói: “Hừ, có niềm vui mới liền quên mất tình cũ!”
“Chậc, đúng là keo kiệt, sức mạnh của cô hơn cô ấy gấp mấy lần, hiện tại chút lực tín ngưỡng ấy đối với cô mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, ăn dấm có gì ngon!” Đường Nham vào khuôn mặt cô rồi nói.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà!” Tô Thiên đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sát khi trong phòng chẳng có bao nhiêu, nhưng trái lại lực tín ngưỡng của bà lão lại nằm ngoài dự kiến của Đường Nham. Nó kéo dài rất lâu liên tục không ngừng, có thể thấy chấp niệm trong lòng bà lão mãnh liệt cỡ nào, anh nhịn không được mà thở dài, những người già ở nông thôn như thế này vẫn xem chuyện dòng dõi quan trọng hơn tính mạng của mình!
Đợi đến khi hút hết lực tín ngưỡng trên người bà lão, hầu hết hồn phách của Mạnh Mộng đã xuất hiện ở trạng thái thực hóa, chỉ cần một lần nữa là cô ta có thể thay đổi được toàn bộ.
Chương 94: Ánh sáng màu xanh
“Có thể như vậy sao” Bà cố nội đứng dậy từ mặt đất, tò mò hỏi.
“Có thể, bà yên tâm đi, ám khí trong phòng đã được loại từ sạch sẽ, thân thể con dâu bà không tốt là do ám khí ăn mòn, từ hôm nay trở đi, bà phối hợp với bác sĩ trị liệu, sẽ bình phục rất nhanh, về sau sẽ không thường xuyên sinh bệnh.” Đường Nham cười giải thích.
“Ôi chao, cảm ơn cậu, chàng trai.” Bà cố nội phấn chấn nói, trên mặt xuất hiện nụ cười lâu chưa xuất hiện, bệnh của con dâu cứ lặp đi lặp lại, mất không ít tiền, nếu về sau không mắc bệnh nữa, đó thật đúng là chuyện vui mừng.
Lúc hai người nói chuyện, ông cụ Trương dẫn theo mấy người đàn ông trung niên trở về.
“Chàng trai, tôi đã tìm được mấy người giúp vẫn công tốt nhất ở làng bên cạnh, cậu xem cần làm như thế nào.” Ông cụ Trương vô cùng lo lắng chạy vọt vào trong phòng, nói với Đường Nham.
“Vâng, rất đơn giản, đi lấy một ít đất về, lấp đầy vào hố trong sân nhỏ, sau đó xây tường như cũ là được.” Đường Nham phân phó.
“Được rồi, mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, tranh thủ lúc trời chưa tối chuẩn bị cho tốt.” Ông cụ Trương lại cuống quýt chạy ra ngoài cửa, nói với mấy người trung niên.
Mấy người tự thương lượng phân công, sau đó nhanh chóng bắt đầu làm việc, bọn họ đều là người làm quen công việc này, cho nên cực kỳ thuần thục, khi trời mới sẩm tối, họ đã làm xong.
Ông cụ Trương rất vui vẻ, mời họ ăn cơm tối, trong bữa cơm không ngừng gắp rau cho Đường Nham, dù sao tâm nguyện nhiều năm của mình cuối cùng cũng có hy vọng, nên ông cụ vô cùng biết ơn Đường Nham.
Sau khi cơm no rượu say, Đường Nham nghỉ ngơi ở nhà ông cụ Trương một lúc, thẳng đến 10 giờ đêm, anh mới thừa dịp đi dưới ánh trăng, đi chậm rãi đến dãy núi Phục Ngưu.
Lại trở lại nghĩa trang này, tâm tình Đường Nham so với ban ngày khác nhau rất nhiều, lúc này ở trước mắt, thể khí lượn lờ trong không khí kinh khủng, vô số màu sắc tối tăm và nhiều nét vẽ quấn nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, dường như muốn cắn nuốt hết toàn bộ khoảng không vô tận cua mọi thứ.
Cho dù đứng ở xa, Đường Nham vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén đó, áp chế anh thở hổn hển, suy cho cùng mình là người bình thường, trường hợp này, cứ giao cho quỷ phó nhà mình đến làm.
Đường Nham thở dài, thả Mạnh Mộng và Ứng Phong từ bình sứ nhỏ ra, về Tiếu Vi Vi thì thôi, không ký kết khế ước, vẫn chưa biết nhiều, cho nên tạm thời loại bỏ cô ta.
“Này, nơi này đối với các người chính là vùng đất phong thủy, sức lực mạnh mẽ, đi vào rèn luyện một chút đi, nhớ kỹ, cái loại này có thể kích thích cảm xúc bạo lực của các người, loại trừ những oán hận, ngàn vạn lần tâm trí không thể bị nắm giữ.” Đường Nham nhắc nhở.
Ba con quỷ vừa thấy thể khí này, ngay lập tức giống như nhìn thấy món ăn ngon, tầm mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, đối với lời nhắc nhở của Đường Nham, chỉ đáp một câu qua lao, sau đó chui đầu vào thể khí hỗn tạp nồng đậm.
Tôi đi, có cần thiết hưng phấn như vậy không, Đường Nham thấy bọn họ vội vã bay ra khỏi người, không nói gì.
Tuy rằng không thể lý giải tâm tình mấy con quỷ, nhưng thực lực bọn họ tăng lên, chính mình mới có lợi, Đường Nham trực tiếp ngồi xổm xuống ở một bên, mặc cho chúng tự do phát triển.
Ba người Tô Thiên huy động ma khí riêng biệt trong cơ thể, để chúng nó rải rác trong không trung, che phủ bộ phận thể khí, sau đó loại bỏ tạp chất bên trong, rồi mới hấp thụ vào trong cơ thể.
Ngay lập tức, tinh chất nồng đậm chạy vào tứ chi, khiến các cô cảm thấy linh hồn vô cùng thoải máu, không nhịn được lại bắt đầu tập trung mục tiêu tiếp theo.
Đứng ở bên ngoài bãi tha ma, Đường Nham vẫn chăm chú nhìn động tác của chúng nó, đề phòng có người bị oán khí mê hoặc, chính mình ra tay giúp đỡ đúng lúc, mặc dù những năng lực này tốt, nhưng cũng không dễ dàng có được như vậy.
Đột nhiên, một ánh sáng xanh lục xuất hiện trong tầm mắt anh, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm.
A, tại sao lại có ánh sáng xanh lục, chưa nghe nói có ánh sáng màu xanh xuất hiện ở đây, Đường Nham nghi ngờ đứng dậy, cẩn thận đánh giá những tia sáng lơ lửng trên bầu trời.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết là cái gì, nhưng trong lòng anh mơ hồ cảm thấy lai lịch thứ này chắc chắn không đơn giản, nhắc nhở mấy quỷ phó nhà minh chú ý ánh sáng màu xanh lục.
Nhưng còn chưa nói được, anh hoảng sợ phát hiện, ánh sáng kia biến thành một lưỡi dao sắc bén, lao thẳng về phía Ứng Phong, người yếu nhất trong ba con ma.
“Cẩn thận.” Đường Nham lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng vẫn chậm một bước, ánh sáng kia quá nhanh và Ứng Phong thì không phòng bị, bị đánh trúng, ánh sáng xanh xuyên qua tim, linh hồn của anh ta ngay tức khắc run rẩy ở giữa không trung, giống như diều đứt dây, vô lực rơi xuống mặt đất.
Thấy vậy, Đường Nham kêu một tiếng không tốt, anh vội vàng chạy tới, muốn xem tình huống bị thương của Ứng Phong, tính nhiều chuyện nhưng lại không tính đến có thể như vậy.
Thế nhưng, không như ý muốn, không đợi anh đến gần bãi tha ma, một cảm giác chóng mặt xuất hiện, Đường Nham lảo đảo té lăn quay xuống đất, thể khí này đối với người thật sự là quá là hại người, cơ thể anh căn bản không chịu nổi áp lực.
Cũng may Tô Thiên và Mạnh Mộng phản ứng đúng lúc, hai cô một người chạy đến xem tình huống của Ứng Phong, một người đứng chắn ánh sáng xanh trước mặt.
Mạnh Mộng không nói hai lời, bế Ứng Phong sống dở chết dở chạy ra khỏi bãi tha ma, đặt anh ta dưới chân Đường Nham, lo lắng hỏi: “Mau xem anh ta thế nào.”
“Được.”
