Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Cáp Sĩ Kỳ phóng ngựa như bay, theo con đường mòn chạy thẳng tới Kiến Quốc môn.
Từ phía xa xa đã thấy một đội bách y áo trắng, đầu đội vòng vàng, từ từ đi lên Thiên Tân kiều.
- Toàn bộ đều dừng lại cho ta.
Cáp Sĩ Kỳ cao giọng la lên, phóng tới Thiên Tân kiều.
- Hồ Tử, ngươi cút ra đây nhanh cho ta.
- Bái kiến tổng quản đại nhân.
Ở bên cạnh một di lặc đệ tử thấy Cáp Sĩ Kỳ tới thì vội vàng lớn giọng hoan hô.
- Tổng quản đại nhân đã đến, lần này chúng ta nhất định toàn thắng.
Cáp Sĩ Kỳ vọt tới trước mặt của một đệ tử Di Lặc, nổi giận kêu lên:
- Hồ Tử đâu, nhị tổng quản đâu?
- Nhị tổng quản không ở đây.
- Cái gì?
Cáp Sĩ Kỳ nghe được trong lòng liền khẽ giật mình:
- Nhị tổng quản đi đâu, hắn không ở cùng một chỗ với các ngươi sao?
Di Lặc đệ tử nói:
- Nhị tổng quản nói ông ấy đi triệu tập những đệ tử khác, cho nên bảo chúng ta tới đây.
- Hắn còn nói chúng ta có Di Lặc bảo hộ, cho dù thiên quân vạn mã cũng không ngăn cản được.
Cáp Sĩ Kỳ giật mình: Không tốt, bị lừa rồi.
Hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.
Chỉ sợ Hồ Tử cố ý dẫn hắn tới đây, về chuyện vì sao lại dẫn tới đây Cáp Sĩ Kỳ cũng có thể mơ hồ đoán ra được một chút, Cáp Sĩ Kỳ không chịu nổi sự quản lý của mình nên sắp đặt hãm hại.
- Mọi người đi mau, mau rời khỏi đây.
Cáp Sĩ Kỳ đột nhiên lên ngựa.
Mà một đám đệ tử Di Lặc không hiểu chuyện gì xảy ra:
- Địa tổng quản, tại sao lại rời khỏi?
- Đừng nói nhảm, nhị tổng quản phản bội chúng ta, chúng ta đều bị lừa rồi, mau rời khỏi đây.
Cáp Sĩ Kỳ quay đầu ngựa rồi rút khỏi.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy thanh âm leng keng dồn dập, từ dưới cầu, xuất hiện vô số quân tốt, còn có tiếng quát nghiêm nghị:
- Mưu nghịch phản tặc, làm sao có thể để các ngươi đi, bắn tên.
Trong chốc lát, bốn phương tám hướng, vạn tên cùng bắn.
Đám đệ tử Di Lặc đối mặt với tình huống tên bay như mưa nhất thời luống cuống tay chân.
Những thanh âm thảm thiết vang lên liên tục, mỗi một gã đệ tử Di Lặc đều bị trúng tới bốn mươi năm mươi mũi tên, cả người giống như nhím, ngã xuống vũng máu, Cáp Sĩ Kỳ cưỡi ngựa rút hoành đao múa giữa không trung.
Con chiến mã hí lên tiếng thê thảm, toàn thân toàn bộ đều là tên cắm vào.
Đám quan quân nhận ra thủ lãnh liền bắn tên thẳng vào Cáp Sĩ Kỳ.
Liên tục là những mưa tên, Cáp Sĩ Kỳ cầm đao múa liên tục.
Ở sau lưng hắn, đã có rất nhiều đội ngũ.
Tất cả đều cầm trường mâu sáng loáng nhắm về phía Cáp Sĩ Kỳ, trong bóng tối lập lờ dị quang.
Sắc mặt Cáp Sĩ Kỳ trở nên tái nhợt.
Tiểu Tú, trời không còn sớm, ta phải đi, nếu không Cáp Công công sẽ lo lắng.
Đóa Đóa khẽ giãy tay ra khỏi tay của Trịnh Ngôn Khánh.
Nàng nhìn sắc trời, buồn bã nói:
- Tiểu Tú, nhớ tới thăm ta, chớ để ta ở Thục Trung phải chờ quá lâu.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu:
- Để ta tiễn ngươi.
- Không cần ta có thể tự mình trở về.
- Ta không tiễn ngươi chẳng lẽ lại để ngươi leo tường tiếp sao?
Trịnh Ngôn Khánh cười hì hì nói một câu khiến cho Đóa Đóa đỏ bừng cả mặt. Hiện tại cũng đã muộn, đám người Trịnh Thế An cũng đã đi ngủ sớm.