Đường Nham cúi đầu, nhìn kỹ, phát hiện trước ngực Ứng Phong xuất hiện một cái lỗ đen, như thể là bị vật gì đốt cháy, đồng thời, linh hồn của anh ta bắt đầu thoát ra không trung với tốc độ mắt thường không thể thấy được.
Mẹ nó, một lần tấn công của ánh sáng xanh đã lợi hại như vậy, nếu nó lại xuất hiện, linh hồn Ứng Phong sẽ biến thành tro bụi, đề phòng qủy khí của anh ta biến mất hầu như không còn, Đường Nham vội vàng nhốt anh ta vào trong bình sứ.
“Đừng đứng ngốc nghếch, cái kia lợi hại như vậy, nhanh đi hỗ trợ bắt nó, nhớ kỹ, cố gắng dẫn nó ra bên ngoài, tôi có đem roi da theo, dù sao cũng có thể giúp được một chút.” Đường Nham vội dặn dò Mạnh Mộng.
“Vâng, chỉ nhân.” Mạnh Mộng đáp lại, vội chạy đến chỗ Tô Thiên, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
“Anh là ai?” Tô Thiên lớn tiếng hỏi.
“Ha ha, muốn cướp đồ ở địa bàn của tôi, còn chất vẫn tôi là ai, da mặt mấy người thật dày.” Trong lục quang truyền ra một giọng nói khàn khan mơ hồ, giống như tiếng trẻ con mới bắt đầu tập nói.
“Không cần biết địa bàn của ai, bà đây đã xác định rồi, có sao không?” Tô Thiên cười lạnh nói.
“Hừ, vậy vĩnh viễn ở lại đây với tôi đi.” Giọng nói non nớt trong ánh sáng xanh trở nên âm trầm khủng bố.
Chương 95: Trận chiến ác liệt nơi đất hoang
Ngay sau đó, luồng ánh sáng xanh bỗng phóng lên trời, căng lên mấy chục lần, sau đó huyễn hóa thành một cây đại thụ cành lá rậm rạp.
Mẹ nó, rốt cuộc đây là thứ gì? Đường Nham vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra chắc chắn mấy cây đại thụ được giữ lại này là thụ linh, vốn là hồn linh tinh khiết, kết quả bị các loại oán niệm sát khí trong bãi tha ma đồng hóa, biến thành vật âm tà.
“Mọi người lùi lại nhanh chút, nhất định phải cẩn thận, thứ này thoạt nhìn không dễ đối phó.” Đường Nham lớn tiếng kêu lên.
Tô Thiên và Mạnh Mộng nghe thấy lời anh thì liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức định rút khỏi ngôi mộ.
Có điều các cô vừa hành động thì cành cây xanh biếc sinh trưởng trên cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động. Gần như là trong khoảnh khắc nó đã dài ra gấp mấy lần, lượn vòng trên không trung rồi quét về phía hai người, chặn trước mặt các cô.
Tô Thiên không có cách nào, chỉ có thể ra tay chặn đánh. Cô điều động quỷ khí trong cơ thể, huyễn hóa nó thành mấy cây phi đao , cắt về phía mấy cành lá kia.
Phi đao gào thét mà qua, ào ào cắt cành cây hành hai nửa, cuối cùng rơi xuống đất, hóa thành sương mù.
Nhưng những cành cây vừa bị chặt đứt kia rung một cái trên không trung rồi lại dài ra một cách hoàn chỉnh, giương nanh múa vuốt xông về phía Tô Thiên.
“Không phải cô có thể sử dụng lửa quỷ à? Dùng lửa quỷ.” Đường Nham thấy chuyện quá cấp bách thì lớn tiếng nhắc nhở.
Tô Thiên lập tức phản ứng lại, duỗi hai tay trắng nõn ra, chắp tay vào nhau kết thành một dấu tay phức tạp, sau đó ngọn lửa màu trắng ngà xuất hiện giữa mười ngón tay cô.
Ngọn lửa cháy bập bùng nhưng không có chút xíu độ ấm nào.
Cô tùy ý khẽ vung tay lên, ngọn lửa bay ra ngoài theo lực độ của cô, đánh thẳng về phía mấy cành cây quấn lộn xộn vào nhau như dây leo kia.
Có thể là do nhận ra sự lợi hại của ngọn lửa kia, thụ linh định thu hồi cành của mình vê nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ một tia lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả cánh đồng, ngọn lửa chỉ tiếp xúc tới một chút cành xanh biết đã nhanh chóng bốc cháy lên.
“Á, cái lũ xâm lược chết tiệt các người lại dám đối xử với ta như thế à.” Thân thể cao lớn của thụ linh lắc lư dữ dội, phát ra tiếng kêu thảm sắc nhọn âm u.
Cành cây nào của nó chỉ hơi dính tới ngọn lửa là biến thành tro bụi màu đen, hơn nữa không thể nào sinh trưởng lần nữa. Nếu không nghĩ ra cách nào khác thì nó chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.
Thụ linh kia bất đắc dĩ, đành phải huyễn hóa mấy cái cành chưa bị cháy thành đao lớn thật dài, hung hăng mà chém đứt những cành chỉ còn một nửa kia để đề phòng thế lửa lan ra.
Chờ nó giải quyết vấn đề của bản thân, Tô Thiên và Mạnh Mọng đã trở lại bên cạnh Đường Nham thuận lợi.
Trên đại thụ màu xanh biếc, hai đôi mắt tròn xoe tràn đầy oán hận vô tận.
“Nhất định ta phải khiến các ngươi chết không được tử tế.”
Giọng nói lạnh như băng sắc nhọn lại vang lên lần nữa.
Từ giữa thân thể đại thụ lại ngưng kết ra các cành cây màu xanh biếc không khác cành cũ, quấn lại thành một vòng tròn. Vô số cành cây bay múa trên không trung, xông về phía đám Đường Nham với thế che lấp mặt trời.
Mạnh Mộng và Tô Thiên cực kỳ sợ hãi, vội vàng bước lên một bước chắn trước người Đường Nham.
“Anh cẩn thận một chút, cùng lên đi. Chúng tôi có làm sao cũng không ảnh hưởng tới anh.” Tô Thiên nhắc nhở.
“Tôi biết.” Đường Nham lấy roi da nhỏ từ trong ngực ra, nắm chặt trong tay.
Tuy có Tô Thiên và Mạnh Mộng bảo vệ phía trước nhưng số lượng cành cây quá nhiều, các cô nhất thời ốc còn không mang nổi mình ốc, có cành cây lợi dụng cơ hội luồn tới trước mặt Đường Nham.
Đương nhiên Đường Nham sẽ không nương tay. Anh vung tay lên, roi da tỏa ra ánh sáng màu đỏ bay ra ngoài, đánh thẳng những cành cây kia biến thành sương mù hư ảo.
Nhưng điều khiến anh không chú ý tới là một cảnh cây vậy mà lại lặng yên không tiếng động vòng ra sau lưng anh từ lúc nào, hung hăng quấn chặt quanh eo anh.
“Á.”
Cành cây ném Đường Nham lên bầu trời, anh không kiềm được mà phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tô Thiên nghe thấy giọng anh thì ngoảnh lại nhìn, phát hiện ra Đường Nham bị treo trên không trung, hai chân đạp loạn không ngừng, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Cô vung tay lên, đao nhỏ màu đen sắc bén xuất hiện giữa không trung, bay với tốc độ cực nhanh tới cạnh Đường Nham, cắt đứt cành cây quấn quanh eo anh.
Kết quả là Đường Nham vốn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung vì bất đi sức lực chống đỡ mà té mạnh xuống, vừa hay mặt chạm đất, chà xuống khiến mặt dính đầy bùn đất, đau tới mức anh nhe răng nhếch miệng.
Em gái ngươi, ăn hiếp người quá đáng. Một thụ linh nho nhỏ lại dám liều lĩnh như vậy. Hôm nay ông đây không gọt ngươi là không được.
Đường Nham nổi giận đùng đùng bò dậy từ dưới đất, lấy một cái bùa dẫn hỏa từ trong lòng ra, thấy cành cây bay về phía mình thì ném lá bùa ra. Miệng anh vội vàng niệm thần chú đã ghi nhớ từ trước, cấp cấp như luật lệnh.
Lá bùa hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bốc cháy lên nhanh chóng, thiêu mấy cành cây kia thành tro tàn. Năm lần bảy lượt như vậy, thụ linh biết sự lợi hại của lá bùa trong tay Đường Nham, không dám công kích anh tiếp nữa mà ngược lại lại đặt sự chú ý lên người Tô Thiên và Mạnh Mộng.
Nhưng điều nó không ngờ là Đường Nham lại không muốn cứ như thế mà buông tha cho nó. Anh cắn nát một ngón tay, nhỏ máu tươi lên roi da. Kích phát sức mạnh của Xích Viêm xong thì anh chịu đựng cảm giác chóng mặt do những khí thể lộn xộn kia mang lại, nhanh chóng vọt tới bên cạnh một cây đại thụ xanh biếc cách mình gần nhất, hung hăng mà quất liên tục.
Roi da nhanh nhẹn mạnh mẽ như tia chớp xẹt qua, đánh cho thụ linh trở tay không kịp. Ánh sáng màu đỏ nóng hừng hừng tiếp xúc với thân thể đại thụ thì như thể axit, nhanh chóng ăn mòn thành một cái lỗ màu đen thật to.
“Á.”
Thụ linh kia đau đớn giãy dụa cơ thể, co giật vài cái rồi nổ bùng ra, tan nát thành từng mảnh xanh lục, tiêu tan trong bầu trời đêm.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Mộng và Tô Thiên cũng đã hợp sức bẻ gãy ngang một cây đại thụ. Nó cũng trở thành tia sáng, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi.
Tình hình trong sân nhanh chóng đảo ngược, ba người Đường Nham rất ăn ý mà vây về phía ba cây đại thụ còn lại.
Dường như thụ linh kia phát hiện mình không phải là đối thủ, tuy tức giận muốn xé Đường Nham thành từng mảnh nhỏ nhưng không thể không đánh trống rút lui.
Nó thu cành đã vươn ra lại, sau đó sát nhập thành một luồng ánh sát màu xanh biếc, biến vào trong màn đêm đen vô tận.
“Không hay rồi, nó muốn chạy trốn.” Đường Nham vô thức kêu lên sợ hãi thành tiếng. Không chờ anh có hành động thì Tô Thiên bên cạnh vọt tới trước mặt luồng ánh sáng màu xanh nhanh như tên rời cung, chặn nó lại.
“Không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Bây giờ định đi đâu?” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi.
“Hừ.”
Thụ linh kia hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì mà là chuyển hướng bay về phía bên kia, chắn trước mặt Mạnh Mộng.
“Bây giờ muốn chạy không dễ nữa đâu.” Giọng Mạnh Mộng cũng không có chút độ ấm.
“Các người đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Thụ linh kia nói đầy độc ác hung hãn, ánh sáng màu xanh trên người tỏa rộng ra.
Tô Thiên và Mạnh Mộng tưởng nó lại muốn ra chiêu lớn gì nên vô thức lùi lại hai bước, kéo khoảng cách ra với nó.
Trương Lão tài sau khi suy nghĩ cả buổi, đã nói: “Điều kiện gì, xin ngài hãy nói cho tôi biết.”
Thầy phong thủy nói: “Một khi làm xong chuyện này, chắc chắn sẽ bị trời trừng phạt, tôi không chết thì cũng tàn phế, nếu tôi chết mong tiên sinh hãy mai táng cho tôi, nếu may mắn không chết, cho dù tôi có gặp bất kỳ tai họa gì chỉ mong tiên sinh có thể thay tôi phụng dưỡng người thân của tôi trước lúc họ lâm chung.”
Trương Lão Tài vừa nghe vừa nghĩ thầm trong bụng, gia đình mình làm ăn lớn, nuôi thêm một người cũng không phải chuyện khó gì, lập tức lên tiếng đồng ý.
Hai người kết thúc thương lượng, nhưng bởi vì có thể chôn cất mới giải quyết ổn thỏa, thầy phong thủy ở lại mấy ngày, cũng lập tức rời khỏi nhà của Trương Lão Tài, sang làng khác tìm việc làm ăn.
Thầy phong thủy đi đường thường không đi nhanh, nhà này mời, nhà kia tìm, tất cả các nhà lớn nhỏ trong vùng đều mong ông ta đến xem phong thủy một lần, ngày ba bữa cơm cũng không lo, oonh ta cũng có thể kiếm chút ít tiền.
Sau một tháng rời khỏi nhà Trương Lão Tài, gia đình Trương Lão Tài đã cử người đến tìm thầy phong thủy, lòng như lửa đốt mà mời ông ta trở lại. Trở về được nửa đường, người được cử đến mời thầy phong thủy kể rằng, hai ngày trước không biết vì sao mà Trương Lão Tài đột ngột qua đời vì bệnh nặng.
Khi đến nhà họ Trương, thầy phong thủy rất buồn, vừa khóc vừa thắp hương cúng tế Trương Lão Tài.
Sau đó, năm người con nhà họ Trương đã xua đuổi những người khác, đồng thời quỳ gối xuống trước mặt thầy phong thủy, nói: “Trước khi cha mất, nói ngài và ông ấy đã có một thỏa thuận, và buộc chúng tôi phải thề độc, chỉ cần ngài sắp xếp tăng thêm sao, năm người chúng tôi sẽ là con của ngài, phụng dưỡng chăm sóc người thân của ngài trước lúc lâm chung.”
Lời nói còn để lộ ra, Trương Lão Tài chết không phải vì bệnh nặng, mà là vì đáp ứng điều kiện dùng mạng sửa đổi phong thủy, đã uống thuốc độc tự sát, thật là thương xót tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ a.
Việc đã đến nước này, thầy phong thủy về tình về lý đều rất khó từ chối, vì vậy ông ta đã đồng ý việc này.
Theo sự sắp xếp của thầy phong thủy, Trương Lão Tài được chôn cất cách khoảng một trăm mét cách Bò Lĩnh hơn mười mét.
Đồng thời yêu cầu, lập tức bắt đầu, chôn cất tất cả đồ ăn thức uống, không được có đồ ăn mặn, trên đường vận chuyển linh cửu, phải tạt nước sạch từng bước, người đưa tang trên chân không được dính bùn đất.
Dựa vào tài lực và thế lực của nhà họ Trương, làm chuyện này tuy rằng tốn nhiều thời gian và công sức nhưng ngược lại cũng không phải rất khó.
Về phương diện ẩm thực rất đơn giản, chỉ cần dội nước sạch, nhà họ Trương thuê hơn một trăm người khuân vác ở vùng lân cận, mang nước suối theo dõi, tất cả mọi nghi lễ đều được thực hiện theo đúng hướng dẫn của thầy phong thủy.
Vị thầy phong thủy này đúng là có thể cướp đi sáng tạo thần kì của thiên nhiên, có khả năng thay đổi mặt trăng, trong vòng chưa được mười năm, năm anh em nhà họ Trương, đều đi ra ngoài xin làm quan, một số người ở trong quân đội, số còn lại ở trong giới chính trị, còn một người nhỏ tuổi nhất thì làm trưởng đội bảo vệ an ninh của huyện, người lớn tuổi nhất thì làm trợ lý cho thủ trưởng của một tỉnh.
Kể từ đó nhà họ Trương trở nên có quyền lực hùng mạnh, uy nghiêm không ai sánh bằng, người dân địa phương mỗi khi nhắc đến năm anh em nhà họ Trương, người ta gọi họ là “Năm quý tộc nhà họ Trương”, sau lưng đều được gọi là “Năm con hổ nhà họ Trương”.
Quả nhiên như thầy phong thủy nói, ngày thứ hai sau khi chôn cất Trương Lão Tài, thầy phong thủy lảo đảo bước vào, lập tức không giải thích được mà vặn gãy chân.
Mời bác sĩ đến để điều trị, còn dùng sai biện pháp, uống sai thuốc, dẫn đến nằm nửa năm xương đùi cũng không thể lành lại.
Thầy phong thủy nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, một đám tro nhện từ trên mái nhà rơi xuống, hai mắt ông ta mơ hồ, hai mắt rõ ràng bị mù, mời bác sĩ tới cũng không thể chữa được, nhưng ông ta ngược lại rất bình tĩnh, biết đây là bị trời phạt, ai cũng không thể giải quyết được.