Ngôn Khánh cùng với Đóa Đóa dọc theo hành lang, xuyên qua phòng chính tiến về phía đại môn phía sau.
Tối nay người trực là Đảng Sĩ Hùng.
Hắn kỳ quái nhìn Đóa Đóa ở bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, trong lòng không khỏi thầm nói: Tiểu nương tử này là người nào, tại sao chưa từng thấy đi vào phủ, chỉ là tiểu công tử quả nhiên lợ hại, bên cạnh có một Bùi tiểu thư thiên kiều bá mị, vị tiểu nương tử này cũng xinh đẹp như hoa... ha ha không biết tiểu công tử chọn lựa thế nào.
Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên không rõ được tâm tư của Đảng Sĩ Hùng, hắn cùng Đóa Đóa đi ra khỏi Trịnh phủ.
Hắn bảo Đảng Sĩ Hùng dắt tới một con ngựa, tự tay đỡ Đóa Đóa lên đó.
- Tiểu Tú, ngươi cũng không cần theo ta, từ nơi này đến chỗ ta cũng không quá xa.
- Vậy làm sao được, hiện tại trời tối mịt mờ, để ngươi một mình đi ta sao có thể yên tâm?
Nói xong Trịnh Ngôn Khánh vịn lên yên ngựa, tiếp nhận đèn lồng trong tay của Đảng Sĩ Hùng:
- Được rồi đừng tranh cãi nữa, ta tiễn ngươi rồi chút nữa trở về.
Đóa Đóa tuy ngoài miệng cự tuyệt nhưng trong lòng lại rất vui.
Nàng không từ chối nữa, cùng Trịnh Ngôn Khánh đi ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Đảng Sĩ Hùng liền lắc đầu: Người ta nói những người đọc sách đều phong lưu, công tử còn nhỏ tuổi đã có danh sĩ chi phong.
Trịnh Ngôn Khánh không biết suy nghĩ của Đảng Sĩ Hùng, cho dù biết cũng không làm gì được hắn.
Đến giờ tý, dự theo quy của, ở đại môn Hoài Nhân phường đều bị cấm qua lại.
Tuy nói là đóng cửa, nhưng nếu có người kêu cửa vẫn có cách đi ra ngoài.
Ít nhất là với Trịnh Ngôn Khánh, chỉ cần hắn hô mở cửa những người trực đêm lập tức mở ra.
Phường môn bị đóng lại, Trịnh Ngôn Khánh thúc mã tới, vừa định gọi thì ở bên trong đã có một đội quân sĩ đi ra, ngăn hắn lại.
Từ khi lên ngôi, Tùy Dạng Đế đối với quản lý hộ tịch càng ngày càng nghiêm khắc.
Người canh cửa ờ Hoàn Nhân phường họ Vương, có quan hệ sâu xa với Trịnh gia.
Trước kia hắn cũng là người phụ thuộc Trịnh gia, về sau lập nhiều công trạng cho nên được thưởng ruộng đồng, tên là Vương Lý Chính, Vương Chính cũng chính là bà con xa của hắn, kết giao mật thiết với Trịnh Thế An.
- Vương Lý Chính.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc, nhìn về phía Vương Lý Chính.
Vương Lý Chính cũng nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, lập tức bảo quân sĩ hai bên thu hồi binh khí tiến tới cất tiếng:
- Hóa ra là Trịnh công tử, đã trễ như vậy công tử muốn đi đâu vậy, vị nương tử này là.....
- À đây là một bà con xa của ta, muốn tới Thục Trung, sắc trời đã tối, ta lo lắng cho nàng trở về nguy hiểm cho nên đưa nàng trở về khách sạn.
Vương Lý Chính nhìn thoáng qua quân tốt sau lưng:
- Trịnh công tử, công tử chờ một lát.
Hắn vội vàng đi tới bên cạnh một gã quan quân, khẽ nói vài câu, thời gian từ từ trôi qua, trên khuôn mặt của người kia nở ra nụ cười rồi cùng Vương Lý Chính tiến tới.
- Ty chức là Vương hổ, là hữu kiêu vệ đại tướng quân huy, tham kiến Vân Kỵ Úy Trịnh công tử.
Dưới trướng Tùy thất phải tuân theo nội quy quân đội.
Trịnh Ngôn Khánh đã nghe qua quân chức của tên Vương Hổ này, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi.
Tại sao hôm nay lại đổi thành quan quân trực đêm, cho tới nay ở trong phường trực đêm đều là võ tốt, phần lớn đều là những người cường tráng ở trong phường làm chủ, hôm nay tại sao lại thành ra như vậy? Hiển nhiên có sự cố nào đó xảy ra.
Hữu kiêu vệ chính là dưới trướng của Trưởng Tôn Thịnh.
Buổi trưa ở Phích Lịch đường, Trưởng Tôn Thịnh cũng không hề nhắc đến chuyện này.