Càng về sau, trên người thầy phong thủy xuất hiện vết lở loét, mùi vết mủ máu tanh hôi không chịu được, ông ta chỉ lo lắng thở dài một hơi, dù sao cũng không chết được
Giai đoạn đầu khá tốt, “Năm con hổ nhà họ Trương” đã sắp xếp người phục vụ cho thầy phong thủy, thuốc men, ăn uống đều chu toàn, về sau, người phục vụ ngày càng chán ghét, “Nam con hổ nhà họ Trương” chức vụ ngày càng cao hơn, tính tình cũng tốt hơn, hơn nữa người phục vụ thầy phong thủy cũng ít gây xích mích chia rẽ nói, “Năm con hổ” giữa “Hổ lớn” cuối cùng đã hạ quyết tâm, sai người đuổi thầy phong thủy ra khỏi cửa, “Bốn con hổ” khác sau khi biết, cũng ngầm thừa nhận.
Một ông lão hơn năm mươi tuổi đáng thương, bệnh tật khắp người, ngay lập tức trở nên cô đơn không có nơi nương tựa, trong lòng thất vọng, đau khổ và oán hận “Năm con hổ nhà họ Trương”, đúng là có thể tưởng tượng được.
Từ khi ông ta rời đi, không biết có dùng thủ đoạn gì khác hay không, chỉ trong vài ngày,, tin tức về “Nam con hổ nhà họ Trương” đã gây chấn động cả địa phương. Chuyện đầu tiên xảy ra chính là đội trưởng bảo an của huyện, lúc uống rượu say đã chết, thứ hai là một sĩ quan quân đội địa phương, sát thương từ cướp còi chưa tới nửa tháng, “Năm con hổ nhà họ Trương” toàn bộ “Vinh quang trở về quê cũ”, cùng lắm cũng không phải ngồi ngựa hay ngồi kiệu, mà là bị người ta dùng quan tài tới mang về.
Khi đó chuyện này gây nên chấn động rất tớn, người dân các làng xung quanh đều biết chuyện này, con đường làm quan của nhà họ Trương tưởng chừng như sụp đổ trong vòng một đêm, để sắp xếp ổn định tang lễ cho vài người đã hao tổn không ít tiền của, cả dòng họ chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, rất nhanh lại rơi vào cảnh hoang tàn.
Nếu như nói chỉ phá một chút tiền cũng được, nhưng kỳ lạ chính là, từ nay về sau, con cháu nối dõi của nhà họ Trương cũng rất là ít ỏi, rất ít người trụ lại được, đến thế hệ này của ông Trương, cũng chỉ còn lại ông ta cùng với một người anh trưởng ngu đần, sau khi ông ta cưới vợ, kết hôn mất nhiều năm mới sinh được con trai, miễn cưỡng là vì ông ta muốn để lại gốc rễ cho nhà họ Trương.
Cũng không ngờ chính là, cuối cùng từ chính thế hệ này, vậy mà lại dẫn tới tuyệt tự, đừng nói tới cháu trai, ngay cả một cháu gái cũng không có, con dâu mang thai nhiều lần liên tiếp cũng không giữ được em bé. Vì chuyện này, ông Trương buồn đến bạc cả tóc, cả ngày than thở, cả người cũng không có tinh thần, đây chính là chuyện lớn đoạn tử tuyệt tôn, đợi sau này ông ta xuống dưới Cửu Tuyền, biết giải thích điều mà tổ tiên giao phó như thế nào a.
Ông Trương nói đến đây, đã rơm rớm nước mắt, không kìm được vén tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt.
Có thể nhận ra, mấy năm trôi qua ông ta vô cùng khó chịu.
Ba người Đường Nham sau khi nghe xong chuyện ngày xưa của ông ta, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự đồng cảm.
Dù sao cuối tuần cũng cùng ông Trương thân thiết hơn một chút, khi còn nhỏ ông ta ở quê nhà, thường đến thăm nhà ông nội, vì vậy đặc biệt muốn giúp ông ta giải quyết cái vấn đề khó khăn này, hay dùng giọng điệu chân thành nói với Đường Nham rằng: “Này, Đường Nham, nếu như cậu có biện pháp nào, cậu nhất định phải giúp đỡ ông nội Trương một tay a.”
“Đứng vậy, tiểu tử, chỉ cần cậu có thể khiến cho nhà của tôi có người kế nghiệp, cho dù cậu muốn tôi làm gì cũng được.” Ông Trương vẻ mặt tha thiết nói.
“Ngài yên tâm, ông nội Trương, cháu sẽ cố gắng hết sức,nếu như bình thường con cháu không mạnh, có thể là vấn đề về chỗ ở, mấy đời đều xảy ra tình huống giống như ông, chỉ có thể là phần mộ có vấn đề, cháu phải tự mình đến nhìn phần mộ tổ tiên nhà ông một chút, mới có thể tính toán khác được.” Sau khi Đường Nham suy nghĩ một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Được, được rồi, vậy khi nào chúng ta lên đường, ông nghĩ càng nhanh càng tốt, cũng không biết cháu còn cần chuẩn bị cái gì không?” Ông Trương sau khi nghe Đường Nham nói muốn đi xem phần mộ tổ tiên nhà mình, ông ta kích động bật người ngồi dậy khỏi ghế salon.
Chương 92: Thế cục ngũ hành
“Tôi không có gì cần chuẩn bị cả, dù sao cũng chưa biết tình huống là thế nào, vẫn nên xem trước rồi tính sau vậy!” Đường Nham nói.
“Vậy chúng ta xuất phát ngay bây giờ à?” Chu Mạt hỏi.
“Được đó, dù sao chiều nay cũng không có tiết, Lương Tử, lại nhờ cậu làm tài xế vậy.” Đường Nham vỗ vai Trương Lương, vừa cười vừa nói.
“Được, ai bảo cậu chủ tôi lấy việc giúp người làm niềm vui chứ! Đi thôi, các cậu!” Trương Lương nói xong thì xoay người đi ra ngoài cửa, nhóm người cũng vội vàng đi theo.
Xe chạy rất lâu trên con đường ngoằn ngoèo, dưới sự chỉ đường của Chu Mạt mà rẽ vào một con đường xi măng mới xây. Sau một chặng đường dài nữa, đằng trước xe mới xuất hiện một sơn thôn nhỏ.
Cỏ xanh mọc um tùm hai bên đường xi măng, cánh đồng trồng đầy bắp ngô, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy thôn dân đang làm nông. Cảnh này khiến Trương Lương chưa bao giờ được thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, líu ríu hỏi Chu Mạt chuyện trong thôn suốt cả đoạn đường.
Vừa nhắc tới quê hương mình, Chu Mạt như máy hát được mở, anh ta kể rất nhiều điều thú vị về chuyện ăn chơi khi còn bé.
Hai người cậu một câu tôi một câu, trên đường đi không biết thế nào là buồn chán.
Lúc xe chạy đến cổng thôn thì dừng lại, ông cụ Trương đi phía trước dẫn đường, dẫn mấy người bọn họ băng qua con đường bùn quanh co, đi về hướng dãy núi Phục Ngưu, chẳng mấy chốc đã tới một nghĩa trang.
“Chính là chỗ này, mảnh đất này đều là của gia đình tôi, được tổ tiên của tôi mua lại để cất di thể cho con cháu. Nhiều thế hệ trong gia đình tôi đều được chôn ở đây, chàng trai, cậu giúp tôi tìm ra vấn đề nằm ở đâu nhé?” Ông cụ Trương chỉ vào mấy ngôi mộ có lớn có nhỏ cách đó không, vội vàng nói.
Đường Nham khẽ gật đầu, bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh. Anh nhấc chân vừa bước một bước đã bị một thứ gì đó làm cho trượt chân, thân thể lảo đảo một cái, suýt chút nữa té lăn trên đất.
Cmn, không phải xui xẻo như vậy chứ, vừa mới đến nơi đã bắt đầu số con rệp rồi. Đường Nham nhỏ giọng nói thầm rồi cúi đầu nhìn xuống chân mình, muốn biết thứ gì làm mình trượt chân.
Anh vừa nhìn thì phát hiện dưới chân mình là một cái cọc gỗ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nó đã khô héo biến thành màu đen, sắp phong hoá. Có điều nhìn đường vân trên cọc gỗ kia, thì trước khi bị chặt nó nhất định là một gốc đại thụ che trời.
Ban đầu Đường Nham thấy chẳng qua chỉ là một cái cọc gỗ nên không để ý nhiều, nhưng khi ánh mắt anh lơ đãng đảo qua bên cạnh lại phát hiện cách đó không xa cũng xuất hiện mấy cái cọc gỗ. Cây là đinh, bình thường tượng trưng cho con cháu hưng thịnh, cho nên có rất nhiều người sẽ cắm một cây liễu lớn lên trên ngôi mộ của trưởng bối nhà mình, gần như chẳng có ai chặt cây đi cả. Chuyện này đúng là kỳ lạ, anh tò mò tiến lên xem xét từng cây cọc.
Mấy cái cọc gỗ có độ lớn trung bình, chiều cao trung bình. Hướng phía bắc có một cọc, hai cọc ở đông và tây, phía nam có hai cọc, phân bố theo hình ngũ giác, tương ứng với Ngũ hành bát quái.
Khoảng cách giữa mỗi cọc gỗ đều đúng mười lăm bước.
Đường Nham đột nhiên nhớ tới một ghi chép trong Phong Thủy Chân Kinh, nói rằng nếu vừa lúc có năm cây đại thụ mà khoảng cách giữa hai cây lại bằng nhau, sẽ hình thành cục ngũ hành, hấp thu linh khí trời đất, có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi phong thuỷ. Nếu chôn di thể của tổ tiên ở đây, nhất định sẽ có số làm quan, tài vận phát triển, cả một đời hưởng hết vinh hoa phú quý.
Chắc hẳn thầy phong thủy lúc trước đã dựa vào nơi này để bố trí cục diện, cho nên mới khiến năm anh em nhà họ Trương đều lên như diều gặp gió. Đáng tiếc đợi đến khi ông ta hết tác dụng lại bị vứt bỏ, do đó mới ghi hận trong lòng, âm thầm chặt đứt năm cây đại thụ này đi, phá vỡ tụ vận của cục ngũ hành. Sau cùng, năm anh em nhà họ Trương mới rơi vào kết cục đó.
Hơn nữa, chỗ nghĩa trang trước mặt bị trũng xuống, trong Phong Thủy Chân Kinh có ghi, điều này sẽ khiến nghĩa trang có nguy cơ bị chịu hình hoặc đổ nát, con cháu người đó có huyết quang, họa đau ốm. Đường Nham ngẫm lại những lời kể của ông cụ Trương, tổ tiên của ông cụ chết thảm, anh cả ngu dại, anh lắc đầu đồng tình.
Đây chính là thiện ác hữu báo, nhân quả báo ứng đấy. Chẳng qua nếu chỉ phá cục này, nhà họ Trương cũng sẽ không có ít con cháu như thế, anh chắc chắn vẫn còn nơi khác bị động tay động chân.
Đường Nham nhìn quanh nghĩa trang vài vòng rồi lấy la bàn ra, tính hướng và vị trí sinh môn của từng ngôi mộ thì phát hiện không có sai lệch nào. Điều này thật kỳ lạ, không có chỗ thiếu hụt thì sao thế hệ sau của nhà họ Trương lại xảy ra vấn đề.
Đường Nham suy nghĩ rất nhiều trong đầu nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, có phải mình nghĩ sai rồi không? Anh lui ra khỏi nghĩa trang, đứng ở trên sườn đất nhỏ bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống để quan sát một lần nữa, nhưng lần quan sát này vẫn không có thu hoạch gì.
Đường Nham bất đắc dĩ, đành phải gọi Tô Thiên ra, mượn sức mạnh của cô để mở mắt thông linh. Lần quan sát nghĩa trang này, lập tức phát sinh biến hóa cực lớn.
Tất cả các loại thế khí hỗn độn tràn ngập xung quanh, khiến từ trường ở giữa nghĩa trang rối tinh rối mù, khí đen tận trời, lờ mờ có cảm giác như che kín cả bầu trời.
Má ơi, mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy, Đường Nham sợ tới mức lui về sau mấy bước. Ma vực trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Quốc đã rất lợi hại rồi, nhưng so với nơi này lại thành tốt quá hoá dở.
Chẳng tránh gia đình của ông cụ Trương lại biến thành bộ dạng hiện tại, chôn cất tổ tiên ở nơi thế này, con cháu đời sau không tuyệt tự mới là lạ!
Đường Nham nhìn sang nơi sinh ra những thể khí này, phát hiện nó tản ra từ xung quanh năm cọc gỗ kia.
Cây là thứ rất có linh tính, lúc trước khi phá cục, năm cây đại thụ từng tắm mình trong linh khí trời đất đã bị chặt hết, chắc cũng khiến thụ linh oán hận. Chúng nó chiếm cọc gỗ trong thời gian dài không muốn tan vào không khí, lâu ngày mới sinh ra oán khí phá hỏng từ trường khí vận của nghĩa trang, cho nên gia đình của ông cụ Trương mới có thể rơi vào kết cục như vậy.
Muốn phá cục này, đầu tiên phải loại trừ đi những khí không sạch, đây chính là một quá trình lâu dài. Nên làm gì mới tốt đây, Đường Nham suy tư trong đầu một lúc lâu vẫn không tìm được cách gì tốt, Tô Thiên bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.
“Ô kìa, đây là đâu thế, sao có nhiều khí tạp nham vậy. Nếu bị tôi hấp thụ hết thì thực lực của tôi nhất định sẽ cao hơn rất nhiều.” Tô Thiên nhìn khói đen trước mặt rồi liếm môi một cái, tham lam nói.
Chậc, hấp thụ, đúng rồi, sao mình lại quên chuyện này chứ. Những thể khí này là sự tồn tại trí mạng với người bình thường, nhưng đối với nô lệ quỷ phong thủy như Tô Thiên mà nói lại là thứ đại bổ. Đầu tiên có thể giúp ông lão Trương một tay, thứ hai là có thể tăng sức mạnh của nô lệ quỷ nhà mình, đây chính là cuộc mua bán một công đôi việc, Đường Nham nghĩ tới đây thì lập tức kích động.
A, phải gọi mấy con ma kia ra tăng cường sức mạnh mới được, có điều bây giờ đang là ban ngày nên bọn họ không thể ra ngoài, nhất định phải đợi đến tối rồi lại tính sau.
Chương 93: Phá đầu sát nhọn
“Bây giờ không được làm lộn xộn, tôi định tối sẽ tới xem nên hôm nay không về đâu. Nếu các cậu không muốn ở lại thì có thể về trước.” Đường Nham xoay người đi đến chỗ những người khác rồi nói với Chu Mạt và Trương Lương.
“Sáng mai tôi có tiết.” Trương Lương nhíu mày nói.
“Tôi cũng có.” Chu Mạt cũng nói theo.
“Vậy hai cậu cứ về trước đi, mình tôi ở đây cũng được, nhưng nhớ học xong thì tới đón thôi nhé.” Đường Nham nói.
Trương Lương và Chu Mạt đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý, sau khi tạm biệt ông cụ Trương, họ lên xe rời đi.
Còn Đường Nham thì đi theo ông cụ Trương về nhà họ Trương.
Sau khi đi bộ trong thôn hơn nửa ngày, hai người mới đến một ngôi nhà nhỏ có sân. Tường được xây bằng xi măng và gạch, căn nhà chỉ có một tầng, nhìn rất cũ kỹ, đoán chừng cũng đã lâu năm.
“Chàng trai này, không thì cậu xem giúp tôi phong thuỷ dương trạch ở đây thế nào nhé.” Ông cụ Trương nói với Đường Nham.
“Dạ được!”
Trong Phong thuỷ học, núi, cây, đều là hóa thân của đinh, nhà ông cụ Trương nằm ở giữa thôn, hai thứ này đều không có, cho nên vô cùng chật vật về đường con cháu. Đường Nham tiến vào trong sân thì phát hiện trong sân có một cái hố to, mà góc tường phía đông bắc còn bị phá một góc, anh không khỏi nhíu mày nói: “Cụ Trương ơi, sao kết cấu nhà ông lại không chuẩn vậy chứ, hố trong sân không lấp, góc tường cũng không sửa, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong thuỷ đấy ạ!”
“Hả, thật à, tôi không biết nữa, đây không phải là vì thời gian trước xuất hiện một trận mưa to sao, đất trong sân bị nước chảy quá nhiều làm sụt, tường cũng bị bão thổi ngã, ôi, hết tai nạn này đến tai nạn khác ập vào nhà, trong lòng tôi phiền muộn nên không quá để ý đến những chuyện này!” Ông cụ Trương nghe Đường Nham nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cháu khuyên ông lập tức tìm người sửa lại sân đi, cái hố đất này sẽ làm hao mòn tuổi thọ con cháu của ông, còn góc tường sụp kia lại đối diện với cửa sổ bên hông nhà, cái này hình thành đầu nhọn sát, nếu như không giải quyết nhanh, bị sát khí ăn mòn quá lâu thì người trong căn phòng đó sẽ thường xuyên sinh bệnh, thể chất suy yếu.” Đường Nham vội vàng nói với vẻ nghiêm túc.