Từ phía xa xa đã thấy một đội bách y áo trắng, đầu đội vòng vàng, từ từ đi lên Thiên Tân kiều.
- Toàn bộ đều dừng lại cho ta.
Cáp Sĩ Kỳ cao giọng la lên, phóng tới Thiên Tân kiều.
- Hồ Tử, ngươi cút ra đây nhanh cho ta.
- Bái kiến tổng quản đại nhân.
Ở bên cạnh một di lặc đệ tử thấy Cáp Sĩ Kỳ tới thì vội vàng lớn giọng hoan hô.
- Tổng quản đại nhân đã đến, lần này chúng ta nhất định toàn thắng.
Cáp Sĩ Kỳ vọt tới trước mặt của một đệ tử Di Lặc, nổi giận kêu lên:
- Hồ Tử đâu, nhị tổng quản đâu?
- Nhị tổng quản không ở đây.
- Cái gì?
Cáp Sĩ Kỳ nghe được trong lòng liền khẽ giật mình:
- Nhị tổng quản đi đâu, hắn không ở cùng một chỗ với các ngươi sao?
Di Lặc đệ tử nói:
- Nhị tổng quản nói ông ấy đi triệu tập những đệ tử khác, cho nên bảo chúng ta tới đây.
- Hắn còn nói chúng ta có Di Lặc bảo hộ, cho dù thiên quân vạn mã cũng không ngăn cản được.
Cáp Sĩ Kỳ giật mình: Không tốt, bị lừa rồi.
Hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra.
Chỉ sợ Hồ Tử cố ý dẫn hắn tới đây, về chuyện vì sao lại dẫn tới đây Cáp Sĩ Kỳ cũng có thể mơ hồ đoán ra được một chút, Cáp Sĩ Kỳ không chịu nổi sự quản lý của mình nên sắp đặt hãm hại.
- Mọi người đi mau, mau rời khỏi đây.
Cáp Sĩ Kỳ đột nhiên lên ngựa.
Mà một đám đệ tử Di Lặc không hiểu chuyện gì xảy ra:
- Địa tổng quản, tại sao lại rời khỏi?
- Đừng nói nhảm, nhị tổng quản phản bội chúng ta, chúng ta đều bị lừa rồi, mau rời khỏi đây.
Cáp Sĩ Kỳ quay đầu ngựa rồi rút khỏi.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy thanh âm leng keng dồn dập, từ dưới cầu, xuất hiện vô số quân tốt, còn có tiếng quát nghiêm nghị:
- Mưu nghịch phản tặc, làm sao có thể để các ngươi đi, bắn tên.
Trong chốc lát, bốn phương tám hướng, vạn tên cùng bắn.
Đám đệ tử Di Lặc đối mặt với tình huống tên bay như mưa nhất thời luống cuống tay chân.
Những thanh âm thảm thiết vang lên liên tục, mỗi một gã đệ tử Di Lặc đều bị trúng tới bốn mươi năm mươi mũi tên, cả người giống như nhím, ngã xuống vũng máu, Cáp Sĩ Kỳ cưỡi ngựa rút hoành đao múa giữa không trung.
Con chiến mã hí lên tiếng thê thảm, toàn thân toàn bộ đều là tên cắm vào.
Đám quan quân nhận ra thủ lãnh liền bắn tên thẳng vào Cáp Sĩ Kỳ.
Liên tục là những mưa tên, Cáp Sĩ Kỳ cầm đao múa liên tục.
Ở sau lưng hắn, đã có rất nhiều đội ngũ.
Tất cả đều cầm trường mâu sáng loáng nhắm về phía Cáp Sĩ Kỳ, trong bóng tối lập lờ dị quang.
Sắc mặt Cáp Sĩ Kỳ trở nên tái nhợt.
Tiểu Tú, trời không còn sớm, ta phải đi, nếu không Cáp Công công sẽ lo lắng.
Đóa Đóa khẽ giãy tay ra khỏi tay của Trịnh Ngôn Khánh.
Nàng nhìn sắc trời, buồn bã nói:
- Tiểu Tú, nhớ tới thăm ta, chớ để ta ở Thục Trung phải chờ quá lâu.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ gật đầu:
- Để ta tiễn ngươi.
- Không cần ta có thể tự mình trở về.
- Ta không tiễn ngươi chẳng lẽ lại để ngươi leo tường tiếp sao?
Trịnh Ngôn Khánh cười hì hì nói một câu khiến cho Đóa Đóa đỏ bừng cả mặt. Hiện tại cũng đã muộn, đám người Trịnh Thế An cũng đã đi ngủ sớm.
Ngôn Khánh cùng với Đóa Đóa dọc theo hành lang, xuyên qua phòng chính tiến về phía đại môn phía sau.
Tối nay người trực là Đảng Sĩ Hùng.
Hắn kỳ quái nhìn Đóa Đóa ở bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, trong lòng không khỏi thầm nói: Tiểu nương tử này là người nào, tại sao chưa từng thấy đi vào phủ, chỉ là tiểu công tử quả nhiên lợ hại, bên cạnh có một Bùi tiểu thư thiên kiều bá mị, vị tiểu nương tử này cũng xinh đẹp như hoa... ha ha không biết tiểu công tử chọn lựa thế nào.
Trịnh Ngôn Khánh đương nhiên không rõ được tâm tư của Đảng Sĩ Hùng, hắn cùng Đóa Đóa đi ra khỏi Trịnh phủ.
Hắn bảo Đảng Sĩ Hùng dắt tới một con ngựa, tự tay đỡ Đóa Đóa lên đó.
- Tiểu Tú, ngươi cũng không cần theo ta, từ nơi này đến chỗ ta cũng không quá xa.
- Vậy làm sao được, hiện tại trời tối mịt mờ, để ngươi một mình đi ta sao có thể yên tâm?
Nói xong Trịnh Ngôn Khánh vịn lên yên ngựa, tiếp nhận đèn lồng trong tay của Đảng Sĩ Hùng:
- Được rồi đừng tranh cãi nữa, ta tiễn ngươi rồi chút nữa trở về.
Đóa Đóa tuy ngoài miệng cự tuyệt nhưng trong lòng lại rất vui.
Nàng không từ chối nữa, cùng Trịnh Ngôn Khánh đi ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Đảng Sĩ Hùng liền lắc đầu: Người ta nói những người đọc sách đều phong lưu, công tử còn nhỏ tuổi đã có danh sĩ chi phong.
Trịnh Ngôn Khánh không biết suy nghĩ của Đảng Sĩ Hùng, cho dù biết cũng không làm gì được hắn.
Đến giờ tý, dự theo quy của, ở đại môn Hoài Nhân phường đều bị cấm qua lại.
Tuy nói là đóng cửa, nhưng nếu có người kêu cửa vẫn có cách đi ra ngoài.
Ít nhất là với Trịnh Ngôn Khánh, chỉ cần hắn hô mở cửa những người trực đêm lập tức mở ra.
Phường môn bị đóng lại, Trịnh Ngôn Khánh thúc mã tới, vừa định gọi thì ở bên trong đã có một đội quân sĩ đi ra, ngăn hắn lại.
Từ khi lên ngôi, Tùy Dạng Đế đối với quản lý hộ tịch càng ngày càng nghiêm khắc.
Người canh cửa ờ Hoàn Nhân phường họ Vương, có quan hệ sâu xa với Trịnh gia.
Trước kia hắn cũng là người phụ thuộc Trịnh gia, về sau lập nhiều công trạng cho nên được thưởng ruộng đồng, tên là Vương Lý Chính, Vương Chính cũng chính là bà con xa của hắn, kết giao mật thiết với Trịnh Thế An.
- Vương Lý Chính.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc, nhìn về phía Vương Lý Chính.
Vương Lý Chính cũng nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, lập tức bảo quân sĩ hai bên thu hồi binh khí tiến tới cất tiếng:
- Hóa ra là Trịnh công tử, đã trễ như vậy công tử muốn đi đâu vậy, vị nương tử này là.....
- À đây là một bà con xa của ta, muốn tới Thục Trung, sắc trời đã tối, ta lo lắng cho nàng trở về nguy hiểm cho nên đưa nàng trở về khách sạn.
Vương Lý Chính nhìn thoáng qua quân tốt sau lưng:
- Trịnh công tử, công tử chờ một lát.
Hắn vội vàng đi tới bên cạnh một gã quan quân, khẽ nói vài câu, thời gian từ từ trôi qua, trên khuôn mặt của người kia nở ra nụ cười rồi cùng Vương Lý Chính tiến tới.
- Ty chức là Vương hổ, là hữu kiêu vệ đại tướng quân huy, tham kiến Vân Kỵ Úy Trịnh công tử.
Dưới trướng Tùy thất phải tuân theo nội quy quân đội.
Trịnh Ngôn Khánh đã nghe qua quân chức của tên Vương Hổ này, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi.
Tại sao hôm nay lại đổi thành quan quân trực đêm, cho tới nay ở trong phường trực đêm đều là võ tốt, phần lớn đều là những người cường tráng ở trong phường làm chủ, hôm nay tại sao lại thành ra như vậy? Hiển nhiên có sự cố nào đó xảy ra.
Hữu kiêu vệ chính là dưới trướng của Trưởng Tôn Thịnh.
Buổi trưa ở Phích Lịch đường, Trưởng Tôn Thịnh cũng không hề nhắc đến chuyện này.