“Trời ơi, con trai với con dâu tôi chính là ở cái phòng đó, chẳng trách thân thể con dâu lại không tốt, thì ra là bởi cái này. Trách tôi trách tôi, tôi tìm người sửa lại ngay, bà nó đâu, bà nó đâu, bà mau ra đây.” Ông cụ Trương vỗ mạnh vào trán một cái, rất hối hận vì tính chủ quan của bản thân, bây giờ phải nhanh chóng bù đắp mới được.
“Ra đây ra đây!” Một bà cụ mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp. Tóc bà ấy bạc trắng, da mặt khô nẻ, toàn là nếp nhăn, còn cả mồ hôi và vết bẩn màu đen, chắc là đang dọn vệ sinh.
“Mau ra đây, giúp tôi chào hỏi cậu Đường đi, con dâu tôi có thể sinh được một thằng bé mập mạp hay không là hoàn toàn trông cậy vào cậu ấy đó. Tôi còn có vài việc phải làm, nên ra ngoài một chuyến!” Ông cụ Trương vội vàng dặn dò.
“Tôi biết rồi, ông mau đi đi!” Bà cụ nghe bạn già nhà mình nói Đường Nham có cách để con dâu sinh được cháu trai, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng ngời, miệng liên tục đồng ý. Sau khi đưa mắt nhìn ông cụ Trương ra khỏi cửa, bà ấy bước nhanh đến trước mặt Đường Nham.
Chẳng qua lúc bà ấy nhìn thấy khuôn mặt trẻ măng của Đường Nham, trong lòng lại không dám chắc chắn. Bà ấy nhịn không được bèn mở miệng dò hỏi: “Chàng trai này, cậu không phải do ông già nhà tôi mời tới đấy chứ!”
Bà ấy lo rằng chàng trai này là do bạn già cố ý thuê đến để khiến mình yên tâm, dù sao vì để ôm được cháu trai nhỏ, bà ấy cũng đã không ít lần chảy nước mắt.
“Dĩ nhiên không phải ạ, bà ơi, bà yên tâm đi, cháu nhất định sẽ có cách để bà mau sớm ôm được cháu trai nhỏ ạ.” Đường Nham thấy trong mắt bà lão mang theo vẻ trông đợi thì nhịn không được bèn mở miệng bảo đảm.
“Thật hả, trời ơi, rất cảm ơn cậu, chàng trai, tôi quỳ xuống vì cậu!” Bà cụ kích động đến mức nói không lưu loát, dưới chân mềm nhũn, muốn quỳ gối trước Đường Nham.
“Bà ơi, bà đừng như vậy, đây đều là chuyện cháu phải làm mà.” Đường Nham nào dám để bà cụ quỳ xuống thật, vội vàng đi lên đỡ bà ấy lên.
“Tốt quá, tốt quá, chàng trai, nhà tôi không khách khí với cậu nữa, mau vào nhà đi, trời sắp tối rồi!” Bà cụ vội vàng mời Đường Nham vào nhà.
Trong nhà người dân ở nông thôn đều không trang trí quá nhiều, một chiếc TV cũ kỹ, một chiếc bàn gỗ sơn đỏ và mấy cái ghế tự làm, ngoài ra thì không còn đồ vật gì khác. Đường Nham quan sát thêm vài lần, thấy cánh cửa hai phòng bên cạnh đều đóng rất chặt nên tò mò hỏi: “Bà ơi, sao không thấy con trai với con dâu của bà đâu ạ?”
“À, bọn nó vào bệnh viện thành phố khám bệnh rồi, nói là ngày mai mới về. Thân thể con dâu tôi vẫn luôn rất yếu, không chữa là không được!” Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của bà cụ lại trở nên chua xót.
“Vâng, là thế ạ, đúng rồi, lúc ở bên ngoài cháu có giúp ông bà xem phong thuỷ, khí vận trong phòng này không tinh khiết, cho nên cháu định bày một cái trận nhỏ để dọn dẹp một chút, bà có thể phối hợp không ạ?” Đường Nham hỏi.
“Được, được, cậu nói phải làm gì đi, tôi nhất định nghe cậu.” Bà cụ đồng ý luôn miệng.
Thế là Đường Nham nói bà ấy đi tìm nến và nhang, đốt trên một cái bàn gỗ, sau đó đặt lá bùa có viết ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Mộng trước ngọn nến đã thắp rồi ném vào trong lư hương. Anh dặn bà cụ quỳ trước lư hương thành tâm niệm chú, lúc này mới thả Mạnh Mộng trong bình sứ ra.
“Chủ nhân, anh có gì dặn dò?” Sau khi Mạnh Mộng xuất hiện liền cung kính khom lưng nói với Đường Nham.
“Hấp thụ sạch sát khí trong phòng này đi, còn nữa, lực tín ngưỡng trên người bà cụ này rất tốt cho hồn thể thực hóa của cô.” Đường Nham vừa nói vừa chỉ vào làn khói trắng phát ra trên người bà cụ.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn tản ra từ làn khói trắng, hai mắt Mạnh Mộng phát sáng, vội vàng lao qua hấp thụ chúng nó vào trong cơ thể mình.
Tô Thiên vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, thấy thứ vốn thuộc về mình, bây giờ lại bị một ma nữ xinh đẹp khác lấy đi thì trong lòng nhất thời thấy hơi không vui. Cô bĩu miệng nói: “Hừ, có niềm vui mới liền quên mất tình cũ!”
“Chậc, đúng là keo kiệt, sức mạnh của cô hơn cô ấy gấp mấy lần, hiện tại chút lực tín ngưỡng ấy đối với cô mà nói là có cũng được mà không có cũng không sao, ăn dấm có gì ngon!” Đường Nham vào khuôn mặt cô rồi nói.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà!” Tô Thiên đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sát khi trong phòng chẳng có bao nhiêu, nhưng trái lại lực tín ngưỡng của bà lão lại nằm ngoài dự kiến của Đường Nham. Nó kéo dài rất lâu liên tục không ngừng, có thể thấy chấp niệm trong lòng bà lão mãnh liệt cỡ nào, anh nhịn không được mà thở dài, những người già ở nông thôn như thế này vẫn xem chuyện dòng dõi quan trọng hơn tính mạng của mình!
Đợi đến khi hút hết lực tín ngưỡng trên người bà lão, hầu hết hồn phách của Mạnh Mộng đã xuất hiện ở trạng thái thực hóa, chỉ cần một lần nữa là cô ta có thể thay đổi được toàn bộ.
Chương 94: Ánh sáng màu xanh
“Có thể như vậy sao” Bà cố nội đứng dậy từ mặt đất, tò mò hỏi.
“Có thể, bà yên tâm đi, ám khí trong phòng đã được loại từ sạch sẽ, thân thể con dâu bà không tốt là do ám khí ăn mòn, từ hôm nay trở đi, bà phối hợp với bác sĩ trị liệu, sẽ bình phục rất nhanh, về sau sẽ không thường xuyên sinh bệnh.” Đường Nham cười giải thích.
“Ôi chao, cảm ơn cậu, chàng trai.” Bà cố nội phấn chấn nói, trên mặt xuất hiện nụ cười lâu chưa xuất hiện, bệnh của con dâu cứ lặp đi lặp lại, mất không ít tiền, nếu về sau không mắc bệnh nữa, đó thật đúng là chuyện vui mừng.
Lúc hai người nói chuyện, ông cụ Trương dẫn theo mấy người đàn ông trung niên trở về.
“Chàng trai, tôi đã tìm được mấy người giúp vẫn công tốt nhất ở làng bên cạnh, cậu xem cần làm như thế nào.” Ông cụ Trương vô cùng lo lắng chạy vọt vào trong phòng, nói với Đường Nham.
“Vâng, rất đơn giản, đi lấy một ít đất về, lấp đầy vào hố trong sân nhỏ, sau đó xây tường như cũ là được.” Đường Nham phân phó.
“Được rồi, mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, tranh thủ lúc trời chưa tối chuẩn bị cho tốt.” Ông cụ Trương lại cuống quýt chạy ra ngoài cửa, nói với mấy người trung niên.
Mấy người tự thương lượng phân công, sau đó nhanh chóng bắt đầu làm việc, bọn họ đều là người làm quen công việc này, cho nên cực kỳ thuần thục, khi trời mới sẩm tối, họ đã làm xong.
Ông cụ Trương rất vui vẻ, mời họ ăn cơm tối, trong bữa cơm không ngừng gắp rau cho Đường Nham, dù sao tâm nguyện nhiều năm của mình cuối cùng cũng có hy vọng, nên ông cụ vô cùng biết ơn Đường Nham.
Sau khi cơm no rượu say, Đường Nham nghỉ ngơi ở nhà ông cụ Trương một lúc, thẳng đến 10 giờ đêm, anh mới thừa dịp đi dưới ánh trăng, đi chậm rãi đến dãy núi Phục Ngưu.
Lại trở lại nghĩa trang này, tâm tình Đường Nham so với ban ngày khác nhau rất nhiều, lúc này ở trước mắt, thể khí lượn lờ trong không khí kinh khủng, vô số màu sắc tối tăm và nhiều nét vẽ quấn nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, dường như muốn cắn nuốt hết toàn bộ khoảng không vô tận cua mọi thứ.
Cho dù đứng ở xa, Đường Nham vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén đó, áp chế anh thở hổn hển, suy cho cùng mình là người bình thường, trường hợp này, cứ giao cho quỷ phó nhà mình đến làm.
Đường Nham thở dài, thả Mạnh Mộng và Ứng Phong từ bình sứ nhỏ ra, về Tiếu Vi Vi thì thôi, không ký kết khế ước, vẫn chưa biết nhiều, cho nên tạm thời loại bỏ cô ta.
“Này, nơi này đối với các người chính là vùng đất phong thủy, sức lực mạnh mẽ, đi vào rèn luyện một chút đi, nhớ kỹ, cái loại này có thể kích thích cảm xúc bạo lực của các người, loại trừ những oán hận, ngàn vạn lần tâm trí không thể bị nắm giữ.” Đường Nham nhắc nhở.
Ba con quỷ vừa thấy thể khí này, ngay lập tức giống như nhìn thấy món ăn ngon, tầm mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, đối với lời nhắc nhở của Đường Nham, chỉ đáp một câu qua lao, sau đó chui đầu vào thể khí hỗn tạp nồng đậm.
Tôi đi, có cần thiết hưng phấn như vậy không, Đường Nham thấy bọn họ vội vã bay ra khỏi người, không nói gì.
Tuy rằng không thể lý giải tâm tình mấy con quỷ, nhưng thực lực bọn họ tăng lên, chính mình mới có lợi, Đường Nham trực tiếp ngồi xổm xuống ở một bên, mặc cho chúng tự do phát triển.
Ba người Tô Thiên huy động ma khí riêng biệt trong cơ thể, để chúng nó rải rác trong không trung, che phủ bộ phận thể khí, sau đó loại bỏ tạp chất bên trong, rồi mới hấp thụ vào trong cơ thể.
Ngay lập tức, tinh chất nồng đậm chạy vào tứ chi, khiến các cô cảm thấy linh hồn vô cùng thoải máu, không nhịn được lại bắt đầu tập trung mục tiêu tiếp theo.
Đứng ở bên ngoài bãi tha ma, Đường Nham vẫn chăm chú nhìn động tác của chúng nó, đề phòng có người bị oán khí mê hoặc, chính mình ra tay giúp đỡ đúng lúc, mặc dù những năng lực này tốt, nhưng cũng không dễ dàng có được như vậy.
Đột nhiên, một ánh sáng xanh lục xuất hiện trong tầm mắt anh, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm.
A, tại sao lại có ánh sáng xanh lục, chưa nghe nói có ánh sáng màu xanh xuất hiện ở đây, Đường Nham nghi ngờ đứng dậy, cẩn thận đánh giá những tia sáng lơ lửng trên bầu trời.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết là cái gì, nhưng trong lòng anh mơ hồ cảm thấy lai lịch thứ này chắc chắn không đơn giản, nhắc nhở mấy quỷ phó nhà minh chú ý ánh sáng màu xanh lục.
Nhưng còn chưa nói được, anh hoảng sợ phát hiện, ánh sáng kia biến thành một lưỡi dao sắc bén, lao thẳng về phía Ứng Phong, người yếu nhất trong ba con ma.
“Cẩn thận.” Đường Nham lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng vẫn chậm một bước, ánh sáng kia quá nhanh và Ứng Phong thì không phòng bị, bị đánh trúng, ánh sáng xanh xuyên qua tim, linh hồn của anh ta ngay tức khắc run rẩy ở giữa không trung, giống như diều đứt dây, vô lực rơi xuống mặt đất.
Thấy vậy, Đường Nham kêu một tiếng không tốt, anh vội vàng chạy tới, muốn xem tình huống bị thương của Ứng Phong, tính nhiều chuyện nhưng lại không tính đến có thể như vậy.
Thế nhưng, không như ý muốn, không đợi anh đến gần bãi tha ma, một cảm giác chóng mặt xuất hiện, Đường Nham lảo đảo té lăn quay xuống đất, thể khí này đối với người thật sự là quá là hại người, cơ thể anh căn bản không chịu nổi áp lực.
Cũng may Tô Thiên và Mạnh Mộng phản ứng đúng lúc, hai cô một người chạy đến xem tình huống của Ứng Phong, một người đứng chắn ánh sáng xanh trước mặt.
Mạnh Mộng không nói hai lời, bế Ứng Phong sống dở chết dở chạy ra khỏi bãi tha ma, đặt anh ta dưới chân Đường Nham, lo lắng hỏi: “Mau xem anh ta thế nào.”
“Được.”
Đường Nham cúi đầu, nhìn kỹ, phát hiện trước ngực Ứng Phong xuất hiện một cái lỗ đen, như thể là bị vật gì đốt cháy, đồng thời, linh hồn của anh ta bắt đầu thoát ra không trung với tốc độ mắt thường không thể thấy được.
Mẹ nó, một lần tấn công của ánh sáng xanh đã lợi hại như vậy, nếu nó lại xuất hiện, linh hồn Ứng Phong sẽ biến thành tro bụi, đề phòng qủy khí của anh ta biến mất hầu như không còn, Đường Nham vội vàng nhốt anh ta vào trong bình sứ.
“Đừng đứng ngốc nghếch, cái kia lợi hại như vậy, nhanh đi hỗ trợ bắt nó, nhớ kỹ, cố gắng dẫn nó ra bên ngoài, tôi có đem roi da theo, dù sao cũng có thể giúp được một chút.” Đường Nham vội dặn dò Mạnh Mộng.
“Vâng, chỉ nhân.” Mạnh Mộng đáp lại, vội chạy đến chỗ Tô Thiên, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.
“Anh là ai?” Tô Thiên lớn tiếng hỏi.
“Ha ha, muốn cướp đồ ở địa bàn của tôi, còn chất vẫn tôi là ai, da mặt mấy người thật dày.” Trong lục quang truyền ra một giọng nói khàn khan mơ hồ, giống như tiếng trẻ con mới bắt đầu tập nói.
“Không cần biết địa bàn của ai, bà đây đã xác định rồi, có sao không?” Tô Thiên cười lạnh nói.
“Hừ, vậy vĩnh viễn ở lại đây với tôi đi.” Giọng nói non nớt trong ánh sáng xanh trở nên âm trầm khủng bố.
Chương 95: Trận chiến ác liệt nơi đất hoang
Ngay sau đó, luồng ánh sáng xanh bỗng phóng lên trời, căng lên mấy chục lần, sau đó huyễn hóa thành một cây đại thụ cành lá rậm rạp.
Mẹ nó, rốt cuộc đây là thứ gì? Đường Nham vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra chắc chắn mấy cây đại thụ được giữ lại này là thụ linh, vốn là hồn linh tinh khiết, kết quả bị các loại oán niệm sát khí trong bãi tha ma đồng hóa, biến thành vật âm tà.
“Mọi người lùi lại nhanh chút, nhất định phải cẩn thận, thứ này thoạt nhìn không dễ đối phó.” Đường Nham lớn tiếng kêu lên.
Tô Thiên và Mạnh Mộng nghe thấy lời anh thì liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức định rút khỏi ngôi mộ.
Có điều các cô vừa hành động thì cành cây xanh biếc sinh trưởng trên cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động. Gần như là trong khoảnh khắc nó đã dài ra gấp mấy lần, lượn vòng trên không trung rồi quét về phía hai người, chặn trước mặt các cô.
Tô Thiên không có cách nào, chỉ có thể ra tay chặn đánh. Cô điều động quỷ khí trong cơ thể, huyễn hóa nó thành mấy cây phi đao , cắt về phía mấy cành lá kia.
Phi đao gào thét mà qua, ào ào cắt cành cây hành hai nửa, cuối cùng rơi xuống đất, hóa thành sương mù.
Nhưng những cành cây vừa bị chặt đứt kia rung một cái trên không trung rồi lại dài ra một cách hoàn chỉnh, giương nanh múa vuốt xông về phía Tô Thiên.
“Không phải cô có thể sử dụng lửa quỷ à? Dùng lửa quỷ.” Đường Nham thấy chuyện quá cấp bách thì lớn tiếng nhắc nhở.
Tô Thiên lập tức phản ứng lại, duỗi hai tay trắng nõn ra, chắp tay vào nhau kết thành một dấu tay phức tạp, sau đó ngọn lửa màu trắng ngà xuất hiện giữa mười ngón tay cô.
Ngọn lửa cháy bập bùng nhưng không có chút xíu độ ấm nào.
Cô tùy ý khẽ vung tay lên, ngọn lửa bay ra ngoài theo lực độ của cô, đánh thẳng về phía mấy cành cây quấn lộn xộn vào nhau như dây leo kia.
Có thể là do nhận ra sự lợi hại của ngọn lửa kia, thụ linh định thu hồi cành của mình vê nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ một tia lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả cánh đồng, ngọn lửa chỉ tiếp xúc tới một chút cành xanh biết đã nhanh chóng bốc cháy lên.
“Á, cái lũ xâm lược chết tiệt các người lại dám đối xử với ta như thế à.” Thân thể cao lớn của thụ linh lắc lư dữ dội, phát ra tiếng kêu thảm sắc nhọn âm u.
Cành cây nào của nó chỉ hơi dính tới ngọn lửa là biến thành tro bụi màu đen, hơn nữa không thể nào sinh trưởng lần nữa. Nếu không nghĩ ra cách nào khác thì nó chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.
Thụ linh kia bất đắc dĩ, đành phải huyễn hóa mấy cái cành chưa bị cháy thành đao lớn thật dài, hung hăng mà chém đứt những cành chỉ còn một nửa kia để đề phòng thế lửa lan ra.
Chờ nó giải quyết vấn đề của bản thân, Tô Thiên và Mạnh Mọng đã trở lại bên cạnh Đường Nham thuận lợi.
Trên đại thụ màu xanh biếc, hai đôi mắt tròn xoe tràn đầy oán hận vô tận.
“Nhất định ta phải khiến các ngươi chết không được tử tế.”
Giọng nói lạnh như băng sắc nhọn lại vang lên lần nữa.
Từ giữa thân thể đại thụ lại ngưng kết ra các cành cây màu xanh biếc không khác cành cũ, quấn lại thành một vòng tròn. Vô số cành cây bay múa trên không trung, xông về phía đám Đường Nham với thế che lấp mặt trời.
Mạnh Mộng và Tô Thiên cực kỳ sợ hãi, vội vàng bước lên một bước chắn trước người Đường Nham.
“Anh cẩn thận một chút, cùng lên đi. Chúng tôi có làm sao cũng không ảnh hưởng tới anh.” Tô Thiên nhắc nhở.
“Tôi biết.” Đường Nham lấy roi da nhỏ từ trong ngực ra, nắm chặt trong tay.
Tuy có Tô Thiên và Mạnh Mộng bảo vệ phía trước nhưng số lượng cành cây quá nhiều, các cô nhất thời ốc còn không mang nổi mình ốc, có cành cây lợi dụng cơ hội luồn tới trước mặt Đường Nham.
Đương nhiên Đường Nham sẽ không nương tay. Anh vung tay lên, roi da tỏa ra ánh sáng màu đỏ bay ra ngoài, đánh thẳng những cành cây kia biến thành sương mù hư ảo.
Nhưng điều khiến anh không chú ý tới là một cảnh cây vậy mà lại lặng yên không tiếng động vòng ra sau lưng anh từ lúc nào, hung hăng quấn chặt quanh eo anh.
“Á.”
Cành cây ném Đường Nham lên bầu trời, anh không kiềm được mà phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Tô Thiên nghe thấy giọng anh thì ngoảnh lại nhìn, phát hiện ra Đường Nham bị treo trên không trung, hai chân đạp loạn không ngừng, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Cô vung tay lên, đao nhỏ màu đen sắc bén xuất hiện giữa không trung, bay với tốc độ cực nhanh tới cạnh Đường Nham, cắt đứt cành cây quấn quanh eo anh.
Kết quả là Đường Nham vốn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung vì bất đi sức lực chống đỡ mà té mạnh xuống, vừa hay mặt chạm đất, chà xuống khiến mặt dính đầy bùn đất, đau tới mức anh nhe răng nhếch miệng.
Em gái ngươi, ăn hiếp người quá đáng. Một thụ linh nho nhỏ lại dám liều lĩnh như vậy. Hôm nay ông đây không gọt ngươi là không được.
Đường Nham nổi giận đùng đùng bò dậy từ dưới đất, lấy một cái bùa dẫn hỏa từ trong lòng ra, thấy cành cây bay về phía mình thì ném lá bùa ra. Miệng anh vội vàng niệm thần chú đã ghi nhớ từ trước, cấp cấp như luật lệnh.
Lá bùa hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bốc cháy lên nhanh chóng, thiêu mấy cành cây kia thành tro tàn. Năm lần bảy lượt như vậy, thụ linh biết sự lợi hại của lá bùa trong tay Đường Nham, không dám công kích anh tiếp nữa mà ngược lại lại đặt sự chú ý lên người Tô Thiên và Mạnh Mộng.
Nhưng điều nó không ngờ là Đường Nham lại không muốn cứ như thế mà buông tha cho nó. Anh cắn nát một ngón tay, nhỏ máu tươi lên roi da. Kích phát sức mạnh của Xích Viêm xong thì anh chịu đựng cảm giác chóng mặt do những khí thể lộn xộn kia mang lại, nhanh chóng vọt tới bên cạnh một cây đại thụ xanh biếc cách mình gần nhất, hung hăng mà quất liên tục.
Roi da nhanh nhẹn mạnh mẽ như tia chớp xẹt qua, đánh cho thụ linh trở tay không kịp. Ánh sáng màu đỏ nóng hừng hừng tiếp xúc với thân thể đại thụ thì như thể axit, nhanh chóng ăn mòn thành một cái lỗ màu đen thật to.
“Á.”
Thụ linh kia đau đớn giãy dụa cơ thể, co giật vài cái rồi nổ bùng ra, tan nát thành từng mảnh xanh lục, tiêu tan trong bầu trời đêm.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Mộng và Tô Thiên cũng đã hợp sức bẻ gãy ngang một cây đại thụ. Nó cũng trở thành tia sáng, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi.
Tình hình trong sân nhanh chóng đảo ngược, ba người Đường Nham rất ăn ý mà vây về phía ba cây đại thụ còn lại.
Dường như thụ linh kia phát hiện mình không phải là đối thủ, tuy tức giận muốn xé Đường Nham thành từng mảnh nhỏ nhưng không thể không đánh trống rút lui.
Nó thu cành đã vươn ra lại, sau đó sát nhập thành một luồng ánh sát màu xanh biếc, biến vào trong màn đêm đen vô tận.
“Không hay rồi, nó muốn chạy trốn.” Đường Nham vô thức kêu lên sợ hãi thành tiếng. Không chờ anh có hành động thì Tô Thiên bên cạnh vọt tới trước mặt luồng ánh sáng màu xanh nhanh như tên rời cung, chặn nó lại.
“Không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Bây giờ định đi đâu?” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi.
“Hừ.”
Thụ linh kia hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì mà là chuyển hướng bay về phía bên kia, chắn trước mặt Mạnh Mộng.
“Bây giờ muốn chạy không dễ nữa đâu.” Giọng Mạnh Mộng cũng không có chút độ ấm.
“Các người đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Thụ linh kia nói đầy độc ác hung hãn, ánh sáng màu xanh trên người tỏa rộng ra.
Tô Thiên và Mạnh Mộng tưởng nó lại muốn ra chiêu lớn gì nên vô thức lùi lại hai bước, kéo khoảng cách ra với nó.
Bình luận facebook